Biển Và Em

Chương 6: Tình yêu tới muộn



Sáng hôm đó, một sáng mùa thu lạnh đến co ro. Gió đông đã thổi qua những khe cửa, mang cái lạnh lẽo tràn vào trong phòng. Vào những ngày này, màu vàng nhạt của đất trời, của cây cỏ đã phai nhạt, mờ đi trông thấy. Mùa thu cũng đã đi qua được gần hết, nàng cũng sắp phải rời xa chúng ta.

Thiếu nữ nằm trong chăn, run bần bật. Cô thật sự chẳng muốn dậy chút nào. Tiếng báo thức inh tai lại vang lên lần nữa, đôi tay mảnh khảnh với lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường mà tắt báo thức.

Mặc Nghiên Dương đứng dậy, người vẫn trùm cái chăn bông không buông. Vệ sinh cá nhân xong, cô cũng thay đồ mà đi làm. Nghiên Dương chỉ mặc một chiếc sweater rồi khoác thêm áo ngoài. Cô nhanh chân đi tới trạm xe buýt để đi làm.

Công ty CAD hiện ra trước mặt, cái vẻ bóng loáng của một trong những công ty đồ họa lớn nhất cả nước cũng hiện ra. Bước chân nhanh vào bên trong, Nghiên Dương liền đi vào phòng ban của mình. Cô cũng chỉ là vừa mới được nhận vào làm thực tập sinh mà thôi. Với cái bằng tốt nghiệp loại giỏi đó, việc có được một công việc như thế cũng không có gì là lạ.



Công việc của Mặc Nghiên Dương cũng nhanh chóng bắt đầu. Cô làm về bên thiết kế nên được vẽ vời rất nhiều. Được làm công việc đúng với đam mê của mình thì đương nhiên là rất thích nhưng cũng nhờ "sự việc" đó mà giờ mọi người chẳng nói với cô đến nửa lời. Công việc thì đúng là thích thật nhưng sự im lặng này Nghiên Dương có chút không quen.

"Thực tập sinh mới đến, chủ tịch cho gọi cô." – một cô gái bước vào phòng mà nói.

Trên khuôn mặt đó lộ rõ vẻ khinh thường, như rằng ai đó bắt cô ấy phải nói vậy. Nhờ câu nói đó mà phòng của cô bắt đầu xì xào liên tục. Mặc Nghiên Dương cũng kệ, lưu bài của mình, tắt máy rồi đi theo cô ấy. Hai người họ đi cùng nhau, một câu cũng chẳng nói.

Nghiên Dương đến nơi, cô gái đó cũng rời đi. Cô mở cửa ra, đi vào bên trong. Một khung cảnh lãng mạn đến không tưởng hiện ra trước mắt. Ánh nến lập lòe trong bóng tối, căn phòng đã che đi cái ánh sáng của mặt trời. Chàng trai đứng giữa, cầm bó hoa trên tay mà mỉm cười khi cô bước vào.

Mặc Nghiên dương nhìn cảnh đó mà khóe mắt có chút cay cay. Cô không hiểu bản thân mình sao nữa, có lẽ là quá xúc động, hoặc rằng cảm thấy cô cùng tội lỗi. Mò mẫm trong bóng tối một hồi, Nghiên Dương tìm được cái công tắc nhỏ ở rìa phòng thì liền bật lên.



"Hàn tổng, ngài không thấy tối sao?" – cô lên tiếng.

Lời cô vừa dứt, ánh sáng liền bừng sáng cả căn phòng. Bó hoa trên tay Hàn Kỳ Thiên bỗng chốc rơi xuống, khuôn mặt hắn cứng đờ. Chuyện này cũng quá khó xử đi. Cô đi tới trước mặt hắn, cúi xuống mà nhặt bó hoa hồng đỏ rực. Bó hoa ấy như tình yêu của hắn, còn cô chẳng khác kẻ tàn nhẫn dẫm lên nó cả.

Bỗng, một cơn đau không rõ từ đâu ập tới. Cô ngồi đó mà đau đớn không nói thành lời. Ngay hiện tại, nó giống như sự trừng phạt của thần linh vậy. Cũng đúng, cô tàn nhẫn với kẻ si tình và hơn cả là làm trái lời thần linh. Rõ ràng rằng cô phải tiếp cận cơ mà. Mặc Nghiên dương chỉ biết cười khổ trong đau đớn. Cơn đau ngày càng lớn, cô đau như chết đi sống lại, có vẻ như Nghiên Dương vốn dĩ không có sự lựa chọn ngoài việc phải tuân lệnh.

"Tiểu Dương, em có sao không?" – Hàn Kỳ Thiên ngồi xuống mà hỏi.

"Hàn Kỳ Thiên, nếu anh thực sự thích tôi thì tán tôi đi." - Mặc Nghiên Dương sờ tay lên đôi gò má của hắn mà nói.

Cơn đau biến mất, cô cũng cầm bó hoa bước ra khỏi phòng. Ánh mắt Nghiên Dương hiện rõ vẻ buồn rười rượi. Là vì cô đã yêu hắn sao? Cô cũng chẳng biết nữa. Từ trước tới giờ, vì sự quản lý chặt chẽ của bố mẹ nên Mặc Nghiên Dương chưa từng có một mối tình nào cả. Lớn hơn một chút, cô nghiễm nhiên đã cho nó là điều dĩ nhiên.

Cái ngày mà tình yêu ngập tràn trong khoang ngực, cái ngày đẹp đẽ của người khác sao với Nghiên Dương lại đau khổ đến thế? Người khác khi được tỏ tình bởi người họ thích vui vẻ tới mức nào, cô lại buồn bấy nhiêu. Tại sao tình yêu tới muộn như vậy chứ? Phải chăng nếu nó đến sớm hơn thì vị thiếu nữ sẽ ngập tràn nắng hạ. Mỗi ngày sẽ chẳng đơn giản là lặp lại nữa.

Trở lại phòng làm việc Mặc Nghiên Dương bỏ ngoài tai mọi lời nói mà vào làm việc. Giờ về cũng đến, cô chưa làm xong việc nên phải nán lại tới tận gần tối cũng thu xếp mà chuẩn bị đi về. Ngoài đường lúc này cũng đã vắng tanh, chỉ còn trơ lại chiếc lá đã ngả vàng nằm sừng sừng giữa đường, cùng ngọn gió thu nhẹ nhàng thổi. Ánh nắng tinh nghịch cả ngày, giờ đã trở về nhà từ lúc nào không hay.

Trời đẹp như vậy, hoàng hôn đang buông xuống, thiếu nữ cầm trên tay bó hoa hồng mà bước ra khỏi công ty. Hoa sao lại đẹp đến thế? Lòng người buồn như vậy thì sao hoa vẫn đẹp như vậy? Cuối cùng vẫn chẳng có thứ gì hiểu lòng cô cả