Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 240: Dám Động Đến Thủy Tâm Nhu, Có Gan Làm Thì Có Gan Chịu



Hút xong điếu thuốc trên tay, Đường Diệc Sâm rời khỏi Liên Khải, anh trở lại biệt thự ở vịnh Du Cảnh.

Bên trong tối đen, lạnh lẽo!

Không có nữ chủ nhân, bên trong chỉ có sự lạnh lẽo, ngay cả một chút hơi người cũng không có… chỉ có vô hạn thê lương!

Bật đèn, Đường Diệc Sâm ở cửa trước thay giày, anh chậm rãi lên lầu.


Từ thành phố S vội vàng trở về tìm Thủy Tâm Nhu, cô không ở nhà, anh liền không chú ý quan sát nhà của bọn họ.

Hiện tại, đi lên lầu, Đường Diệc Sâm đều nhìn rất cẩn thận.

Trở lại phòng ngủ của bọn họ, anh tham lam hít thở, bởi vì bên trong còn lưu giữ mùi của Thủy Tâm Nhu, nơi này giống như vẫn còn có cô.

Đúng, mặc dù cô không ở bên cạnh, cô đã mọc rễ nảy mầm trong lòng anh rồi, cho dù cô đi đâu, lòng anh cũng theo cùng cô.

Ánh mắt mềm mại miên man tham lam nhìn chằm chằm vào mọi thứ trong phòng ngủ, nơi này đã chứng kiến ân ái của bọn họ.

Thủy Tâm Nhu không ở đây, lòng anh giống như bị vét sạch, nơi này cũng giống như không có sinh khí.

Ánh mắt Đường Diệc Sâm ngay cả thùng rác cũng không tha, nắp đậy không kín, lộ ra một thứ gì đó màu trắng.

Theo phản xạ, anh đi về phía bàn làm việc của Thủy Tâm Nhu, mở nắp thùng rác lên, anh thấy laptop cỡ nhỏ anh thay cô đem đi sửa trong đó.


Đường Diệc Sâm trừng mắt nhìn, nhặt laptop lên, anh mở ra xem thử, phát hiện tài liệu bên trong đã bị xóa.

Laptop anh đang cầm hiện tại không còn gì trong đó cả.

Tim anh đập mạnh và loạn nhịp, ánh mắt cũng nhất thời ngây ngốc. Mũi chua xót, đáy lòng quặn đau đến khó chịu.

Trước kia đây là món đồ Thủy Tâm Nhu coi trọng nhất, cô nói bên trong có tài liệu quan trọng, hiện tại đã không còn gì cả.

Cho dù Đường Diệc Sâm vào thư mục nào thì bên trong đều không có gì, màn hình là một màu trắng, một tài liệu bản thảo thiết kế cũng không có.

Có thể nghĩ được lúc ấy Thủy Tâm Nhu đau khổ biết bao nhiêu.

Đồ cô thích nhất, cô trong chớp mắt có thể nhẫn tâm bỏ qua, vậy cũng nói rõ Truyền Thừa đả kích cô thế nào!

Đường Diệc Sâm không tự chủ siết chặt tay, nắm thành hình quả đấm.

Anh giận không kiềm được, đốt ngón tay trắng bệch, nắm tay run run, đôi mắt thâm thúy có ánh lửa bập bùng.


Sau đó, anh lại gọi điện cho Đoạn Vô Ngân, để anh bố trí một dao trí mạng.

Đường Diệc Sâm anh không làm chuyện thất vọng, xứng đáng với lương tâm, dám tính kế anh, dám giẫm lên ranh giới cuối cùng của anh, dám đối với người anh yêu nhất như vậy, đừng trách anh hung ác thế nào!

Lúc anh muốn hung ác, anh cũng sẽ không nháy mắt, giết một người giống như giẫm chết một con kiến!

———————

Sáng sớm hôm sau, Đường Diệc Sâm đến Liên Khải. Anh ngồi trong văn phòng hút thuốc, đôi mắt thâm trầm híp lại, môi mỏng gợi cảm thỉnh thoảng hé mở phun ra đám khói trắng lượn lờ.

Văn phòng của anh đã được dọn sạch, trong gạt tàn thuốc lại có một đống mẩu thuốc lá, trên mặt bàn cũng có không ít tàn tro.

Hai ngón tay kẹp điếu thuốc, Đường Diệc Sâm tiện tay ném đầu thuốc lá vào trong gạt tàn. Anh không hút thuốc mà lười biếng gác hai chân lên bàn, tựa lưng vào lưng ghế, ngửa đầu lên.

Anh chậm rãi khép mắt lại.

Anh không cần xem, cũng không cần hỏi, anh chờ Đoạn Vô Ngân báo cáo kết quả là được.

Mặt trời mọc rồi, ánh nắng hôm nay đặc biệt chói chang.

Điện thoại Đường Diệc Sâm thình lình vang lên.

Anh lấy điện thoại ra, nhìn cũng không nhìn màn hình, anh nhận điện, hai mắt vẫn nhắm lại.

“Anh Sâm, báo hôm nay vừa ra rồi, đoạn ghi âm của Uy ca đã xử lý qua giọng nói cũng phát tán trên mạng, sự kiện lần này lập tức thu hút mọi sự chú ý. Phần lớn ký giả đã bao vây cửa ra vào của Kim Lục Phúc, ngay cả mấy chi nhánh của bọn họ cũng không buông tha, quyết tìm cho ra sự thật.

Kim Lục Phúc đã có phản hồi, tổng giám đốc bọn họ lập tức tổ chức buổi họp báo, làm rõ hành vi đạo nhái là hành vi cá nhân của Nguyễn Tinh, không có liên quan tới Kim Lục Phúc, Kim Lục Phúc vẫn luôn tuân theo nguyên tắc công bằng công chính khi tham gia cuộc thi thiết kế trang sức Kim Tử Kinh, ủng hộ bản gốc, giận dữ chỉ trích hành vi đạo nhái đáng xấu hổ.

Trước mắt, Kim Lục Phúc đã tuyên bố Nguyễn Tinh không còn là tổng giám thiết kế của bọn họ, cũng tuyên bố truy cứu trách nhiệm pháp lý về hậu quả nghiêm trọng ảnh hưởng tới Kim Lục Phúc. Đồng thời, bên ban tổ chức cuộc thi thiết kế trang sức Kim Tử Kinh cũng đưa ra phản hồi thanh minh, đã hủy bỏ danh hiệu quán quân của Nguyễn Tinh, cũng yêu cầu điều tra công khai vụ việc đạo nhái lần này.


Nếu như là thật, Nguyễn Tinh sẽ bị giới trang sức Hong Kong xóa tên, thậm chí thông báo cho hiệp hội trang sức thế giới, có thể nói cuộc đời và tiền đồ cô ta xong rồi, về sau chắc chắn sẽ không còn bất kỳ công ty trang sức nào mời cô ta, cũng bị cấm tham dự mấy giải đấu.

Thủy Mộ Hàn cũng tổ chức họp báo, anh ta công bố toàn bộ quá trình, nói rõ lập trường của Vạn Huy, lấy ra bằng chứng cho thấy Truyền Thừa là của Vạn Huy, nhà thiết kế của nó chính là Thủy Tâm Nhu.

Đồng thời, anh vợ anh cũng khởi kiện Kim Lục Phúc và Nguyễn Tinh, anh ta nói với truyền thông nhất định phải làm rõ mọi chuyện. Ngay cả tổng giám kỹ thuật Vạn Huy là chú An cũng chính miệng thừa nhận bí mật Truyền Thừa là do ông để lộ, ông là vì cứu người nhà mới có thể bất đắc dĩ bán rẻ Vạn Huy, cũng công khai chỉ chứng là có người uy hiếp ông.

Em đã thay anh để ý giá cổ phiếu Kim Lục Phúc rồi, vừa mở cửa đã rớt thảm. Anh Sâm, thời gian tổ chức họp báo của chúng ta cũng sắp đến rồi.” Cuối cùng, Đoạn Vô Ngân nhắc nhở anh.

Mặc dù nhìn như chuyện tàn nhẫn, lúc Đoạn Vô Ngân báo cáo cho Đường Diệc Sâm lại có loại cảm giác hưng phấn khó hiểu.

Anh biết Đường Diệc Sâm nhịn đã đủ lâu, mặc kệ hiện tại anh dùng thủ đoạn gì, anh hoàn toàn hiểu được.

Kế tiếp anh muốn tuyên bố điều gì, anh cũng không có dị nghị.

“Được, tôi lập tức tới.” Đường Diệc Sâm mở mắt, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh vẫn khiến người đọc không ra bất kỳ tâm tình gì.

Hậu quả chọc giận anh rất nghiêm trọng, đặc biệt là anh đã cho rất nhiều cơ hội hối cải rồi.

Anh tuyệt đối không thể chịu đựng được việc tổn thương người phụ nữ duy nhất anh yêu, cho dù là ai cũng không thể!

Dám động vào Thủy Tâm Nhu liền có gan làm có gan gánh chịu hậu quả!

————

Khi Nguyễn Tinh đi mua đồ ăn sáng, rất nhiều người dọc đường chỉ trỏ và chú ý đến cô.

Lúc đầu cô không rõ chuyện gì, trở lại phòng bệnh nhìn thấy Nguyễn Hàm đang xem truyền hình trực tiếp, cô nhất thời cũng ngẩn người, ngay cả bữa sáng trong tay cũng rơi xuống đất.

“Chị, Đường Diệc Sâm sao phải đuổi việc chị? Anh ta dựa vào cái gì chứ? Còn đặc biệt tổ chức một buổi họp báo tuyên bố hợp đồng của chị và Liên Khải kết thúc, làm cũng quá dã man đi. Chị bây giờ còn chưa xuất viện, cũng không thông báo một tiếng liền đơn phương chấm dứt hợp đồng. Chị lại từ nước Mỹ xa xôi quay về giúp anh ấy.”

Nguyễn Tinh rất không hài lòng với Đường Diệc Sâm, không nhịn được gắt một tiếng.

Nguyễn Hàm cười giễu, trong lòng như bị một gáo nước lạnh dội tắt bao chờ mong.

Quả thực người đàn ông này quá tàn nhẫn, cô cũng không phủ định cách nói của Nguyễn Tinh.

Ý định của Đường Diệc Sâm là gì cô cũng quá rõ, anh tổ chức một buổi họp báo lớn như vậy là muốn cho cô thấy sự ngoan tuyệt của anh.

Không chỉ như thế, anh đuổi việc cô, công bố tin tức ra ngoài, cho dù cô không ở Liên Khải, dù cô có muốn ở lại Hong Kong thì toàn bộ các công ty ở đây cũng không dám mời cô, nếu không đó chính là đối địch với Đường Diệc Sâm.

Anh không muốn cô từ nay về sau có cơ hội đặt chân ở Hong Kong, anh đây là quang minh chính đại phong sát cô.

Thật ác độc, người đàn ông này thật tàn nhẫn, ngay cả một đường sống cũng không chịu cho cô.

“Chị, hợp đồng của chị và Liên Khải chưa tới hạn, chúng ta có thể kiện Đường Diệc Sâm.”

Nguyễn Tinh vừa dứt lời, nhất thời màn hình TV cũng chuyển sang một tin tức liên quan, còn có phóng viên phỏng vấn Đường Diệc Sâm.

Trong nháy mắt, mắt cô không tự chủ trừng lớn, bình tĩnh nhìn màn hình TV.

“Đường tổng, anh đuổi việc Nguyễn phó tổng là bởi vì em gái cô ấy đạo tác phẩm Truyền Thừa của vợ anh sao?”

“Tôi nói rồi, tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào làm tổn thương vợ tôi. Tôi tin tưởng pháp luật cùng ban tổ chức cuộc thi Kim Tử Kinh sẽ đưa ra quyết định xử phạt nghiêm minh công bằng. Tôi có quyết định như vậy, Nguyễn phó tổng sẽ hiểu được.

Thủy Tâm Nhu là một nhà thiết kế trang sức tài giỏi, cô cũng là người phụ nữ duy nhất của Đường Diệc Sâm. Tôi rất vui vì linh cảm thiết kế Truyền Thừa của cô ấy có được từ trên người tôi, cho nên, tôi nhất định ủng hộ tác phẩm Truyền Thừa chỉ thuộc về duy nhất vợ chồng tôi, nhất định phải trả trong sạch lại cho nó.”

“Đường tổng, có thể cho chúng tôi biết lý do vợ anh nghỉ việc cũng như rời khỏi giới trang sức không? Là bởi vì có người đạo nhái sao?”

“Kỳ thật tôi vẫn luôn không muốn cô ấy quá cực khổ, một mình tôi kiếm tiền đã đủ nuôi cô ấy rồi, ngay cả con cái cũng có thể nuôi nổi. Cô ấy thích làm gì, tôi đều nghe theo, hiện tại cô ấy đưa ra quyết định như vậy, tôi cũng tôn trọng cô ấy.”

“Đường tổng, ý anh là bây giờ cô ấy đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, hai người muốn tích cực tạo người sao?”

Khóe miệng Đường Diệc Sâm ngậm ý cười thật sâu, “Mọi chuyện đều có khả năng!”

Ánh mắt Nguyễn Hàm cực kỳ u oán, lửa giận lập lòe, nhất thời, cô dùng sức ném điều khiển trong tay vào khuôn mặt Đường Diệc Sâm trên màn hình TV.