Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 234: Phiên ngoại 30



Năm mới năm nay hai người cùng trôi qua rất vui vẻ, bọn họgiống mọi cặp yêu nhau nồng nhiệt khác, trốn ở trong nhà mình làm hoành thánh,bao bánh trôi, sau đó đốt lửa! Thời gian vui vẻ luôn thoáng qua rồi biến mất,nháy mắt, kỳ hạn hai tháng ước định đã đến! Trong phòng bếp, Mặc Noãn đang nấunồi canh cuối cùng cho Mặc Phi Tước! Dì Tần đi tới nhìn nhìn bụng của cô, MặcNoãn mặc một bộ áo len mỏng ôm sát người, bụng đã lộ rõ đang mang thai, dì Tầncười cười, “Lúc này mới ba tháng mà bụng của tiểu thư đã lộ rõ như vậy, rất cóthể sẽ là sanh đôi!” “Thật sao?” Mặc Noãn vui mừng cúi xuống, nếu thật là sanhđôi thì tốt rồi, như vậy cô và Mặc Phi Tước có thể chia ra mỗi người một đứa.

“Tôi thấy rất giống mà!” Dì Tần gật đầu một cái, cảm thấy bụngcủa cô giống như đã hoài thai bốn năm tháng! “Thật!” Cô vui mừng sờ sờ bụng,làm như nghĩ đến điều gì đó, bóp trán mình một cái, “Ai nha, xem tôi ngốc quá,tôi hỏi Mặc Phi Tước một chút thì chẳng phải sẽ biết ngay sao!” “Hả.

.

.

.

.

.” Dì Tần sững sờ, thiếu gia cũng không phải bác sĩ, làm saolại biết trong bụng cô có phải sanh đôi hay không.

“Dì Tần dì giúp tôi coi lửa một chút, tôi đi gọi điện thoại,lập tức sẽ trở lại!” Mặc Noãn vui vẻ ra mặt đi đến phòng khách, mặc dù Mặc PhiTước không phải bác sĩ, nhưng trong tay anh có báo cáo kiểm tra thai nhi bác sĩđưa, ngày hôm qua cô quên hỏi! Ngồi lên ghế sa lon trong phòng khách, cô cầmmáy lên gọi qua cho Mặc Phi Tước, điện thoại riêng không ai nghe, cô bấm số điệnthoại ở phòng làm việc của anh, cô thư ký bắt máy máy nội bộ, “Xin chào, tôi làthư ký XX của Mặc tổng, tổng tài bây giờ đang họp, xin hỏi cô tìm ông ấy cóchuyện gì sao?” “Không có gì, cám ơn!” Gác điện thoại, cô vuốt bụng đứng lên, đầuhơi choáng váng, theo kích cỡ tăng của vòng bụng, cô cảm thấy nâng đỡ càng ngàycàng có chút vất vả! “Tiểu thư, nồi canh của cô được rồi!” Dì Tần kêu nhỏ mộttiếng.

“Ừ!” Cô đáp lại một tiếng đi tới, lúc cùng dì Tần kề vai, côđột nhiên cảm thấy mắt hoa lên, lảo đảo mấy cái, dì Tần nhanh tay đỡ cô, lo lắnghỏi, “Tiểu thư, cô làm sao vậy, có phải cơ thể không thoải mái hay không?”“Không sao!” Cô đứng vững, nhìn dì Tần nhoẻn cười, “Mới vừa rồi chỉ là trượtchân thôi.” “Vậy à!” Dì Tần lại thở phào một cái, chợt thót tim mà đổ mồ hôi,“Tiểu thư, bây giờ cô đang mang bầu, đi bộ cũng không thể qua loa, sàn phòng bếpdính đầy dầu mỡ trơn trượt, về sau cô cũng đừng vào bếp nữa! Ngay cả lên lầu xuốnglầu cũng nguy hiểm, giờ trời lạnh, đúng lúc này cô liền ngoan ngoãn ở trongphòng, dưỡng thai cho tốt đi!” “Dì Tần, mỗi ngày sống ở trong nhà, tôi không buồnchết mới là lạ!” Mặc Noãn có chút làm nũng mà vểnh vểnh đôi môi đỏ mọng, kéotay của dì.

“Phi phi phi phi!” Nghe chữ chết, dì Tần liên tục phi phi mấytiếng, sau đó cầm tay Mặc Noãn, nghiêm mặt nói: “Tiểu thư lúc này đã gần sangnăm mới, đừng nhắc tới chữ xúi quẩy này!” “Ha ha!” Mặc Noãn nhẹ nhàng cười, cảmthấy dì Tần quá nhạy cảm! “Tiểu thư, canh này là hầm cho thiếu gia!” Dì Tần cườihíp mắt hỏi.

“Ừ.” Mặc Noãn nâng khóe môi cười sượng sùng, nhưng dì Tầnkhông hề chú ý tới, nhẹ nhàng buông tay cô ra, xoay người thay cô múc canh vàotrong bình thuỷ, xách tới cười ha hả, nói: “Tiểu thư, thấy cô và thiếu gia ânái như vậy, bà già này thật vô cùng vui vẻ!” “Dì Tần!” Mặc Noãn nhìn bà ấy, cónỗi khổ khó nói! “Được rồi, tiểu thư mau cầm đi đi, nếu không thì sẽ không kịpgặp thiếu gia!” Giờ cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi, dì Tần cầm bình thuỷ nhétvào tay Mặc Noãn.

“Ừ!” Cô gật đầu nhận lấy.

“Đi đường cẩn thận, đi sớm về sớm!” Dì Tần dặn dò, lại gật đầulần nữa, Mặc Noãn xách theo bình canh xoay người trở về phòng khách mặc thêm áokhoác, xong bước ra cửa! “Lão gia người có thấy không, hiện tại thiếu gia và tiểuthư quả thật rất hạnh phúc, người có thể yên tâm rồi!” Dì Tần vui mừng nhủ thầm!.

.

.

.

.

.

.

.

.

Mặc Noãn đi tới dưới lầu cao ốc Mặc thị, cô ngẩng đầu ngắmnhìn một cái, trước mắt là một tòa nhà cao tầng, cảm thấy có chút chóng mặt, côvội lắc lắc đầu, trong lòng không khỏi than thầm, thời gian thấm thoát thoi đưathoáng cái đã tám năm, lại giống như xa cách cả đời người, tòa nhà này cũng đãkhông phải là tòa nhà cô quen thuộc, nó so với cao ốc cũ kia cao hơn rất nhiều,cũng bề thế hơn rất nhiều! Vật đổi sao dời, nhưng vì sao lòng của cô không thểthay đổi chứ? ! Một cơn gió lạnh thổi đến, cô xiết chặt cổ áo, hít một hơi đangmuốn đi vào, đột nhiên nghe tiếng gọi, thì theo bản năng cô quay đầu lại, thậtkinh ngạc, “Triển Dật?” Tại sao anh ta lại ở chỗ này? “Noãn!” Khóe mắt Cố TriểnDật còn chút bầm tím đi tới, ôm bả vai Mặc Noãn, vẻ mặt hối hận, “Noãn, thậtxin lỗi, ngày đó anh uống rượu say, mới có thể có hành vi không an phận đối vớiem, em tha thứ cho anh nhé!” Uống rượu say sao? Mặc Noãn hơi nhíu mày, ngày đómiệng anh xác thực có mùi rượu, nhưng cũng không nồng, chỉ là nhàn nhạt, khôngquá một ngụm, say sao? Không đến nỗi… “Triển Dật, bọn họ không làm gì anh chứ?”“Không có!” Cố Triển Dật lắc đầu, thấy cô còn quan tâm mình như vậy, thì tronglòng nhất thời vui vẻ, “Noãn, em không có giận anh đúng không?” “Em.

.

.

.

.

.” Mặc Noãn không biết nên đáp lại như thế nào, mấy ngày naycô căn bản là không nghĩ tới anh, đã sớm đem mấy chuyện này quẳng ra sau đầu!“Noãn, anh biết ngay em tốt nhất, hiểu anh nhất, anh cam đoan với em về sau sẽkhông bao giờ phạm phải sai lầm như vậy nữa!” Quá mức kích động, Cố Triển Dậtôm lấy cô.

“Triển Dật, anh ôm làm đau em!” Nói chính xác ra là anh ép bụngcủa cô, Mặc Noãn đẩy đẩy anh, Cố Triển Dật lúc này mới buông cô ra.

Mặc Noãn thở gấp, hỏi: ” Triển Dật, làm sao anh lại đến nơinày?” “Hả, anh lái xe ngang qua đây, vừa đúng lúc nhìn thấy em.” Anh nói quanhco, biểu lộ có chút mất tự nhiên.

Mặc Noãn nhàn nhạt ‘à’ một tiếng, cho dù biết anh đang nói dối,cũng không nói gì, nắm chặt bình thuỷ trong tay.

“Còn em, em ở nơi này làm gì?” Cố Triển Dật liếc bình thuỷ củacô một cái, trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng không biểu hiện ra.

“Em.

.

.

.

.

.

Em mang canh nóng tới cho anh trai em!” Đây là lần đầu tiên ởtrước mặt người khác cô thừa nhận Mặc Phi Tước là anh của cô, rất không được tựnhiên! “Anh ta có thể có một cô em gái tốt như em vậy, thật là có phúc, phải tuba đời mới có được!” Trong giọng điệu Cố Triển Dật rõ ràng lộ ra vị chua, đố kỵnồng nặc.

“Triển Dật!” Mặc Noãn nắm bình thuỷ thật chặt, ánh mắt nhấpnháy nhìn anh ngay cả hai chữ ‘chia tay’ cũng vướng ở trong cổ họng, để nói racần có dũng khí rất lớn, cô đang cố lấy dũng khí.

“Em mau vào đi, bên ngoài này trời lạnh!” Cố Triển Dật mở miệngcắt đứt lời cô…, thay cô quấn lại khăn quàng cổ.

“Ừ!” Mặc Noãn khổ sở nhăn mặt, cô không thể nói ra miệng, côcó thể thấy rất nhiều điểm không phù hợp! Không khí không phù hợp vậy! Vốn làđang xách bình thuỷ theo, cô lấy nó đem đặt ở trước ngực, nhìn Cố Triển Dật mộtcái, rồi ôm bình đi.

Đi một đoạn đường, cô cảm thấy hai chân như nhũn ra, rấtchóng mặt, cô lấy tay vỗ vỗ trán, nhưng đầu vẫn còn rất choáng váng! “Noãn!” CốTriển Dật kêu cô, cô quay đầu lại nhìn anh, trước mắt trời đất như quay cuồng,nhìn cô giống như say thân thể lảo đảo, Cố Triển Dật bước một bước dài chạy tới,ngay trước lúc cô ngã xuống thì anh đã lanh tay lẹ mắt ôm lấy cô! “Noãn! Noãn!Noãn!” Anh kêu cô mấy tiếng liền, cô nghe nhưng không trả lời được, trong hỗnloạn cô ngất xỉu đi, nhắm mắt lại ít giây, ánh mắt của cô nhìn bình thuỷ rơivãi đầy đất, nhìn canh nóng sôi nghiêng rơi vãi ra ngoài, cô khổ sở có chút muốnkhóc, đây chính là tâm huyết cả một buổi sáng của cô mà! .

.

.

.

.

.

.

.

.

“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?” Ngồi ở một bên cùng Mặc Noãn chờnhận báo cáo Cố Triển Dật lo lắng dò hỏi.

Bác sĩ cầm phim chụp nhìn, lại nhìn bọn họ, để phim chụp xuống,tay tạo thành chữ thập đặt lên bàn, nhìn Mặc Noãn nói: “Trước mắt, em bé rất khỏemạnh.” “Em bé? !” Quá mức giật mình, Cố Triển Dật nhìn Mặc Noãn con ngươi củaanh mở to giống như chuông đồng loại lớn, bạn gái của anh vậy mà hoài thai concủa người khác, khó trách, khó trách.

.

.

“Triển Dật, chờ lát nữa em sẽ giải thích với anh sau đượckhông?” Mặc Noãn rất bình tĩnh nhìn anh, không hy vọng anh chất vấn ở trước mặtbác sĩ, hay cãi lộn với cô, kích thích đến bác sĩ là chuyện nhỏ, kích thích đếncục cưng mới là chuyện lớn! Vò đầu bứt tóc, Cố Triển Dật phối hợp gật đầu.

“Tiểu thư, từ lúc nào cô bắt đầu xuất hiện hiện tượng choángváng đầu?” Bác sĩ hỏi.

Mặc Noãn nghĩ nghĩ một chút, “Gần đây, khoảng chừng hơn mộttháng đi!” “À!” Bác sĩ hơi gật đầu.

“Sao vậy, bác sĩ có phải là thân thể của tôi xuất hiện tìnhtrạng gì hay không?” “Haiz!” Thầm than một tiếng, bác sĩ đẩy đẩy gọng kính, “Tiểuthư, tôi đề nghị cô tốt nhất bỏ đứa nhỏ này đi!” Bỏ cục cưng sao? Nghiêm trọngnhư thế sao! Mặc Noãn như bị sấm sét giữa trời quang mà sững sờ, nói không ra lời.

“Tiểu thư, xin thứ cho tôi nói thẳng, thể chất cô căn bảncũng không thích hợp sinh con, hiện tại em bé mới hơn ba tháng, cô liền bắt đầuxuất hiện hiện tượng ngất xỉu, nếu không mau bỏ đứa bé này, đừng nói đứa békhông chịu nổi, tánh mạng của cô cũng khó giữ được!” Bác sĩ nói xong ý vị sâuxa, Mặc Noãn chỉ cảm thấy như bầu trời đổ sập xuống, nước mắt rất nhanh liềnlàm mơ hồ tầm mắt, cô nhìn không thấy con đường tương lai, cô cũng chỉ muốn nắmchặt hi vọng trước mắt.

“Không, tôi không thể nào bỏ đứa bé này!” Cô vỗ bàn, nước mắtgiọt ngắn giọt dài rớt xuống! “Noãn!” Không chỉ vị bác sĩ trung niên bị giậtmình, Cố Triển Dật ngồi ở một bên cũng bị hành vi đột ngột của cô dọa đến đứngbật dậy! “Tiểu thư, tôi cũng là vì sức khỏe của cô!” Vị bác sĩ tốt bụng có loạicảm giác bị sét đánh, ông ta nhìn Cố Triển Dật, “Tiên sinh, anh khuyên nhủ bạngái của anh đi!” Cố Triển Dật đang muốn mở miệng, Mặc Noãn xoay người sải bướcđi! “Noãn!” Cố Triển Dật đuổi theo, Mặc Noãn đi rất gấp rất nhanh, anh đuổitheo một đoạn đường thật dài mới chặn được cô lại, ngăn ở phía trước ôm chặt lấycô, Mặc Noãn không có đẩy anh ra, mà gục trên bả vai anh khóc thút thít, cô cầnkhóc lớn một chặp để tiếp nhận sự thật này! Cố Triển Dật để cho cô khóc một hồilâu, mới chậm rãi mở miệng, “Noãn, bỏ đứa bé này đi!” Không —— Cô đột nhiên trừnglớn mắt, đẩy Cố Triển Dật ra, hơn nữa hung ác nhìn anh chằm chằm, như nhìn chằmchằm kẻ thù không đội trời chung, ánh mắt quá mức sắc bén, Cố Triển Dật khôngrét mà run!