Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 134: Trước ngày đi công tác



Cố Cẩn Đường không hề giống như những gì Tề Tranh đã tưởng tượng.

Bề ngoài của người này không thâm trầm, đầy toan tính giống Cố lão gia tử, cũng không cởi mở, hòa đồng giống như Cố Nguyên. Mà anh ta...

Dáng vẻ của anh ta hoàn toàn vẫn là dáng vẻ của một cậu trai mới lớn vậy.

Khi Tề Tranh đẩy ra cánh cửa phòng làm việc của Cố Cẩn Đường thì thấy thân hình cao gầy của một người đứng ở trước cửa sổ. Trước đó trong lòng Tề Tranh còn có một chút thấp thỏm không yên, nhưng sau khi người này xoay người lại nhìn thẳng vào cô, chút cảm giác bất an ấy lập tức tan thành mây khói.

Dung mạo trông rất anh tuấn, rõ ràng người này đã kế thừa được hầu hết huyết thống tốt đẹp của Cố thị. Anh có một đôi mắt biết cười, hơn nữa còn không cần tỏ ra đề phòng khi chân thành mỉm cười trước mặt thuộc hạ.

Làn da của Cố Cẩn Đường còn rất trắng, dưới ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ làn da ấy như phát ra một vầng sáng đến chói mắt. Thậm chí anh còn không mặc âu phục, trên người là chiếc áo cổ bẻ có chút kiểu dáng châu Âu, điều này làm cho Tề Tranh nhớ tới đồng phục của Bùi Thanh Phi khi còn học tại đại học Thụy Văn.

Nhìn qua thì thấy Cố Cẩn Đường còn rất trẻ, như thể chỉ sêm sêm với cậu em trai Tề Hồng của Tề Tranh mà thôi. Bao nhiêu dự đoán có ở trong lòng cô từ nãy đến giờ thoáng chốc bị tiêu tan. Cô đã biết đại khái về tuổi của Cố Nguyên, mà người trước mắt này lại là em trai của người kia, nếu vậy thì người này tuổi còn trẻ như vậy cũng là chuyện rất bình thường.

Chỉ sau một cái đẩy cửa mà thôi, vậy mà trong đầu Tề Tranh đã kịp chạy với tốc độ ánh sáng.

Nhưng sau khi cất bước đi vào, cô cũng đã rất tự nhiên trở lại với thân chức nghiệp. Hơi mỉm cười, Tề Tranh mở miệng lên tiếng trước: "Cố tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Cố Cẩn Đường cười cười đi tới trước mặt Tề Tranh: "Chị biết anh trai của tôi rồi đấy. Chị là đàn em của anh ấy hay sao?"

"Ừm... Là đàn chị thì đúng hơn." Tề Tranh nhịn không được, vì bản thân mình mà giải thích một chút.

"Ha ha ha ha ha..."

Thật sự là Tề Tranh không biết chỗ nào trong câu trả lời của mình đã chọc cười người này, khiến cho anh ta dừng không được như vậy đây.

"Khi còn đi học anh trai của tôi là cái dạng gì a?" Cố Cẩn Đường có một đôi mắt rất to, biết nói chuyện, hiện tại đôi mắt ấy tràn ngập vẻ tò mò, như một cậu bé đang nghe một câu chuyện thú vị vậy.

Đây đúng là lần đầu tiên Tề Tranh đụng phải một người xưa nay còn quen thuộc hơn so với chính mình. Không nhịn được cô thụt lùi ra phía sau một bước, lòng đầy cảnh giác. Cô nói: "Kỳ thật, tôi vừa học xong năm thứ nhất thì anh ấy cũng vừa tốt nghiệp, cơ hội tiếp xúc cũng không nhiều. Chỉ vì đều là người Trung Quốc, cho nên tôi mới biết về sự có mặt của anh ấy."

Ánh mắt vốn đang rạng rỡ của Cố Cẩn Đường dần dần trở nên ảm đạm: "Kỳ thật thì tôi cũng rất muốn được tới Khang Niết để học tập, chỉ có điều ông nội không cho, mà anh trai của tôi cũng không cho. Nhưng mà chị có biết không..."

Bala bala...

Tề Tranh phải ngồi lại trong phòng làm việc của Cố Cẩn Đường chờ đợi đến hơn mười phút. Cô thật sự cảm thấy, người này đại khái cho gọi mình đến đây cũng chỉ là để nói chuyện phiếm, trong ba câu thì chủ đề nhất định phải là về Cố Nguyên có đến hai câu rồi. Lúc trước Tề Tranh não bổ chỉ toàn là ân oán hào phú, anh em đấu đá nội bộ...

Thật sự là cô đã suy nghĩ quá nhiều.

Những gì đang xảy ra trước mắt rõ ràng cho cô thấy đây là một người huynh khống.

Sau khi nói một thôi một hồi rồi, Cố Cẩn Đường còn dùng ánh mắt trông mong để nhìn Tề Tranh. Tề Tranh đành phải lên tiếng, cô nói: "Tôi chỉ nhớ được là trong lễ tốt nghiệp anh ấy đã lên phát biểu, bài phát biểu ấy rất có ý tưởng."

Cố Cẩn Đường cực kỳ nghiêm túc khi gật đầu: "Ngay từ khi còn nhỏ anh của tôi đã là như vậy. Nếu anh ấy đã nhìn chuẩn thứ gì đó thì cho tới bây giờ đều không thể nhầm được. Bất cứ việc gì cũng là như thế: về hạng mục, về nhìn người. Cho nên việc anh ấy chịu giúp chị đã nói lên việc anh ấy tán thành năng lực của chị, mà như vậy thì tôi cũng tin tưởng vào chị."

Tề Tranh hơi mỉm cười với cái vẻ lúng túng mà vẫn không mất đi lễ phép. Cái logic này của Cố Cẩn Đường ấy mà... Thật đúng là rất hoàn mỹ.

"Chị đã gặp ông nội của tôi rồi đúng không?" Cố Cẩn Đường hỏi.

Tề Tranh gật gật đầu.

"Ở Cố thị này còn có vô số lão hồ ly khôn khéo không khác gì ông nội của tôi vậy." Rút cuộc Cố Cẩn Đường cũng thu lại cái vẻ tươi cười, lập tức thay đổi thái độ: "Ngay tới đây tôi sẽ phải đi một chuyến tới thành phố H. Ở đó có thể người ta đã bày xong trận thế chờ tôi tới để lừa bịp. Chị cũng trông thấy bộ dáng này của tôi rồi đấy, căn bản là lừa gạt không nổi người ta mà."

Tề Tranh cố nén không làm cái gật đầu, bởi làm động tác đồng ý này chắc chắn sẽ làm tổn thương người ta. Cho dù đó có là lời đánh giá của Cố Cẩn Đường về sự khôn khéo của Cố lão gia tử hay là đánh giá chính mình không đủ trình độ.

Khi nghe đến đây, Tề Tranh đã phần nào hiểu ra được Cố Cẩn Đường tới tìm mình là vì chuyện gì rồi.

Đúng lúc này Cố Cẩn Đường lại nói tiếp: "Thật trùng hợp khi mà tôi thì không có ai giúp đỡ, còn chị lại không có việc gì để làm. Vậy chị có đồng ý đi với tôi một chuyến, giúp tôi một chút hay không?"

Tề Tranh nói không ra lời cự tuyệt, cô đọc ra được sự thành khẩn trong ánh mắt của Cố Cẩn Đường. Hơn nữa cô cũng không muốn vĩnh viễn làm người vô hình tại Cố thị này. Cái người Tiểu Cố tổng đang đứng ở trước mắt này đã tự nguyện cho cô một cơ hội, vậy thì cô không có lý do để mà từ chối.

"Được!"

Đây là lần đầu tiên kể từ khi đi làm đến nay Tề Tranh được đi công tác.

Lúc này Bùi Thanh Phi đang ở trong nhà giúp cô thu xếp hành lý.

"Thành phố H không nóng như thành phố B này. Hiện tại cũng đã sắp sửa đầu thu rồi, mình sẽ bỏ vào đây cho cậu cái áo khoác nha. Cậu ưa thích cái nào?" Bùi Thanh Phi lấy ra từ trong tủ quần áo hai cái áo khoác rồi đem đến trước mặt Tề Tranh.

Một cái sẫm màu, còn một cái màu da cam. Cái nào Tề Tranh cũng lắc đầu.

Đến đứng trước tủ quần áo, cô đưa tay lấy ra một cái áo khác: "Mình muốn cái này!"

Bùi Thanh Phi bất đắc dĩ cười cười: "Nhưng đó là áo của mình."

Tề Tranh mất hứng: "Nhưng tớ vẫn mặc vừa mà! Mình muốn mặc nó."

Bùi Thanh Phi dỗ dành: "Được rồi! Được rồi! Vậy cậu mặc vào thử xem."

Hình thể của Bùi Thanh Phi và Tề Tranh không khác nhau là bao. Điểm khác biệt duy nhất chính là khung xương của Tề Tranh so với Bùi Thanh Phi thì có hơi lớn hơn một chút.

Tề Tranh đem áo khoác choàng lên người. Đúng như Bùi Thanh Phi vừa nói vậy, khi nói về chuyện ăn mặc, đến cùng thì cũng không phải dựa theo thân hình của Tề Tranh để mua áo. Vì cái áo khoác không chọn theo cỡ người của người này, khi mặc vào sẽ có hơi chút kỳ quái.

Bùi Thanh Phi mà lại có thể không biết rõ người này hay sao? Cô nhanh chóng lấy ra một cái áo khoác màu trắng khác: "Cậu thử đổi cái này xem sao."

Với cái áo này trên người, hiển nhiên là đem so với cái áo ban nãy thì vừa vặn hơn rất nhiều. Trông vào thì thấy thanh xuân lại tịnh lệ, ngay lập tức nó làm cho Tề Tranh trở nên điềm tĩnh không ít.

"Cái này nhìn rất đẹp mắt!" Tề Tranh hứng thú bừng bừng mà đi lòng vòng.

Bùi Thanh Phi cũng rất hài lòng: "Đúng vậy đấy. Bỏ vào hành lý đi. Xem như là đã có mình đi cùng cậu."

Chút kia tâm tư của Tề Tranh lập tức bị vạch trần, sau náo loạn giờ đến lượt mặt đỏ. Bởi thực tế thì cô muốn có một thứ gì đó thuộc về Bùi Thanh Phi mang theo bên người.

Sau khi hai người dọn dẹp xong hành lý cho Tề Tranh rồi Tề Tranh mới ấp a ấp úng nói sang một chuyện khác.

"Cái kia... cái nhật ký kia mình đã sao chép xong rồi, chỉ là có hơi chút vấn đề xảy ra mà thôi."

Hả? Chỉ là vấn đề nhỏ?

Bùi Thanh Phi cầm cái điện thoại lên, sau vài cái chạm tay đã nhảy ra diễn đàn BBS, cô đem cái màn hình đến trước mặt Tề Tranh, bắt người này phải nhìn cho rõ ràng.

"Cậu nói thế này mà là vấn đề nhỏ hay sao?" Đuôi lông mày của Bùi Thanh Phi nhướng lên.

Tề Tranh sợ nhất là cái vẻ mặt này của cô ấy. Cô lập tức trung thực đứng thẳng người lên.

Bùi Thanh Phi nghiêm túc cũng chỉ được đúng hai giây đồng hồ, cuối cùng cũng chống đỡ không nổi nữa: "Được rồi, được rồi! Mình cũng không trách cậu."

Tề Tranh chơi xấu khi xông tới ôm lấy eo của Bùi Thanh Phi: "Bây giờ tốt rồi, toàn trái đất này đều biết cậu đã là của mình."

"Không đâu!" Bùi Thanh Phi bình tĩnh lắc đầu.

Tề Tranh có chút cấp bách, làm sao lại còn không phải đây!

Tề Tranh nhè cái cổ của Bùi Thanh Phi gặm một cái, khi cô lại còn muốn tiến vào sâu hơn thì bị Bùi Thanh Phi ngăn lại.

Bùi Thanh Phi nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của Tề Tranh: "Đúng vậy đấy! Cậu mới là của mình."

Wow!

Hai con mắt của Tề Tranh nở muôn vàn hoa đào.

Cô bạn gái nhỏ này của mình thật sự là cực kỳ hăng hái nha!

Tề Tranh dán vào thật gần, dùng cái đầu gối nhẹ nhàng cọ xát vào phía trong bẹn của Bùi Thanh Phi, ý định khiêu khích là rất rõ ràng.

"Vậy thì cậu phải thử một chút xem sao?"

Bùi Thanh Phi làm ra vẻ hết sức nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Vẫn là làm thụ hơn. Làm công quá mệt mỏi."

"Vậy để mình làm nha. Mình lại không sợ mệt! Mình xin nguyện ý cống hiến sức lực."

Cũng còn may là hành lý đã được thu thập xong rồi, nếu không, sợ là phải chờ đến sáng sớm ngày mai mới có thể làm tiếp.

Đêm đã khuya, hai người cùng đắp một cái chăn mỏng. Tề Tranh vẫn chưa thấy buồn ngủ. Cô đang từng chút, từng chút một vỗ về cho Bùi Thanh Phi đi vào giấc ngủ.

Đây là thói quen mới của Bùi Thanh Phi trong thời gian gần đây. Nếu như Tề Tranh không làm vậy thì Bùi Thanh Phi sẽ không ngủ ngon giấc. Tề Tranh vui vẻ ôm lấy người này, dỗ dành, chăm sóc như với một đứa trẻ nhỏ.

Khi Bùi Thanh Phi dựa vào người mình dụi dụi, Tề Tranh có cảm giác như mí mắt của mình rất nặng. Trong cơn mơ màng cô có cảm giác hình như mình vừa bỏ quên mất cái gì.

Là quên mất cái gì đây nhỉ?

Tề Tranh vừa nghĩ vừa mơ mơ màng màng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ngoài đó đang là trăng sáng sao thưa, nó làm cô dường như nhớ lại lòng sông trăng sáng của quê cũ Lăng Giang.

Quê cũ, nước sông, trăng sáng...

Tề Tranh nhớ ra mình đã quên mất cái gì: buổi sáng phải gọi ngay cho mẹ một cú điện thoại.

"Thanh Phi!"

"Hả?"

Trong giọng của Bùi Thanh Phi lúc này mang đầy hơi thở của trẻ nhỏ, hơi có chút gì đó của một đứa trẻ không hài lòng vì bị được đánh thức.

Tề Tranh vuốt ve khuôn mặt hình trái xoan của người này: "Nhớ là phải gọi điện thoại về nhà đấy nhé."

Bùi Thanh Phi nói như lẩm bẩm: "Mình gọi rồi đấy chứ. Ngày nào cũng gọi, chỉ là mình thật sự... Thật sự không biết nên nói chuyện gì với bọn họ nữa."

Bùi Thanh Phi nhắm mắt lại, từ đầu đến cuối không một lần mở ra, nhưng nương theo ánh trăng, Tề Tranh vẫn nhìn thấy rất rõ ràng một chút nước chậm rãi ngân lên từ khóe mắt của cô ấy rồi từ từ chuyển thành một dòng nước nhỏ chảy ra ngoài.

Đầu của Bùi Thanh Phi vùi vào trong ngực Tề Tranh, cô không muốn để cho người này trông thấy, bởi như thế thì Tề Tranh cũng sẽ khổ sở.

Mỗi ngày Bùi Thanh Phi đều gọi điện thoại về cho người nhà. Mới đầu khi vừa mới bắt đầu đi làm cô còn có đôi lời để nói, nhưng về sau này thì phần lớn thời gian đều là trầm mặc. Cô muốn nói với gia đình về Tề Tranh, nói một chút về chuyện cậu ấy rất cố gắng học tập, nói một chút chuyện cậu ấy tìm được công việc mới. Nếu không thì cũng nói một chút về cuộc sống của các cô. Chuyện các cô đổi phòng ở, các cô cùng nhau bố trí nhà mới. Chuyện các cô còn mua bồn tắm lớn cùng giường mới. Hoặc là chuyện mỗi ngày các các cô cùng nhau chạy bộ vào buổi sáng sớm. Mỗi ngày các cô đều sống hết sức tự tại.

Nhưng lại sợ là ba mẹ không muốn nghe những chuyện này. Mẹ vẫn luôn hy vọng cô sẽ trở về miền nam. Nếu như cô được ba mẹ đồng ý cho mình và Tề Tranh sống với nhau, kỳ thật chuyện ở miền nam hay phương bắc đều không sao cả, nhưng khi cô cùng với người trong nhà trò chuyện thì cả ba và mẹ đều hy vọng chỉ một mình cô trở về nhà trước một chuyến.

Nếu không được mang theo Tề Tranh trở về, cô không muốn trở lại đặt chân lên đất Lăng Giang dù chỉ là một bước. Cứ như thế hai bên đều giằng co tại một điểm này.

Nếu đã như vậy, mỗi ngày các cô còn có thể nói cái gì với nhau đây?

Nhưng mà, dù không hài lòng, Bùi Thanh Phi vẫn luôn nhớ nhung người nhà, nhớ nhung ba mẹ.

Mỗi ngày đều gọi điện thoại, nhưng kết quả lại là mỗi ngày đều hành hạ lẫn nhau.

Tại nơi này, vào lúc nửa đêm, vào cái lúc Tề Tranh từng chút từng chút một vuốt ve, vỗ về ấy Bùi Thanh Phi lại cảm thấy dị thường thất lạc.

Tại sao những người khác cái gì cũng có thể đem tình cảm của mình, bất kể là tốt đẹp hay thất bại, chia sẻ với người thân nhất, còn bản thân mình lại chỉ có thể để cho Tề Tranh phải chịu ấm ức, đến một câu cũng không thể nói ra như vậy đây?

Nhìn Bùi Thanh Phi khe khẽ nức nở trong lòng mình như vậy, quả thực Tề Tranh cảm thấy đau lòng đến chết đi được.

Cô cẩn thận đem người này ôm vào trong ngực.

"Thực xin lỗi." Bùi Thanh Phi nói khẽ.

"Những lời này cậu vĩnh viễn đừng bao giờ nói với mình nữa." Tề Tranh vẫn luôn lạc quan như trước: "Mình phải phạt cậu."

Bùi Thanh Phi nín khóc, mỉm cười rồi dò hỏi: "Phạt mình cái gì? Bắt mình ngủ ghế sô pha hay sao?"

Tề Tranh liền vội vàng lắc đầu: "Không! Không! Không! Đó là trừng phạt chính mình!"

Nói xong, Tề Tranh hung hăng hôn lên Bùi Thanh Phi, bắt người này phải hé miệng ra, dây dưa lên đầu lưỡi của cô ấy, hơn nữa còn không nặng không nhẹ cắn cô ấy một ngụm.

Bùi Thanh Phi bị đau, vội vàng rút về.

"Đau!"

Cô khẽ cau mày.

"Bết đau là được rồi. Đây chính là trừng phạt. Về sau không được nói lời xin lỗi nữa." Tề Tranh uy hiếp.

"Bây giờ cậu cũng bắt nạt mình." Bùi Thanh Phi hút hút cái mũi.

"Làm sao mình lại có thể?" Tề Tranh ôm người này thật chặt vào trong ngực: "Trong mấy ngày mình không có mặt ở đây cậu nhớ là phải ăn cơm thật ngon, ngủ thật ngon giấc, ngoan ngoãn chờ mình trở về. Đúng rồi, cậu muốn có quà gì nào? Để mình tìm xem ở thành phố H có đặc sản gì được cho là đặc biệt hay không."

Bùi Thanh Phi quay lại ôm lấy Tề Tranh: "Cái gì mình cũng không muốn, mình chỉ cần cậu sớm trở về là được rồi."

Tề Tranh gật đầu đồng ý: "Cậu cứ yên tâm đi. Ngay sau khi công việc kết thúc, mình sẽ lập tức bay trở về bên cạnh cậu, nửa giây cũng sẽ không để lỡ."