Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 239: Nổi Bão



“Đường… Đường tổng, đây không phải sắp tới năm mới ư, bọn họ về quê sớm chút để chuẩn bị mà thôi.” Ánh mắt chú An rõ ràng có chút tránh né, giọng nói cũng hơi run.

“Ờ… Sớm như vậy sao? Không phải còn một tháng nữa mới đến tết à?” Đường Diệc Sâm híp mắt thích thú hỏi lại.


“Chú An, bọn tôi đã biết gần hết rồi, chú nên nói thật đi, chú giấu chúng tôi không được đâu. Chú từ chức gấp gáp như vậy khẳng định không phải muốn xin về hưu sớm, chú rất yêu công việc này, chú đi là bởi vì áy náy đúng không? Chú cảm thấy có lỗi với Vạn Huy, có lỗi với tổng giám thiết kế Thủy Tâm Nhu?” Thủy Mộ Hàn khẽ nhíu mày, hỏi thẳng.

Chú An kinh ngạc nhìn Thủy Mộ Hàn, đôi môi ông mím lại, hai chân cũng không tự chủ khẽ run lên.

“Chú An, vợ và con chú vào trước một tuần diễn ra cuộc thi đã vội vàng rời nhà, ngày hôm sau bọn họ liền quay về đại lục, có phải có người ép chú giao ra Truyền Thừa không?

Nếu như chú thật sự muốn bảo đảm bình an cho bọn họ, chú chỉ có thể nói rõ ràng mọi chuyện với chúng tôi, nếu không, chú tránh được một lúc không tránh được cả đời, lương tâm của chú đời này cũng không được yên ổn. Buổi tối chú ngủ được sao? Không gặp ác mộng chứ?” Biểu cảm Đường Diệc Sâm nghiêm túc, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn, ánh mắt thâm sâu như băng nhảy lên hai đốm sáng lập lòe.

“…”

“Có phải người bên Kim Lục Phúc ép chú? Chú có giao dịch gì với tổng giám thiết kế Nguyễn Tinh bên Kim Lục Phúc không?”

Bị ánh mắt sắc bén như ưng của Đường Diệc Sâm nhìn đến da đầu muốn tróc ra, chú An đành nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở ra. Ông nhìn Đường Diệc Sâm và Thủy Mộ Hàn, chân thành hỏi.


“Tôi nói cho hai người biết, hai người có thể bảo đảm vợ con tôi bình an không? Tôi đã sống hơn nửa đời người rồi, đã không quan tâm sinh tử, tôi chỉ muốn cố gắng hết sức bảo vệ tốt cho họ.”

“Có thể, tôi sẽ cho mọi người an toàn rời khỏi Hong Kong, di dân sang Úc.” Khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm vô cùng nghiêm túc, anh hứa với chú An.

“Được, tôi kể chi tiết cho mọi người. Truyền Thừa là do tôi để lộ bí mật ra ngoài, tôi không biết nhóm người kia do ai phái tới, nghe mấy tên đàn em gọi người cầm đầu là Uy ca, trên cổ hắn đeo một sợi dây chuyền vàng thô to như đầu ngón tay, đeo kính râm, không thấy rõ mặt.

Ngày đó tôi tan làm về nhà, con gái và vợ đã bị bọn họ bắt. Hắn uy hiếp tôi, nếu như tôi không đưa bản thảo Truyền Thừa cho bọn chúng, chúng sẽ cưỡng bức con gái và vợ tôi. Tình huống lúc ấy khẩn cấp, vì cứu họ, cho nên tôi liền đưa bản thảo cho người tên Uy ca kia.

Về sau, tôi bảo vợ con nhanh chóng đi tìm chỗ trốn, tôi sợ đám người kia sẽ còn quay lại. Mặc dù vợ và con tôi an toàn rồi nhưng tôi thật sự rất áy náy, thẹn với Vạn Huy, đặc biệt là tổng giám thiết kế Thủy Tâm Nhu. Nghe nói cô ấy nghỉ việc rời khỏi giới trang sức, tôi càng không thể tha thứ cho mình, cho nên tôi mới nghĩ đến việc từ chức rời khỏi Vạn Huy.

Tổng giám đốc, thật xin lỗi, đều do tôi không tốt, là tôi làm liên lụy Vạn Huy, liên lụy tổng giám.” Chú An gục đầu xuống, ông không dám nhìn thẳng Thủy Mộ Hàn và Đường Diệc Sâm.


“Chú An, cái người gọi là Uy ca kia có phải là người này không?” Đường Diệc Sâm lấy ảnh chụp Uy ca ra cho chú An nhận diện.

Dường như chợt nhớ đến điều gì, đôi mắt chú An bỗng nhiên co rụt lại, ông lấy điện thoại ra lướt vài cái.

“Lúc đưa USB cho bọn họ, tôi có lén chụp hình bọn họ, hai người xem xem.”

Đường Diệc Sâm và Thủy Mộ Hàn cùng nhìn, hẳn là hắn ta, về thân hình hay đặc điểm đều có chút giống với người đàn ông muốn đụng Thủy Tâm Nhu trước đó.

“Chú An, cảm ơn chú đã thẳng thắn với chúng tôi.”

“Cậu chủ, tôi không dám nhận, là lỗi của tôi, cô chủ mới ra nông nỗi này.” Chú An cúi đầu thấp hơn, trong lòng cảm thấy rối rắm.

—————-

Nhận được điện thoại của chỉ huy tổ trọng án Cửu Long Trình Triển Bằng, Thủy Mộ Hàn và Đường Diệc Sâm đều đến cục cảnh sát.

Luật sư Dạ Vũ Dực cũng đi cùng, bọn họ cùng nhau gặp mặt Uy ca muốn bỏ trốn nhưng bị bắt lại.

“Liêu Khải Uy, người trong giới gọi anh là Uy ca. Đương sự của tôi là anh Thủy Mộ Hàn muốn gặp anh, anh ấy cùng Đường tổng muốn nói chuyện với anh.”

Mặc dù bị bắt, Uy ca vẫn rất ngạo nghễ, khinh thường liếc mắt nhìn Thủy Mộ Hàn và Đường Diệc Sâm, ánh mắt nhìn bọn họ không tự chủ toát ra sự khinh bỉ.

“Là vinh hạnh của tôi sao, có thể để cho hai đại phú hào ở Hong Kong tới chứng kiến tôi bị bắt?”

“Uy ca, tình cảnh của anh anh rõ ràng nhất, cảnh sát trước mắt đã nắm giữ được chứng cứ, tuyệt đối có thể khởi kiện anh, anh không thoát được đâu. Đặc biệt là tội danh giết Hoa Thác Dã kia, chỉ sợ đời này anh đừng hòng đi ra ngoài. Không bằng, anh chuyển sang làm người làm chứng, thẩm phán sẽ cân nhắc giảm nhẹ tội cho anh.”

“Ha ha… Thủy tổng, anh cố ý tới đây tìm tôi để nói chuyện này ư?” Uy ca khinh bỉ cười cười.

“Tôi muốn biết anh lấy USB từ chỗ chú An cho ai?”

“Nói cho anh tôi được lợi gì? Nói hay không nói, tôi không phải cũng chỉ có thể ở lại trong tù thôi sao.” Uy ca nói, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, toàn thân hắn lười biếng tựa vào lưng ghế, híp mắt liếc nhìn Thủy Mộ Hàn.

“Anh có thể không nói gì cả, chỉ sợ không biết anh có mạng ngồi tù hay không? Theo tôi được biết, anh có một con gái hai tuổi, trước mắt đang ở cùng vợ anh ở Anh. Trẻ con mà, người yếu nhiều bệnh là khó tránh khỏi, chỉ sợ…”


“Đường Diệc Sâm, anh muốn nói gì, tuyệt đối đừng đụng đến vợ và con tôi.” Uy ca lập tức ngồi thẳng người dậy, ánh mắt hung tợn trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm.

Ánh mắt thâm trầm di chuyển, Đường Diệc Sâm chỉ khẽ vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, “Tôi đây là lấy oán trả oán, Uy ca, anh đừng kích động! Anh đối với chú An thế nào, tôi sẽ đối với anh như vậy, quyền lựa chọn hoàn toàn ở chỗ anh.”

Uy ca nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh: “Đường Diệc Sâm, anh được lắm, là anh lợi hại!”

Đường Diệc Sâm vô vị buông tay, ánh mắt sắc bén tràn đầy hứng thú.

Uy ca im lặng một hồi mới cất tiếng nói: “Tôi đưa USB cho cô Bối.”

“Tên đầy đủ?”

“Tôi đưa USB cho Bối Kỳ, là cô ta bảo tôi đi uy hiếp chú An, chuyện sau đó tôi không rõ.”

“Trước khi diễn ra cuộc thi, người lái xe muốn đụng Thủy Tâm Nhu cũng là anh sao?”

“Không sai, là tôi, cũng là Bối Kỳ yêu cầu. Nếu chuyện hoàn thành, cô ta sẽ cho tôi một triệu.”

“Nếu tôi là anh, tôi nhất định sẽ quý trọng cơ hội làm người lần nữa, chí ít còn có thể nhìn thấy con gái mình lớn lên. Cũng có thể thấy con mình kết hôn sinh con, sống hạnh phúc, mặc dù ngồi tù, nhưng còn rất nhiều cơ hội cải tạo.

Anh che giấu thay cô ta, anh được gì? Cô ta cũng giống anh, chắc chắn sẽ bị khởi kiện, cô ta còn có thể cho anh cái gì? Chúng tôi từ chỗ cảnh sát biết được cô ta phủ nhận mọi tội ác của mình, đổ hết lên đầu anh, anh còn muốn thay cô ta gánh tội sao? Nghe nói, cô ta cũng không phải con gái nhà họ Bối, anh cảm thấy cô ta còn giao nổi tiền cho anh sao?”

“…”

Lời Đường Diệc Sâm nói không phải không có đạo lý, nhất thời, Uy ca nhíu mày trầm mặc, ánh mắt lăn tăn chớp động.

Suy tư một lúc, hắn ngước mắt nhìn Đường Diệc Sâm và Thủy Mộ Hàn, nói: “Bối Kỳ đưa USB cho một người phụ nữ, tôi chỉ biết nhiêu đó thôi, không giấu hai người.”

“Người phụ nữ kia là ai? Là tổng giám thiết kế Nguyễn Tinh của Kim Lục Phúc sao?” Đường Diệc Sâm nói, sau đó lấy ra tấm hình cho Uy ca xem.

“Không rõ lắm, nhưng có chút giống người trong ảnh.”

Đường Diệc Sâm nháy mắt hiểu rồi, anh cầm ảnh chụp, cơ thịt nơi khóe mắt giật giật.

———

Sắc trời đã tối, đèn trong văn phòng cũng không mở, chỉ có màn hình máy tính trên bàn làm việc lóe sáng.

Đường Diệc Sâm một người ngồi trên ghế da màu đen, ánh sáng xanh trên màn hình chiếu lên mặt anh, khiến khuôn mặt đờ đẫn lạnh lùng của anh càng thêm u ám, toàn thân cũng tản ra khí tức u lãnh.

Hai ngón tay anh kẹp điếu thuốc.

Xoa xoa huyệt thái dương, Đường Diệc Sâm cầm máy bàn gọi cho Đoạn Vô Ngân.

“Vô Ngân, ngoại trừ khu vực xuất nhập cảnh, khách sạn, sân bay này nọ, mở rộng phạm vi tìm kiếm, tập trung vào các khách sạn gia đình.”

Nhiều ngày như vậy, gần như lật khắp toàn bộ Hong Kong cũng không tìm được Thủy Tâm Nhu, không phát hiện tung tích cô ở những chỗ lớn như này, căn bản không có lịch sử ghi chép cô vào khách sạn ở.

Rất có thể phương thức điều tra của bọn họ không đúng, cho nên, Đường Diệc Sâm đổi phạm vi.

“Được, để em phân phó xuống dưới. Anh Sâm, chuyện anh giao em đã làm thỏa đáng rồi, ngày mai toàn bộ tạp chí ở Hong Kong, thậm chí toàn bộ truyền thông sẽ làm sáng tỏ sự thật về tác phẩm quán quân của giải Kim Tử Kinh, trả trong sạch lại cho chị dâu.”

Khi buổi họp báo của tập đoàn Vạn Huy diễn ra, sự thật về việc đạo nhái được tiết lộ, Nguyễn Tinh chắc chắn sẽ thân bại danh liệt.

Mặc dù Đoạn Vô Ngân không muốn nhìn đến kết quả này, nhưng cũng là do cô gieo gió gặt bão, ai bảo cô làm quá mức như thế, còn chạm đến ranh giới cuối cùng của Đường Diệc Sâm.

Anh đã cảnh cáo Nguyễn Hàm, có thể thấy được một chút tác dụng cũng không có, cô vẫn tự ý làm theo cách của mình.

“Ừm, làm tốt lắm. Vô Ngân, sáng sớm mai sắp xếp cho tôi một buổi họp báo, tôi có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.”

Đoạn Vô Ngân không hỏi nhiều, anh làm theo ý Đường Diệc Sâm.

Anh biết anh muốn nổi bão rồi!