Cấm Tình

Quyển 3 - Chương 24



“Linhlinh...”Lúc di động vang lên, không cần nghĩ cũng biết là ai.

“DuyệtDuyệt, hôm nay trở về nhà sớm một chút, anh đã hỏi bác sĩ rồi, ba có thể xuấtviện, buổi tối anh sẽ đi đón ba mẹ! Em ở nhà chuẩn bị một chút nhé!”

“Được!”Có lẽ ba mẹ sớm rời đi cũng không phải là một ý tưởng tồi!

Kếtthúc cuộc gọi, tôi nhìn Đường mẫu. “Mẹ, con có việc phải đi trước!” Tôi đứnglên, nhìn Đường Tỉ Lễ đang “vui vẻ” ở một bên. “Chuyện của cậu, con sẽ khôngnói, có thời gian rảnh, con sẽ liên lạc với mẹ sau!”

Đườngmẫu gật đầu, trên mặt hiện lên một chút buồn bã, thở dài, bước đến, kiên nhẫnnói gì đó với Đường Tỉ Lễ, hắn ta giống như một đứa trẻ mân mê miệng, phủiphủi, lực mạnh đến nỗi suýt nữa làm Đường mẫu ngã sấp xuống.

“Mẹ!”Tôi cuống quít chạy tới, đỡ lấy thân mình lảo đảo của Đường mẫu. Đường mẫu lắcđầu, cười với tôi: “Không sao, cậu vẫn như vậy!”

“Mẹ,cho dù cậu như bây giờ... Nhưng cậu vẫn là một người đàn ông trưởng thành cósức khỏe, mẹ phải cẩn thận, nếu không, chúng ta tìm riêng một người chăm sóccho cậu!”

“Khôngcần... Tiểu Phi, nhiều người nhiều miệng, nếu để Diệc Diễm biết...” Đường mẫubiến sắc, kích động xua tay! Thấy bà ấy kinh hoàng như thế, tôi đành thỏa hiệp:“Con biết rồi, về sau sẽ nói, con đi đây, mẹ!”

Đúngvậy, hiện tại chúng tôi đều phải trốn tránh một người, một người tôi yêu...chồng tôi!

Buổitối, Đường Diệc Diễm bảo người giúp việc chuẩn bị bữa tối thật phong phú, ba mẹrất vui vẻ, ba dường như đã quên hết việc bị gãy chân, cả buổi tối đều mang nétmặt tươi cười, nhưng mỗi khi nhìn hai tay không được tự nhiên lúc dichuyển xe lăn của ba, tôi nhịn không được nỗi chua xót trong lòng, nếu không cótôi, không có người con gái này, ba sẽ bị như vậy sao?

“DuyệtDuyệt... Ăn nhiều một chút!” Mẹ gắp thức ăn vào trong bát cho tôi, nhìn tôi,tôi lập tức cười: “Cảm ơn mẹ!”

“Ba,uống thử loại rượu vang đỏ này xem, rất được!” Đường Diệc Diễm thân thiết mờiba một ly vang đỏ, tôi nghĩ, cho dù nếu hắn không am hiểu giao tiếp, ít nhất,đối với ba mẹ tôi là thực sự tôn kính, hoặc là... Chỉ là bởi vì ba mẹ của tôikhông chạm vào điều kiêng kị của hắn, nếu có một ngày, ba mẹ chạm vào chỗ cấmkị của Đường Diệc Diễm... Như vậy... nói không chừng hắn sẽ... Nghĩ đến đây,tôi lại càng cảm thấy để ba mẹ về Mĩ sớm một chút là điều sáng suốt.

“DiệcDiễm, ba mẹ tính ở vài ngày nữa sẽ trở về Mĩ !” Mẹ vừa gắp thức ăn cho ĐườngDiệc Diễm, vừa nói.

“Nhanhnhư vậy sao?”

“À, bacon định trở về tham gia trận đấu thư pháp, mấy ngày nữa là tới rồi!” Mẹ cườicười. “Sau này hai đứa phải chung sống hòa thuận, đối xử với nhau thật tốt!”

“Vângthưa mẹ!” Đường Diệc Diễm cười, cầm tay tôi. Trong lòng tôi lại dâng lên mộttrận tranh đấu, tại sao rõ ràng là có độ ấm, mà thứ cảm nhận được lại chỉ córét lạnh!

Ba mẹ,hai người hãy rời xa nơi này, rời xa con, rời xa mầm tai họa này! Con không thểvì tình yêu của mình mà liên lụy đến người thân. Con gái bất hiếu, không thể ởbên hai người, chỉ có như vậy, hai người mới được an toàn!

Vàingày sau, ba mẹ rời khỏi thành phố này, trở về Mĩ, tất cả dường như lại trở vềnhư cũ, lại giống như không phải. Tôi và Đường Diệc Diễm tưởng như bình tĩnhsống chung, hắn thật sự yêu tôi, sủng tôi, còn tôi chỉ có chết lặng! Hiện tại,cũng chỉ có con, chỉ cần con có thể sống khỏe mạnh, còn chẳng mong cầu điều gìhơn. Tất cả đã sớm là hư ảo, tất cả đã sớm là bọt nước, mấy ngày nay, chúng tôiquá bình an vô sự, nhưng lại rõ ràng cảm giác được sự xa cách, sự xa cách dầndần này, lộ ra lực bất tòng tâm, cho dù muốn bù lại như thế nào, muốn cứu vãnra sao, cũng đành bất lực. Trong khoảng thời gian này, tôi cũng đi trại andưỡng thăm Đường Tỉ Lễ, không phải cố ý, chỉ là muốn đi thăm. Dù có thù hận hắnta sâu như thế nào, nhưng trong lòng lại dâng lên sự thương hại, trông hắn taquá tầm thường vô vi như vậy, còn không bằng cái xác không hồn...

oOo

“Tìnhnguyện viên?” Đường Diệc Diễm khẽ nhíu mày, ngừng đôi đũa trong tay, biểu tìnhkinh ngạc.

“Ừm,hiện tại em cũng không có việc gì làm, lần trước gặp một người bạn cũ, cô ấyđang công tác ở trại an dưỡng, em muốn thử đi làm công việc tình nguyện!” Tôido dự mãi, vẫn đưa ra quyết định của tôi với hắn.

“Nhưngcông việc tình nguyện rất vất vả, nếu em thấy buồn chán, có thể ra ngoài muasắm, đi dạo phố!” Mua sắm, đi dạo phố, tôi và ký sinh trùng còn có gì khác biệtchứ?

“Em chỉmuốn đi tìm hiểu một chút, trước kia em cũng từng làm mà!” Thật sự không muốnnói như vậy, cho dù hắn không đồng ý, tôi cũng sẽ dùng hết mọi cách, chỉ là nóivới hắn một tiếng có thể bớt được rất nhiều phiền toái không cần thiết. Mẹ nói,muốn sắp xếp cho Đường Tỉ Lễ đến nơi hẻo lánh một chút, tất cả chúng tôi đềuhiểu được sự “thần thông quảng đại” của Đường Diệc Diễm! Cho nên sau này, tôicông tác ở chỗ đó có lẽ sẽ không có vấn đề gì!

“Vậycũng được!” Thấy tôi kiên trì, Đường Diệc Diễm dường như cũng thỏa hiệp, do dựmột lát rồi gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng nắm đũa gắp thức ăn vào bát của tôi.“Đừng làm quá sức... Ăn nhiều một chút, càng ngày càng gầy, anh sẽ đau lòng!”

Tôi gậtđầu, gắp thức ăn trong bát đưa đến bên miệng. Hiếm khi cảm thấy hương vị cũngkhông tồi, sự việc đến ngày hôm nay, cuối cùng hắn cũng đồng ý với một yêu cầucủa tôi sao?

“Mẹ...Mẹ...” Vú Trương ôm Tinh Vũ đi ra, con đã có thể gọi mẹ, dáng vẻ thơ ngây làniềm vui cho mỗi người, cũng là nguồn hạnh phúc của tôi.

“VúTrương... Sau này tôi có việc bận, hãy cẩn thận chăm sóc tiểu thiếu gia giúptôi!” Tôi đón lấy con từ trong lòng bác ấy, vú Trương quái dị nhìn tôi một cái,rồi lại hướng về phía Đường Diệc Diễm, thấy hắn gật đầu, mới lên tiếng.

Đúngvậy, ở nơi đây, ai mà không bị người đàn ông này điều khiển, hắn khống chế tấtcả, mỗi người, mỗi một việc! Hắn không cho phép, ai có thể, ai dám hành độngthiếu suy nghĩ?

oOo

“TiểuPhi, phiền cô dẫn ông Trương ở phòng 302 ra ngoài sân tắm nắng!” Cùng làm từthiện ở trại an dưỡng này với tôi là Tiểu Triệu, một giáo sư ở trường đại họcy, dùng thời gian cuối tuần đến trại an dưỡng này để khám và điều trị miễn phícho những người già neo đơn. Còn tôi, cũng che giấu thân phận của mình,chỉ nói mình là một bà nội trợ nhàn rỗi không có việc gì làm, chứ không phải...tổng tài phu nhân của một tập đoàn khổng lồ. Với tôi mà nói, điều này khôngphải vinh quang, ngược lại là gánh nặng, danh hiệu này không lúc nào là khôngkhiến tôi liên tưởng tới cảnh tay tôi nhiễm đầy máu tươi đứng ở vị trí hôm nay.

“Được!”Tôi ngẩng đầu, xoay người đáp, chỉnh lại quần áo trên người, lau mồ hôi trêntrán, nhưng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, đã lâu không có cảm giác được gió nhẹthổi bay những giọt mồ hôi. Tôi đỡ bác Trương vui vẻ ra khỏi cửa, ông lão tuyrằng thân thể tê liệt, nhưng tinh thần lại vô cùng khỏe mạnh, càng không ngừngnói chuyện phiếm với tôi, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái mà trước nay chưatừng có! Thậm chí, gần đây tôi thường có cảm giác như vậy, cảm giác bản thândường như không còn muộn phiền, bối rối cũng bớt đi, mục tiêu của cuộc sốngchính là như vậy sao? Có lẽ là thật, ít nhất, tôi thấy vui vẻ, ít nhất tronglòng có thể tạm thời quên bi thương, tôi và Đường Diệc Diễm đều cố ý không muốnđề cập tới chuyện này, nhưng giữa chúng tôi vẫn tồn tại những vấn đề! Ít nhất, giúpđỡ người khác, cảm giác tội ác trong lòng tôi có thể giảm bớt một chút. Có mộtchút được tha thứ.

Cuộcsống tiếp diễn như vậy!

Tiếptục đi dạo với bác Trương, tâm tình cũng vô cùng vui vẻ, đời người khó nhất cólẽ chính là tìm được mục tiêu của mình!

Mộtngày vất vả, trì hoãn thế nào cũng đến lúc tam tần, thu dọn xong tất cả, tôithong thả đi ra trại an dưỡng. Nhìn xung quanh, xe buýt còn chưa đến, đành ởđây chờ một lát vậy! Bỗng có tiếng gọi quen thuộc, tôi quay đầu, quả nhiên làkhuôn mặt tươi cười của Lí Thịnh Mân. Giữa chúng tôi có phải thật sự có loạiduyên phận phải không?

“ThịnhMân?” Tôi ngẩn người, ngay cả trong bệnh viện ở ngoại ô hẻo lánh này mà cũng cóthể chạm mặt? Anh ấy ở đây?

LíThịnh Mân cười cười, đi tới. “Trùng hợp như vậy cơ đấy? Anh tới đây thăm mộtngười bạn, còn em...?”

“À, emđến làm tình nguyện!”

Tôi xấuhổ cười, lần trước bởi vì sự xuất hiện của Đường Diệc Diễm mà chúng tôi gặp lạikhông vui vẻ gì, còn lần này...

“Córảnh không? Cùng đi ăn tối nhé?” Lí Thịnh Mân chỉ về phía xa. “Xe của anh đỗ ởbên kia.”

Bữatối? Hay là thôi đi, bằng không, không biết sẽ gặp phải phiền toái gì, tôinhanh chóng lắc đầu. “Không được rồi, nhà em... còn có việc. Hôm khác đi!”

“Vậy à?Được rồi!” Lí Thịnh Mân cũng miễn cưỡng cười, mọi người đều hiểu được, lầnsau... không biết là đến bao giờ? Nhưng nếu bị Đường Diệc Diễm hiểu lầm, chỉ sợtôi sẽ không thể đến nơi này nữa, cho nên tôi không dám mạo hiểm.

“Anhđưa em vào thành phố, giao thông công cộng ở nơi này rất thất thường!” Lí ThịnhMân tốt bụng đề nghị. “Dù sao cũng là tiện đường mà!”

“Vậy...cũng được!” Tôi nghĩ như vậy cũng không quá nghiêm trọng. Vì thế cũng vui vẻgật đầu, đi bên cạnh Lí Thịnh Mân. Chúng tôi khoái trá cười nói, mấy năm khônggặp, tính cách của Lí Thịnh Mân so với trước kia thay đổi không ít, tuy rằngngẫu nhiên cũng có lúc thất thần, có thể phát hiện một chút bất thường trongmắt anh, nhưng... nhưng ai mà chẳng có những câu chuyện của riêng mình?

Chúngtôi một đường nói cười đi đến bãi đỗ xe phía sau trại an dưỡng, sau lưng độtnhiên vang lên một âm thanh bén nhọn, dự cảm bất an làm tôi lạnh cả người.

Quayđầu, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe thể thao quen thuộc ở phía sau chúng tôichậm rãi chạy đến, kính phản chiếu khiến tôi nhìn không rõ khuôn mặt ngườitrong xe, nhưng biểu tình của Đường Diệc Diễm căn bản là không cần tôi đoán.Còn tôi... thật đúng là trăm từ khó biện giải, ai bảo chúng tôi mỗi lần đều bị“tóm”?

Xấu hổxoay người chào Lí Thịnh Mân, tôi tự giác ngồi vào trong xe Đường Diệc Diễm. Hômnay, sao đại thiếu gia lại bỗng nhiên hưng trí tới đây đón tôi? Còn trùng hợpđể hắn thấy tôi và Lí Thịnh Mân. Điều này có phải trùng hợp hay không, mỗi lầnđều như vậy, giống như Lí Thịnh Mân xuất hiện là để Đường Diệc Diễm hiểu lầm?Ông trời thật biết đùa dai!...

“Xemra, hình như anh lại quấy rầy hai người!” Vừa lên xe, Đường Diệc Diễm theo thóiquen bắt đầu châm chọc khiêu khích, nhưng người hiểu hắn đều biết, đây là điềmbáo cho sự tức giận của Đường tổng. Vẫn là tuyệt đối đừng mở miệng, họa là từ miệngmà ra.

Tôingoan ngoãn cài dây an toàn, mặc cho Đường Diệc Diễm tiếp tục nhấn chân ga, mặccho những hợp âm bắt đầu tăng dần. Ngoài gắt gao nắm chặt tay, tôi không biếtcòn có thể làm được gì. Hiện tại, chúng tôi càng tránh va chạm, lại càng không ngừngma sát!..

“Emluôn miệng nói muốn đi làm, chính là bởi vì hắn hả?” Đường Diệc Diễm siết chặttay lái, mỉa mai nhướng mày.

“Khôngcần biết anh có tin hay không, chúng tôi thật sự là vừa mới gặp nhau!” Nếu tôikhông giải thích, tôi hoàn toàn có lý do tin tưởng sức tưởng tượng “phong phú”của Đường Diệc Diễm có thể đem mọi chuyện vặn vẹo đến bất khả tư nghị, cho nêntôi vẫn nhịn không được mà mở miệng. Nhưng tôi đã quê , Đường Diệc Diễm thờphụng chính là “giải thích tương đương với che dấu”.

Nghe tôinói, Đường Diệc Diễm cố tình gây sự, làm trầm trọng thêm, hắn dừng xe lại, mặckệ những chiếc xe đang lướt qua. “Vừa mới gặp? Vừa mới gặp có cần cuời cười nóinói, bộ dáng thân thiết như thế không? Đến nơi này mà cũng gặp được cơ à?”

Hắnkhông chịu tin tưởng, tôi cũng khó giải thích, dù sao mặc kệ như thế nào, hắnđều có lý do của hắn, nhưng... tại sao hắn luôn chuyên chế, luôn bá đạo nhưvậy? Tại sao không thể cho tôi một chút tự do? Chẳng lẽ hắn không biết, tất cảmọi chuyện hắn làm với tôi, đều bức tôi phải quên đi tình yêu đối với hắn, bứctôi hận hắn!

“Phảirồi, tôi thừa nhận, giống như anh đã nói, chúng tôi chính là ở đây yêu đươngvụng trộm, tôi đến nơi này làm là để tạo điều kiện gặp anh ấy, tất cả suy đoántrong đầu anh đều đúng, chúng tôi đúng như anh tưởng tượng!” Tôi cũng không camchịu, không nhượng bộ rống lên với Đường Diệc Diễm. Mỗi ngày phải chịu áp lực,đau khổ, tội lỗi vì phải tiếp tục sống, tôi đã chịu đủ, nếu có thể, cứ như vậygiết tôi đi!

“Em....”Đường Diệc Diễm giơ tay lên, trên mặt là một trận khó xử, nhưng nhìn thấy tôikhông chút sợ hãi bày ra bộ dáng mặc hắn đánh chửi, trong mắt hắn hiện lên mộttia khác thường. Hắn buông tay, cứng ngắc xoay người, khởi động xe, bắt đầulẳng lặng lái xe, so với với dáng vẻ vừa rồi hoàn toàn cách biệt một trời mộtvực, điều này... là sao?

“Xinlỗi!” Một lúc lâu sau, tôi nghe được hai tiếng đó, còn hoài nghi tai của mìnhcó vấn đề hay không. Đường Diệc Diễm... Hắn vừa giải thích với tôi? Từ lúc bắtđầu đến giờ, số lần hắn chủ động giải thích với tôi chỉ có thể đếm trên đầungón tay, chứ đừng nói gì đến chuyện sau khi thấy tôi thân thiết với ngườiđàn ông khác, hắn còn có thể ở nén giận, chủ động “giải thích”?

Nhưngngoài giật mình, tôi cũng không có cảm giác gì khác. Nếu là trước đây... Nhưnghiện tại mọi thứ đã khác biệt, ở bên cạnh Đường Diệc Diễm, tôi so với cái xáckhông hồn không có gì khác nhau, áy náy làm tôi không có cách nào mở lòngvới hắn, tôi càng hạnh phúc, sẽ càng khiến bản thân áy náy. Sao tôi có thể dùngmáu tươi của người khác để tạo dựng hạnh phúc của mình?

Đối vớisự giải thích của Đường Diệc Diễm, tôi cũng không mở miệng, không tỏ vẻ gì, chỉyên lặng phóng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng vẫn cảm thấy quái dị!

Về nhà,tôi cũng không có gì làm, lập tức đến phòng con chơi, đã một ngày chưa thấycon. Sau đó chỉ là ăn cơm, nhàn rỗi một lát, xem TV, lên mạng. Chơi vui vẻ vớicon một hồi, nếu Đường Diệc Diễm có hưng trí, sẽ sớm cùng hắn ở trên giường,nếu không, hắn sẽ ở thư phòng làm việc đến đêm khuya, khi đó, tôi đã ngủ say,cho dù không ngủ, cũng sẽ giả bộ ngủ.

Trướckia, không có lúc nào là không muốn Đường Diệc Diễm ở bên cạnh tôi, nhưng bâygiờ, không lúc nào là không nghĩ cách tránh ở một chỗ với hắn. Chỉ cần ở chungsẽ làm tôi cảm thấy áp lực, khẩn trương, không được tự nhiên, hoặc là lại nhớtới chuyện cũ không vui. Cuộc sống chết lặng như vậy, nhưng không cách nàothoát khỏi, còn tình yêu sao? Vẫn còn đó, nhưng lại khiến nội tâm áy náy và bảntính sợ hãi đối với Đường Diệc Diễm! Không sai, là sợ hãi, hắn không từ thủđoạn đạt được mục đích, tính cách muốn trả thù đến tận cùng thật sự làm tôi sợhãi! Càng đáng sợ hơn là, hiện tại, mỗi một việc hắn làm, hoặc nhiều hoặc ít,đều là bởi vì tôi, người tôi yêu nhất lại ném tôi xuống vực thẳm vô vọng, làmtôi không thể thoát khỏi!

ĐườngDiệc Diễm dịch chuyển khỏi người tôi, tôi lặng lẽ thở dài, theo thói quen muốncuộn mình lại. Hiện tại, tôi không cần uống thuốc, từ sau khi tôi sinh Tinh Vũxảy ra chuyện ngoài ý muốn, Đường Diệc Diễm cũng nghĩ tới việc thắt ống dẫntinh, nhưng giờ đã không còn cần thiết nữa, ít nhiều cũng nhờ “công lao” củaĐường Diệc Diễm, chúng tôi không cần làm gì, tránh để sinh mệnh vô tội lại sinhra trong một gia đình vỡ nát, nếu còn có thể gọi là gia đình! Nhưng việc nhưvậy rồi, Đường Diệc Diễm vẫn không từ bỏ, hắn thường mua thuốc quý, bảongười giúp việc nấu cho tôi ăn, cũng là vì cảm giác tội lỗi, dù sao là hắn tựtay đẩy tôi xuống lầu!

Có lẽquá mệt mỏi, Đường Diệc Diễm xoay người, đưa lưng về phía tôi, không biết từkhi nào, hắn không còn ôm tôi ngủ như lúc trước, hiện tại, chúng tôi dường nhưtrở về những ngày đầu tiên ở chung, ngoài thân thể tiếp xúc, chính là khôngngừng hiểu lầm, không ngừng xa cách, không ngừng nghi kị!

Cuộcsống trở nên tê liệt, trở nên không thú vị, không ai ngờ rằng chúng tôi sẽ nhưthế này, tới ngày hôm nay, lúc kết hôn, ai ngờ sẽ biến thành như vậy. Nhưngngay từ đầu hiểu rõ tính cách của Đường Diệc Diễm, Đường Diệc Diễm giao chìakhóa xe cho Qua Nhan, Đường Diệc Diễm sai khiến những người đàn ông khác đốiphó với cô giáo... Đủ loại chuyện xảy ra, chúng tôi đều nên nghĩ đến, nghĩ đếnngày hôm nay!

Tôinhắm mắt lại, tiềm thức khiến thân mình nhích lại gần một chút, càng cuộn ngườilại. Ngày mai, Đường Diệc Diễm còn có thể cho tôi đi trại an dưỡng sao? Đúngrồi, còn cả Đường Tỉ Lễ, mấy ngày nữa hắn sẽ chuyển viện, nếu hôm nay ĐườngDiệc Diễm gọi người đi điều tra... tất cả mọi vấn đề sẽ theo nhau mà đến, tôiphải đối phó thế nào đây? Thật phiền toái!

Khôngtồn tại cảm giác gì, chỉ cảm thấy một trận rét lạnh, chăn bông dày cũng khônggiúp ích gì, rét lạnh từ trong thân thể phát ra, cũng không thể tránh khỏi, bởivì trái tim vĩnh viễn ở trong hồ băng! Nhân sinh bất đắc không thể làm gì khác!

Một đôitay từ phía sau ôm lấy tôi, bàn tay cực nóng. “Bà xã... Lạnh à?” Giọng ĐườngDiệc Diễm khàn khàn vang lên bên tai tôi, không đợi tôi trả lời, Đường DiệcDiễm đã ôm cả người tôi vào trong ngực.

Có đôikhi, tôi thật sự mong có thể cảm nhận được một chút ấm áp như lúc trước, hiệntại.... loại cảm giác uất ức ngọt ngào này, nhưng... một khi tôi quay đầu nhìnvào sự thay đổi, thì phải đối mặt với nó. Trong lòng quặn đau làm tôi không thểhưởng thụ điều ngọt ngào này. Vì thế, tôi không quay đầu, cũng không nóichuyện, ngoan ngoãn mặc hắn ôm.

Hạnhphúc có được không chỉ là sự nỗ lực của hai người, bởi vì trong hạnh phúc vẫncó những khoảng trống, một khi mất đi sẽ không bao giờ trở về nữa, cũng tìmkhông thấy! Đường Diệc Diễm, chúng ta rốt cuộc làm sao vậy, sao có thể như vậy?Đau đớn quá! Mệt mỏi quá!

May làhôm sau, Đường Diệc Diễm vẫn để cho tôi đến trại an dưỡng. Lúc đầu tôi tưởnghắn sẽ giận chó đánh mèo, nhưng không. Chỉ là từ lần đó về sau, tôi cũng trởnên thật cẩn thận, ngoài chăm sóc người già bị bệnh, tôi quyết định không nóichuyện với bác sĩ nam trong bệnh viện, ngay cả những thanh niên trẻ tuổi, khôngnói những chuyện không liên quan đến công việc, bởi vì tôi không biết lúc nào,Đường Diệc Diễm sẽ đến đón tôi, tránh được một lần hiểu lầm, lần sau phải làmthế nào?

“Cậuhình như tốt hơn một chút, gần đây... thỉnh thoảng cậu ấy thậm chí còn có thểtỉnh táo gọi mẹ một tiếng chị!” Đường mẫu cười khanh khách ngồi bên cạnh tôi,trên mặt tất cả đều là thỏa mãn, liếc nhìn Đường Tỉ Lễ ở đằng xa. “Tiểu Phi,ngày mai mẹ sẽ âư cậu tới bệnh viện khác, có lẽ sẽ tiến thêm một bước trị liệu,mẹ hy vọng cậu sẽ tốt hơn!”

Tốthơn? Để hắn nhớ lại người mình yêu ở trước mặt chính mình bị những người đànông khác... Nhớ rõ cháu mình bày ra tất cả điều này? Nhớ rõ trước kia mình độcác cỡ nào, nhớ rõ đây là báo ứng của mình?

Có lẽ,hiện tại, đối với Đường Tỉ Lễ như thế này mới là tốt nhất, rời xa thù hận, rờixa dục vọng, có gì không tốt?

“Mẹ, cóđôi khi, nhớ rõ mọi chuyện cũng không hẳn là chuyện tốt!” Nhớ rõ tất cả, nhớ rõtội ác của hắn?

“Có lẽvậy!” Đường mẫu thở dài, bà ấy có thể nào không rõ tôi nói cái gì?

“Nhưng,con người luôn thay đổi, nếu trước đó cậu... cậu như vậy, ai lại không thươngtâm? Hiện giờ cậu đã bị chúng bạn xa lánh , trừ mẹ là chị, cậu ấy cái gì cũngkhông có! Cậu đã vì tội ác trước kia của mình mà trả giá tất cả!”

Thậtra, đối với Đường Tỉ Lễ mà nói, trừng phạt như vậy căn bản không đủ để bù lạitội nghiệt do hắn gây ra. Nhưng đến bước đường ngày hôm nay, ai nhẫn tâm màtrách cứ hắn đây? Đường Tỉ Lễ đã phát điên, chỉ còn là một người đáng thương màthôi!

“Mẹ, mẹcũng phải giữ gìn sức khỏe, gần đây mẹ gầy đi nhiều, mẹ cũng nên thường xuyênđến thăm chúng con. Tinh Vũ rất nhớ bà!”

“TiểuPhi!” Đường mẫu rơi nước mắt, nắm chặt tay tôi, nghẹn ngào. Đúng vậy, trongcuộc sống, mọi chuyện chính là biến hóa vô thường, trước đây không lâu, bà ấycòn mắng tôi là hồ ly tinh, câu dẫn con trai bà ấy, hiện tại, tôi lại thành condâu của bà.

“TiểuPhi, thật vất vả cho con!”

Vất vả?Là nói ở bên cạnh Đường Diệc Diễm, hay là nói công tác ở nơi này, hay là cái gìkhác? Tóm lại, trái tim thực sự rất mỏi mệt!

“DiệcDiễm... Chỉ là không biết cách biểu đạt, nó chỉ là quá yêu con, hoặc cómột số việc, nó làm quá mức cực đoan, nhưng nó tuyệt đối sẽ không làm conbị thương!” Dù sao cũng là con mình, nhìn thấy tôi không vui, bà ấy vẫn muốnthay con nói lời hay, nhưng bà ấy làm sao biết, Đường Tỉ Lễ không phải chuyệntàn nhẫn duy nhất Đường Diệc Diễm đã làm, còn có rất nhiều, rất nhiều chuyệnkhiến tôi tuyệt vọng, khiến tôi thương tâm. Khuôn mặt những người vô tội nàymỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của tôi, loại dày vò nội tâm này, loại áynáy này, chỉ hai ba câu nói làm sao có thể chấm dứt?

Tìnhyêu của hắn, ngay từ đầu đã trầm trọng làm tôi không thở nổi, sao có thể khiếntôi tiêu tan. Hắn không biết biểu đạt lại đem người khác bức đến vách đá, biếntôi thành tội nhân, muốn tôi thông cảm như thế nào đây? Hắn thực sự không muốnthương tổn tới tôi, nhưng lại khiến tôi mình đầy thương tích, cái gọi là tìnhyêu của chúng tôi lại hủy diệt mạng sống của những người khác, như vậy, chúngtôi còn có thể biện minh điều gì?

“Mẹ,con biết, con sẽ cân nhắc một chút!” Nhưng vì không muốn làm cho Đường mẫu thấtvọng, tôi vẫn gật đầu.

“Mẹ.Con vào làm việc đây!” Tôi nhìn đồng hồ, đã đến lúc đưa bệnh nhân ra ngoài phơinắng.

“Vậycon đi trước đi, mẹ sẽ ở đây với cậu một lát!” Đường mẫu thản nhiên cười, vỗnhẹ tay tôi. “Đừng gắng sức quá!”

“Vâng,mẹ!”

“TiểuÂn, còn nhớ không? Đây là hoa bách hợp em thích nhất!” Giọng nói quen thuộckhiến tôi tò mò dừng bước, là truyền ra từ phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, nơinày đều là bệnh nhân tinh thần chịu kích thích quá mãnh liệt trở nên điên loạn,Đường Tỉ Lễ cũng là ở nơi này, chỉ là... giọng nói này?

Đây làbạn của Lí Thịnh Mân? Cửa mở một nửa, giúp tôi nhìn rõ bệnh nhân đang nằm trêngiường, đó là một cô gái thanh lệ, ngũ quan thanh tú, phấn điêu ngọc mài, làmcho người ta yêu mến, chỉ là biểu tình trên mặt ngây dại, nằm ở đó, nếu khôngphải cô ấy mở to hai mắt, căn bản là không cảm giác được chút hơi thở của ngườicòn sống.

Bằngtrực giác, tôi cũng đoán được. Lí Thịnh Mân bỗng nhiên ngẩn người, bỗng nhiênbi thương đều là vì người con gái này. Giữ hai người họ...

Lúcnày, Lí Thịnh Mân đưa lưng về phía tôi, nhẹ nhàng nắm bàn tay cô gái ấy, dịudàng trò chuyện, tôi có thể tưởng tượng lúc này trong mắt anh hiện lên chântình. Thấy người mình yêu biến thành như vậy, đau khổ nhất không phải bệnhnhân, mà là người tỉnh táo, bởi vì họ phải một mình đối mặt với sự thật tànkhốc.

“TiểuÂn, muốn ăn hoa quả không?” Lí Thịnh Mân đứng lên, xoay người, đến một bên cầmlấy hoa quả, mà động tác của anh cũng làm tôi thấy rõ mặt... Mặt anh... Thấy rõkhuôn mặt của Lí Thịnh Mân, thân thể tôi nhanh chóng run lên, che miệng lại,đây là…

Trênmặt Lí Thịnh Mân tất cả đều là vết bầm tím, rõ ràng anh bị người khác đánh, vếtthương đáng sợ hằn trên mặt. Tôi cắn chặt môi, không cần nghĩ cũng biết là ai,là ai!

ĐườngDiệc Diễm, đây là hắn giải thích rồi sau lưng cảnh cáo sao? Quả thực không thểnói lý!

Tôi tạmbỏ công việc, phẫn hận lao ra khỏi cửa bệnh viện.

“TiểuPhi... Tiểu Phi!”

Muốntôi nghĩ thế nào, muốn tôi làm thế nào, Đường Diệc Diễm, hắn không nên đối vớitôi như vậy, muốn bức điên tôi phải không?

“Phunhân!” Khi tôi chạy vào đại sảnh Đường Triển, tất cả mọi người đều cung kính hànhlễ với tôi, tất cả đều là nhờ phúc của hắn. Hiện tại, thân phận cao quýtổng tài phu nhân khiến tôi ở trong này là “dưới một người, trên vạn người”!

Nhưngtôi biết, ánh sáng lóng lánh như vậy, chỉ là bởi vì Đường Diệc Diễm, không cóĐường Diệc Diễm, tôi không là cái gì cả. Giá trị của tôi thể hiện ở trong nàychỉ có thể là vì Đường Diệc Diễm! Ấn nút thang máy, tôi thậm chí không để thưký thông báo đã xông vào văn phòng của Đường Diệc Diễm.

“ĐườngDiệc Diễm!” Tôi giận dữ hét lên với hắn đang ngồi trên ghế da, thư ký sợ hãitiến vào, khó xử nhìn Đường Diệc Diễm, hắn hướng về phía cô ấy phất phất tay,cô ấy lập tức cung kính lui ra ngoài.

“Cóchuyện gì sao? Hôm nay lại hưng trí tới đón anh tan làm à?” Đường Diệc Diễmchậm rãi ngẩng đầu, hai tay nắm trước mặt, mỉm cười nhìn tôi. Thấy tôi phẫn nộnhư thế, hắn còn có tâm tình nói giỡn?

“Tạisao anh tìm người đánh Lí Thịnh Mân?” Tôi đi thẳng vào vấn đề, cũng không cóthời gian vòng vo với hắn, hắn quả thật là người chu toàn!

“Khôngphải hai người không thường xuyên gặp mặt sao? Hai người mỗi lần đều là tìnhcờ, không phải sao? Thế nào, mới bị đánh đã biết rồi à? Là hắn kể cho em phảikhông?” Đường Diệc Diễm mỉa mai nhướng mày, khóe miệng cong lên mang theo quỷdị.

Đúngvậy, không hẹn trước, lại trùng hợp như vậy, hắn đã biết sự thật, tôi cũngkhông muốn giải thích.

“ĐườngDiệc Diễm, anh thật sự quá vô sỉ! Người ta trêu chọc anh ư? Anh quả thực chínhlà ác bá! Anh dựa vào cái gì mà làm như vậy?”

“Dựavào cái gì? Là em lừa gạt anh trước!” Đường Diệc Diễm tức giận, bàn tay siếtchặt đập mạnh lên bàn, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, trừng mắt nhìn tôi. “Anhvừa sai người dạy bảo hắn, em đã lập tức chạy đến đây khởi binh vấn tội, hãynhớ rõ em là vợ của anh! Vì người ngoài mà muốn tranh cãi với anh sao?”

“Anhquả thực không thể nói lý, tại sao anh luôn tự cho là đúng như vậy, có phải saunày tôi gặp những người đàn ông khác, nói chuyện nhiều một chút, anh đều sẽ dạybảo chút ít phải khôn?” Vô lại!

“Nếunhư vậy có thể khiến em nhớ kỹ, có gì không thể chứ!”

“ĐườngDiệc Diễm!” Tôi tức giận đến nỗi cả người phát run, tại sao đến hôm nay tôi mớihiểu được, căn bản không nên đối với hắn có một chút mềm lòng, hắn từ đầutới cuối đều là ma quỷ! Là ác ma!

“Đượclắm, bây giờ tôi sẽ đi, xem anh có bản lĩnh gì!” Tôi không cam lòng yếu thế, bỏđi, phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm.

“DiệpSương Phi, chỉ cần em dám làm, tôi dám thay em cắt sạch mấy cái đuôi!”

“ĐườngDiệc Diễm, anh vô sỉ!” Biết hắn tuyệt đối không nói đùa. “Được, Đường DiệcDiễm, sau này tôi sẽ vĩnh viễn làm như câm điếc, như nguyện vọng của anh!”

“Khôngsao cả, em muốn như thế nào đều được!”

Đủ, tấtcả đều đủ!

Ngườimột nhà không nói gì ngồi cùng nhau, tự động ăn cơm, chỉ có thanh âm nha nhangẫu nhiên của Tinh Vũ mới làm cho không khí tĩnh mịch có chút sức sống, tôithường dừng lại đút cơm cho Tinh Vũ, thằng bé hiện tại đã có thể nuốt một ítthức ăn cứng, cũng bắt đầu nói nhiều hơn, miệng y y nha nha nói thứ ngôn ngữkhông ai hiểu. Sau ngày tranh cãi đó, tôi làm theo những gì tôi đã nói, tôi khôngcùng Đường Diệc Diễm nói một câu, chúng tôi tựa như hai người xa lạ không quenbiết, tuy rằng ở cùng tầng, cùng nhau ăn cơm, sống cùng nhau, ngủ trên cùng mộtchiếc giường, thân thể dây dưa, nhưng đã dựng một bức tường thật lớn giữa haitrái tim.

Ngôinhà này vĩnh viễn trải rộng bầu không khí áp lực.

Từngkhát khao cuộc sống tốt đẹp, mà giờ đã trở nên không có ý nghĩa.

Tôi ômĐường Tinh Vũ đứng trên sân thượng, phong cảnh bên ngoài đẹp đẽ, gió nhẹ ấm áp.Bởi vì tiền tài, bởi vì Đường Diệc Diễm, hôm nay tôi có thể đứng ở chỗ này,toàn thân cao thấp đều là đồ cao cấp do hắn mua cho, ngay cả con trong lòngcũng vậy, vô tình, tôi đã thành con rối của hắn, trước đó, vất vả như vậy muốncùng nhau ở một chỗ, mà hiện tại... Sau khi tất cả dần phơi bày, mọi thứ trởnên đau khổ quá, cuộc sống... còn có ý nghĩa gì?

DiệpSương Phi, mày rốt cuộc là cái gì, mày rốt cuộc muốn thế nào? Đã bị lạc, rốtcuộc tìm không thấy! Tìm không thấy chính mình!

Dựa vàoĐường Diệc Diễm, tôi mới có thể tồn tại, phải gắn liền với hắn, với sự lựa chọnnày!

Hôm naychính là sự trừng phạt ông trời dành cho chúng tôi!

TinhVũ, con mau lớn lên đi, mẹ chỉ muốn nhìn thấy con khỏe mạnh, vui vẻ trưởngthành!

Mẹ...Mẹ chỉ có con!

Tôi ômchặt con, lặng lẽ khóc, khống chế không được sự run rẩy của thân thể, có thểthế nào, rốt cuộc muốn thế nào mới có thể giải thoát? Thật sự quá mệt mỏi,khiến cuộc sống biến thành bi ai, sao vẫn còn sống? Trước đây tôi cũng từngnghĩ đến cái chết, nhưng bởi vì ba mẹ, bởi vì không cam lòng, mà bây giờ, vướngbận càng nhiều, tôi biết giải thoát như thế nào đây? Tất cả những điều này cóthể nói là do tôi gieo gió gặt bão không?

“Thiếuphu nhân!”Người giúp việc gọi, tôi quay đầu, che giấu sự bị thương trên mặt.“Vú Trương?”

“Thiếuphu nhân!” Vú Trương co quắp liếc tôi một cái. “Phu nhân... Thật ra tôi...”

“VúTrương, thấy bác tận tâm chiếu cố Tinh Vũ, tôi đã sớm xem bác như người mộtnhà, có gì cứ nói!” Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi muốn nói lại thôi của bácấy, bác ấy băn khoăn điều gì, muốn nói cho tôi biết chuyện gì sao?

Hiệntại còn có cái gì có thể làm tôi kinh ngạc chứ? Đường Diệc Diễm đã sớm khiếncho trái tim của tôi trở nên nguội lạnh!

“Thiếugia... Thiếu gia... Thiếu phu nhân!” Vú Trương nhất thời kích động không thôi,nhanh chóng quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt rơi đầy mặt.

“VúTrương!” Tôi hoảng hốt, vội vàng muốn đỡ bác ấy dậy, nhưng vì trong lòng cócon, chỉ có thể lo lắng nhìn bác ấy. “Bác cứ đứng lên rồi nói Vú Trương!”

“Phunhân... chuyện này... thật ra... Tôi thật sự không còn cách nào, thiếu gia...thiếu gia... Mỗi ngày, mỗi ngày, thiếu gia đều bảo tôi nấu chè hạt sen chothiếu phu nhân... Chè hạt sen...!” Vú Trương đứt quãng nói, không ngừng nức nở.

Chè hạtsen? Trái tim tôi trầm xuống, trực giác biết vú Trương muốn nói chuyện gì, tôisững sờ ở đó, quên cả nhúc nhích.

“Phunhân, thiếu gia bảo tôi mỗi ngày bỏ mộtít thuốc bột trong chè hạt sen của phu nhân... Mấy hôm trước, tôi khôngnhịn được, cầm thuốc bột đi kiểm tra... Kết quả... Bác sĩ nói cho tôi biết, nếutrường kỳ dùng loại thuốc này sẽ làm tinh thần con người trở nên uể oải, thậmchí là... Là....”

“Là...Não bộ bị tổn thương... Mất trí nhớ!” Vú Trương nghẹn ngào nói xong, sớm đãkhóc không thành tiếng.“Tôi đã lớn tuổi, có thể nào tạo nghiệt như thế!”

Thuốctinh thần? Mất trí nhớ?

Như thếnào... Như thế nào ... Não bộ đã bị tổn thương?

...Đường Diệc Diễm, hắn muốn thế nào? Hắn thế dám...!

Thật làbất khả tư nghị, thật là điên cuồng! Đường Diệc Diễm, đây là cách của hắn, bâygiờ ngay cả tư tưởng của tôi, hắn cũng muốn khống chế sao? Ha ha ha... Thật sựrất buồn cười... Buồn cười! Hắn thà rằng yêu một khối thân thể không có linhhồn ư?

“VúTrương, mang chè hạt sen tới đi! Nếu không, sẽ bị thiếu gia phát hiện!” Látsau, tôi bình tĩnh nói, làm bộ như sự việc không liên quan đến mình. Được rồi,muốn thế nào sẽ thế ấy! Tôi đã không thể thoát khỏi, sao không thuận theo!

“Nhưngphu nhân!”

“Điđi!”

Tôibưng chè hạt sen, gõ cửa thư phòng.

“Vàođi!” Giọng nói lạnh như băng.

Tôi mởcửa phòng. Thấy tôi, Đường Diệc Diễm rõ ràng là lắp bắp kinh hãi, thậm chí quêncả buông bút trong tay. Hắn nhìn tôi, ánh mắt đánh giá nhìn đến bát chè tôibưng trên tay, quái dị lóe ra một chút.

Tôibuồn cười mím môi, thong thả đi đến trước mặt Đường Diệc Diễm, ngồi xuống ghế sôpha,nhìn hắn, yên lặng bưng bát chè hạt sen lên, ngửa đầu, tay khẽ nâng, đưa chèhạt sen đến bên miệng, một giọt cũng không chừa, từ đầu tới cuối tôi đều nhìnhắn, cười.

ĐườngDiệc Diễm, cảm ơn “đại lễ” của anh!

Thânmình Đường Diệc Diễm run lên một chút, ánh mắt nhìn tôi lóe ra. Thế nào, hắncũng biết áy náy sao? Lúc sai người khác làm chuyện tàn nhẫn kia, sao hắn khôngcó cảm giác? Chẳng trách, hắn chưa bao giờ nhìn tôi ăn chè hạt sen! Hóa ra, hắncũng sợ, sợ tận mắt thấy tôi bị hắn từng bước một hủy hoại như thế nào.

Đặtchén lên bàn, tôi vẫn nhìn chằm chằm Đường Diệc Diễm, cũng không nói một câu,thấy khoé miệng của hắn hơi run rẩy: “Emcó việc gì à?”

Tôi hừlạnh, không trả lời, đứng lên, xoay người đi ra ngoài.

“DiệpSương Phi!” Phía sau, giọng Đường Diệc Diễm run nhè nhẹ. Nhưng tôi không quayđầu, bước đi thật nhanh, Đường Diệc Diễm, tôi sẽ như anh mong muốn, từng bướctừng bước hủy diệt chính mình!

Từ lầnđó, Đường Diệc Diễm không còn sai vú Trương nấu chè cho tôi nữa, là lương tâmtrỗi dậy, hay là lại thay đổi mưu kế, tôi cũng không muốn biết. Không sao cả,muốn như thế nào cũng được! Cuộc sống không có chờ đợi, làm sao còn hơi sức đểý cái gì là đau khổ?

Hômnay, nhận được điện thoại của mẹ, tôi vội vã chạy tới trại an dưỡng của ĐườngTỉ Lễ, nghe giọng của mẹ dường như rất gấp, dường như đã xảy ra chuyện gì. Lúcmang túi đi ngang qua thư phòng, nghe bên trong truyền ra thanh âm, tôi dừngchân lại, cửa thư phòng hé mở một chút, Đường Diệc Diễm hôm nay không đến côngty ư? Sao hắn lại tự tin như vậy, cửa cũng không khóa? Ma xui quỷ khiến thếnào, tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa khép hờ ra, nhìn trên màn hình xuất hiện khuônmặt tôi đã quá quen thuộc, Giang Minh!

Trênmàn hình hiện rõ khuôn mặt của Giang Minh, còn Đường Diệc Diễm đang quay lưngvề phía tôi, ngồi trên sô pha cầm điều khiển, tiếng nói rõ ràng của Giang Minhtừ trong TV truyền đến.

Lúctrước nói cái gì tôi không biết, nhưng cuối cùng tôi vẫn tinh tường nghe được thanh âm như nguyền rủa của GiangMinh.

“ĐườngDiệc Diễm, một ngày nào đó, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá tất cả, ta sẽ báo thùcho Qua Nhan, các người hãy chờ đó, các người vĩnh viễn sẽ không hạnh phúc!”

Khôngđợi hắn nói xong những lời còn lại, Đường Diệc Diễm đã phẫn nộ đứng dậy, nhanhchóng cầm điểu khiển ném về phía bức tường.

Vĩnhviễn sẽ không hạnh phúc! Đúng vậy, chúng tôi đã sớm không có hạnh phúc. Còn cầnphải lo lắng về lời nguyên rủa của hắn hay sao? Giang Minh, hắn muốn làm gì,phải báo thù như thế nào, tôi đã không quan tâm. Ngay từ đầu, trận tranh đấunày đã không thể chấm dứt. Có lẽ họ sẽ lại lục đục giống như trước, nhưng khôngtính toán đã làm tổn thương biết bao nhiêu người, bởi vì trong trận chiến củahọ, tất cả mọi người đều phải hy sinh, trừ tôi, mạng sống này, ai muốn, tôi đềusẵn sàng cho!

Tôibuồn cười lắc đầu, nhẹ nhàng khép cửa lại, một chút cũng không thèm để ý bêntrong long trời lỡ đất. Tôi nhìn đồng hồ, nguy rồi, muộn mất, mẹ nhất định đangsốt ruột chờ!

Tôi vộivàng xuống lầu, gọi một chiếc xe taxi. Đúng vậy, cũng không để ý thì sợ gì báothù, cho dù Giang Minh hết hy vọng, còn có nhiều Giang Minh khác muốn lật đổĐường Diệc Diễm, hắn một ngày còn đứng ở vị trí hôm nay, chiến tranh một ngàysẽ không chấm dứt! Đúng rồi, còn cả Phác Mĩ Thiện, vị hôn thê trước kia củaĐường Diệc Diễm, tôi nghĩ cô ta cũng sẽ không từ bỏ ý đồ! Hiện tại vẫn khôngthấy động tĩnh, chỉ sợ cũng là chờ cơ hội để đánh trả, giống như Đường DiệcDiễm trăm phương ngàn kế đoạt lấy tập đoàn của ông mình trong ba năm, giống nhưGiang Minh dùng bề ngoài như bất cần đời để che giấu dã tâm của mình.

Chonên, Giang Minh, báo thù cũng tốt, tranh đấu cũng thế, tôi không để ý!

Cho dùhắn có thể đoạt lại tất cả thì thế nào, điều đó cũng không quan trọng nữa,tranh đấu này thực sự đã không còn là chuyện liên quan đến tôi!

Đi tớitrại an dưỡng, tôi lập tức nghe thấy sự ồn ào bên trong, một đám người đangkhẩn trương, còn y tá, bác sĩ cũng ở trong đó, xảy ra chuyện gì ròi? Tôi cuốngquít tìm Đường mẫu, lo lắng gọi điện thoại.

“TiểuPhi!” Phía sau vang lên tiếng gọi của Đường mẫu

“Mẹ!”Tôi xoay người, lập tức nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đường mẫu, tập tễnh bướcvề phía tôi.

“Mẹ...sao vậy?”

“Cậu...Cậu... Vừa rồi... Vừa rồi cậu...” Đường mẫu thở hổn hển, nói còn chưa hết, nướcmắt đã rơi xuống.

“Cậukhông biết làm sao, bỗng nhiên phát điên. Mẹ rất sợ, lại không biết....

“Conbiết rồi, mẹ đừng lo lắng, chúng ta đi tìm trước đã!” Tôi trấn an Đường mẫu, bàdẫn tôi đến phòng bệnh, từ xa chợt nghe thấy tiếng kêu gào, còn cả bác sĩ và ytá bối rối ra ra vào vào.

Đến gần,bốn năm người đang ba chân bốn cẳng cột Đường Tỉ Lễ vào trên giường, Đường TỉLễ bị trói, liều mạng giãy dụa, khán cự, hai mắt đỏ bừng, gào thét, tru lên!

“Dừngtay, dừng tay, các người dừng tay, buông cô ấy ra!” Đường Tỉ Lễ tê tâm liệt phếkêu thét, ánh mắt kích động. Đôi mắt sưng đỏ ràn rụa nước mắt, máu chảy đầy tayhắn cũng không buông tha, vẫn gầm rú. “Buông cô ấy ra, buông cô ấy ra...Không... Không!”

Tôiđương nhiên biết hắn nhìn thấy gì, cơn ác mộng cả đời của hắn.

Bác sĩấn cánh tay của hắn, muốn tiêm cho hắn một mũi thuốc an thần, nhưng lại lầnlượt bị hắn phản kháng đá văng ra. Hắn càng không ngừng kêu gào, bộ dáng thêlương làm cho người xem không khỏi đau lòng chua xót.

Biết rõhắn không đáng được thông cảm, nhưng hiện tại, tôi vẫn không thể không rơi nướcmắt, đúng vậy, tra tấn lớn nhất trong đời người không ngừng lặp lại,cơn ác mộng khủng khiếp nhất của mình.

“TiểuPhi, Tiểu Phi!” Đường mẫu nhìn bộ dáng cuả em trai mình, khóc không thànhtiếng, thân mình vô lực dựa vào tôi. Tôi ôm chặt thân thể của bà, an ủi bà,chính tôi cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng của Đường Tỉ Lễ, đành nhắm mắt lại.

Toàn bộkéo dài hơn nửa giờ, bác sĩ mới thuận lợi tiêm thuốc an thần cho Đường Tỉ Lễ.Nhìn hắn lặng lẽ nằm trên giường, ánh mắt trở nên ngây dại.

Thật racó đôi khi, nhớ rõ sự thật cũng không phải là một chuyện tốt. Ít nhất đối vớiĐường Tỉ Lễ, đối với tôi cũng vậy!

“TiểuPhi, mẹ thật sự bắt đầu do dự, có lẽ thật sự không cần chữa trị hoàn toàn chocậu, nhưng...” Đường mẫu ngồi bên cạnh tôi thì thào nói. “Hiện tại phải làm saobây giờ, bác sĩ nói, ban đầu mất trí nhớ, nhưng bây giờ lại bắt đầu làmcho cậu ấy có khuynh hướng bạo lực, điều này chúng ta cũng không ngờ đến, hômnay qua đi, không biết ngày sau sẽ thế nào...

“Mẹ!”Tôi cũng không biết phải an ủi bà như thế nào, thực sự, đây là một vấn đề nangiải. Phục hồi như cũ có lẽ đối với Đường Tỉ Lễ thực sự quá đau đớn. Trong khiđó, tuy rằng điên dại làm cho những người bên cạnh hắn khó chịu, nhưng hắn sẽkhông đau khổ!

“Mẹ, cứthuận theo tự nhiên thôi!” Hiện tại, hãy để cho ông trời quyết định đi!

Đườngmẫu khẽ gật đầu, lau nước mắt nơi khóe mắt. “Tiểu Phi, cảm ơn con!”

“Mẹ,chúng ta là người một nhà, cần gì phải khách sáo như vậy? Mẹ mệt rồi, nghỉ ngơimột chút đi, con sẽ tạm thời chăm sóc cậu!” Tôi nhìn Đường Tỉ Lễ, đưa Đường mẫuđến nghỉ ngơi ở một phòng bệnh chăm sóc đặc biệt khác.

“Nhưng...về muộn, Diệc Diễm có thể hay không...”

“Khôngsao, mẹ trước nghỉ ngơi một chút đi!” Tôi đỡ bà lên giường, đắp chăn cho bà.

Dườngnhư là quá mệt mỏi, một lát sau, Đường mẫu nặng nề ngủ, tôi thở dài, lặnglẽ ngồi một bên, lấy di động gọi điện về nhà, nói với vú Trương, tôi cùngbạn học ăn cơm chiều, cũng không đợi sự đồng ý của Đường Diệc Diễm đã cúp máy,không muốn băn khoăn nhiều như vậy, hắn sẽ cáu giận, sẽ miên man suy nghĩ, đằngnào buổi tối cũng gặp, đến lúc đó nói sau cũng được!

Cúpmáy, tôi cảm giác được một đạo ánh mắt cực nóng, vội ngẩng đầu, Đường Tỉ Lễđang nhìn tôi, ánh mắt kia... nhìn thẳng vào ánh mắt ấy khiến cho tôi cảm thấyrùng mình. Là run rẩy, ánh mắt hắn không giống vừa rồi, mà là chuyên chú nhìntôi, sáng ngời, thậm chí, tôi có cảm giác hắn đã trở lại là Đường Tỉ Lễcủa trước đây, loại cảm giác này… Tôi nhíu mi nhìn Đường Tỉ Lễ, hô hấp trở nêndồn dập, hắn... hắn.

“DiệpSương Phi!” Quả nhiên, Đường Tỉ Lễ phun ra vài từ, thân thể của tôi run lên, esợ nhìn hắn.

“DiệpSương Phi, Diệp Sương Phi!” Hắn không ngừng lặp lại tên tôi, giống như ma chú.Tôi đứng lên, hoảng sợ nhìn hắn, hắn vẫn tiếp tục nói: “Diệp Sương Phi... DiệpSương Phi...” Tiếng nói dần dần trở nên nhanh hơn, càng không ngừng vờn quanhtai, làm tôi choáng váng!

Đừnggọi, không cần gọi! Tôi bịt tai lại. Ánh mắt Đường Tỉ Lễ lại bắt đầu trở nênđiên loạn, những từ trong miệng hắn ban đầu là rõ ràng, giờ đã bắt đầu trở nênmơ hồ, từ hò hét biến thành thì thào. Cuối cùng, sự âm hàn trên mặt hắn rút đi,biến thành biểu tình hề hề đáng thương, nước mắt đảo quanh, giống đứa trẻ bịbắt nạt, vô hại nhìn tôi “Buông ra... Đau quá!” Hắn mở miệng, giật giật khuỷu taybị trói. “Đau quá, đau quá!”

Tôithật sự hoang mang, hắn rốt cuộc là hồi phục, hay là nghiêm trọng hơn? Tôiphòng bị nhìn hắn, biểu tình của Đường Tỉ Lễ làm cho người ta thương hại, hắnkhông ngừng muốn cởi dây trói ở khuỷu tay, tiếng kêu khe khẽ mà đau đớn. Tôinghĩ có lẽ hắn thật sự rất khó chịu .Trước kia, hắn không giống đứa nhỏ, làmsao có thể đánh lừa?

Tôi ngờvực nhìn hắn thật lâu, xác định là hắn không giả ngây giả dại, mới cởi bỏ dâythừng trói chân tay của hắn.

“Đi rangoài, đi ra ngoài!” Đường Tỉ Lễ vừa được tự do tay chân, bèn chỉ ra bên ngoàibệnh viện, muốn đi ra ngoài một chút.

Đi rangoài? Nhưng vừa rồi hắn còn... nhớ rõ bác sĩ vừa mới cảnh báo, nói tínhcách bây giờ của hắn có phần nguy hiểm, vẫn là không nên mạo hiểm thì tốt hơn.

“Hiệntại không thể đi đâu, bằng không y tá sẽ trói ông lại!”

“Tôikhông muốn!” Đường Tỉ Lễ lập tức sợ tới mức vung tay lên, ngoan ngoãn lui vàogiường. “Không đi ra, không đi ra!”

“Vậymới đúng!” Nhìn bộ dáng giống trẻ con của hắn, tôi lắc đầu, dùng khăn tay xoaxoa khuỷu tay sưng đỏ của hắn. Thật là thiên biến vạn hóa, chúng tôi từng cóthù hận sâu như biển, hiện tại lại ở chung? Không cần quá cố chấp!

ĐườngTỉ Lễ ở trên giường nhàn nhã náo loạn một hồi, không biết có phải tácdụng của thuốc an thần hay không, hắn bắt đầu ngáp liên tục, toàn bộ thân mìnhcao lớn cuộn lại ở trên giường. “Nước, uống nước!” Hắn chỉ vào bình nước bêncạnh tôi, tôi xoay người rót nước cho hắn. Thật sự giống như một đứa nhỏ!

Tôicười, xoay người lại, không biết khi nào thì Đường Tỉ Lễ ở trên giường đã đitới bên cạnh tôi, mà ánh mắt của hắn...