Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 190: Bồi Thêm Một Đao



Thủy Mộ Hàn không tự chủ sững sờ một phen, đôi mắt bí hiểm nheo lại, không chút nào né tránh chăm chú nhìn Bối Kỳ.

Lòng anh hận nhiều năm, cũng xoắn xuýt nhiều năm nhưng chưa từng có giờ phút nào rõ ràng như vậy.


Hôn lễ kết thúc như trò cười kia khiến cho lòng anh không hiểu sao nhẹ nhõm.

Anh biết bản thân đã không thể quay về như lúc đầu, cho dù chưa tra ra chân tướng nhưng anh lại nguyện ý đi theo cảm giác trong lòng.

Trong lòng anh, địa vị của Hoa Thiên Tầm thật sự hoàn toàn khác biệt, đây là không cách nào lừa mình dối người.

Anh đã từng vùng vẫy, do dự, nhiều lần giày vò… nhưng bây giờ, anh quyết định đi đối mặt, không tiếp tục trốn tránh.

“Bối Kỳ… Mẹ em nói đúng, em xứng đáng có được người đàn ông tốt hơn, đừng lại hao tổn tình cảm trên người anh. Khụ khụ… thật xin lỗi, yêu cầu của em anh không cách nào làm được.

Mặc dù anh không đi tìm Hoa Thiên Tầm nhưng em cảm thấy anh sẽ cắt đứt được quan hệ với cô ấy sao? Cô ấy là mẹ của con anh, khụ khụ khụ… anh và cô ấy đã sớm dính chặt với nhau rồi, tầng quan hệ đó vĩnh viễn không cắt đứt được, hơn nữa còn truyền xuống cho những đời sau.

Em hãy tìm một người đàn ông tốt chăm sóc cho mình đi, anh.. ngay cả bản thân anh cũng thấy mình tiện, cực kỳ vô sỉ, anh không xứng với em, khụ khụ khu… Thật xin lỗi, quên anh đi, bắt đầu cuộc sống của em một lần nữa.”

Biểu tình của Thủy Mộ Hàn rất bình tĩnh, tốc độ nói không nhanh không chậm, đáy mắt thâm trầm còn thoáng lên ánh sáng ranh mãnh.


Khóe miệng Bối Kỳ không tự giác giật giật, cô giận không thể kìm nén, ngón tay siết đến trắng bệch, toàn bộ nắm tay mơ hồ run rẩy.

Cái mũi ê ẩm, hốc mắt tràn đầy nước mắt thương tâm khổ sở, cô khó có thể tin trừng mắt nhìn, nháy mắt, từng giọt nước mắt nhanh chóng rơi xuống.

“Thủy Mộ Hàn, anh thật tàn nhẫn!”

“Bối Kỳ, xin lỗi em!” Khẽ nhíu hàng mày rậm khí phách, dưới ánh mắt thương tiếc tràn ngập kiên quyết không thể lay động.

Hay cho câu xin lỗi, nhưng cô không cần.

Cô muốn chính là anh, còn nữa, cô vẫn luôn hy vọng xa vời có được lòng anh.

Mặc dù cô từng chờ đợi bên cạnh anh nhưng cô vẫn không cách nào đi vào lòng anh, anh cự tuyệt cô ngay bên ngoài.

Nước mắt che mờ đôi mắt Bối Kỳ, cô bây giờ còn chật vật hơn buổi hôn lễ kia.

Cô đã chính miệng tha thứ cho anh, đã ăn nói khép nép với anh nói cô không ngại, mặc dù biết rõ anh và Hoa Thiên Tầm đã lên giường với nhau cô cũng tận lực làm như không biết… Anh lại vẫn cự tuyệt cô, không tiếp tục kết hôn với cô!

Anh muốn tìm con khốn kia sao?

A… Mấy năm trôi qua anh vẫn không biết tự trọng động lòng sao?

Biết rõ con khốn kia không sạch sẽ, anh vẫn bị cô ta mê hoặc?


Hoa Thiên Tầm, tôi không có lúc nào không hận cô, cái tên lưu manh đáng chết thối tha kia sao lại phải thay cô chặn một dao, năm đó người chết sao không phải là cô?

Cô chết tất cả mọi chuyện đều chấm dứt, tôi hiện tại cũng không phải lo lắng hãi hùng, lại càng không sợ mất đi Thủy Mộ Hàn!

Tất cả đều bởi vì con khốn cô tồn tại, cho nên toàn bộ đều thay đổi.

Ánh mắt tràn đầy nước dậy sóng mãnh liệt, con ngươi tràn đầy hận ý không tan, ánh mắt cực kỳ âm u không chút nào che giấu.

“Thủy Mộ Hàn, anh có yêu em không? Anh thật tâm muốn kết hôn với em ư?”

Một lúc sau Thủy Mộ Hàn mới hé răng, giọng nói của anh mang theo áp lực mà khàn khàn, “Xin lỗi, đều do anh sai!”

Cô muốn không phải là anh nhận sai, cũng không phải lời xin lỗi, ngay cả lời nói thật anh cũng không nói với cô, anh sợ cô thương tâm khổ sở như thế sao?

Cô chán ghét sự bảo vệ của anh. Mấy năm nay cô không hỏi anh chính là không muốn chọc thủng lớp giấy kia, cô biết trong lòng anh nghĩ gì.

Cho dù người phụ nữ kia có bao nhiêu ghê tởm, cô ta vẫn tồn tại trong lòng anh.

Đó cũng là chuyện cô không muốn thừa nhận.

“Thủy Mộ Hàn, anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!” Chính là ngay cả khi hung dữ với anh cô cũng vô lực như vậy, lòng cô đau đến khó chịu.

“Khụ khụ khụ…”

Ho khan vài tiếng, Thủy Mộ Hàn dứt khoát chất vấn chuyện trước đây, “Bối Kỳ, ảnh nude của Thiên Tầm có phải do em tìm người chụp không? Có phải em đưa cho truyền thông? Em có làm chuyện thất đức với cô ấy bao giờ chưa? Em và cô ấy là bạn bè, vì sao hai người lại bất hòa?”

“Thủy Mộ Hàn, anh có ý gì? Muốn bỏ đá xuống giếng sao? Anh ngại làm tổn thương tôi chưa đủ sâu, trở lại bồi thêm một đao sao? Tôi trịnh trọng nói cho anh biết, Bối Kỳ tôi không làm chuyện gì có lỗi với cô ta, cũng không làm chuyện thương thiên hại lý, đừng đem những tội danh có lẽ có kia chụp lên đầu tôi, tôi không chấp nhận!

Nếu có, tôi không sợ trời đánh, tôi dám thề! Anh không yêu tôi cũng coi như thôi, anh không kết hôn với tôi tôi cũng không trách anh, thế nhưng, Thủy Mộ Hàn, anh có cần phải bất công như thế, ngay cả đúng sai cũng không phân biệt? Tôi chỉ là một người bình thường, tôi cũng có tự tôn, tôi chẳng qua yêu anh như mạng mình mà thôi, anh không thích, anh còn muốn giẫm đạp lên tình cảm tôi dành cho anh sao?”


“Bối Kỳ, đừng nói nữa… Thủy Mộ Hàn, cậu cút cho tôi, cút khỏi nhà họ Bối chúng tôi, nơi này không hoan nghênh cậu đến nữa. Cậu đã thương tổn Bối Kỳ thành như vậy rồi, cậu vậy mà còn nói xấu con bé. Cậu thích yêu con đàn bà đê tiện kia thì cứ yêu, đừng ở nơi này xát muối lên vết thương người khác, cậu đừng cho là người nhà họ Bối chúng tôi dễ khi dễ.”

Nghe tiếng Bối Kỳ đau lòng gần chết rống lên kèm tiếng khóc, Lã Giai Vi lập tức từ trên lầu vọt xuống.

Cảm xúc của bà kích động, bà đã tự tay đẩy đuổi Thủy Mộ Hàn, bà không muốn nhìn thấy anh.

Đều do anh làm hại con gái bảo bối của bà đau lòng rơi nước mắt.

“Anh chẳng qua là tùy tiện hỏi thôi, bởi vì có rất nhiều chuyện tuyệt đối không phải tin đồn vô căn cứ. Anh cũng hy vọng không phải em làm, chỉ mong em không khiến anh thất vọng.”

“Thủy Mộ Hàn, chẳng lẽ anh là con lừa sao? Anh không biết lúc chúng ta ở bên nhau Hoa Thiên Tầm đã sớm để mắt tới anh ư? Tôi thật sự hối hận đã giới thiệu anh cho cô ta quen, nếu không phải cô ta, chúng ta vẫn rất tốt, cũng bởi vì anh, tôi biết cô ta có ý tiếp cận anh, cho nên tôi với cô ta mới bất hòa. Là tôi có lòng tốt ý tốt nhưng anh vẫn không nhìn thấy.”

“Bảo bối ngoan, đừng khóc đừng khóc… mẹ sẽ đau lòng, đừng vì loại đàn ông cặn bã này mà rơi nước mắt, chúng ta tìm người tốt hơn hắn ta gấp trăm nghìn lần, để cho hắn ta bị con khốn kia lợi dụng đi.” Lã Giai Vi gắt gao ôm Bối Kỳ, vô cùng khẩn trương lau nước mắt thay cô.

“Thủy Mộ Hàn, nếu cậu không đi tôi cho người đuổi cậu đi đó, tôi sẽ không nể mặt cậu, cho dù mẹ cậu ở đây tôi cũng nói như vậy. Sau này cậu đừng xuất hiện nữa, xem như tôi cầu xin cậu.”

Lã Giai Vi không khách khí hạ lệnh đuổi khách, lửa giận trong lòng cũng trong phút chốc cháy đến cực điểm.

“Thật có lỗi, quấy rầy rồi!” Thủy Mộ Hàn khom người rời khỏi nhà họ Bối.

Bối Kỳ nhìn theo bóng lưng lãnh tuyệt của anh, ánh mắt cô càng thêm u oán, nước mắt càng chảy dữ dội hơn.

Anh vậy mà hoài nghi cô!

Thủy Mộ Hàn, anh là đồ khốn kiếp!

Hoa Thiên Tầm, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!

Thủy Mộ Hàn có lòng nghi ngờ khẳng định không bỏ qua như vậy, lấy tính tình của anh nhất định sẽ truy tra rõ ràng, cô phải làm gì?

Bối Kỳ cố gắng chịu đựng ngọn lửa giận, muốn trấn tĩnh lo lắng bất an trong lòng, đầu cô vùi trong lòng Lã Giai Vi, chiếm được thêm nhiều sự thương tiếc và yêu thương!

Lê Dĩ Hoan ở trên lầu mơ mơ màng màng ngủ thì nghe được tiếng ồn, bà muốn mở to mắt xuống lầu nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì, thế nhưng mí mắt bà nặng trĩu, làm thế nào cũng không mở ra được, giống như đang ở trong mơ.

Bà đã nhiều ngày ngủ mê man như vậy rồi, cả người vẫn mơ mơ màng màng, bởi vậy, đã nhiều ngày bà không ra ngoài cũng không có tinh thần.

Vừa nằm ở trên giường chính là qua nửa ngày, bà cũng không biết vì sao lại như vậy.

———–

Đồng Nhân thăm dò được địa chỉ mới nhà họ Bối, bà liên tục đứng ở trước cửa khu chung cư vài ngày, tìm thời cơ để gặp Bối Trạc.

Trời không phụ người có lòng, bà rốt cuộc đợi được xe Bối Trạc chậm rãi lái tới cửa khu chung cư.

Nhất thời bà liều lĩnh xông ra ngoài, cũng giang hai tay chắn đường đi của ông.

Bối Kỳ đã mất đi nhân tính rồi, bà nhất định phải cứu cô, bà không thể để cô tiếp tục sai lầm.

Chuyện do bà mà nên, vậy thì do bà tới chấm dứt đi.

Thình lình có một người lao ra, không trốn không tránh đứng ở giữa đường, Bối Trạc hoảng sợ, lập tức nhấn phanh thắng gấp.

Xe ngừng lại, cả người ông theo quán tính chúi về phía trước.

May mắn không đụng vào người, ông thở dài một hơi, thoáng bình phục, ông hạ cửa kính xuống nhìn về phía Đồng Nhân hô: “Chị này, phiền chị nhìn đường một chút, như này rất nguy hiểm, lỡ như đụng phải chị thì làm thế nào bây giờ?”

Đồng Nhân lập tức chạy tới cửa sổ xe nắm chặt cánh tay Bối Trạc, “Ông chủ, tôi là Phương Hoa, tôi chưa chết, tôi có chuyện muốn nói với ông.”

“Phương Hoa?” Bối Trạc cố gắng lục lại trí nhớ, làm như nghĩ tới gì, đôi mắt ông đột nhiên co rút lại.

Điều này sao có thể, bảo mẫu nhà ông đã mất vào mười sáu năm trước trong trận lửa lớn kia rồi.

Cảnh sát đã xác định thi thể bị thiêu đến không nhìn ra hình dáng gì trong phòng trẻ em kia chính là bà.

Bối Trạc tập trung nhìn người phụ nữ đứng sát cửa kính xe, đầu bà quấn khăn che mặt, rất giống với người phụ nữ muốn cướp trang sức của Bối Kỳ ngày đó trong phòng cô dâu.

Đầu ông đột nhiên hiện lên chút hồ nghi.

“Chị à, chị lên xe trước đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”