Biển Và Em

Chương 7: Tuyết đầu mùa



Tối hôm đó, ánh hoàng hôn đã bị màn đêm nuốt trọn từ khi nào, thiếu nữ lại trở về căn nhà ấm áp nọ. Cô bước vào trong, ánh mắt đay nghiến nhìn vào nơi vô định như hận thù một điều siêu nhiên nào đó. Quả thật, từ cái nơi vô hình đó, một người con trai bước ra, khôi ngô tuấn tú, đường nét hoàn hảo đến lạ kỳ.

"Ta đã nói cô rồi, đừng cố chống lại ta." Hắn nói mà khuôn mặt vẫn thản nhiên.

"Ngươi chỉ là thần tiên, về nhân loại thì chẳng biết gì cả. Nếu ta đồng ý lúc đó thì có lẽ sớm muộn hắn cũng vứt bỏ ta mà thôi. Hàn Kỳ Thiên là ai chứ? Hắn là tổng tài giàu có, những thứ muốn có đều có được. Nếu ta cũng như vậy, cũng dễ dàng đồng ý thì sớm muộn hắn cũng sẽ chán ta mà thôi." Mặc Thiên Dương đáp lại, tay vẫn đang cởi giày.

Vị thần sinh tử đó không nói gì nữa, cô cũng lướt qua hắn. Nghiên Dương trước giờ vẫn luôn mạnh mẽ như vậy. Áp lực trên công ty vì những lời dòm ngó rất nhiều nhưng lại không có đến một lời tâm sự. Sau khi thay quần áo xong, cô liền cắm bó hoa vào lọ rồi trưng ngay giữa phòng khách. Hoa hồng đúng thật là rất đẹp, đẹp đến mê hồn nhưng tiếc sao người lại buồn, buồn đến nỗi chẳng thể để tâm tới nó nữa.



Hoa cũng đã cắm xong, căn bếp liền nghi ngút khói, ngập tràn hương thơm. Mặc Nghiên Dương mang ra một nồi nước lẩu để tự thưởng cho bản thân. Lâu lắm rồi, cô mới dám ăn lẩu. Tuy rằng rất thích nhưng giá của nó lại hơi đắt quá, ăn một bữa mà phải nhịn mấy ngày thì có chút không đúng. Hơn nữa, vì cô sinh non nên thân thể Nghiên Dương từ bé đã rất yếu.

Lẩu được bày ra kín bàn ăn. Nghiên Dương ngồi xuống gắp thịt, rau bỏ vào trong nồi. Vị thần kia hình như không chịu được nữa cũng đi vào, tự mở tủ lấy bát đũa ra. Cô liền ngăn lại mà nói:

"Ngài là thần linh, chuyện ăn uống này kia là không nhất thiết. Hôm nay tôi hết tiền rồi chỉ đủ một phần ăn thôi."

"Bao nhiêu?"

"Ba mươi triệu."

Nghe cô gái trước mắt mình hét cái giá trên trời, vị thần tiên đó không chịu được mà nói cô định giết người hay gì. Cô chỉ cười mà nói không ăn thì không nhất thiết phải đưa. Chẳng chịu được sự mê hoặc của đồ ăn, hắn cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp mà đưa ba mươi triệu cho cô.



Mặc Nghiên Dương cầm tiền mà vui mừng, nhường lại cho hắn bữa ăn đó rồi đi lên tầng. Cô đi vào phòng mình, mở ngăn kéo nhỏ ra mà ngồi đếm tiền.

"Vậy là tròn năm mươi triệu." Cô lẩm bẩm.

Mặc Nghiên Dương làm thêm, tháng nào cũng cố gắng để lại một khoản. Vậy mà thời gian đúng thật đã trôi qua nhanh như vậy, cô dành dụm được tận năm mươi triệu. Bữa nào, Nghiên Dương cũng chỉ ăn đơn giản, ăn ít đi một chút. Cô cuối cùng cũng muốn chứng minh cho bố mẹ thấy rồi.

Tối hôm đó, trời rất lạnh, cơn tuyết đầu mùa cũng đã tới. Cô chỉ cuộn mình trong chăn mà làm đồ án của công ty. Vừa nhìn về phía cửa sổ, Mặc Nghiên Dương bất giác mà nói:

"Nghe nói nếu cùng người mình thích đi ngắm tuyết đầu mùa thì sẽ hạnh phúc tới già, đầu bạc răng long."

Cô liền thở dài một hơi, cười một cái rồi tiếp tục chuyên tâm làm đồ án. Vừa vào đã được giao làm một dự án thì đúng thật là vừa vui vừa buồn. Vui là vì mọi người tin tưởng giao cho một người chân ướt chân ráo như cô còn buồn là vì dự án vậy mà chỉ có mình cô, không có sự trợ giúp. Một mình cô tự thống nhất ý tưởng, tự làm đồ án, tự viết thuyết trình trong khi chỉ vài ngày nữa thôi là dự án phải làm xong để trình bày với cấp trên.

Đêm đó, tuyết rơi rất nhiều, trắng xóa cả một vùng. Nghiên Dương ngủ quên từ lúc nào không hay. Cô chỉ tỉnh dậy khi tiếng báo thức vang lên từ điện thoại. Vừa tỉnh dậy, cô liền khởi động lại máy xem bài của mình còn không. Thật may rằng nó vẫn còn ở đó. Cô lưu lại bài đó rồi thay quần áo để chuẩn bị đến công ty.

Xuống dưới lầu, cô cầm một tách cà phê ra để giữa bàn rồi nướng vài lát bánh mì. Vị thần sinh tử vẫn nằm chềnh ễnh ở nhà cô. Mặc Nghiên Dương đôi lúc cảm giác bản thân rất giống như người hầu vậy. Từ việc nhà đến việc nấu nướng, rõ ràng là hắn ăn nhờ ở đậu nhưng lại chỉ có mình cô làm.

Mặc Nghiên Dương cũng mặc kệ, cầm lấy túi xách rồi mở cửa đi ra ngoài. Tuyết đã ngừng rơi, trời cũng trong xanh trở lại. Cô vui vẻ mà tung tăng bước lên đường đón chào một ngày mới. Tuy muộn phiền vẫn mang trên vai, gánh nặng vẫn chồng chất nhưng cô vẫn muốn hứng lấy niềm vui trước mắt như một động lực để tiếp tục phấn đấu.

Ngày mai chính là chuyện của ngày mai. Chuyện của cô hiện tại chính là sống vui cho hiện tại, sống để tiếp tục phấn đấu vì mục tiêu của bản thân. Để dù đây có là ngày cuối để sống thì cô cũng sẽ không hối hận, cũng sẽ không phải tiếc nuối vì còn nhiều việc chưa thể hoàn thành nữa. Dẫu sao, cô cũng chết một lần rồi, dù có muốn hay không, thực tại cũng sẽ là rất khắc nghiệt, nếu không thể tạo được niềm vui cho bản thân thì cũng sẽ có ngày cuộc đời sẽ quật ngã cô mà thôi.