Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 120



Lâm triều, Hạo Vân Đếgiận dữ mắng mỏ Lý Gia Niên, cũng nghiêm lệnh tra rõ chuyện này, để nghiêm trịkhông tha.

Lần này vụ án do Hình bộcùng Binh bộ hợp tác điều tra, Thụy Vương tổng phụ trách, cần phải tra ra manhmối, bất kể liên quan đến người nào, cũng tra đến cùng, tuyệt không có bất kỳnhân nhượng nào .

Cả triều khiếp sợ, đámngười Tô thừa tướng lại càng hồn vía lên mây, sợ có chuyện gì liên lụy đến đầucủa mình, e rằng lần này hoàng thượng muốn đại khai sát giới.

Sắc mặt Sở Vương Nam CungLiệt lại càng âm u, trên triều phụ hoàng đã nói rõ ràng bất kể người nào cũngtra đến cùng, nghiêm trị không tha, lời này rõ ràng dù có là hoàng tử, hoàngtôn cũng tuyệt không bỏ qua.

Hai bộ phối hợp điều tra,hơn nữa tính của Thụy Vương thận trọng thẩm tra án lần này cũng không để lãngphí bao nhiêu thời gian, liền thẩm vấn nghi phạm chuyện đã xảy ra.

Nghi phạm Lý Gia Niêncùng Nạp Lan Cửu trăm miệng một lời vẫn khai ra người phía sau màn sai sử là SởVương điện hạ.

Cả sảnh đường biến sắc,ai cũng không dám nhiều lời, chỉ cùng nhau nhìn về Thụy Vương. Chuyện này ThụyVương không dám coi thường, lập tức phái người đem nghi phạm giam lại còn mìnhthì dẫn thượng thư của hai bộ đi bẩm báo phụ hoàng. Hạo Vân Đế đau lòng vạnphần, nhưng cũng đành hạ lệnh bắt Sở Vương giam vào đại lao, nghiêm trị khôngtha.

Binh bộ lập tức điều độngmột lực lượng lớn bao vây Sở Vương phủ.

Nam Cung Liệt không nghĩtới mọi chuyện đến nhanh như thế, hơn nữa cũng không ai báo trước cho hắn,không có ai trợ giúp hắn, duy nhất thật lòng đối đãi hắn chỉ có người cậu, bâygiờ còn ở tại phía nam xa xôi, đám người Tô thừa tướng cơ bản là không lộ diệnrồi. Lúc bình thường thì tỏ vẻ như là một Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, đến thờikhắc mấu chốt lại không còn ai đứng về phía hắn.

Ngồi bên trong thư phòng,Nam Cung Liệt cảm giác mình làm người thật thất bại, chỉ vùi mặt vào trong lòngbàn tay.

Các hình ảnh lướt quatrong đầu, lúc trước người người kiêng kị kính nể hắn, nhưng đến lúc hắn gặprủi ro rồi, một bóng người cũng không thấy đâu.

Cái gì mà Sở Vương đảng,tất cả đều là con mẹ nó thật là chó má.

Nam Cung Liệt tức giậnvung tay, tất cả đồ trên bàn đều rơi xuống đất vỡ tan.

Lúc này ngoài cửa phòngồn ào nhốn nháo, âm thanh kêu khóc không ngừng, lại có tiếng thị vệ vang lên.

"Vương Phi, ngườikhông thể đi vào, Vương gia lệnh không cho bất kỳ ai tiến vào?"

"Cũng loạn đến thếnày rồi, còn có cái gì không thể thấy, cút ngay cho ta."

Tô Nghênh Hạ tức giận đámột cước, bình thường làm một nữ nhân ôn hòa giờphút này giống như một con sư tử gầm hét lên, thị vệ kia nhanh chóng tránh rađể cho Tô nghênh Hạ vọt vào thư phòng, vừa nhìn thấy Nam Cung Liệt liền kêulên.

"Vương gia, làm saobây giờ? Làm sao bây giờ? Ngoài cửa phủ bị người của binh bộ bao vây, chúng tachẳng lẽ cứ ngồi đây chờ bị bắt sao? Hay là vương gia phái người đi tìm đại bácủa ta."

"Đại bá củangươi?"

Nam Cung Liệt đột nhiêncười giễu cợt, với tình hình hiện tại này, hắn tránh xa còn không kịp, còn chịutrợ giúp mình sao? Hơn nữa cho dù hắn muốn giúp, chỉ sợ cũng không có bản lãnhngịch thiên, trừ phi cậu hắn trở lại.

Trong thư phòng Kê Kiện,Kê Khang bình tĩnh mở miệng: "Vương gia, hay là người tạm trốn đi, tìmDiêu tướng quân, thuộc hạ che cho người phá vòng vây."

"Vương gia người mauđi đi."

Tô Nghênh Hạ vừa nghe KêKiện cùng Kê Khang nói liền hoảng loạn muốn phát điên, hét lên ngăn cản bọn họ:"Hắn trốn đi thì chúng ta làm gì bây giờ? Hắn có còn là một nam nhân sao?Bỏ lại cả một đại gia đình như vậy mặc cho sống chết, chỉ lo chạy trốn mộtmình."

"Nếu vương gia xảyra chuyện các ngươi cũng chỉ có một con đường chết, chỉ có người sống, cácngươi mới có đường sống."

Kê Kiện lạnh lùng mởmiệng, Tô Nghênh Hạ ngẩn ra, nàng biết như vậy là hợp lý, nhưng nghĩ đến namnhân này trốn thoát, các nàng lại ở đây chịu tội, trong lòng liền không chịuđược, Tô Nghênh Hạ liền nhớ tới một chuyện.

"Vương gia, trắc phiđã có mang, người định làm gì với nàng bây giờ? Làm sao với nàng bây giờ?"

Nàng vốn ghen tỵ vớingười đàn bà kia thế mà lại mang thai, nhưng bây giờ giống như bắt được cây cỏcứu mạng.

"Mang thai?"

Nam Cung Liệt ngẩn ra,lúc này biết nữ nhân của mình mang thai, hắn thật nói không ra lời bi thương,nếu như là lúc bình thường, hắn sẽ rất cao hứng, không nghĩ tới lại có lúc nhưthế này.

Trong phòng không cótiếng vang, thanh âm thị vệ ở ngoài cửa vang lên: "Vương gia, người khôngđi ngay sẽ không kịp, có người đang phá cửa sắp xông vào rồi."

Kê Kiện cùng Kê Khangnóng lòng kêu lên: "Gia đi thôi, chỉ cần bảo vệ người, nữ nhân rồi sẽ có,hài tử cũng sẽ có, nếu người xảy ra chuyện, những thứ kia còn có tác dụng gì,hơn nữa trắc phi mang thai, nếu hoàng thượng biết hẳn sẽ không làm khó nàng,cho nên người vẫn nên rời đi đã."

Nam Cung Liệt nghĩ thônglập tức gật đầu: "Được vậy mau đi thôi."

Ba người liền ra bênngoài phóng đi, Tô Nghênh Hạ vội ngăn cản ở cửa, nghiến răng nghiến lợi thétchói tai.

"Nam Cung Liệt,ngươi còn là một nam nhân sao? Loại người lúc nguy nan vứt bỏ vợ con không để ý,ngươi căn bản không xứng làm một nam nhân, ngươi không xứng làm một namnhân."

Kê Kiện nhìn nữ nhân nàygào thét sớm đã nổi trận lôi đình, tung một chưởng liền đánh ngất xỉu Tô NghênhHạ.

"Gia, đi nhanhđi."

Ba người lắc mình chạy rangoài tới thẳng hậu viện, tính trèo tường xông ra, bất quá chờ bọn hắn ra đếnngoài tường đã thấy đông nghịt binh tướng. Tây Môn Vân mặc ngân bạch khôi giáp,ngũ quan bao phủ hàn khí, trường kiếm trong tay run lên, sắc bén vạn phần.

"Sở Vương, bổn tướngphụng mệnh đến bắt ngươi, hãy giơ tay chịu trói đi."

Nam Cung Liệt cùng KêKiện, Kê Khang nhìn hết thảy trước mắt, biết là mình có đánh cũng không lại,trốn không thoát rồi đành chấp nhận bị bắt, đánh nhau lúc này chỉ làm cho bảnthân bị thương vô ích thôi.

Tây Môn Vân võ công bấtphàm, bọn họ không nắm chắc phần thắng, cuối cùng Sở Vương đã bị bắt, nhốt vàophòng đại lao sâu nhất của hình bộ, chính là phòng lần trước Tam hoàng tử bịgiam.

Nam Cung Liệt nhìn mộtlượt phòng giam, dường như còn thấy hình ảnh Tam hoàng tử ngồi một mình, khôngkhỏi thê lương cười lên.

Tam hoàng huynh a Tamhoàng huynh, xem ra ta và ngươi giống nhau, cũng không trốn khỏi vận mệnh bịhãm hại.

. . . . . . .

Tiêu Nguyên cung, lúc nàymột mảnh yên lặng.

Ngồi trên đài cao vẻ mặtHạo Vân Đế u ám, con mắt màu đen tràn ngập sự tức giân lôi đình, quét mắt nhìnkhắp đại điện, Ngũ hoàng tử Thụy Vương, Thất hoàng tử Tề vương, còn có Tề vươngphi Tô Thanh Nhã, Đại tướng quân Tây Môn Vân, Tây Môn Vân là thân tín của hoàngthượng, cho nên rất nhiều chuyện, hoàng thượng cũng ủy thác trách nhiệm nặng nềlên hắn.

Trong điện mấy người đồngloạt nhìn Hạo Vân Đế.

Thụy Vương trước hết mởmiệng: "Phụ hoàng, tứ hoàng huynh đã được áp giả vào đại lao hình bộ,người xem chuyện này?"

"Lập tức bắt tay vàothẩm vấn?"

Hạo Vân Đế bìnhtĩnh mở miệng, quanh thân hànkhí.

Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ vẫn không nói chuyện, họ đang ngẫm nghĩ tình tiết trong đó, mặc dù nóiNam Cung Liệt rất quá đáng, nhưng liên hoàn kế lần này không giống như là NamCung Liệt làm, tâm trí của hắn còn không có thể chu toàn như thế, hiện tại hắnđã bị bắt rồi, chẳng qua cũng chỉ là vật thế mạng thôi, còn người chân chínhbày tính mưu kế vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Nam Cung Diệp đứng dậy:"Phụ hoàng, nhi thần cho là lúc này cần thận trọng, chỉ sợ tứ hoàng huynhbị oan uổng, nếu như hắn thật sự khôn khéo có mưu kế như vậy, vì sao dễ dàngliền bị chúng ta bắt được, chúng ta căn cứ theo chứng cứ đến từ chính Lý GiaNiên cùng Nạp Lan Cửu nhưng nếu hai người này cùng làm giả lời khai, mà cứ nhưvậy xử lý thì không phải để cho kẻ chủ mưu chân chính kia nhởn nhơ sao?"

Tiếng nói Nam Cung Diệpvừa dứt, Hạo Vân Đế nheo mắt, loé lên ánh sáng khiếp người, hắn khẽ thở dài.

"Diệp Nhi, phụ hoàngsao lại không biết những chuyện này, chẳng lẽ ngươi dám nói Tứ hoàng huynh củangươi không có khác tâm tư, mặc dù lần nàytất cả mọi chuyện không phải hắn tính toán, nhưng phụ hoàng tự có tính toánriêng."

Tiếng nói Hạo Vân Đế vừadứt, người ở phía dưới đồng thời ngẩn ra, đều hiểu dụng ýcủa hắn.

Thật ra thì hoàng thượngbiết lần này không thể nào là Nam Cung Liệt tạo ra, mà bắt hắn, chỉ bởi vì địnhcho hắn một tội danh, sau đó đem hắn từ trong vòng tranh đấu đẩy đi, từ nay vềsau để cho hắn rời xa An Giáng thành, thứ nhất có thể bảo toàn cho hắn, thứhai, cũng làm cho chuyện kế tiếp đơn giản hơn.

Bất quá Nam Cung Liệthiểu tâm ý hoàng thượng sao? Mấy người trong điện đồngthời nghĩ như vậy , Tây Môn Vân đột nhiên nhớ tới một chuyện , thật nhanh đứngdậy ôm quyền.

"Hoàng thượng, nếuđể cho Diêu tướng quân biết chuyện này, chỉ sợ hắn sẽ xuất binh làm loạn."

Đúng vậy a, Nam Cung Liệtbị bắt, Diêu thị một nhà chỉ sợ cũng không được tốt, cho nên sinh tử tồn vongcủa bọn họ đều ở chung một chỗ, nếu Diêu tướng quân nhận được tin tức e là sẽkhởi binh làm loạn, có thể gây phiền toái lớn.

Hạo Vân Đế sắc mặt âm u,nhìn về phía Tây Môn Vân phân phó: "Ngươi lập tức phái binh đi trước điềutra một chút, nếu có dị động, lập tức bẩm báo lại."

"Dạ, hoàngthượng."

Tây Môn Vân lĩnh mệnh,Hạo Vân Đế lại nhìn hướng Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Diệp.

"Duệ Nhi phúc thẩmán lần này, nên làm như thế nào, ngươi hẳn là có cách, Diệp Nhi trông coi việcquân doanh, nhất định phải cực kỳ thận trọng, công việc phòng thủ kinh thànhkhông thể phớt lờ."

"Dạ" Nam CungDuệ cùng Nam Cung Diệp cũng đứng lên.

HạoVân Đế bố trí tốt hếtthảy, thì người cũng mệt mỏi, phất tay để cho người trong điện lui xuống,Nguyên Phạm bước tới dìu hoàng thượng vào tẩm cung nghỉ ngơi, nghĩ đến nhữngchuyện đã xảy ra, trong lòng không khỏi thấy thê lương.

Hôm sau, Thụy vương mangngười đi nhà lao thăm tứ hoàng huynh, Nam Cung Liệt vừa nhìn thấy Thụy Vương,mọi tư vị tuôn ra trong lòng, hai huynh đệ nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng NamCung Liệt trầm giọng mở miệng: "Ngũ hoàng đệ, vì sao phải bắt ta, Lý GiaNiên làm mọi chuyện ta căn bản đều không biết gì cả."

Nam Cung Duệ không nóigì, thở dài một tiếng: "Cho dù ta tin tưởng ngươi, nhưng hiện tại nghiphạm Lý Gia Niên cùng tên sát thủ kia một lòng một dạ khẳng định là ngươi độngtay chân, làm sao ngươi rửa oan đây, phải biết rằng từ trước cho tới nay Lý GiaNiên cùng ngươi đi lại rất thân, điều này cả triều mọi người đều biết, ta nghĩchẳng những trên triều đình, thậm chí cả dân chúng trong An Giáng thành cũngbiết, bây giờ ngươi nói ngươi không làm, người nào tin tưởng?"

Nam Cung Liệt nắm chặtquyền dùng sức đánh mạnh vào cửa sắt, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, thì ra LýGia Niên đã hãm hại hắn, vừa nghĩ đến đây, hắn liền từ trước đến bây giờ, hắnta căn bản là giả vờ cùng hắn thân cận, để thiết lập ván cục hại hắn, nhưngbằng năng lực của Lý Gia Niên, hắn ta có bản lãnh làm như thế sao? Nam CungLiệt một phen suy đi nghĩ lại, trầm giọng mở miệng.

"Ta nghĩ, ta biếthắn là người của ai, thì ra hắn từ đầu tới đuôi cũng là người của Tấn vương,hắn cố ý thân cận ta, để mọi người nghĩ rằng hắn là người của ta, hắn làm hếtthảy chính vì cắn ngược lại ta một ngụm, không nghĩ tới ta cũng có một ngày nhưthế, cuối cùng thật là kế không bằng người a."

Nam Cung Liệt thương tâmcười lên, Nam Cung Duệ không nói gì, thật ra thì tất cả những chuyện này, e làdo Tấn vương đứng ở phía sau điều động, bất quá Tấn vương bây giờ còn bệnh rấtnặng, hơn nữa bằng đầu óc của hắn cũng chưa chắc là có thể nghĩ ra cục diệnthận trọng này, như vậy ở sau lưng hắn nhất định là có một cao nhân chỉ điểm,người này đến tột cùng là ai đây?

Trong mắt Nam Cung Duệchợt lóe lên tinh quang, cuối cùng bình tĩnh nhìn vềNam Cung Liệt, chậm rãi khuyên can.

"Tứ hoàng huynh, cụcdiện trước mắt rất bất lợi với ngươi, ta nghĩ mặc dù ngươi nhận hết tất cả tộidanh, phụ hoàng cũng không nhẫn tâm lấy tính mạng ngươi ."

Điều mình có thể làmcũng chỉ có như vậy, bởi vì dã tâm từ trước đến nay của tứ hoàng huynh, cho dùphụ hoàng thả hắn, chỉ sợ hắn cũng không chịu an phận, cho nên chuyện lần nàyhắn muốn nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận, như vậy hắn mới có thểbảo toàn một mạng, chỉ mong hắn hiểu được tâm ý của phụ hoàng.

Bất quá Nam Cung Liệthiển nhiên không hiểu rõ, huống chi trước đến giờ hắn luôn có dã tâm, có thểnào vì một mạng sống mà tham sống sợ chết, vậy mơ ước của hắn thì sao, vinh hoaphú quý của hắn thì sao, không, hắn không cần, Nam Cung Liệt hướng Nam Cung Duệkêu to.

"Không, ta không cólàm, ta không có làm, ta muốn gặp phụ hoàng, ta muốn gặp phụ hoàng."

"Tự giải quyết chotốt đi."

Nam Cung Duệ thở dài mộttiếng rồi lui ra ngoài, dẫn người rời đi Hình bộ đạilao, xế chiều liền bắt đầu hợp thẩm, Lý Gia Niên, Nạp Lan Cửu, còn có Sở VươngNam Cung Liệt, ba người ở trên công đường đối chất, Nam Cung Liệt chỉ có mộtngười, mà Lý Gia Niên cùng Nạp Lan Cửu thì một mực chắc chắn là bị hắn saikhiên, hắn có miệng mà không thể biện minh, thiếu chút nữa nổi bão tại chỗ,đáng tiếc hai người kia căn bản không sợ hắn.

Cho dù hết thảy mọi chứngcứ đều đối với Nam Cung Liệt bất lợi, hắn cũng cự tuyệt đồng ý nhận tội, chonên chỉ có thể đem ba người bọn họ giam giữ ở Hình bộ, trong lúc nhất thời cũngkhông thể nào định án, đành trì hoãn lại chờ hội thẩm sau.

Bởi vì lần trước xảy rachuyện của Tam hoàng tử, cho nên Nam Cung Duệ đặc biệt coi trọng công việc canhphòng lần này, hắn đã điều Tây Môn Vân tướng quân cùng đám thủ hạ chính mình,từng bước đề phòng giám thị lấy Hìnhbộ đại lao, ngay cả con ruồicũng đừng nghĩ bay ra ngoài.

Tề vương phủ.

Phượng Lan Dạ đang ởtrong phòng mân mê dược vật, nên trong phòng phiêu dật toàn mùi vị của thuốc,Đinh Đương từ bên ngoài đi tới, cung kính mởmiệng.

"Vương Phi, côngchúa đã tới."

Nàng vừa dứt lời, thìngoài cửa liền có tiếng bước chân vội vàng vanglên, khuôn mặt của Văn Tường nước mắt vọt đi vào, lao thẳng tới trên ngườiPhượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ đang cầm trong tay một đảo thuốc gậy , giơ caotay: "Tại sao? Tại sao?"

Chỉ thấy Văn Tường khócđến thương tâm, nước mắt nước mũi một xấpdầy, nơi nào còn giống phong phạm của một công chúa, đứng ở phía sau Văn tường,Tiểu Niên không nhịn được tức giận hừ một tiếng: "Còn không phải là do TâyMôn tướng quân kia."

Tiếng nói của nàng vừadứt, Văn Tường liền ngẩng đầu giận dữ nói: "Đừng nhắc tới hắn, tên khốnkiếp này, không hiểu phong tình, căn bản là không có thuốc nào cứu được, kếhoạch thất bại rồi, ta sẽ không bao giờ để ý tới hắn, gả thôi, từ nay về sausẽ xem như không có một người như thế."

"Cuối cùng là tạisao?"

Phượng Lan Dạ vươn tayđẩy ra Văn Tường một chút, nhìn kỹ y phục sạch sẽ của mình, bây giờ đã ô uế mộtmảng lớn, nên không khỏi ảo não, có cần như vậy hay không a? Bất quá giờ phútnày không phải là lúc quan tâm đến y phục, nàng nhìn về phía Văn Tường, khôngbiết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đại khái chắc là Tây Môn Vân đã chọc tới cô nãinãi này rồi.

"Ta cùng Tiểu Niêngiả trang thành tiểu nha đầu ẩn vào phủ tướng quân, không nghĩ tới chỉ ba ngàyliền bị hắn nhận ra, một chút mặt mũi cũng không cho ta, bảo ta lập tức trở vềcung đi, ngươi nói ngươi nói, có phải tức chết người hay không?"

Phượng Lan Dạ suy nghĩmột chút, không có gì đáng giận a, chỉ có thể trách nàng sao lại dễ dàng bịnhận ra như vậy, nàng là công chúa, người ta dám chứa chấp nàng sao?

"Chẳng lẽ hắn khôngnói gì khác nữa?"

"Nói gì? Bảo ta đừngcó phí tâm" Văn Tường tức đến hung hăng launước mắt, giận dữ mắng lên: "Lão nương từ nay về sau không để ý tới tênđầu gỗ đó nữa, tìm người gả cho, ta liền không tin, cõi đời này không có namnhân, coi như mắt ta bị mù đi."

Nàng ta vừa mắng vừakhóc, Phượng Lan Dạ thấy vậy vừa bực mình vừa buồn cười, cứ như vậy mãi vừa nghĩtới liền khóc, bất quá nói thật, Tây Môn Vân đúng là đầu gỗ mà, một chút cũngkhông biết cảm động, công chúa người ta tự mình giả trang thành tiểu nha đầuvào phủ đi hầu hạ ngươi, mà ngươi cũng không cảm động, xem ra là đầu gỗ thật.

"Tốt lắm, đừng thươngtâm nữa, không để ý tới người nầy nữa."

"Lão nương từ nay vềsau còn nhìn hắn nữa sẽ tự khoét mắt, nói chuyện với hắn một câu thì bị cắtlưỡi."

Xem ra Văn Tường thật sựđã bị chọc tức, ngay cả thề độc cũng nói ra, đứng ở một bên Tiểu Niên mở to mắtnhìn công chúa nhà mình, cuối cùng kéo công chúa lại, nhỏ giọng nhắcnhở: "Công chúa, chú ý phong phạm, chú ý phong phạm."

"Phong pham sao? Cònphong phạm gì nữa, tên đầu gỗ kia đúng là không có trái tim, từ nay về sau tasẽ như vậy, muốn làm như thế nào thì sẽ làm thế đó?"

Bộ dạng muốn đạp đổ tấtcả đó, Tiểu Niên cùng Phượng Lan Dạ nhìn thấy cũng đổ đầy mồ hôi, thì ra côngchúa cũng có một mặt vạm vỡ thô lỗ như vậy a, Phượng Lan Dạ cất kỹ mẽ thuốctrong tay, rồi đứng dậy đi qua một bên rửa sạch hai tay, sau đó xoay người lạihỏi công chúa .

"Nếu nam nhân kia ngungốc không hiểu phong tình như thế, vậy thì buông tay đi."

Một hoàng thất côngchúa đi tới một bước này cũng không phải dễ dàng, còn dây dưa nữa, chỉ sợ sẽchọc cho nam nhân kia phiền lòng hơn, cho nên thấy tốt thì phải tự thu.

Nam Cung Văn Tường chỉgật đầu chấp nhận, ánh mắt hồng hồng, hít hít lỗ mũi, Phượng Lan Dạ cầm khănlau nước mắt cho nàng, vừa khuyên nàng một phen, rằng phải chịu đựng một chút,Văn Tường cuối cùng như nhớ tới một chuyện khác .

"Ta ở phủ tướng quânnghe được chút chuyện, nói tứ hoàng huynh phạm tội đang bị giam ở Hình bộ đạilao, có chuyện như vậy hay không?"

Phượng Lan Dạ đôi màinhíu lại, gật đầu: "Tốt lắm, những điều này là chuyện của nam nhân, chúngta đừng động tới, công chúa hay là hồi cung đi, đừng làm cho Hoa phi nươngnương lo lắng, nương nương mặc dù không nói ra, nhưng mà trong lòng chỉ sợkhông bỏ xuống được ."

"Ừ, ta đây đi vềtrước, hôm khác nếu ngươi có tiến cung, nhớ đến chỗ ta."

"Tốt."

Phượng Lan Dạ tự mìnhmang Văn Tường đưa đến cửa phủ, phân phó Tích quản gia phái nhân thủ đánh ngựaxe, tự mình đưa công chúa vào cung, trong khoản thời gian này, nếu lại xảy rachuyện nữa, chỉ sợ có thể lấy mệnh của Hoa phi, Nam Cung Quân đã rời đi rồi,nếu nữ nhi có chuyện nữa, nàng ấy còn có thể chịu đựng được sao?

Buổi tối Nam Cung Diệptrở về phủ, không ngờ lại mang theo một lễ vật trở về, một thanh đàn cổ thượnghạng, có thể so sánh với đàn cổ đã mất của Phượng Lan Dạ.

"Cái này lấy ở đâura vậy?"

"Ở bảo khố trongcung tìm được , như thế nào?"

Phượng Lan Dạ chạm tớidây đàn, cây đàn cổ này là dùng cẩm thạch chế tạo, dây đàn bằng băng tằm ti,nàng nhẹ nhàng thử một âm, âm sắc giònmà vang, tuyệt đối là một thanh đàn tất, so với Lục ỷ trước đây, chỉ có hơn chớkhông kém.

"Ừ, rất tốt, ta gọinó là Lục ỷ nha."

Phượng Lan Dạ vừa chạmtới, Nam Cung Diệp đứng ở một bên gậtđầu, ánh mắt từ từ nổi lên hào quang "Lan Nhi, đàn một khúc cho ta ngheđi."

"Tốt, ta đàn mộtkhúc cho chàng, chúng ta ra đình nghỉ mát phía vườn hoa như thế nào? Tối nayánh trăng rất tốt, vừa lúc có thể đánh đàn."

"Tốt, " NamCung Diệp vươn tay lôi kéo tay Phượng Lan Dạ, hai người đi ra ngoài, Đinh Đươngbước tới mang theo cổ cầm đi sát phía sau thân ảnh của bọn họ, đoàn người hướnghậu hoa viên của Tề vương phủ mà đi.

Ngày của mùa hạ đã chầmchậm đi qua, hoa cỏ tranh nhau khoe sắc, dưới bóng đêm, hương thơm toả ngátkhắp nơi.

Gió đêm thổi qua, rèm cửanhẹ lay động, bốn góc của lương đình có treo đèn đòn, khiến ánh đèn vàng nhạtbao phủ bốn phía, tạo thành một mảnh mông lung, trong làn sương ươn ướt, hoa cỏcàng toả ra hương thơm nồng đậm.

Bên trong lương đình,tiếng đàn mênh mông vang lên.

Thật giống như ngọc châurơi khay, thanh thúy dễ nghe, một khúc Điệp Ái Hoa, từ ngón tay trôi qua rangoài, uyển chuyển động lòng người, tràn ngậpcả Tề vương phủ.

Giờ khắc này mọi người ởcác nơi trong vương phủ đều đi tới hành lang , lắng nghe , trong đó xen lẫnkhông ít thanh âm.

"Trời ạ, tiềng đànnày thật giống a, cùng với tiếng đàn của Tiểu Vương phi trước đây giống nhưđúc."

"Đúng vậy a, hơn nữacác ngươi có phát hiện không, tân vương phi này lớn lên cũng cùng Tiểu Vươngphi rất giống."

"Chẳng lẽ Tiểu Vươngphi này chính là Tiểu Vương phi trước kia."

Ở bên trong tiếng nghịluận, tiếng đàn vẫn lắng đọng, làm tất cả mọi người lâm vào bên trong âm nhạcđộng lòng người, Đinh Đương cùng Vạn Tinh chưa bao giờ biết chủ tử biết đánhđàn, còn đàn đến tuyệt diệu như thế, nhìn lại trước mắt cảnh tượng, cả ngườiđều rung động.

Chỉ thấy trong hậu hoaviên, không khí tựa hồ rất hùng hậu, những đóa hoa kiều diễm nở rộ kia, cánhhoa thoát khỏi cành bay lả tả, hướng giữakhông trung mà trôi đi, rồi từ từ bay đến trên bầu trời của lương đình, mùithơm càng ngày nồng nặc.

Bỗng nhiên tiếng đàn vừachuyển, trầm xuống, mưa hoa đầy trời rối rítrơi xuống, mặt tràn đầy hương thơm của cánh hoa.

"Thật đẹp a."

"Thật đẹp."

Đinh Đương cùng Vạn Tinhkhông nhịn mà đưa tay ra hứng lấy cánh hoa, đợi hoa tươi rơi đầy liền đưa tớimép miệng nhẹ thổi một cái, giồng như đặt mình ở trong mộng.

Trong lương đình, NamCung Diệp nghiên người tựa vào bên cạnh cột đình, nơi nơi nhu tình nhìnPhượng Lan Dạ, gió đêm nhẹ nhàng lay động rèm lụa, rồi lướt qua ngũ quan tuấnmỹ của hắn, trong ánh trăng mờ, gương mặt càng phát ra mị hoặc, đợi đến PhượngLan Dạ đàn xong bản nhạc, hắn đi tới ôm lấy nàng, cúi người hôn xuống, triềnmiên mà nóng bỏng.

"Lan Nhi tiếng đàncàng ngày càng xuất thần nhập hóa rồi."

Bên trong đình, hai ngườiôm hôn chung một chỗ, cho đến khi Phượng Lan Dạ không thở nổi, Nam Cung Diệpmới buông ra, đưa tay ôm nàng đi ra ngoài, trở về Tuyển viện, một đêm LươngThần Mĩ Cảnh, ân ái triền miên không dứt.

Ngày thứ hai dậy sớm, NamCung Diệp cũng không có vào tảo triều, mà phụng bồi Phượng Lan Dạ cùngnhau nghỉ ngơi, đợi đến sau khi nàng thức dậy, liền cầm lấy bút vẽ lông mày chonàng.

Phượng Lan Dạ nhìn ngũquan tuấn mỹ của hắn bao phủ nhu tình, không khỏi kỳ quái khiêumi: "Diệp, ngày hôm nay sao lại không lâm triều."

"Hôm qua đã cùng phụhoàng nói, hôm nay ở trong phủ cùng nàng."

Nói xong liền tiếp tục vẽlông mày, một lần vẽ đều rất là chăm chú.

Phượng Lan Dạ cười hípmắt, giờ phút này trong phòng tràn đầy ánh sáng nhu hòa, Đinh Đương từ bênngoài đi tới, khẽ giật mình sững sờ, hình ảnh này thật rất đẹp, kẻ lông mày chinhạc a, Vương gia đối với chủ tử thật rất sủng ái, cái gì cũng nghĩa vô phảncố, đem nàng nâng niu trong lòng bàn tay rồi, thử nghĩ một chút liền âm thầmlặng lẻ lui xuống.

Mà Phượng Lan Dạ vừa nhắmmắt lại, vừa cười mở miệng: "Đã xong chưa, có tốt lắm không?"

"Rất tốt, nàng đừngvội."

Lần đầu tiên để cho ngườita kẻ lông mày, tại sao có thể hối thúc như vậy a, bất quá đây quả thật là niềmvui thú nho nhỏ, nghĩ đến việc vẽ lông mày trang điểm cho nữ nhân mình yêu mến,thì hắn chỉ mong từ đó về sau, sáng sớm mỗi một ngày, cũng vẽ lông mày cho nàng,xem như thú vui.

"Tốt lắm, " NamCung Diệp một tiếng tốt lắm, Phượng Lan Dạ đưa tay sờ kính đồng đem tới đây,nhìn gương mặt trong kính, lông mày vừa mịn vừa dài như bức tranh, thật đúng làcó bàn tay trang điểm, tam thiên phấn đại vô nhan sắc, nàng không nhịn đượcthan thở .

"Diệp, tay của chàngthật đúng là xuất sắc, chẳng những có thể cầm kiếm, còn có thể cầm bút kẻ lôngmáy, ta xem đi xem lại, vẫn không biết sao lại linh xảo như thế chứ?"

Hai người vừa nói chuyệnvừa hì hì cười, Phượng Lan Dạ lôi kéo bàn tay Nam Cung Diệp để đánh giá, lòngbàn tay của hắn có vết chai, đó là do luyện kiếm tập võ mà có, ngoài ra thì cảbàn tay trắng mịn thon dài, hoàn mỹ vô khuyết, thật giống như bàn tay nghệthuật gia vậy, quả nhiên không đơn giản a.

Trong phòng đang cườiđùa, thì trước cửa vang lên tiếng bước chân, Đinh Đương đi tới.

"Bẩm Vương gia,Vương Phi, Thụy Vương tới chơi."

"Ngũ hoàng huynh đãtới?" Nam Cung Diệp đưa tay lôi Phượng Lan Dạ đứng lên, hai người ra khỏiphòng, Đinh Đương đi theo phía sau, cảm nhận được trên người hai chủ tử sự yêuthương nồng đậm, đáy lòng nàng thật cao hứng, một đường đi theo bọn họ vàochính sảnh Tuyển viện.

Thụy Vương đã được NguyệtCẩn dẫn vào phòng khách Tuyển viện kêungười dâng trà, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ vừa mới đi vào, liền thấy Ngũhoàng huynh đang ra bên ngoài nhìn quanh, thấy bọn họ bước vào, ngoắc ý bảo bọnhọ đi qua ngồi xuống.

"Sao vậy?"

Nam Cung Diệp nhìn vềphía Nam Cung duệ, chậm rãi hỏi.

"Tứ hoàng huynh hiệntại bị giam ở trong đại lao Hình bộ, ta đã phái Tây Môn Vân đổi tất cả ngườicanh giữ, bảo vệ cho Hình bộ, một con ruồi cũng không cho hắn bay ra ngoài,chẳng qua là tứ hoàng huynh cự tuyệt không chịu thừa nhận tội danh, trước mắtkhông có biện pháp định tội, vụ án lần này quả thật là hết đường xoay xở."

Đêm dài lắm mộng, cho nênThụy Vương Nam Cung Duệ vì chuyện này trà cơm cũng ăn không ngon, ngày hôm nayvừa biết Nam Cung Diệp ở Vương Phủ không có đi ra ngoài, nên đến tìm hắn, hivọng từ hắn mà có được chủ ý hay.

Nam Cung Diệp nhíu mày,cùng Phượng Lan Dạ nhìn nhau, tứ hoàng huynh sợ rằng đến cuối cùng cũng khôngchịu nhận tội đâu, nếu hắn thừa nhận, thì tội danh này cả đời cũng rửa khôngxong, trong tim của hắn chỉ sợ còn không có bỏ đi ý niệm đoạt vị, cho nên làmsao mà chịu thừa nhận đây? Mặc dù trước mắt hắn bị giam ở trong lao, không thểnào một chút chuẩn bị cũng không có, ánh mắt của Nam Cung Diệp sâu không lườngđược, rất nhanh liền nhìn ra một chút đầu mối.

"Ta nghĩ hắn khôngnhận tội nhất định là đang đợi người, chỉ sợ người kia chính là Diêu đại tướngquân, Diêu đại tướng quân ở tại Nam man xa xôi, nếu như hắn nhận được tin tứcnơi này nhất định sẽ lãnh binh gấp gáp trở về, đến lúc đó An Giáng thành có thểbị phiền toái, hiện tại nên lập tức phái người đi trước Nam man để điều tratình huống của Diêu đại tướng quân ."

"Tốt, Tây Môn Vân đãphái người đi Nam man rồi, ta đã gọi người qua đó để bảo đảm vạn vô nhấtthất."

Nam Cung Duệ biết chuyệncó tính nghiêm trọng, nếu Diêu Tu quả thật lãnh binh trở về kinh, chẳng nhữngtánh mạng người ở kinh thành gặpnguy hiểm, mà ở Nam Man nếu nhận được tin tức, chỉ sợ cũng sẽ tấn công trạmkiểm soát, để trước sau giáp công, lúc đó Thiên Vận sẽ nghênh đón một cuộc khóilửa chiến hỏa a.

Hết thảy cũng là do hoàngquyền trêu ghẹo người a, Nam Cung Duệ thở dài, nếu như nhị hoàng huynh hoặc tứhoàng huynh là người đường đường chánh chánh, hắn để cho bọn họ kế vị cũngkhông sao, đáng tiếc bọn họ hết lần này tới lần khác không phải, cho nên mớiphải đưa tới nhiều giết chóc như vậy.

"Lúc nào mới có thểdừng lại sự hy sinh vô vị cùng chiến tranh này đây?" Nam Cung Duệ đaulòng trầm giọng.

"Cây muốn lặng màgió chẳng ngừng, ngươi đừng vội trong chuyện của tứ hoàng huynh, ta nghĩ mặc dùchúng ta bất động, chỉ sợ cũng có người đẩy cho chúng ta động, vì vậy chuyệnnày trước mắt cứ để đó, điều tra chuyện của Diêu tu quan trọng hơn."

"Tốt, ta đây phải đitìm Tây Môn Vân đây."

Nam Cung Duệ lập tức đứnglên, lòng như lửa đốt mà đi ra ngoài, Nam Cung Diệp gọi Nguyệt Cẩn tiễn hắn.

Bên trong phòng khách,Đinh Đương dẫn người đem bữa sáng dọn lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Phượng Lan Dạ quantâm hỏi thăm việc quân doanhbên kia: "Như thế nào? Những người đó còn nghe lời không?"

Nam Cung Diệp cau lôngmày gật đầu, việc quân doanh bên kia chuyện mặc dù không quá thuận lợi, nhưnghắn không muốn làm cho Lan Nhi lo lắng, nhị hoàng huynh chấp chưởng việc quândoanh rất nhiều năm, làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi liền xử lý nhữngngười đó, cho nên hắn muốn từ từ dọndẹp, chuyện này gấp không được .

"Không có chuyện gì,ta sẽ xử lý , nàng yên tâm đi."

"Ừ, chàng coi chừngmột chút, " Phượng Lan Dạ gật đầu, cúi đầu xuống dùng bữa sáng, đột nhiênngửi thấy được mùi dầu của bánh, liền không nhịn được khó chịu mà nắm lỗ mũi,nhăn lại lông mày, cực kỳ không thoải mái.

"Lan Nhi saovậy?"

"Ta bỗng nhiên cóchút không thoải mái a, tựa hồ cái này có mùi là lạ."

Phượng Lan Dạ chỉ vàomiếng bánh chiên ở trên bàn, ngửi thấy liền muốn ói, chẳng lẽ nàng ăn phải đồhỏng rồi, sắc mặt đều có chút tái, Nam Cung Diệp thấy vậy chẳng những đau lòng,hơn nữa còn lo lắng lên, lập tức đưa tay lên ôm lấy nàng, quay sang Đinh Đươngphân phó: "Lập tức đi gọi đại phu tới đây."

"Dạ, Vươnggia."

Trong Tề vương phủ thì cósẵn đại phu, là hai ngàytrước hoàng thượng đã một gã ngự y trong cung vào phủ, để cho hắn chiếucố Vương gia cùng Vương Phi,Đinh Đương vừa nghe lời nói của Nam Cung Diệp..., lập tức xoay người đi, vộivàng tuyên đại phu kia tới đây.

Ngoài cửa thoáng cái mọingười đều biết Vương Phi không thoải mái, ai cũng rất khẩn trương, luống cuốngtay chân, có người đi truyền đại phu, có người khẩn trương thò đầu vào thăm dò.

Bên trong phòng khách,Phượng Lan Dạ không nhịn được mà cong miệng lên tráchcứ Nam Cung Diệp, chuyện có chút mà làm cho to ra, hắn vừa nói như vậy, làmngười ta còn tưởng rằng nàng bị sao rồi,thật ra thì nàng chính là đại phu, mình có bệnh haykhông chẳng lẽ không biết sao? Căn bản là không có bệnh, có thể là đêm qua bịchút lạnh, ngày hôm nay khi ngửi mùi dầu của bánh chiên mới có chút ít khóchịu.

"Ta không sao, nhìnchàng khẩn trương thành như vậy, bị người ta biết sẽ chê cười đó."

"Chê cười, thân thểcủa nàng là quan trọng nhất, ai dám chê cười a, Bổn vương sẽ cho bọn họ đicủi."

Nam Cung Diệp mới khôngđể ý tới cái gì chê cười hay không chê cười, hắn chỉ quan tâm Lan Nhi có saohay không, hắn khẩn trương cúi đầu hỏi thăm nàng: "Như thế nào? Bây giờcòn khó chịu không?"

Phượng Lan Dạ vừa bựcmình vừa buồn cười, bất quá trong lòng lại ấm áp vui vẻ,nàng vươn tay kéo cánh tay Nam Cung Diệp, từ từ lắc đầu.

Mỗi một lần thấy hắnthương nàng như thế, nàng sẽ vui vẻ đếnmuốn rơi lệ, cho dù giờ khắc này có chết đi, mình cũng mãn nguyện.

Kiếp trước, chỉ sợ nàngnghĩ cũng không dám nghĩ, có một ngày sẽ gặp được một người thật lòng thươngyêu mình.

Bây giờ chẳngnhững gặp được, hắn còn yêu quý nàng như thế, chính vì hắn đối với nàng thươngtiếc yêu quý, cho nên nàng càng không thể để cho hắn xảy ra một chút chuyện gì,bởi vì cả đời còn rất dài, nếu không có người nam nhân này, nàng phải đi đâu đểtìm được một người như thế a.

Phượng Lan Dạ nghĩ tớiđây thì vào trước ngực Nam Cung Diệp, lúc này Đinh Đương dẫn đại phu kia vào.

Đại phu vừa đi vào tớiliền cung kính mở miệng: "Tham kiếnVương gia Vương Phi."

Nam Cung Diệp khẽ gật đầumột cái, buông Phượng Lan Dạ ra, an trí nàng ngồi vào trên ghế ở một bên củaphòng khách, trầm giọng ra lệnh: "Vương Phi sáng nay bỗng nhiên cóchút không thoải mái, ngươi xem một chút đã xảy ra chuyện gì?"

"Dạ, Vươnggia."

Đại phu lâu năm kia liềnmang cái hòm thuốc đi tới, Đinh Đương đem ghế cho hắn ngồi xuống, hắn an tĩnhlấy ra gối bắt mạch, Phượng Lan Dạ đem tay đưa ra, chỉ trong chốc lát, trêngương mặt già nua hiện lên một tia sắc thái ấm áp, ôn hoà mở miệng hỏi thăm.

"Vương Phi gần đâycó phải luôn muốn ngủ hay không, hơn nữa còn muốn ăn chút đồ chua, ngoài rangửi thấy dầu mở thì muốn ói."

Đại phu vừa nói ra,Phượng Lan Dạ liền gật đầu, mà Nam Cung Diệp nghe lão Đại phu hỏi thế..., cũngkhẩn trương theo dõi hắn, cuối cùng thấy hắn ung dung thong thả thu đồ lại,nhưng vẫn không nói tại sao, trong lòng quýnh lên, trực tiếp đem người ta kéolại, hỏi thăm.

"Chuyện gì xảy ra?Vương Phi đã sinh bệnh gì, nhiều bệnh trạng như vậy, Bổn vương làm sao một chútcũng không biết, có phải bệnh rất nặng hay không?"

Lão Đại phu bị kéo cổ áolàm cho ho khan , Phượng Lan Dạ vội vàng bảo Nam Cung Diệp buông lão Đại phuxuống.

Nam Cung Diệp mặc dùbuông lỏng tay ra, nhưng ánh mắt lãnh chìm tiêu sát, lão Đại phu thấy thế nghĩnếu phun ra nửa chữ không tốt, hắn cũng đừng nghĩ sống đi ra khỏi cửa này, vìvậy lão Đại phu nơi nào còn dám trì hoãn, vội vàng quỳ xuống .

"Chúc mừng Vươnggia, Vương Phi có hỉ."

"Có hỉ (tinvui)?"

Nam Cung Diệp và PhượngLan Dạ đồng thời lên tiếng, một người thì mang vẻ mặt mờ mịt,bởi vì không rõ cái gì là có hỉ, nghe làm sao cũng không giống như bệnh a, mộtngười thì mang vẻ mặt kinh ngạc, khó trách nànggần đây luôn thích ngủ, cả người khôngcó tinh thần gì, hơn nữa cũng không muốn ăn cơm, ngửi thấy được mùi dầu chiênthì muốn ói, nguyên lai là vì nàng mang thai, cẩn thận ngẫm nghĩ lại, nguyệt sựgần đây của nàng cũng đã vượt qua nửa tháng rồi, mà nàng lại hồ đồ đến mộtchút cũng không có nghĩ tới, mà tính kỹ thì có hơn một tháng rồi.

Tim của Phượng Lan Dạ đậpthình thịch, thử nghĩ xem Nam Cung Diệp tại sao lại không có động tĩnh, nàngngửng đầu lên nhìn hắn, thấy người nầy mang vẻ mặt mờ mịt, còn vươn tay lôi kéoPhượng Lan Dạ.

"Lan Nhi, cái gì làcó hỉ, đây là bệnh gì?"

Bên trong phòng khách,lão Đại phu cùng Đinh Đương có chút tức cười, đang muốn giải thích, thì ĐinhĐương lặng lẽ đưa tay lôi lão Đại phuđi ra ngoài, bên trong phòng khách chỉ có Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ,Phượng Lan Dạ sau khi kinh ngạc xong, thật thật tại tại cười một hồi, cũng khótrách hắn, từ nhỏ không có mẫu thân bênngười, nên đâu biết những thứ này, nàng vội vàng vươn tay lôi hắn tới đây, cúixuống lỗ tai hắn nhỏ giọng nói mộtcâu.

"Cái gì? Ngươi nóingươi có cục cưng."

Thanh âm kinh ngạc củaNam Cung Diệp truyền đi, bên ngoài nhà tất cả mọi người đều nghe được, trongnháy mắt tất cả mọi người đều vui vẻ, trong VươngPhủ rộng lớn như có một trận gió thổi qua, tất cả đều cảm giác được mãn ý vuisướng.

Mà người trong cuộc cònbị vây ở trạng thái ngây người, đợi đến khi hắn hoàn toàn hiểu rõ xảy rachuyện gì, thì trong nháy mắt sự mừng như điên đánh trúng hắn, trên ngũ quantuấn mỹ xuất trần, trong nháy mắt cười tươi như hoa, hắn vươn tay ôm lấy PhượngLan Dạ, ở chính sảnh quay hết mấy vòng, thanh âm vui sướng vang lên.

"Nàng nói hài tử củachúng ta, là hài tử của nàng cùng ta sao? Là thếnày phải không?"

Phượng Lan Dạ nhìn bộdạng vui sướng của hắn, lông mày thì giãn ra, ánh mắt mở vừa lớn vừa sáng,gương mặt lãnh chìm từ trước tới nay, bị lây ánh sáng ngọc của nụ cười, chóimắt bức người như vậy, khiến Phượng Lan Dạ vươn tay ôm cổ hắn, nàng chưa baogiờ biết, thì ra là hắn yêu thích hài tử như thế, quý trọng con của bọn họ nhưthế , nhìn hắn mừng như điên, nhìn hắn hưng phấn như thế, nàng cũng bị lâynhiễm theo, một cái tay không nhịn được mà lặng lẽ xoa bụng, nơi này có mộttánh mạng sắp ra đời, cảm giác này thật kỳ diệu, mới bao lâu thời gian đâu,nàng chẳng những lập gia đình, còn có con của mình, nàng nhất định phải hếtlòng yêu thương con của mình, không để cho hắn có chút ủykhuất nào.

Nam Cung Diệp ôm PhượngLan Dạ quay vòng vòng, rất nhanh phát hiện là mình hưng phấn quá nên khẩntrương để nàngxuống: "Không được không được, không thể xoay quanh, phải cẩn thận mộtchút, bắt đầu từ bây giờ phải cẩn thận."

Phượng Lan Dạ mím môicười, làm sao mà nàng có cảm giác hắn giống gà mẹ như thế.

"Diệp, không có việcgì ."

"Lan Nhi, chúng tavề Yên Hải đi, trước mắt bên trong An Giáng thành cũng không quá bình an chonàng và con, không bằng lúc này chúng ta rời đi thôi, dù sao chúng ta khôngmuốn giang sơn, không bằng chúng ta sống một cuộc sống không tranh giành củamình."

Nam Cung Diệp nặng nềnói, hắn quả thật sợ, lúc này trong kinh thành quỷ dị khó lường, sẽ ảnh hướngđến Lan Dạ cùng hài tử, đây cũng là đứa bé đầu tiên của bọn họ, hắn nhất địnhphải bảo vệ tốt cục cưng cùng Lan Nhi, trước đây mình đã chịu nhiều khổ sở, hắnsẽ không bao giờ ... muốn hài tử mình cũng phải như vậy, sau này hắn nhất địnhsẽ yêu con của mình .

"Diệp, " sắcmặt Phượng Lan Dạ trở nên nghiêm túc, nàng biết Diệp lo lắng cho nàng, lo lắngcon của bọn họ, nhưng llàm người không thể quá ích kỷ, trước mắt An Giáng thànhloạn thành một đoàn như vậy, sao bọn họ có thể bỏ đi đây, khi đó Ngũ hoànghuynh Thụy Vương còn lại một mình một người chiến đấu sẽ không vậy, như vậy vịngôi vị hoàng đế sẽ thật sự rơi vào trong tay của Nam Cung Trác rồi, một ngườiâm hiểm tiểu nhân như thế, nhất định sẽ phá hủy Thiên Vận hoàng triều, tiêudiệt những người còn lại của Nam Cung gia, mặc dù bọn họ trốn đến Yên Hải đi,chỉ sợ tên kia cũng sẽ tìm ngườita đối phó Nhu Yên đảo, như vậy tương lai vĩnh viễn sẽ khó bình an rồi, cho nênbây giờ bọn họ không thể đi.

"Chúng ta không nêních kỷ như vậy, ta biết chàng lo lắng cho ta cùng hài tử, ta cam đoan vớichàng, sau này ta nhất định sẽ chú ý , không để cho con của chúng ta xảy ra mộtchút chuyện gì, cho nên chàng hãy yên tâm."

Phượng Lan Dạ mang bộdạng ngoan ngoãn bảo đảm, Nam Cung Diệp thấy vậy nhíu mày, hắn biết là hắn đãtùy hứng rồi, tình huống trước mắt như vậy đi như thế nào được, nếu bọn họ đithật, sau này nếu phát sinh chuyện gì không may, chỉ sợ hắn cũng không tha thứđược của mình, cho nên vừa phải bảo vệ tốt An Giáng thành, cũng phải bảo vệ tốtLan Dạ.

"Lan Nhi, ta biếtrồi, sau này, ta sẽ bảo vệ An Giáng thành, cũng sẽ bảo vệ tốt nàng cùng hàitử."

"Ta tin tưởngchàng."

Bên trong phòng khách,hai người ôm nhau ấm áp, có hài tử khiến cho tình yêu của bọn họ cũng vừa thănghoa lên một tầng.

Bởi vì Phượng Lan Dạ mangthai, ngày hôm nay Nam Cung Diệp chỗ nào cũng không đi, chỉ ở lại trong vươngphủ phụng bồi nàng, còn theo nàng đi trên đường dạo một vòng, mua khá nhiều đồ,trong tay của Nguyệt Cẩn cùng Ngọc Lưu Thần mang theo bao lớn bao nhỏ đồ đạc,có một bộ mặt giống nhau đi theo phía sau các chủ tử, mắt thấy Vương Phi cònmuốn mua nữa, liền không khỏi kêu lên.

"Vương Phi, đừngmua, đừng mua."

Xem ra tất cả nữ nhânkhắp thiên hạ mà đi dạo phố, nhìn thấy đồ vật sẽ không có lý trí giống nhau,ngay cả Tiểu Vương phi là người có cá tính cơ trí, bình tĩnh cũng không có cáchnào bình tĩnh nữa, có thể thấy được mua sắm có sức hấp dẫn đến cỡ nào, đángtiếc bọn họ là nam nhân nên không thể nào hiểu rõ.

Tiếng kêu của Nguyệt Cẩnvang lên, Nam Cung Diệp liền nhìn chằm chằm hai gia hỏa phía sau, hai tay hoànngực, khí định thần nhàn mở miệng: "Như vậyđi, cho hai con đường để chọn, một, cầm đồ, hai, trở về chẻ cũi."

Má ơi lại chẻ hả, hắn cònkhông có chẻ xong, bây giờ lại tiếp tục đi chẻ nữa, không có thiên lý a, NguyệtCẩn lập tức cười híp mắt tiêu sái đến bên người Phượng Lan Dạ, mở miệng lấylòng.

"Vương Phi, còn muốnmua cái gì nữa? Cứ tận tình mua đi, Ngọc Lưu Thần, ngươi thấy sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy,ta còn có thể cầm thêm một ít nữa?"

Phượng Lan Dạ buồncười mím môi quét nhìn hai giahỏa phía sau, rõ ràng cầm không được nữa, nhưng hết lần này tới lần khác ngạisắc mặt của chủ tử bọn họ, nên cố làm ra vẻ, bất quá nàng cũng mua xong rồi,nên không có gì muốn mua nữa, vì vậy nàng đi vòng qua bọn họ nói.

"Chúng ta trở về đithôi."

Lời kia vừa thốt ra,Nguyệt Cẩn cùng Ngọc Lưu Thần đồng thời thở phào nhẹ nhõm, hai người cũng khôngquên vuốt mông ngựa.

"Vẫn là Vương Phitốt, biết quan tâm hạ nhân."

Ngụ ý chủ tử không biếtquan tâm hạ nhân, Ngọc Lưu Thần ở bên cạnh tiếp lời: "Đúng vậy a, sau nàychúng ta làm trâu làm ngựa cũng sẽ không tiếc."

"Đi thôi, đi thôi,đừng nhiều lời nữa" Phượng Lan Dạ phất tay, cho mấy người họ đi trở về,hôm nay ở An Giáng thành, không khí khá trầm lặng , liên tiếp hai vị hoàng tửbị nhốt vào đại lao, một vị tự sát, một vị còn không biết tình huống thế nào,ngay cả hộ bộ Lý đại nhân cũng bị bắt,cho nên bên trong An Giáng thành, tất cả mọi người đều an phận thủ mình, chỉ sợsơ sẩy một cái là rước họa vào thân, cho nên đám người Phượng Lan Dạ bỗng nhiêncó hứng đi mua đồ, đã trở thành sự chú ý, rất nhiều tiếng nghị luận truyền đến.

"Đây không phải làTề vương điện hạ sao? Thật tuấn mỹ, nhưng tại sao lại có thời gian rãnh rỗi đira ngoài mua đồ."

"Nghe nói Tề vươngrất cưng chìu Tề vương phi, đại khái chắc là ý của Tề vương phi."

Hắn một miệng ngươi mộtlời , làm hứng thú của Phượng Lan Dạ bỗng nhiên biến mất, vì thế đoàn ngườiliền rời đi phố xá, đi tới chỗ xe ngựa đỗ lúc trước, trở về Tề vương phủ.

. . . . . .

Tiêu Nguyên cung, Hạo VânĐế ngồi ở thượng thủ, Hoa phi thì ngồi ở bên người hắn, người đang quỳ phíadưới chính là Nguyệt phi đã bị giam ở mật thất của Nguyệt điệu điện, mấy ngàyliên tiếp bị hành hạ, lúc này Nguyệt phi đã không còn có bộ dạng như lúc trước,mà thê thảm đáng thương, quần áo trên người rất dơ, đầu tóc rối bời, giống nhưmột phụ nhân thôn dã, đang quỳ gối dưới Đại điện và không dập đầu.

"Hoàng thượng thamạng a, hoàng thượng tha mạng a, thiếp thân oan uổng , oan uổng , xin hoàngthượng minh xét."

Nguyệt phi còn đang cầuxin tha thứ, cự tuyệt không thừa nhận chuyện mình hạ độc Thụy Vương, Hạo Vân Đếnheo mắt lại, nhìn Nguyệt phi, quanh thân lạnh lẽo, gằn từng chữ mở miệng:"Ngươi đang nghĩ cái gì, cho là trẫm không biết sao? Ngươi lđang đợinghiệt tử kia tới cứu ngươi sao? Ngươi có biết hắn đã làm chuyện gìkhông?"

Nguyệt phi nghe thấy lờinói lạnh lẽo ùm ùm vang tới..., thì sợ hết hồn hết vía, nàng ngửng đầu lên nhìnqua, chỉ thấy sắc mặt hoàng thượng đặc biệt khó coi, chẳng lẽ Liệtnhi đã xảy ra chuyện gì, nàng vẫn bị giam cầm, nên căn bản không biết phíangoài đã xảy ra chuyện gì, Nguyệt phi nghĩ tới đây, liền nhìn về Hoa phi cầuxin tha thứ.

"Hoa phi tỷ tỷ,ngươi giúp ta một chút cầu xin Hoàng thượng niệm tình, ngươi giúp ta một chútđi."

Trước đây một mực gọi Hoaphi muội muội , lúc này bỗng nhiên biến thành Hoa phi tỷ tỷ, khiến khóe môi Hoaphi vẽ ra nụ cười lạnh, nhàn nhạt mởmiệng.

"Ngươi cho người hạđộc Duệ Nhi, chuyện này bằng chứng như núi rồi, ngươi tốt nhất đừng đùa bỡntâm kế nữa, trừ Hàn Mai ra, còn có người khác cũng chứng minh là chủ ý củangươi, chẳng lẽ muốn đem những người đó dẫn tới để đối chất sao?"

Nguyệt phi ngây ngẩn cảngười, không nghĩ tới nữ nhân trong cung nhiều như vậy, cuối cùng đều thua ởtrong tay Hoa phi, nếu Nam Cung Duệ đăng vị, Hoa phi nhất định sẽ được tôn làmHoàng thái hậu, thành người trên người, nghĩ tới đây, trong lòng Nguyệt philiền thống hận chí cực, nhưng ở tình huống trước mắt nàng vẫn nên lo chuyện củacon quan trọng hơn.

"Hoàng thượng, hoàngthượng, Liệt nhi hắn đã làm cái gì chọc giận đến hoàng thượng rồi?"

Nếu không phải làm cáigì, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không gọi hắn vì nghiệt Tử, Nguyệt phi suy đoán,nên mấy cái dập đầu tiếp theo, cũng dập ra máu luôn, có thể thấy lực mạnh dậpđầu này của nàng rất mạnh, sắc mặt vốn đã tái nhợt khô khan, hơn nữa trên tráncòn rỉ máu, bộ dạng này của Nguyệt phi liền có chút ít doạ người, Hạo Vân Đếsắc mặt âm lãnh, bất quá cũng không để cho nàng chờ lâu, trầm giọng mở miệng.

"Hắn dám sai sử MộcMiên câu dẫn Duệ Nhi, còn hạ độc với trẫm, hoả thiêu Thụy Vương Phủ, để giếtchết Duệ Nhi, liên tiếp những chuyện xảy ra này là do hắn ở sau lưng sai sử."

Hạo Vân Đế vừa nói xong,Nguyệt phi liền hét rầm lên: "Không, Liệt nhi làm sao đi sai sử tiện nhânkia hại Thụy Vương cùng hoàng thượng chứ, hoàng thượng phải minh giám a, tiệnnhân kia cùng Liệt nhi căn bản chưa quen biết, nàng làm sao lại nghe lời Liệtnhi chứ, hoàng thượng a, thiếp thân thừa nhận đã đối với Thụy Vương hạ độc thủ,nhưng người nhất định phải tra rõ chuyện của Liệt nhi, hắn tuyệt đối sẽ khônghồ đồ như vậy , van cầu người, Mộc Miên và thiếp thân luôn luôn không thân cận,đúng rồi, nàng là người của Mai Phi, thiếp thân tận mắt thấy nàng thường xuyênxuất nhập cung điện của Mai Phi, nhất định là bị nàng ta sai sử, hãm hại Liệtnhi rồi, hoàng thượng?"

Nguyệt phi bangbang dập đầu, nghĩ đến nhi tửbị vu tội, nàng dù có dập đầu nhiều hơn nữa cũng nguyện ý a, nhi tử hiện tạithế nào, hắn ở đâu, chẳng lẽ ở trong đại lao, nghe hoàng thượng nói hắn bịnhiều tội như vậy, nhất định là bị giam rồi, khó trách hắn vẫn không có tới tìmnàng, thì ra hắn cũng bị giam lại.

"Hoàng thượng, vancầu ngươi?"

"Tốt lắm, đây đều lànghiệt mà ngươi làm ra, bình thời không hảo hảo dạy dỗ để hắn làm người phảithanh khiết và không nên có tâm tư,thì ngày nay hắn sẽ phạm phải tội nghiệt ngập trời này sao?"

Hạo Vân Đế giận dữ mắngmỏ Nguyệt phi, làm mẫu thân vì muốn nhi tử có thể lên ngôi vị hoàng đế, ngay cảmột đứa nhỏ cũng hãm hại, không trách con trai của nàng lại có lòng dạ nhỏ mọn,tâm kế thâm trầm thế.

"Người đâu, đem nàngnhốt vào Nguyệt điệu điện đi."

"Hoàng thượng, thiếpthân sai lầm rồi, thiếp thân sai lầm rồi, hoàng thượng nhất định phải tin tưởngthiếp thân, Liệt nhi nhất định không có động thủ với Thụy Vương cùng hoàngthượng, hoàng thượng."

Đã có thái giám vọt đivào, đem Nguyệt phi lôi ra ngoài, đưa vào mật thất của Nguyệt điệu điện.

Trên đại điện của TiêuNguyên cung, Hạo Vân Đế chiếm được Nguyệt phi chính miệng thừa nhận đối với DuệNhi hạ độc, trong lòng rất đau, khổ sở chí cực, giờ phút này hắn không khỏinghĩ đến lời nói của Tương Tình.

"Nam Cung Khung, cómột ngày ngươi sẽ hiểu rõ con nối dòng quá nhiều, có đôi khi là một loại gánhnặng" hiện tại hắn vô cùng thấm thía, nhất là con nối dòng trong hoàngthất, bởi vì mỗi người trong bọn họ đều muốn làm hoàng đế, cho nên đã sớm cólòng đoạt vị, hơn nữa bất kể bọn họ có muốn hay không, từ nhỏ đã bị những nữnhân hậu cung kia huấn luyện thành người có dã tâm rồi.

Năm đó hắn chẳng những côphụ Tương Tình, còn làm hại mình phải thừanhận nhiều đau đớn như vậy, Hạo Vân Đế dựa vào phía sau ghế mềm, trong mắt mộtmảnh ươn ướt.

Hoa phi nhìn Hạo Vân Đếnhư vậy hơi có chút đau lòng, mặc dù lúc trước Hạo Vân Đế hoài nghi nàng, nhưngnàng cũng không hận hắn, một hoàng đế, khi ngồi vào chỗ này đã rất cực khổ, bâygiờ hắn cũng không có dễ chịu.

Hoa phi vươn tay kéo HạoVân Đế qua tựa vào trên vai của nàng: "Đừng suy nghĩ, hết thảy rồi sẽtốt."

"Sẽ tốt sao?"Hạo Vân Đế khẽ lẩm bẩm, đón trận chiến này chỉ sợ là không được yên tĩnh, chỉcó chờ đến khi Duệ Nhi chân chính tiếp nhận Thiên Vận giangsơn, mới có thể chân chính yên tĩnh, nhưng mà dưới tình tình trước mắt, nếu làđem hắn mạnh mẽ đẩy lên thượng vị, chỉ hại hắn thôi, mình tình nguyện hy sinhbản thân cũng muốn bảo toàn cho Duệ Nhi.

Hoa phi vịn hắn, chậmrãi trấn an hắn: "Hếtthảy rồi sẽ tốt."