Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 241: Tạo Người? Tạo Cái Rắm



Tạo người? Tạo cái rắm!

Cô ngược lại hy vọng anh đoạn tử tuyệt tôn!

Anh vậy mà công khai nói lời yêu Thủy Tâm Nhu, đồ đàn ông bỏ đi, thứ dối trá!

Khốn kiếp, đã thế còn đối xử với Nguyễn Tinh như vậy, quá tuyệt tình rồi!


Cảm xúc Nguyễn Hàm rất kích động, nhướng mày, gân xanh nổi lên trên trán, nghiến răng ken két.

Nguyễn Tinh sững sờ, nháy mắt cũng không nháy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch bị nước mắt thấm ướt.

Chuyện cô đạo nhái tác phẩm của Thủy Tâm Nhu bị phanh phui rồi, cô hiện tại đã thân bại danh liệt, không chỉ Kim Lục Phúc truy cứu trách nhiệm của cô, ngay cả Vạn Huy cũng muốn kiện cô.

Cô không còn gì cả, vĩnh viễn cũng sẽ không rửa sạch bê bối này.

Từ nay về sau, cô không thể đặt chân vào giới trang sức nữa rồi, thậm chí, vết nhơ này sẽ theo cô cả đời, cho dù cô đi đâu, người ta đều sẽ chỉ trỏ cô.

Trách không được vừa rồi lúc đi mua đồ ăn sáng, trên đường đi ánh mắt những người kia nhìn cô lại quái dị như vậy.

Nơi này chỉ là thành phố S gần Hong Kong mà thôi, nếu cô trở lại Hong Kong, vậy cô nên làm gì?

“Chị, hu hu hu… Đường Diệc Sâm thật độc ác, anh ta làm rất ngoan tuyệt.. hu hu hu…” Nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, ánh mắt Nguyễn Tinh đã sớm mơ hồ rồi, nhìn không rõ bất kỳ vật gì.

Hiện tại, trong đầu cô cũng trống rỗng, chỉ có tiếng băng ghi âm mà truyền thông phát quanh quẩn trong đầu.


“Tôi muốn biết anh lấy USB từ nhà chú An đưa cho ai?”

“Tôi đưa cho cô Nguyễn.”

“Tên đầy đủ của cô ấy?”

“Tôi đưa USB cho Nguyễn Tinh, là cô ta bảo tôi uy hiếp chú An, chuyện sau đó thì tôi không rõ.”

“…”

Chỉ dựa vào đoạn băng ghi âm này, tất cả mọi người đều tin cô đạo nhái, không cho phép cô có bất kỳ cơ hội giải thích.

Cho dù kiện ra tòa, cô cũng nhất định sẽ thua.

“Tinh Tinh, đừng sợ, có chị ở đây, chị sẽ không để em có việc gì.” Vết thương ở dưới bụng đã không đau như trước rồi, Nguyễn Hàm chậm rãi ngồi dậy ôm Nguyễn Tinh, an ủi cô.

Là cô hại em gái mình, cô nhất định sẽ thay cô lấy lại công đạo.

“Chị… hu hu hu…” Nguyễn Tinh dúi đầu vào ngực Nguyễn Hàm, cô cất tiếng khóc lớn.


Cô chỉ đạo nhái thôi, cô không có làm những chuyện như truyền thông đưa tin kia, thật oan ức!

“Không sao cả, chị sẽ nói chuyện với Đường Diệc Sâm, chị sẽ cầu xin anh ta buông tha cho em. Chúng ta bây giờ liền thu dọn đồ về Hong Kong. Nhất định sẽ có cách giải quyết, tin tưởng chị.”

Bờ vai mảnh mai run run biểu lộ cảm xúc khổ sở của Nguyễn Tinh, nước mắt cô khẽ chạm vào lòng Nguyễn Hàm, khiến lòng cô cũng quặn đau.

Đường Diệc Sâm đối với Nguyễn Tinh ác độc như vậy tuyệt không hoàn toàn bởi vì cô đạo tác phẩm của Thủy Tâm Nhu, mục đích của anh là nhắm tới cô.

———–

Nguyễn Hàm nhân lúc Nguyễn Tinh làm thủ tục xuất viện gọi điện cho Đường Diệc Sâm.

Lần này, anh nhận máy của cô, cũng là lần duy nhất anh nghe điện kể từ khi anh quay về Hong Kong.

Anh biết cô có lời muốn nói.

“Đường Diệc Sâm, anh cứ việc hướng tới tôi, người kia là em gái tôi, con bé vô tội, khốn kiếp!” Nguyễn Hàm trực tiếp gào lên, giọng nói mang theo ngọn lửa không cách nào ngăn chặn.

Khuôn mặt tuấn tú khẽ nhíu, ánh mắt như báo săn của Đường Diệc Sâm giận dữ, anh lạnh lùng trả lời: “Đúng, Nguyễn Tinh là em gái cô, nhưng Thủy Tâm Nhu là vợ tôi, là người phụ nữ duy nhất tôi yêu đời này. Vào lúc cô quyết định động đến cô ấy, cô nên nghĩ tới sẽ có hậu quả ngày hôm nay.”

“Dối trá, anh yêu cô ta chỗ nào, anh chẳng qua chỉ lợi dụng cô ta để ngồi vững ở Liên Khải mà thôi. Đường Diệc Sâm, đừng cho là tôi không biết trong lòng anh nghĩ thế nào, anh thật bẩn thỉu! Dựa vào cái gì anh nói xấu Nguyễn Tinh, con bé không hề có lỗi với ai.”

Đường Diệc Sâm híp đôi mắt hẹp dài lại, cũng khẽ thở dài, “Coi như tôi bẩn thỉu cũng tốt hơn cô tự cho là đúng, không từ thủ đoạn! Nguyễn Hàm, tôi thật không biết sao cô lại biến thành cái dạng này? Tôi có nói xấu Nguyễn Tinh hay không, trong lòng cô rõ ràng nhất, sự thật cũng là cô rõ ràng nhất, hại người chính là cô.

Tôi chưa từng đưa cho cô bất kỳ dấu hiệu sai lầm nào, Đường Diệc Sâm tôi cực kỳ rõ tâm ý của mình, nó hoàn toàn thuộc về vợ tôi Thủy Tâm Nhu, tuyệt đối không hai lòng. Tôi yêu cô ấy bao nhiêu, vợ tôi biết là được, tôi không cần phải nói rõ với cô.


Nhưng cho dù là ai, bao gồm cả cô, đều không được phép tổn thương cô ấy, tôi tuyệt đối không cho phép. Tôi không chỉ cho cô một lần cơ hội, là chính cô không nghe Vô Ngân khuyên, tiếp tục đi vào ngõ cụt. Em gái cô có hậu quả như ngày hôm nay tất cả đều bởi sự ích kỷ của cô mà thành.”

“Đường Diệc Sâm, anh nói bậy, anh đang giảo biện. Nếu như anh không có ý gì với tôi, sao anh có thể bỏ mức lương cao mời tôi quay lại? Là bởi vì hiện tại tôi không còn giá trị lợi dụng, anh dần dần ngồi vững vị trí Tổng giám đốc điều hành Liên Khải, không cần tôi đi kiềm chế Đường Thiên Hào và Ôn Nghi, cho nên bây giờ anh một chân đá tôi đi, đồ khốn kiếp!”

Đường Diệc Sâm mím môi lắc đầu, hiện tại Nguyễn Hàm thật lạ lẫm, giống như một người xa lạ.

“Nguyễn Hàm, bây giờ tôi chân thành nói cho cô biết, cho dù là ở Đại học Harvard hay là hiện tại, tôi chưa từng thích cô, tôi cũng chưa từng cho cô bất kỳ ám chỉ hay hy vọng gì.

Tôi mời cô tới Liên Khải là thành ý của tôi, tôi rất đề cao năng lực làm việc của cô, cũng chỉ là sự tán thưởng trong công việc mà thôi, không liên quan gì tới vấn đề tình cảm. Tôi xem cô là bạn học, bạn thân, là cô phá hủy tình bạn giữa chúng ta. Tôi thật sự rất thất vọng với những chuyện cô làm ra.”

“Ha ha.. Chuyện cho tới bây giờ, mọi thứ đều do Đường Diệc Sâm anh định đoạt, anh rõ ràng chính là một kẻ ngụy quân tử, tôi khinh thường anh. Anh cứ chờ đấy, nếu như anh không buông tha cho Nguyễn Tinh, tôi cũng sẽ không để cho anh và Thủy Tâm Nhu dễ chịu. Tôi không sợ cùng chết với các người.”

Dù sao đã trở mặt rồi, Nguyễn Hàm cũng đem lời đoạn tuyệt nói ra.

Anh vậy mà lại nói tuyệt đối không thích cô, cô thật không cam tâm, trái tim vẫn luôn yêu anh kia quặn đau, khiến cô cực kỳ khó chịu.

“Nguyễn Hàm, cô thật là không thuốc nào cứu được rồi!”

“Đường Diệc Sâm, tôi trở nên như vậy tất cả đều bởi vì anh!”

“Cô căn bản không hiểu cái gì gọi là yêu, cô chỉ có oán giận. Mời cô về Liên Khải thật sự là quyết định sai lầm nhất đời này của tôi, tôi không nên kêu cô quay lại. Tôi coi cô là bạn, cô căn bản lại xem tôi như vậy, cô lúc nào cũng tìm cách tính kế tôi.

Bệnh của cô và Jack đều do một tay cô thiết kế đúng chứ? Nguyễn Hàm, cô trở nên thật đáng sợ, tôi đã sớm không biết cô rồi, hy vọng cô tự giải quyết cho tốt. Tôi nói rồi, tôi không cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương vợ tôi, cô cũng không được, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai, cô có thể thử xem tôi có đủ hung ác hay không.”

Biểu cảm của Nguyễn Hàm cực kỳ dữ tợn, khóe miệng không tự chủ co quắp lại, cô lập tức ngắt máy Đường Diệc Sâm.

Cô tuyệt đối sẽ không để cho anh và Thủy Tâm Nhu dễ chịu, tuyệt đối không.

Cô cũng sẽ không rời khỏi Hong Kong!

Cô muốn xem ai là người cười đến cuối cùng!

————-

Đường Diệc Sâm nhận được tin tức mới nhất của Đoạn Vô Ngân, anh cầm lấy áo khoác vest, không kịp mặc liền nhanh chân bước ra khỏi văn phòng, đi thẳng tới bãi đậu xe.

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, mi tâm anh cũng cau chặt.

Chuyển phương hướng tìm kiếm sang các khách sạn gia đình quả là đúng đắn, thật sự có tin của Thủy Tâm Nhu.

“Cậu Lạc, có tin tức. Đường Diệc Sâm đột nhiên rời tập đoàn Liên Khải, anh ta đang lái xe về hướng vùng ngoại ô.”

Nghe Ngụy Lai báo cáo, Phí Lạc cũng vội vàng rời khỏi khách sạn, nhanh chóng đuổi theo phương hướng Đường Diệc Sâm.

Anh cũng không tra ra được hành tung của Thủy Tâm Nhu, anh để người ta theo dõi Đường Diệc Sâm, chỉ cần theo anh ta sẽ có tin tức Nhu Nhu.

Bên ngoài căn nhà ba tầng ở một thôn nọ, Đường Diệc Sâm dừng xe xong lập tức đi nhấn chuông cửa.

Người của anh đã xác định qua, Thủy Tâm Nhu ở bên trong, hôm nay không ra ngoài.

Chủ nhà vừa ra mở cửa, Đường Diệc Sâm không nói hai lời liền vọt vào, lớn tiếng kêu: “Thủy Tâm Nhu…”

“Thưa anh, xin nhỏ giọng một chút, đừng quấy rầy các khách khác.” Chủ nhà rất không hài lòng với vị khách không mời mà tới này.

“Vợ tôi… cô gái họ Thủy, cô ấy ở phòng nào? Tôi tới tìm cô ấy, tới đón cô ấy về nhà.” Trong đầu Đường Diệc Sâm chỉ nghĩ tới mỗi Thủy Tâm Nhu, anh quên luôn cả chủ nhà. Nơi này là khách sạn gia đình, không giống với những nơi khác.

Anh đã đi lên lầu rồi, lại quay trở xuống vội vàng hỏi chủ nhà.

“Phòng đầu tiên trên lầu, nhớ kỹ, đừng quấy rầy khách khác.” Chủ nhà tức giận trợn mắt nhìn Đường Diệc Sâm.

“Cảm ơn, tôi sẽ chú ý!” Đường Diệc Sâm khẽ cúi người xin lỗi, xông lên lầu.

“Bà xã, mở cửa có được không? Đều do ông xã không tốt, là ông xã đáng chết nhất, em ra gặp anh một chút đi.” Đường Diệc Sâm nói rất nhỏ, tràn đầy chờ mong.

Thủy Tâm Nhu ở bên trong từ lúc Đường Diệc Sâm kêu to tên cô đã khóa cửa lại rồi, cô nằm trên giường, dùng chăn trùm kín đầu.

Nghe không được chính là nghe không được, từ đáy lòng, cô bỏ qua sự tồn tại của Đường Diệc Sâm!