Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 124



Ở chính sảnh, Nam CungDuệ giận dữ, những người khác đều không nói gì, nhưng cũng đồng dạng rất tứcgiận, chỉ xem phần danh sách này, cũng biết bọn họ từng làm quá nhiều chuyệntình sâu kín làm cho người ta phẫn hận, bất quá Phượng Lan Dạ lại có một kiếngiải khác.

"Thật ra thì cácngươi cần gì phải tức giận, ta nghĩ những người này cũng không phải chịu toànbộ trách nhiệm. Con người đều có nhược điểm, mọi người nghĩ xem, nếu Tấn vươngđảng sớm có mưu kế, như vậy những chuyện này nghĩ khách quan một chút, trong đónhất định là cũng có sâu mọt, nhưng đồng thời cũng có người là lỡ bước sa chânthành thiên cổ hận, trước mắt quan trọng là bảo vệ những quan viên còn không cóbị bọn họ lợi dụng."

Phượng Lan Dạ vừa nóixong, Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Quân đều gật đầu, khuyên Thụy Vương.

"Ngũ hoàng huynh,trước mắt nên bảo vệ những người trung lập phái cùng quan viên mới là nhiệm vụquan trọng hơn."

"Đúng vậy a, đừngnghĩ đến những kẻ kia nữa."

Thần sắc của Nam CungDuệ cuối cùng đã khá hơn mộtchút, bất quá vẫn nắm chặc danh sách kia, trầm trọng gật đầu, lúc này PhượngLan Dạ nhớ tới một chuyện khác.

"Đúng rồi, ngày hômnay ở Tuyết Nhạn Lâu, ta thấy được phụ thân, hắn sao lại đến Tuyết Nhạn Lâuchứ? Ta xem hay là phái người đón hắn lại đây hỏi thăm một chút xem sao?"

Nam Cung Diệp gật đầuđồng ý lời của nàng, lập tức để Nguyệt Cẩn đi vào, phân phó hắn đi Tô phủ đemTô đại nhân đưa đến, Phượng Lan Dạ bồi thêm một câu.

"Ngươi ngầm đi, đểcho phụ thân cùng ngươi từ sau viện ra ngoài, ta nghĩ nhất định là có người ngóchừng động tĩnh tại Tô phủ."

"Dạ, VươngPhi."

Nguyệt Cẩn lui ra ngoài,người ở chính sảnh bắt đầu thương lượng chuyện kế tiếp.

Nam Cung Duệ đã bình tĩnhlại, mở miệng nói đầu tiên: "Mặc dù chúng ta phái người âm thầm bảo vệnhững người này, nhưng nhất định phải sớm giải quyết xong kẻ sau lưng kia, bằngkhông sẽ lộ ra sơ hở, Tấn vương đảng chỉ sợ sẽ gây ra động tĩnh lớn hơnnữa."

Mấy người gật đầu lialịa, Nam Cung Diệp đưa ra bản đồ chỉnh đốn quân cơ doanh.

"Về việc quân cơ doanh,qua nhiều ngày quan sát, ta đã tra ra một số kẻ là tâm phúc của Nhị hoànghuynh, cho nên chuẩn bị đổi đi những người này, nhưng để tránh kinh động bọnhọ, nên ta tính toán đem những người đó diệt trừ, sau đó thay tâm phúc của ta,dịch dung thành bộ dáng những kẻ kia."

Nam Cung Diệp vừa dứtlời, Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Quân liền gật đầu đồng ý: "Chủ ý này khôngtệ, việc quân cơ doanh cứ làm như vậy đi."

Ba người nghị định xong,Phượng Lan Dạ vẫn an tĩnh nhìn bọn họ, Nam Cung Duệrất quan tâm ý tưởng của nàng, liền hỏi trước: "Thất đệ muội ngươi cho làcòn có chi tiết gì phải chú ý nữa không?"

Những người khác đều nhìnnàng, nói thật nha đầu này rất thông minh, vốn có thể nghĩ ra được điều màngười khác không nghĩ tới, cho nên từ đáy lòng bọn họ cũng rất kính trọng nàng.

Phượng Lan Dạ càu mày suytư một chút: "Ta nghĩ phàm là người bất lợi cho bọn họ, bọn họ cũng sẽđộng thủ đến. Tựa như Ngũ hoàng huynh, phụ hoàng và Diệp, ba người các ngươinhất định phải chú ý, đầu tiên khống chế những quan viên kia, sau đó sẽ khốngchế hoặc diệt trừ các người, như vậy bọn họ còn có cái gì cố kỵ , đi lên ngôivị hoàng đế chính là chuyện thuận lý thành chương."

Nàng dứt lời, Nam CungDiệp cùng Nam Cung Duệ hai người sắc mặt âm trầm, nếu không phải Phượng Lan Dạnhắc nhở, bọn họ thật đúng là đã quên an nguy của chính bọn họ, lập tức gậtđầu,

"Chúng ta sẽ chúý."

Đang nói chuyện, thìNguyệt Cẩn từ ngoài cửa đi đến, đi theo phía sau chínhlà Binh bộ Thượng thư đương nhiệm Tô Diễn. Tô Diễn quét mắt một vòng ngườitrong chính sảnh, khom lưng chuẩn bị thi lễ, Nam Cung Duệ liền phất tay:"Tô đại nhân không cần đa lễ."

Phượng Lan Dạ đứng dậy đitới, vịn Tô Diễn ngồi xuống: "Phụ thân mời ngồi, chúng ta có chuyện tìmngười."

Tô Diễn mặc một kiện áochoàng sắc tối, cho nên cũng không thu hút ánh mắt mọi người. Phượng Lan Dạnhìn về Nguyệt Cẩn: "Không ai phát hiện chứ?"

"Không có."

Nguyệt Cẩn vừa nói xong,liền lui ra ngoài. Tô Diễn không biết xảy ra chuyện gì, nhìn mấy vị Vương giasắc mặt đều rất ngưng trọng, nên lo lắng đề phòng hỏi thăm.

"Đã xảy ra chuyệngì?"

"Phụ thân, hôm naymấy người chúng ta có đi Tuyết Nhạn Lâu, ở trong lầu thấy người, cho nên gọingài tới đây hỏi một chút, phụ thân tại sao lại đến loại địa phương đó?"

Phượng Lan Dạ tiếng nóivừa dứt, nét mặt già nua của Tô Diễn liền đỏ, hắn làm người luôn luôn chínhtrực, không nghĩ tới sẽ khiến nữ nhi nhìn thấy loại sự tình này, đổi lại aicũng sẽ cảm thấy mất hết mặt mũi, huống chi là Tô Diễn. Hắn nhất thời khẩntrương hai tay xoa xoa , không được tự nhiên mở miệng: "Thật ra thì khôngphải ta muốn đi, là có người hẹn ta, nói đi đàm chính sự, ai biết hắn lại khôngcó tới."

"Người nào mờingươi?"

"Nội các Triệu đạinhân."

Tô Diễn lời của vừa rơixuống, đám người Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đều ngạc nhiên. Triệu đạinhân là người của Sở Vương đảng. Hiện tại để cho hắn ra mặt, không làm ngườikhác chú ý, cũng sẽ không khiến người ta hoài nghi, bởi vì hắn là người của SởVương, trong vụ mưu nghịch này, tất cả mọi người bọn họ đều không có hành độnggì, cho nên hoàng thượng cũng không có trách phạt bọn họ, hiện tại Tấn vươnglại dùng đến bọn họ, ngược lại thật sự khiến người ta không hoài nghi.

"Phụ thân, ta nghĩbọn họ là muốn khống chế người, sau này bất kể là ai mời người đi nói chuyện gì,cũng phải chọn nói chuyện ở nhà, bằng không thì đừng để ý tới."

Phượng Lan Dạ nhắc nhở TôDiễn. Tô Diễn lập tức nhạy cảm biết đã có chuyện, không nhịn được mở miệng hỏi.

"Nhã Nhi, đã xảy rachuyện gì?"

"Không có gì, mọichuyện gần đây rất có thể là Tấn vương ở sau lưng thao túng, cho nên ngày hômnay ta mới nhắc nhở người."

Phượng Lan Dạ nói xong,Tô Diễn sắc mặt lập tức thâmtrầm, gật đầu.

"Phụ thân biếtrồi."

"Được rồi, hôm naycũng đã muộn rồi, tất cả mọi người đi về trước đi."

Nam Cung Diệp đứng lên,chuyện này đã từng bước có được đầu mối, cho nên bọn họ cũng không sợ, cứ từngbước tra tìm. Rồi sẽ để cho những kẻ đó chết không chỗ chôn thân .

Phượng Lan Dạ vừa phânphó Nguyệt Cẩn đưa Tô Diễn trở về Tô phủ, Thụy Vương và An vương cũng cáo từtrở về phủ của mình.

Ban đêm, Phượng Lan DạNam cùng Nam Cung Diệp sau khi rửa mặt nghỉ ngơi, suy nghĩ đến chuyện kế tiếp,không khỏi cực kỳ lo lắng, nằm ở trước ngực của hắn, ôn nhu mởmiệng: "Chàng phải cẩn thận chút ít."

"Lan Nhi yên tâm đi,ta sẽ không xảy ra chuyện gì."

Nam Cung Diệp vươn tay ômchặt eo Lan Dạ, hai người vừa nói chuyện vừa chìm vào giấc ngủ.

Hai ngày sau, Bách Lí Hạotới, vẫn là một người tiêu sái, bất quá bây giờ hắn đã hoàn toàn chết tâm đốivới Lan Dạ, coi nàng như một người bạn rồi. Hành trình lần này đến AnGiáng thành, hắn vốn là không muốn đi, nhưng sự tình liên quan tới sư huynh củahắn, Nam Sơn Tử, sư phụ lúc sắp chết từng nói qua, sợ sư huynh tâm thuật bấtchính, dùng y thuật của sư phụ đi hại người, cho nên bảo hắn nhất định phảingăn cản sư huynh, vì thế Bách Lí Hạo mới chịu xuất hiện .

Tề vương phủ, trong phòngkhách lúc này ngồi đầy người, Thụy Vương Nam Cung Duệ, An vương Nam Cung Quân,còn có Tề vương Nam Cung Diệp, còn có Vụ Tiễn và Đinh Đương, mọi người cùngnhau ngó chừng Bách Lí Hạo, làm hại hắn tưởng là mình đã làm ra chuyện gì đạinghịch bất đạo, ho khan hai tiếng.

"Các ngươi làm saoxác định đó là sư huynh ta Nam Sơn Tử gây ra?"

Bách Lí Hạo vừa mở miệng,Nam Cung Diệp vẫn bất động từ trước liền nhếch lên lông mày hẹp dài, lãnhkhốc mở miệng: "Trừ hắnra, chúng ta nghĩ không ra còn có người nào?"

Hắn vừa nhìn thấy Bách LíHạo liền tức giận, thấy đôi mắt kẻ nào đó luôn nhìn Lan Nhi, thì trong lòng lạicàng bực bội. Thật ra người ta chẳng qua là động tác rất tùy tiện, nhưng khinhìn đến trong mắt Nam Cung Diệp lại trở thành đang dòm ngó nữ nhân của hắnrồi, trong lòng lập tức hỏa khí dâng trào, sắc mặt khó coi, khi nói chuyệngiọng nói tự nhiên cũng không thân thiện.

Bách Lí Hạo vừa nghe thấy,trên mặt bùng lên hỏa diễm, chính bọn họ phái người thỉnh hắn tới đây, hiện tạilại cho xem hắn sắc mặt như vậy, là ý tứ gì? Xoay mình đứng lên khoanh taytrước ngực nhìn Nam Cung Diệp.

"Ngươi có ý gì? Tatới cũng là muốn tra rõ ràng, kẻ sau lưng có phải thực sự là sư huynh của taNam Sơn Tử hay không, nhưng dưới tình huống không có chứng cớ, xin không nên tựcho là đúng, thiên hạ này người hiểu y thuật nhiềuvô cùng. Người bác đại tinh thâm lại càng đếm không xuể, làm sao ngươi khẳngđịnh hắn là sư huynh của ta đây?"

Bách Lí Hạo nhìn Nam CungDiệp cũng tương đối không thuận mắt, hoàn toàn không để cho hắn mặt mũi, làVương gia thì thế nào? Hắn cũng không quan tâm hắn ta là cái gì?

Hai người giống như chọigà, ở phòng khách trừng tới trừngđi , Phượng Lan Dạ cảnh cáo liếc Nam Cung Diệp một cái, lại nhìn hướng Bách LíHạo, chậm rãi mở miệng: "Bách Lí, thật ra thì chúng ta có chứng cớ mới cóthể mời ngươi tới đây. Ta từng nghe ngươi nói dịch dung thuật trong thiên hạchỉ có ngươi cùng sư huynh của ngươi Nam Sơn Tử làm ra được, hiện tại chúng tađã tra rõ có một nữ nhân bị dịch dung, nếu không phải là ngươi, như vậy nhấtđịnh là sư huynh Nam Sơn Tử của ngươi rồi, đúng không?"

"Tốt, hắn bây giờđang ở địa phương nào, ta lập tức đi gặp hắn."

Bách Lí Hạo nghe PhượngLan Dạ nói thế, sắc mặt đã tốt hơn nhiều, mặc dù đã tự nhắc mình không đượcđộng tâm với nàng, nhưng nhìn nàng kiều diễm động lòng người, giở tay nhấc chânđều hào quang mênh mông, thời điểm nở nụ cười cả khuôn mặt như Hoa, linh độngnhư thỏ, tĩnh như xử nữ. Vẫn khiến hắn không nhịn được có khoảnh khắc hoảnghốt, cho nên đối với nàng nói chuyện tự nhiên là ôn hòa. Cảnh này càng khiếnNam Cung Diệp sắc mặt âm trầm. Thấy hắn như vậy, Bách Lí Hạo lại càng cười cườinhìn Phượng Lan Dạ, chính là muốn để cho nam nhân kia ăn một bụng dấm chua. Hắnphát hiện cùng Thanh Nhã làm bạn không tồi, không có chuyện gì có thể chỉnh NamCung Diệp, nhân tiện làm cho hắn tức chết.

Nghĩ vậy lại càng tươicười khiến người ta hận: "Thanh Nhã, lần này ta tới cũng là nể mặt mũi củangươi, nếu là người khác...?"

Ngụ ý nếu không phảiPhượng Lan Dạ mời, hắn cũng sẽ không tới đây.

Trong chính sảnh, lãnhkhí lập tức dâng lên, ánh mắt của Bách Lí Hạo cùng Nam Cung Diệp ở giữa khôngtrung đại chiến rầm rầm không dứt, những người khác thấy vậy, da đầu đều têdại.

Phượng Lan Dạ vội vàng mởmiệng, không muốn hai người bọn họ lại đánh nhau.

"Hắn hiện tại rất cóthể trốn ở biệt viện hoàng gia. Ta nghĩ mời ngươi đi chữa bệnh cho Nhị hoànghuynh Nam Cung Trác. Một năm trước hắn bị phụ hoàng cách chức đuổi đến đấtphong, chỗ kia gần với Đông Hải. Không tới mấy tháng đã bị lây một chứng bệnhnơi ẩm ướt, cả người ốm yếu, ngươi nói có loại khả năng này không?"

Đối với y thuật của BáchLí Hạo, mọi người đều rất tin tưởng, nhất định rất cao minh, bằng không cũng sẽkhông nhận danh hiệu thần y, so với Nam Sơn Tử chỉ có hơn chứ không kém.

"Có."

Bách Lí Hạo lập tức gậtđầu, đây là bệnh trạng do không hợp địa chất, nếu bệnh nặng có thể bỏ cả tínhmạng, đây là điều bình thường .

Phượng Lan Dạ liếc NamCung Diệp bên người, sau đó lại nhìn hướng Bách Lí Hạo gằn từng chữ mởmiệng: "Như vậy có thể có trường hợp, sau khi ăn xong một loại thuốc nàođó liền biểu hiện ra chứng bệnh này hay không?"

Bách Lí Hạo nghe xong,suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cũng có. Thường xuyên ăn một loại hải la thảodưới đáy biển sẽ gây nên bệnh tương tự vậy, toàn thân phù sưng, vô lực, sau đólà đầu váng mắt hoa, cuối cùng là thượng thổ hạ tả, nghiêm trọng thì mấtmạng."

Bách Lí Hạo nói xong, đámngười Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ hai mặt nhìn nhau. Nhị hoàng huynh nhấtđịnh giữ Nam Sơn Tử, như vậy mới biết dùng đến cái gì hải la thảo. Không biếttrước mắt có thể kiểm tra hay không, nếu chữa trị cho hắn hết bệnh, hắn cũngkhông có lý dogì ở lại biệt việnhoàng gia nữa.

"Bách Lí, ngươi cóbiện pháp chữa trị loại bệnh này không?"

Phượng Lan Dạ nhìn vềBách Lí Hạo, người khác không mở miệng, cũng nhìn hắn, biết tính tình người nàycũng có chút quái, bất quá khi Tề vương phi nói ra yêu cầu, hắn tựa hồ cũng sẽkhông cự tuyệt, người khác hắn căn bản sẽ không cho một chút mặt mũi nào, chonên cũng chẳng ai tự đi tìm phiền toái. Chẳng qua là Nam Cung Diệp lại giậnđiên lên, nam nhân kia rõ ràng còn tư tưởng vớiLan Nhi, mặc dù biết nàng khôngthể nào thích hắn ta, nhưng khuôn mặt vẫn không thể thoải mái, từ đầu tới đuôiđều thối.

Bách Lí Hạo suy nghĩ mộtchút rồi bình tĩnh gật đầu: "Ừ, được."

Vừa nghe đến hắn có thểtrị bệnh của Nam Cung Trác, mấy người bọn họ đâu còn ngồi yên được, tất cả liềnđứng lên, trong đó Nam Cung Quân nóng lòng mởmiệng: "Vậy chúng ta lập tức đi qua đó."

"Tốt."

Bách Lí Hạo cũng khônglàm khó hắn, liền đáp ứng. Hắn quả thật muốnbiết có phải sư huynh Nam Sơn Tử ở sau lưng giở trò quỷ hay không, nếu thật lày núp sau lưng Tấn vương, làm nên chuyện đại nghịch bất đạo gì, phá hư danhtiếng của sư phụ, nhất định phải bắt trở về, nếu không phải, thì coi như hắnchỉ giải quyết dùm Thanh Nhã một vấn đề.

Đoàn người nhanh chóngđứng dậy rời Tề vương phủ, ngồi lên xe ngựa ngoài cửa, đi thẳng đến hoàng giabiệt viện.

Bên trong xe ngựa, NamCung Diệp vươn tay ôm chặt PhượngLan Dạ vào ngực, bá đạo mở miệng: "Lan Nhi, tên hỗn đản kia lại dám thuhút sự chú ý của nàng, nếu không phải là có chuyện nhờ hắn hỗ trợ, ta thật muốnđánh cho hắn một trận a."

Phượng Lan Dạ vừa bựcmình vừa buồn cười, cau mày nhìn hắn, ôn nhu lắc đầu: "Chàng nha, đừngcùng hắn so đo. Người thắng là chàng rồi còn gì, hắn chỉ là thủ hạ bại tướngdưới tay chàng, cho nên chúng ta hào phóng chút đi."

"Ta hào phóng khôngnổi."

Nam nhân nào đó rầu rĩ mởmiệng, đúng vậy, hắn tuyệt đối hào phóng không được. Nếu không phải còn có sựtình cần Bách Lí Hạo giúp, hắn tuyệt đối đánh cho tên kia về với ông bà.

"Tốt lắm, tốt lắm,chúng ta hay là thử nghĩ xem nên cùng Nhị hoàng huynh nói như thế nào mới khôngđể cho hắn nghi ngờ, mà có thể trị lành bệnh của hắn."

Phượng Lan Dạ nói xong,Nam Cung Diệp cau mài, nghiêm túc suy tư một chút, sau đó chậm rãi mởmiệng: "Ngươi nói Nhị hoàng huynh đồng ý để cho Bách Lí Hạo trị sao?"

"Ta nghĩ hắn sẽ đồngý, nhưng Bách Lí Hạo nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Chúng ta phải phái người bảovệ hắn."

Nếu hắn muốn ở lại kinhthành, chỉ sợ sẽ không để cho Bách Lí Hạo ra tay bởi thật sự muốn trị lànhbệnh, thì Nam Sơn Tử đã sớm chữa tốt cho hắn. Mà một khi thân thể của hắn tốtliền phải trở lại Đông Hải, không có lý do gì để ở lại kinh thành, cho nênngoài mặt hắn sẽ đồng ý để Bách Lí Hạo chữa trị, nhưng nhất định sẽ ngầm hạ độcthủ. Bách Lí Hạo chết đi, hắn không phải chữa trị nữa, cũng sẽ chẳng xảy rachuyện gì .

Nam Cung Diệp vừa ngheBách Lí Hạo sẽ gặp nguy hiểm, trong lòng liền sảng khoái, chỉ là nam nhân nàycòn có chỗ hữu dụng, cuối cùng đành bất đắc dĩ lãnh đạm gật đầu.

"Ừ, ta sẽ phái ngườibảo vệ an toàn của hắn, Lan Nhi yên tâm đi. Sau này nàng ngàn vạn lần không cầncùng hắn cười đùa, nam nhân kia tâm địa không tốt a."

Phượng Lan Dạ nghe lờicủa hắn không nhịn được ngẫm nghĩ, người ta lúc nào ra vẻ đối với nàng có tâmđịa không tốt rồi, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một nhận định là Nam Cung Diệpđang ghen, nam nhân một khi ăn dấm chua đều không thể nói lý, cho nên không cầnphải so đo. Bất quá có thể làm cho hắn vì mình mà ghen, cảm giác này không tệ,liền dựa vào trong ngực Nam Cung Diệp:

"Diệp, ta mệt mỏi,muốn ngủ một chút."

Mang thai dễ dàng mệt mỏicũng là rất bình thường, Nam Cung Diệp vừa nghe thấy Phượng Lan Dạ nói vậy, đãsớm dừng lại tâm tư hoài nghi, cẩn thận ôm nàng, nhích lại gần cho người tronglòng nghỉ ngơi, trong xe ngựa thoáng chốc an tĩnh lại.

Đoàn người từ từ chậm rãira khỏi An Giáng thành, đi đến hoàng gia biệt viện, mãi một lúc sau mới tớinơi.

Tấn vương Nam Cung Trácvừa nghe thị vệ bẩm báo, đám người Thụy Vương lại tới nữa, không khỏi hơi cáugiận, nhưng lại không thể không nghênh đón tốt bọn họ, bèn phân phó Mộ Thanh,Mộ Trừng lưu ý hướng đi bọn họ, tự mình vào thẳng phòng ngủ lên giường nằm, chờhoàng đệ tới cửa bái phỏng.

Thời điểm đám người NamCung Diệp xuất hiện, Tấn vương Nam Cung Trác đang ngủ ở trên giường, một thânsuy yếu, sắc mặt tái nhợt miên man ngủ, đợi đến có người khẽ gọi hắn mới mở mắtra, nhìn thấy mấy huynh đệ, ý cười đầy mặt kêu gọi mọi người ngồi xuống.

Nam Cung Duệ dẫn mấyngười hướng Nam Cung Trác thi lễ, cũng không cùng hắn nói nhiều, lập tức chỉđến Bách Lí Hạo, trịnh trọng giới thiệu .

"Nhị hoàng huynh,đây là Bách Lí thần y, huynh đệ bọn ta mấy lần mới mời được Bách Lí thần y tớiđây, muốn trị lành bệnh cho Nhị hoàng huynh, xin Nhị hoàng huynh để cho Bách Líthần y kiểm tra bệnh."

Thụy Vương vừa nói, liềnthấy Tấn vương Nam Cung Trác vốn cả mặt đầy tràn nụ cười bỗng nhiên cứng lại,kinh ngạc đánh giá Bách Lí Hạo, nhất thời hắn có chút phản ứng không kịp.

"Vị này là Bách Líthần y, chính là Bách Lí Hạo trong truyền thuyết sao?"

Hắn còn có chút khó cóthể tin, cái tên Bách Lí Hạo hắn có biết, chính là sư đệ Nam Sơn tiên sinh, cótin đồn y thuật của hắn so sánh với Nam Sơn tiên sinh còn cao minh hơn, nếu quảthật để cho hắn chữa trị, chỉ sợ rất nhanh liền khỏi hẳn, vậy phải làm sao bâygiờ? Nam Cung Trác có một khắc phản ứng không kịp, nhưng nhất định còn biếthành động phối hợp với Bách Lí Hạo, vươn tay ra để cho Bách Lí Hạo bắt mạch.

Trong phòng rất yên tĩnh,Bách Lí Hạo nghiêm túc chẩn mạch .

Nam Cung Trác lúc này đãphục hồi tinh thần, đáy mắt chợt lóe tia âm ngoan, ngẩng đầu quét mắt nhìn mộtvòng huynh đệ, xem bọn hắn là có ý gì.

Nhìn đi nhìn lại cũng chỉthấy trên mặt mỗi người đều là ân cần, tựa hồ thật sự quan tâm hắn, nghĩ trịlành bệnh của hắn, trong lúc nhất thời cũng khó mà nói cái gì, chỉ hướng Bách LíHạo, suy yếu mở miệng: "Bách Lí thần y, ngươi xem bệnh ta đã tốt chưa?Trong cung ngự y mất rất lớn trí lực, trị bảy tám tháng mới có thành tựucủa ngày hôm nay, nhưng bổn vương mặc dù có thể nói chuyện rồi, chẳng qua làthân thể còn có chút tê dại, hành động bất tiện, ngươi xem?"

Bách Lí Hạo cũngkhông có nói thêm cái gì, vẫnnhư cũ kiểm tra kĩ càng cho Nam Cung Trác, kiểm tra đầy đủ xong rồi mới chậmrãi mở miệng.

"Tấn vương điện hạ,xin cho ta nói một câu, chứng bệnh này của ngươi không phải là vấn đề lớn, yêntâm đi ta nhất định sẽ mau sớm trị tốt cho ngươi."

Bách Lí Hạo sắc mặt cóchút âm u, lại tăng thêm một tầng lãnh ý. Hắn mới vừa rồi bắt mạch liền biếttrên người Tấn vương quả nhiên là do hải la thảo mà tạo thành bệnh, nếu hắnthật trúng bệnh do địa chất ẩm ướt, thì trong khoảng thời gian ngắn không cóbiện pháp khiến cho hắn khỏi hẳn, nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại ănvào hải la thảo, cũng chính là trúng độc tảo biển, không cần ba bốn ngày là cóthể diệt trừ loại độc chất này.

"Bách Lí thần y,thật là vô cùng cảm tạ. Ngươi nhất định phải chữa tốt cho Nhị hoàng huynh. Tìnhtrạng này cần mấy ngày mới có thể khỏi hẳn?"

"Bẩm Thụy Vương điệnhạ, không quá năm ngày, nhất định có thể tốt hơn."

Trên giường, Nam CungTrác liền đổ mồ hôi lạnh, thân thể không nhịn được khẽ run, hoàn toàn tức giận,không nghĩ tới những huynh đệ này lại mời đến cho hắn Bách Lí thần y. Nếu nhưhắn được chữa lành bệnh rồi, còn có tư cách gì ở lại, tất yếu phải trở về ĐôngHải, đến lúc đó dù muốn trở lại nữa, chỉ sợ khó càng thêm khó rồi, cho nên hắnnhất định không thể được chữa khỏi.

Bách Lí Hạo là này nhấtđịnh không giữ được, xem ra chuyện này cần Nam Sơn tiên sinh định đoạt rồi,xem một chút cần phải chú ý cái gì.

Nam Cung Trác quyết địnhxong chủ ý, liền ngửng đầu lên nhìn Bách Lí Hạo, vẻ mặt cười đến ôn nhã.

"Phải cảm tạ Bách Líthần y rồi, thật sự là quá tốt, Bổn vương nằm mơ cũng muốn chữa tốt bệnh này,nếu Bách Lí thần y có biện pháp trị, vậy thì ở lại vì bổn Vương trị liệuđi."

"Được."

Bách Lí Hạo cũng không cựtuyệt, hắn muốn tìm ra tung tích của sư huynh Nam Sơn Tử, để xem có phải là ytrốn ở chỗ này hay không, chỉ cần tìm được y, nhất định phải mang về, kiênquyết không thể để cho y tham dự vào tranh đấu hoàng quyền.

Trong phòng mọi người đềucó tâm tư riêng, bất quá cuối cùng đã khẳng định một chuyện, chính là Bách LíHạo lưu lại vì Tấn vương trị liệu, những người khác tựa hồ cuối cùng yên tâm,rối rít cáo từ trở về.

Đợi đến mọi người đi, NamCung Trác liền phân phó người: "Mộ Thanh, mang Bách Lí tiên sinh đi dànxếp, nghỉ ngơi một chút sau đó chúng ta bắt đầu chữa trị."

"Dạ."

Bách Lí Hạo cũng không cựtuyệt, đi theo tên thủ hạ kia ra ngoài, đợi đến sau khi hắn rời đi không lâu,Nam Cung Trác liền bò dậy, may là hắn có dự kiến trước, không để cho Nam Sơn Tửhoàn toàn chữa hết, nếu không nhất định đã bị lộ rồi. Hiện tại, vấn đề là nhữngkẻ kia thật sự quan tâm hắn mà mời tới Bách Lí thần y sao? Hay là vì hoài nghihắn đây? Nam Cung Trác trong lòng suy nghĩ rối vò, ngoắc tay ý bảo Mộ Trừng tớiđây.

"Đem Nam Sơn tiênsinh âm thầm mang tới đây, ta có việc muốn thỉnh giáo hắn."

"Dạ, Vươnggia."

Mộ Trừng lui ra ngoài,chỉ trong chốc lát liền mời Nam Sơn Tử tới. Trong phòng, Nam Cung Trác nhìn NamSơn Tử, tự định giá xem hắn có thể không đành lòng hạ thủ với sư đệ hay không,nếu là như vậy thì nhất định phiền toái. Ánh đèn chiếu trên gương mặt âm tìnhbất định của hắn, Nam Sơn Tử kỳ quái cau mày hỏi: "Đã xảy ra chuyệngì?"

Nam Cung Trác trầm giọngmở miệng: "Sư đệ Bách Lí Hạo của ngươi đã tới, muốn chữa trị bệnh của ta,nếu như hắn chữa hết bệnh, chúng ta có thể bị phiền toái, chỉ sợ phụ hoàng sẽbắt ta lập tức trở về Đông Hải."

"Bách Lí?"

Nam Sơn Tử giọng điệu cóchút âm u, một chút nhiệt độ cũng không có, cũng không nghe ra được vì cái tênBách Lí Hạo mà có nhiều biến hóa, điều này khiến cho trong lòng Nam Cung Trácdâng lên một chút hi vọng. Vẻ mặt Nam Sơn Tử như thế có phải đại biểu hắn khôngquan tâm hay không, như vậy dù mình động thủ, hắn cũng sẽ không trách mình.

"Nam Sơn tiên sinh,người này giữ lại không được."

"Ngươi muốn động đếnhắn?"

Nam Sơn Tử nheo lại ánhmắt rét lạnh, đối với Bách Lí Hạo, hắn nhất thời không nhẫn tâm được như vậy.Hai người bọn họ từng ở dưới tay sư phụ mà cùng nhau lớn lên. Thời điểm Bách Líbái sư hắn đã sắp xuất sư rồi, nhưng cũng chung sống hai ba năm, nghĩ đếnchuyện giết hắn, thì có chút không đành lòng, cuối cùng chậm rãi mở miệng.

"Ta tới khuyên hắn.Nếu hắn không chịu nghe ta nói, ngươi hạ thủ cũng không muộn."

Nam Sơn Tử vừa nói xong,Nam Cung Trác liền không đồng ý, thanh âm lạnh như băng mở miệng: "Khôngđược, nếu để cho hắn biết ngươi ở đây, chuyện của chúng ta còn không bại lộsao?"

"Ngươi cho là bọn họkhông biết à? Ta lần này đi gặp Bách Lí, cũng là muốn dò thăm mấy vị Vương giakia là vô tâm hay cố ý? Nếu tra ra bọn họ đã biết động tĩnh của chúng ta, chỉsợ họ đã bố trí chặt chẽ."

Nam Sơn Tử đứng lên chậmrãi mở miệng: "Hắn ngụ ởchỗ nào?"

"Mộ Trừng, mang NamSơn tiên sinh đi gặp Bách Lí thần y."

"Dạ, Vương gia."

Mộ Trừng đi tới, mangtheo Nam Sơn Tử ra ngoài, từ hành lang đi vào trong bóng tối.

Bách Lí Hạo đi theo MộThanh vào một tòa viện phía sau, sau khi Mộ Thanh phân phó người hầu hạ hắnxong liền lui xuống. Bách Lí Hạo ngồi ở trong phòng trầm tư. Hắn biết rõ sưhuynh ở trong biệt viện hoàng gia này. Trừ hắn ra, chỉ sợ cũng không có ngườikhác biết công dụng của hải la thảo sẽ gây ra chứng bệnh kia, đây là bệnh trạngmà lúc trước bọn họ đã cùng nhau nghiên cứu.

Sư huynh mặc dù thamtiền, nhưng cũng không phải là hạng người mua danh chuộc tiếng, hắn làm như vậyđến tột cùng là vì cái gì?

Bách Lí Hạo nghĩ khôngra, bỗng nhiên cảm nhận được bốn phía có một tia dao động, nhưng không chứa sátkhí, ngẩng đầu nhìn qua, Ngọc Lưu Thần cùng Thiên Bột Thần đồng thời xuất hiện,ôm quyền nhìn về phía Bách Lí Hạo.

"Chủ tử kêu chúng tatới bảo vệ ngươi."

"Không cần"

Bách Lí Hạo vừa nghĩ tớibản mặt vô sỉ của Nam Cung Diệp [TND: Diệp ca bị chửi vô sỉ ah=))] liền tương đối khó chịu, cho nên dùng người của hắn tabảo vệ, có chút không được tự nhiên, huống chi mình cũng không phải là không cósức tự vệ, cho nên hắn cũng không muốn thiếu bọn họ nhân tình này. Bách Lí Hạophất tay để cho Ngọc Lưu Thần cùng Thiên Bột Thần trở về, đáng tiếc hai ngườithân hình không động, bình tĩnh mở lời.

"Vương Phi dặn dòbọn thuộc hạ không được rời đi Bách Lí thần y, hơn nữa nàng còn nói rõ, báo choBách Lí thần y cẩn thận mà chống đỡ. Nàng dự đoán không sai thì Nam Sơn Tử nhấtđịnh sẽ lộ diện gặp ngươi, ngàn vạn phải nhớ đừng tiết lộ việc chúng ta biếthắn ở hoàng gia biệt viện, nếu không sẽ rước đến họa sát thân."

Thiên Bột Thần nói vậy,Bách Lí Hạo cũng không nói thêm gì nữa, nghĩ đến một nha đầu băng tâm ngọckhiết như vậy, thì trong lòng có chút đau đớn. Tuy nói là làm bằng hữu, nhưngmuốn buông ra cũng cần phải có thời gian, hắn tin tưởng sớm muộn gì sẽ có mộtngày có thể thản nhiên đối mặt. Nhưng nhìn nàng càng ngày càng ưu tú, hắn sẽcam tâm sao? Nếu như nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, nói không chừng hắnđã sớm buông ra. Chẳng qua hết lần này tới lần khác nàng lại là loại nữ nhân dùđặt đâu cũng tỏa sáng rạng ngời, cho nên hắn đau lòng tiếc hận như thế.

Bất quá nếu hai người nàylĩnh mệnh của nàng, hắn liền không hề kiên trì bắt bọn họ rời đi nữa.

Đúng lúc ấy thì từ góctối có thanh âm rất nhỏ vang lên, Thiên Bột Thần trầm giọng mở miệng: "Cóngười tới."

Nói xong hai người thậtnhanh ẩn thân. Bách Lí Hạo không khỏi thở dài, nói thật ra, nhắc tới công phuthì hắn quả thật không bằng được thủ hạ của Nam Cung Diệp. Y thuật của hắn sovới võ công cao thì cao hơn nhiều lắm. Trong nháy mắt vừa rồi cũng đã thấytrình độ cách biệt rõ ràng, hắn căn bản còn chưa phát giác dị trạng, người tađã biết có người tới, có thể thấy được hai người họ võ công bất phàm.

Bách Lí Hạo ngồi ở bêntrong gian phòng nghĩ đến nhập thần, lúc này cửa bị khẽ đập hai cái, hắn nhànnhạt mở miệng: "Vào đi."

Ngoài cửa là người phươngnào, trong lòng hắn đã biết rõ, bởi vì lúc trước Thiên Bột Thần có nhắc nhởqua, như vậy hẳn là sư huynh đã tới.

Quả nhiên cửa mở ra, dướiánh đèn, thân ảnh cao gầy, mặc một bộ trường sam đen như mực, dùng tơ tằm buộclên, ánh mắt tràn đầy bén nhọn. Dưới ánh đèn, thân ảnh của hắn giống như cọctrúc không có một chút nhục cảm nào. Trong đầuBách Lí Hạo nhớ tới lời Thiên Bột Thần vừa nói, nếu để lộ ra hắn biết sư huynhđang ở hoàng gia biệt viện, hắn sẽ gặp nguy hiểm, nên tứ chi lập tức hành động.

"Sư huynh, làm saongươi ở chỗ này?"

Thân hình chợt lóe lênchạy đi qua kéo tay Nam Sơn Tử, cả khuôn mặt đều bao phủ một tầng cao hứng. Bọnhọ rất nhiều năm không gặp mặt rồi, Nam Sơn Tử vẫn như trước mang một loại khítức tràn đầy thương tổn, mà Bách Lí Hạo trưởng thành như một nam nhân ôn nhuận,không còn là thiếu niên lãnh mạc trong trí nhớ của hắn nữa. Nam Sơn Tử cau màyđánh giá người trước mắt, thấy hắn thật sự cao hứng, chẳng lẽ hắn thật khôngbiết mình ở trong biệt viện này.

Nam Sơn Tử bất động thanhsắc đi tới , nhẹ giọng mở miệng: "Sư đệ, làm sao ngươi lại ởchỗ này?"

Hai người song song ngồixuống, Bách Lí Hạo đích thân châm trà cho Nam Sơn Tử, rồi ngồi vào đối diệnhắn, thở dài một tiếng: "Sư huynh không biết sao, ta từng thích Tề vươngphi, trước kia còn vì nàng đánh nhau loạn thành một đoàn. Lần này chính là nàngkhẩn cầu ta tới vì Tấn vương chữa bệnh."

Lời nói một chút sơ hởcũng không có, Nam Sơn Tử bất động thanh sắc uốngtrà, thật cũng không có chất vấn hắn, chầm chậm thưởng thức trà, sau đó chậmrãi mở miệng: "Làm sao ngươi biếtđến Tề vương phi?"

"Ta cùng cha củanàng là người quen biết cũ, năm ngoái nàng ngã bệnh một trận, ta được mời tớitrị bệnh rồi dẫn tới quen biết. Ta rất thích nàng, ai biết Tề vương kia lạichơi trò hoành đao đoạt ái."

Bách Lí Hạo vì muốn dờiđi lực chú ý cho nên nói đến nghiến răng nghiến lợi. Nam Sơn Tử hắc hắc cười khẽ,từ xưa biết bao anh hùng hào kiệt cũng chết dưới váy mỹ nhân, xem ra vị sư đệnày của hắn cũng không ngoại lệ. Nữ nhân trong lòng cũng gả làm thê tử ngườikhác rồi, vậy mà còn cuồng dại như thế, đơn giản vì một câu của người đàn bàkia, liền không tiếc vượt lửa qua sông. Sao hắn không lợi dụng điểm này mà mượnsự giúp đỡ.

Nghĩ tới đây, Nam Sơn Tửnhẹ nhàng mở miệng: "Sư đệ, nếu có cơ hội để ôm mỹ nhân về, ngươi có muốnhay không?"

Bách Lí Hạo ngây dại, hắnđã bị Nam Sơn Tử làm cho kinh ngạc đến ngây người, nhưng mà rơi vào trong mắtNam Sơn Tử lại thành mừng rỡ đến ngây dại.

"Sư đệ, như thế nào?Suy nghĩ một chút đi."

Hắn nói xong thì đứng lênra ngoài, Bách Lí Hạo chờ hắn đi khỏi, một mình ngồi ở bên trong gian phòngthật lâu không nói chuyện, cho tới giờ khắc này hắn mới sâu sắc cảm nhận tựmình rơi vào hiểm nguy rồi, chỉ sợ hơi không cẩn thận sẽ mất mạng ngay, lòngbàn tay không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Xem ra những ngày kế tiếp hắn phải cẩn thậnứng đối mới được, nghĩ tới đây, vội gọi Thiên Bột Thần cùng Ngọc Lưu Thần.

Hai người vừa hiện thân,Bách Lí Hạo liền đem ý tứ trong lời nói của Nam Sơn Tửnói chobọn họ biết.

"Không nghĩ tới hắnlại muốn mượn hơi ta, các ngươi xem chuyện này thế nào?"

Bách Lí Hạo mới dứt lời,Thiên Bột Thần thở dài một tiếng, đưa tay lên lấy chén trà ở bên cạnh, ném rangoài, chỉ nghe ‘Ai nha’ một tiếng, Bách Lí Hạo liền vọt tới, chân tường nơi đócăn bản không có người, hiển nhiên là đã chạy trốn.

"Có người nghe lén,ghê tởm."

Sắc mặt của Bách Lí Hạokhó coi, bên trong biệt viện hoàng gia này quả thật cất dấu bí mật không thểcho ai biết.

"Các ngươi lập tứcđi bẩm báo cho chủ tử đi, xem chuyện này cần xử lý như thế nào?"

Hắn liền làm chuyện tốtgiúp bọn một phen đi, bất quá đối với hành động kế tiếp, hắn không biết, chonên vẫn phải đợi ý kiến của bọn họ sẽ tốt hơn.

"Tốt, ngươi cẩn thậnmột chút."

Hai người lui xuống,Thiên Bột Thần ở lại chỗ tối bảo vệ Bách Lí Hạo, Ngọc Lưu Thần hồi Vương Phủbẩm báo sự tình.

Tề vương phủ, Tuyểnviện.

Bên trong thư phòng, NamCung Diệp ôm Phượng Lan Dạ, hai người đang luận bàn rồi viết ra những chuyện kếtiếp có thể phát sinh, những điều phải chú ý, biện pháp phòng thủ, nhất nhấtđều được viết rõ ràng trên giấy.

"Ngươi xem, hiện tạichúng ta biết Nhị hoàng huynh, biết Nam Sơn Tử, còn có một người nữa chưa biết,đó chính là kẻ ở sau lưng chân chính sắp đặt tất cả, hắn ta đến tột cùng làngười nào? Nếu như nói là Nam Sơn Tử, thì hắn có lợi hại như vậy sao?"

"Sẽ là ai chứ?"

Nam Cung Diệp xem lại mộttrang giấy khác viết đầy người, tra xét kĩ càng trên dưới, nhưng vẫn tìm khôngđược kẻ túc trí đa mưu kia. Người này căn bản giống như không tồn tại, nhưngbằng năng lực của Tấn vương, cộng thêm một Nam Sơn Tử, căn bản cũng không thểnào bố trí ra được như thế, chưa kể đến Nam Sơn Tử vẫn là một kẻ sơn dã lổ phu,đối với chuyện trong triều có thể rõ như lòng bàn tay sao?

Hai người nhìn nhau rồilại tiếp tục tìm, đang lúc ấy, thì Nguyệt Cẩn đi tới bẩm báo.

"Ngọc Lưu Thần đãtrở lại."

"Để cho hắn lập tứcđi vào."

Không biết có phải là bênBách Lí Hạo có gì tiến triển hay không, chỉ cần có một chút đột phá thì bọn họsẽ dễ hành động hơn nhiều.

Nghĩ tới đây, hai ngườicũng ngưng tay nhìn Ngọc Lưu Thần từ ngoài cửa tiến vào. Ngọc Lưu Thần đangmuốn hành lễ, thì Phượng Lan Dạ sớm đã phất tay ý bảo không cần.

"Nói nhanh lên,chuyện gì? Tên Nam Sơn Tử kia xuất hiện sao?"

Ngọc Lưu Thần ôm quyền,bình tĩnh bẩm báo: "Hết thảygiống như Vương Phi dự liệu, Nam Sơn Tử quả nhiên xuất hiện, hơn nữa cònnói..."

Ngọc Lưu Thần nói đến đâyngập ngừng dừng lại, Nam Cung Diệp đoán chừng phía dưới có chút không dễ nghe,cho nên sắc mặt đã sớm đen, ôm chặc PhượngLan Dạ, lãnh khốc lên tiếng: "Nói."

"Hắn ta hỏi Bách LíHạo còn muốn lấy được Vương Phi hay không, hắn cho thời gian từ từ suynghĩ?"

Tiếng nói vừa dứt, hànkhí đột nhiên lưu chuyển khắp cả gian phòng. Một kiện đồ vật bị ném tới, tậpkích ngay trước mặt, Ngọc Lưu Thần vội vàng né tránh, chỉ nghe phía sau‘bốp’ một tiếng, ống đựng bútbị ném ta vỡ thành năm bảy mảnh. Trên dung nhan tuấn mĩ của thiếu chủ phủ mộttầng sáng lạnh, so sánh với vào mùa đông đóng băng còn muốn lạnh hơn, làm chongười ta không nhịn được run rẩy.

Ngọc Lưu Thần một chữcũng không dám nói tiếp. Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên quét mắt nhìn Nam Cung Diệpmột cái, vội vàng ôn nhu trấn an hắn.

"Diệp, chuyện nàycũng không liên quan đến Ngọc Lưu Thần, chàng đừng tức giận. Trước mắt phải trara kẻ đứng sau lưng kia quan trọng hơn. Chỉ cần tìm được người quan trọng này,chúng ta có thể bố cục đem bọn họ một lưới bắt hết."

Phượng Lan Dạ nói xong,ánh mắt Nam Cung Diệp nheo lại, bắn ra ánh sáng khiếp người.

"Ngươi, đứng lênđi."

Ngọc Lưu Thần cuối cùngcũng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy. Phượng Lan Dạ híp mắt, chậm rãi mở miệng:"Như vậy đi, ngươi để cho Bách Lí Hạo làm bộ đáp ứng hắn, sau đó chú ý mộtchút sinh hoạt hàng ngày của Nam Sơn Tử, chờ thêm hai ngày ngươi cùng Thiên BộtThần phối hợp Bách Lí Hạo, đem Nam Sơn Tử bắt lại, để cho Bách Lí Hạo dịch dungthành hắn ta. Ta nghĩ chỉ có như vậy, hắn mới nhìn thấy được kẻ chân chính đứngsau lưng kia."

"Dạ, thuộc hạ lậptức đi."

Ngọc Lưu Thần lắc mìnhlui ra, chạy trốn so sánh với thỏ còn nhanh hơn, mới vừa rồi thật là nguy hiểma, hắn sờ sờ cổ mình thì ra vẫn còn nguyên.

Bên trong thư phòng antĩnh lại, Nam Cung Diệp vừa nghĩ tới lời lúc trước Ngọc Lưu Thần nói liền buồnbực, trên mặt bao phủ một tầng tức giận, đem mặt chôn ở cổ Phượng Lan Dạ, vôcùng bá đạo mở miệng: "Cái tử nam nhân kia, còn dám đưa chủ ý đến trênngười nàng, chờ chuyện này làm xong, ta nhất định lột da hắn."

"Diệp, chàngghen."

Nam Cung Diệp ngẩn ra,sau đó vẻ mặt thản nhiên: "Ta ghen a, thì sao? Gia chẳng lẽ không thể ghensao?"

Phượng Lan Dạ gật đầu,nếu nói thêm gì nữa, chỉ sợ hỏa khí của hắn càng lớn, cho nên vội vàng nhắcnhở: "Diệp, đêm đã khuya, mau ngủ đi, ngày mai còn có việc đây."

Bàn tay to của Nam CungDiệp nhấc lên Phượng Lan Dạ ôm vào ngực, hai người đi ra ngoài, dọc theo đườngđi ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Nàng phải bồi bổ cho ta, bằng không tốinay ta ngủ không được."

"Chàng muốn bồi lạithế nào?"

Gương mặt Phượng Lan Dạđỏ bừng, vội vàng nhỏ giọng hỏi, nam nhân này thiệt là, sao lại có thể nói lớntiếng như vậy? Nàng cơ hồ nghe được phía sau có tiếng người cười. Bất quá ĐinhĐương cùng Vạn Tinh tuyệt đối nhanh nhẹn, vừa nghe đến Vương gia nói như vậy,sớm đã chạy ra ngoài.

"Ta nhớ nàng."

"Lần trước còn khôngphải là......?"

Hai người vừa thảo luậnvừa tiến vào gian phòng. Nam Cung Diệp nghe Phượng Lan Dạ nhắc tới lần trước,lại buồn bực rồi, nghiêm mặt nhắc nhở nàng: "Lần trước cũng là mười ngàytrước đi, Lan Nhi, đã lâu rồi, Bổn vương vốn vì cục cưng có thể nhẫn nại, bấtquá, hiện tại vừa nghĩ tới tử nam nhân xú nam nhân kia, hận không được đánhgiết hắn a. Bằng không ngươi nghỉ ngơi, ta đi đánh hắn hả giận cũng được."

Nam Cung Diệp rõ ràng làuy hiếp, Phượng Lan Dạ không có biện pháp, nên sớm hôn môi hắn một ngụm để hắnkhông nói nữa.

Trên đường cái, một chiếcxe ngựa mấy chục con tuấn mã chạy vụt qua, nhanh như điện chớp.

Đây là xe ngựa của ThụyVương Phủ, bên trong ngồi Thụy Vương Nam Cung Duệ. Sau khi cùng đám người NamCung Diệp đi ra khỏi hoàng gia biệt viện, hắn lập tức tiến cung một chuyến,mang chuyện hôm nay bẩm báo cho phụ hoàng, sau đó sẽ dẫn người hồi phủ.

Trên xe ngựa, Nam CungDuệ đang nhắm mắt ngưng thần, nghĩ tới lời của phụ hoàng.

"Duệ Nhi, bằng đầuóc của Nhị hoàng huynh cùng cái gì Nam Sơn Tử kia, chỉ sợ chưa chắc thiết kếđược mưu lược đại kế trong triều như vậy. Từ xưa có câu nói bắt giặc phải bắtvua trước. Có vẻ Nhị hoàng huynh của ngươi là chủ mưu, nhưng kẻ chân chính cónăng lực vẫn còn ẩn giấu, cho nên trước mắt nên bắt được người đó, chỉ cần biếtđược đó là ai thì sẽ dễ bố cục hơn nhiều."

Hắn biết phụ hoàng nóikhông sai, nhưng bọn họ từ trong một loạt chuyện tình này cũng không phát hiệncó một người như thế tồn tại, điều này nói rõ người này rất ẩn nhẫn. Hơn nữa,nếu phụ hoàng đã nói thế, vậy thì thật sự có một người như thế tồn tại, phụhoàng đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, làm sao lại không biết những thứâm u cất dấu biến hoá kỳ lạ này đâu.

Trong đêm tối, tiếng gióvù vù. Đêm đã rất khuya rồi, trên đường cái một mảnh thiên hôn địa ám, chỉ trừbên trong mấy thanh lâu có tiếng chơi đùa, còn lại không có nửa điểm độngtĩnh.

Bỗng nhiên, một tiếng kêuđột nhiên vang lên trong bóng đêm.

"Cứu mạng a cứu mạnga."

Nam Cung Duệ trầm giọngquát bảo ngưng lại: "Dừng xe."

Xe ngựa lên tiếng màngừng, phía sau mấy chục con tuấn mã chạyqua , thủ hạ ở bên ngoài mở miệng: "Vương gia, có chuyện gì sao?"

"Xem một chút vừarồi là người nào la cứu mạng."

Mới vừa rồi đúng là cótiếng cứu mạng, người phía sau cũng nghe đến, bất quá dưới mắt vẫn là thời buổirối loạn, cho nên bọn họ làm bộ không biết. Không nghĩ đến Nam Cung Duệ cũngnghe được, nếu chủ tử đã phân phó, bọn họ đâu thể chối từ , lập tức hai bangười tung mình xuống ngựa, thân hình nhanh chóng hướng hẻm nhỏ phía trước đitới.

Lúc trước bọn họ thấy mộtđạo nhân ảnh vọt qua, tựa hồ bị người ta kéo vào.

Từ trong xe ngựa, NamCung Duệ tung thân nhảy ra, lập tức kinh hãi tới mấy người phía ngoài, họ thậtnhanh xuống ngựa chạy lại: "Vương gia."

Nam Cung Duệ đã hướng hẻmkia đi tới, chỉ thấy trong ngõ nhỏ truyền đến tiếng đánh nhau. Đợi đến khi bọnhọ vừa vào, liền thấy một chiếc xe ngựa dừng ở đầu ngõ, trong hẻm có năm sáuđại hán, đang cùng hai thủ hạ đánh nhau. Vừa nhìn thấy đám người Nam Cung Duệxuất hiện, những người đó liền thấy không ổn, lập tức mở miệng: "Đi! Đimau!"

Nháy mắt, bọn họ theo mộtđầu khác chạy đi, hai thủ hạ của Nam Cung Duệ đang chuẩn bị đuổi theo, thì NamCung Duệ giơ tay ngăn trở.

"Thôi."

Hắn chậm rãi xoay ngườiđi tới bên cạnh, chỉ thấy hai nữ tử thấp giọng khóc nức nở, một người mang bộdáng tiểu nha hoàn đang trấn an một tiểu thư, mà bên cạnh các nàng còn nằm mộtphu xe ngựa, tựa hồ đã bị đánh ngất xỉu.

Nam Cung Duệ cau mày, đêmhôm khuya khoắt, hai nữ nhân này lại ở đây thật sự chuyện gì xảy ra? Hắn ôn hòamở miệng:

"Xin hỏi tiểu thư bịlàm sao vậy?"

Tiếng nói của Nam CungDuệ vừa dứt, chủ tớ hai người vừa sướt mướt từ nãy đã ngẩng đầu lên, nha đầu mithanh mục tú, nhìn đến người bên cạnh, chỉ một ánh mắt, đã Nam Cung Duệ chợtngây dại.

Nữ nhân này thật đẹp, mặcdù ánh đèn mờ mờ mê ly nhưng có thể thấy rõ ràng bộ dáng nhu nhược của nàng giờphút này, ánh mắt đen nhánh tựa bầu trời cao xanh, trong trẻo sâu như nước hồ,da thịt óng ánh trong suốt, lông mày mảnh khảnh tựa trăng rằm, lại nhìn cái mũikia xinh đẹp như thông, cái miệng nhỏ nhắn không thoa son mà hồng. [TND:Hừ, thời điểm này còn xuất hiện nhân vật mới, lại là nữ nhân, đã thế còn xinhđẹp, nhất định chả có gì tốt lành cả *bĩu môi*]

Nam Cung Duệ tự nhận mắtđã nhìn vô số mỹ nhân, tuy nhiên chưa từng thấy một nữ nhân nào như vậy trướcđây, nhu nhược đúng mức, khiến người ta thấy đau lòng, cả người tựa như một lànnước. Nữ nhân nghe thấy tiếng Nam Cung Duệ, giờ phút này ngừng tiếng khóc, chậmrãi thi lễ.

"Đa tạ công tử đã cóân cứu mạng, tiểu nữ tử chính là nữ nhi của Chưởng viện học sĩ Chu Bác Văn, ChuPhong. Tiểu nữ tử vốn ở cùng ngoại tổ gia, không nghĩ tới lúc nửa đêm, có ngườitới báo gia mẫu đột nhiên ngã bệnh, cho nên tiểu nữ nóng lòng sai người đánh xetrở về, không ngờ ở trên đường lại gặp phải kẻ xấu."

Nam Cung Duệ giật mình,lòng cũng mềm hóa vài phần, nhưng nghĩ tới đêm khuya như vậy, dù là ở bên nhàngoại tổ cũng phải có người theo hộ tống, không khỏi hồ nghi mở miệng:

"Làm sao không ai hộtống đây?"

"Là tiểu nữ quá nónglòng, cho nên vội vàng rời đi, ngoại tổ gia cũng có phái người theo phía saubảo vệ. Chẳng qua là những tên tặc tử này rất đáng hận, nháy mắt liền đem xengựa khống chế chạy vào ngõ hẻm này, mấy người kia sợ rằng cũng đi sai hướngrồi."

Chu Phong dứt lời, NamCung Duệ không nói gì, lập tức hướng phía sau ra lệnh: "Người đâu, đưa Chutiểu thư trở về phủ."

"Tạ công tử."

Nữ nhân kia cúi đầu chùinước mắt, từng bước đuổi theo cước bộ tiểu nha hoàn đi ở phía trước, lên xengựa đầu ngõ. Thị vệ bị Nam Cung Duệ phái đi lập tức điều khiển xe, đưa Chutiểu thư kia trở về phủ.

Thời điểm này, Chưởngviện học sĩ Chu đại nhân được biết đến là người của phái trung lập, trước mắtcòn không có gia nhập đến bang phái hay phe đảng nào. Nhưng người được phái raâm thầm bảo vệ Chu đại nhân này còn chưa phát hiện có kẻ động thủ với hắn?