Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 122



Trong phòng, mấy đại nam nhân đều nhìn ra tình cảm củahai nữ nhân này vô cùng tốt. Nam Cung Diệp liền kêu hai người nam nhân như haicon gà chọi ở bên cạnh ra ngoài trước, để cho nữ nhân các nàng nói chuyện. Bangười lui ra ngoài, ngay cả mấy tiểu nha đầu cũng lui ra.

Phượng Lan Dạ vừa nhìn thấy người khác đều đi hết,cũng không còn chỗ nào cố kỵ, ánh mắt hồng hồng nhìn Vụ Tiễn.

"Có người như ngươi sao? Để lại phong thư rồikhông nói một tiếng đã rời đi, trở lại còn bị thương, chẳng lẽ không biết ta sẽđau lòng sao?"

Tư Mã Vụ Tiễn nhìn Lan Dạ thươngtâm, trong lòng lập tức ấm áp , vươn tay lôi kéo nàng, nắm chặt tay Lan Dạtrong lòng bàn tay mình.

"Ta vừa nghe nói Diêu Tu làm phản, trong lòngliền lo lắng cho ngươi. Hiện tại tất cả mọi người không có chuyện gì, ta đã yêntâm, ở bên ngoài ta vẫn nhớ ngươi a."

"Chưa quên, sao một phong thư, một chút tin tứccũng không có, ngay cả Diệp phái người đi ra ngoài hỏi thăm cũng không có mộtchút tin tức, ngươi đã đi đâu?"

Phượng Lan Dạ không có thường ra kinh. Một lần duynhất đi chính là Tiêu thành cho nên đối với thế giới bên ngoài nàng cảm thấyrất hứng thú. Đôi mắt trông mong nhìn VụTiễn, Vụ Tiễn buồn cười thân thủ nắm gương mặtcủa nàng, sau đó trong mắt dâng lên nghi ngờ:

"Lan Nhi, ngươi mập a."

Phượng Lan Dạ vừa nghe lời của nàng, liền haha cười lên, liếc xéo nàngnhưng không nói lời nào.

Thật ra thì không phải là nàng mập, mà do mang thaicho nên nhìn bộ dạng có chút mập, căn bản thì không có mập. Bất quá nàng khôngnói, không biết Vụ Tiễn có thể đoán được hay không. Vụ Tiễn vốn cực kì thôngminh , chớp đôi mắt to xinh đẹp.

"Chẳng lẽ ngươi gần đây?"

Lời kế tiếp của Vụ Tiễn còn chưa nói ra miệng, PhượngLan Dạ dùng sức gật đầu: "Phải, ta mang thai."

"A, ngươi mang thai?" Vụ Tiễn kinh ngạc kêulên, sau đó cả khuôn mặt đều cao hứng. Kinh ngạc trong mắt Phượng Lan Dạ chìmxuống, chẳng lẽ lúc trước không phải Vụ Tiễn đoán được sao? Bằng không nàng làmuốn nói cái gì? Bằng không Vụ Tiễn muốn nói cái gì, nàng nhìn nàng ấy chớp chớpmắt hết sức khả ái hỏi: "Vậy vừa rồi ngươi muốn nói gì?"

"Ta vốn là muốn nói chắc ngươi ăn nhiều, cho nênlên cân."

Vụ Tiễn vừa nói xong liền cười , Phượng Lan Dạ congmiệng lên: "Không được trêu chọc người như vậy , tỷ tỷ."

Nhưng Vụ Tiễn mới không để ý tới Phượng Lan Dạ, vươntay vuốt bụng của nàng: "Ta còn trêu chọc ngươi. Thật tốt a, LanNhi của chúng ta thế nhưng mang thai, ta đây nhất định được làm a di rồi. Đếnlúc đó phải hung hăng khi dễ tên tiểu tử này,không biết Tề vương có đau lòng hay không?"

Phượng Lan Dạ tưởng tượng đến bộ dạng của Nam CungDiệp lúc đó, nhất định sẽ cùng Vụ Tiễn chửi nhau. Hai người vừa nói vừa cười,vui vẻ cực kỳ. Nói chuyện một hồi chợt nói đến chuyện của Nam Cung Quân

"Vụ Tiễn, Lục hoàng huynh rất sớm đã đi ra ngoàitìm ngươi rồi, ngươi bây giờ còn không tha thứ hắn sao? Còn có, người mới vừarồi đi cùng ngươi là ai?"

Vụ Tiễn nghe Phượng Lan Dạ nói, nhất thời không biếtnói như thế nào về Nam Cung Quân. Nàng không nghĩ tới ngay lúc này nhìn thấyhắn. Xem ra hắn rất tiều tụy, nhưng nàng và hắn còn có thể trở lại như trướcsao? Dứt khoát không thèm nghĩ tới hắn nữa. Vụ Tiễn bèn giới thiệu Kim Huyễnvới Phượng Lan Dạ:

"Ngươi nam nhân di cùng ta là bằng hữu của ta,tên Kim Huyễn ở Vân Đằng Sơn trang . Hắn là thiếu trang chủ trong trang. Lầnnày ta chính là mượn người từ hắn tới đánhDiêu tu , hắn theo ta cùng đi đến."

"Hắn thích ngươi sao?"

Phượng Lan Dạ biết ánh mắt một người đàn ông nhìn nữnhân mình thích là cái dạng gì. Trước kia nàng không hiểu, nhưng hiện tại nàngvừa nhìn liền biết. Thiếu chủ Vân Đằng sơn trang liếc sơ cũng biết hắn thích VụTiễn. Hắn không chê vết thương dữ tợn trên mặt Vụ Tiễn. Người nam nhânnày phẩm chất thật rất tốt,nếu như không có Nam Cung Quân, nàng sẽ rất cao hứng thay VụTiễn, nhưng là bây giờ có một Nam Cung Quân, hơn nữa người nam nhân kia cũngkhông dễ chịu.

Tư Mã Vụ Tiễn sửng sốt một chút, vội vàng giơ tay lêngõ một cái lên đầu Phượng Lan Dạ : " Ngươi nói bậy gì đấy? Người ta chỉ làbằng hữu của ta mà thôi."

"Bằng hữu?"

Phượng Lan Dạ xoa đầu, nàng mới không tin có cái bằnghữu như vậy, hơn nữa ánh mắt hắn nhìnVụ Tiễn rõ ràng là tràn đầy yêu thương.Xem ra trong lòng Vụ Tiễn chỉ có Nam Cung Quân chonên mới thấy không rõ thiếu chủ Vân Đằng sơn trang thích nàng. Nghĩ như vậy,Phượng Lan Dạ cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hai người còn tình cảm với nhaulà tốt rồi.

Phượng Lan Dạ nghĩ, tầm mắt dời tới trên cổ Vụ Tiễnnói: "Còn đau không? Làm sao vẫn ra máu thế, đây là cái loại đại phu gìa."

Vừa nói vừa vươn tay chuẩn bị tháo hết băng gạc trêncổ Vụ Tiễn rồi một lần nữa băng bó lại cho nàng, vừa làm trong miệng còn lẩmbẩm: "Lần này ngươi phải ở lại, chờ ta tới trị liệu một chút đả thươngtrên mặt cho ngươi , không chophép tùy tiện đi nữa."

Vụ Tiễn nghe Phượng Lan Dạ giống như một lão mẹ lẩmbẩm, vừa cười vừa lên tiếng: "Dạ, bà quản gia nhỏ của ta, nghe lời ngươiđược chưa"

"Vậy thì tốt."

Tỷ muội hai người đang nói đùa vui vẻ, bỗng nhiên ĐinhĐương từ ngoài cửa xông tới, thật nhanh mởmiệng:

"Đại tiểu thư, Vương Phi, An vương cùng nam nhân đicùng Đại tiểu thư đang đánh nhau."

"A, đã đánh nhau."

Phượng Lan Dạ kinh ngạc kêu lên, cứ như vậy Vụ Tiễncòn nói người ta không thích nàng, không thích sẽ vì nàng đánh nhau sao? Đangsuy nghĩ, thì Vụ Tiễn ở trên giường giống như một trận gió, như bão tố đi rangoài. Cánh tay của nàng chỉ bị thương một chút, trên người không có chuyện gì,cho nên nháy mắt liền không thấy bóng dáng. Lan Dạ lo lắng thương thế của nàng,vội vàng đi theo: "Tỷ tỷ, Ngươi cẩn thận chút."

Mà Đinh Đương nhìn thấy Vương Phi nhanh chóng đi ra,vẻ mặt liền chấn kinh rồi nhanh chóng đuổi theo.

Nàng phát hiện ra đi theo chủ tử nhưvậy, sớm muộn gì mình cũng mệt chết, thật là hoàng đế không vội, thái giám đãvội. Nàng thật lo lắng cho cục cưng trong bụng của vương phi a.

"Tiểu Vương phi, ngươi chạy chậm chút, chạy chậmchút."

Đoàn người xông ra ngoài, vọt tới hành lang, đi quamấy gian phòng, nhìn về phía đất trống ở Liên viện, quả nhiên có hai người đánhnhau. Hai người cùng sử dụng kiếm, kiếm quang loé sáng, thân ảnh đã bay tới, cóthể nhìn ra được thực lực của hai người cũng không nhỏ. Hai người vừa đánh vừakhiêu chiến .

"Biến, ngươi tại sao phải ở lại đây?"

Đây là thanh âm của An vương Nam Cung Quân thẹn quáthành giận. Từ lúc trước đến bây giờ hắn đã cố nhịn, nam nhân này tự cho mìnhthân phận là hộ hoa sứ giả của Vụ Tiễn, phải biết rằng đây chính là vương phicủa hắn, nữ nhân của hắn, đã sớm gả cho hắn, tại sao nam nhân này dám coi nhưlà của mình để bảo vệ nàng.

Hắn không chịu được khi người khác nghĩ đến nữ nhâncủa hắn, vì vậy mới nói ra cái loại khẩu khí này.Kim Huyễn vừa nghe xong lời nói của Nam Cung Quân, châm chọc nhìnchằm chằm hắn: "Ngươi cho rằng ngươi kêu ta đi ta liền đi sao? Ta sẽ dẫnThanh Vãn rời đi ."

Vụ Tiễn đi lại trên gang hồ vẫn một mực kêu là TôThanh Vãn, cho nên lúc này Kim Huyễn gọi nàng Tô Thanh Vãn như cũ.

Hắn thích Thanh Vãn và chưa từng có giấu diếm nàng,mặc dù chưa nói qua, nhưng không có nghĩa là nàng không biết, nàng không có bảohắn đi, nam nhân này có tư cách gì nói chứ.

Kim Huyễn nghĩ tới đây, vẻ mặt xanhmét, lực đạo trên tay càng mạnh hơn, hạ thủ không chút lưu tình. Rất nhiều câycỏ của Liên viện bị kiếm khí gây thương tích, kiếm quang xẹt qua chỗnào, chỗ đó sẽ thành một mảnh hỗn độn.

Dưới hành lang giờ phút này có rất nhiều người đangđứng xem náo nhiệt, thỉnh thoảng phát ratiếng kêu, lúc này Vụ Tiễn cùng Lan Dạ chạy vội tới.

Vụ Tiễn nhìn hai người giữa sân đang đánh nhau điêncuồng, không khỏi vừa tức vừa giận, quát lên: "Hai người các ngươi làm gìđó? Kim Huyễn dừng tay, Nam Cung Quân, dừng tay cho ta."

Hai nam nhân vừa nghe đến thanh âm quen thuộc, đồngthời dừng kiếm trong tay, nhìn sang, chỉ thấy trên cánh tay Vụ Tiễn máu trànra, bởi vì chạy nhanh, nên sắc mặt lại một mảnh tái nhợt. Hai nam nhân đều rấtđau lòng, đồng thời nhảy tới đây, lo lắng hỏi: "Vụ Tiễn ( Thanh Vãn )ngươi không có sao chớ?"

Hai người vừa nói xong, đồng thời trợn mắt, Tư Mã VụTiễn thấy rất nhiều người nhìn bọn họ, trong lòng thật là tức giận, giận táimặt nói :

"Kim huyễn, ngươi là tiểu hài tử sao?"

Nàng vừa nói xong, đáy mắt của Nam Cung Quân chợt lóelên đắc ý, xem đi, đây là nữnhân của hắn, tự nhiên sẽ bảo vệ hắn .

Kim huyễn thì bị chọc giận gần chết, mà Vụ Tiễn dạy dỗKim Huyễn xong, rồi xoay người nhìn về phía Nam Cung Quân, ánh mắt Lãnh mạc sắcbén, tựa như không chút lưu tình:

"Nam Cung Quân, lập tức cút ra ngoài chota."

Nói xong xoay người rời đi, còn nói với Kim Huyễn:"Kim Huyễn, ngươi đi theo ta vào đây."

Khuôn mặt hai nam nhân lập tức biến hóa. Sắc mặt KimHuyễn vui mừng, nhưng sắc mặt Nam Cung Quân thì giống như người bị đả kích,lẳng lặng rút lui hai bước rồi đứnglại, vẻ mặt khó coi dị thường, gắt gao nhìn theo phương hướng Vụ Tiễn cùngKim Huyễn rời đi.

Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ nhìn hết thảy trướcmắt, rồi nhìn nhau cười một tiếng. Nghĩ đến Nam Cung Quân từng để cho Vụ Tiễnbị tổn thương, Phượng Lan Dạ không nhịn được cau mày. Đáng đời, đây là báo ứng,bất quá Phượng Lan Dạ đồng dạng cũng biết, trong lòng Vụ Tiễn có NamCung Quân, vừa rồi chẳng qua là tức giận quá, có một số việc còn không có giảiquyết xong, vẫn có khúc mắc ở trong lòng, cho nên trước mắt, phải giải quyếtnhững nữ nhân ở An vương phủ đã.

"Nam Cung Quân, ngươi muốn làm cho nàng hồi tâmchuyển ý, thì trước hết phải giải quyết tốt những nữ nhân trong vương phủ đi,nàng mới có thể trở về ."

Nam Cung Quân vừa nghe lời Phượng Lan Dạ nói..., ánhmắt liền sáng lên, nhìn nàng, hỏi: "Nếu như ta giải quyết xong những nữnhân kia, nàng thật sẽ trở về?"

"Ừ, ta sẽ giúp cho ngươi."

Coi như là vì tình cảm của hắn đối với Vụ Tiễn, nàng khôngmuốn làm cho Vụ Tiễn khổ sở không vui, cho nên tự nhiên sẽ trợ giúp hắn .

Bên người Phượng Lan Dạ, Nam Cung Diệp đồng dạng nói :"Ngươi nghĩ cách để làm đi, chúng ta sẽ giúp ngươi, yên tâm đi."

"Cám ơn."

Nam Cung Quân một lời vừa dứt, thân hình liền dichuyển , thu kiếm rời đi, động tác vô cùng nhanhchóng.

Nam Cung Diệp đưa tay ôm lấy eo Phượng Lan Dạ. Haingười cùng nhau nhìn Nam Cung Quân rời đi, thật ra thì bọn họ tự nhiên hi vọnghai người kia cũng có được hạnh phúc.

Hai người vừa nhấc tay liền thấy trên hành lang, córất nhiều hạ nhân đang đứng xem náo nhiệt, Phượng Lan Dạ lập tức giận tái mặt :"Có phải rảnh rỗi không có việc gì làm hay không?"

Thoáng cái, tất cả mọi người bỏ chạy trối chết, nháymắt không thấy, nhanh nhất chính là thủ hạ Nguyệt Cẩn của Nam Cung Diệp, hắncũng không muốn bị phạt nữa.

Nam Cung Diệp mặc kệ hắn, nhìn Phượng Lan Dạ, nhunhuận mở miệng: "Ngươi hỏiLục hoàng tẩu, Kim Huyễn kia là chuyện gì xảy ra?"

"Yên tâm đi, nàng chỉ coi hắn là bằng hữu, chúngta đi qua đó, vết thương của Vụ Tiễn còn không có xử lý tốt đâu."

"Chúng ta đừng qua, để cho bọn hắn có cơ hội nóichuyện rõ ràng." Nam Cung Diệp đưa tay lên ôm lấy thân thể Phượng LanDạ hướng phía ngoài Liênviện đi tới, đem nơi này để lại cho Vụ Tiễn cùng Kim Huyễn, nàng nhất định sẽcùng Kim Huyễn nói chuyện rõ ràng.

Liên viện, trongphòng.

Vụ Tiễn nhìn Kim Huyễn, nhìn thấy khuôn mặt của hắnđầy thương yêu khi nhìn nàng, tựa hồ thực vì nàng đau lòng, liền âm thầm kinhhãi. Nàng hành tẩu giang hồ mấy tháng, có một nửa thờigian là ở Vân Đằng Sơn trang, không nghĩ tới Kim huyễn lại thích nàng, nhưngbởi vì trong lòng nàng chỉ có Nam Cung Quân, cho nên chỉ coi Kim Huyễn là mộtngười bạn tốt.

"Kim huyễn, chuyện lần này cám ơn ngươi."

"Ngươi và ta còn nói tạ ơn gì a."

Kim Huyễn hào sảng mởmiệng, hắn mặc dù lớn lên tuấn tú nho nhã, nhưng là người trong chốn giang hồ,quang minh lỗi lạc, dũng cảm hào phóng , khí phách như mây.

"Kim huyễn, từ trước tới nay ngươi vẫn chiếu cốta, ta xem ngươi là bạn tốt, ta hi vọng chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt."

Trong mắt Vụ Tiễn rất thật tình, đồng thời cũng nóicho Kim Huyễn một chuyện, nàng chỉ coi hắn là bạn tốt, từ trước là thế, sau nàycũng vậy, vĩnh viễn là bạn tốt, không còn có ý khác.

Kim Huyễn nghe lời nói của nàng, trong lòng thật khó chịu.Thật ra, lúc trước khi nhìn thấy người nam nhân kia thì hắn đã đoán ra mộtchút, chẳng qua là không muốn mình thua thảm thôi.

Chương 122.2

Không nghĩ tới chuyện này lại từ miệng của nàng nóira, mặc dù rất khó chịu, bất quá người giang hồ không câu nệ tiểu tiết, há cóthể vì bị từ chối mà nản lòng, Kim Huyễn cười nhìn Vụ Tiễn: "Vĩnh viễncũng là bằng hữu sao?"

"Ừ, vĩnh viễn."

Vụ Tiễn cơ hồ như nhìn thấy được trên người hắn bóngdáng của Văn Lương, Kim huyễn chẳng những là bạn tốt của nàng, còn cho nàng cảmgiác của huynh trưởng, cho nên hắn vĩnh viễn là bằng hữu .

"Ta đây không ở lại quấy rầy ngươi."

Hắn nói xong liền đứng lên, như nhớ tới cái gì đó liềnmở miệng: "Ta cần phải trở về."

"Bảo trọng."

Vụ Tiễn nhẹ nhàng mởmiệng, nhìn Kim Huyễn bước nhanh tiêu sái đi ra ngoài, tấm lưng kia rõ ràng cócô đơn, còn khẽ nhún một chút,tâm khôngkhỏi có chút đau long. Nam nhân như vậy, lão Thiên nhất định sẽ không cô phụhắn , sẽ có cô gái xứng đôi với hắn. Kim huyễn, ta sẽ vì ngươi cầu nguyện.

Thiếu chủ Vân Đằng Sơn trang Kim huyễn mang theo mộtngàn thủ hạ rời đi Tề vương phủ, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ thật caohứng. Nhưng nghĩ tới người ta giúp mình chuyện lớn như vậy, lại vẫn chưa có tạơn người ta đã để cho bọn họ đi, đáy lòng vẫn tiếc hận một hồi, người này cũnglà đáng để giao kết.

Nam Cung Diệp ôm Phượng Lan Dạ đứng dưới hành lang,cảm khái: "Từ xưa chữ tình là đả thương người nhất a, sợ nhất chính là hoarơi hữu ý, nước chảy vô tình a."

Lời của Vương gia vừa vang lên, nhất thời lôi ngã mộtđám người. Cách đó không xa là Nguyệt Cẩn, Thiên Bột Thần, còn có đám người củaĐinh Đương nữa, ngay cả Phượng Lan Dạ cũng híp mắt nhìn, làm hại hắn nghĩ trênmặt hắn có vết bẩn.

"Trên mặt ta rất dơ sao?"

Phượng Lan Dạ lắc đầu: "Trên mặt không bẩn, chẳngqua là lời chàng mới nói vừa rồi rất dọa người ."

Tiếng nói của nàng vừa dứt, tất cả mọi người đều gậtđầu, quả thật đủ dọa người. Thật đúnglúc Ngân Ca từ trong phòngkhách nghe được lời nói phía ngoài, bèn nói theo:

"Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a."

Phun, tất cả mọi người đều bậc cười, trước một khắc bịVương gia làm cho cười, sau một khắc thì bị con chim này làm cho không đứngvững.

Thật đúng là người thế nào sẽ nuôi ra động vật đó a,đoàn người cười đến vui vẻ. Nam Cung Diệp tức thời quay đầu nhìn qua, NguyệtCẩn vừa nhìn thấy có chút không đúng, thân hình chợt lóe liền chạy biến, sosánh với lúc nào cũng đều nhanh hơn, làm hại Ngọc Lưu Thần cùng Thiên Bột Thầnkỳ quái nhìn hắn.

"Hắn trúng gió a?"

"Không biết, có thể hắn bị bệnh điên."

Đinh Đương cùng Vạn Tinh vừa nghe hai nam nhân này nóichuyện, một người nói một câu:"Đáng thương."

"Trẻ nhỏ đáng thương a."

Nói xong, động tác bốn người nhất trí nhanhchóng rút lui, nháy mắt đã không thấy bóng người, chỉ lưu lại hai người NamCung Diệp cùng Phượng Lan Dạ bèn nhìn nhau cười, sau đó cảm thán.

"Có phát hiện hay không, bọn người đi theo chúngta người sau so với người trước càng tinh quái hơn."

Nam Cung Diệp nói xong, Phượng Lan Dạ gật đầu, sau đótrong đầu lập tức hiện ra một hình ảnh, nhẹ nhàng cười mởmiệng: "Chàng nói xem bọn họ không phải rất xứng đôi sao?"

Mấy người đang chạy ở phía xa lúc này không tự chủđược đồng thời đánh rùng mình một cái.

Nam Cung Diệp vừa nghe lời của Phượng Lan Dạ liền biếtnàng muốn nói gì, bất quá hắn cũng không tỏ vẻ gì, những chuyện này phải hỏingười trong cuộc .

"Đi, chúng ta vào nhà." Ôm Phượng Lan Dạ đivào, Phượng Lan Dạ không hiểu, nói thầm: "Rốt cuộc có được hay không? Còncó, ta muốn đi xem Vụ Tiễn."

"Theo Lục hoàng tẩu rò chuyện đi, ta có việc phảitiến cung."

Lời này vừa dứt, tay hắn nhân tiện miết miết cái miệngnhỏ nhắn, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cuối cùng giống như trộm đượchương, mới rời đi Tề vương phủ, tiến cung.

Tiêu Nguyên cung, trênđại điện, Hạo Vân Đế ngồi ở chỗ cao, bên cạnh có Hoa phi, dưới tay quỳ có ThụyVương Nam Cung Duệ, An vương Nam Cung Quân, còn có Bát hoàng tử, Cửu hoàng tử,Thập hoàng tử, Văn tường công chúa cũng ở đây, trong điện yên tĩnh không tiếngđộng.

Ngoài cửa điện, một người nhanh chóng chạy vào, tháigiám kia thật nhanh quỳ xuống: "Hoàngthượng, Tề vương đã tới."

"Để cho hắn vào đi."

Hạo Vân Đế phất tay, tiểu thái giám chạy nhanh đi,dáng Nam Cung Diệp cao lớn như trúc, tuấn tú, thân thủ từ cửa điện ngoài đitới, ánh sáng cuối chân trời hắttrên người hắn, màu trắng cẩm y thêuhoa văn lay động, nhẹ nhàng đi tới trong điện, chậm rãi thi lễ: "Tham kiếnphụ hoàng, Hoa phi nương nương."

Hạo Vân Đế quét mắt nhìn mọi người trong điện, cuốicùng sắc mặt ôn nhuận vung lên tay: "Tấtcả đứng lên, ngồi xuống đi."

"Tạ ơn phụ hoàng."

Âm thanh vừa vang lên, chúng Vương gia, hoàng tử đứngdậy, phân hai bên ngồi vào chỗ của mình, cùng nhau chờ chỉ thị của phụ hoàng.

Hạo Vân Đế quét mắt nhìn những người phía dưới, đáylòng có một chút vui mừng, mình cuối cùng cũng bảo vệ được những hài tử này,cho dù hy sinh lão Nhị, lão Tứ, nhưng vẫn còn lại một số người.

"Nam Cung Liệt hiện tại bị bỏ tù, trẫm hi vọngcác ngươi không nên làm theo hắn nữa, nếu không đừng trách trẫm lòng dạ độcác."

Mặc dù trong lòng vui mừng, nhưng Hạo Vân Đế vẫn lạnhlùng cảnh cáo, khiến nhữngngười này an phận thủ thường chút ít, Nam Cung Liệt bị bắt, kế tiếp chínhlà chuyện tình của Tấn vương Nam Cung Trác rồi, sau khi chuyện này giải quyếtxong, liền để cho Duệ Nhi lên ngôi, hắn cũng không còn tinh lực để quản nhữngchuyện như vậy nữa.

Lời của Hạo Vân Đế vừa rơi xuống, phía dưới, mọingười đứng lên: "Nhi thần tuân chỉ."

Hạo Vân Đế khoát tay ý bảo mọi người ngồi xuống, nhìnvề phía Nam Cung Duệ: "Duệ Nhi, lập tức bắt đầu thẩm tra xử lí vụ án mưuphản này, không thể để xảy ra một chút sailầm."

"Dạ, phụ hoàng."

Thụy vương lĩnh mệnh, Hạo Vân Đế phân phó xong NamCung Duệ, lại nhìn về hướng Nam Cung Diệp: "Diệp Nhi cùng Thanh Nhã lầnnày lập công lớn, hơn nữa trẫm nghe nói Thanh Nhã đã mang thai, đây cũng làchuyện vui của Thiên Vận hoàng triều ta, nóiđi, phải ban thưởng như thế nào."

Tiếng nói của Hạo Vân Đế vừa dứt, Hoa phi ở bên cạnhcũng gật đầu, khuôn mặt tươi cười:

"Đây đúng là chuyện vui, hoàng thượng, để chothiếp thân làm đi."

"Ừ, " Hạo Vân Đế gật đầu, nhìn về Nam CungDiệp: "Các ngươi nghĩ muốn cái gì nói với Hoa phi là được, đến lúc đó sẽđưa đến Vương Phủ."

Bởi vì nhắc tới chuyện Tô Thanh Nhã mang thai, khôngkhí trên điện nhẹ nhàng một chút, thần sắc mỗi người buông lỏng xuống. Lúc nàyHạo Vân Đế lại nghĩ tới một chuyện khác :

"Văn Tường, trẫm quyết định chỉ hôn chongươi."

Văn Tường nghe được Hạo Vân Đế nhắc đến, đứng lên, sắcmặt có chút tái nhợt. Mặc dù nàng vẫn nói không nghĩ tới Tây Môn Vân nữa, nhưnglà vừa nghĩ tới gả cho người khác, sắc mặt biến sắc. Bất quá, Thiên Vận hoàngtriều luân phiên gặp phải chuyện, Văn tường không muốn để cho phụ hoàng khổ sởnữa, cho nên không có lên tiếng.

Hoa phi một bên nhìn bộ dạng của nữ nhi cóchút đaulòng, không nhịn được mở miệng:

"Văn Tường, ngươi suy nghĩ muốn gảcho ai rồi hướng phụ hoàng yêu cầu chỉ hôn, vui vẻ lên chút."

Không nghĩ tới Tây Môn Vân trước khi đi Nam Man, gặpmặt hoàng thượng, dĩ nhiên là lần này hắn đánh thắng trận trở lại, xin hoàngthượng gả công chúa cho mình.

Hành động của Văn Tường cuối cùng đã cảm động Tây MônVân. Hắn cho rằng đường đường là công chúa hoàng thất có thểlàm được hành động này, thật không dễ dàng, hơn nữa hắn từ từ đã thích cái nhađầu quật cường này, cho nên liền xin hoàng thượng, khi hắn đánh thắng trận hồikinh, hoàng thượng hãy chỉ hôn cho bọn họ.

Văn Tường nhất thời lăng ngốc , không hiểu ý tứ củamẫu phi. suy nghĩ ngườinàng thích là ai rồi yêu cầu phụ hoàng chỉ hôn ? Người kia là Tây Môn Vân sao?Mẫu phi vẫn biết nàng thích Tây Môn Vân mà, Văn tường thật nhanh ngẩngđầu lên nhìn về Hoa phi, chỉ thấy Hoa phi cười gật đầu, tỏ vẻ đúng như nàng suynghĩ, Văn Tường lại nhìn hướng Hạo Vân Đế:

"Phụ hoàng, là Tây Môn Vân sao?"

Hạo Vân Đế vừa bực mình vừa buồn cười, đườngđường công chúa, lại bởi vì mộtcâu nói của người ta đã kích động thành như vậy, bất quá đã thấy nàng cao hứng,nên hắn rất vui vẻ.

Hạo Vân Đế trừ Văn Tường, còn có một nữ nhi nữa, hắntự nhiên là đau lòng nàng.

"Thật, thì ra là thật, tên khốn kiếp này, mộtchút cũng không nói cho ta biết."

Văn Tường cao hứng cườilên, nhưng ngay sau đó nhớ tới thần thái của Tây Môn Vân, liền không khỏi mởmiệng mắng, cho đến khi tất cả mọi người nhìn nàng , nàng mới phục hồi tinhthần lại, nhìn Hạo Vân Đế cùng Hoa phi:

"Cám ơn phụ hoàng, cám ơn mẫu phi."

Hạo Vân Đế gật đầu, giải quyết xong chuyện của Văntường, hắn cũng yên lòng rồi, lúc này Nam Cung Quân đứng dậy:

"Nhi thần có việc bẩm báo phụ hoàng."

"Quân Nhi nói đi." Thấy Nam Cung Quân, tronglòng Hạo Vân Đế áy náy rất sâu, cho nên thanh âm rất ôn hòa. Nam Cung Quân đi tới giữa đại điện, quỳ xuống,trầm giọng mở miệng: "Nhi thần muốn đuổi những nữ nhân trong phủ đi."

Tiếng nói của Nam Cung Quân vừa dứt, trong điện rấtnhiều người sợ hết hồn, Lục hoàng huynh muốn đuổi nữ nhân trong phủ đi, nghĩđến đây bọn hắn vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía phụ hoàng, sắc mặt Hạo VânĐế cũng không có khó coi,chỉ hơi lãnh, chậm rãi mở miệng: "Quân Nhi,tình huống trước mắt này, làm sao ngươi có thể đuổi họ đi? Người khác thì còncó thể đuổi đi, nhưng Âu Dương Tình nhưng là nữ nhi của Âu Dương tướng quân,nếu lúc này đuổi nàng, chẳng phải là dấy lên một phen nghị luận nữa sao?"

Trước mắt, bên trong An Giáng thành còn rất loạn, mặcdù bắt được Sở Vương cùng Diêu Tu, nhưng trong chỗ tối có một cỗ thế lực cònchưa có diệt trừ. Những người tài giỏi này rất lợi hại, không biết bọn họ còncó thể làm ra chuyện gì .

"Phụ hoàng có thể chỉ hôn nàngcho người khác, nhi thần từ lúc thành thân đến bây giờ cũng chưa có chạm vàonàng."

Nam Cung Quân nói rất nhiên nói,sắc mặt Hạo Vân Đế trầm xuống mộtphần, không cần biết Quân Nhi làm thế nào, không chạm thì không chạm, ném nàngở trong phủ là được, tại sao lại muốn đuổi nàng đi.

"Nam Cung Quân?"

Hạo Vân Đế lời còn chưa nói ra, Nam Cung Duệ đã thậtnhanh đứng dậy, quỳ gối bêncạnh hắn.

"Xin phụ hoàng thành toàn cho tâm ý của Lục hoàngđệ."

Đây là việc duy nhất hắn có thể làm vì Nam Cung Quân.Nam Cung Quân ngẩng đầu lên nhìn Ngũ hoàng huynh một cái, mặc dù khi rời bỏkinh thành mình rất là giận hắn, nhưng sau đó ở bên ngoài rồi thì lại cho lắngcho hắn, nên giờ phút này nhìn Nam Cung Duệ gật đầu một cái, trong lòng rất cảmkích.

Nam Cung Diệp thấy Ngũ hoàng huynh đứng dậy, hắn cũngđứng dậy: "Phụ hoàng, xin thành toàn Lục hoàng huynh."

Lúc này Báthoàng tử, Cửu hoàng tử, Thập hoàng tử bọn họ đều đứng lên, đi tới ngay giữa quỳxuống tới : "Xin phụ hoàng thành toàn cho Lục hoàng huynh."

Hoa phi nhìn tình huống trong đại điện, nghĩ tới cũngthẹn với chính mình, đứng lên chuẩn bị quỳ xuống, Hạo Vân Đế sớm đưa tay cảnđộng tác của nàng, khẽ tức giận mở miệng:"Tốt lắm, tất cả đứng lên đi, cùng trẫm thử suy nghĩ kỹ để chỉ hôn cho ÂuDương Tình một hôn sự xứng đáng khác."

"Tạ ơn phụ hoàng thành toàn."

Nam Cung Quân lập tức cao hứng đứng dật, đã trải quanhiều chuyện như vậy, đây là chuyện khiến hắn vui vẻ nhất.

Cuối cùng Hạo Vân Đế hạ đã chỉ hôn cho Âu Dương Tìnhvới công tử nhà Công bộ Thượng thư, mặc dù không phải là vương hầu, nhưng cũnglà chính thê.

Công tử nhà Công bộ Thượng thư mặc dù không muốn,nhưng ngại uy nghi của hoàng quyền, nên không dám kháng nghị, huống chi hoàngthượng còn phong Âu Dương Tình làm Quận chúa, còn ban thưởng một số của hồi mônlớn, cho nên chuyện này thực ra là nhà Công bộ Thượng thư được lợi, cứ như vậy,nữ nhi của Đại tướng quân Âu Dương Thác, Âu Dương Tình rốt cục đã rời khỏi Anvương phủ.

Âu Dương Tình đối với Anvương Nam Cung Quân cũng hết hy vọng , nên chịu an phận làm thêtử của công tử Công bộ thượng thư. Đại tướng quân Âu Dương Thác đối với chuyệnlần này cũng tìm không ra lý do từ chối. Trước mắt, bên trong An Giáng thành,Tinh Phong Huyết Vũ ( gió tanh, mưa máu ), hoàng thượng phong Âu Dương Tình làmQuận chúa, giống như nói bọn họ cùng hoàng thất có dính dấp, cho nên đã làm cholòng của Âu Dương Thác chuyển hướng, từ đó về sau đứng ở giữa không hề để ý tớiphe phái gì nữa. Bọn họ vốn cùng Sở Vương có qua lại, còn đang lo lắng hoàngthượng hạ chỉ trách phạt, không nghĩ tới thế nhưng lại làm ra một tầng điển cốnhư vậy, ngược lại đã cứu Âu Dương phủ một mạng.

Sở Vương cùng Diêu Tu âm mưu tạo phản, vụ xét sử doThụy Vương chủ trì, trải qua tam đường hội thẩm, cuối cùng Sở Vương bị phế võcông, cắt đứt gân chân, phái người mang đến hoàng lăng thủ mộ, trọn đời khôngcho phép ra hoàng lăng một bước. Cả đời hắn chỉ có thể cùng người chết làm bạn.

Diêu Thị một nhà toàn bộ bị bỏ tù, toàn bộ thân nhâncủa Diêu Tu đều bị chém, không chophép người nhặt xác, mà thân nhân họ hàng xa cũng bị mang đến biên cảnh sungcông làm việc.

Lần này trong lúc xử án, còn liên lụy tới quanviên , cái gì cần làm đều phải làm, Hình bộ thượng thư cùng Binh bộ Thượng thưbị giáng xuống ba cấp, mà nguyên Hình bộ Thị lang cùng Binh Bộ Thị Lang đãthăng làm Thượng Thư.

Kinh thành đã khôi phục lại an tĩnh, nhưng dưới cái antĩnh vẫn cất dấu một cỗ bão táp khác, chonên lần này bọn họ nhất định phải hành động trước, không để cho bão táp kiatiếp tục nổi lên.

Trong cung, Hạo Vân Đế phân phó người đem Mai Phi từlãnh cung đưa ra ngoài.

Mai Phi bộ dáng tĩnh lặng, một thân quần áo trắng đơngiản, quanh thân trên dưới không có một chút đồ trang sức, giờ phút này nhìnnàng đi tới làm cho người ta có chút cảm giác thanh thoát, nàng cung kính hànhlễ:

"Thiếp thân tham kiến hoàng thượng."

Hạo Vân Đế híp mắt lại, con ngươi chăm chú nhìn MaiPhi, suy nghĩ, liệu nữ nhân này có biết chuyện tình ở sau lưng hay không?

"Mai Phi, trẫm nghe nói Mộc Miên trước kia cócùng ngươi qua lại gần gũi."

Vốn cho làMai Phi nhất định sẽ phủ nhận, ai biết nàng lại thản nhiên mởmiệng: "Bẩm hoàng thượng, thiếp thân trước kia có cùng nàng rất thân cận,nàng là Vân Phượng quốc Ngũ công chúa, là Trác nhi mang về, lúc ấy thiếp đưanàng tiến cung chính là muốn làm cho nàng nghe lời thiếp thân, lấy lòng củahoàng thượng, ai biết cuối cùng nàng căn bản không có tác dụng gì."

Mai Phi vẻ mặt bìnhtĩnh, không nóng không vội mà nói chuyện này.

"Kể từ khi vào lãnh cung, thiếp thân ngày đêmtĩnh tâm, bây giờ đã tỉnh ngộ rồi, nghe Sâm Nhi nói Trác nhi hiện tại bệnhkhông dậy nổi, cũng là tội nghiệt trước kia chúng ta làm ra, thiếp thân chỉmong từ nay về sau sám hối độ nhật, có thể làm cho ông trời bỏ qua cho Trácnhi."

Lúc này Mai Phi tựa như ni côkhông ăn khói lửa nhân gian, còn lộ ra nhàn nhạt cơ trí cùng vẻ khám phá hồngtrần, hiểu rõ ý vị của cuộc đời ảo huyền.

Hạo Vân Đế híp mắt, nhìn Mai Phi, âm thầm suy tư, nàngta giả vờ, hay thật sự tỉnh ngộ. Nếu là giả, nàng ta thật lợi hại, nhưng mà,bất kể như thế nào, trước mắt, cứ để cho nàng đi ra ngoài mới được, như vậy mớidễ dàng tra rõ, nàng rốt cuộc biết được bao nhiêu chuyện này.

"Người đâu, đưa Mai Phi về Mai Linh điện."

"Hoàng thượng?"

Mai Phi ngẩng đầu lên, trong mắt đã hiện lên nước mắt:"Thiếp thân không cần vào lãnh cung sao?"

"Ngươi đã hối hận, vậy thì ở Mai Linh trong điệnđóng cửa vì Trác nhi cầu phúc đi."

"Tạ ơn hoàng thượng." Mai Phi rốc cuộc cũngquỳ xuống rồi chậm rãi đứng dậy, đi theo tháigiám kia, xoay người đi ra ngoài, hướng phía Mai Linh điện đi tới.

Bên trong Tề vương phủ, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễnđang tản bộ ở trong vườn hoa. Hôm nay khí trời thật tốt, hơn nữa mấy ngày qua,vết thương trên cánh tay Vụ Tiễn đã tốt lên rồi, vết sẹo trên mặt đã đượcLan Dạ chữa trị, làm giảm bớtrất nhiều, còn khoảng năm, ba ngày sẽ tốt. Hiện tại Phượng Lan Dạ mang thai,chuyện gì cũng đều không làm được, cho nên ước gì tìm được một chút chuyện đểlàm, nên tất cả tâm trí đều đặt trong việc giúp Vụ Tiễn trị liệu vết sẹo trênkhuôn mặt, cho nên mới tốt nhanh như vậy.

"Biết không? Nam Cung Liệt bị phế võ công, cắtđứt gân chân, đưa đến hoàng lăng thủ hoàng lăng rồi. Cả đời hắn xem ra chỉ cóthể cùng người chết vượt qua."

Phượng Lan Dạ nhàn nhạt mởmiệng luận sự, không có vui không có buồn, cuộc đời thế nào tất cả cũng làdo mình lựa chọn, chẳng trách người khác được.

"Thật là thời buổi rối loạn."

Vụ Tiễn thở dài một tiếng, dìu Phượng Lan Dạ, haingười một đường đi dạo. Lúc này đã là mùa thu, hoa cỏ khoác lên một tầng khôvàng nhợt nhạt, thời điểm bọn họ rực rỡ huy hoàng đã qua.

Phượng Lan Dạ nắm chặt tay, nhìn Vụ Tiễn, nét mặt cổquái khiến cho Vụ Tiễn không nhịn được hỏi thăm:

"Tại sao? Có chuyện gì không?"

"Tất cả nữ nhân trong An vương phủ đều bị đuổi,nghe nói Âu Dương Tình được phong làm Quận chúa gả cho công tửnhà Công bộ Thượng thư rồi, vậy ngươi có thể trở về An vương phủ rồi."

Vụ Tiễn mang vẻ mặt nhàn nhạt , nhìn không ra cao hứnghoặc là khổ sở, ngẩng đầu lên thấy Phượng Lan Dạ cũng đang nhìn nàng, khôngkhỏi buồn cười mở miệng: "Ngươinghĩ cái gì đấy? Hãy an tâm nuôi nhi tử đi."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Đinh Đương cùng VạnTinh theo ở phía sau của các nàng , Diệp Linh từ đàng xa chạy vội tới, cungkính mở miệng: "VươngPhi, bên kia Tuyển viện có khách tới, Thụy Vương, An vương cũng đã tới, Vươnggia cho mời các người đi qua đó."

Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Phượng LanDạ mím môi cười, ở một bên, sắc mặt Vụ Tiễn khẽ biến, xoay người chuẩn bị trởvề Liên viện, Lan Dạ lôi kéo tay nàng: "Đi thôi, đi thôi, cùng đixem bọn hắn tới đây làm gì,ta nghĩ nhất định là vì kế hoạch tiếp theo, chúng ta đi qua xem một chútđi."

Đoàn người hướng Tuyển viện mà đi.

Trong phòng khách Tuyển viện lúc này ngồi ba người,Thụy Vương, An vương, Tề vương, ba nam nhân mỗi người một phong tư. Một ngườituyệt sắc tà mị còn mang theo nhàn nhạt lạnh nhạt cùng xa cách, một người trầmổn nội liễm, mày rậm mắt sáng, mà bên cạnh, một người ôn nhã tựa như trúc,quanh thân nhu hòa, nhưng trên người bọn hắn đều có phong phạm cao quý, khíphách của người hoàng thất không thể bị lu mờ.

Nam Cung Diệp quét mắt nhìn Nam Cung Duệ cùng Nam CungQuân, chậm rãi mở miệng: "Kế tiếp,chúng ta phải toàn lực đối phó người trong chỗ tối kia. Lần này không giống lầntrước. Lần trước, đối phương ở trong bóng tối, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, nhưnglần này bọn họ cho là chúng ta không có phát hiện ra, cho nên bọn họ ở ngoàisáng, chúng ta ở chỗ tối."

Lời của Nam Cung Diệp vừa giáng xuống, thì thanh âmtrong trẻo của Phượng Lan Dạ từ ngoài cửa truyền vào :

"Không sai, lần này chúng ta ở chỗ tối, muốn độngthủ cũng rất dễ dàng."

Thần thái thong dong, không nóng không vội, hào phóngnhưng cũng không kém phần thanh tao lịch sự. Một thân váy màu xanh ngăn cảnkhông nổi sự tao nhã, nàng chậm rãi đi tới, Vụ Tiễn ở phía sau cũng quyến rũđộng lòng người. Hai người vừa đi vào, liền ngồi vào chỗ của mình, Nam CungQuân thấy Tư Mã Vụ Tiễn nên không tự chủ được cười lên, khuôn mặt như tan ra.

Phượng Lan Dạ quét mắt một vòng nhìn những người bêncạnh

"Lần này, mấy người chúng ta người hợp lực, nhấtđịnh phải đả kích người sau lưng kia, để cho hắn không cách nào ẩn núp nữa, cólẽ hắn đang dương dương đắc ý cho rằng cục diện lần này thật tinh diệu. Nhưngkhông biết rằng, ngoài mặt ván này chúng ta thua, nhưng ai có thể cười nói cuốicùng mới thật sự là người thắng."

"Không sai."

Nam Cung Duệ gật đầu, sau đó Nam Cung Diệp cùng NamCung Quân cũng gật đầu, mặc dù tiểu nha đầu trước mắt tuổi không lớn, nhưng đầuóc nghĩ đến thật là thấu triệt.

Ván này lợi cho bọn hắn, bọn họ ở trong bóng tối,những người đó ở ngoài sáng, mặc dù không biết người chân chính ở sau lưng saisử là người nào, nhưng mục đích cũng là vì đưa Tấn vương kế vị.

Cho nên bọn họ chỉ cần đem đầu mâu hướngthẳng Tấn vương là được, về phần những thứ khác, phải tiêu diệt từng bộphận.

"Sau lưng Tấn vương nhất định cất giấu một ngườitúc trí đa mưu, người này rất có mưu lược, can đảm cẩn trọng, hơn nữa còn làmột người có y thuật cao minh, người này chẳng những y thuật cao, hơn nữa cònbiết dùng độc dược, hai thứ này nhất định không thể thiếu ."

Phượng Lan Dạ nói xong, thì nhìn về Nam Cung Diệp, NamCung Diệp lập tức đồng ý gật đầu.

"Ừ, bây giờ nếu điều tra ra người này, thì sau đóđối phó Tấn vương sẽ đơn giản hơn rất nhiều."

Nam Cung Duệ nghe lời nói của Phượng Lan Dạ cùng NamCung Diệp, liền cau mày suy tư, trầm giọng mở miệng: "Xem ra chúng ta cầnđi bái phỏng Nhị hoàng huynh một chút, xem bệnh của hắn có phải là thật haykhông . Mặt khác, phái người mật thiết quansát động tác của Mai Phi ở trong cung, còn có Bát hoàng tử Nam Cung Sâm nữa, tanghĩ bọn họ không thể cùng nhau bất động."

Thụy Vương nói xong, những người khác đều gật đầu,Phượng Lan Dạ nhìn mọi người, khóe môi miễn cưỡng nở ra nụcười.

"Chúng ta phân công làm việc, nhất định có thểlàm cho người trong bóng tối kia hiện hình."

Nói xong, liền hướng cửa trước kêu một tiếng:"Ngọc Lưu Thần."

Ngọc Lưu Thần liền đi vào, cung kính làm lễ,những người khác cũng nhìn Phượng Lan Dạ, chỉ thấy nàng không nhanh không chậm mởmiệng: "Lập tức đi tìm Bách Lí Hạo, ta nghĩ người có y thuật cao siêu đứngsau lưng Tấn vương , sợ rằng chính là sư huynh của Bách Lí Hạo _ Nam SơnTử."

"Nam Sơn Tử?"

Người này mọi người đều nghe nói qua, có tin đồn hắn ythuật rất cao, chẳng những tính tình cổ quái, hơn nữa không có ngàn vàng thìkhông cứu, chỉ cần có tiền nói cái gì cũng đều tốt, không nghĩ tới hắn lại ẩnsau lưng Tấn vương. Nếu quả thật chính là Nam Sơn Tử núp sau lưng, như vậy việcTấn vương bị bệnh cũng là đương nhiên.

Thử nghĩ xem những người đó đúng là rất khôn khéo,trước hết để cho Tấn vương bị bệnh, sau đó liên tiếp bố cục những chuyện này,như thế dường như không liên quan tới Tấn vương.

"Hiện tại phái người giám thị phe phái của Tấnvương, còn có người thuộc phe phái của Sở Vương, mặt khác, phàm những người códính dấp cùng Tấn vương đều phái người âm thầm giám thị, nhớ, không thể làm chongười ta phát hiện mà đả thảo kinh xà."

"Ừ." Nhìn nàng bố trí nhiệm vụ, mang theomột cỗ mạnh mẽ, không chắc đã có nam nhi làm được. Mọi người không tự chủđược phối hợp gật đầu, đồng ývới lời của nàng.

"Hiện tại chúng ta đi bái phỏng Nhị hoàng huynhđi."

Phượng Lan Dạ cười mở miệng, tất cả mọi người đều đứnglên. Nam Cung Diệp đi tới bên người Phượng Lan Dạ, vươn tay ôm eo của nàng,vượt lên đầu đi ra ngoài, phía sau là Nam Cung Duệ. Nam Cung Quân thấy Vụ Tiễnđang ở trước mặt hắn, cũng không nhịn được đưa tay ra kéo nàng, Vụ Tiễn dùngsức hất tay hắn ra, không đểý đến sự giãy dụa của nàng, Nam Cung Quân quyết không buông ra, hai người cứnhư vậy ở một chỗ giằng co lẫn nhau, thật giống như đang đấu nhãn lực. Mấyngười đi ở phía trước quay lại nhìn, không nhịn được mở miệng:

"Các ngươi còn không đi, định ở lại làm cây cộtsao?"

Nói xong bọn họ liền đi ra ngoài, mà Nam Cung Quân vẫnkiên trì nắm lấy tay Vụ Tiễn, lôi kéo nàng đi ra ngoài. Trong tình cảnh trướcmắt này, bọn họ cần phải đồng tâm hiệp lực, Vụ Tiễn cũng mặc kệ hắn, khóe môiNam Cung Quân dâng lên nụ cười đắc ý. Thất hoàng đệ nói đúng, nam nhân thì damặt phải dày.

Nghĩ tới đây liền bước nhanh hơn, không có thủ hạ đicùng, đoàn người hướng cửa phủ đi tới.

Mọi người đều lên xe ngựa nhà mình. Vụ Tiễn vốn muốncỡi ngựa, bất đắc dĩ Nam Cung Quân không chịu buông tay, còn làm trò trước mặtngười khác, trực tiếp ôm nàng lên xe.

Xe ngựa một đường hướng ngoài thành đi tới.

Trên đường cái có một chút hỗn loạn, sự nguy cấp khủnghoảng mấy ngày trước đây đã tiêu tán, hiện tại chỉ còn lại náo nhiệt. Tiếngnghị luận không ngừng, phần lớn là đang nói đến chuyện Sở Vương Nam CungLiệt mưu phản, nói đến Diêu tuthì nghiến răng nghiến lợi, hận không được cắn hắn mấy cái. Hắn làm ra chuyệnnhư vậy đều dọa chết người.

Phía trước, trên xe ngựa thứ nhất, Nam Cung Diệp ômPhượng Lan Dạ, hai người đang nói lặng lẽ nói chuyện, vẻ mặt ẩn ẩn nụ cười.

Phượng Lan Dạ hiếm khi than thở: "Không nghĩ tớiLục hoàng huynh lại giống như vô lại vậy."

Nam Cung Diệp ôn nhã cười, khóe môi vẽ ra độ cungduyên dáng, từ từ mở miệng: "Lan Nhi,là ta dạy hắn ."

Phượng Lan Dạ vừa nghe, ngạc nhiên xong thì sau đócười đến mặt mày như nở hoa: "Không ngờ Vụ Tiễn lại thích dạng như vậy,không biết có làm như lời của ta nói không?"

Nàng nói tới chỗ này liền liếc xéo NamCung Diệp, Nam Cung Diệp nhẹ nhàng hỏi:"Nàng nói gì?"

Phượng Lan Dạ ngoài cười nhưng trong khôngcười mở miệng: Trái ba quyền, phải ba quyền, trên baquyền, dưới ba quyền. . . . . ."

Nam Cung Diệp không đợi nàng đánh xong ba quyền, vộivàng mang vẻ mặt lấy lòng, cầm lấy tay nàng ôn nhu mởmiệng: "Lan Nhi, ta đây tuyệt đối là một nam nhân an phận thủ thường, cái tráiba quyền, phải ba quyền của nàng, nếu đánh xong, đoán chừng ta cũng bị phếđi."

"Biết là tốt rồi."

Mỗ tiểu nha đầu đắc ý lắc eo,biểu hiện mình tuyệt đối nói là làm được.

Mà lúc này, trên xe ngựa phía sau, Nam Cung Quân đè épthân thể Vụ Tiễn thân thể, hung hăng hônxuống. Vụ Tiễn muốn giơ tay tát hắn, Nam Cung Quân liền đưa nửa bên mặt qua,thấy nàng không đành lòng đánh, liền hôn tiếp.

"Vụ Tiễn, theo ta trở về An vương phủ đi, từ nayvề sau, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi thương tâm, ngươi biết không, mẫuphi nói với ta rằng nàng nhớ ngươi."

Vừa nhắc tới Hoa phi, tim của Vụ Tiễn liền mềm nhũnhai phần, lúc nàng tới nơi này mới có mười hai tuổi, Hoa phi ở trong trí nhớcủa nàng chiếm cứ một vị trí rất trọng yếu, nên nàng cứ ngây người như vậy, lạibị Nam Cung Quân hôn đến choáng váng đầu óc. Nếu không phải giờ phút này ởtrong xe ngựa, chỉ sợ Nam Cung Quân có thể còn nóng bỏng hơn, bất quá còn hắnvẫn duy trì một tia lý trí cuối cùng, đưa tay ôm Vụ Tiễn.

"Sau này ta sẽ không bao giờ làm ngươi bị tổnthương nữa. Lúc trước, ta thấy được ngươi bị thương, thật đau lòng muốnchết."

"Hừ."

Vụ Tiễn trong lòng đã mềm nhũn, nằm ở trước ngực hắn,bất quá cũng không có cho hắn sắc mặt tốt. Nam Cung Quân nhìn thấy nàng nhưvậy, chuyện kế tiếp cũng không nên nóng nảy, dù sao thời gian sau này còn nhiềua.

Xe ngựa một đường hướng biệt viện hoàng gia ở ngoàithành chạy tới.

Thời điểm lễ mừng năm mới, Tấn vương Nam Cung Trácliền được mang đến biệt viện hoàng gia, không nghĩ tới sáu, bảy tháng đã qua,thân thể của hắn còn không có tốt, nghe nói hắn vừa mới có thể nói chuyện thôi,xuống đất đi lại cũng không lưu loát. Những ngự y trongcung mất rất nhiều sức lực,nghe nói bệnh trạng khôi phục được đã là kỳ tíchrồi.

Một nhóm mấychiếc xe ngựa chạy nhanh đến biệt viện hoàng gia dưới chân núi, thị vệ hoànggia biết những người trước mắt đều làVương gia, nên nào dám trì hoãn, một mặt phái người đi đến bên trong bẩm báo,một mặt để cho bọn họ đi vào.

Biệt viện hoàng gia, bêntrong thư phòng, lúc này một người đang tựa ngồi trên ghế, chính là Tấn vươngNam Cung Trác, mà ngồi bên cạnh hắn là một người có dáng cao, gầy, trên gươngmặt một chút thịt cũng không có, ánh mắt rất bén nhọn, tràn đầy lạnh lẽo âmtrầm, cứ tùy ý nhìn người khác, liền làmcho người ta có cảm giác dựng tóc gáy,hắn chính là sư huynh của Bách Lí Hạo _Nam Sơn Tử.

"Vương gia thânthể khá chưa?"

Thanh âm của hắn lộ ra một loại âm trầm, thật giốngnhư thanh âm đến từ địa ngục.

Nam Cung Trác khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình đã khá, gảy nhẹkhóe môi: "Đa tạ tiên sinh chiếu cố."

"Nói hay."

Nam Sơn Tử chỉ đơn giản mởmiệng, nói xong lại lâm vào trầm mặc, sau đó từ từ gằn từng chữ mởmiệng: "Xem ra chúng ta cần thực hiện hành động kế tiếp."

"Ừ, phiền toái tiên sinh."

Nam Cung Trác mới vừa nói xong, trên cửa khẽ vang lênâm thanh: "Vương gia, Vương gia."

Là thanh âm của thủ hạ Nam Cung Trác, Nam Cung Tráckhẽ khiêu mi: "Đivào."

Mộ Thanh đẩy cửa đi tới, thật nhanh đóngcửa lại, nóng lòng mở miệng: "Vươnggia, thị vệ tới đây bẩm báo, mấy vị Vương gia đã tới."

"Ừ, " Nam Cung Trác cũng không bối rối, nhìnvề Nam Sơn Tử, chỉ thấy hắn trầm ngâm chốc lát mới mở miệng: "Xem trướcmột chút mục đích bọn họ tới rồi hãy nói."

Hắn nói xong đứng lên đi tới thư phòng, tay khẽ xoaymột bình hoa nhìn rất bình thường, oanh một tiếng, bỗng xuất hiện một cái cửa,phía sau là bầu trời, rồi hắn thật nhanh tiêu sái đi tới, sau đó cửa ầm mộttiếng vang lên rồi khép lại, thật đúng là độc nhất vô nhị, nhìn không ra bất kỳđầu mối nào. Nam Cung Trác ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộ Thanh: "Đỡ ta trởlại phòng."

"Dạ, Vương gia."

Mộ Thanh đi tới dìu thân thể Nam Cung Trác, một đườngđi trở về phòng.

Đợi đến khi đám người Nam Cung Diệp, Phượng Lan Dạxuất hiện ở phòng của hắn, hắn khẽ mở to mắt, tỉnh táo nhìn mấy huynh đệ vâyquanh hắn, thanh âm liền nghẹn ngào.

"Ngũ hoàng đệ, Lục hoàng đệ, Thất hoàng đệ, cácngươi đã tới, vi huynh thiếu chút nữa đã không thấy được các ngươi."

Từ trong đám người, Nam Cung Duệ bước lên phía trướckhuyên hắn: "Nhị hoàng huynh đừng suy nghĩ nhiều, ngươi chẳng qua là bịbệnh, không có việc gì ."

"Đúng vậy a, không có việc gì ."

Nam Cung Trác dừng lại thương tâm, phân phó mấy tiểunha đầu bên trong phòng lấy ghế cho mấy Vương giangồi, mà Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ cũng bị Lâm Mộng Yểu cho người mời đi ragian phòng dành cho nữ nhân.

Nam Cung Duệ quét mắt nhìn Nhị hoàng huynh nằm trêngiường, chậm rãi mở miệng: "Gần đâytrong cung xảy ra rất nhiều chuyện, chúng ta cũng không có thời gian tới thămNhị hoàng huynh, Nhị hoàng huynh ngàn vạn lần đừng trách."

"Không đâu, đã xảy ra chuyện gì? Phụ hoàng thânthể có khỏe? Tất cả mọi người khỏe chứ."

Nam Cung Trác vẻ mặt mờ mịtkhông giải thích được, tựa hồ đối với tình huống trong kinh dường như khôngbiết gì cả, ne6n quét mắt nhìn mấy huynh đệ.

Nam Cung Diệp chậm rãi mở miệnggiải thích cho nghi hoặc: "Còn không phải là Tứ hoàng huynh gây ra chuyện,lập bẫy hãm hại Ngũ hoàng huynh, thiếu chút nữa còn làm hại Ngũ hoàng huynh mấttánh mạng, sau đó hắn thấy gian kế bại lộ, bèn sai người đưa tin cho Diêu Tu,để cho Diêu Tu lãnh binh tạo phản."

Nam Cung Trác nghe lời này, tựa hồ bị dọa đến kinh hãi, khuôn mặt hiện vẻ chấn kinh, sau đó quét mắt nhìn mấy huynh đệ bên cạnh :"Thế không có chuyện gì xảy ra chứ, phụ hoàng đâu? Có bị đả kích hay không?"

Nếu không phải biết cách làm người của hắn, giờ phútnày bọn họ tất nhiên sẽ bị hắn làm cho cảm động, đáng tiếc mấy người ở tạichỗ này đều biết rõ lòng dạcủa hắn. Nam Cung Trác này làngười có lòng dạ hẹp hòi, nhỏ mọn, hắn làm như vậy ngược lại càng khiến mìnhkhác hẳn với bình thường, càng làm cho người khác hoài nghi.

"Không có chuyện gì, Nhị hoàng huynh yên tâm đi,tứ hoàng huynh bị bắt và bị phế đi võ công, cắt đứt gân chân, đưa đến hoànglăng canh giữ hoàng lăng rồi, cả đời không được ra khỏi hoàng lăng một bước,về phần Diêu thị, toàn bộ đã đem chém, không chém thì bị lưu vong đến vùng đấtxa xôi."

Nam Cung Duệ trầm giọng mở miệng, Nam Cung Trác nóimột tiếng a di đà Phật, tựa hồ cảm thấy may mắn vì chuyện gì cũng không có.

"Thật là làm phiền các huynh đệ a, bằng không vihuynh nhất định sẽ sống không bằng chết."

Nam Cung Trác dối trá mởmiệng, Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Quân không nhịn được phải cau mày, có chútchán ghét, Nam Cung Duệ thì một mực nhìn qua, lạnh lùng cảnhcáo bọn hắn, hai người mới nhịn xuống, bằng không thật muốn đánh kẻ khôngbiết xấu hổ này mộttrận thật đau, thật sự phảigiả dối như vậy sao?

Mà ở trong phòng của nữ nhân, Lâm Mộng Yểu nhìn Tư MãVụ Tiễn rồi chậm rãi mở miệng:

"Thì ra là Lục đệ muội không có chết a."

Vụ Tiễn khẽ gật đầu, hiện tại vết sẹo trênmặt nàng rất nhạt, Lâm Mộng Yểu tự nhiên là nhận được nàng, nàng không nói thêmgì, chỉ gật đầu.

Lâm Mộng Yểu kỳ quái đánhgiá nàng hồi lâu, chợt nhớtới một chuyện : "Nghe nói ngày đóLục đệ muội đi Định Châu là vì Thất đệ muội, nếu ngươi không có chuyện gì, vậyThất đệ muội đâu?"

Nàng nói xong còn cố ý liếc xéo Phượng Lan Dạ một cái,rõ ràng là cố ý nhắc tới chuyện này. Phượng Lan Dạ bất động thanh sắc nhìnnàng, bỗng nhiên nhướng mày nảy ra ý hay, vẻ mặt đầy tức giận nhìn chằm chằmLâm Mộng Yểu:

"Ngươi muốn nói cái gì?"

Lâm Mộng Yểu vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ tức giận,gương mặt lập tức hiện lên vẻ xin lỗi mởmiệng:

"Ôi, ngươi bây giờ là chánh phi của Thất hoàng đệa, ta thật đáng chết, nhìn xem nhị hoàng tẩu đang nói đề tài gì a, đây khôngphải là chọc cho người ta không vui à."

Phượng Lan Dạ tức giận đứng lên, chỉ vào Lâm Mộng yểu:"Ngươi nói cái gì chọc người không vui, rõ ràng là cố ý , rõ ràng có ýxấu, chẳng phải ngươi đang lựa chọn những chuyện khiến người ta tức giận nóisao?"

Phượng Lan Dạ cố ý giả bộ sinh khí muốn làm Lâm MộngYểu tức giận, nhìn xem có ròrỉ được một chút tin tức nào hay không