Bất Ái Thành Hôn

Chương 64: Khóc lóc qua điện thoại



Ngày hôm sau Chu Hàn bị trợ lýTừ gọi điện thoại làm tỉnh giấc, bởi vì có một văn kiện giấy tờ rất quan trọngcần Chu Hàn xem qua, hơn nữa còn phải có chữ ký của anh mới được, cho nên trợ lýTừ mới điện thoại đặc biệt hỏi giờ mang tài liệu đến nhà cho anh hay là đợi anhở công ty.

Chu Hàn vẫn còn nằm ở trêngiường, một tay nắm điện thoại đặt bên tai, một tay giơ lên đặt ở trên trán, đầuóc như một cỗ máy công việc hoạt động không ngừng, dường như đầu sẽ nổ tungvậy.

Thật lâu cũng không nghe thấytiếng Chu Hàn trả lời, trợ lý Từ không có chút chắc chắn gọi khẽ, “Tổng giámđốc?”

Chu Hàn đưa tay gõ vào cái đầunhư muốn vỡ ra, lúc sau mới mở miệng nói: “Để lát nữa tôi sẽ qua côngty.”

Biết được đáp án của anh, biếtmấy ngày qua anh bận rộn phiền lòng, trợ lý Từ cũng không dám nhiều lời, chỉnói: “Vâng, tôi biết rồi, Tổng giám đốc tôi cúp điện thoại trước.” Vừa nói liềnmuốn cúp điện thoại.

“Chờ một chút.” Chu Hàn mởmiệng, giọng nói vẫn còn chút say rượu của ngày hôm qua.

“Tổng giám đốc còn có việcgì?” Bên kia điện thoại trợ lý Từ hỏi.

Chu Hàn im lặng một lúc, mới mởmiệng nói: “Giúp tôi liên lạc với các tạp chí lớn, xế chiều tôi muốn họpbáo.”

“Vâng về chuyện những bài báonặc danh kia?” trợ lý Từ thử hỏi.

Chu Hàn không trả lời thẳng,chỉ nói: “Cứ làm theo lời tôi bảo.”

“Vâng, tôi biết rồi.” trợ lýTừ cũng không hỏi nhiều nữa, nói xong trực tiếp cúp điệnthoại.

Cúp điện thoại xong, đầu ChuHàn vẫn còn đau như muốn nổ tung, nhíu chặt lông mày ném điện thoại sang một bênở trên tủ đầu giường, xoay người lúc này mới biết là bên cạnh đã trống không, sờthấy lạnh như băng như không có người đã ngủ.

Đứng lên mới phát hiện toànthân trần truồng, cúi đầu thấy quần áo hôm qua mình mặc ném trên sànnhà.

Chu Hàn ngẩn người nhìn quần áotrên mặt đấy, nhớ lại tối hôm qua Tô Dịch Thừa đưa anh trở về, lúc vào nhà trongdạ dày khó chịu cho nên trực tiếp chạy vào phòng vệ sinh, sau đó trí nhớ của anhvì rượu mà có chút mơ hồ, nhưng vẫn ấn tượng với chuyện hôm qua anh cùng Lâm Lệhoan ái.

Không suy nghĩ nhiều gì nữa,trực tiếp nhặt quần áo trên mặt đất ném vào phòng tắm, sao đó lại từ phòng quầnáo cầm lấy y phục sạch sẽ đi vào nhà tắm lần nữa.

Lúc sau từ phòng tắm đi ra ChuHàn đã rửa mặt trang phục chỉnh chu, ra khỏi phòng cũng không thấy Lâm Lệ ởphòng khách, không cần đoán, có lẽ bởi vì cô đã từng bị mất con, nên cô đối vớiTiểu Bân quan tâm yêu thương vô cùng như đối với con ruột mình sinhra.

Nhẹ nhàng đi tới phòng contrai, cửa phòng đóng, Chu Hàn nghe thấy trong phòng con có tiếng khóc rất nhỏ,cũng nghe thấy tiếng Lâm Lệ ôn nhu kiên nhẫn an ủi.

Hắn nghe thấy trong phòng, LâmLệ ôm thằng bé nhẹ nhàng nói: “Tiểu Bân, dì làm bữa sáng cho con ăn đượckhông?”

Thằng bé cũng không nói lờinào, nhìn qua khe cửa mở Chu Hàn có thể thấy thằng bé đưa tay ôm chặt eo Lâm Lệ,đầu còn vùi vào ngực mũi vẫn còn đỏ đỏ.

Lo lắng thằng bé còn nhỏ khôngđược đói bụng, Lâm Lệ vỗ về đầu nó, nhỏ giọng nhẹ nhàng tiếp tục nói: “Tiểu Bânphải ăn cái gì đó mới có sức lực.”

Thằng bé vẫn không buông tay,lần này lắc đầu mở miệng nói nhỏ: “Không, không đừng bỏ con lại một mình.” Vừanói chuyện, giọng nói mang theo tiếng khóc nữa nở, khiến người ta nghe thấy thậtđau lòng.

Lâm Lệ cúi đầu khẽ hôn lên đầucủa bé, biết lần này đã xúc phạm tới bé, trong lòng lại càng đau lòng, nhưng vẫnquan tâm thân thể của bé, hôm qua đã một ngày không ăn gì rồi, hơn nữa còn khóclâu như vậy, nếu không cho bé ăn ít đồ, cô lo lắng thân thể của bé sẽ không chịuđược, dù sao cũng là trẻ con, không thể so sánh với người lớnđược.

“Tiểu Bân, dì không đi, khôngcó rời xa Tiểu Bân, dì chẳng qua là đi phòng bếp, nấu chút cháo cho Tiểu Bân ănđược không?” Lâm Lệ dụ dỗ.

Thằng bé thật sự sợ, vẫn lắcđầu, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm nói, “Con không đói bụng.”

Làm sao có thể không đói bụng,Lâm Lệ buông bé ra, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, mỉmcười thản nhiên nói có chút khoa trương : “Tiểu Bân không đói bụng là dì đóibụng, ngày hôm qua bởi vì Tiểu Bân không ăn cái gì nên dì cũng không ăn, hiệntại thì bụng rất là đói.” Nói xong còn đưa tay để lên bụng, cố gắng làm cho biểuhiện của mình giống thật một chút.

Đôi mắt to đen láy mang theocủa thằng bé nhìn cô, một lúc lâu, dường như đã quyết tâm điều gì đó, lúc nàymới gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vậy dì phải nhanh trở lại mộtchút.”

Lâm Lệ sờ sờ đầu bé, nghĩ thầmcó lẽ nên tìm chút chuyện gì để nói phân tán sự chú ý của bé, cho nên mở miệngnói: “Tiểu Bân có muốn cùng dì đi ra ngoài, đi ra phòng khách xem TV, dì giúpcon bật phim hoạt hình con thích nhất có được hay không?”

Bé suy nghĩ một chút, cuối cùnglắc đầu, “Không cần, ba nhìn thấy con sẽ không vui.”

Lâm Lệ nhìn nó, trong lòngkhông khỏi thở dài, hơn nửa tháng này thật vất vả mới bồi dưỡng được lòng canđảm của nó cùng tình cảm với Chu Hàn trải qua chuyện hôm qua lại một lần nữaquay về lúc đầu.

Đau lòng hôn lên đầu của bé,không miễn cưỡng nó nữa, chỉ nói: “Dì rất nhanh trở lại”

Bé gật đầu, ánh mắt không hềchớp mắt nhìn cô.

Lâm Lệ sờ sờ đầu nó, lúc nàymới ra khỏi phòng.

Ra khỏi phòng Tiểu Bân giờ LâmLệ mới phát hiện Chu Hàn dựa lưng vào vách tường đứng một bên, giờ phút này chỉthấy mặt anh căng thẳng, hai bên tay cũng nắm thật chặt thành nắmđấm.

Lâm Lệ đột nhiên nhớ tới hômqua lúc nửa đêm đang ngủ anh gọi tên ai đó, tâm không khỏi vô cùng đau đớn, khẽcắn môi rời tầm mắt. Tối hôm qua cô tắm rửa xong liền trực tiếp tới phòng TiểuBân, cô không còn cách nào tiếp tục nằm bên cạnh anh nữa, từ thời điểm cô cắtmái tóc của mình, đã tự nói với chính mình, cô tuyệt đối không làm thế thân củangười khác.

Có lẽ ban đầu cô bởi vì yêu màủy khuất mất mười năm ở bên cạnh người đã có bóng hình khác ở trong lòng, nhưngcô không bao giờ có thể u mê như vậy nữa, bởi vì cô không còn mười năm khác cóthể hoang phí, đồng thời cô cũng hiểu một việc, đó chính là tình yêu khắc cốtghi tâm dù bạn có tốn bao nhiêu thời gian cùng sức lực cũng không thể thay thế,Trình Tường là vậy, Chu Hàn cũng thế.

Cô sẽ không còn ngu ngốc tintưởng thời gian có thể thay đổi tất cả, tình yêu là hành động hấp tấp, hiện tạicô không còn trẻ nữa, không hề còn muốn vì ai, chỉ có cuộc sống của mình, vìmình cũng là vì người nhà.

Thật ra thì cô cũng nên cảmthấy may mắn, may mắn nên lần này cũng không lún quá sâu, may mắn mình cũngkhông có cùng An Nhiên cùng cha mẹ nói thêm điều gì mặc dù không muốn bọ họ quávui mừng hay quá hi vọng, nhưng ít ra không để cho bọn họ buồn cùng thấtvọng.

Liếc mắt, cố gắng quên đi đauđớn trong lòng, Lâm Lệ đi qua anh tiến thẳng đến phòng bếp.

Chu Hàn theo cô đi ra ngoài,khi đến phòng khách mới trầm giọng nói: “Anh đến công ty.”

Lâm Lệ không xoay người lạicũng không có trả lời, chỉ lãnh đạm (lạnh nhạt) khẽ gậtđầu.

Chu Hàn cũng không chú ý đến vẻlạnh nhạt của cô, chỉ cầm lấy công văn nhét vào cặp tối qua để trên ghế salon,sau đó trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.

Xé chiều khi Tiểu Bân đang ngủ,Lâm Lệ nhận được điện thoại của mẹ Chu, từ trong giọng nói cô hiểu được sự quantâm của mẹ Chu đối với Tiểu Bân, nhưng cũng đồng thời nghe được trong đó còn cósự nhàn nhạt xa cách, bà cũng không hỏi rõ ràng, nhưng mà Lâm Lệ nghe được bàđối với thân thế của Tiểu Bân có hoài nghi và bận tâm.

Lâm Lệ hiểu tâm tình của bà,không nhiều lời, tránh những vấn đề nhạy cảm, chỉ nói cô có thể chiếu cố tốtthằng bé.

Phút cuối trước lúc cúp điệnthoại, mẹ Chu có nói một câu sâu xa, “Tiểu Lệ, con ủy khuấtrồi.”

Lâm Lệ nghe trong giọng bà cóchút áy náy, cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Tiểu Bân cũng giống như là con ruộtcủa con.”

Cô đau lòng vì Tiểu Bân, vẫn làcho rằng mình không thể khiến cho đứa con ngoài ý muốn kia của mình hưởng tìnhthân của mẹ, nên ông trời để cô tái giá đưa Tiểu Bân đến bên cô, cho dù tất cảmọi người không muốn nó ( Tiểu Bân), cô cũng sẽ không bỏ nó, giống nhưcô bảo đảm với đứa con lúc trước, cô sẽ không bỏ nó (đứa bé trong bụng LâmLệ).

Sau khi nghe điện thoại tronglồng ngực Lâm Lệ thấy rầu rĩ khó chịu, muốn gọi điện thoại cho An Nhiên, nhưnglại nghĩ cô ấy vẫn còn đang lo lắng thân thể của mẹ Cố cũng không muốn vì mìnhmà phải bận tâm.

Nghe tới mẹ Lâm, Lâm Lệ độtnhiên muốn khóc, không biết cảm xúc từ đâu tới, đến rất mãnh liệt và dữ dội,muốn nhịn mà không được. Cuối cùng giống như đứa bé cầm lấy điện thoại màkhóc.

Cô khóc như thế khiến mẹ Lâmthấy sợ hãi liền kêu lên, “Lâm Lệ, sao vậy? Sao lại khóc, mau nói cho mẹ truyệngì đã xảy ra?” Mẹ Lâm nói xong, liền đưa cho ba Lâm, ông cũng không biết tìnhhuống thế nào, lo lắng đến nhảy chân ( ý là cuống quýt) cho đầu dâyđiện thoại bên kia, dành lấy điện thoại trong tay mẹ Lâm nói thẳng: “Tiểu Lệ,tại sao, có phải là bị người ta khi dễ, đừng khóc, nói cho ba, ba sẽ làm chủ chocon.”

Lâm Lệ khóc một lúc lâu mớingừng lại, đưa tay vừa lau nước mắt vừa nức nở, vừa không muốn làm cho ba mẹ lolắng cho mình, chỉ đành nói: “Không có, không có.”

“Vậy sao con lại khóc, nhấtđịnh đã xảy ra chuyện, nói cho ba, đã xảy ra chuyện gì?” Ba Lâm rõ ràng là khôngtin.

“Không có, thật không có.” LâmLệ chống chế trả lời.

Bên kia điện thoại ba Lâm cònmuốn nói điều gì, điện thoại di động lại mẹ Lâm đoạt lấy, bên tai truyền tiếngmẹ Lâm hỏi: “Tiểu Lệ, nói cho mẹ, có phải là cùng Chu Hàn cãi nhau haykhông?”

Mẹ Lâm vừa nói như vậy, Lâm Lệthật vất vả mới đè được ý muốn khóc giờ lại trỗi dậy, trong lòng không khỏi đaulòng cùng thương tâm sao mà có thể đè nén được, giữ điện thoại di động để xa ra:“Không có, không có, thật không có.”

“Vậy tại sao conkhóc?”

“Con, con…” Lâm Lệ không nóinên lời, cuối cùng như là chấp nhân, tùy tiện lấy mấy lý do, “Thật ra thì, thậtra thì cũng không có gì, bởi vì có chút chuyện nhỏ, con và anh ấy có to tiếngmấy câu.”

Nghe vậy, mẹ Lâm cười nói :“Đứa ngốc, hai vợ chồng bất đồng va chạm là khó tránh khỏi, đầu giường gây lộncuối giường hòa, cuộc sống vợ chồng cũng là một môn nghệ thuật, thỏa hiệp cùngkhiêm nhường là nghệ thuật, hai người nhất định phải hiểu cho nhau, phải đứng ởgóc độ của đối phương để nhìn nhận vấn đề, như vậy mới có thể hiểu được tâm tìnhcủa đối phương, biết không?”

Không muốn mẹ lo lắng, Lâm Lệgật đầu, hùa theo lời của cô nói: “Vâng, con nghe mẹ.”

Chỉ nghĩ là đơn giản bọn họ vợchồng cãi nhau, mẹ Lâm truyền thụ hết đạo lý kinh nghiệm ngộ ra qua ba mươi mấynăm hôn nhân nói với Lâm Lệ: “Tiểu Lệ, kết hôn không phải là hai người hòa hợpnhau mà bắt đầu, vấn đề các con phải đối mặt còn rất nhiều, nhưng nếu hai ngườiđồng lòng cùng nhau, như vậy dù có chuyện gì cũng không sợ, cuộc sống vợ chồngquan nhất là nói chuyện, cho nên tìm Chu Hàn hai đứa ngồi nói chuyện thật tốt,biết không?”

Lâm Lệ chỉ có thể gật đầu, đưatay lau nước mắt trên mặt, may mà cô còn có cha mẹ, dù thế nào cô cũng có thểnhư đứa trẻ khóc ở trước mặt bọn họ.