Cấm Tình

Quyển 3 - Chương 25



“Đira ngoài! Đi ra ngoài!” Giọng ồm ồm của Đường Tỉ Lễ rít gào bên tai tôi. Hơithở nóng bỏng phả trên mặt tôi. Hắn kèm chặt hai bên người tôi, một đường xuyênthẳng qua hành lang gấp khúc, đi tới tầng cao nhất.

Tôi cảmgiác được một chút lạnh lẽo ở cổ, có cái gì đó chậm rãi chảy xuống mangtheo cảm giác đau đớn, nhưng vẫn không bằng nỗi đau như có ngàn vạn vết dao cứavào tim. Tôi chết lặng, từ từ nhắm hai mắt lại, không khóc nháo, không kêu gào,để mặc người đàn ông phía sau mình điên cuồng bóp chặt bả vai, một tay khác củahắn cầm dao kề sát cổ tôi. Máu dọc theo lưỡi dao lạnh lẽo chảy dài, rồi lại theotay hắn từng giọt từng giọt rơi xuống…

Cho dùbây giờ hắn không giết tôi, thì không lâu nữa, tôi cũng sẽ chết vì mất quánhiều máu, hoặc là, hắn chỉ cần cử động một chút, trực tiếp cắt vào động mạchcổ, tôi sẽ chết càng nhanh hơn.

Để tôiđược giải thoát, để linh hồn tôi có thể yên bình!

Tôi bấtcần, lạnh lùng nhìn đám người đang kinh sợ ở trước mặt. Họ nhìn tôi bằng sựthương cảm, muốn tới gần, muốn khuyên can, rồi cả lo âu, kinh hãi. Những biểutình đó lần lượt xuất hiện trên mặt họ.

Nhưnghọ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì người đàn ông đang kèm chặt bênngười tôi là kẻ điên. Trong mắt hắn luôn ánh lên cái nhìn của người tâm thần,nói năng lộn xộn, một kẻ điên thực sự!

“Tuyệtđối đừng làm thế, anh bình tĩnh một chút, anh nhìn cho kĩ, cô ấy không phải làngười anh muốn tìm sao, từ từ nào!” Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng cẩn thận dỗdành, ý đồ muốn lừa gạt người đàn ông phía sau tôi. Đường Tỉ Lễ bỗng nhiên ngẩnngười, giống như đang tự hỏi, đầu nghiêng sang một bên, tay khẽ nhấc lên, lưỡidao vô tình xẹt qua mặt tôi.

“A!”Tất cả đều kinh hãi kêu to. Cả đám người nín thở, sợ hãi trừng lớn mắt, taycứng ngắc vươn ra giữa không trung, không dám nhúc nhích.

Thật…buồn cười!

Khoémiệng tôi từ từ kéo lên, ngực phập phồng một cách kịch liệt, cười không ratiếng.

Mọingười khiếp sợ nhìn tôi, ánh mắt như đang muốn hỏi, tôi không phải là bị doạcho choáng váng rồi đấy chứ?

Ngốc!Nếu tôi thật sự ngốc thì tốt biết bao. Hoặc là tôi bị điên giống như người đànông phía sau này. Như vậy, tôi sẽ không cần phải đau khổ đối diện với tất cảtội ác.

Nhưngkhông thể, tôi vô cùng tỉnh táo, thấy rõ ràng mọi thứ.

Saulưng, hắn bắt đầu kéo tôi di chuyển lùi lại. Những tiếng kêu sợ hãi từ bốn phíanổi lên.

Tôibiết rõ tại sao. Phía sau chính là vực thẳm, là cái chết!

Tầngsáu, so với những toà nhà cao chót vót thì quả là thấp, nhưng cũng quá đủ đểlàm cho người ta ngã chết!

“Ha haha ha!” Đường Tỉ Lễ bắt đầu cười ngây dại, từng bước lui về phía sau.

“Tamuốn bay, ta muốn bay…”

“Đừngnhư vậy, anh nghe này!”

“Lạiđây đi, lại đây!”

ĐườngTỉ Lễ chợt dùng thêm sức, tôi đã bắt đầu cảm giác được những trận gió đang thổimạnh ở đằng sau. Chúng tôi từng bước lùi về, bọn họ lại từng bước tới gần.

“Anhhãy nghe tôi nói, phía sau rất nguy hiểm, chúng ta xuống dưới lầu bay, xuốngdưới lầu nhé!” Bác sĩ lại dang rộng hai tay làm tư thế trấn an, nhẹ nhàngkhuyên bảo.

Nhưngông ta hình như đã quên, người này là kẻ điên, sao có thể hiểu được lời khuyêncủa ông ta. Hơn nữa, ở mặt đất làm sao bay nổi, chỉ có ở chỗ cao, ở chỗ cao mớicó thể giương cánh bay xa.

ĐườngTỉ Lễ vẫn tiếp tục lảo đảo lùi ra sau. Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi tử thần tuyênán.

“A!” Đólà tiếng kêu sợ hãi, vặn vẹo. Đường Tỉ Lễ ở phía sau đã nhanh chóng đặt tôi lênthành ban công. Chỉ cần hắn tiến thêm một chút nữa, tôi cũng sẽ ngã xuống theohắn.

Tất cảmọi người đều tuyệt vọng, không dám tới gần. Bởi vì họ biết, một khi tới gần sẽchỉ làm cho chúng tôi chết nhanh hơn.

Lúcnày, cùng với tiếng hét chói tai, tôi còn nghe được những tiếng bước chân dồndập, bối rối, còn có cả tiếng thở dốc.

Trướccửa nhanh chóng xuất hiện một bóng người quen thuộc. Hắn đứng ở đó nhìn tôi,không dám thở. Ánh mắt trợn to chứa đầy sự sợ hãi, trong mắt đều là bối rối.Hắn tới gần, cả người phát run.

Tôichua xót cười, nhìn hắn, đờ đẫn khép mắt lại.

“A, đếnđây, đến a! Sự xuất hiện của hắn làm cho Đường Tỉ Lễ lập tức trở nên kích động,tăng thêm lực, siết chặt lấy tay tôi, thân mình loạng choạng.

Sau đólà những tiếng hét chói tai. Hắn lại càng gấp, vươn tay ra như muốn nắm lấy cáigì đó, nhưng lại bắt gặp cái nhìn lạnh lẽo của tôi.

“Không!Đừng!” Hắn dùng ánh mắt cầu xin hướng về phía tôi, từng bước tiến lại gần.

Vô dụngthôi! Tôi buồn bã cười, lạnh lùng liếc hắn một cái. Nếu hắn đã tới đây, vậy thìkết thúc mọi thứ đi. Kết thúc tất cả trước mặt hắn!

Hãychăm sóc tốt cho Tinh Vũ! Trong khoảnh khắc cuối cùng, tôi nhẹ nhàng mấp máykhóe miệng, yên lặng hướng về phía Đường Diệc Diễm, tiếp theo, tôi biểu lộ vớihắn những cảm xúc đã rất lâu rồi tôi không biểu lộ, ấm áp nhất, chân thànhnhất, nở một nụ cười thật hạnh phúc, không có bi thương.

“Không!”Khi tôi xoay người thả mình nhảy xuống, phía sau vang lên tiếng kêu tê liệt,đau đớn.

Tôibình tĩnh nhắm mắt lại, thong dong ngả người ra sau. Đã xong, tất cả mọi đaukhổ… vĩnh biệt con, vĩnh biệt Đường Diệc Diễm!

“Không!”

Một đôitay giật mạnh lấy thân thể tôi, tôi vội mở mắt ra, trừng lớn, phía trên, ĐườngDiệc Diễm đang gắt gao bắt lấy khuỷu tay của tôi, tay kia gian nan túm chặt lancan, không chịu buông, bởi vì cố sức mà gân xanh trên mặt hiện rõ, mà sau lưng,Đường Tỉ Lễ đang chậm rãi giơ dao lên.

Dao…loé lên ánh sáng chói mắt!

“Buôngtay mau!” Tôi hướng về phía Đường Diệc Diễm hô to: “Phía sau!”

ĐườngDiệc Diễm thậm chí còn không thèm quay đầu, gắng hết sức kéo tôi lên…

Tại saohắn không né, dao sắp đâm đến…

“Đừng!”Mắt nhìn thấy dao xẹt qua không trung tạo nên một đường cong lạnh như băng,ngay sau đó hạ xuống. Tôi sợ tới mức thét chói tai, nhắm mắt lại.

“Ba!”Đó là âm thanh của cái gì đó bị đâm, tôi nhắm mắt lại nhưng lại bị thứ gì đóche phủ, mang theo mùi vị của máu bay vào trong mũi. Tôi lập tức mở mắt ra, bịhình ảnh trước mắt làm cho hoảng sợ đến ngây người. Trước mặt, thân mình ĐườngDiệc Diễm che ở trên đỉnh đầu của tôi, máu tươi đỏ sẫm theo lưng hắn chảyxuống, nhanh chóng nhiễm đỏ cả quần áo, phía sau, Đường Tỉ Lễ dùng bộ mặt dữtợn nghiến răng nghiến lợi nắm chuôi dao còn đang cắm trên lưng Đường DiệcDiễm, thần trí bất ổn khẽ thì thào.

“DiệcDiễm, Diệc Diễm!” Tôi kinh hoàng hô lên, lệ rơi đầy mặt, mồ hôi còn lưu lạitrên trán hắn rớt xuống khuôn mặt tôi, chua xót, nhưng phía sau như vậy mà hắnvẫn còn không chịu buông tay, gắt gao cắn khớp hàm, dùng hết toàn lực kéo tôilên. Chờ đến khi chân tôi vừa chạm đất, hắn lập tức kiệt sức ngã xuống.

“DiệcDiễm!” Tôi đỡ lấy thân mình đang trượt xuống của hắn, máu tươi lập tức nhiễm đỏcả tay tôi. “Diệc Diễm! Diệc Diễm!”

“Hungthủ! Đã chết, ha ha ha… ha ha ha ha…” Ngay khi Đường Diệc Diễm ngã xuống, ĐườngTỉ lễ cũng rút dao ra, máu càng tuôn xối xả, tôi vừa khóc vừa ôm thân mìnhĐường Diệc Diễm. “Diệc Diễm, Diệc Diễm!”

ĐườngTỉ Lễ dường như nổi cơn điên hướng về phía chúng tôi đánh tới, tôi ra sức ngănchặn, giằng co với hắn.

Ngaytại thời khắc đó, bác sĩ thừa cơ vọt lên, vài người khác vội giữ Đường Tỉ Lễđang điên cuồng lại. Hắn vẫn tiếp tục điên cuồng mà la to, giãy dụa.

“DiệcDiễm, Diệc Diễm!” Tôi không ngừng gọi tên Đường Diệc Diễm, hắn nằm trong lòngtôi, nhìn tôi, cười một cách suy yếu: “Em rốt cuộc đã chịu gọi anh rồi!”

“DiệcDiễm, Diệc Diễm!” Ngốc qúa, tại sao lại ngốc như vậy, rõ ràng đã biết, rõ ràngbiết em hận anh, tại sao còn đối xử tốt với em như vậy, tại sao!

“Bácsĩ, bác sĩ!” Tôi khóc hô, gắt gao ôm Đường Diệc Diễm, bác sĩ đang kìm giữ ĐườngTỉ Lễ lập tức chạy đến bên người chúng tôi, ba chân bốn cẳng nâng thân mìnhĐường Diệc Diễm lên.

“DiệcDiễm, Diệc Diễm!” Tôi gắt gao theo sát bên người Đường Diệc Diễm, lo lắng gọi,nước mắt mơ hồ trong mắt tôi.

“DuyệtVũ... Duyệt Duyệt...” Tiếng nói của Đường Diệc Diễm dần dần trở nên vô lực,nhưng hắn vẫn gắt gao nắm lấy tay tôi.

“...Anhtrả bọn họ, đều trả hết, không cần tiếp tục...” Tiếng của hắn càng ngày càngtrở nên nhỏ hơn.

“DiệcDiễm, Diệc Diễm...” Tôi lớn tiếng hô, trơ mắt nhìn Đường Diệc Diễm khép mắtlại. “Không... Không... Diệc Diễm!”

“DiệcDiễm!” Tôi theo bên cạnh cáng, gắt gao nắm tay Đường Diệc Diễm, trên người,trên tay tất cả đều là máu của hắn, nhìn thấy ghê người, tôi lo lắng la lên,khóc rống, chạy, chạy, dưới chân bỗng nhiên trở nên run rẩy, một trận đau đớncùng cực bắt đầu lan tràn khắp cơ thể tôi...

Trướckhi té xỉu, tôi mơ hồ nhìn thấy bóng Đường mẫu đi nhanh về phía tôi, đầu đauquá, đau kịch liệt. Một khắc trước khi ngã xuống, tôi cảm giác được cơ thể nhunhuyễn của mình trượt mạnh, tiếp theo, cơ thể truyền đến những cơn đau kịchliệt, tôi chỉ nghe được những tiếng kêu bối rối truyền đến bên tai.

“Bácsĩ, có người ngã xuống lầu!”

“TiểuPhi”

Nằmxuống nền đất, trên trán có thứ chất lỏng ấm áp lưu lại, đầu càng đau dữ dội,tựa như bị xé rách, trước mắt tối đen. Cuối cùng tôi không còn nghe được bất cứthanh âm nào nữa…

“Hôhấp, hô hấp!” Bên tai là những âm thanh hỗn độn, đầu đau quá, đau quá. Tôi liềumạng muốn mở to mắt, nhưng lại vẫn bất lực, chỉ nghe thấy những tiếng vang khôngngừng truyền đến bên tai, tiếng kêu la đầy trống rỗng, thanh âm hỗn loạn lạnhnhư băng của máy móc…

“Truyềnmáu, tiếp thêm máu!”

“Bácsĩ, huyết áp đang giảm xuống, tim đập rất chậm!”

“Máytạo nhịp tim, chuẩn bị!”

“Vâng”

“Huyếtáp 60, tim đập không ổn!”

“Lạimột lần nữa!”

“Vâng”

Ồn quá,thật ồn ào! Tại sao lại ồn như vậy!

Rốtcuộc, tôi mở mắt, chậm rãi lướt qua nơi phát ra tiếng ồn, cách đó không xa,phòng giải phẫu còn chưa kịp ngăn ở bên kia, Đường Diệc Diễm đang được đeo ốngthở, bác sĩ cầm trên tay máy tạo nhịp tim lần lượt đánh trên người hắn, thânmình hắn dường như đã hư thoát, dần suy yếu.

“Diệc...Diệc...” Tôi muốn vươn tay ra, muốn gọi tên hắn, nhưng như thế nào cũng khôngthể, chỉ biết rớt nước mắt. Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn thân mình Đường DiệcDiễm lần lượt hạ xuống thật mạnh. Trên màn hình, đường cong biểu trưng cho nhịptim của hắn đang dần chạy thành một đường thẳng.

Không,không... Diệc Diễm... Tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại! Đừng chết, không được chết!Tuy rằng em hận anh, nhưng em thà rằng chính mình chết đi, cũng không mong anhsẽ gặp chuyện không may!

Cho đếnbây giờ, đau khổ đều là bởi vì em yêu anh, oán hận anh đến như vậy, nhưng lạiyêu anh quá sâu đậm, yêu người làm tổn thương chính bản thân em!

DiệcDiễm... Diệc Diễm!

“Tiểuthư, tiểu thư!” Có vài bóng người thấp thoáng trước mắt tôi, nhưng ánh mắt củatôi lại thẳng tắp nhìn về vị trí của Đường Diệc Diễm.

“Tiểuthư... Tiểu thư...”

“Hôhấp, hô hấp...” Hô hấp? Là ai đang gọi tôi? Bảo tôi hô hấp?

Đúng vậy,tại sao lại cảm thấy lạnh thế này, tại sao tất cả dường như đều trở nên nhẹbẫng, tại sao lại cảm thấy mờ mịt.

“Bácsĩ, cô ấy mở to mắt, nhưng không hiểu tại sao vẫn không có phản ứng?”

“Bácsĩ, huyết áp đã hạ xuống mức thấp nhất!”

“Tăngáp!”

Vì cáigì, càng ngày càng lạnh, dần dần, tai không còn nghe được bất cứ âm thanh nàonữa, chỉ có ong ong không ngừng, thân thể dường như trở nên thật nhẹ. Thậm chítôi bắt đầu cảm giác được linh hồn không chịu khống chế muốn thoát ly thể xác.

Đúngvậy, sao tôi lại quên, sao lại quên mất, lúc giằng co với Đường Tỉ Lễ, hắn đãđâm một nhát rất sâu bên hông tôi, nhưng tôi không mở miệng, chỉ quan tâm đếnĐường Diệc Diễm, hơn nữa lúc lăn từ trên lầu xuống, đầu tôi cũng bị va đậpmạnh! Đúng vậy, bác sĩ đang bảo tôi hô hấp, không ngừng bảo tôi, gọi tôi. Nhưngtôi nghe không được, bắt đầu nghe không rõ ràng nữa.

Thứ gìđó trước mắt cũng bắt đầu biến thành một mảnh sương trắng đục ngầu, vô số khuônmặt quen thuộc xuất hiện chớp nhoáng rồi lại biến mất trước mắt tôi.

Tôi cốgắng nhìn rõ, nhưng tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, bóng đen dần dần baophủ, giây cuối cùng, tôi rốt cuộc cũng nghe được tiếng tim đập, ngay khi tưởngrằng cái gì cũng không thể nghe được nữa, lại truyền đến được tiếng nói khôngtưởng. “Sống lại rồi, sống lại rồi, bệnh nhân sống lại rồi!”

Tiếngkêu kinh hỉ, thiết bị hiển thị tiếng tim đập nặng nề của Đường Diệc Diễm, mộtnhịp, lại một nhịp. Lẽ ra nên vui sướng mới đúng, nhưng tại sao, cuối cùng tôilại nghe được tiếng cảnh báo phát ra từ thiết bị.

“Giọt...”Là ai. Ngừng hô hấp, tôi không còn khí lực để tìm hiểu nữa, tôi biết, hiện tạitôi mệt mỏi quá, rốt cuộc không tài nào mở mắt ra được. Rất muốn ngủ, rấtmuốn...

Trongđầu đã là một mảnh trắng xoá, không có giới hạn, không tìm thấy điểm cuối, tôibiết, đi qua đó, nhẹ nhàng mà bước vào, luôn luôn có một nơi thật ấm áp đangchờ tôi. Nơi ấm áp, không có đau khổ, chỉ có hạnh phúc!

Đây làcảm giác của cái chết sao? Phải không?

Nhưvậy…

DiệcDiễm, vĩnh biệt, người đàn ông cùng em dây dưa suốt chín năm!

Em hậnanh, nhưng em lại yêu anh nhiều hơn cả, yêu vô cùng!

Xin lỗianh, hãy để em được giải thoát trước!

“DiệcDiễm, nếu sau này em chết trước, anh sẽ thế nào?”

“Nóibậy, Diệp Sương Phi, anh không cho phép em chết trước anh!”

“ĐườngDiệc Diễm, anh tưởng anh là thần chắc? Chuyện gì cũng có thể quản sao!”

“Đươngnhiên, anh không cho phép em tàn nhẫn như vậy, em biết rõ là anh không thể chịuđựng được, cho nên, không được!

“Nhưvậy anh chết trước em thì được sao?”

“Chúngta cùng nhau chết?”

“Ha haha, sao có thể chứ! Chẳng lẽ chúng ta hô 1,2,3, là sẽ chết?”

“Bà xã.Dù sao, anh muốn cả đời này, cả kiếp sau nữa, vĩnh viễn vĩnh viễn đều được cùngem ở một chỗ!”

“Được,ông xã, chúng ta ước định đời đời kiếp kiếp!”

“Đờiđời kiếp kiếp...”

Em xinlỗi, Diệc Diễm, xem ra em phải bội ước rồi!

Em nợanh, vậy thì cứ để em nợ đi, như thế, kiếp sau em mới có thể tìm được anh, tìmđược hạnh phúc của chúng ta!

Sauđó...

oOo

Là ai,tôi là ai?

Tôi mêman nhìn người phụ nữ trước mắt. Bà ấy nói, bà ấy là mẹ của tôi. Tôi dại ranhìn bà ấy, nhưng lại không cảm giác được một chút ấm áp của người mẹ. Ngườiphụ nữ này từ sau khi tôi mở mắt ra vẫn luôn canh giữ bên người tôi, khóc, mỗilần nhìn tôi, hai mắt lại đỏ bừng, có lẽ bà ấy thật sự là mẹ của tôi, nếu khôngthì sao lại đau khổ như vậy?

Nhưngtôi thật sự không thể nhớ được, cái gì cũng không nhớ. Bao gồm cả bà ấy!

Nhưngbà ấy dường như cũng không hề phiền chán, không sợ phiền phức mà lần lượt nóicho tôi biết những chuyện trước đây, mỗi khi nhìn thấy sự chua xót trong mắtbà, lòng tôi lại dâng lên một sự khó chịu. Nhưng cũng gần như trong nháy mắt,tôi đã nói tôi không biết bản thân mình là ai, cho nên, nỗi buồn kia gần nhưcũng là bởi vì sự cố gắng của người phụ nữ này! Một người hết sức xa lạ lạikiên trì với tôi.

Sau khitỉnh lại vài ngày, có rất nhiều người đến thăm tôi, nhưng một người tôi cũngkhông quen, mỗi một người trong số bọn họ khi nhìn tôi đều mang theo biểu tìnhquái dị. Trong ánh mắt có kinh ngạc, khiếp sợ, đáng thương, thậm chí là hoàinghi.

Hoàinghi? Hoài nghi tôi làm bộ mất trí nhớ sao? Nhưng tại sao cần phải làm bộ, nhớkhông nổi bản thân mình là ai, nhớ không nổi những gì mình đã trải qua, thậmchí không biết mình có phải là người tốt hay không, loại cảm giác này, ai muốnlàm bộ đây?

Hômnay, bác sĩ nói rằng tôi có thể ra ngoài phơi nắng một chút, tỉnh lại cũng đãđược hơn mười ngày, tôi rốt cuộc cũng có thể ra khỏi phòng bệnh buồn chán kia,không cần mỗi ngày đối mặt với bốn bức tường trắng.

Bên ngoài,trời xanh, mây trắng, ai mà không thích!

Tôi nhờmẹ đẩy giúp xe lăn ra hoa viên. Ánh sáng mặt trời làm cho tôi nheo mắt lại,nâng tay lên để che.

Tôitheo bản năng lấy tay ngăn trở tầm nhìn. Cố mở to mắt, đợi đến khi chậm rãithích ứng với ánh sáng mãnh liệt, tôi mới từ từ hạ tay xuống, một bóng ngườilại gắn lên đỉnh đầu tôi.

Tôingẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mắt... Người đàn ông này... bộ dạng thậtđúng là đẹp. Tây trang giày da, ngũ quan xuất sắc, dáng người cao gầy, còn cảđôi mắt đẹp đẽ thâm thúy lóe ra ánh sáng hổ phách.

Anh talà...

Tôinghi hoặc nhíu mi. Kỳ quái nhất chính là ánh mắt của người đàn ông này nhìntôi...

Thâmtình!?

Khôngngờ trong đầu tôi lại hiện lên từ đó. Tôi có chút quẫn bách cúi đầu, anh ta làmgì mà nhìn người ta như vậy, không biết tôi sẽ thẹn thùng sao? Kì lạ!

“Tôi...quen anh sao?” Rốt cuộc, tôi nhịn không được mở miệng hỏi, môi khẽ nhếch. Nếunhư tôi quen biết anh chàng đẹp trai này, số mệnh có phải đã đối với tôi quátốt rồi hay không?

Anh tachua xót cười cười, lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

Có ýgì?

Cuốicùng, anh ta không hề trả lời câu hỏi của tôi, mà ngồi xổm xuống bên người tôi.Tôi chú ý lúc anh ta ngồi xuống, lưng có hơi mất tự nhiên cứng đờ. Trên khuônmặt hiện lên một chút đau đớn, giống như, anh ta cũng bị thương?

“Anhkhông khoẻ sao?” Tôi lại tò mò hỏi, không rõ vì sao lại có sự tò mò đối vớingười đàn ông này như vậy.

Thậmchí khi hai tay của anh ta đặt lên tay cầm của xe lăn, tôi cũng không cảm thấyphản cảm.

Anh talắc đầu, bao lấy bàn tay đang đặt trên tay vịn bên phải của tôi. “Anh tên làĐường Diệc Diễm. Từ nay... chúng ta có thể làm bạn được không?” Nói xong, ýcười theo khuôn miệng anh ta mở rộng, anh ta cười đến sáng lạn, tựa như lúc ánhmặt trời ngay lúc này đây, ấm áp lòng người!

Khoémiệng tôi cũng cong lên. Có gì không thể đâu!

Lúcnày, ánh mặt trời thật sự rất sáng lạn!

Vĩ Thanh

Những ngày sau đó -những ngày của Đường Diệc Diễm…

TiểuPhi đã hôn mê hơn nửa tháng, chất dinh dưỡng duy trì sinh mạng mong manh củacon bé. Diệc Diễm từ khi tỉnh lại bắt đầu mặc kệ cơ thể bị thương, vẫn canh giữở bên cạnh Tiểu Phi, hết ngày này qua ngày khác.

Lúcđầu, nó phẫn nộ quát mọi người, thậm chí nói muốn giết chết Đường Tỉ Lễ, nhưngdần dần, bệnh tình của Tiểu Phi tiếp tục chuyển biến xấu, Diệc Diễm cũng giốngnhư một con rối gỗ, dần dần đánh mất hơi thở, ngoại trừ việc canh giữ bêngiường bệnh của Tiểu Phi, nó cái gì cũng không làm. Công ty, người nhà... tất cả,nó cô lập chính bản thân mình trong một thế giới, nơi chỉ có nó và Tiểu Phi, nóngồi ở đó, vẫn nhìn Tiểu Phi như vậy!

Cho tớibây giờ, Diệc Diễm trong mắt tôi luôn luôn kiên cường, máu lạnh, châm chọc. Đốivới nó, tôi cảm thấy sợ hãi nhiều hơn, sợ con của mình, đứa con do mình sinhra!

NhưngDiệc Diễm bây giờ, khiến tôi nhớ lại quá khứ, nó cũng từng là một đứa trẻ hiềnlành, biết ở trong lòng người khác làm nũng, lúc bị bắt nạt sẽ tìm mẹ giúp,nhưng tôi cũng giống như những người trong nhà, biến nó trở thành bộ dáng nhưngày hôm nay, trở nên tuyệt tình, trở nên tàn nhẫn!

Ngoàiđoạt lấy, nó cái gì cũng không học được, kể cả tình yêu!

Tìnhyêu của nó đối với Tiểu Phi trở thành gánh nặng, tôi nhận ra con bé không vui,nhận ra sự bi thương của con bé, tất cả những điều này đều do Diệc Diễm, do contrai tôi tạo thành. Tôi từng nghĩ rằng Tiểu Phi sẽ là người cứu giúp Diệc Diễm,nhưng con bé lại bị thương tích đầy mình.

“DiệcDiễm!” Đứng bên ngoài phòng bệnh do dự hết nửa ngày, tôi mang theo cặp lồng cơmtrong tay đi vào, Đường Diệc Diễm trước sau như một không để ý đến tôi, chỉ nắmtay của Tiểu Phi, lặng lẽ, nhẹ nhàng lần lượt vuốt ve trán của con bé.

Tôi nhẹnhàng thở dài, chưa từng nghi ngờ tình yêu của con trai đối với Tiểu Phi, nhưngnếu yêu một người lại làm cho đối phương sống không bằng chết, yêu như vậy aicó thể chịu đựng nổi. Đường Diệc Diễm lúc ban đầu bạo ngược bắt bác sĩ phải dốchết toàn lực bảo vệ mạng sống mỏng manh của Tiểu Phi, nhưng họ lại vụng trộmnói cho tôi biết, nguyên do bệnh nhân vẫn không tỉnh lại có thể là do tiềm thứccủa bệnh nhân không muốn tỉnh lại.

Khôngmuốn sống? Chúng tôi sao có thể nhẫn tâm nói điều này với Diệc Diễm?

Lo sợnhìn con một lúc, tôi đem canh trong cặp lồng đổ vào trong bát. “Diệc Diễm ănmột chút đi!” Gần đây nó gầy đi nhiều, miệng vết thương cũng không khỏi hẳn, cảngười thoạt nhìn sa sút. Tôi có cảm giác, Diệc Diễm đang mặc kệ bản thân mình,nếu Tiểu Phi có gì bất trắc, nó nhất định cũng sẽ không muốn sống nữa!

Tìnhyêu như thế, rốt cuộc là họa hay là phúc?

“Nếuthân thể con suy sụp, Tiểu Phi tỉnh lại thì làm sao bây giờ?” Tôi không thể trơmắt nhìn con cam chịu.

Con bởivì lời nói của tôi, tay đang nắm bàn tay của Tiểu Phi mà khẽ giật giật, một lúclâu sau, nó rốt cuộc cũng tiếp nhận bát nhỏ trong tay tôi, ăn thức ăn bêntrong. Tôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần nó chịu ăn, tất cả còn có hy vọng!

Nhưng,không đợi tôi yên tâm được bao lâu, thiết bị bên giường bệnh bỗng nhiên vanglên những thanh âm bén nhọn.

“DiệcDiễm!”

“Bácsĩ, bác sĩ!”

“Giọtgiọt…”

“Bácsĩ, bác sĩ!”

“DiệcDiễm, con bình tĩnh một chút!” Trải qua một khoảng thời gian cấp cứu, Tiểu Phicuối cùng cũng tạm ổn, bác sĩ nói chuyện ngoài ý muốn như vậy sau này khôngchừng sẽ thường xuyên xuất hiện, bệnh nhân hôn mê sợ nhất chính là một ít biếnchứng của bệnh bỗng nhiên tấn công. Cho nên, người thân nhất định phải chuẩn bịsẵn sàng.

Chuẩnbị đối mặt với việc mất đi người thân?

Điềunày rất tàn nhẫn!

Tôinhìn sắc mặt của con đột nhiên ảm đạm. Diệc Diễm chậm rãi trở về phòng bệnh, nóvẫn không nói gì, im lặng làm cho người ta... sợ hãi!

Trongkhông khí tất cả đều là tĩnh lặng khiến tôi hít thở không thông.

“Diệc...”

“DiệpSương Phi!” Con đứng trước giường bệnh của Tiểu Phi, bỗng nhiên mở miệng, đứngthẳng người, nhìn chằm chằm con bé nằm trên giường, mặt không có chút máu.

“DiệcDiễm...”

“DiệpSương Phi...”

“DiệpSương Phi, em đứng lên, đứng lên!” Con dùng sức kéo tay của Tiểu Phi.

“DiệcDiễm!” Nó điên rồi sao? Tôi không dám ngăn cản, Đường Diệc Diễm nhìn lên, tôibị sốc, đột ngột ngẩn ra.

Lần đầutiên, tôi nhìn thấy nước mắt của con.

Trongđôi mắt đỏ ngầu của Đường Diệc Diễm tất cả đều là đau đớn, ánh mắt thống khổnhư vậy làm cho lòng tôi chua xót, làm cho tôi quên hành động của mình.

“DiệpSương Phi, em đứng lên, đứng lên ngay, em tưởng như vậy là giải thoát sao? Anhcho dù có lỗi với cả thế giới, nhưng anh chưa từng nợ em, là em nợ anh, em nợanh! Em phải trả anh, trả lại cho anh!”

“DiệpSương Phi, em đứng lên. Anh nói rồi, cho dù em xuống địa ngục, anh cũng sẽ đuổitheo, em cho là như vậy có thể thoát khỏi anh sao? Anh cả đời cũng sẽ khôngbuông tay, vĩnh viễn không buông tay!... Em không cần con nữa à? Em từ bỏ sao?Đứng lên!” Cuối cùng, tiếng nói của Diệc Diễm chậm rãi biến thành nức nở, thân mìnhcao lớn của nó dần dần gục xuống, nửa người dựa trước giường Tiểu Phi. “DuyệtDuyệt... Em đừng tra tấn anh như vậy, còn chưa đủ sao? Còn chưa đủ sao?”

Tôi đauđớn, quay đầu, không đành lòng nhìn cảnh tượng làm cho người ta chua xót này.

“DuyệtDuyệt, anh biết em không vui, biết em sống rất vất vả, anh cũng muốn emđược vui vẻ, muốn em có thể cười hạnh phúc, nhưng anh luyến tiếc, anh làmkhông được, anh không có cách nào buông tay... Cả đời không bỏ xuống được!”

“DuyệtDuyệt... Anh nợ bọn họ, anh sẽ dùng chính máu của mình trả lại, tại sao em phảinhư vậy, em rốt cuộc muốn anh làm thế nào, anh có thể từ bỏ công ty, từ bỏ tấtcả, chúng ta mang theo con đến một nơi không ai biết, bắt đầu lại lần nữa, tấtcả mọi thứ của anh, chúng ta có thể tặng cho người khác, chỉ cần em tha thứ,anh cả đời sẽ ăn chay, em muốn như thế nào cũng được, chỉ là không cần đốivới anh như vậy, Duyệt Duyệt... Em tỉnh lại được không? Tỉnh lại!”

“Choanh một cơ hội nữa được không, một cơ hội nữa thôi… anh xin em, cầu xin em...”

“Bíp…bíp… ”

Âmthanh ngoài ý muốn vang lên, tôi đột nhiên ngước lên, vui vẻ nhìn thấy nhữngsóng ngắn trên máy hô hấp.

“DiệcDiễm, Diệc Diễm, Tiểu Phi!”

“DuyệtDuyệt, Duyệt Duyệt!”

“Bácsĩ, bác sĩ...”

Đêmkhuya, trên hành lang bệnh viện vang lên tiếng người ồn ào, trong đó có âmthanh của sự vui sướng. Có đôi khi, vận mệnh có lẽ muốn đùa cợt với con người,đả kích con người, nhưng nó cũng sẽ cho bạn thêm một cơ hội để có cuộc sốngmới!

Những ngày sau đó -Đường Tinh Vũ…

Tôi tênlà Đường Tinh Vũ, năm nay sáu tuổi, tôi có một gia đình hạnh phúc! Thật ra tôikhông biết hạnh phúc là gì, ba nói cho tôi biết, hạnh phúc chính là tôi và bamẹ mỗi ngày ở cùng với nhau, đó chính là hạnh phúc.

Chonên, tôi nghĩ bây giờ tôi cũng rất hạnh phúc! Bởi vì tôi có thể mỗi ngày đều ởcùng một chỗ với họ!

Nhưngcó một điều làm tôi khó chịu, thường thường sẽ có một ông lão kỳ quái đến nhàchúng tôi, bảo ba tôi về nhà. Thật sự là kỳ quái, nơi này không phải là nhà củachúng tôi sao? Hơn nữa ông ấy rất hung dữ, ba bảo tôi phải gọi ông ấy là tổnội, tôi phụng phịu, tôi không thích ông ấy!

Tôi hỏimẹ, mẹ nói cũng không biết “tổ nội” kỳ quái này.

Mẹ củatôi rất đẹp, thường xuyên cười với tôi, nụ cười của mẹ là điều đẹp nhất thếgiới! Nhưng mẹ rất kỳ lạ, bởi vì mỗi khi tôi hỏi mẹ những chuyện trước đây, mẹluôn nói rằng “không nhớ rõ”. Tôi nghĩ, chẳng lẽ mẹ không thông minh bằng tôisao? Tôi đều nhớ rõ Tiểu Trư lớp bên cạnh cho tôi một cái bao cao su,nhưng mỗi lần tôi muốn hỏi mẹ nhiều một chút, ba luôn mắng tôi, có mộtlần, còn đánh mông của tôi! Đau quá! Tôi không bao giờ để ý ba nữa, chán ghétba, ba muốn đánh mông của tôi, còn muốn tranh mẹ với tôi, mỗi lần ba đều khôngmuốn tôi ngủ cùng mẹ, luôn nói tôi đã lớn rồi, nhưng ba cũng là người lớn, tạisao vẫn cần mẹ.

Còn nóivới tôi bởi vì mẹ là vợ của ba!

Tôighét ba nhất, sau khi trưởng thành, tôi nhất định phải lấy mẹ làm vợ của tôi,như vậy ba sẽ không thể giành được mẹ!

Nhà củatôi là một cửa hàng hoa xinh đẹp, lúc ba đi làm, mẹ sẽ ở trong cửa hàng tiếpđón khách. Mẹ nói chờ tôi trưởng thành, sẽ làm cho tôi một bó hoa đẹp nhất thếgiới, để tôi tặng cho người con gái tôi thích!

Tôinhất định sẽ tặng cho mẹ, bởi vì mẹ chính là người tôi thích nhất ! Đúng rồi,còn cả ba nữa, tuy rằng ba hay đánh mông của tôi, nhưng ba hay mang tôi đi chơirất nhiều nơi, làm tôi vui, cho nên, tôi cũng có thể tạm thời thích ba!

Đây lànhà chúng tôi, tôi hy vọng có thể vĩnh viễn hạnh phúc, bởi vì như vậy, tôi vĩnhviễn có thể ở cùng một chỗ với ba mẹ!

Lời của tác giả

Nóithực, thật ra còn có rất nhiều vấn đề chưa thể giải quyết, ví dụ như tập đoànĐại Hàn, Giang Minh, thậm chí là người phụ nữ mang thai đứa nhỏ ngoài ý muốnkia... Nhưng cuộc sống vốn dĩ đã lưu lại rất nhiều sự trì hoãn, ai nói cái gìcũng phải giải quyết hết mới là kết cục chân chính, mỗi người đều có cuộc sốngriêng, đều do vận mệnh an bài. Cho nên, chỉ cần có thể hạnh phúc, có chút tiếcnuối, có chút không trọn vẹn, có gì không thể đâu!

Hy vọngmọi người thích “Cấm Tình” đều có thể hạnh phúc, ủng hộ Tử Tử Tú Nhi nhiều hơn[ cúi đầu ]!!!