Đại Hào Môn

Chương 182: Nhìn nhầm



Nhìn theo vẻ mặt kia của Trần Dương, cô thật muốn một ngụm nuốt chửng Tiêu Phàm.
Tính hiếu thắng của Trần Dương cực kì mạnh, từ lúc hiểu chuyện tới giờ, bất kể chuyện gì đều rất nỗ lực phấn đấu, mỗi học kì đều giành được vị trí thứ nhất. Đứng đầu kì thi tốt nghiệp tiểu học, đứng đầu tốt nghiệp trung học, thi vào trường đại học cũng đứng thứ nhất toàn trường. Sau khi tới đơn vị, cũng đều tranh đứng đầu, dũng cảm mà tiến tới. Hiện tại bộ phận an ninh được lãnh đạo coi trọng, tuy còn trẻ tuổi nhưng đã là người phụ trách nhỏ tuổi nhất rồi.

Trần Dương cũng không phải là thành viên bộ phận an ninh vòng ngoài, mà chính là thành viên trung tâm của bộ phận.
Nhìn cô trẻ tuổi như vậy, lại là nữ đồng chí, có thể phụ trách một tiểu tổ ở cục an ninh trung tâm đã là rất giỏi rồi. Thậm chí ban lãnh đạo rất coi trọng cô, kì vọng cô rất nhiều. Cho tới ngày nay, cô đã tham gia rất nhiều hành động trọng yếu, đều là hành động do bộ phận an ninh tổ chức. Mỗi lần hành động, biểu hiện của Trần Dương cũng rất biết tròn biết méo.

Bây giờ tên công bột Tiêu Phàm lại dám coi thường cô, bảo cô ở đây phụ trách "tiếp ứng", nói trắng ra chính là không tin tưởng cô, bảo cô đứng một chỗ xem cuộc vui.

- Tiêu trưởng phòng, anh có phải tự đại tới mức quá đáng rồi hay không?

Trần Dương không chút khách khí thét lên hỏi, cặp mắt xinh đẹp xếch lên, đốm lửa tóe tứ phía.
Tiêu Phàm cũng không tức giận, thản nhiên nói: - Trần trưởng phòng, tôi không phải đang xem thường cô, mà là cô không thích hợp tham gia hành động này. Đây là hành động cá nhân, không được trao quyền. Lấy thân phận của cô mà nói, tốt nhất không nên dính vào.

Trần Dương là cảnh quan tại bộ phận an ninh, chưa được cấp trên trao quyền mà tự tiện hành động bạo lực thì khi bị cấp trên truy cứu, trách nhiệm cũng không nhỏ, xử lý không tốt có thể ảnh hưởng tới tiền đồ của cô.

Tiêu Phàm bố trí như vậy cũng là có ý tốt.

Trần Dương khóe miệng nhếch lên, cười lạnh nói: - Tiêu Trưởng phòng, tôi biết anh là công tử có bản lĩnh năng lực, có đặc quyền giai cấp. Nhưng tôi nhắc nhở anh, anh hiện tại phải đối mặt không phải là tội phạm trong nước mà là phần tử tội phạm quốc tế. Những người này cực kì hung ác, chúng sẽ không quan tâm là chúng đã giết chết con cháu nhà ai. Biển chữ vàng nhà Tiêu gia đối với chúng chẳng có tý uy hiếp nào đâu.

Quy tắc trò chơi không phải ai cũng tuân thủ.

Anh đang ở trong trò chơi này, dù anh có là đại cao thủ cấp một trăm, nhưng cũng không thể thay đổi rằng anh đang ở trong cuộc sống thực!

Miệng Tân Lâm nhoẻn lên ý cười.

Con cháu Tiêu gia bị một nhân viên nhà nước khinh bỉ như thế thì đây là lần đầu Tân Lâm nhìn thấy.
Chắc Tiêu thiếu làm Trần trưởng phòng tức giận quá mất rồi, nhìn bộ ngực cực kì đầy đặn kia đang phập phồng cũng đủ cho thấy Trần Dương đang cật lực áp chế phẫn nộ trong lồng ngực mình.

Tiêu Phàm suy nghĩ một chút, quả quyết nói: - Trần trưởng phòng, cô muốn tham gia hành động của chúng tôi cũng được, nhưng nhất định phải làm theo sắp xếp của tôi. Tôi không hi vọng đang hành động, cô lại phát sinh điều gì. Cô đi theo tôi.

- Được.

Trần Dương lập tức gật đầu.

Mục đích của cô chính là đi theo Tiêu Phàm. Nhìn bề ngoài thì đúng là cô không nể Tiêu Phàm, nhưng thân là đặc công bộ phận an ninh, cô không thể không chú ý tới thân phận của Tiêu Phàm. Truy hỏi Tiêu Phàm là do cô tự ý, vẫn chưa được cấp trên trao quyền. Điều này rất không hợp quy củ, nếu bị lãnh đạo biết được, hậu quả rất khó lường, phỏng chừng thì bị phê bình một trận là nhẹ nhất rồi. Nếu chẳng may Tiêu Phàm phát sinh vấn đề gì, ví như bị thương tổn hoặc bị người ta giết chết. Vậy thì phiền lớn rồi, sẽ không còn đơn giản là phê bình, xử lí không xong cô còn có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự.

Tiêu lão gia một khi tức giận thì ai có thể ngăn cản được đây?

Chỉ sợ liên lụy tới cả Bộ trưởng bọn họ.

Về phần Tân Lâm, Trần Dương tạm thời không có xem xét tới. Tân Lâm nhìn qua thì có vẻ nhát gan e sợ đấy, vóc dáng so với Trần Dương cũng không nhỏ hơn nhiều lắm. Tuy nhiên nhìn vẻ mặt rất bình tĩnh, có lẽ là một thuộc hạ có tài năng.

- Hành động thôi.

Tiêu Phàm hạ giọng nói.

Một lời chưa xong, Trần Dương đã hoa mắt hết cả lên, nháy mắt đã không thấy tăm hơi thân ảnh của Tân Lâm.

Trần Dương không khỏi ngơ ngác một chút, định thần lại, Tân Lâm đã đi ra ngoài được mấy mét rồi, thân hình nhỏ xinh thoáng cái đi vào trong rừng cây rậm rạp, chớp mắt hai cái đã không nhìn thấy đâu rồi.

Đây là thân pháp gì vậy?
Đôi mắt to xinh đẹp của Trần Dương lập tức trợn tròn.

Cô không coi thường Tân Lâm, nhưng cũng không ngờ thân thủ Tân Lâm lại nhanh nhẹn như vậy.

Ánh mắt của Trần Dương từ ven rừng thu hồi lại thì lại lập tức kinh hãi.

Tiêu Phàm cũng không thấy đâu.

Trần Dương có thể khẳng định, thời gian cô nhìn Tân Lâm tuyệt đối không quá ba giây. Thời gian ngắn như vậy, nếu là người bình thường, có khả năng vẫn đang tìm đường xuống núi, nhiều nhất chỉ có thể đi được vài mét.

Nháy mắt trôi qua, Tiêu Phàm đã biến mất tiêu.
Trần Dương không dám chần chừ, lập tức phóng xuống chân núi. Việc cấp bách chính là nhất định phải tìm được Tiêu Phàm. Vừa nói theo người ta hay như thế, vừa mới bắt đầu đã bị mất dấu rồi.

Thật là đủ mất mặt mà!

Sườn núi này cũng nhỏ, đường chính xuống núi căn bản là không có.

Đây là khu biệt thự mới khai phá, ngoại trừ mấy khu biệt thự xung quanh phạm vi được dọn dẹp thì 23 mét ở ngoài toàn là một mảnh rừng cây hỗn độn.

Thương nhân bất động sản khai phá, phát triển khu chung cư mới, thường đem đường và kiến trúc làm trước, những thứ khác thì từ từ nói sau.
May mà Tiêu Phàm vẫn chưa đi được quá xa, Trần Dương theo sườn núi mấp mô đi theo, cách cái cây vài mét thì gặp được Tiêu Phàm, Tiêu Phàm hiển nhiên là đang đợi cô. Đợi Trần Dương lại gần, Tiêu Phàm hạ giọng nói: - Tuy ở tầng cao nhất biệt thự chỉ có một người giám thị, nhưng những người này đã được huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp. Cô phải đặc biệt coi chừng, tận dụng địa hình địa thế, yểm hộ bản thân, đừng để chúng phát hiện. Sau khi Tân Lâm xử lí thuận lợi bên kia, chúng ta sẽ tương đối dễ dàng hành động.

Trần Dương lúc này không có phản bác lại lời Tiêu Phàm, nhẹ nhàng gật đầu, từ hông nhỏ rút ra khẩu súng lục.

Xem ra phán đoán của cô với Tiêu Phàm đã sai lầm nghiêm trọng, người này nhìn qua có vẻ giống công tử bột, nhưng trong xương cốt lại là một con khủng long bự.
Thậm chí còn là con khủng long bạo chúa nữa kìa.

Tiêu Phàm thoáng nhìn cô cầm súng trong tay, lắc đầu nói: - Không cần dùng súng. Không có ống hãm thanh thế này, cô vừa bóp cò lập tức sẽ kinh động mấy người trong phòng đấy.

Trần Dương hỏi ngược lại: - Không dùng súng, vậy dùng vũ khí gì đây?

- Đi theo tôi, đừng tự làm gì cả.

Tiêu Phàm không trả lời thẳng cô, chỉ phân phó một câu rồi đi về phía trước.

Trần Dương nhìn tấm lưng chẳng hề vạm vỡ kia, nhè nhẹ cắn môi đỏ tươi. Môi tươi, thần sắc trên mặt lại cực kỳ bướng bỉnh. Tiêu Phàm có lẽ vừa rồi đã ra tay, nhưng chưa đủ để làm cô gãy tâm.

Chỉ cần nhanh nhẹn một chút, thì có làm sao đâu.

Trần Dương cũng rất nhanh nhẹn.

Tuy nhiên Trần Dương vẫn thu lại súng lục, Tiêu Phàm nói cũng không phải là không có lý. Súng vừa vang lên, đánh lén liền biến thành tiến công. Nếu Tiêu Phàm nói không sai, đối phương có tám, mà bọn họ chỉ có ba, hơn nữa đối phương trốn trong phòng, còn bọn họ ở ngoài tấn công vào trong thì khó khăn rất lớn.

Nếu thật Tiêu Phàm dự đoán như thần thế kia, vậy thì hành động theo hoàn cảnh đi. Nếu tình huống không đúng thì sẽ dốc toàn lực bảo đảm cho sự an toàn của Tiêu Phàm. Cháu trưởng Tiêu gia không thể có chuyện ngoài ý muốn được, đây là ranh giới cuối cùng rồi.

Có điều rất nhanh, Trần Dương lại hoài nghi phán đoán của Tiêu Phàm.

Trong rừng, cỏ dại mọc tràn lan, đủ loại cành cây vụn vặt, khắp nơi đều là bụi gai thấp bé, căn bản không có đường, ngay cả đường mòn cũng chẳng có.

Tiêu Phàm vô thanh vô tức đi tới, một chút cũng không chệch đường.

Đụng tới bụi cây chặn đường, Tiêu Phàm nhẹ nhàng nhảy, từ trên lùm cây lướt qua, sau vài lần thì tới một bãi đất khá rộng đầy cây bụi, mũi chân hắn từ trên đỉnh lùm cây bật nhẹ, hơi hơi mượn lực mà nhảy qua.
Trần Dương xem mà há mồm trợn mắt.

Chẳng lẽ đây chính là khinh công trong truyền thuyết sao?

Mượn lực trèo lên, với Trần Dương mà nói, đây là môn huấn luyện cơ bản. Nhưng đấy đều là vật cứng, hoặc là vách tường nhô lên, tuyệt đối không bao gồm thực vật như bụi cây mềm mại kia.

Dựa theo phỏng đoán bình thường, đỉnh lùm cây kia dù thế nào cũng không chống đỡ được sức nặng của một người trưởng thành.

Loại khinh công này, Trần Dương chỉ tình cờ nghe cha nói qua, cần phải lấy nội lực cực kì thâm hậu làm căn cơ, không phải người nào trải qua huấn luyện cũng có thể thi triển được.
Theo lí giải của Trần Dương, trong nháy mắt mà thi triển được khinh công như vậy phải vượt qua được lực hút của trái đất. Theo vật lí học thì điều này một trăm phần trăm là mâu thuẫn.

Trần Dương chỉ coi đó là truyền thuyết thôi, không nghĩ hôm nay lại có thể chứng kiến tận mắt.

Hơn nữa lại còn nhìn thấy trên người cháu trưởng Tiêu gia nữa chứ.

Quá điên đảo rồi!

Trần Dương trong lòng không phục, lại không thể làm theo, đành thành thành thật thật tìm kiếm một con đường nhỏ bằng phẳng trong rừng, cố gắng đuổi theo bước chân của Tiêu Phàm.
Cự li chỉ có 100m ngắn ngủn mà khiến Trần Dương chạy đến mồ hôi đầm đìa.

Lại nhìn thấy Tiêu Phàm, hắn đã đứng bên kia rồi, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, hơi khom khom người sau đám cỏ, chăm chú nhìn động tĩnh trong nhà, tay trái bóp pháp quyết cổ quái, miệng lẩm bẩm, không biết đang làm việc bí mật gì.

Trần Dương thân thể như mèo, đứng bên người Tiêu Phàm, cũng nhìn vào trong nhà.

Trên đỉnh lầu, một gã đàn ông đi tới đi lui, thỉnh thoảng dừng lại, nhìn về phía này quét qua vài lần.

Trần Dương vội vàng thụt đầu lại một chút.
Tiêu Phàm ẩn thân trong đám cỏ, phạm vi che chắn không lớn, Trần Dương buộc phải kề một chỗ với Tiêu Phàm, mới có thể che khuất được thân thể, để không bị đối phương phát hiện.

Theo cự li thẳng mà nói thì cách chưa tới mười mét, chỗ ẩn nấp không tốt chút nào, bất luận là lúc nào cũng có khả năng bị gã cao to kia phát hiện.

Tiêu Phàm bỗng nhiên cảm thấy khuỷu tay trái truyền tới một cảm giác mềm mại, thì ra Trần Dương không cẩn thận làm bộ ngực cao vút kia chạm vào khuỷu tay hắn.

Tiêu Phàm quay đầu thoáng nhìn, khuôn mặt xinh đẹp của Trần Dương ửng đỏ, vội vàng tránh sang một chút, thấp giọng hỏi: - Bây giờ làm thế nào?
- Đợi.

- Đợi?

Không chờ Trần Dương phục hồi tinh thần, tên cao to trên đỉnh lầu đã lượn lại. Cách lùm cây không xa, một bóng hình xinh đẹp nhanh như tia điện nhảy lên, trong khoảnh khắc liền tới cửa ngoài biệt thự, ẩn thân phía sau cột cửa.

Đúng là Tân Lâm nha.

Trần Dương hít một hơi thật sâu, hai mắt không kìm nổi bắt đầu híp lại.

Xem ra hôm nay thật sự nhìn nhầm mất rồi!