Đại Hào Môn

Chương 183: Vô cùng bất thường



Tên cao to trên đỉnh lầu lại vòng qua, đi đi lại lại về phía bên trái.

Tân Lâm đang nấp sau cột cửa bất chợt nhảy lên, bức tường cao hơn 2 mét vậy mà không tốn chút sức lực nào liền nhảy qua được.

Ngay lúc này, gã cao to trên mái nhà dường như có chút cảm tính, chợt dừng bước, nhìn về hướng đó liền nhìn thấy Tân Lâm đã bước vào hậu viện, mặt lập tức biến sắc, không đợi gã hồi phục tinh thần, Tân Lâm giơ tay lên, dương quang màu vàng hạ xuống, bạch quang liền lóe lên.
Gã cao to lập tức che cổ, ngã quỵ xuống đất.

Tân Lâm phi thân lên, mượn lực bức tường phía sau biệt thự, thân hình xinh đẹp xẹt thành một đường cong hoàn mỹ trên không trung, nhẹ tênh bay về phía mái nhà.

Biệt thự chỉ có hai tầng, mái nhà cách mặt đấy 56 mét, Tân Lâm mượn lực tường vây, lại mượn lực hai cánh cửa sổ lầu hai, trong giây lát liền tới được mái nhà.

Đúng lúc đó, cửa sổ lầu hai đột nhiên mở ra, một gã to cao khác hiện ra tại cửa sổ, hàn quang trong tay lóe lên một thanh trường đao trắng như tuyết, gã lập tức nhảy qua cửa sổ, vung trường đao đánh tới chỗ Tân Lâm đang ở không trung.

- Chết rồi

Cách đó không xa, Trần Dương không kìm nổi hô lên.

Tân Lâm đang ở giữa không trung, hoàn toàn không có chỗ mượn lực, phần bụng lại đối diện gã to cao đang vung trường đao hàn quang tứ phía, tình hình cực kì nguy hiểm. Trong mắt Trần Dương, Tân Lâm đã lâm vào thế tuyệt vọng.

Trần Dương lấy tốc độ nhanh nhất lấy súng ra khỏi vỏ.

Nổ súng như vậy sẽ kinh động tới những người khác, nhưng trong lúc này cứu người quan trọng hơn.

Sau đó, trước mắt Trần Dương lại xuất hiện luồng sáng lạnh long lánh, tiếng xé gió vang lên chói tai. Một đạo "Bạch Mang" thật chói mắt, kéo theo "đuôi lửa" thật dài lóe trên không trung.

Người đàn ông cầm trường đao mới rồi nhảy lên cửa sổ, Bạch Mang chói mắt kia đã đến trước mặt gã, gã thậm chí chưa kịp phản ứng, Bạch Mang đã trực tiếp đâm vào mắt trái gã.

Gã đàn ông cầm trường đao giống như bị người công kích một quyền thật mạnh vào ngực, không kêu nổi tiếng nào liền ngã về phía sau, ngã trở về trong phòng.

Tân Lâm nhảy lên mái nhà, lại thoáng một cái, đã không thấy tăm hơi đâu rồi.

Trong nháy mắt, Trần Dương hoảng hốt nhìn ngón tay Tiêu Phàm động đậy, ngay sau đó tên cầm đao kia liền bị giải quyết.

Đàn Chỉ Thần Công.

Cái " thuật ngữ" tiêu chuẩn nhất của tiểu thuyết võ hiệp lập tức hiện lên trong óc Trần Dương.
Đúng vậy, chính là Đàn Chỉ Thần Công.

Vừa rồi đòn Bạch Mạng trí mạng kia đúng là Tiêu Phàm bắn ra, hơn nữa lại cực kì chính xác.

Trần Dương tuyệt đối không hoài nghi ánh mắt mình. Là một đặc công có tố chất qua huấn luyện, năng lực quan sát của Trần Dương người thường không thể sánh được. Chỉ nhìn thoáng qua nhưng Trần Dương vẫn có thể khẳng định mình vừa nhìn thấy một cảnh tượng, tuyệt đối chính là "Đàn Chỉ Thần Công".

Điều này làm sao có thể chứ?

Tuy khoảng cách từ chỗ Tiêu Phàm ẩn nấp đến cửa sổ lầu hai biệt thự trên dưới mười mét, tối đa cũng phải là mười hai mét, nhưng ở khoảng cách như vậy, lấy ngón tay bắn ra ám khí mà khiến người chết ngay lập tức. Điều này quả thực vượt quá phạm trù nhận thức của Trần Dương.

Đây chỉ là truyền thuyết, chỉ có trong truyền thuyết!

Không có khả năng!

Đầu óc Trần Dương loạn cào cào hết cả lên, trong thời gian ngắn không có cách nào để tư duy bình thường lại.

Tiêu Phàm vươn người đứng dậy, phóng qua lùm cây vừa ẩn thân, trong nháy mắt đã đến trước cửa chính tường vây sau hậu viện.

Tiêu Phàm không trèo tường tiến vào biệt thự như Tân Lâm mà bước tới rất thoải mái.

Trần Dương rõ ràng nhìn thấy cửa sắt tường vây hậu viện có một dây xích sắt to khóa lại, hàn quang chợt lóe, dây xích thô to kia liền mở ra, Tiêu Phàm giơ tay đẩy cửa chính, quay đầu nhìn chỗ Trần Dương đang ẩn thân một cái rồi chậm rãi đi vào.

Trần Dương lắc mạnh cái đầu như muốn vứt hết những ý tưởng ngổn ngang kia ra ngoài, hai tay cầm súng chạy nhanh tới khu biệt thự.

Cô vừa mới bước vào hậu viện biệt thự, cánh cửa sau bằng gỗ lim trạm khắc xa hoa của biệt thự vừa mở thì thấy Tân Lâm đã đầy sức sống đứng ở đó rồi.

Tiêu Phàm không nhanh không chậm tới gần, thấp going hỏi: - Đều giải quyết xong rồi?
Tân Lân gật gật đầu, thản nhiên nói: - Chỉ còn lại ba người ở phòng khách.

Trần Dương lần nữa trợn mắt há mồm.

Như vậy chỉ trong nháy mắt, không ngờ Tân Lâm đã xử lí xong tên trên mái, dưới lầu và ba tên ở phòng bên, hơn nữa vừa rồi lại giải quyết hai tên liền, hệ thống phòng ngự của toàn bộ biệt thự đã bị phá hủy gần như không còn.

Theo sự công kích của Tân Lâm tới hiện tại thì chưa quá mấy phút.

Trần Dương tính toán đơn giản một chút, cho dù cô đem toàn bộ tiểu đoàn tới, mười mấy người đầy đủ võ trang, mang theo thiết bị mới nhất, muốn giải quyết hết năm phần tử tội phạm quốc tế phụ trách bên ngoài biệt thự chỉ e cũng không có khả năng làm được gọn gàng như thế. Sử dụng súng ống hoặc nỏ sẽ kinh động những người trong phòng, điều đó gần như là tất yếu.

Mà lúc này, Trần Dương cũng dự đoán ba phần tử phạm tội trong phòng khách chỉ e là vẫn chưa ý thức được đồng bọn của chúng đã biến thành người chết cả rồi.

Ngoại trừ ám khí rất nhỏ, Trần Dương không thấy bên người Tiêu Phàm và Tân Lâm có vũ khí tối tân nào.

Bất thường!

Quá sức bất thường!

Trần Dương trong lòng thầm ra phán xét cuối cùng cho "công tử bột" Tiêu Phàm và tiểu linh lung Tân Lâm.

Tiêu Phàm không thích giết người, giáo lí Vô Cực Môn tuyệt đối cấm lạm sát. Dưới sự ảnh hưởng của hắn, mỗi lần Tân Lâm ra tay đều rất có chừng mực, sẽ không xuất ra tử thủ.

Nhưng vẫn có sự ngoại lệ.

Vô Cực Môn nhân từ, hiệp nghĩa của Tiêu Phàm, tùy người mà khác.

Đối với người hung ác, phần tử phạm tội phạm án, Tiêu Phàm quyết sẽ không mềm lòng.

Diệt cỏ tận gốc!
- Đi thôi, tới phòng khách!

Tiêu Phàm gật đầu, nhẹ giọng nói.

Tân Lâm không nói tiếng nào đi theo phía sau Tiêu Phàm, Trần Dương bước nhanh lên phía trước, sóng vai cùng Tân Lâm, tự nhiên cũng đi theo Tiêu Phàm, một trái một phải, đúng như " nha hoàn bên người" của Tiêu thiếu.

Đằng Phi Vân quả thật không nhận thấy sự khác thường ở bên ngoài.

Không phải cô quá chậm chạp, mà là động tác của Tiêu Phàm và Tân Lâm quá nhanh nhẹn. Năm tên thủ hạ vừa đối mặt liền bị giải quyết, thậm chí mặt còn chưa thấy, liền cứ thế im lặng chết dưới " Đàn Chỉ Thần Công" của Tiêu Phàm.
Ai cũng không kịp cảnh báo.

Trong phòng khách có ba người. Tương đối mà nói, trong ba người này thì có hai người không phải nhân viên chiến đấu. Một là Đằng Phi Vân, một người nữa là một gã đàn ông da trắng gầy yếu khoảng 40 tuổi, mũi chim ưng to, diện mạo và ánh mắt cực kì nham hiểm, môi thì lại rất mỏng.

Với loại hình này, nếu đi diễn quỷ hút máu mà nói thì chẳng cần dùng tới hóa trang làm gì.

Đây chính là quỷ hút máu rồi!

Giờ phút này, quỷ hút máu lẳng lặng ngồi trên ghế salon xa hoa trong phòng khách, tay bưng ly rượu đỏ, ánh mắt hung ác nham hiểm, còn thân hình Đằng Phi Vân không ngừng di động.

Đằng Phi Vân đi tới đi lui trong phòng khách, nghiêm mặt cực kỳ bực bội bất an.

Ả thật sự không ngờ Tiêu Phàm trực tiếp tắt máy của ả, mà còn lập tức tắt máy nữa, gọi lại không được.

Cùng con cháu quý tộc thủ đô giao thiệp đối với Đằng Phi Vân mà nói cũng không phải ngày một ngày hai, con ông cháu cha xuất hiện bên ả số lượng không ít. Nhưng không có bất kỳ người nào giống Tiêu Phàm, đối với ả không chút khách khí nào.

Đằng Phi Vân cảm thấy tự ái liền khiêu chiến cực độ.
Điều này Đằng Phi Vân muôn vàn khó khăn tiếp nhận.

Cho dù đối phương là con cháu Tiêu lão cũng không được.

Uy phong hiển hách của Tiêu gia chỉ có thể tạo thành áp lực tâm lý với người nước Hoa, Đằng Phi Vân nguyên quán châu Á, nhưng nhiều năm trước đã sinh sống tại nước ngoài rồi, hơn nữa lại là ngoại quốc tịch. Trong đầu ả, ả đã sớm không coi mình là người Hoa rồi. Trong mắt Đằng Phi Vân, con cháu hào môn thế gia ở châu Á này chỉ là đối tượng để cho ả lợi dụng.

Đừng nhìn bọn chúng dạng chó hình người bình thường thế kia, cái tư thế cao cao tại thượng kia chỉ cần có một cô gái xinh đẹp là có thể khiến chúng lộ nguyên hình.
Tiêu Phàm này cũng như vậy.

Tự cho là khó lường, còn coi mình là người xuất gia, nhìn thấy Anjelina thì nước dãi chảy dài.

Giả bộ làm cái gì chứ?

- Đại tỷ, an tâm đi, đừng nóng.

Mắt thấy Đằng Phi Vân vẫn lượn không ngừng, gã đàn ông da trắng như quỷ hút máu kia nhịn không được, cười nói.

Tiếng phổ thông tiêu chuẩn, không mang theo chút giọng địa phương nào.
Chỉ có điều nụ cười của gã không hoàn hảo, nhất là khi cười rộ lên, thật sự quá kinh khủng, thật khiến cho người ta nhớ tới cái miệng khủng bố dính đầy máu của gã đang chuẩn bị nhắm tới người hút máu.

Người trong tổ chức, ngoại trừ ông chủ lớn, mọi người đều gọi Đằng Phi Vân là đại tỷ. Tất cả đều biết ông chủ lớn rất sủng ái ả, nhiều năm qua vẫn chưa từng thay đổi.

Đằng Phi Vân dừng bước chân, nhàn rỗi đẩy thân hình quá đầy đặn kia tới chỗ quỷ hút máu, nhíu mày bực bội nói: - Joseph, anh nói xem Tiêu Phàm rốt cuộc có ý gì?

Joseph mỉm cười lắc đầu: - Tôi không biết, tôi cho tới bây giờ vẫn không muốn đoán. Tôi chỉ biết là, Ạnelina đang ở trong tay chúng ta, hắn nhất định sẽ phải khuất phục thôi. Anjelina là cô gái đẹp như tiên nữ, bất cứ nam nhân nào cũng không thể không để ý.

Sắc mặt Đằng Phi Vân lúc này mới dễ nhìn một chút, nói: - Anh nói đúng, không hổ là chuyên gia đàm phán. Chỉ cần Ạnelina còn trong tay chúng ta thì không sợ hắn không đầu hàng.

- Đại tỷ, bình thường mà nói, biểu hiện của nam nhân vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ là có hai nguyên nhân. Thứ nhất, phô trương thanh thế. Thứ hai, lợi ích đạt được chưa đủ.

Joseph mỉm cười phân tích.

Đằng Phi Vân thoáng suy nghĩ gật gật đầu:
- Có lý, xem ra hắn muốn đòi thêm ưu đãi một chút. Bọn con cháu quý tộc này đều có cái loại đức hạnh này, tận dụng mọi thứ, tham lam vô độ. Joseph, anh nói xem, hắn muốn ưu đãi gì?

Joseph tiếp tục mỉm cười, lắc đầu: - Đại tỷ, tôi không biết. Nhưng hắn sẽ nói cho chúng ta biết đấy. Căn cứ theo kinh nghiệm phân tích của tôi, song phương có thể nhất trí điều kiện thì có thể tiếp tục hợp tác.

- Hừ! Cứ coi như tiếp tục hợp tác đi, tôi cần giáo huấn hắn một chút, khiến hắn hiểu chút quy củ. Hắn rất vô lễ!

Đằng Phi Vân hừ lạnh một tiếng, cắn chặt hàm răng nói, trên mặt lại hiện lên chút phẫn nỗ.
- Đằng tiểu thư, cô định giáo huấn tôi thế nào vậy?

Ngay lúc này, giọng nói của Tiêu Phàm chợt vang lên, ấm và bình tĩnh, dường như đang đứng bên người Đằng Phi Vân.

- Ai?

Đằng Phi Vân chấn động kêu lên, không ngừng nhìn xung quanh, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Phàm.

Một gã to lớn ở bên nhảy lên ngăn ở phía trước Đằng Phi Vân, khẩn trương nhìn cửa chính phòng khách.

- Ầm!
Cửa gỗ lim khắc hoa ở cửa chính bay lên.

Bụi mù nổi lên tứ phía