Bất Ái Thành Hôn

Chương 65: Dọn ra khỏi phòng ngủ chính



Buổi tối lúc Chu Hàn trở lạithì đã muộn, Lâm Lệ không có ở trong phòng, không nghĩ nhiều trực tiếp đi vàophòng tắm.

Lúc Chu Hàn cầm khăn lau đầu từtrong phòng tắm đi ra, Lâm Lệ đã trở lại, chẳng qua có chút khác xưa là cô đangôm chăn bông đi ra phía cửa.

Chu Hàn cầm khăn, nhíu mày hỏi:“Em đang làm gì vậy?”

Lâm Lệ quay đầu, thấy Chu Hànchỉ quấn khăn tắm đứng ở cửa phòng tắm, theo bản năng quay đầu đi,chỉ nói: “Buổi tối em sang phòng Tiểu Bân ngủ, hai ngày nay tâm tình nókhông ổn định, ban đêm luôn khóc tỉnh dậy, em không yên tâm.”

Chu Hàn nhìn cô, nhíu chặt màyhơn một chút, nhưng trước sau không nói thêm gì.

Đợi một látthấy anh không có ýđịnh mở miệng, Lâm Lệ cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp ôm chăn bông đi rangoài.

Bạn nhỏ Tiểu Bân thấy Lâm Lệtới đây, vội vàng dịch chỗ cho Lâm Lệ, nhường hơn nửa cái giường nhỏ của mình,bản thân mình nép vào bên trong, cho cô một chỗ rất lớn, chỉ sợ cô ngại giườngmình nhỏ mà thay đổi ý định.

Lâm Lệ để chăn bông xuống, đaulòng xoa đầu bé, mỉm cười nói: “Con đã dịch tới tận tường rồi, Tiểu Bân muốn tốinay dán tường mà ngủ sao?”

Thằng bé chớp chớp đôi mắt to,nhỏ giọng nói: “Con sợ dì ngủ không thoải mái.”

Lâm Lệ cảm thấy trái tim mìnhấm áp, càng thấy đứa nhỏ này thật làm người khác quá đau lòng đi, sờ sờ mặt bé,nói: “không đâu, Tiểu Bân chu đáo như vậy, dì sẽ ngủ rấtngon.”

Thằng bé nhìn chằm chằm cô, mộtlúc lâu khóe miệng mới cong lên cười.

Ngoài cửa, tay Chu Hàn đang đặtở tay nắm cửa từ từ thu lại, đứng ở cửa một lúc lâu mới xoay người về phòngmình.

Hôm sau Lâm Lệ mới biết thì rabuổi chiều hôm trước Chu Hàn đi công ty đã tổ chức họp báo, trực tiếp ra mặt trảlời về vấn đề suy đoán thân phận của Tiểu Bân, chính mình thừa nhận trước đâyanh và Lăng Nhiễm từng có một cuộc hôn nhân, cũng thừa nhận chính mình vì vôcùng bận lo cho sự nghiệp mà khiến cho hai người xa cách về mặt tình cảm. Đốivới cuộc sống riêng của người vợ trước, Chu Hàn cũng không nói nhiều, anh chỉnhấn mạnh rằng sở dĩ anh mở cuộc họp báo này chỉ là muốn làm sáng tỏ với mọingười rằng Tiểu Bân chính là con của anh, đứa con ruột thịt, thậm chí anh còncông bố bản kết quả ADN ngay tại đó. Trên đó ghi rõ anh và Tiểu Bân đúng là cóquan hệ cha con.

Lâm Lệ nhìn bản báo cáo kết quảgiám định ADN trên báo, cô không biết anh lấy bản báo cáo giám định này từ đâura, cũng không biết anh tâm tình như thế nào đi đối mặt với những câu hỏi sắcbén và khắc nghiệt của đám nhà báo, nhưng là chuyện này cũng được kết thúc, nhưvậy cũng tốt.

Lâm Lệ vừa cất tờ báo đi thìchuông cửa vang lên, mở cửa ra thì thấy mẹ Chu.

“Tiểu Lệ.” Mẹ Chu cười đi vào,trong tay cầm khá nhiều hoa quả.

“Mẹ.” Lâm Lệ cười gọi mộttiếng, cô biết mẹ Chu hẳn là đã đọc tờ báo kia rồi cho nên mới tớiđây.

Đưa tay nhận lấy hoa quả trongtay bà, “mẹ đưa con”

Mẹ Chu gật đầu, đi theo cô vàonhà, vừa đi vừa nhìn xung quanh, cũng không thấy Tiểu Bân, cho nên mới mở miệnghỏi: “Tiểu Bân đâu rồi, đã đi học sao?”

Lâm Lệ xách hoa quả trên tayvào phòng bếp, sau đó rót cho bà ly nước, lúc này mới từ phòng bếp đi ra: “TiểuBân đang ở trong phòng, hai ngày nay bởi vì chuyện trên báo, nên con mới xin chonó nghỉ mấy ngày.”

“Mẹ đi xem Tiểu Bân.” Mẹ Chuvừa nói vừa vào phòng đứa nhỏ.

Đẩy cửa đi vào, Tiểu Bân đang ởtrên giường, trong tay cầm robot biến hình mà bé thích nhất.

“Tiểu Bân, bà nội đã tới rồi.”Mẹ Chu tiến lên, đưa tay muốn sờ mặt bé, nhưng lại bị bé nghiêng đầu nétránh.

Mẹ Chu sửng sốt, nhìn bé hỏi:“Tiểu Bân, sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Ta là bà nộia.”

Bé cúi đầu, không nhìn đếnbà.

Mẹ Chu trong lòng có chút khôngrõ, quay đầu nhìn Lâm Lệ đang đứng ở cửa nghi hoặc.

Lâm Lệ nhẹ nhàng lắcđầu.

“Bà không phải là bà nội củacháu.” Bé cúi đầu, tay nắm chặt robot biến hình, nói thật nhỏ: “cháu không phảilà con trai của ba…”

Mẹ Chu ngẩn ra, xoay đầu nhìnbé, vội nói: “Cháu là, ai nói không phải, cháu là cháu nội của bà, là cháu nộicủa bà!”

Tiểu Bân không nói lời nào,không ngẩng đầu lên, cũng không nhìn bà. Bộ dáng kia vô cùng khiến người ta đaulòng, trái tim mẹ Chu thoáng cái chua xót, có chút hối hận mấy ngày mình khôngquan tâm đứa nhỏ, nhìn bé có chút nghẹn ngào nói: “Tiểu Bân, cháu không cần bàsao?”

Nghe vậy, Tiểu Bân ngẩng đầulên, nhìn chằm chằm bà, miệng mếu máo, ánh mắt cũng bắt đầu phiếm hồng, nói: “Banói cháu không phải là con ba.”

Thấy tâm can bảo bối của mìnhkhóc, trái tim của mẹ Chu tan nát, đưa tay ôm chặt lấy đứa nhỏ vào lòng, chínhmình cũng không nhịn được mà rơi lệ nói: “Nói bậy, ba cháu nói vớ vẩn, chờ nóvề, bà nội sẽ mắng nó một trận. Tiểu Bân là cháu nội của bà, xem còn ai dám nóivớ vẩn.”

Đứa nhỏ bị bà ôm lấy, hốc mắtđầy nước mắt, nhưng vẫn cắn chặt răng có chút quật cường không để cho mình khócra tiếng.

Một lúc lâu, mẹ Chu mới buôngra, đưa tay vuốt mặt bé, đau lòng hôn vài cái lên mặt bé, rồi mới lên tiếng:“Tiểu Bân cùng bà nội về nhà ở mấy ngày có được không? Ông nội mua rất nhiều đồchơi cho Tiểu Bân, chờ Tiểu Bân trở về đấy.”

Nghe vậy, bé ngẩng đầu nhìn LâmLệ, cuối cùng lắc đầu.

Mẹ Chu cũng quay đầu liếc nhìnLâm Lệ, lại quay đầu nhìn bé hỏi: “Tiểu Bân không muốn đến nhà bà nộisao?”

Tiểu Bân cũng không nói thêm gìnữa, cúi đầu chơi robot biến hình.

Thấy thế Lâm Lệ tiến lên, vỗnhẹ vai mẹ Chu, sau đó nhìn bé hỏi: “Tiểu Bân có mệt hay không? Có muốn ngủkhông?”

Đứa nhỏ quả thật có chút mệtnên gật đầu, cẩn thận cất robot biến hình trong tay lên trên tủ đầu giường, sauđó nằm xuống, liền nhắm mặt lại.

Lâm Lệ đưa tay đắp chăn cho bé,rồi mới nhẹ giọng nói với mẹ Chu: “Mẹ, chúng ta đi ra ngoài trướcđi.”

Mẹ Chu có chút không muốn rờicháu nội, ngồi nhìn bé một lúc lâu mới theo Lâm Lệ ra khỏiphòng.

Trong phòng khách, mẹ Chu chánchường ngồi trên ghế salon, Lâm Lệ lần nữa vào bếp bưng một cốc nước lọc ra chobà, “Mẹ, mẹ uống nước đi.” Lúc này mới ngồi xuống đối diện bà.

Mẹ Chu cầm cốc nước, không uốngcũng không nói chuyện, vì lúc nãy mới khóc nên hai mắt còn hồnghồng.

Thấy bà như thế, Lâm Lệ cũngchỉ có thể an ủi nói: “Mẹ, mẹ đừng để trong lòng, từ bé đứa nhỏ Tiểu Bân này đãkhông có mẹ bên cạnh nên tính cách có phần nhạy cảm, qua một thời gian ngắn mọichuyện qua đi, là không sao rồi.”

Mẹ Chu than nhẹ, ngẩng đầu nhìnLâm Lệ, có chút áy náy nói: “Mẹ nên sớm đến thăm nó một chút, nhưnglà…”

Mẹ Chu chỉ nói nửa câu, nhưngLâm Lệ cũng hiểu, cũng biết nửa câu còn lại mà bà chưa nói ra, thật ra, đổi lạilà ai, gặp phải chuyện như thế này, không ai là không suy nghĩcả.

Lâm Lệ tiến lên, ngồi bên cạnhbà, kéo tay bà đặt trên đùi của mình, “Con hiểu, cho Tiểu Bân một chút thờigian, chuyện này đối với một đứa bé thương tổn rất lớn, nhiều lần ngủ thiếp đilại khóc tỉnh, nói mơ sợ chỉ còn lại một mình nó, sợ tất cả mọi người đều khôngcần nó, sợ tỉnh lại.”

Mẹ Chu đau lòng chảy nước mắt,đưa tay kéo tay Lâm Lệ, “May mà vẫn có con ở đây, may mà có con ở bên cạnh nó,nếu không,…” Mẹ Chu nói không nên lời, bà không dám nghĩ tiếp, nếu không có LâmLệ, mà mình lại do dự vì chuyện trên báo cộng thêm tính tình của Chu Hàn, bàthật không dám nghĩ khi đó đứa nhỏ sẽ thế nào!

“Con coi Tiểu Bân như con củamình, con cũng thương nó.” Lâm Lệ nhìn bà, nói thật rõ ràng.

Mẹ Chu nắm tay cô, thậtchặt.

Cuối cùng tiểu Bân cũng khôngbị mẹ Chu đưa về đại viện, mẹ Chu đau lòng cháu nội, thằng bé không muốn tựnhiên không dám bắt buộc, nhưng mà lúc phải đi rất không nỡ.

Lâm Lệ tiễn mẹ Chu về, khi đivào phòng đứa nhỏ đã thấy bé thức dậy, ngồi ở giữa giường, cúi đầu nhìn tay tráitay phải trên chăn.

Lâm Lệ đưa tay gõ cửa, mỉm cườiđi vào, “Tiểu Bân tỉnh rồi à?”

Nghe vậy, đứa nhỏ ngẩng đầulên, nhìn cô thật lâu mới hỏi: “Bà nội đi rồi sao ạ?”

Lâm Lệ gật đầu, đưa tay cầm áokhoác trên ghế mặc vào cho bé rồi nói: “ừ, về rồi, mới lúc nãy còn đến xem TiểuBân, nhưng không nỡ đánh thức con dậy.”

Nghe vậy, đứa nhỏ cúi đầu thấphơn một chút, nhỏ giọng đáp: “con biết rồi.” Nó căn bản là không ngủ, bởi vìkhông biết làm sao đối mặt với bà nội nên giả bộ ngủ.

Lâm Lệ sờ đầu nó: “Bà nội khôngtrách Tiểu Bân, cho nên Tiểu Bân đừng tự trách mình.”

Đứa nhỏ ngẩng đầu, bình tĩnhnhìn vào mắt Lâm Lệ: “dì sẽ không không cần tiểu Bân đúngkhông?”

Lâm Lệ gật đầu, bảo đảm nói:“không đâu!”

Đứa nhỏ gật đầu, không nói thêmgì nữa, liền ngả người vào lòng Lâm Lệ.

Cô giang hai tay nhẹ nhàng ômnó, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng bé, trấn an tâm tình bé.

Chu Hàn xoay tay nắm cửa rồiđẩy cửa đi vào, bên trong phòng đen như mực, rèm cửa sổ bị kéo lại, không hề cómột tia ánh sáng.

Đưa tay bật công tắc điện trêntường, chỉ nghe thấy tách một tiếng, cả gian phòng sáng lên.

Nhìn giường lớn ngăn nắp như làkhông hề có người nằm, Chu Hàn vô thức nhíu mày, không cần đoán cũng biết nhấtđịnh bây giờ Lâm Lệ đang ở phòng đứa nhỏ, nhưng mà trong lòng có loại cảm giácbuồn bực khiến Chu Hàn có chút không vui.

Bực bội đưa tay nới lỏng càvạt, cởi tây trang trực tiếp ném lên giường, cũng tháo cà vạt quăng lên giường,vì không chú ý mà rơi xuống dưới mặt đất, Chu Hàn cũng lười đi nhặt, đi thẳngđến phòng quần áo, lúc mở cửa ra có chút sửng sốt.

Nhìn tủ quần áo trống trơn, nơivốn để quần áo của Lâm Lệ giờ đã trống không, liền mở thêm mấy tủ khác cùng ngănkéo cũng đều như thế, không sót thứ gì.