Biển Và Em

Chương 5: Sự trở lại mang đầy hối hận



Hàn Kỳ Thiên mặc một bộ âu phục bước vào sảnh chính công ty. Hắn đi thẳng tới thang máy. Thư ký Trần cứ như vậy mà phải chạy theo liên tục. Cơ bản mà nói Hàn Kỳ Thiên có một chiều cao đáng ngưỡng mộ. Hắn cao gần một mét chín mà có lẽ cũng dễ hiểu bởi đội trưởng đội bóng rổ trung học thì sao mà thấp được.

"Báo cáo đi."

Hai người ở trong thang máy riêng mà đi đến tầng cao nhất. Thư ký Trần cũng nhanh nhẹn báo về các lịch hẹn ngày hôm nay của hắn. Có vẻ như hôm nay cũng có quá nhiều việc rồi.

Hàn Kỳ Thiên bị thư ký Trần cưỡng ép đi sang các phòng sáng tạo để kiểm tra. Hắn cũng là làm đúng quy định để có thể đạt công ty đạt chuẩn. Rồi bỗng, phòng sáng tạo số một hiện lên một bóng hình quen thuộc. Bóng hình mà người con trai này đã chờ đợi bấy lâu – Mặc Nghiên Dương đang hiện lên trước mắt hắn. Kỳ Thiên không tin nổi vào mắt mình nữa mà bước thẳng tới đó. Đúng thật đó chính là Nghiên Dương của hắn. Cái thân thể này không thể trùng hợp đến như vậy được. Từng cử chỉ, hành động đến nụ cười đó. Một khắc cũng không khác gì cả.

"Hàn tổng, đây là thực tập sinh mới đến. Cô ấy tên là Mặc Nghiên Dương."



Nghe tên cô gái đứng trước mặt mình được phát ra từ phía trưởng phòng. Hàn Kỳ Thiên khó lòng mà kìm nổi cảm xúc. Hắn lao tới, ôm lấy cô mà dụi dụi nơi bả vai. Mặc Nghiên Dương không phản ứng, ôm lại hắn mà không nói không rằng.

Một lúc sau, thư ký Trần vì Hàn Kỳ Thiên có lịch gặp đối tác liền kéo hắn đi. Hai người họ đột nhiên phải chia lìa nên không kịp phản ứng gì cả. Thư ký Trần phải vác trên người thân xác cao tận một mét chín cũng không hề dễ dàng gì.

* * *

Chiều tà đỏ rực buông xuống, tiếng bước lộp cộp lại vang lên trên con phố nhỏ. Cửa cạch một tiếng liền mở ra. Mặc Nghiên Dương thần kỳ ra sao liền trở về rồi.

"Về sớm nhỉ tiểu Dương?"

Một người đàn ông cao ráo, khuôn mặt đẹp không góc chết đang cầm tách trà mà thưởng thức. Hắn nhìn về phía cô. Mặc Nghiên Dương không nói gì, cất giày vào kệ, đi tới đó rót cho bản thân một tách trà rồi mới mở miệng thốt ra một câu:

"Đừng có gọi tôi bằng cái tên đó con quỷ hai sừng."

"Ta là thần sinh tử đấy. Cô có tin ta cho cô xuống địa ngục không?"



Vị đó vừa nói xong, Mặc Nghiên Dương liền đứng dậy vào nhà bếp. Có vẻ như cô không quan tâm lắm đến lời nói đó. Phải chăng là rằng cô đã chết một lần?

Cô chuẩn bị bữa tối cho bản thân mình một cách nhanh chóng rồi cũng mang bữa cơm đó ra ngoài. Đứa trẻ cô thường phải chuẩn bị nay cũng không đến nữa. Thay vào đó, một đứa bé to xác lại được gửi đến.

"Ta có thắc mắc đó. Số người mỗi ngày ngươi giết đếm không xuể sao lại chọn ta hồi sinh?" – Mặc Nghiên Dương vừa gắp miếng thịt vừa nói.

"Vì ngươi rất dễ tiếp cận hắn."

"Vì hắn yêu ta?" – cô nghiêng đầu tỏ rõ vẻ thắc mắc.

"Ừ chắc vậy."

* * *

Tối hôm đó, điện thoại Nghiên Dương ting ting trong đêm. Là một người muốn kết bạn với cô. Nhìn vào cái tên trên đó, Mặc Nghiên Dương liền mỉm cười rồi ấn từ chối. Cái tên ba chữ "Hàn Kỳ Thiên" này cô có chút không nỡ.

Cái ngày định mệnh hôm đó, khi cô tưởng chừng như bản thân đã chết rồi thì khi mở mắt ra lại thấy bản thân đang ở một nơi nào đó vô cùng đẹp. Ánh sáng xuyên qua khe cửa lấp lánh ánh vàng. Một vị thần ngồi sừng sững trên ngai vàng lấp lánh. Hắn mỉm cười nhìn cô. Mặc Nghiên Dương có mơ cũng không nghĩ mình lại là kẻ may mắn được vị thần sinh tử đó cho hồi sinh trở lại. Nhưng chẳng có thứ gì là miễn phí cả. Cô phải làm giúp hắn một nhiệm vụ: Giết chết Hàn Kỳ Thiên.

Trong cái giây phút định mệnh đó, nỗi khát khao sống của cô lên tới cực điểm. Vị thiếu nữ vô tình ký giao ước với thần tiên để rồi khi trở lại hối hận liên hồi. Cái tên quen thuộc đó, cả một mảng kí ức của Nghiên Dương đều là hắn. Làm sao mà cô có thể giết được hắn bây giờ?

Nàng cừu ngây thơ đó đã rơi vào cạm bẫy của thần sinh tử. Giữa cái chết và tình yêu vốn chẳng có lựa chọn. Nàng phải chăng chỉ là ngu dốt tin tưởng vào thứ gọi là miễn phí mà quên mất cuộc sống khắc nghiệt lắm. Màu hồng chẳng khác nào lọ mực đã cạn, vốn chẳng thể vẽ lên vẻ đẹp tuyệt vời cho cái cuộc đời tăm tối đó nữa đâu.

Kẻ phàm tục như cô vốn dĩ chẳng thể chống lại thần linh. Một ngày nào đó thôi, sự tinh ranh của cô cũng sẽ bị vị thần đó phát hiện. Nghiên Dương rõ ràng biết rõ nhưng vẫn cứ đâm đầu vào làm. Có lẽ vì tình yêu đã lu mờ đi cái ý chí đó để rồi sự mạo hiểm lên ngôi. Cơ thể nhạy cảm nay lại như lơ lửng giữa vực thẳm ngàn dao, sơ sẩy liền không thể cứu vãn.

Mặc Nghiên Dương nhắm đôi mắt lại. Khuôn mặt mỹ lệ rơi vào giấc mộng nhưng chẳng thể buông. Cái ánh mắt từng ngây thơ đó nay chỉ toàn là suy tư. Con dao sắc nhọn để dưới gối rốt cục có lẽ sớm muộn cũng sẽ dùng sai mục đích mất thôi.