Cấm Tình

Quyển 3 - Chương 23



Buổitối khi trở về nhà, người làm đã chuẩn bị bữa tối rất phong phú, tâm trạngĐường Diệc Diễm khá tốt, còn mở một chai vang đỏ để góp vui, thoải mái chèchén. Có lẽ hắn không nghĩ rằng tôi lại dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy? Nếunói tha thứ, không bằng gọi là thỏa hiệp đi! Như vậy, ít nhất có thể giảm bớtthương tổn, mà tôi đã sớm chết lặng, đối với tôi mà nói, thuận theo sẽ khôngkhó khăn đến vậy!

“DuyệtDuyệt!” Đường Diệc Diễm không ngừng gắp thức ăn cho tôi, trong mắt tràn đầy vuisướng, nếu biết mẹ có thể thuyết phục tôi “dễ dàng” như vậy, có lẽ hắn đã sớmmời cả hai đến đây.

“Đợi bađiều dưỡng thêm một thời gian nữa, cơ thể khoẻ lại, anh sẽ sắp xếp cho ba mẹ đidu lịch một chuyến thật vui vẻ!” Có lẽ Đường Diệc Diễm quá vui mừng, một chútcũng không phát hiện ra sự khác thường của tôi.

Tôichết lặng khẽ gật đầu, để một người già không còn chân đi du sơn ngoạn thủy,cũng chỉ có hắn mới nghĩ ra được, mặc kệ như thế nào, chỉ cần ba mẹ rời xa hắnlà tốt rồi!

“Đêm nay,chúng ta cùng ôm Tinh Vũ ngủ nhé!” Ý của Đường Diệc Diễm là hôm nay “đại xáthiên hạ”, tôi còn thực sự có chút kinh ngạc!

“Mộtnhà ba người cùng nhau!”

Một nhàba người? Tôi buồn cười muốn phản bác, người đàn ông làm hại ba tôi bị gãychân, tàn nhẫn khiến cho tất cả người thân bên người tôi phải rời xa, ngoại trừtôi và hắn còn dây dưa, ngoại trừ hắn và đứa trẻ cùng chung một dòng máu cóliên quan, chúng tôi... còn có thể gọi là một nhà ba người sao?

Buồncười đến mức làm cho người ta muốn rơi lệ!

Nhưngtôi cái gì cũng không làm, chỉ chết lặng gật đầu, hung hăng cắn thức ăn trongbát, miệng chứa đầy vị cay đắng!

Lâu nhưvậy rồi, đêm nay, lần đầu tiên tôi mới cùng với Đường Diệc Diễm ngủ với con,Đường Tinh Vũ hôm nay vô cùng sung sức, ở trên giường đùa nghịch, điên cuồngnáo loạn hồi lâu mới thấm mệt mà nặng nề ngủ.

Con nằmgiữa tôi và Đường Diệc Diễm, thân mình bé nhỏ mập mạp dang hết tay chân ra, bàntay nhỏ bé nắm thành quyền, khoát lên cánh tay của tôi. Thật nhỏ, tay tôi nắmlấy bàn tay con, vẫn còn chừa ra, bàn tay nhỏ xinh như vậy, khi nào mới có thểtrưởng thành như mẹ đây, còn cả thân mình bé nhỏ này của con, bao lâu nữa mớicó thể đứng tới đầu vai của mẹ? Thậm chí so với mẹ còn cao hơn? Cònnữa... khi nào thì con mới có thể nói với mẹ rằng: “Mẹ, con yêu mẹ!” Bao giờcon sẽ biết đi, biết chạy, biết nhảy. Thậm chí con còn có người con gái mà conyêu, kết hôn, sinh con...

Nghĩđến những chuyện xúc động, mũi tôi cay cay, nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ của tôi,một bàn tay vươn lại đây, bao lấy, tay của tôi và con lập tức được che chởtrong lòng bàn tay của hắn. Tôi ngẩng đầu, Đường Diệc Diễm đang nằm nghiêngngười, phức tạp nhìn tôi: “Tại sao... lại khóc!”

Trongnháy mắt tôi muốn che giấu, nước mắt lại trượt khỏi khoé mắt, lăn xuống dưới.

“Em chỉđang nghĩ.... Còn bao lâu nữa Tinh Vũ mới có thể lớn lên, em rất muốn nhìn thấybạn gái của con!” Cô gái mà Tinh Vũ thích nhất định sẽ rất tốt!

“Sao emlại nghĩ xa xôi như vậy!” Đường Diệc Diễm buông tay, buồn cười lắc đầu, dùngánh mắt trêu tức liếc tôi một cái, ngón tay chạm đến khuôn mặt nhỏ nhắn củacon. “Tiểu tử này còn chưa được một tuổi đâu!”

Đúngvậy, còn chưa được một tuổi? Còn có bao lâu... Ánh mắt của tôi trở nên xaxăm... Cảm giác là xa vời như vậy, quá mức xa xôi!

“DuyệtDuyệt...” Đường Diệc Diễm bắt lấy tay tôi, buộc ánh mắt tự do của tôi phải nhìnhắn. “Tất cả đều đã trôi qua, sau này chúng ta sẽ vui vẻ mà sống, được không?” Tay hắn mơntrớn trán tôi: “Cùng nhau sống thật hạnh phúc, cùng nhau già đi!”

Cùngnhau già đi? Tôi khẽ gật đầu, trước kia tôi cũng từng nghĩ rằng nhất định phảicùng người mình yêu chậm rãi già đi, nếu không có tất cả những chuyện kia, tôicũng muốn một sự vĩnh viễn, nhưng giờ đây... giờ đây... nói vĩnh viễn có phảirất buồn cười hay không?

Thấytôi gật đầu, Đường Diệc Diễm cũng nhẹ nhàng thở ra, mặc kệ như thế nào, hắn chỉquan tâm xem tôi có đồng ý hay không, chỉ cần tôi gật đầu, chỉ cần tôi nhậnlời, chính là đã nợ hắn, cho dù tôi có hối hận, cho dù tôi có thoát đi, hắncũng sẽ không từ thủ đoạn buộc tôi thực hiện lời hứa, hắn chính là người nhưvậy, sớm có thói quen đoạt lấy. Có lẽ hắn cũng từng muốn thay đổi, nhưng vì bảntính vốn có, hắn không có cách nào thay đổi, hắn vô tình làm cho người đứng bêncạnh hắn thương tích đầy mình.

Hắn vốndĩ chính là một dã thú, vĩnh viễn chỉ hợp với việc cô độc đứng trên điểm caonhất, một mình liếm láp miệng vết thương, không ai có tư cách đứng bên ngườihắn, cũng chẳng có ai dám, vinh quang bốn phía quanh hắn chính là mũi nhọn, vôtình thương tổn mỗi một người muốn tới gần.

“Tiểutử này thật đúng là có thể ngủ?” Ánh mắt Đường Diệc Diễm chuyển qua gương mặtđang say ngủ của con, trong mắt tràn đầy ánh sáng nhu hòa. Đây là lần đầu tiêntôi nhìn thấy hắn thương tiếc nhìn con như vậy, có lẽ là dấu hiệu tốt, dù saocon lớn lên dưới sự bao bọc của hắn, tôi sẽ không cần lo lắng con sẽ bị thươngtổn, ngược lại hẳn là nên lo lắng, liệu con có làm thương tổn những người vôtội giống như ba nó hay không, là tốt hay là xấu?

NhìnĐường Diệc Diễm nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của con, biểutình gian tà, tiểu tử kia có vẻ khó chịu quyệt miệng, phát ra tiếng nức nở,thân mình béo mập theo bản năng hướng vào trong lòng tôi, bàn tay nhỏ bé giậtgiật, cuối cùng, đầu cũng dừng lại trước ngực tôi.

“Tiểutử này thật đúng là biết hưởng phúc!” Đường Diệc Diễm bất mãn muốn kéo thânmình của con lại, tiểu tử kia lại cùng hắn khiêu chiến, cố ý rúc vào lòng tôi,mắt nhắm mắt mở, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn chu lên.

“DiệcDiễm!” Tôi gạt tay Đường Diệc Diễm ra, ôm lấy thân mình của con, cuống quýt vỗvề con tiếp tục đi vào giấc ngủ, bàn tay nhẹ nhàng vỗ đầu vai của con, con bấtan mấp máy vài lần rồi chậm rãi ngủ, thân mình gần như dính luôn trên ngườitôi, gắt gao dựa sát vào.

ĐườngDiệc Diễm không vừa ý vì bản thân bị phớt lờ, thân mình cao lớn nhích tớigần hai mẹ con tôi. “Thật đúng là hối hận đã cho tiểu tử này nằm giữa!” Giọngnói của Đường Diệc Diễm mang theo bất mãn, khi ánh mắt hắn nhìn thấy cổ áo tôibị con kéo xuống, đôi ngươi bỗng trở nên ám trầm.

Tôiđương nhiên hiểu hắn muốn gì, nhưng vẫn tiếp tục vỗ nhẹ thân mình của con, làmnhư không thấy.

ĐườngDiệc Diễm đột ngột ôm lấy con từ trong lòng tôi, đặt xuống chiếc giường nhỏ bêncạnh, con dựa vào mấy món đồ chơi bé xíu trên giường, gắt gao ôm chặt, say sưangủ.

“DiệcDiễm!”

“Đườngphu nhân, bây giờ em nên chăm sóc ông xã của mình đi chứ ” Đường Diệc Diễm ngồitrở lại giường, khoái trá ôm lấy tôi, bắt chước tư thế vừa rồi của con, gắt gaodựa sát vào người tôi.

Tôi bấtan giãy dụa.

“Mộtlát, chỉ một lát thôi, hãy quên tiểu tử kia!” Giọng của Đường Diệc Diễm lộ rabất đắc dĩ, cơ thể chúng tôi dán chặt vào nhau không có một khe hở.

Tôinhắm mắt lại, mặc hắn ôm, hít lấy mùi hương độc đáo từ cơ thể của hắnđang lan toả khắp xung quanh, chỉ cần một lát, quên đi mọi thù hận, quên tất cảáy náy, trước mắt chỉ có người đàn ông tôi yêu, không phải Đường tổng đại danhcao vời vợi, không phải ác ma tâm ngoan thủ lạt, chỉ có cha của con trai tôi,chỉ có chồng của tôi!

oOo

Gần đâyĐường Diệc Diễm vội vàng khuếch trương kế hoạch tiến ra hải ngoại, thường xuyênbận rộn đến tận nửa đêm mới có thể trở về, điều này làm cho tôi có nhiều thờigian ở bên cạnh con hơn. Sau khi xác định Đường Diệc Diễm không còn tiếp tụcthương tổn Tinh Vũ, tôi mới yên tâm lớn mật yêu chiều con giống như trước, vúTrương cũng vì thế mà tỏ ra vui mừng.

Mỗi đêmĐường Diệc Diễm về muộn, tôi đều ngủ cùng với con, nhưng thường là tỉnh lạitrong lòng Đường Diệc Diễm, còn con đã sớm bị hắn đặt trên chiếc giường nhỏ.Hiện tại, Đường Diệc Diễm rõ ràng rất chiều chuộng con, hắn có thể cho phépTinh Vũ ở trên đùi hắn làm nũng, thậm chí còn nghịch ngợm nhéo nhéo hai má củacon, nếu không có những chuyện trước đó, chúng tôi có lẽ sẽ thật sự hạnh phúc!

“VềMĩ?” Tôi nhìn mẹ, nhíu mày, tuy rằng vẫn biết ngày này nhất định sẽ đến, cũngbiết nó sắp tới, nhưng khi chính tai nghe mẹ nói ra, lòng tôi vẫn nhịn khôngđược mà dâng lên một nỗi chua xót.

“Ba concó vài người bạn đồng hương khá hợp tính ở Mĩ, nói là muốn ba con trở về chơicờ với họ. Con và Diệc Diễm cũng hòa hợp rồi, ba mẹ cũng yên tâm trở về!” Mẹgắt gao nắm lấy tay tôi. “Duyệt Duyệt, chỉ cần con hạnh phúc là mẹ yên lòngrồi!”

Hạnhphúc? Tôi chua xót cười: “Mẹ, ba mẹ nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thânmình! Con thật sự rất muốn sống cùng ba mẹ!” Giống như trước, một nhà ba người,bình thản, vui vẻ mà sống. Tuy rằng không có cơm ngon áo đẹp, nhưng cũngkhông đau khổ như bây giờ!

“Ngốcạ, đã có chồng rồi mà còn quấn lấy mẹ như vậy sẽ bị cười cho đấy!” Bàn tay mẹmơn trớn khuôn mặt của tôi, khóe miệng run run.“Con gái của mẹ cũng đã làm mẹrồi!” Vừa dứt lời, nước mắt lập tức rơi xuống.

“Mẹ!”Tôi ôm chặt mẹ. Mẹ, con rất muốn nằm trong lòng mẹ mà làm nũng, mẹ có biết nỗikhổ của con không? Có biết sự tra tấn mà con đang phải chịu không?

“Đượcrồi, hai mẹ con bà mà còn khóc sướt mướt như trẻ con thế kia, Tinh Vũ sẽ cườicả hai cho mà xem!” Ba ngồi ở đầu giường ôm Tinh Vũ, con ở trong lòng ba ngâyngô cười, nhìn chúng tôi một cách hiếu kì, cho dù ba nói như vậy, nước mắt vẫncứ nhập nhoè.

“Ba mẹ,sau này có dịp... con nhất định sẽ đưa Tinh Vũ đến thăm ba mẹ!” Nhất định, nhấtđịnh phải vui vẻ!

Phụ tôiđẩy xe của con, mẹ tiễn chúng tôi đến tận cửa bệnh viện. “Duyệt Duyệt, con đitrước đi, cả nhà chúng ta sẽ tụ họp sau, con nói với Diệc Diễm nhé, gần đây nócũng bận bịu, con phải quan tâm nhiều đến thân thể của nó đấy!”

“Conbiết rồi, mẹ!” Tôi khẽ gật đầu. “Mẹ quay về chăm sóc ba đi!” Tôi ngồi xổmxuống, kéo bàn tay nhỏ bé của Tinh Vũ. “Tinh Vũ, nào, chào tạm biệt bà ngoại đicon! Tạm…biệt…!”

Con vẫyvẫy bàn tay mập mạp, tôi buồn cười đứng lên, lại thoáng nhìn thấy...

“Mẹ, mẹgiúp con trông Tinh Vũ một lát, con có chút việc!” Tôi đem xe đẩy của Tinh Vũgiao cho mẹ, khi mẹ vẫn còn đang nghi hoặc nhìn nhìn, tôi vội vàng đuổi theobóng người quen thuộc kia!

“Mẹ!”Tôi lớn tiếng gọi người đang đi phía trước, người đó xoay người lại, quả nhiêntôi không có nhận lầm, đó là mẹ của Đường Diệc Diễm. Chỉ có điều, lúc này,khuôn mặt luôn luôn được che dấu một cách tỉ mỉ lại tái nhợt đến như vậy, tơ máuche kín cả hai mắt, dáng vẻ mệt mỏi nhìn tôi, còn người bà ấy đang đỡ lại là...

Tôi sợhãi lui về phía sau vài bước, kinh ngạc nhìn người đang đứng trước mắt, đây...đây vẫn là Đường Tỉ Lễ sao? Vẫn là người luôn ngụy trang và đầy dối trá -Đường Tỉ Lễ sao? Người đàn ông trước mắt này, chỉ mặc một chiếc áo lót quá khổ,bẩn thỉu làm cho người ta buồn nôn. Mái tóc luôn được hắn cẩn thận tỉ mỉ buộcphía sau đầu giờ đây cũng rối tung, bay tán loạn, đáng sợ nhất là vẻ mặt củahắn, miệng Đường Tỉ Lễ ngoác rộng, ánh mắt vô thần, miệng cứ lẩm nhẩm nhắc đinhắc lại điều gì đó, nước bọt còn phun ra ở khoé miệng, hai tay vặn vẹo trướcngực một cách không tự nhiên, cười đến ngơ ngẩn, nếu nhìn kỹ, trên mặt hắn gầnnhư toàn những vết trầy xước, ngay cả trên người cũng vậy, thoạt nhìn tựa nhưmột người... Ngốc.

Khôngphải mắng chửi người, mà quả thực hắn giống như một người có vấn đề về não!

Tôikhiếp sợ che miệng lại... Không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy, liếcvề phía Đường mẫu, bà ấy lại chật vật thở dài, trong mắt tràn đầy nỗi chuaxót... thân mình cao lớn của Đường Tỉ Lễ cuộn lại trên mặt cỏ, hai tay đùanghịch mấy hòn đá nhỏ, vô tư chơi đùa.

Đườngmẫu bất đắc dĩ rời mắt đi, thở dài:“Bởi vì một vài nguyên nhân mà...”

“Mẹ!”Tôi bình tĩnh ngắt lời bà ấy. “Con biết, là vì Diệc Diễm! Con biết anh ấy đãlàm những gì với Đường Tỉ Lễ!” Chỉ là không nghĩ tới, vốn dĩ tưởng rằng hắn đãmất tích, vậy mà lại hoá điên!

Đườngmẫu có chút khiếp sợ nhìn tôi, chua xót cười: “Thật ra, mẹ đã sớm biết DiệcDiễm sẽ đối phó với cậu của nó, lúc hai đứa kết hôn, mẹ cũng từng nghĩ đến việcnhờ con khuyên nhủ Diệc Diễm...” Thì ra, lần đó tôi thật sự không đoán sai,Đường mẫu đúng là có chuyện muốn nói với tôi!

“Nhưngmà... Mẹ lại do dự... Cho đến... Cho đến khi xảy ra chuyện kia, cái chết củangười phụ nữ đó là sự đả kích vô cùng lớn đối với cậu, cậu lập tức suy sụp,không ăn không uống, chỉ nhốt mình trong phòng, hàng đêm đều gặp ác mộng, khôngngừng hét chói tai, điên cuồng gào thét... sau đó thì...” Đường mẫu nói đến chữcuối cùng bỗng biến thành tiếng nghẹn ngào nức nở, trong mắt che kín sự tangthương. “Trước kia, mẹ cũng không biết rõ mình muốn cái gì, tranh đi đấu lại,thậm chí còn chịu đựng việc chồng mình có người phụ nữ khác ở bên ngoài, tất cảđều là vì thứ gì đó mà chính mình cũng không giải thích nổi nguyên nhân, kếtquả là, ngay cả con trai mình cũng sợ, rốt cuộc lại được đến cái gì, thân tìnhxa cách? Chồng phản bội? Diệc Diễm biến thành như bây giờ đều là mẹ làm hại,người làm mẹ như mẹ đây không có trách nhiệm, từ bé đã dạy nó suy nghĩ phảiđoạt lấy, cho nên mới làm cho nó trở nên tàn nhẫn, vô tình như ngày hôm nay.”

“Cái gìcũng không có, bây giờ, nhìn thấy em trai điên rồi, mẹ mới hiểu ra, chúng tađều là người một nhà, đều chảy chung một dòng máu, vậy mà lại không ngừng tranhđấu. Thực ra, chúng ta mới là những người đáng thương nhất trên thế gian này!”

“Mẹ!”Đúng vậy, rốt cuộc tất cả đều là vì cái gì? Tôi nắm chặt bàn tay của Đường mẫu,người đàn bà quý phái của ngày xưa đã sớm vô tình tiêu tan đi nhuệ khí.

Có đôikhi, tình cảm của một người thay đổi, mấy chuyện chấp nhất cũng sẽ trở nênkhông quan trọng, nhìn bộ dạng Đường Tỉ Lễ, tôi còn có thể nói cái gì đây? Hắnđã bị sự thống khổ tra tấn, người phụ nữ mình yêu ở trước mặt mình bị... hoá ranhững gì bản thân vẫn theo đuổi cũng hoá thành bọt nước, chúng tôi có thể nóilà sai lầm của người nào đây?

“Mẹ,nếu có rảnh thì thường xuyên đến chơi với Tinh Vũ đi!” Tôi không nói thêm điềugì nữa, tay nhẹ nhàng đặt lên đầu gối, ánh mắt khẽ liếc Đường Tỉ Lễ đang đứngở phía xa kia một cái. “Cậu ở bệnh viện nào ạ?”

“DiệcDiễm...” Đường mẫu khó xử nhìn tôi. “Diệc Diễm luôn phái người theo sát cậu củanó, nhưng cũng không cho phép bất cứ ai giúp đỡ cậu, mẹ cũng phải mất rất nhiềucông mới tránh được tai mắt của mấy người đó... Bây giờ đành phải tạm thời bốtrí cho cậu ra ở trại an dưỡng tinh thần ở ngoại ô.”

Khôngngờ Đường Diệc Diễm... lại làm như vậy? Thật sự là tàn nhẫn, mặc kệ Đường Tỉ Lễlà điên thật hay điên giả, nhưng khiến cho hắn buồn bã, khổ sở sống trên đờinày, ngay cả quyền được chọn cái chết cũng không có, chỉ sợ là hình phạt tànnhẫn nhất đối với hắn!

Chỉ là,Đường Diệc Diễm thật quá độc ác, bức tử cô giáo, bức điên cậu của mình, đây làkết quả mà hắn muốn? Hắn còn hại chết Qua Nhan vô tội, tự tay đẩy Qua Nhan rơivào cái chết, vừa nghĩ đến những chuyện đó, tôi lập tức cảm thấy trái tim bănggiá, cho dù hắn có nói, có giải thích đạo lý rõ ràng đến đâu cũng không thể phủnhận được việc hắn đã trực tiếp hại chết hai mạng người vô tội, mà họ đều làbởi vì có cùng một nhịp thở với tôi, đều là bởi vì cùng quen biết tôi?

Làm thếnào, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể rửa sạch một thân tội nghiệt này đây!