Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 238: Đường Diệc Sâm, Tôi Nên Tin Cậu Sao?



Hút xong điếu thuốc trên tay, tiện tay ném vào trong gạt tàn, Đường Diệc Sâm đứng dậy, anh cầm tài liệu Đoạn Vô Ngân vừa đưa đi ra khỏi văn phòng.

Vừa lái xe, anh vừa nhấn bluetooth để gọi điện thoại.



“Ồ… Đường Diệc Sâm, cậu tìm tôi?” Thủy Mộ Hàn vừa bắt điện thoại, giọng nói dồi dào từ tính kia mang chút trào phúng hừ lạnh.

Đường Diệc Sâm khẽ nhíu mày, vô vị nói: “Có rảnh không? Em muốn nói chuyện với anh, em hiện tại sắp tới Vạn Huy rồi.”

Thủy Mộ Hàn im lặng một chút, lạnh lùng nói: “Được, cậu tới văn phòng tôi.”

Đường Diệc Sâm dừng xe xong, anh trực tiếp đi lên văn phòng Thủy Mộ Hàn. Hai người đàn ông toàn thân lộ ra khí phách thâm trầm nhìn nhau, khóe miệng không hẹn mà khẽ nhếch lên.

Thủy Mộ Hàn đốt điếu thuốc kẹp trong hai ngón tay, anh nheo đôi mắt sâu thẳm lại, chậm rãi hít vào, bàn tay khác sờ lên cằm, khẽ cong môi mỏng gợi cảm, “Có chuyện gì muốn nói với tôi, nói thẳng đi, tôi không quen quanh co lòng vòng.”

Đường Diệc Sâm mấp máy môi, cầm hộp thuốc lá trên bàn Thủy Mộ Hàn, tùy ý lấy điếu thuốc đặt bên miệng, bật lửa.

“Anh rể, không ngại em hút một điếu chứ?”

“…”

Môi mỏng thở ra đám khói mù lượn lờ, Đường Diệc Sâm mới hé miệng, “Cảm ơn anh chịu gặp em!”

Ha ha… Thủy Mộ Hàn cười cười, ý cười nơi khóe môi anh ngày càng sâu.



Ngón tay gẫy tàn thuốc, anh hít một hơi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm, “Làm gì mà nói nhảm nhiều như vậy, thật không giống cậu.”

Đường Diệc Sâm nhún vai, ngay sau đó anh cầm tài liệu mang đến đặt ở trước mặt Thủy Mộ Hàn, “Anh xem một chút đi, có lẽ cái này có thể giúp anh đạt được giải thưởng lớn lúc trước ở Kim Tử Kinh. Có một người đàn ông lái xe mô tô muốn đụng Tâm Nhu, may mà em ở đó nên cô ấy không có việc gì.

Động tác của đối phương rất nhanh, Nhu Nhu cũng chỉ bởi vì nhanh chóng né đi mà bị trầy da, lúc ấy không đủ chứng cứ nên không báo cảnh sát. Chuyện xảy ra ngay trước cửa ra vào của Vạn Huy, anh có thể kiểm tra camera giám sát. Trong ba người này, có một người đàn ông người trên đường gọi hắn là Uy ca.”

Vừa nghe Đường Diệc Sâm nhắc đến tên Uy ca này, Thủy Mộ Hàn lập tức giật mình, cầm tài liệu cẩn thận xem xét.

“Đường Diệc Sâm, có thể cho tôi tài liệu này của cậu hay không?”

“Có thể!”

“Cảm ơn, tài liệu này rất hữu ích với tôi.”

“Anh biết vợ em đi đâu không?” Ánh mắt sắc bén của Đường Diệc Sâm tràn đầy quan tâm.

Thủy Mộ Hàn dời mắt khỏi tập tài liệu, anh khẽ nhíu mắt nhìn Đường Diệc Sâm, “Không biết, người nhà chúng tôi vẫn không liên lạc được với em ấy.”



Đôi mắt thâm trầm lặng yên bị ánh sáng thất vọng ảm đạm bao phủ, Đường Diệc Sâm vẫn tiếp tục hỏi: “Cô ấy muốn nghỉ việc, rời khỏi giới trang sức, sao anh không ngăn cản? Anh cũng biết cuộc thi này có điểm kỳ quặc, sao không tra tiếp?”

“Tôi hỏi em ấy nguyên nhân, em ấy không chịu nói, cũng không cho tôi tra tiếp. Trước khi diễn ra cuộc thi Kim Tử Kinh, em ấy có cho cậu xem qua tác phẩm thiết kế đúng không?”

Thủy Mộ Hàn dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn, hai tay anh giao nhau, nâng cằm nhìn chằm chằm vào Đường Diệc Sâm, ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.

Đường Diệc Sâm lắc đầu, sau đó hít một hơi thuốc, chậm rãi thở ra. Anh nhíu đôi mắt thâm thúy lại, “Anh liền không hoài nghi tới người khác sao? Hay là anh cũng giống như cô ấy hoài nghi em tiết lộ bí mật?”

“Đường Diệc Sâm, chẳng lẽ không phải cậu sao?”

“Nếu như em để lộ thì có ích gì với em?”

“…”

“Anh liền không nghĩ tới người khác sao?”

“…”

“Em điều tra Kim Lục Phúc rồi, bản thảo thiết kế của Nguyễn Tinh là trước một tuần diễn ra cuộc thi đã đổi, trước đó cô ta giao cho bên bộ phận kỹ thuật không phải là bản thảo của Truyền Thừa.” Biểu cảm Đường Diệc Sâm rất nghiêm túc, anh và Thủy Mộ Hàn nhìn nhau.

“Đường Diệc Sâm, cậu muốn nói gì?”

“Không phải em và Tâm Nhu có vấn đề, hẳn là anh và tổng giám kỹ thuật Vạn Huy có vấn đề.”

“Cậu hoài nghi tôi? Ha ha …có thể sao? Tôi bán rẻ Vạn Huy, với tôi thì có ích lợi gì?” Hàng mày rậm nhếch lên, đôi môi cong lên, Thủy Mộ Hàn lộ ra giọng điệu mỉa mai.



“Cho nên, em tự ý cho người điều tra tổng giám kỹ thuật của Vạn Huy rồi, xin lỗi, hiện tại mới báo với anh một tiếng. Em nhất định trả lại trong sạch cho vợ em, chức quán quân thuộc về cô ấy. Em cũng sẽ không để cho người khác tổn thương cô ấy, ai dám dộng đến cô ấy chính là động đến Đường Diệc Sâm em.”

Thủy Mộ Hàn khẽ chớp mắt, thú vị hỏi: “Đường Diệc Sâm, tôi nên tin cậu sao?”

“Tin em hay không trong lòng anh rõ ràng nhất.”

Thủy Mộ Hàn mím môi gật đầu một cái, anh không nói gì nữa.

Sẽ là chú An sao?

Thủy Mộ Hàn khép mắt, thật sự là anh hoài nghi Đường Diệc Sâm, từ phản ứng lúc ấy của Thủy Tâm Nhu anh liền biết anh ta đã xem qua Truyền Thừa.

Cũng chính bởi vì Đường Diệc Sâm, anh biết cô sợ anh tra ra thật sự là anh ta để lộ bí mật, cho nên cô tình nguyện từ bỏ điều tra, cô cũng không muốn tiếp thu một sự thật vô cùng có khả năng.

Không thể phủ nhận, cô thật sự yêu anh.

Nếu không phải ba người bọn họ, vậy chú An quả thật là người có hiềm nghi lớn nhất.

“Có kết quả em sẽ báo với anh một tiếng, còn về việc em muốn làm gì, hy vọng anh không cần quản, dù sao em sẽ không bỏ mặc lợi ích của Vạn Huy. Đúng rồi, nếu anh biết vợ em ở đâu, mong anh nói cho em một tiếng.”

“…”

Đường Diệc Sâm đi rồi, không bao lâu Thủy Mộ Hàn cũng rời khỏi phòng làm việc, anh cầm tài liệu Đường Diệc Sâm đưa kia đi tới cục cảnh sát.

————–

May mắn chính là Lã Giai Vi tỉnh lại, trạng thái tinh thần của bà tốt, dưới sự cho phép của bác sỹ, nữ cảnh sát lấy lời khai của bà.

Bà không giấu diếm kể lại tình huống lúc ấy, hoàn toàn ăn khớp với bản ghi âm mà Thủy Mộ Hàn nộp lên.

Bà tuyệt đối không ngờ rằng, bà đau, bà thương, che chở Bối Kỳ 28 năm, thậm chí còn coi trọng hơn con ruột của mình, vậy mà cô lại có thể ra tay độc ác với bà, không biết hối cải đẩy bà xuống cầu thang.

Ngẫm nghĩ lại, bà thật buồn lòng!

Bà không thể để cho cô mắc thêm lỗi lầm nữa, bà cũng không thể lại để cho cô hại người, bà nhất định phải để cô chịu trách nhiệm với những chuyện mà cô đã làm.

Khi biết Lã Giai Vi đứng ra chỉ chứng mình, đôi mắt Bối Kỳ chỉ có oán hận, là ông trời không công bằng, không thiên vị cô.

Lúc nhân viên cảnh sát thẩm vấn cô lần nữa, cô vẫn phủ nhận mọi tội ác của mình.

Cảnh sát nhận được manh mối có lợi cho vụ án, chính thức tiến hành truy tìm Uy ca.

Tin vui nối gót tin vui, Lục Hướng Nam thành công thuyết phục được chú Thiêm quay lại làm chứng vụ hỏa hoạn ngoài ý muốn 16 năm trước ở nhà họ Bối, đồng thời, cảnh sát cũng lập án trinh sát với vụ hỏa hoạn trước đây.

—————

Mặc dù vợ con tạm thời bình an vô sự, chú An vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình bán rẻ Vạn Huy, ăn ngủ không yên.

Ông tuyệt không dễ chịu, trong lòng cũng tràn đầy áy náy, từ đầu đến cuối đều cảm thấy bản thân có lỗi với chủ tịch quá cố và cậu chủ.

Từ đêm xảy ra chuyện đó, có rất nhiều lần ông muốn đem mọi chuyện nói rõ với Thủy Mộ Hàn, nhưng những tên côn đồ kia cũng không phải người ông có thể chọc, có bao lần lời nói đã tới miệng ông lại phải mạnh mẽ nuốt xuống.

Nghĩ tới nghĩ lui, chú An rốt cuộc có quyết định, ông gõ cửa phòng Thủy Mộ Hàn.

“Tổng giám đốc, xin lỗi, tôi muốn từ chức.” Chú An nói xong, đặt thư từ chức đã chuẩn bị trước lên bàn Thủy Mộ Hàn.

Thủy Mộ Hàn nhíu mày nhìn thư từ chức, cũng không nhận lấy.

Mấy giây sau, anh ngước mắt bình tĩnh nhìn chú An, “Chú An, trước khi từ chức có thể theo giúp tôi gặp một người không?”

Chú An do dự chốc lát rồi đồng ý.

Ở trong phòng bao câu lạc bộ tư nhân, Đường Diệc Sâm đã đến từ sớm, anh hẹn Thủy Mộ Hàn gặp mặt trong này.

Hai ngón tay anh kẹp một điếu thuốc lá, râu của anh dài rồi, có thể đâm người.

Thủy Tâm Nhu biến mất bao lâu, anh liền có bao nhiêu ngày chưa cạo râu. Hiện tại anh mang bộ dáng gì anh cũng không có tâm tư đi quản.

Anh vùi đầu vào điều tra, hơn nữa càng ngày càng tiếp cận sự thật.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Thủy Mộ Hàn dẫn chú An trung thực chất phác đến.

Vừa rồi lúc ông từ chức, anh không hỏi nguyên nhân, vừa thấy Đường Diệc Sâm, chú An nháy mắt hiểu mục đích của bọn họ.

“Chú An, ngồi đi, đều là người một nhà, không cần khách khí. Chú cũng không cần sợ bọn tôi, chúng tôi sẽ không đối với chú như vậy.”

Ánh mắt Đường Diệc Sâm rét lạnh, nét mặt anh cũng lạnh nhạt đến làm cho người đọc không ra bất kỳ tâm tình gì, khuôn mặt tuấn tú có sự nghiêm túc không nói nên lời.

“Chú An, nơi này chỉ có ba chúng ta, có chuyện gì khó xử chú đừng ngại, cứ nói thẳng.” Thủy Mộ Hàn nhấp một ngụm trà, đường nét khuôn mặt anh cũng căng cứng.

“Tổng giám đốc.. tôi.. tôi nào có điều gì khó xử. Chẳng qua là tôi muốn sớm chút về hưu, ở cùng vợ tôi mà thôi. Con gái tôi thích nước Úc, tôi định di dân.” Chú An theo tiềm thức né tránh ánh mắt sắc bén của Thủy Mộ Hàn và Đường Diệc Sâm.

Bàn tay ở dưới bàn của ông nắm chặt, tâm ông rối loạn rồi, ông khẩn trương, không tự chủ được hơi run.

“Ờ.. phải không? Chú thật sự nghĩ đơn giản như vậy? Theo tôi được biết, vợ và con chú hiện không ở Hong Kong, nghe nói về quê thăm người thân rồi.” Ánh mắt thâm trầm của Đường Diệc Sâm nhìn chú An mang theo ý vị sâu xa.