Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 135: Nguyên nhân được chọn



Tề Tranh xuất phát vào lúc sáng sớm tinh mơ, buổi sáng ngay hôm đó Bùi Thanh Phi cũng đã an bài từ trước một cuộc phỏng vấn, cho nên không cách nào thoát thân tiễn cô đi được. Hai người đều ra ngoài từ khi còn rất sớm, ở ngay trước cửa ra vào cùng nhau nói lời tạm biệt, Tề Tranh kéo valy hành lý lên tàu điện ngầm để tiến về phía sân bay.

Vừa lên tàu điện ngầm, Tề Tranh đã nhận được điện thoại của Cố Cẩn Đường: "Chị Tề Tranh, chị đang ở đâu để tôi sắp xếp cho người đến đón chị?"

Tề Tranh nhìn hai bên một chút, cô ăn ngay nói thật: "Tôi đang ở trên tàu điện ngầm. Lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau tại sân bay a Cố tổng."

Nghe xong Cố Cẩn Đường không khỏi há hốc miệng. Thật sự là anh không nghĩ tới Tề Tranh đến một chiếc xe để đi còn không có: "Thật có lỗi, là do tôi đã không có sự cân nhắc chu toàn. Đáng lẽ ra tôi nên hỏi trước tình thế của chị để có sắp xếp sớm một chút."

Nên nói thêm là ấn tượng Tề Tranh đối với Cố Cẩn Đường rất tốt chính là vì điều này. Nhiều khi người này thật sự không giống một kẻ cao cao tại thượng, mà giống một người bạn nhỏ ở bên nhà hàng xóm nhiều hơn.

Hai người hẹn nhau gặp tại sân bay, lúc này chuyến tàu điện ngầm của Tề Tranh vừa bắt đầu dừng lại. Cô đi theo dòng người di chuyển dần lên lối ra.

Cố Cẩn Đường cũng không phải chỉ đi một mình, người lái xe đưa anh đi là cháu nội của Tôn lão tiên sinh, nguyên lão của Cố thị, Tôn Đình.

"Tôi đã điều tra về cái người Tề Tranh này. Là người do Cố Nguyên sắp xếp vào. Tại sao cậu lại nhất định phải mang theo cô ta?" Tôn Đình không nghĩ ra.

Giọng của Cố Cẩn Đường tỏ ra rất bất mãn: "Khi nói chuyện cậu cũng nên khách khí một chút. Đó là anh trai của tôi, cậu đừng có lúc nào cũng cứ Cố Nguyên, Cố Nguyên như vậy. Tôi không thích nghe."

Tôn Đình bĩu môi: "Trong khi cậu luôn xem người ta là anh trai, nói không chừng người ta đang trăm phương ngàn kế tính kế trên người cậu đấy."

Cố Cẩn Đường nhíu mày: "Cậu không thấy cậu đã quá đáng lắm rồi hay sao? Nếu không thì cậu xuống ngay tại đây đi, tôi sẽ tự mình lái xe."

Tôn Đình cũng biết có chừng có mực, đến đây thì không lên tiếng nữa.

Cố Cẩn Đường lo lắng: "Lát nữa gặp Tề Tranh, cậu nhớ là phải khách khí một chút. Chị ấy đúng là bạn học của anh trai tôi ở Khang Niết, nhưng mấu chốt nhất chính là, chị ấy là người do tiên sinh Trương Hi Bình giới thiệu đến."

"Trương tiên sinh?" Tôn Đình cả kinh: "Nếu vậy thì đó là mối quan hệ cần thiết phải kéo vào."

Thật sự là Cố Cẩn Đường cảm thấy tức giận người bạn nối khố từ nhỏ cùng nhau lớn lên này đến đau răng. Anh thật sự không hiểu nổi, tại sao tất cả mọi chuyện mỗi khi được nói ra từ cái miệng của cậu bạn này thì lại đều bị nói đến khó nghe như vậy, lại chỉ toàn thực dụng và lợi ích như vậy.

Cố Cẩn Đường dựa người ra phía sau, dứt khoát làm ngơ, nhắm mắt dưỡng thần.

Cuối cùng cũng đến sân bay, sau khi dừng xe tại địa điểm đã được chỉ định, Cố Cẩn Đường xuống xe nhìn chung quanh. Chỉ sau một cái liếc mắt anh đã nhìn thấy Tề Tranh chờ sẵn ở nơi hẹn trước.

"Chị Tề Tranh! Nơi này!" Cố Cẩn Đường vừa cười vừa vẫy tay.

Tôn Đình quay đầu cùng nhìn theo hướng Cố Cẩn Đường gọi người nào đó. Lập tức anh thấy một người con gái mặc trên người một bộ trang phục nhẹ nhàng, thoải mái đang đứng ở nơi đó trông rất tự tại. Khuôn mặt đạt chuẩn, dáng người rất tốt. Nhất là hai cái đùi kia, chậc chậc!

Tôn Đình và Cố Cẩn Đường đều xuất thân từ thế gia, thứ họ thường thấy nhiều nhất là các cô gái trang điểm thật đậm, cũng thường thấy cái gọi là thanh thuần không giả tạo. Nhưng hiện tại lại bắt gặp một cô gái ăn mặc khá tùy ý, cách chưng diện này quả thực đã không đem bọn họ quá coi là cái gì. Điều này thật đúng là đã làm cho anh ta hơi bị chút bất ngờ.

"Được đấy! Đẳng cấp khá cao nha." Tôn Đình nói xong liền tự mình cân nhắc trong lòng.

Cố Cẩn Đường nghiến răng cùng cặp mày nhăn nhúm, anh thật sự là hận không thể đem Tôn Đình đá một cái bay ra ngoài.

Tề Tranh đã nhìn thấy Cố Cẩn Đường, nhưng người bên cạnh anh ta thì Tề Tranh không quen biết.

Cô kéo theo hành lý đi đến cạnh hai người rồi lên tiếng lễ phép chào hỏi: "Cố tổng!"

Cố Cẩn Đường vừa mỉm cười vừa giới thiệu: "Chị Tề Tranh, đây là Tôn Đình ở bên bộ phận phụ trách hạng mục của tổng công ty. Tôn Đình, đây là chị Tề Tranh."

Sau khi nói xong, Cố Cẩn Đường tiến đến bên tai Tôn Đình nghiến răng nghiến lợi khi nói: "Cậu hãy khách khí cho tôi một chút!"

Lập tức khóe miệng Tôn Đình khẽ cong lên, bày ra một nụ cười đến sáng lạn: "Chị Tề Tranh, chào chị."

Hai người cùng nắm tay nhau đầy vẻ hòa khí, Cố Cẩn Đường tỏ ra hài lòng.

Mọi người đều có biểu hiện rất ôn hoà, nhưng Tề Tranh lại không ngốc. Cô đã mơ hồ cảm nhận được từ Tôn Đình sự phòng bị cùng địch ý.

Chào hỏi xong, Tề Tranh kéo hành lý làm người đầu tiên tiến vào cổng sân bay.

Đây bất quá là cũng chỉ là công việc, không phải chuyến đi kết giao bằng hữu.

Hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng về nhà, đây chính là mục đích lớn nhất của Tề Tranh.

Cô thật sự chẳng có lòng dạ thanh thản để mà đi để ý phản ứng của người khác.

Thành phố H ở vào vị trí phía bắc của Trung Quốc, là thành phố đầu mối có tính then chốt ở phương bắc. Đối với nơi này Tề Tranh khá là quen thuộc, dù sao thị trấn Long Giang cũng ở gần ngay thành phố H này, đây cũng là nơi bác cả của Bùi Thanh Phi sinh sống.

Tề Tranh đi theo Cố Cẩn Đường ra khỏi sân bay thành phố H.

Lần trước, khi tới nơi này cô đang học lớp 11. Ngày đó chú Bùi đã đem chiếc xe việt dã tới đón các cô, suốt đường đi là trời đất mênh mông, sóng lúa tầng tầng.

Hôm nay, sau khi đi theo Cố thị, cô được ngồi trên xe thương vụ, phóng xa tầm mắt cũng chỉ nhìn thấy san sát nối tiếp nhau là cao ốc và cao ốc.

Cô bỗng thấy muốn trở về nhà, rất muốn được trở về bên cạnh Bùi Thanh Phi.

Bỗng dưng nhận ra mình lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy thật sự là Tề Tranh không quen.

"Cố tổng, đến nơi rồi!" Bình thường thì Tôn Đình nói chuyện với Cố Cẩn Đường bằng giọng điệu khá là tùy ý, nhưng vì hiện tại có thêm người ngoài, nên người này nói bằng cái giọng mang theo vài phần cung kính. Sự thay đổi này làm cho Cố Cẩn Đường có chút không được tự nhiên, anh nhìn chằm chằm vào Tôn Đình một hồi lâu.

"Cố tổng, cuối cùng cũng chờ được ngài. Đã để ngài phải một đường bôn ba rồi. Trước hết ngài cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, đợi đến ngày mai sẽ có tôi đứng ra thu xếp, mang mấy vị đi lòng vòng nơi này của chúng tôi một chút." Nhìn qua thì thấy đây là một người đàn ông tuổi chừng xấp xỉ năm mươi, bưng cái bụng bia thân thiện tiến lên tiếp đón Cố Cẩn Đường. Bình thường thì trông Cố Cẩn Đường rất giống một cậu học sinh, vậy mà bây giờ lại đang cùng cái người trước mắt này đưa đẩy khá là lão luyện.

Nhìn người thì không thể chỉ xem bề ngoài mà! Đừng để cho ánh mắt của mình bị lừa, Tề Tranh tự mặc niệm trong lòng.

Đem địa đầu xà đuổi đi rồi, Cố Cẩn Đường mời Tề Tranh đi ăn cơm.

Ngay đến bộ quần áo trên người cũng không kịp đổi, Tề Tranh đi theo hai người mặc bộ comple nghiêm túc ngồi vào một trong những nhà hàng xa hoa nhất của thành phố H.

Tôn Đình có cảm giác như lông mày của mình sắp sửa bị lật lên đến bầu trời rồi.

Trong khi đó thái độ của Cố Cẩn Đường lại làm cho người ta không thể nào nắm bắt được.

"Cố tổng, hiện tại đã có thể nói cho tôi biết một chút hay chưa, mục đích chúng ta tới H thành phố là gì a?" Trong khi chờ đợi Tề Tranh đi thẳng vào vấn đề.

Cố Cẩn Đường gật gật đầu: "Tiền căn hậu quả ấy mà, nó là cái dạng này."

Điền sản tại thành phố B đã được khai phá từ rất nhiều năm rồi, thị trường gần như đã trở nên bão hòa, những khu vực nằm ở bờ rìa góc cạnh không có gì béo bở kia, đương nhiên là Cố thị sẽ thấy chướng mắt. Cho nên hiện tại nó đang duỗi tay ra các tỉnh phía ngoài, liên hợp với các công ty địa phương cùng khai phát bản đồ mới.

Hiện tại cái thành phố H ba người đang có mặt đây đang nằm trong kế hoạch đó của Cố thị.

Lần này Cố Cẩn Đường đến đây, kỳ thật mục đích hết sức đơn giản, chính là để ký tên. Những nội dung hợp tác tỉ mỉ khác đều đã được Phòng hạng mục thương lượng hết từ trước rồi, chỉ còn chờ Tiểu Cố tổng ký một cái nữa là xong.

"Có điều cái bầy lão hồ ly này lại xem tôi chỉ là một kẻ ngốc." Cố Cẩn Đường hướng về phía Tôn Đình liếc mắt ra hiệu, Tôn Đình đem một chồng tư liệu đã được chuẩn bị sẵn từ trong cặp tài liệu rút ra. Cố Cẩn Đường cầm chúng trên tay rồi nói bằng cái giọng nghiền ngẫm: "Cho dù tôi chỉ là một người bình thường thì vẫn có thể nhìn ra được đây sợ là có một hố đã được đào sẵn."

Tề Tranh đưa tay tiếp nhận chồng tư liệu. Giấy tờ chuyển nhượng ruộng đất, báo cáo kết quả xây dựng hạng mục, bản tham số thiết kế quy hoạch, bản vẽ thiết kế... những thứ này đều không có gì là vấn đề quá lớn, Tề Tranh lần lượt mở các bản báo cáo ra xem xét một lượt. Vừa nhìn qua liền biết ngay chúng được thực hiện rất chuyên nghiệp, nhưng khi nhìn đến bản dự trù tài chính được đặt ở sau cùng, Tề Tranh sợ đến nhảy dựng lên.

"Đúng là công phu sư tử ngoạm a." Tề Tranh thầm nghĩ. Cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Cẩn Đường một cái, xem ra thì kẻ nào đó thật đúng là chờ đợi lừa gạt một kẻ ngốc nghếch đây mà. Bản thân cô xuất thân từ chính quy, đương nhiên nắm rất rõ toàn bộ quy trình, mà bản thân Cố Cẩn Đường chỉ cần xem bản dự trù kinh phí cũng đã có thể đoán ra có vấn đề ẩn sâu trong đó, muốn qua mặt cũng là chuyện không đơn giản. Vậy nên tính toán của những người này chỉ sợ là rơi vào khoảng không mà thôi.

"Được đấy, Cố tổng." Tề Tranh vừa cười vừa nói: "Coi như là không có tôi ở đây, sợ là ngài cũng sẽ không bị người ta qua mặt."

Cố Cẩn Đường có chút ngượng ngùng. Anh hắng giọng một cái: "Chỉ là hiện tại có một vấn đề nhỏ."

Cố Cẩn Đường cũng không hề giấu giếm khi đem tất cả nỗi khó xử đều nói ra hết.

Một điều rất rõ ràng là cái bản hợp đồng có vấn đề này trước khi được đưa đến trước mặt Cố Cẩn Đường, hiển nhiên là nó đã được truyền qua rất nhiều đốt ngón tay, trong đó khẳng định không thiếu dấu tích của các nguyên lão của Cố thị. Cố Cẩn Đường không muốn để cho bản thân tùy ý trúng chiêu do những người này bài bố, nhưng mà trước mắt anh cũng không muốn cùng những người này trở mặt. Cho nên anh mới cố gắng tìm ra một giải pháp trung hòa, trước hết là tìm cho được một người có thể hiểu rõ vấn đề, giúp anh suy ngẫm lại xem còn có biện pháp nào khác hay không. Sở dĩ Cố Cẩn Đường tìm tới Tề Tranh, nguyên nhân chính là vì bối cảnh của Tề Tranh sạch sẽ, rõ ràng, là người do Trương Hi Bình giới thiệu đến. Mà Trương Công, ngoại trừ có qua lại với Cố lão gia tử ra, cho đến bây giờ ông chưa từng tham dự vào cuộc tranh đấu giữa các phe phái trong nội bộ của Cố thị.

Khi Cố Cẩn Đường nói đến đây, làm như đã hạ quyết tâm, anh dứt khoát nói thêm mấy lời từ ruột gan: "Kỳ thật người nhìn ra hợp đồng có vấn đề không phải là tôi, mà là anh trai của tôi. Trong khi chị Tề Tranh lại cũng là người do anh trai tôi đề xuất nên có thể tính là một trong những người được lựa chọn. Cho nên, tôi thật sự hy vọng là chị có thể giúp tôi một lần này."

Tề Tranh đem tập tài liệu trong tay lật nghe đến rào rào vang dội, sau một lúc lâu cô mới hỏi: "Ý của Cố tổng là muốn tôi giúp bằng cách ép giá?"

Cố Cẩn Đường nói: "Ép giá cũng tốt, làm thế nào đều được. Ý của tôi chính là, chính là a..."

Tề Tranh gật gật đầu. Đến đây thì cô thấy mình không cần Cố Cẩn Đường phải nói thêm gì đi nữa. Cô đã hoàn toàn hiểu được suy tính của người này. Điều anh hy vọng là khiến cho những người kia thấy được mình không phải là một kẻ dễ dàng bị lừa gạt như vậy. Anh hy vọng thông qua chuyện lần này có thể làm cho tất cả mọi người đối với mình phải có chỗ kiêng kị. Mỗi khi ở trước anh mà định giở trò tiểu xảo thì sẽ phải nghĩ lại cho kỹ.

"Ý của Cố tổng tôi hiểu rồi. Tôi cũng chỉ có thể nói rằng tôi sẽ cố hết sức." Tề Tranh vừa cười vừa nói.

Lời nói cũng đã được nói đến mức này rồi, mọi người đều đã hiểu nhau, vậy nên ai cũng rất là vui vẻ.

Phục vụ viên đã bưng đồ uống đi đến, Tôn Đình lấy ra chai rượu sampanh liền chuẩn bị rót đầy cho Tề Tranh.

Tề Tranh cũng lại không thèm khách khí. Cô lập tức lấy đi cái ly đang đặt ở ngay trước mặt Tôn Đình, vì vậy đã làm cho bàn tay đang duỗi ra của người này không đạt được mục đích.

Cặp lông mày của Tôn Đình như vặn lại vào nhau: "Chị Tề Tranh, vào lúc này mà lại không uống hai ly để chúc mừng một chút, có phải là đã quá không nể mặt bọn này rồi hay không?"

Tề Tranh lắc đầu. Đương nhiên ý của cô không phải là như vậy, đơn giản chỉ là cô đã hứa với Bùi Thanh Phi, sẽ không ở bên ngoài uống rượu xã giao khiến cho cô ấy phải lo lắng.

Cô giải thích với Tôn Đình và Cố Cẩn Đường: "Thật có lỗi, vì tôi bị dị ứng với đồ uống có cồn, cho nên để chúc mừng, tôi sẽ lấy trà thay rượu vậy."

"Nếu vậy thì không nhiều thành..." Tôn Đình nhướng cặp lông mày, lời nói vẫn chưa xong.

"Được đấy! Vậy hãy lấy trà thay rượu đi!"

Ở bên kia Cố Cẩn Đường nhanh chóng hủy đi bậc thang của Tôn Đình.

Tôn Đình cũng chỉ có thể hậm hực trở lại vị trí của mình, đúng lúc này anh ta lại nghe thấy Tề Tranh vừa cười vừa nói: "Kỳ thật tôi cũng không đề nghị hai vị uống rượu. Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, tôi hy vọng có thể thừa lúc thái dương còn chưa xuống núi, chúng ta nên đi nơi này nhìn một chút. Chỉ khi hiểu rõ tình huống thì chúng ta mới có đầy đủ vốn liếng để mà nói chuyện được với đối phương."

Cố Cẩn Đường gật gật đầu. Anh cảm thấy những lời này của Tề Tranh kể ra cũng có chút đạo lý. Anh cầm lấy chai sampanh trong tay Tôn Đình: "Thôi được rồi, cậu cũng đừng nên uống nữa."

"Tôi..."

Tôn Đình đang định bày tỏ sự bất mãn của mình thì Cố Cẩn Đường lại không cho anh ta có được cơ hội này. Người này trực tiếp phá hỏng đường lui, chỉ cho anh ta hai sự lựa chọn.

"Hoặc là uống thì đừng đi, hoặc là muốn đi thì đừng uống. Chính cậu tự mình nhìn mà xử lý."

Làm sao Tôn Đình lại có thể bỏ mặc cho một mình Cố Cẩn Đường đi theo một người còn chưa biết được là bạn hay là thù được đây? Bởi thế anh ta đành phải nén giận: "Được rồi, được rồi mà! Đều do cậu định đoạt cả." Hai tay của anh ta rời khỏi mặt bàn, hết mở ra lại nắm vào, tỏ vẻ mình đây là cái người vô tội, trong sạch: "Tôi không đụng vào là được chứ gì."

Ừ, rất tốt! Cố Cẩn Đường thoả mãn gật đầu.

Bữa cơm này của ba người cứ như là gió cuốn mây tan, còn chưa đến ba mươi phút thì đã kết thúc. Trong cuộc đời của Tôn Đình, đây đại khái là bữa ăn chính được ăn nhanh nhất. Sau khi ăn xong anh ta chỉ sợ là dạ dày của mình sẽ tiêu hóa không nổi mất.

Vẫn trong tư thế ngồi liệt ở trên ghế, Tôn Đình đang muốn chờ cho tiêu thực một chút, nhưng Cố Cẩn Đường lại kéo anh ta đứng lên: "Đi thôi! Tìm chiếc xe lại đây!"

"Ngay bây giờ đã đi?" Tôn Đình nhìn đồng hồ rồi có chút tuyệt vọng, lúc này mới hai giờ chiều thôi mà? Thật sự là anh rất muốn được nghỉ ngơi một chút.

"Không nghe thấy chị Tề Tranh vừa nói ban nãy hay sao? Chị ấy đã nói là muốn nhân lúc trước khi trời tối đi xem nơi này một chút rồi đấy." Cố Cẩn Đường thúc giục.

"Được! Được! Được rồi! Chị Tề Tranh! Chị Tề Tranh!" Tôn Đình chậm rì rì đứng dậy, thấy vậy Cố Cẩn Đường nhanh chóng trợ giúp anh ta đi ra cửa.