Bất Ái Thành Hôn

Chương 66: “Dịu dàng chăm sóc”



Lâm Lệ là cố tình tránh ChuHàn, cho nên buổi sáng đặc biệt ở lại phòng nằm cùng thằng bé thêm một lát, nhìnđồng hồ, tính ra Chu Hàn hẳn là đã đi làm rồi, lúc này mới thứcdậy.

Cũng là vì cố ý tránh né, chonên khí nhìn thấy Chu Hàn ngồi trong phòng khách, Lâm Lệ không khỏi sửng sốt,không rõ sao lúc này anh còn ở nhà.

Chu Hàn nhìn cô, vẻ mặt có chútnghiêm túc, trầm giọng hỏi: “em đang trốn anh sao?”

Lâm Lệ phục hồi tinh thần lại,phủ nhận nói: “em không có.” Lúc nói chuyện, ánh mắt nhìn quanh quẩn, không dámnhìn anh, căng thẳng vô thức nắm chặt tay lại.

Chu Hàn đứng dậy, đi về phíacô, cuối cùng đứng lại trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Tại sao lấy tất cảquần áo trong phòng đi?”

Tay trái nắm thật chặt tayphải, Lâm Lệ cố ý tránh anh ra, ánh mắt lóe lên không dám nhìn thẳng anh, chỉnói: “mấy ngày qua cảm xúc tiểu Bân không ổn định, em muốn ở cùng nó nhiềuhơn.”

Ánh mắt Chu Hàn dán chặt vàocô, lên giọng mạnh mẽ không cho cô lảng tránh: “vậy có cần thiết phải dọn toànbộ quần áo không?”

“Như vậy sẽ tiện hơn.” Lâm Lệlướt qua anh đi vào trong bếp, nhưng lúc đi ngang qua anh, tay bị anh bắtđược.

Lâm Lệ muốn rút về, nhưng làmsao so được sức lực của anh.

Chu Hàn xoay người, nhìn sườnmặt cô, hỏi: “Tại sao đột nhiên như vậy?”

Lâm Lệ cắn môi, chỉ nói: “emchỉ trở về với vị trí vốn có của em mà thôi.” Cô không muốn phức tạp hóa chuyệnnày nữa, không muốn bản thân mình thử đầu tư thêm nhiều tình cảm nữa, khiến chotất cả trở lại điểm xuất phát, coi như chưa từng xảy ra chuyệngì.

Chu Hàn cau mày, có chút nghekhông hiểu ý cô: “em có ý gì?”

Lâm Lệ hít vào một hơi thậtdài, lạnh giọng nói: “Không có gì, ngu ngốc một lần là đủ rồi, em chỉ là khôngmuốn khiến bản thân mình ngu ngốc thêm lần nữa.” Đưa tay gỡ tay anh ra, trựctiếp vào phòng bếp.

Chu Hàn nhìn bóng lưng của cô,chân mày nhíu chặt hơn chút ít.

Nếu như lúc trước nói Lâm Lệtránh né là do Chu Hàn suy đoán, như vậy những ngày kế tiếp những hành động biểuhiện của Lâm Lệ đã hoàn toàn ăn khớp với suy đoán của Chu Hàn, đúng là cô đangtrốn tránh anh, hơn nữa còn trốn rất rõ.

Buổi tối bất kể Chu Hàn về lúcnào, phòng cô và Tiểu Bân luôn đóng chặt, buổi sáng anh cố ý hay vô tình rề ràmuộn một chút, nhưng chưa từng gặp được cô. Chu Hàn không rõ, không rõ ràng rốtcuộc vấn đề là ở chỗ nào, tại sao thoáng cái cô như là thay đổi thành một ngườikhác, tránh anh khắp nơi.

“SHIT!” thô bạo ném tập giấy tờtrong tay lên trên bàn, cả người Chu Hàn bực bội khó hiểu, tay cầm ném tập giấytờ đi.

Lúc này trợ lý Từ đẩy cửa đivào, thấy anh như thế đột nhiên sửng sốt, nhìn anh không khỏi dè dặt hỏi: “Chutổng, xảy ra chuyện gì sao?”

Chu Hàn nhìn anh ta một cái,tức giận quay đầu đi tựa vào ghế xoay.

Trợ lý Từ không giải thíchđược, theo lý mà nói gần đây không có dự án gì đặc biệt quan trọng gấp rút gì,ngoài ra sau khi Chu Hàn công khai bản giám định quan hệ cha con trước mặt phóngviên thì vụ tai tiếng lần trước đã dần lắng xuống rồi kết thúc, nghĩ như thế,hẳn là không có chuyện gì đáng phiền lòng mới phải.

Khom lưng nhặt tập giấy tờ bịChu Hàn ném trên mặt đất, lần nữa thả lên trên bàn làm việc của Chu Hàn, lúc nàymới đưa giấy tờ trong tay mình cho anh, “Chu tổng, đây là báo cáo tiến độ lầnmột của công trình bên Quảng Đông, anh xem một chút.”

Chu Hàn nhíu mày không nóichuyện, chỉ mặt lạnh gật đầu.

Để giấy tờ xuống rồi trợ lý Từcũng không ra ngoài ngay lập tức, mà là nhìn Chu Hàn nhiều chuyện hỏi.”Chu tổng,anh không sao chứ, có phải gặp chuyện phiền phức gì không?”

Nghe vậy, Chu Hàn mắt lạnh quétqua anh ta, giọng nói không lớn nhưng âm trầm có chút đáng sợ, hỏi: “trợ lý Từ,hai ngày gần đây có phải cậu quá rảnh rỗi rồi không.”

Trợ lý Từ cười khan, có chútnịnh hót nói: “tôi đây không phải là quan tâm ông chủ thôi nha.” Nhìn nét mặtngày càng âm trầm của Chu Hàn kia, trợ lý Từ anh đã lăn lộn ở trên xã hội nàylâu như vậy, tự nhiên là biết chút quan sát sắc mặt, thấy tình huống không đúng,trợ lý Từ vội vàng chuyển đề tài, định bụng chuồn đi, nói: “tôi nhớ ra tôi cònphải gọi điện cho Vương tổng bên Thượng Hải, nếu Chu tổng không có việc gì thìtôi ra ngoài đã.” Nói xong cũng không đợi Chu Hàn trả lời, trực tiếp quay đầuvừa muốn đi ra.

Chu Hàn thấy anh ta muốn đi,đột nhiên nhớ ra cái gì đó, mở miệng gọi anh ta lại: “chờ mộtchút.”

Trợ lý Từ dừng lại, quay đầunhìn anh, hỏi: “Chu tổng còn có chuyện gì căn dặn.”

Chu Hàn có chút không được tựnhiên, ho nhẹ một tiếng, sau đó nhìn trợ lý Từ hỏi: “trợ lý Từ, có phải cậu cóbạn gái không?”

Trợ lý Từ sửng sốt, gật đầuđáp, “vâng đúng ạ.” Trong lòng tính toán anh hỏi cái này làm cáigì?

Chu Hàn suy nghĩ một lúc, cuốicùng mở miệng hỏi: “Cái kia, cậu có biết lúc nào thì tự nhiên phụ nữ lại nổicáu?”

Nghe vậy, trợ lý Từ sửng sốt,một lúc lâu mới kịp phản ứng, hóa ra là Chu Hàn anh hiện giờ là đang buồn bực vìphụ nữ a!

Một lúc lâu cũng không thấy anhtrả lời, tâm tình Chu Hàn càng bực bội hơn, trầm mặt nói: “quên đi, cậu đi rangoài đi.” Nói xong đưa tay trực tiếp cầm tập tài liệu anh đặt lên trên bàn, lậtxem.

Lúc này trợ lý Từ mới lấy lạitinh thần, nhịn cười, hỏi: “Chu tổng là bởi vì thư lý Lâm?”

Nghe tiếng, Chu Hàn nâng mắtliếc anh một cái, ánh mắt kia bén nhọn như đao.

Trợ lý Từ không nhìn thẳng vàoánh mắt kinh khủng có chút dọa người của anh, sau đó kéo cái ghế trước bàn làmviệc của anh, ngồi xuống, bộ dạng giàu kinh nghiệm nói: “nói một chút, anh chọcthư ký Lâm ở đâu rồi, tại sao thư lý Lâm tức giận, tức giận thế nào?” Nghe thấymùi vị tám chuyện, trợ lý Từ trở nên phấn khởi dị thường.

Chu Hàn quét anh ta một cái,trong lòng đột nhiên có chút hối hận hỏi anh ta cái vấn đề này, anh sớm phảibiết trợ lý Từ thật ra còn nhiều chuyện hơn cả đàn bà!

Trợ lý Từ một khi đã phấn khởiliền trở nên có phần kiêu ngạo, thấy anh không đáp, liền thúc giục: “Nói a, anhkhông nói tôi làm sao biết là tại sao a?”

“Nếu tôi biết chọc tới cô ấy ởđâu, biết tại sao cô ấy tức giận thì tôi còn hỏi cậu làm cái gì?” Chu Hàn lạnhgiọng nói, vẻ mặt lạnh lùng không nhìn ra chút thay đổi tâm tìnhnào.

“Cũng đúng.” Trợ lý Từ gật đầu,nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng mạnh đầunhìn Chu Hàn chằm chằm, nói: “tôi biết rồi, tôi biết vì sao tự nhiên thư ký Lâmlại tức giận rồi!”

Chu Hàn nhướng mày, nhìn hỏianh: “Tại sao?”

Trợ lý Từ nghiêm trang nói,“mỗi tháng phụ nữ luôn luôn vài ngày như vậy .”

Chu Hàn cau mày, nhìn chằm chằmtrợ lý Từ, một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, “cậu nói là…”

“Nhất định thế!” Vẻ mặt trợ lýTừ chắc chắc, “mỗi tháng mà bạn tốt tới, bạn gái tôi luôn cãi nhau với tôi, tựnhiên nổi cáu lên, vào lúc này thân là đàn ông điều chúng ta có thể làm là quantâm săn sóc, nấu một cốc ca cao nóng, chuẩn bị một túi nước ấm, như vậy có thểdịu bớt khó chịu của họ, tự nhiên có thể làm hòa hoãn tâm tìnhhọ.”

Chu Hàn nhìn anh ta, vẻ mặt bántín bán nghi dường như còn đang suy nghĩ cái gì.

Trong phòng Tiểu Bân, thẳng bétựa vào lòng Lâm Lệ đọc truyện thiếu nhi, vẻ mặt nghiêm túc.

Lâm Lệ cúi đầu liếc nhìn nó,sau đó đưa tay xoa xoa đầu nó, thấp giọng nói: “Tiểu Bân, ngày mai dì đưa conlên lớp nhé.”

Nghe vậy, thằng bé trong lòngcứng đờ, một lúc lâu mới nói thật nhỏ: “con không muốn đi.”

Lâm Lệ buông nó ra, đưa taynâng mặt nó lên, hỏi: “Tại sao?”

Thằng bé không nói chuyện, xoayngười lui ra khỏi lòng Lâm Lệ, ngồi sang bên cạnh đưa lưng về phía cô, cúi đầunghịch ngón tay mình.

“Có phải tiểu Bân sợ các bạnhọc nói gì?” Lâm Lệ hỏi, đưa tay xoay người nó lại.

Thằng bé vẫn cúi đầu, răng cắnmôi

Lâm Lệ thò tay, một lần nữanâng mặt nó lên, nhìn chăm chú vào mắt nó, nghiêm túc nói: “Tiểu Bân, có một sốviệc nếu như chúng ta không dũng dám đi đối mặt, như vậy chuyện này sẽ tồn tạivĩnh viễn, chúng ta có thể trốn tránh một thời gian ngắn, nhưng mà chúng takhông thể trốn tránh cả đời.”

Thằng bé nhìn cô, đôi mắt đennhánh lóe lên.

“Tiểu Bân đồng ý với dì, làmmột người đàn ông dũng cảm, dũng cảm đối mặt với những khó khăn và trắc trở kia,chúng ta cùng đi giải quyết, có được không?”

Thằng bé cũng nhìn cô, một lúclâu mới gật đầu, nhỏ giọng nói: “vâng.”

Lâm Lệ mỉm cười, cúi đầu hônxuống trán nó, xoa xoa đầu nó.

Mà lúc này vang lên tiếng gõcửa, cốc cốc cốc, rất có quy luật.

Tiểu Bân trong lòng ngẩng đầunhìn Lâm Lệ, hỏi: “là ba ba sao?”

Lâm Lệ gật đầu, trong nhà nàytrừ Chu Hàn còn có thể là ai?

Nói Chu Hàn, dường như cả ngườiđứa nhỏ trở nên căng thẳng, nhìn Lâm Lệ hỏi: “Ba ba là tới đuổi con đi đấy sao?”Ba ba nói nó không phải con trai anh, như vậy anh sẽ đuổi nó đisao?

Lâm Lệ lắc đầu, “Sẽ không, TiểuBân đừng nói linh tinh.” Nói xong xoa xoa đầu nó, buông nó ra, đứng dậy đi racửa.

Mở cửa, chỉ thấy Chu Hàn đứng ởbên ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.

Nhìn anh, Lâm Lệ hỏi: “Cóchuyện gì sao?” Giọng nói rất lạnh, thái độ rất nhạt.

Chu Hàn nhìn cô, bất động thanhsắc cau mày lại, không hiểu sao, anh không thích thái độ và giọng nói không mặnkhông nhạt của cô như thế.

Đè ép buồn bực trong lòngxuống, chỉ nói: “Đi theo anh.” Nói xong liền xoay người trực tiếp rờiđi.

Lâm Lệ không biết anh muốn làmgì, nhưng mà suy nghĩ một chút, quay đầu liếc nhìn tiểu Bân trên giường, khẽcười cười với nó: “dì đi ra ngoài một lát.”

Đóng cửa đi ra ngoài, khi đitới phòng khách, chỉ thấy Chu Hàn ra hiệu cho cô ngồi xuống, sau đó vào bếp bưngmột cái chén ra ngoài, tiến lên trực tiếp đặt vào trong tay cô, lúc này mới nhẹgiọng mở miệng, “Nhân lúc còn nóng uống đi.”

Lâm Lệ cúi đầu, thế này mớinhìn rõ trong chén kia là ca cao nóng!

Có chút khó hiểu ngẩng đầu,nghi hoặc nhìn anh, “anh làm gì?”

Chu Hàn nhìn cô, sau đó lạixoay người vào thư phòng, lúc đi ra trong tay cầm thêm túi chườm nóng, chỉ thấyanh nghiêm mặt, cúi đầu đặt cái túi chườm nóng trong tay lên trên bụngcô.

“Anh làm cái gì?” Lâm Lệ lạicàng khó hiểu, hoàn toàn bị một loạt hành động của anh làm cho không hiểu ra saocả!

Chu Hàn nâng mắt nhìn cô, nói:“không phải là bạn tốt của em đến rồi sao.”