Đại Hào Môn

Chương 181: Sào huyệt



- Trần trưởng phòng, cô cậu không cần nhìn chằm chằm tôi như thế. Khu vực an ninh có những quy tắc nhất định cần phải tuân thủ đấy.

Tiêu Phàm chậm rãi nói.

Đôi mắt to xinh đẹp của Trần Dương hơi híp lại, trên mặt người đi cùng cô thoáng lên vẻ xấu hổ, cũng mang một chút ít hoảng sợ.
Tiêu Phàm nói "quy tắc" chứ không phải là "kỷ luật", tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng. Kỷ luật đúng là công, nhưng quy tắc lại bất thành văn. Trong một số hoàn cảnh, quy tắc so với kỷ luật lại quan trọng hơn rất nhiều.

Thân phận của Tiêu Phàm thực sự quá nhạy cảm.
Bộ phận an ninh nhằm vào cháu ruột Tiêu gia, muốn tiến hành điều tra con cả của Bộ trưởng Tiêu Trạm. Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, làm không được sẽ dính dáng tới cả bên chính trị. Cơ quan cường lực mà có dính dáng tới chính trị là điều tối kỵ. Năm tháng trước, đã xảy ra loại tình huống này với cán bộ lãnh đạo cơ quan cường lực, mà trong đó không chỉ có một người.

Tiêu Phàm thuộc dạng con cháu quyền quý thế gia, nhưng lại không thích " tranh giành" , không chịu sự coi trọng của bậc trên thế gia, nhưng thân phận hắn vẫn ở đó, không phải là giả dối.

- Trần trưởng phòng, về vụ án này, mấy ngày nữa tôi sẽ liên hệ tới mấy người, nhưng không phải là hôm nay. Hiện tại tôi có chuyện vô cùng quan trọng cần giải quyết, mời cô cậu tránh ra đi.
Trần Dương hít một hơi thật dài, bộ ngực đầy đặn vốn có liền cao phồng lên, có vẻ cực kì đồ sộ.

- Tiêu trưởng phòng, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi. Chúng tôi không có ý nhằm vào ai cả, chỉ xin anh phối hợp điều tra mà thôi. Hơn nữa, tôi xin nhắc nhở Tiêu trưởng phòng, những tên tội phạm này là phần tử khủng bố quốc tế rất hung hãn, xin Tiêu trưởng phòng hãy chú ý an toàn của bản thân. Cùng hợp tác với chúng tôi là sự lựa chọn tốt nhất và cũng là cách an toàn nhất cho ngài.

Ngữ khí của Trần Dương trở nên mềm dẻo hơn, sắc mặt cũng có vẻ khá thành khẩn.

Sắc mặt Tiêu Phàm có chút trầm xuống, không vui nói: - Trần trưởng phòng, thủ đoạn không phải lúc nào cũng sử dụng được đâu. Loại chuyện này, chỉ duy nhất lần này mà thôi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đám người Trần Dương đã nghe lén điện thoại của hắn.

Nhưng hành động này đã vượt ra khỏi điểm ranh giới cuối cùng mà Tiêu Phàm có thể tiếp nhận.

Làm cán bộ quốc gia, phối hợp với bộ phận an ninh là một chuyện, thân là cháu ruột Tiêu gia bị nghe lén điện thoại lại là chuyện khác, đây mới thực sự là cấm kị.

Trần Dương ngơ ngác một lúc.

Cô vừa rồi đúng là có ý tốt, không muốn Tiêu Phàm đi mạo hiểm, không để ý liền nói lỡ miệng.

Tiêu Phàm nói không sai, thủ đoạn nghe lén điện thoại này, quả thật không nên tùy tiện dùng, hơn nữa càng không thể dùng trên người con cháu Tiêu gia.

- Tiêu trưởng phòng, như thế này vậy, chúng tôi sẽ đi cùng anh.

Trần Dương lui một bước, tuy giọng điệu vẫn tương đối cứng rắn, không giống với đang thương lượng với Tiêu Phàm cho lắm, chỉ như đang thông báo cho Tiêu Phàm một quyết định.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: - Trần trưởng phòng, giống như cô nói, chúng tôi phải đối mặt với những phần tử phạm tội cực kì hung hãn, đến lúc đó tôi sợ tôi không còn tâm trí để chiếu cố mấy người nữa.

Lông mày lá liễu của Trần Dương lập tức dương lên, trên mặt vừa lộ ra ý tốt, lại vừa lộ ra ý cười.

Tiêu Phàm nhìn nhã nhặn, nhưng quả thực so với mấy ông tiến sĩ khổ ải nghiên cứu trong trường đại học thì chẳng khác nhau mấy. Hắn cư nhiên nói với cô những lời như vậy, dường như Trần Dương cô lại giống như một gánh nặng.

Quả thực buồn cười!

- Tiêu trưởng phòng, thời điểm bây giờ không phải để nói đùa đâu nhé

Một câu còn chưa dứt, cửa kính thủy tinh ô tô được kéo lên, chiếc xe Mercedes Benz xa hoa lui về phía sau, rồi nhẹ nhàng rung lên tiến sát ngay thân thể cô, đem Trần Dương và bạn đồng hành của cô gạt sang một bên.

- Khốn kiếp!

Trần Dương nhất thời tức giận tới mức lông mày trợn lên, tay phải không kìm nổi tức giận liền chống bên hông, sau đó lại cảm thẩy không ổn, nhấc chân thon, ba bước cũng làm thành hai bước, leo thẳng lên xe việt dã lái xe đi.

- Tiểu Cao, mau đuổi theo!

- Chị Trần!

Người đồng hành trẻ tuổi kêu một tiếng, mở cửa xe nhưng lại không leo lên.
- Còn thất thần cái gì, mau lên xe!

Trần Dương gầm lên.

- Chị Trần, như vậy không được.

Tiểu Cao cũng có chút tức giận, đứng ở cửa xe hét lên.

- Không được cái gì?

Trần Dương nổi giận đùng đùng, quát Tiểu Cao.

- Những lời Tiêu Phàm nói rất có lý. Chúng ta làm như vậy mà chưa được lãnh đạo cấp quyền là phạm phải sai lầm rồi!
Hơn nữa sai lầm còn vô cùng nghiêm trọng, phạm sai lầm bình thường lãnh đạo còn có thể tha thứ, nhưng phạm vào loại sai lầm như thế, chỉ sợ ngay cả lãnh đạo của mình cũng khó bảo toàn, còn ai có thể tha thứ cho bọn họ nữa?

- Cậu lên hay không lên?

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Dương trầm xuống, lạnh lùng hỏi.

- Chị Trần

Tiểu Cao gấp tới độ gào lên.

Trần Dương hung hăng trừng y một cái, chân nhấn ga, xe việt dã quẹo một đường, cửa xe theo quán tính, "phanh" một tiếng đóng sập vào.
Tiểu Cao hít phải một bụng khói xe ô tô và tro bụi, gấp đến mức dậm chân trên đường.

Xe việt dã nhanh như điện chớp đuổi theo hướng chiếc xe Mercedes Benz vừa đi.

Gia tốc của xe Mercedes Benz bình thường so với xe việt dã đã hơn hẳn rồi, dù tình hình giao thông trên đường thuận lợi cũng khó lòng theo kịp tốc độ chạy của nó.

Tân Lâm liếc kính chiếu hậu môt cái, thản nhiên hỏi: - Cô ta đuổi tới rồi, có muốn cắt đuôi cô ta không vậy?

Tiêu Phàm nói: - Chỉ e không dễ dàng như vậy.
Kĩ thuật điều khiển của Tân Lâm rất tốt, nhưng Trần Dương cũng là nhân viên bộ phận an ninh, kĩ thuật lái xe ắt cũng không kém. Ở đây đường tốt, muốn vứt Trần Dương lại quả thật không đơn giản.

- Cho cô ta đi theo cũng tốt, thân thủ không tệ, cũng không phải là gánh nặng quá lớn cho chúng ta.

Tân Lâm khẽ vuốt cằm, không nói lời nào.

Hai chiếc xe một chiếc trước một chiếc sau, thẳng tới phía tây ngoại ô mà đi.

Tiêu Phàm ngồi bên ghế tài xê, trong tay cầm mai rùa trắng nõn, đúng là trấn giáp tam bảo Vô Cực Môn, một trong " Huyền Vũ Giáp". Tiêu Phàm tay phải cẩm Huyền Vũ Giáp, tay trái động đậy, miệng lẩm bẩm.
- Phía trước bên phải.

Nửa phút sau, Mercedes Benz đi vào một ngã ba, Tân Lâm quẹo tay lái Mercedes Benz chạy lên con đường bê tông.

Sau mười phút, hai chiếc xe đã nhanh chóng vào tới nội thành, đi vào con đường khá hẹp không rộng như đường lớn, Đây là đường đi quốc lộ đi tới khu biệt thự nào đó ở Tây Sơn.

Biệt thự ở Tây Sơn có không ít, đều là mấy năm gần đây mới được khai phá.

Trần Dương nhếch môi, lái xe việt dã bám chặt Mercedes Benz như bóng với hình.
Cư dân ven đường càng ngày càng ít, dần dần đã hoàn toàn là đường núi hoang vu, lại một cái ngã ba đường, chiếc xe Mercedes Benz trực tiếp quẹo trái, lên một sườn núi nhỏ rồi vô thanh vô tức dừng lại ở một bóng cây rậm rạp.

Xe việt dã cũng lập tức dừng lại cách sau xe Mercedes Benz hai mét.

Trần Dương nhảy xuống, đùng đùng nổi giận bước tới, mày liễu dựng lên, lạnh lùng hỏi: - Tiêu Phàm, anh đây là có ý gì?

Tiêu Phàm liếc cô một cái, lắc đầu, nhẹ giọng nói: - Trần trưởng phòng, cô nhất định phải đi theo tới đây, tôi cũng không ngăn cản cô. Nhưng kế tiếp, cô nhất định phải nghe theo chỉ thị của tôi. Phần tử tội phạm này không dễ dàng đối phó đâu.
- Nghe theo lệnh của anh?

Tiêu Phàm không để ý tới cô ta nữa mà lập tức theo sườn núi đi lên đỉnh núi.

- Đi theo.

Tân Lâm lãnh đạm nói một tiếng, liền theo Tiêu Phàm đi lên.

Sắc mặt Trần Dương lúc xanh lúc đỏ, chỉ cảm thấy có một cỗ lửa giận bừng bừng trong ngực, hung tợn nhìn theo bóng dáng thon gầy của Tiêu Phàm.

Đây là cái loại người gì vậy?

Tưởng mình mang họ Tiêu đã là giỏi hả?
Đây không phải là tiết thanh minh dạo chơi ngoại thành, mà là đối phó với phần tử tội phạm quốc tế hung hãn đấy nhé!

Nhưng mà cái loại thái độ thản nhiên của Tiêu Phàm và Tân Lâm làm Trần Dương giận đùng đùng mà không có chỗ trút giận. Đương nhiên, Tiêu Phàm và Tân Lâm không để ý tới biểu cảm không tốt của cô, lực chú ý của họ giờ nằm ở ngôi biệt thự nằm trên đỉnh núi kia cơ.

- Nhìn thấy không? Ngôi biệt thự kia kìa.

Tiêu Phàm đứng ở đỉnh núi, kéo lấy cây cối yểm hộ, chỉ tay vào ngôi biệt thự phía trước, hạ giọng nói.

- Bọn chúng ở trong ngôi biệt thự đó.
- Sao anh biết?

Trần Dương hầm hừ nói, tỏ vẻ không tin.

Vừa rồi nghe lén điện thoại của Tiêu Phàm, chưa nghe thấy đối phương nhắc tới địa chỉ thì Tiêu Phàm đã tắt máy rồi. Chẳng lẽ trước kia hắn đã tới nơi này rồi?

Tay Tân Lâm ôm trước ngực, liếc Trần Dương, thản nhiên nói: - Trần trưởng phòng, là một đặc công đã trải qua huấn luyện đặc biệt thì lời của cô thừa quá rồi đấy.

Trần Dương lập tức ngậm miệng lại, có điều lại hướng ánh mắt về phía Tân Lâm, một chút cũng không khách khí.
Mặc kệ là lúc nào đi nữa, hai mỹ nữ mà chạm trán, thì nước sữa rất khó hòa nhau.

Mỹ nữ cùng mỹ nữ, trời sinh đã là đối thủ.

Trần Dương thừa nhận Tân Lâm nói rất có lý, nhưng cũng không có nghĩa cô có cảm tình tốt với Tân Lâm.

Ở góc nhìn của Trần Dương, hai người này quả thực không thể hiểu thấu được.

Tay Tiêu Phàm vẫn như cũ nâng Huyền Vũ Giáp trắng nõn, hai mắt nhìn chằm chằm vào ngôi biệt thự cách xa mấy chục mét kia, tay trái bấm bấm niệm chú, nhẹ giọng nói: - Trong biệt thự có tổng cộng 8 người, trong đó có hai kẻ đứng ở cửa chính hai bên trái phải, hai kẻ ở mái nhà, ba kẻ ở sảnh phòng khách, còn một người thì ở lầu 2 phòng bên trái. Sáu nam hai nữ, tất cả đều có vũ khí cả đấy.

Trần Dương không khỏi mở to hai mắt nhìn hắn.

Đùa cái gì thế?

Anh là đang giả làm hệ thống giám thị của biệt thự sao?

- Vị trí hiện tại của chúng ta đang đối diện với hậu viện biệt thự, cây cối um tùm có thể che chắn rất tốt cho chúng ta. Chỉ cẩn chúng ta cẩn thận thì hẳn có thể tránh được hai kẻ trên mái nhà. Nghiêm chỉnh mà nói thì, chỉ cần tránh một tên giám sát là được rồi, một tên giám thị nữa thì ở phía trước biệt thự rồi. Sau khi tiếp cận biệt thự, Tân Lâm, cô phụ trách hai gã trên mái, phòng bên trái lầu hai để cho tôi. Sau đó tôi đi đến phòng khách chính, cửa chính lầu một hai gã phải trái cũng giao nốt cho cô

Tiêu Phàm bắt đầu phân công nhiệm vụ.

Tân Lâm thản nhiên gật đầu, sắc mặt bình tĩnh như thường, không có chút kích động hay khẩn trương nào, cứ như Tiêu Phàm đang cùng cô thảo luận đường lối dạo chơi tiết thanh minh ngoài ngoại thành vậy.

- Thế tôi ở chỗ nào?

Trần Dương rốt cuộc khôi phục tinh thần, nhìn tư thế của Tiêu Phàm không giống như đang nói chơi.

Chẳng lẽ hắn thật sự có công năng đặc dị, đứng ở đây liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu bố trí trong biệt thự?

- Cô?

Tiêu Phàm cười.

- Cô ở đây, phụ trách tiếp ứng cho chúng tôi!