Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 121



Sở Vương bị bắt, nhưng khôngnhận tội, mà đám người Lý giamột mực chắc chắn là hắn mà không sửa miệng, án lầnnày nhất thời không cách nào phánxử, nên để chìm xuống,lúc này tinh lực của Nam Cung Duệ cùng Tây Môn Vân liềnđặt ở trên người DiêuTu. Đồng thời Nam Cung Diệp cũng bắt đầu chấn chỉnh lại việc quân cơ. Cùngmâu thuẫn nội bộ, trong lúc nhấtthờilàm mọi người vì côngviệc mà lu bù lên, Hạo Vân Đếluân phiên bị đảkích, rút cuộc đã ngã bệnh, may là khôngnghiêm trọng, trải qua ngự y chữa trị, đãtừ từ khôi phục như cũ.

Vì Lan Dạ mang thai, nên Nam Cung Diệp ban ra ba lệnhgiới hạn, không cho phép nàng chạy loạn, cho nên hiện tại nàng liền ở trong Tềvương phủ, uống trà ngắm hoacộng thêm la cà, không có chuyện gì đi Tô phủ tìm mẫu thân nói chuyện phiếm, Tôphu nhân biết nàng mang thai, nên rất cao hứng, phàm là những chi tiết khi mangthai nên chú ý đều nhất nhất chỉ điểm, giờ khắc này Phượng Lan Dạ không khỏikhông cảm khái, có mẫu thân thật quá tốt, nhưng nghĩ đến Nam Cung Diệp từ nhỏđến lớn không có được mẫu thân thươngyêu, liền không khỏi đau lòng.

Cuộc sống an nhàn vừa trôi qua được mấy ngày,một ngày kia vừa lúc Nam Cung Diệp ở trongphủ, thìtrong cung pháingười đến đón bọnhọ.

Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ hai mặt nhìn nhau,không phải là vừa trải qua cuộc sống an nhàn được mấy ngày liền xảy ra chuyệnchứ?

Hai người vội vàng ngồi xe ngựamột đường tiến cung.

Bên trong xe ngựa, Nam Cung Diệp tiểu tâm dựcdực(nghiêm túc, cẩn thận) ôm Phượng Lan Dạ ngồi ởtrong ngực của hắn, ôn nhuận hỏi thăm tình huốngcủa nàng mấy ngày gần đây.

"Như thế nào? Có khỏe không?"

Phượng Lan Dạ nhìn bộ dạng tiểu tâm dực dực ( nghiêmtúc, cẩn thận ) của hắn, không khỏi buồn cười, lúc này có bao nhiêu thời giana, mà hắn đã khẩn trương như vậy, nếu như chịu đựng thêm chín tháng không phảilà rất cực khổ sao? ban ngày hắn lo lắng an nguy của nàng, buổi tối ngủ cũngcẩn thận không đụng đến bụng của nàng, làm hại nàng nhiều lần cũng khẩn trươngtheo, cho đến một lần, nàng cùng hắn giải thích, đứa nhỏ này không có dễ dàngvở như vậy, cũng không phải là đậu hủ, nam nhân này liền cho là phải, bất quá thờithời khắc khắc vẫn duy trì cẩn thận.

"Rất tốt, chuyện gì cũng không có, ta ăn được ngủngon, hắn nhất định sẽ lớn lên bình an mạnh khoẻ."

"Vậy thì tốt."

Nam Cung Diệp ôm nàng, mỗi một lần nghe được nàng nóinhư vậy, hắn mới yên lòng, cúi người “chụt” một tiếng, hôn Phượng Lan Dạ mộtngụm, còn tà mị mở miệng: "Gần đây Lan Nhi tương đối ngoan, phầnthưởng cho nàng."

Phượng Lan Dạ không nghĩ tới hắn cũng theo mình họcxấu, không khỏi liếc xéo một cái: "Có phải ta nên nói một tiếng cám ơnkhông?"

Nam Cung Diệp còn nghiêm trang mởmiệng: "Không cần nói cám ơn, nàng hẳn nên hônlại ta a."

Nói xong còn đem nửa bên mặt đưa tới, Phượng Lan Dạthật sự cảm thấy giờ phút này hắn rất khả ái, không giống lúc trước, âmtrầm, lạnh nhạt, lúc hắn cùng nàng ở chung, là lúc hắn thực sự buông lỏng, còncó ôn nhu phát ra từ nội tâm, cả người cũng tràn đầy tia sáng, nhìn bộ dạng hắnnhư vậy, nàng chẳng những rất vui vẻ hơn nữa còn hạnh phúc, bởi vì nam nhân nàyvì nàng mới thay đổi nhiều như vậy, nghĩ tới đây, nàng liền hôn mộtcái, thừa cơ đòi lại lúc nãy bị hắn đùa "Diệp cũng rất ngoan, phần thưởngcho chàng."

"Nàng a."

Bên trong xe ngựa một mảnh vui vẻ, ấm áp, hai ngườimột đường vừa cười vừa nói .

Trong Tiêu Nguyên cung lúc nàymang một bầu không khí chết chóc, sát khí lạnh lẽo len lỏi trong mọi ngóc ngáchcủa đại điện. Nam Cung Diệp cùngPhượng Lan Dạ vừa mới đi vào, liền cảm giác được áp lực rất lớn, phụhoàng ngồi trên cao, sắc mặt khó coi đến cực điểm, phía dưới quỳ rất nhiềungười, Ngũ hoàng huynh Thụy Vương, Tây Môn tướng quân, còn có haivị Thượng Thư, và một số trọng thần trongtriều cũng ở đây, chẳng lẽ lđã xảy ra chuyện? Ý niệm trong lòng hai người chợtlóe, thì đi lên thỉnh an hoàng thượng .

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

Hạo Vân Đế mím chặt môi, bộ ngực lên xuống phậpphồng , lời gì cũng nói không ra, hắn hiển nhiên bị tức không nhẹ, Nam CungDiệp len lén nhìn về Ngũ hoàng huynh,chỉ thấy sắc mặt của Ngũ hoàng huynh cùng Tây Môn Vân đều khócoi, hai người nắm chặt tay, đến nỗi gân xanh cũng nổi lên, Nam Cung Diệp cùngPhượng Lan Dạ vốn cực kì thông minh , lúc này vừa nhìn tình trạng trước mắt,ngẫm nghĩ một lần, liền đoán ra nhất định là vì chuyện của tứ hoàng huynh,chẳng lẽ là tứ hoàng huynh đã xảy ra chuyện?

Trong lòng Nam Cung Diệp trầm xuống, chẳng lẽ tứ hoànghuynh cũng giống Tam hoàng huynh, đềubị người giết chứ.

"Đây là tại sao?"

Nam Cung Diệp hỏi một tiếng, khôngngờ, Hạo Vân Đế ở chỗ cao một hơi mới thở gấp tới đây, nặng nề vỗ longán, nổi giận.

"Tây Môn Vân, trẫm thật là tin sai ngươi, các ngươinhiều người... thế này, thậm chí ngay cả người cũng giữ không được, còn chỗdùng gì?"

Tây Môn Vân không nói câu nào, cúi đầu quỳ lên trướcmột chút, trầm giọng mở miệng: "Sở Vương điện hạ bị cướp ra ngoài, thầnđáng chết, xin hoàng thượng hạ chỉ giáng tội."

Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ vừa nghe thấy, tronglòng liền khiếp sợ như trước, không nghĩ tới bị giam ở đại lao Hình bộ, bêntrong từng bước canh phòng, vậy mà Nam Cung Liệt kia còn có thể bị cướp đi,người nọ rốt cuộc có bao nhiêu nănglực a, chỉ sợ bọn họ cũng chưa chắc nắm được, trừ phi. . . . . . PhượngLan Dạ trong đầu linh quang chợt lóe.

Trừ phi người nọ dùng độc, có độc thuật cao siêu, mớikhiến cho những người đó hoàn toàn không có sức cố thủ.

Phượng Lan Dạ đang suy nghĩ, thì bên cạnh Tây Môn Vân,Thụy Vương Nam Cung Duệ đã bước ra khỏi hàng, trầm giọng mở miệng: "Phụhoàng, chuyện này không phải là lỗi của một mình Tây Môn tướng quân, nhi thầncũng có tội không thể tha, xin phụ hoàng trách phạt, không nghĩ đến phản tặclại hạ độc, độc hại binh tướng Thiên Vận hoàng triều ta, là nhi thần đáng chết,khiến cho chúng ta tổn thất mấy trăm binh tướng, nhi thần cam nguyện chịuphạt."

Lời của Thụy Vương vừa dứt, Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ liền hiểu được đại khái chuyện gì đã xảy ra. Người sau lưng kia quảnhiên là dụng độc, mưu tính thật là ngoan độc, vì để cướp được Sở Vương, khôngtiếc giết đi mấy trăm người, thật là tặc tử ghê tởm, ánh mắt Phượng Lan Dạ âm uxuống, hơn nữa người đứng trong bóng tối cướp đi Nam Cung Liệt, không chút nàothật sự vì hắn mà suy nghĩ, chỉ sợ là bước kế tiếp trong liên hoàn kế, để choSở Vương ra kinh kêu gọi Diêu Tu, như vậy tiếp theo tình thế thật rất nguycấp. Trên đại điện, một mảnh yênlặng đến đáng sợ, Hạo Vân Đế híp mắt nhìn về mấy người phía dưới, thanh âm lạnhlẽo, thị huyết vang lên: "Binh bộcùng Hình bộ là không đủ người, hay là không có trách nhiệm?"

Hình bộ cùng Binh bộ ThượngThư sớm bị dọa, mặt xám như tro tàn, không dám nói một câu, hai thân thể runrun không ngừng.

Hạo Vân Đế nhìn về hình bộ thượng thư Vân Hải, lạnhlẽo tức giận mắng: "VânHải, lần trước Tam hoàng tử chết ở Hình bộ, lần này lại để cho Sở Vương chạy đira ngoài, Hình bộ của các ngươi bốphòng kiểu gì đây? Thụy Vương cùng Tây Môn Vân bốphòng ở bốn phía đại lao của Hình, vậy người của Hình bộ cùng người của binh bộchết đi đâu rồi, mà để người tùy ý xông thẳng vào đại lao."

"Bọn thần đáng chết."

Hình bộ thượng thư cùng Binh bộ Thượng thư bị làm chosợ hãi, lồm cồm bò lên trước, Hạo Vân Đế cũnglười nhìn bọn hắn, ra lệnh một tiếng: "Người đâu, đem hai người này giamlại trước, đợi đến khi bắt được SởVương rồi định đoạt."

Ngoài Đại điện, mấy tên thị vệ lập tức xông vào, đithẳng tới hướng Hình bộ cùng Binh bộ ThượngThư.

Hai người sợ hét rầmlên: "Hoàng thượng tha mạng a, hoàng thượng tha mạng a."

Bất quá rất nhanh đã bị bắt lôi ra ngoài, trong đạiđiện, Hạo Vân Đế cũng lười nói thêm, trực tiếp ra lệnh: "Tây Môn Vân, lậptức từ Binh bộ điều binh, phong tỏa An Giáng thành, nhất định phải bắt được SởVương."

"Dạ, thuộc hạ tuân lệnh."

Tây Môn Vân lập tức lui ra ngoài, trong đại điện, đámngười Thái Phó cùng Đại học sĩ nhìn hoàng thượng, thấy hoàng thượng đã hơi cóchút hòa hoãn, mới dám mở miệng nói chuyện: "Hoàng thượng, Sở Vương chạytrốn khỏi kinh thành, trước mắt, chúng ta nên sớm bố trí hết thảy bên trong AnGiáng thành , nếu đúng là Diêu tướng quân thật sự lãnh binh Hồi kinh, chúng takhông thể để cho bọn họ làm tổn hại đến dâu chúng"

"Đúng vậy a, xin hoàng thượng nghĩ lại."

"Trẫm biết rồi, các ngươi cũng đi xuống đi."

"Dạ, phải" mấy người thở phào nhẹ nhõm luixuống, trong điện chỉ còn lại có Nam Cung Duệcùng Nam Cung Diệp, Phượng Lan Dạ ba người,Hạo Vân Đế mệt mỏi quay đầu để cho ba ngườibọn họ đứng lên.

"Diệp Nhi, lập tức đem việc quân cơ phâncôngngười đi ra ngoài làm,tăng thêm người trấn thủ ở cáccửa thành, tất cả mọi người ra vào đềuphải nghiêmngặt kiểm tra."

"Dạ, phụ hoàng."

Nam Cung Diệp trầm giọng lĩnh mệnh, Hạo Vân Đế nhìn vềNam Cung Duệ: "Duệ Nhi, phái người đi điềutra vì sao DiêuTu vẫn chưa về?"

“Dạ, chắc khoảng một haingày hẳn là trở lại, nhi thần có tin tức sẽ lập tức bẩm báo phụ hoàng."

Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ nhìn quangcảnh trước mắt, không nghĩ tớichuyện lại đi đến tình trạng này, nhớ lại chuyện trong tay Sở Vương còn cónuôi binh tướng, không khỏi ảonão, ngày đó họ cũng vì nhân từ, mà buông tha cho nhữngngười đó, không ngờ lại dẫn đến quang cảnh hômnay, quan trọng nhấtlà hắn tra không ra Sởvương đã đem những người đógiấu đến địa phương nào.

"Nhi thần có một chuyện bẩm báo."

Hạo Vân Đế ý bảo Nam Cung Diệp mở miệng, Nam Cung Diệpbình tĩnh đáp lời: "Thật rathì nhi thần nhận được tin tức, trong tay tứ hoàng huynh nuôi không ít binh mã,có hai ba ngàn người, một phần nhỏ ởtrong thành đã bị nhi thần bắtgiết, hiện tại những người còn lạiđó không biết được giấu ởnơi nào, nhưng nhi thầnđã tra được,những người đó không ở trong thành."

"Cái đồ nghiệt tử, thìra nó đã một mựcmưu tính từ trước ."

Hạo Vân Đế lại thở dài một tiếng, nói cho cùng,nhữngngười ở chỗ này có ai không biết Tứ hoàng tửSở Vương có mưu đồ soán vị, bấtquá, họ đều hi vọng cuối cùng hắn có thểtỉnh ngộ lại, nhưng bây giờđã đi đến bước này rồi.

"Hai ngày trước trẫm tra xét Nguyệt phi, nàng nóimột tin tức, Mộc Miên cùngMai Phi qua lại rấtgần, xem ra Mộc Miên cùng tên sát thủ kia thật đúng là nghelệnh của lão Nhị a."

Phượng Lan Dạ vừa nghe lời HạoVân Đế vừanói..., không khỏigiật mình, chậm rãi mở miệng: "Bẩm phụhoàng, thật ra thì Mộc Miên chính là Vân Phượng Ngũ công chúa, ngày đóchính Tấn vương đã mang nàng về kinh thành ."

Lời vừa nói ra, trong điện, NamCung Duệ cùng Hạo Vân Đế đềucó chút khó có thể tin, nhìn Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ không nói chuyện,cuối cùng Hạo Vân Đế trầm trọng mởmiệng:

"Tất cả mưu tính này là do lãoNhị, hắn có khả nănglớn như vậy sao?"

Tuy nói Nam Cung Trác rất là thôngminh, tâm kế cũng nhiều, nhưng trước mắt là một bộliên hoàn kếđầy đủ. Phải hắn bố trí được sao? Chỉ sợ hắn còn không có đủ thôngminh như thế. Hạo Vân Đế dám nói, tâm cơ bực này tuyệt đối không thua gì hắn.Trước mắt, những hài tử này, chỉ sợ một cũng không đấu lại, mưu tính lão luyệnvà chặt chẽ như vậy, cuối cùng hắn cho ra kết luận:

"Sau lưng của Tấn vương chắc chắn cất giấu mộtngười, có thể chỉ điểm cho hắn."

"Chẳng những cất giấu mộtngười có mưu lược, còn có một cao thủ dụng độc, người này chỉ sợ là đại phu ythuật cao siêu."

Phượng Lan Dạ nhíu lông mày phân tích, nghĩ đến DịchDung Thuật của Lục Giai ngày đó, nàng từng hỏi thăm Bách Lý, biết được DịchDung Thuật trên đời chỉ có hai người biết, một người là Bách Lí Hạo, người cònlại chính là sư huynh của hắn_ Nam Sơn Tử, sư phụ của Bách Lý Hạo đã chết, nhưvậy người núp sau lưng Tấn vương tất nhiên sư huynh của Bách Lý Hạo_NamSơn Tử.

"Phụ hoàng, trước mắt phải xử lý chuyện của tứhoàng huynh, về phần nhị hoàng huynh bên kia không nên đả thảo kinh xà(đánh rắnđộng cỏ), nếu làm kinh động đến bọn họ, chỉ sợ Thiên Vận hoàng triều thật sựrối loạn, cho nên chúng ta chỉ im lặng mà không động."

Nam Cung Diệp nói ra thế cuộc trước mắt, Hạo Vân Đế lậptức gật đầu đồng ý, trước, nên xử lý chuyện của Nam Cung Liệt thật tốt, sau đómới từ từ cùng Nam Cung Trác tính sổ, hắn cũng muốn xem một chút người núp saulưng Tấn vương đến tột cùng là người nào, có thể đa mưu túc trí như thế.

"Tốt, Nam Cung Duệ, ngươi và Tây Môn Vân cùngnhau tra chuyện của nghiệt tử kia. Nam Cung Diệp, ngươi đem ngườicủa quân doanh phân công ra ngoài, bốn cửa thành ra vào phải nghiêm ngặt kiểmtra, mặt khác, bên trong thành, người tuầntra cũng phải tăng thêm."

"Dạ, nhi thần tuân chỉ."

Trong điện, mọi người lui xuống hết. Trên đại điện chỉcòn một mảnh tử khí, lạnh lẽo.

Trong ngoài An Giáng thành bao phủ một mảnh tử khí làmngười ta hít thở không thông. Trên đường cái, tùy ý có thể thấy được binhtướng kiểm tra các khách sạn cùng trà lâu tửu quán. Người ra vào thành đều bịbinh tướng đứng ở thành hang tìm tòi, kiểm tra.

Trong lúc nhất thời, phố lớn ngõ nhỏ yên lặng như tờ,các cửa hàng có thể đóng cửa đều đóng cửa, tử khí bao phủ An Giáng thành.

Trong phủ Tề vương, Văn Tường đang đi bên Phượng LanDạ, vừa nghĩ tới tình huống trong kinh thành giờ phút này, sắc mặt các nàngkhông tốt chút nào. Trong mắt Văn tường cũng dâng lên một tầng nước mắt.

"Thất hoàng tẩu, ngươi nói chuyện này là gì a?Tại sao phải thành như vậy, tứ hoàng huynh thật muốn tạo phản sao?"

"Sợ rằng thật muốn tạo phản."

Phượng Lan Dạ mở miệng khẳng định, nếu không phảiphản, thì Nam Cung Liệt cũng sẽ không trốn, nếu đã bỏ chạy mà hắn không phảnthì cũng hết đường, đâu còn nơi nào cho hắn dungthân.

"Vừa nghĩ tới cả đám bọn họ đều như vậy, tronglòng ta thật khổ sở a."

Văn Tường nghẹn ngào mở miệng, nhớ tới ngày xưa vui vẻ,khi đó bọn họ vẫn là huynh đệ tỷ muội yêu quý của nhau, nhưng hôm nay vì hoàngquyền, không tiếc khuấy lên sóng to gió lớn trong thiên hạ, còn bị mang nhơ danh.

"Tốt lắm, chúng ta không nghĩ đến chuyện của bọnhọ nữa, suy nghĩ tiếp cũng vô dụng, chỉ sợ chuyện này trước sau gì cũng sẽ xảyra."

Phượng Lan Dạ mặc dù tâm tình không tốt giống nhưtrước, nhưng nghĩ đến cục cưng trong bụng, nàng cũng hi vọng mình mở lòng mộtchút. Bất quá mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng vẫn là rất lolắng. Nàng cũng không phải lo lắng cho ngườikhác, các triều đại đổi thay, hoàng quyền tranh đấu, đều bước trên máu mà đilên, nàng lo lắng chính là Diệp, nàng không hy vọng trong lần tranh đấu hoàngquyền này, hắn bị chút thương tổn nào. Bọn họ cũng không có tâm tư muốn làmhoàng đế , nếu bị thương tổn, chẳng phải là rất vô tội sao.

Phượng Lan Dạ nói xong, Văn Tường liền thuliễm tâm tư, vươn tay lôi kéo Phượng Lan Dạ.

"Thất hoàng tẩu, ngươi cũng cẩn thận chút, đừnglàm thương tổn được cục cưng."

"Ừ, ta sẽ ."

Phượng Lan Dạ gật đầu, Văn Tường nghĩ đến có người sẽgọi mình là cô cô, trong lòng cao hứng lại. Đây đại khái là chuyện làm ngườita cao hứng nhất trong thờigian ngắn gần đây.

"Thất hoàng tẩu, ngươi nói cục cưng là bé traihay là bé gái đây?"

Trên mặt Văn Tường hiệnlên suy đoán. Phượng Lan Dạ mím môi nở nụ cười. Đứa nhỏ này ở trong bụng nànglàm sao biết được là bé trai hay bé gái, nhưng đáy lòng nàng hyvọng là bé trai, như vậy phíasau Diệp sẽ cómột cái đuôi nhỏ, tin tưởnghắn nhất định sẽ rất thương, rất yêu nhi tử .

"Không biết."

"Thất hoàng tẩu, ngươi biết không? Ta nghe mẫuphi nói, nếu như ngươi muốn hài tử như thế nào, chỉ cần nghĩ muốn, cuối cùngsinh ra nhất định là hài tử như suy nghĩ của người a."

"Làm gì có chuyện như thế a?" Hai người mộtđường vừa nói vừa hướng đến phía trước đi tới. Phía ngoài thì bãotố sóng ngầm nhưng ở chỗ này lại hóa thành yên bình.

-------------

Trong mật thất Nguyệt Điệu điện

Lúc này, một thân ảnh thần thần bí bí mang theo mộtcái hộp thiện hoa lệ đi vào, rất nhanh đi tới ngoài cửa lao, gõ cửa, rồi một âmthanh kêu lên: "Nươngnương, nương nương, nô tỳ tới thăm người."

Người trong phòng giam vốn là buồn ngủ nhưng vừa ngheđến thanh âm này, chợt xoay mình, tinhthần tỉnh táo, thật nhanh từ bên trong vọt ra, mộtphát bắt được tay người kia: "Thanh Vân, là ngươi, tình huống phíangoài bây giờ thế nào?"

Người tới là thiếp thân tỳ nữ của Nguyệt phi _ThanhVân. Thanh Vân đi theo Nguyệt phi nhiều năm rồi, rất được Nguyệt phi tínnhiệm. Lần này đi vào, thật vất vả mới năn nỉ họ mới đưa cơm đến, vừa hối lộrất nhiều đồ trang sức đeo tay cho ma ma kia mới có thể tiến vào.

"Nương nương, nô tỳ không rõ ràng lắm tình huốngbên ngoài, Nguyệt Điệu điện có thị vệ gác, căn bản là không ra được. Bất quá nôtỳ phát hiện hai ngày này đã ít người đi một chút."

"Thanh Vân, cầu ngươi giúp Bổn cung mộtchuyện"

Nguyệt phi quỳ xuống, Thanh Vân sợ hãi, vội vàng quỳxuống, đưa tay ra đở Nguyệt phi: "Nương nương, có chuyện gì xin cứ việcphân phó, nô tỳ nhất định cố gắng đi làm."

"Bổn cung viết một phong huyết thư giao chongươi, ngươi đưa ra thành cho Bổn cung, được không?"

Nếu đem huyết thư đưa đến tay ca ca, hắn nhất định sẽgiúp Liệt nhi , hắn sẽ không thấy chết mà không cứu .

"Nương nương, nô tỳ ra không được."

Thanh Vân không phải là không muốn giúp, mà là NguyệtĐiệu điện bị canh giữ, căn bản là đi ra không được. Nương nương vẫn đối xửvới nàng vô cùng tốt, nếu làcó thể, nàng nhất định sẽ giúp nàng ấy.

"Ngươi để cho người thân cận trongcung của Bổncung trợ giúp ngươi, một người giương đông kích tây, dẫn dắt những thị vệ kiarời đi, sau đó ngươi từ phía sau chạy về hướng ngựthiện phòng của hoàng cung. Nơi đó mỗi sáng sớm sẽ có xe đẩy mua hàng hóa ,hoặc là buổi tối có xe lấy nước thiu.Ngươi hãy dùng một ít phương pháp, tóm lạingươi nghĩ biện pháp chạy ra khỏi thành. Thanh Vân, Bổn cung dập đầu cầungươi."

Tiếng nói của Nguyệt phi vừa dứt, liền dập đầu liêntục, Thanh Vân vội vàng lôi kéo nàng: "Nương nương, ta đáp ứng người,người đừng dập đầu, người nói đi, để cho nô tỳ đưa tin đi nơi nào?"

Nguyệt phi nghe thấy thế, lập tức bò dậy, dùngsức khẽ cắn ngón tay của mình, dường như không biết đau đớn, sau đó vunglên y phục của mình, xé áo lót màu trắng bên trong, viết chữ lên trên áo lót.

"Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn." (*)

(*) Có phước cùng hưởng, có hoạ cùng chịu.

Tám chữ thật to được viết bằng máu xong, nàng đem nhétvào trong tay Thanh Vân: "Thanh Vân, nhớ kỹ, vật này ngàn vạn lần khôngđược giao cho người khác, thay ta mang ra kinh thành đi. Ngoài thành có một nơigọi là loạn phần cương, vòng qua loạn phần cương có một tòa núi nhỏ, nơi đó cấtdấu một nhóm người. Ngươi đemvật này giao cho những người đó, để cho bọn họ lập tức đưa đến trong tay Diêutướng quân."

"Dạ, nương nương, nô tỳ nhất định hoàn thành sứmạng."

Thanh Vân để hộpthiện xuống, quỳ xuống trước Nguyệt Phi, dập đầu một cái, sau đó đứng dậy rờiđi. Trong khi trời tối, Thanh Vân muốn nghĩ biện pháp rời khỏi hoàng cung. Quảnhiên đã để cho nàng chạy ra khỏi cung được, một đường đem thư hướng ngoàithành đưa đi. Vì đề phòng bị người phát hiện là huyết thư kia, nàng đặt ở dướilòng bàn chân, cho nên hừng sáng, khi binh sĩ kiakiểm tra, lục soát một phen, nhưng căn bảntìm không được bất kỳ đồ gì, liền để nàng ra khỏi thành . . . . . .

Ngày thứ hai Nguyệt phi ở trong mật thất Nguyệt Điệuđiện tự sát, tin tức Nguyệtphi chết trong Nguyệt Điệu điện được bẩm báo đến thượng thư phòng.

Hạo Vân Đế ngây dại, không nghĩ tới Nguyệt phi lại lựachọn tự vận, chẳng lẽ nàng cảm thấy không còn chỗ nào có thể trông đợi rồi,cho nên tự vẫn.

Trong lòng Hạo Vân Đế không phải là không khổ sở. Nếunói một ngày vợ chồng trăm ngày nhân nghĩa, đối với nữ nhân hắn đã từng sủng áiqua, lại có hài tử của hắn, mặc dù không có yêu, nhưng có tình cảm . Nghĩ tớinước mắt tuôn đầy mặt, cả đám đều rơi vào kết quả như vậy, hoàng thất quả nhiênđúng là động ma đáng sợ .

Về hậu sự của Nguyệt phi , trong tình huống trước mắtkhông thể nào làm lớn , cho nên mọi sự hết thảy do Hoa phi chủ trì, bí mật mangđến hoàng lăng, mời cao tăng tụng kinh và các lễ nghi khác đều âm thầmtiến hành.

Liên tiếp ba ngày tìm kiếm, cũng không có tìm đượcthân ảnh của Sở Vương Nam Cung Liệt. Cuối cùng mọi người khẳng định Nam CungLiệt đã được người kia âm thầm đưa rathành, cho nên bên trong thành giờ phút này không có thân ảnh của hắn.

Mà Tây Môn Vân cùng Thụy Vương Nam Cung Duệ đã nhậnđược tin tức từ tám trăm dặm kịch liệt đưa tới, Diêu Tu quả nhiên lãnh binh hồikinh rồi, lúc này hắn đang trên đường ra roi thúc ngựa trở về, từ thủy lộ tiếnvào, trước mắt còn cách kinh thành chừng hai trămdặm, chỉ còn một ngày hànhtrình nữa liền tiếnthẳng vào kinh.

Mà thời điểm Diêu Tu rời đi đã dùng mưu kế, trước dùngmột phần binh tướng vây khốn những người có ý định chống đối, để cho bọn họkhông thể động đậy, đợi đến khi bọn họ đi được đến nữa lộ trình thời điểm, mớiđể cho những binh tướng ở lại vây khốn Nam Man,lập tức thả ra tin tức, nói Diêu tướng quân đã trở về kinh, hiện tại Nam Manngười ít, binh mỏng.

Những người đó làm xong những chuyện này, liền nhanhchóng chạy đến đại quân củaDiêu Tu.

Những người đi theo Diêu Tu, bên ngoài là binh mã củatriều đình, nhưng trên thực tế đã sớm thành binh lính ngầm của Diêu Tu , cóquân hiệu là Diêu gia quân.

Lần này Diêu Tu ra lệnh một tiếng, phần lớn binh línhđều tùy tùng một đường tiến vào kinh, còn lại một nhóm người không dám động, bịngười của Diêu Tu giết, còn lại một nhóm người thì chống lại binh tướng Nam Man,khẩn cấp đưa mật hàm vào cung. Hạo Vân Đế thiếu chút nữa tức chết. Diêu Tu làmphản, hắn có nghĩ tới , nhưng vẫn nghĩ những binh lính kia có ít nhất một nửangười sẽ không nghe theo điều động, không ngờ cuối cùng phần lớn ngườiđều đi theo hắn. ván cờ Nam Man này thật thất bại, nếu để cho quân Nam Manchiếm biên thành, chỉ sợ phải mất vài tòa thành trì, vậy giang sơn hắn cực khổđánh xuống, chẳng phải là là rơi vào tay người khác sao.

Hạo Vân Đế lập tức giao trách nhiệm cho Binh bộ điềura binh tướng , cùng với quân doanh điều tra một nhóm người, cộng thêm binhtướng dưới tay Tây Môn Vân, để họ trực tiếp lên đường chạy tới Nam Man, nếu nhưbị mất thành trì, nhất định phải đoạt lại.

Tây Môn Vân lĩnh mệnh, lập tức điều ra các lộ binhtướng, chạy tới Nam Man.

Trước khi đi, hắn và Hạo Vân Đế một mình gặp mặt mộtlần, sau đó rời kinh đi.

Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Duệ đối với cục diện trướcmắt hết sức lo lắng. Binh bộ có chừnghai vạn binh mã đã bị điều đi, ở quân doanh có mười vạn người cũng bị điều đimột phần. Hiện tại trong tay Diêu Tu có mười mấy vạn binh mã, mà Nam Cung Liệtở ngoài thành cũng có mấy ngàn người,hai cái hợp lại, đối chiến chỉ sợ thương vong thảm trọng a. Dân chúng có thểtránh được sao? Nhưng là đồng dạng NamMan không thể không thủ a.

"Phụ hoàng, trước mắt, tình hình đã rất nguy cấprồi, hiện tại lập tức triệu tập đại thần vào triều thương nghị quyết sách. Nhithần nhận được tin tức, Diêu Tu lần này quyết chiến được ăn cả ngã về không,chẳng những đem mười mấy vạn binh mã hồi kinh, hơn nữa còn đem một nhómlớn hỏa lực."

Hạo Vân Đế hoàn toàn bị đảkích, công lao, sự nghiệp của nhiều năm cố gắng chẳng lẽ phải hủy hoại chỉtrong chốc lát. Hắn tuyệt đối không cam lòng, nên lập tức triệu tập tất cảtrọng thần trong triều cùng thương nghị đối sách.

Tiêu Nguyên cung, ngày đêm đèn sáng, cả điện là bầukhông khí im lặng chết chóc, trong điện ngồi đầy đại thần, ai cũng không dámnói chuyện chỉ nhìn hoàng thượng.

Cuối cùng có một đại thần đứng lên mở miệng: "Bẩmhoàng thượng, thần cho là không bằng lập Sở Vương làm thái tử, thần tin tưởng,Diêu tướng quân nhất định sẽ đồng ý lui về Nam Man."

Lời vừa nói ra, rất nhiều người lòng dạ biết rõ, nếulập Sở Vương làm thái tử, Diêu Tu nhất định sẽ lui về Nam Man. Nhưng Hạo Vân Đếsao lại đồng ý. Trong cung, Nguyệt phi đã tự vận, nếu đưa Nam Cung Liệt lên làmthái tử, chỉ sợ hắn sẽ trả thù người trong hoàng thất, cho nên hắn quyết sẽkhông lập Nam Cung Liệt làm thái tử .

Hoàng thượng không nói chuyện, một bên Binh BộThị Lang Tô Diễn đứng lên, hiện tại hắn đã tạm thời làm Binh bộThượng thư, Binh bộ Thượng thư trước đây đang bị giam ở trong đại lao.

Tô Diễn trầm giọng mở miệng: "Không thể lập SởVương làm thái tử, con người này khát máu thành tính, một người như vậy sao cóthể lập làm thái tử, thiên hạ vạn dân hắn không để ý tới, trong lúc nguy cấpcòn mưu nghịch, vì thế không thể lập hắn làm thái tử, vi thần cho là nên đánhmột trận."

Tô Diễn vừa nói xong, đã có một nửa người gật đầu,những người khác thì không có ý kiến, giờ phút này người người đều muốn chiến,nhưng bên trong thành, binh tướng không đủ, nếu Diêu tướng quân đem bọn họvây ở bên trong thành thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó không có lương thực khôngcó nước , làm sao mà sống, sẽ chỉ làm tăng thêm thương vong thôi.

Hạo Vân Đế híp mắt quét nhìn những thần tử không muốnchiến chỉ muốn an nhàn kia không khỏi hiện lên tức giận. Những lão khốn kiếpnày, xem ra cũng nên phế thôi. Ngay cả tình huống trước mắt cũng nhận không rõ.

"Chiến là nhất định phải chiến , hiện tại vấn đềlà làm sao chiến, chiến như thế nào.Vấn đề của Diêu Tu đã rất nguy cấp rồi,trong lúc này không thể kinh động bất luận kẻ nào bên trong thành. Nếu ngườinào đem tin tức truyền đi, nghiêm trị không tha, nếu trong dân bị loạn, thươngvong sẽ còn lớn hơn nữa."

Hạo Vân Đế năm xưa là mãnh tướng chinh chiến sa trường, cho nên biết rõ, sợ sẽ bị loạn, nếu loạn thương vong sẽ thảm hại hơn, cho nênlúc này không nên kinh hoảng, phải bình tĩnh màchống đỡ.

Trong đại điện, chúng thần nghe hoàng thượng nói thế,biết trận chiến này không thể tránh được, cuối cùng vua một lời thần một câuthương lượng nên chiến như thế nào. Cuối cùng thương nghị quyếtđịnh điều một phần binh do tướng quân TriệuNghiêu dẫn đầu đi đến nơi cách thành haitrăm dặm, từ bên ngoài hợp chiến, như vậy phần thắng sẽ lớn hơn một chút.

Hạo Vân Đế phân công nhiệm vụ , phàm là võ tướng cũngđích thân lên thành tường, nhiều người nhiều thêm một phần lực, mà quan văn thìdẫn gia đinh trong phủ đi lên đầu đường, trấn an dân chúng bên trong thành, đểcho mọi người chớ kinh hoảng, nhằm mục đích an định, để không gặp phải bấtkỳ dân làm loạn nào.

Việc ở quân doanh đều do Nam Cung Diệp điều phối (điều động – phân phối ) sử dụng, mà trong tay hoàng thượng có hai vạn kì binhhoàng kim giáp, những người đó ẩn ở nơi khác, căn bản không kịp trở lại, chỉ cómột phần nhỏ ở bên trong An Giáng thành, tạm thờiđưa cho Thụy Vương Nam Cung Duệ điều phối sử dụng.

Mấy ngàn hoàngkim giáp bảo vệ cửa chính An Giáng thành, mà công việc của quândoanh là bảo vệ ba cửa thànhkhác. Trong lúc nhất thời, mọi người phân công xong, liền xuất cung đi.

Nam Cung Diệp ngay cả cửa phủ cũng không vào, liềntrực tiếp đem người bên trong quân doanh phân công đi ra ngoài bảo vệ ba cửathành phía Bắc, Triệu Nghiêu dẫn mười mấy tên thủ hạ, chạy thẳng tới hai trămdặm ngoài thành điều binh.

Cả An Giáng thành hoàn toàn lâm vào cảnh giới cao.

Thời điểm tảng sáng, An Giáng thành bị bao vây, mườimấy vạn đại quân gắt gao ngăn trở bốn cửa thành, tinh kỳ chập chờn, nghênhngang như vậy không phải Diêu Tu còn có người phương nào, bên cạnh hắn quảnhiên là Sở Vương Nam Cung Liệt, phía sau là hàng chiến mã chỉnh tề , chúngtướng phất cờ hò reo đinh tai nhức óc. Bên trong thành, toàn bộ dân chúng đềubị kinh động.

Trong Tề vương phủ, Phượng Lan Dạ đang mặc quần áo rờigiường, Đinh Đương chạy vội đi vào.

"Chủ tử, An Giáng thành bị bao vây."

Phượng Lan Dạ gật đầu, ngày này nhất định sẽ tới ,chẳng qua là Vương gia đâu?

"Thiên Bột Thần, lập tức đi thăm dò cho ta, xemVương gia bây giờ đang ở địa phương nào."

Thiên Bột Thần nhận được lệnh,tung người vọt đi, nhắm phương hướng cửa thành phóng tới thăm dò xem Vương giabây giờ đang ở địa phương nào.

Mà Phượng Lan Dạ cũng ngủ không được nữa, nên nhanhchóng mặc vào quần áo, đầu tóc búi một kiểu tóc đơn giản, mặc y phục xanh lam,bụng nàng chưa lớn, nên một chút cũng nhìn không ra. Nàng chắp tay, ở trongphòng đi tới đi lui , trong lòng không tự chủ được mà lo âu.

Thiên Bột Thần rất nhanh trở lại, chủ tử nhàmình bây giờ đang ở cửa chính An Giáng thành, rất nhiều đạithần cùng Thụy vương đều ở đó. Nghe nói Diêu Tu ở trước cửa thành đã phát lệnhchiến, nói với Thụy Vương lập tức bẩm báo Hạo Vân Đế hạ chỉ để cho Nam CungLiệt đăng vị. Diêu Tu hắn nói không phải là thái tử vị, mà là hoàng vị, đây làcông khai bức vua thoái vị.

Phượng Lan Dạ nghe Thiên Bột Thần bẩm báoxong, không nhịn được mà mở miệng nói:"Cái đồ không biết xấu hổ, đi, chúng ta lập tức đi thành lâu."

"Vương Phi, không được a, nếu người đi thành lâu,chỉ sợ Vương gia sẽ lo lắng."

Vương Phi hiện tại đang có mang, sao lại lên thành lâuđược, cho nên bọn họ nhất định phải ngăn cản nàng đi. Đáng tiếc, Phượng Lan Dạđã quyết định, không ai ngăn cản được nàng. Nàng cũng đau lòng hài tử, nhưngtrong lúc này, mọi người nên sinh tử cùng nhau.

"Đinh Đương, lập tức mang theo cầm (đàn), chúngta đi lên cửa thành."

Đinh Đương ứng một tiếng, lập tức đi lấy cầm đuổi theothân ảnh Vương Phi. Thiên Bột Thần khôngdám chút nào khinh thường, lần này cũng không núp ở trong tối nữa, mà trực tiếpđánh xe bảo vệ an toàn của Phượng Lan Dạ. Trên đường cái, một mảnh hiu quạnh,người người thất kinh, rất nhanh liền ẩnvào trong nhà không dám ra đường.

Xe ngựa Tề vương phủ nhanh chóng chạy đến cửa An Giángthành. Lúc này cửa thành đã đóng kín, mơ hồ có giọng người truyềnđến.

Gằn từng chữ, ngoan lệ dị thường.

"Bổn tướng cho các ngươi thời gian một ngày, bảoHạo Vân Đế lập tức hạ chỉ để cho Sở Vương đăng vị, nếu không bổn tướng nhấtđịnh sẽ hủy diệt An Giáng thành, để cho mọi người chết không có chỗ chôn. Hắnkhông hạ chỉ, dân chúng kinh thành nếu bị giết, chỉ sợ người trong thiên hạcũng sẽ mắng hắn là một hoàng đế tham luyến hoàng quyền."

Thanh âm Diêu Tu lớn lối truyền đến, trên cổng thànhkhông có một chút tiếng vang, gió từ thành lâu thổi qua, tinh kỳ chập chờn rungđộng, tất cả mọi người đều đen mặt.

Bọn họ không sợ đánh nhau, sợ chính là Diêu Tu muốnngọc đá cùng vỡ, bởi vì bọn họ đem theo rất nhiều hỏadược ... nếu như đốt nó nổ tung cửa thành, đến lúc đó thương nhất định cực kỳnghiêm trọng.

Phượng Lan Dạ nghe tiếng mắng ở phía ngoài, liền dẫnhai người Thiên Bột Thần cùng Đinh Đương một đường đi lên thành lâu.

Lúc này trong thông đạo đứng đầy người, mọi người xanhmặt,căm tức nhìn Diêu Tu ở phía dưới.

Chỉ thấy Diêu Tu ngồi trên ngựa. Mặc dù năm tháng điqua, nhưng bộ dạng cứng rắn cường, sắc bén là không thể xâm phạm, phía sau đôngnghịt người ngựa, một đám reohò: "Để cho Sở Vương kế vị, để cho Sở Vương kế vị."

Nam Cung Liệt từ đầu tới đuôi cũng không có nửa điểmlên tiếng, một đôi ánh mắt thị huyết nhìn chằm chằm người trên tường thành.Phượng Lan Dạ nhìn một đám người lớn lối ở phía ngoài thành lâu, sắc mặt khôngkhỏi khó coi, trầm giọng mở miệng với người bên cạnh: "Lập tức đem ngườinhà Diêu tu mang tới."

Nàng vừa mở miệng, rất nhiều người nhìn sang, Nam CungDiệp đã phát hiện là nàng, nênsớm nóng lòng chạy tới, một tay ôm lấyeo của nàng, sắc mặt liền lắng xuống .

"Lan Nhi, làm sao nàng lại tới đây."

Quay đầu lại liền không cho Thiên Bột Thần cùng ĐinhĐương sắc mặt tốt, lạnh lùng kêulên: "Không phải bảo các ngươi coi chừng Vương Phi sao? Làm sao đem nàngmang nơi này tới."

"Vương gia."

Đinh Đương kêu một tiếng, không dám nói lời nào.Phượng Lan Dạ lôi cánh tay Nam Cung Diệp, nhỏ giọng mởmiệng: "Trước mắt hãy lo chuyện dưới kia, ta không có việc gì ."

Nói xong cũng không xem mặt Nam Cung Diệp tối thànhdạng gì, liền nhìn về Thụy Vương Nam Cung Duệ: "Lập tức đem người nhà Diêugia tới, đem phụ nữ và trẻ em mangtới."

Nam Cung Duệ quay đầu phân phó người đi mang ngườiDiêu gia tới, sau đó cả đám nhìn về ngoài cửa thành, Nam Cung Duệ lạnhlùng lớn tiếng kêu lên.

"Diêu Tu, ngươi đây là mưu phản, đừng quên đámngười Diêu phủ tất cả đều đều ở bên trong An Giáng thành. Nếu ngươi dám vọngđộng, Diêu phủ một nhà cũng đừng nghĩ tới sống."

Nam Cung Duệ tiếng nói vừa dứt, Diêu Tu ở trên ngựarun lên. Trường thương màu bạc trong tay giơ lên, giọng đằng đằng sát khí kêulên: "Nếu Diêu gia có một người thương vong, bổn tướng thề phải đạp bằngAn Giáng thành, ai cũng đừng nghĩ sống."

Hắn chẳng những không sợ, còn bốn phía trương cuồng(liều lĩnh). Trên thành, mọi người đều tức giận, biểu tình trên mặt lắng xuống.

Nhân mã hai phe giằng co, cho đến khi người của Diêugia bị mang đến, đứng nghiêm chỉnh thành hàng, người người gục ở trên tườngthành, khóc la ô ô.

"Lão gia a, làm sao ngươi có thểlàm loại chuyện mưu phản này đây? Ngươi nói xem chúng ta còn mặt mũi nào gặpngười a."

Diêu Đại phu nhân kêu, mấy tiểu thiếp bên cạnh cũngcùng nhau khóc lên. Trong lúc nhất thời, trên tường thành, tiếng la khóc mộtmảnh.

Nhi tử của Diêu tu cũng bịbắt tới đây, chống đỡ ở trên tường thành, lúc này đang thống khổ nhìnphụ thân mình, không đồng ý kêulên:

"Phụ thân, làm sao ngươi có thểlàm loại chuyện mưu phản đại nghịch bất đạo này, mau mau thu binh đi."

Sở Vương Nam Cung Liệt vừa nghe trên cổng thành khócla, mà cậu của mình khi thấy những người này liền có chút ít buông lỏng, liềntrầm giọng mở miệng: "Cậu, hiện tại đã mất đường lui rồi, chỉ có Bổnvương đăng vị Diêu gia các ngươi mới có một cơ hội sinh tồn, nếu không, Diêuthị chỉ sợ chết không có chỗ chôn. Hiện tại, bọn hắn cũng không dám giết ngườiDiêu gia."

Lời của Nam Cung Liệt nhắc nhở Diêu Tu, Diêu Tu lậptức hướng nhi tử kêu lên: "Các ngươi yên tâm đi, bọn họ không dám giết cácngươi đâu. Nếu thật sự các ngươi bị làm sao, phụ thân nhất định sẽ không bỏ quacho bọn họ ."

Nói xong, hướng phía sau ra lệnh: "Thubinh."

Hắn ra lệnh một tiếng, thối lui khỏi ba mươi dặm chờđợi. Nếu ngày mai, vào giờ này, hoàng thượng còn không chịu hạ chỉ để cho SởVương lên ngôi, bọn họ sẽ tấn công vào AnGiáng thành. Trên cổng thành mọi người lui xuống, Nam Cung Diệp chỉ lo lắng choPhượng Lan Dạ, lôi kéo nàng hỏi han, điển hình từnhững cái nhỏ nhất, mà đổi lại một bên, mọi người trực tiếp hết chỗ nói. Tronglúc này, Tề vương thậm chí còn có thời gian quan tâm chuyện nhỏ nhặt của nhàmình. Lửa cháy đến nơi rồi, nhưng đáng tiếc, Nam Cung Diệp căn bản là không đểý tới người khác.

Phượng Lan Dạ thì hiểu nguyên do hắn như vậy. Nếukhông phải hài tử trong bụng làm cho hắn phân tâm, hắn cũng không khẩn trươngnhư thế. Đoàn người chạy vội tới nghị sự đường của Binh bộ, trước mắt, phảihiểu rõ tình huống hiện tại.

Lúc này không nên bẩm báo cho hoàng thượng, nếu hoàngthượng bị kích thích lần nữa, e là không thể chịu đựng được, cho nên đám bọnhắn tự mình giải quyết. Nếu Diêu Tu muốn đánh, thì ngày mai đánh đi. Bọn họcũng không tin đánh không lại hắn, hơn nữa Triệu Nghiêu đã đi quận huyện lâncận điều binh, hôm nay cũng điều đủ binh tướng tới, ngày mai vừa lúc vây kínbên ngoài.

Hết thảy thương nghị xong rồi, Nam Cung Diệp liền đưaPhượng Lan Dạ trở về phủ. Đợi đến khi vào Vương Phủ, Nam Cung Diệp từng lầnmột dặn dò Phượng LanDạ: "Không cho phép đi ra ngoài nữa."

"Diệp, chuyện ngày mai?"

Phượng Lan Dạ vừa mở miệng, Nam Cung Diệp liền biếtnàng đang tính toán cái gì, lập tức ngăn cản nàng: "Không được."

"Như vậy đi, chàng cho ta đánh đàn, lúc đó nếunhư chàng nói không được thì không được."

Phượng Lan Dạ ôn nhu mở miệng, thật ra thì nàng muốngiúp bọn họ. Nếu ngày mai Diêu Tu công thành, thì không thể để cho hắn nhích tớigần cửa thành, nếu họ đốt hỏa dược, nhất định sẽ nổ tung cửa thành, cho nênPhượng Lan Dạ có một biện pháp có thể giúp bọn họ một tay, chẳng qua là NamCung Diệp không biết, nếu hắn biết, tin tưởng hắn sẽ hiểu rõ, vì sao nàng kiêntrì muốn lên thành lâu.

Phượng Lan Dạ nói xong, ngũ quan tuấn dật của Nam CungDiệp khoác lên một tầng bất khả tư nghị ( không thể nghĩ ra được), Lan Nhi có ýgì? Hiện tại hắn phải đi giữ cửa thành, nàng lại muốn đánh đàn cho hắn nghe.Bất quá vì không để cho nàng đi ra ngoài, cho nên không quên cò kè mặc cả:"Tốt, nếu ta nghe xong, nàng nên biết điều một chút đợi ở trong vươngphủ."

"Ừ."

Phượng Lan Dạ đáp một tiếng, ý bảo Đinh Đương đem cầmmang tới, ở cạnh Bích hồ bên Tuyển việnvang lên tiếng đàn.

Lần này không giống với trước đây nhutình lưu luyến, mà vừa ra tay liền cao vút có lực, âm u sát cơtứ phía. Không khí trong nháy mắt hùng hậu , tựa hồ làm cho người ta hô hấpcũng khó khăn, mà hồ nước thì run rẩy, nước trong hồ không ngừng đungđưa, những hạt nước bắn ra khỏi mặt hồ, vọt thẳng lên giữa không trung, giốngnhư một con rồng nước bay lên cao, lại như vạn con ngựa phi trên thảo nguyên.Mà người xem thì nhiệt huyết sôi trào, run như cầy sấy.

Đinh Đương cùng tiểu nha đầu Tuyển viện không nhịnđược, sắc mặt đại biến, ngẩng đầu nhìn trời, trong lúc cuồng phong gào thét,thật giống như sắp nổi lên Lôi Đình Chi Nộ. Bên bờ, cỏ cùng lá cây rối rít nhẹnhàng , không giống như trước ôn nhu, mà ngược lại hóathành từng đạo lưỡi dao sắc bén, mộtthanh ám khí, nhắm giữa hồ đánh tới, mà cột nước ngất trời giữa không trung ùmùm một tiếng hạ xuống, hóathành vô số lưỡi dao nước, thẳng đánh về phía hồ nước. Trong lúc nhấtthời, cả Bích Hồ gió nổi lên, mây di chuyển, đằng đằng sát khí. Chỉ một nénhương thời gian, tiếng đàn xoay mình trầmxuống, dừng lại, bốn phía yên lặng, vạn vật không một tia dao động, thật giốngnhư một màn mạo hiểm vừa rồi chỉ là tưởng tượng.

Phượng Lan Dạ đè lại Huyềncầm, nhìn về phía Nam Cung Diệp, chỉ thấy cả người hắn ngây dại. Mặc dù hắnbiết cầm kỹ của Lan Nhi rất lợi hại, còn có thểkhống chế một chút hoa cỏ, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy một người códùng tiếng đàn biến thành vũ khí, trong nháy mắt có thể đấu với ngàn vạn kẻđịch, điều này thật quá thần kỳ.

"Như vậy, ngày mai ta có thể đi cùng chàngkhông?"

Ít nhất một thanh cầm này để cho những người đó nhíchkhông tới gần được cửa thành, như vậy phần thắng của bọn họ càng lớn hơn mộtchút.

Nam Cung Diệp không còn lời nào để nói, nhưng là vừanghĩ tới đứa bé trong bụng của nàng: "Lan Nhi, nhưng là. . . . . ."

"Ta sẽ cẩn thận ."

Phượng Lan Dạ khóe môi gợi lên ý cười, từ từ đứnglên đi tới trước mặt Nam Cung Diệp, vươn tay lôi kéo cánh tay hắn: "Khôngcó việc gì , ta sẽ cẩn thận , hiện tại chàng mau đi ra làm chuyện của chàngđi."

Trong thời điểm sinh tồn tử vong này, đã không có thờigian cho bọn họ khanh khanh ta ta , Nam Cung Diệp nắm tay lại coi như là đồngý, bất quá chưa quên dặn dò: "Nếu bọn họ công thành, ta sẽ trở lại đónnàng, nàng không nên tự tiện hành động."

"Tốt." Điểm này nàng có thể đáp ứng hắn, vìđể cho hắn không lo lắng, ít nhất làm cho hắn an tâm một chút. Nam Cung Diệpcuối cùng cũng yên tâm rời Tề vương phủ đi bố trí hành động kế tiếp.

Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, giờ dần một khắc vừaqua khỏi, Diêu Tu công thành.

Trong lúc nguy cấp, hai quân giằng co.

Bên trong thành, ngoài thành, mắt thấy liền sắp quyếtchiến sống chết, Diêu Tu ở trên ngựa kêu to: "Các ngươi đừng tưởng rằng cóngười sẽ đến tăng viện, cho là quận huyện lân cận sẽ có người phái binh tới đâysao? Đừng nằm mơ."

Không nghĩ tới binh lính của quận huyện lân cận đều bịngười của Diêu Tu chặt đứt đường lui rồi. Diêu Tu là lão tướng trên sa trường,mưu lược tự nhiên là có. Bằng không cũng không có thể nhiều năm làm cho quânNam Man kiêng kỵ như vậy. Lời của hắn thật đúng là để cho mỗi người trên cổngthành đều tức giận, bất quá tình huống trước mắt này, mọi người chỉ có thể dùngmười hai vạn phần tinh thần tới đối phó với địch.

Diêu Tu ra lệnh một tiếng: "Công thành."

Phía sau, đại quân đông nghịt nhắmvọt tới trước. Trên tường thành liền có một loạt mưa tên bắn ra, nhưng nhữngngười đó phần lớn đều đang mặc khôi giáp hơn nữa trong tay có tấm chắn, vì vậyvẫn nghĩa vô phản cố, dũng cảm tiến tới.

Lúc này, trên tường thành, một đạo tiếng đàn vang lên,dĩ nhiên là một khúc thập diện mai phục.

Tiếng đàn vút cao, không phải là ủng hộ sĩ khí tướngsĩ mà tiếng đàn mang theo nặng nề sátkhí, xuyên vân phá nguyệt tới, luồng ánh sáng của bình minh vừa chiếu tới,cuồng phong nổi lên, khắp nơi sát cơ.Giữa không trung rất nhiều cát bụitung lên, hóa thành vô số lợi khí, nhắm vào binh tướng dưới cổng thành bắntới. Những thứ cát bụi này hóa thành lợi khíso sánh với mũi tên còn lợi hơn. Trong lúc nhất thời chỉ nghe phía dưới cótiếng kêu không ngừng, rất nhiều người té xuống ngựa bị thương, hơn nữa phíatrên còn có mũi tiễn bắn xuống. Trong lúc nhất thời, họ tổn thương rất nhiều.

Nam Cung Liệt theo sát bên người Diêu Tu, rất xa trôngthấy trên cổng thành, một đạo than ảnh thản nhiên, có tư thế tuyệt sắc như tiênnhân, khiến người xem nhiệt huyết sôi trào. Không nghĩ tới nha đầu này thếnhưng biết đánh đàn, đầu óc trong thoáng chốc bỗng nhiên sáng tỏ.

Nàng là Phượng Lan Dạ. Tốt, Phượng Lan Dạ không ngờngươi lại không có chết, vẫn còn ở nơi này giả thần giả quỷ. Nam Cung Liệt xoaymình kéo cung tên gỗ đen nạm vàng bên cạnh, lắp cung bắn tên. Mũi tê nhanh nhưgai bạc, phá không mà ra, tốc độ xuyênvân che nguyệt, sưu một tiếng liền phóng vềphía trước mắt, mà thân ảnh phiêu dật kia bất động không dời, mắt thấy mũi tênkia đã đến, rất nhiều người phát ra tiếng kinh hô, mà người đánh đàn kia lạibình tĩnh yên lặng, thân hình khẽ cong, nằm ở trên đàn, tên bạc xuyên qua, rơixuống dưới .

Một mũi tên bắn ra vô ích, mà tiếng đàn vẫn bén nhọn,sát khí trầm trầm như cũ. Nam Cung Liệt bắn không trúng, hổn hển kêu lên:

"Cậu, mau bắn, tiếng đàn kia có chút bất thường,nếu không diệt trừ nàng, chỉ sợkhông tấn công được thành."

"Tốt, để ta."

Mọi người ai cũng biết tài bắn cung của Diêu Tu, chẳngnhững nhanh, ngoan (độc), chuẩn, hơn nữa bách phát bách trúng. Hắn giương cunglắp tên, nhanh như sao băng, bắn thẳng về phía Phượng Lan Dạ. Lần này, khôngcần Phượng Lan Dạ động thủ, Nam Cung Diệp xoay người, cẩm bào trên người vunglên mở ra thật giống như một đạo lưới sắt, đợi tiễn phóng đến, thì như đụng vàolưới sắt, tự động bắn ngược rơi xuống tường thành phía dưới.

Trong lúc nhất thời, trên cổng thành, binhtướng tinh thần tăng nhiều, vũ tiễn lại bắn ra.Chỉ thấy đội binhkế tiếp của Diêu Tu lui về sau. Nhưng đàn của Phượng Lan Dạ cũngkhông có dừng lại, vẫn khảy, màtiếng đàn này làm tiêu hao rất nhiều lực. Nam Cung Diệp nhìn tay người đang đànmáu đỏ đang từng giọt, từng giọt rơi xuống, tim như bị người khác khoét mộtđao, hung hăng quay đầu nhìn về phíadưới, chỉ thấy đám người Diêu Tu lần nữa phát động một vòng công kích.

Bỗng nhiên, nơi chân trời, tuấn mã cuồn cuộn chạy tới,bụi đất tung bay, vô số thân ảnh chạy chồm tớiđây, tiếng gầm như chìm đắm bên trong bụi đất, một mặt chiến kỳ cao cao treomột chữ"Giết" .

Những binh tướng không rõ lai lịch kia vừa xuất hiện,liền giống như rồng vào biển lớn, từng cơn sóng gió sôi trào động trời.

Mà Diêu tu cùng Nam Cung Liệt hiển nhiên có chút mơhồ, sau khi kinh ngạc, liền quay đầu xoay người lại giết. Chẳng những là chínhdiện bị tập kích, ngay cả mặt bên cũng không biết từ nơi nào xuất hiện mộtnhóm binh tướng, hướng về phía bọn họ chém giết. Trong lúc nhất thời phía dướithành, tiếng kêu vang động một mảnh.

Thụy Vương Nam Cung Duệ vừa nhìn cục diện trước mắt,lập tức phát mệnh lệnh: "Mở cửa thành, chiến, bắt lấy Diêu Tu cùng SởVương."

Ra lệnh một tiếng, cửa thành ùng ùng mở ra,chiến mã chạy vội ra ngoài, trong lúc nhất thời, dưới cổng thành không nhìnthấy bóng người, chỉ nhìn thấy bụi đất tung bay, đao quang kiếm ảnh.

Mà Nam Cung Diệp thì đưa tay lên cầm lấy tay PhượngLan Dạ, đau lòng kéo nàng, ôm vào trong ngực: "Lan Nhi, trận chiến này nhờcó nàng."

Nếu không phải có tiếng đàn của nàng ngăn trở nhữngquân phản loạn kia tiến công, chỉ sợ lúc này bọn họ đã vào thành. Đến lúc đócho dù người phía sau chạy tới cũng vô dụng rồi, hiện tại rốt cục thì mây tan,mặt trời mọc, nhưng chỉ là nàng bị thương.

Phượng Lan Dạ nhìn bộ dạng đau lòng muốn chết của NamCung Diệp, không khỏi an ủi hắn: "Ta không sao, thật sự không có chuyệngì, chỉ là chảy chút máu thôi."

Nam Cung Diệp ôm nàng lên xe ngựa, đưa nàng hồi Tềvương phủ.

"Diệp, phía ngoài còn đang đánh, chàng hãy ở lạiđi, ta chính mình có thể trỏ về ."

"Không được, ta không yên lòng, hiện tại bênngoài thắng bại đã định rồi, nàng đừng lo lắng."

Nam Cung Diệp biết cục diện trước mắt là bọn hắn thắngrồi, cho nên hắn không lo lắng nữa, đưa tay lên cầm tay nàng, dùng sức mút máutrên đầu ngón tay nàng cho đến khi không chảy máu nữa mới buông ra.

"Cám ơn nàng."

"Chúng ta là vợ chồng, cám ơn cái gì a."

Phượng Lan Dạ cười lên. Biết trận chiến này có thểthắng, hắn rất vui vẻ, mà nguyên nhân cũng là nàng kiên trì trợ giúp hắn:"Hiện tại cuối cùng nguy hiểmcũng tiêutrừ, chúng ta nên cao hứng mới đúng."

"Dạ, nên cao hứng."

Nam Cung Diệp đưa Phượng Lan Dạ trở về phủ, an trínàng nghỉ ngơi, còn mình lại chạy tới giết địch.

Trận chiến này đánh đến thiên hôn địa ám, một ngày mộtđêm không nghỉ ngơi, bắt sống Diêu Tu cùng Sở Vương Nam Cung Liệt, còn có bọnthủ hạ của hắn gồm mười mấy tên đại tướng toàn bộ bị nhốt vào đại lao Hìnhbộ. Ngoài ra binh tướng bị giết hơn một vạn người, số người còn lại tự nguyệnđầu hàng bị Nam Cung Duệ phái người trông coi.

Mà giết hết địch xong, mọi người vừa chạm mặt, mớibiết được người phía sau xuất hiện kia nguyên lai là Lục hoàng tử Nam CungQuân.

Nam Cung Quân vốn đang ở trên giang hồ tìm Vụ Tiễn.Đêm hôm đó, hắn nhìn thấy có binh tướng ở địaphương này. Sau một hồi tra xét, Nam Cung Quân biết được Diêu Tu mang binh mãhồi kinh. Hắn vừa nghĩ liền biết kinh thành đã xảy ra chuyện, cho nên tự mìnhđi quận huyện lân cận điều hai vạn binh mã tới đây trợ giúp, cho nên tạo thànhxu thế vây kín này.

Về phần một nhóm người khác một, chính là Tư Mã VụTiễn. Nàng vẫn luôn ở giang hồ đi lại, tin tức trên giang hồ luônluôn rất nhanh cho nên nàng nghe được tin tức Diêu Tu muốn phản. Nghĩ tới LanNhi cùng với người ở bêntrong An Giáng thành, lòng nàng khôngkhỏi như lửa đốt, liền từ bằnghữu tương giao là Vân Đằng sơn trang điều một ít nhân thủ chạy tới trợ giúp, màKim Huyễn cũng phụng bồi nàng cùng nhau tới đây.

An vương Nam Cung Quân cùng Tư Mã Vụ Tiễn không nghĩtới sẽ gặp nhau dưới tình huống này, mà bên người Vụ Tiễn lại có một người đànông khác theo đuổi nàng. Thấy nàng bị thương , nam nhân kia mang bộ dáng khẩntrương, Nam Cung Quân chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt. Bất quá trong lúc này,hắn cũng bất chấp quản những thứ này, đi theo phía sau Nam Cung Diệp trở vềTề vương phủ .

Bên trong Tuyển viện, Phượng Lan Dạ một đêm này ngủ cũngkhông yên. Nam Cung Diệp không cótrở lại, tình hình chiến đấu như thế nào nàng cũng không biết, cho nên trăn trởhành hạ cho đến lúc trời gần sáng , mới vừa chợp mắt liền nghe được thanh âmnóng lòng của Đinh Đương kêu lên:

"Vương Phi, Vương Phi? Đại tiểu thư trởlại."

"Đại tiểu thư?" Phượng Lan Dạ đầu ócnhất thời không có kịp phản ứng, từ từ ngồidậy: "Đại tiểu thư. Đại tiểu thư trở lại?"

Đợi đến lúc nàng chân chính tỉnhtáo lại, liền không nhịn được mở to hai mắt kêu lên: "Ngươi nói Đại tiểuthư trở lại, Tô Thanh Vãn sao? Nàng trở lại?"

"Đúng vậy, Vương Phi, nàng lần này dẫn người tấncông đám người Diêu Tu,giờ phút này bị thương, đang ở trong vương phủ chúng ta chữa trị."

"Phải không? Nàng ở nơi đâu, nàng ở nơiđâu?" Lan Dạ nghe được Vụ Tiễn bị thương, liền nóng lòng lên, sớm nhảyxuống đất rồi, thấy vậy Đinh Đương kinh hãi không dứt, vội vàng đi qua hầu hạnàng , một bên liên tục mở miệng: "VươngPhi, cẩn thận một chút, là Vương gia phân phó nô tỳ tới đây nói cho người,người đừng nóng nảy, nàng ở tại Liên viện!"

Liên viện là chỗ ở trước kia của Lan Dạ. Phượng Lan Dạchuẩn bị xong hết thảy, nghe nói Vụ Tiễn ở Liên viện, sớm nóng lòng tiêu sái đira ngoài. Thấy vậy Đinh Đương run lên một cái , vội vàng đi qua đỡ nàng.

"Chủ tử, ngươi coi chừng một chút, đừng nóng vội,nàng ở đây, trốn không thoát."

Phượng Lan Dạ nhưng nào có để ý tới nàng. Nghe nói VụTiễn trở lại, nàng hận là không được gặp Vụ Tiễn trước tiên, muốn biết Vụ Tiễncó tốt hay không, còn muốn oán hận nàng một bữa. Chẳng lẽ Vụ Tiễn không biếtnàng sẽ lo lắng cho nàng ấy sao? Cứ như vậy để lại một phong thư rồi đi, đếnbây giờ cũng không có báo tin cho nàng.

Hai người một đường đi tới Liên viện. Trongphòng ngồi rất nhiều người. Lục hoàng tử Nam Cung Quân sắc mặt tối sầm , NamCung Diệp đang ngồi phụng bồi bên cạnh hắn, mà ở cách bọn họ không xa còn ngồimột người nam tử khác, ngũ quan tuấn tú nho nhã. Giờ phút này, trong mắt hắnthể hiện ra thần thái ân cần, tựa hồ quan hệ cùng Vụ Tiễn không phải bìnhthường, xem ra là bằng hữu của Vụ Tiễn trên giang hồ. Lan Dạ suy đoán rồi nhanhchóng đi tới bên người Vụ Tiễn. Lúc này, nàng đang nằm ở trên giường, trên cánhtay bị thương được đại phu dùng vải trắng băng lại, lúc này có máu tràn ra. LanDạ vừa nhìn thấy thế, ánh mắt liền đỏ, nói với Vụ Tiễn.

"Ngươi cũng biết trở lại, cứ như vậy mà âm thầmrời đi."

Nhìn bộ dạng nàng như vậy, Lan Dạ đau lòng muốn chết.Tuy nhiên, Phượng Lan Dạ không muốn thể hiện ra ngoài, nàng cố tỏ ra mình cònđang tức giận. Thật ra thì trong hốc mắt đã sớm ẩm ướt rồi, nàng biết Vụ Tiễnbiết An Giáng thành gặp chuyện không may liền gấp gáp trở về, Lan Dạ rất cảmđộng, chẳng qua là nhìn thấy Vụ Tiễn bị thương, nàng rất không dễ chịu, vừakhông muốn để cho người khác nhìn ra là mình có chút muốn khóc rồi, cho nênmới phải che dấu như thế, nhưng Vụ Tiễn biết tâm tư của nàng, cho nên ônnhu cười.

"Tiểu nha đầu, tỷ tỷ trở lại, không nhớ tasao?"

"Ngươi?"

Phượng Lan Dạ nhìn chằm chằm nàng, như vậy mà còn cợtnhả được, không đau sao? Nghĩ tới, liền đi qua, kéo cánh tay Vụ Tiễn: "Nhưvậy có phải khá hơn một chút hay không?"