Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 191: Tôi Tới Tìm Ông Là Muốn Nói Cho Ông Biết Một Bí Mật



Đồng Nhân lên xe Bối Trạc, Thủy Mộ Hàn vừa khéo từ chung cư đi ra nhìn thấy, nhất thời anh nhíu mày.

Người phụ nữ kia đeo khăn che mặt, anh không cách nào thấy rõ đối phương là ai.


Anh chỉ cho rằng là tranh cãi trong mối quan hệ bất chính thông thường, không nghĩ nhiều liền lái xe đi hướng ngược lại.

Sợ Bối Trạc không tin mình chính là Phương Hoa chưa chết, Đồng Nhân vừa lên xe liền vội vàng giải thích.

“Ông chủ, giọng nói và diện mạo của tôi bởi vì trận cháy lớn kia mà bị hủy rồi, tôi quả thật là bảo mẫu Phương Hoa của nhà ông, mong ông tin tôi.”

“Ừm…” Theo bản năng, Bối Trạc đưa mắt nhìn sang Đồng Nhân ngồi ghế lái phụ, ông qua loa lấy lệ ừm một tiếng.

Chỉ bằng lời nói của một mình bà ông làm sao tin tưởng, nói năng bậy bạ.

Trong phòng cô dâu, ông đã gặp qua bà, không rõ mặt mũi, ông nhìn không ra bà có chỗ nào giống Phương Hoa, giọng nói cũng rất khàn, nghe qua cũng tốn sức.

Chỉ cần tốn chút thời gian điều tra, ai lại chẳng biết nhà họ Bối bọn họ mười sáu năm trước đột nhiên xảy ra một trận cháy lớn, chết một bảo mẫu, may mắn Bối Kỳ không có việc gì.

Chuyện năm đó còn bị truyền thông đưa tin, chỉ cần lên mạng tra một chút, tin tức hẳn vẫn còn.

Không loại trừ người phụ nữ này tìm đến ông là có mục đích gì khác!


Vẻ mặt Bối Trạc có chút ngưng trọng, cánh môi cũng mím lại.

“Ông chủ, tuy tôi tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng mỗi ngày tôi đều rất áy náy, nhất là thẹn với ông và bà chủ. Đều là do tôi sai mới xảy ra trận cháy lớn kia, đều là bởi vì tôi mà ra. Đến nước này rồi, tôi không thể tiếp tục im lặng, tôi tới tìm ông là muốn nói cho ông biết một bí mật, bởi vì Bối Kỳ đã sai quá rồi.”

Vừa nhắc tới Bối Kỳ, Bối Trạc lập tức chú ý lắng nghe xem người phụ nữ này làm thế nào diễn tiếp.

“Kỳ thật Bối Kỳ là con gái của tôi. Lúc mang thai tôi gặp hai người ăn mặc giống người có tiền, lại thông tình đạt lý, tâm địa cũng tốt, cho nên tôi liền có suy nghĩ biến thái. Tôi không muốn con gái tôi đi theo tôi chịu khổ, tôi hy vọng con bé có thể sống một cuộc sống tốt, có một gia đình hoàn chỉnh.

Ông trời cho tôi một cơ hội, tôi và bà chủ cùng đau bụng sinh, tôi và bà ấy bị đẩy vào cùng phòng sinh. Tôi sinh ra Bối Kỳ, nằm trên giường sinh nghỉ ngơi, bà chủ còn đang cố gắng, lúc bà ấy sinh xong đứa nhỏ đã mệt đến mức không mở mắt ra được, mơ mơ màng màng.

Chúng tôi cùng nằm trên giường sinh để được quan sát theo dõi, hai đứa nhỏ ngủ ở trong xe đẩy bên cạnh, cũng đều mặc đồng phục trẻ sơ sinh ở bệnh viện, chỉ là trên tay đeo tên cha mẹ mình. Bối Kỳ vừa sinh ra liền không có cha, tôi càng cảm thấy ý niệm lệch lạc kia của tôi là đúng.

Vì thế thừa dịp bà đỡ rời đi, tôi ngồi dậy, đổi đứa nhỏ, cho nên hai người căn bản không phát hiện. Ông và bà chủ cũng cảm thấy bộ dáng Hoa Thiên Tầm rất giống bà chủ đi, cô ấy mới là con gái hai người. Đều do nghiệp chướng của tôi, tôi xuất viện, vứt con của hai người ở ven đường, mệnh của cô ấy chưa đến đường cùng, tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy được một đôi vợ chồng nhặt lên mang đi.


Sau khi các người đón đứa nhỏ về nhà, tôi cũng hối hận, tôi bắt đầu nhớ chính cốt nhục của mình, mỗi ngày tôi bồi hồi ở trước nhà họ Bối, hy vọng có thể gặp mặt con bé một lần, nhìn lén thôi cũng được. Tôi không từ bỏ, rốt cuộc đợi được ngày hai người muốn thuê bảo mẫu, cho nên tôi liền tới nhà hai người làm bảo mẫu.

Càng ở lâu với Bối Kỳ, tôi lại càng không muốn đem con cho các người, tôi lại nổi lên tư tâm, tôi muốn ôm con bé trở về. Tôi cũng không biết làm thế nào lại đột nhiên phát điên, thừa dịp hôm đó hai người ra ngoài, tôi ôm con bé nói cho nó biết nó là con gái tôi, cuộc sống của nó đều do tôi đổi cho nó.

Khi đó, con bé mới mười hai tuổi, tôi không nghĩ tới con bé đã biết ghi hận, con bé không muốn quay về với tôi, không muốn mất đi cha mẹ yêu thương. Trận cháy lớn mười sáu năm trước ở nhà họ Bối các người là do Bối Kỳ gây nên, con bé muốn giết tôi, không còn người có thể vạch trần nó.

Không nghĩ tới, tôi được chú Đinh cứu ra, thi thể bị cháy không ra hình dáng gì trong phòng kia thật ra là người mô hình Bối Kỳ dùng lúc học vẽ tranh. Nhiều năm như vậy, tôi dùng thân phận người khác, tôi vẫn liên tục chữa bệnh, mặc dù tôi nhặt về một mạng, bệnh tật và di chứng vẫn không dứt.

Bác sỹ nói khí quản tôi bị suy kiệt, sống không lâu, cho nên tôi mới quay về Hong Kong nói chân tướng cho mọi người biết. Coi như là chuộc tội đi, cũng thay con gái hai người đòi lại công bằng. Ngày đó trong phòng cô dâu, tôi cũng không phải muốn cướp đồ trang sức của Bối Kỳ, tôi chỉ khuyên nó thẳng thắn với hai người, không nghĩ tới nó vẫn không biết hối cải, tôi không thể để nó tiếp tục phạm sai lầm nữa.”


Bối Trạc chậm rãi lắc đầu, đột nhiên ánh mắt ông thâm trầm xuống, tức giận mắng mỏ Đồng Nhân, “Được lắm, chuyện xưa này bà kể cũng tốt thật. Bà là do Hoa Thiên Tầm mời đến hãm hại Bối Kỳ ư? Tôi biết trong này nhất định có điểm kỳ quặc, bà đột nhiên xuất hiện tại phòng nghỉ cô dâu chính là có âm mưu từ trước. Ngay sau đó, cô ta cũng xuất hiện trong lễ đường ngăn cản con bé và Thủy Mộ Hàn kết hôn, đây đều bởi vì tư tâm muốn chà đạp người của con khốn Thiên Tầm kia.”

Nghe vậy, Đồng Nhân lắc đầu, “Ông chủ, không phải như thế, tôi căn bản không biết cô ấy sẽ xuất hiện ở lễ đường. Hơn nữa, tôi nói đều là thật, tôi không lừa ông, ông có thể đi kiểm tra DNA, nó sẽ nói cho ông biết tôi không nói sai.”

“Nói bậy nói bạ, tôi sẽ tự mình đưa bà tới cục cảnh sát.”

Đồng Nhân cũng thấy cục cảnh sát cách đó không xa, bà hoảng sợ nhìn chung quanh, quơ đại đồ vật có thể đánh người trong xe lên, lập tức đánh tới Bối Trạc.

“A…”

Đau đớn, đầu Bối Trạc chảy máu, ông nhanh chóng đạp thắng xe.

Thừa dịp ông lấy tay che đầu cầm máu, Đồng Nhân nhấn khóa khống chế, bà mở cửa xe chạy trốn.

Trước khi đi, bà vẫn thì thào tự nói: “Ông chủ, ông nhất định phải tin tôi. Bối Kỳ là con gái tôi, Hoa Thiên Tầm mới đúng là con gái của ông và bà chủ, đây là sự thật!”

———————

Tổng giám đốc hãng hàng không Hằng Thái rốt cuộc muốn kết hôn, truyền thông Hong Kong nhiệt liệt truyền bá tin vui này.

Chủ đề càng thêm nóng chính là cô dâu thế nhưng là bà Đường vừa mới ly hôn.

Xoay người tái giá, lại còn gả cho nhà giàu với khối tài sản hơn mười tỷ, hơn nữa còn là người đàn ông hoàng kim độc thân chưa lấy vợ, không ít người trực tiếp hâm mộ Yến Thục Phân.

Tin vui đã tuyên bố ra ngoài, Yến Thục Phân và Ỷ Trí Huân cũng vội vàng chuẩn bị hôn lễ, bọn họ cũng nhanh chóng đi lựa áo cưới.

“Mẹ, bộ này đẹp, rất được, rất hợp với chú Huân đẹp trai. Hai người đứng cùng nhau chính là một đôi tiên đồng ngọc nữ trời đất tạo nên, rất xứng đôi.”

Đường Khả Tâm cũng mặc lễ phục, cô đứng cùng Yến Thục Phân, dáng vẻ không giống như mẹ con mà như chị em.

“Con cũng thấy bộ này siêu đẹp, mẹ, chọn bộ này đi, tin tưởng mắt nhìn của con và Khả Tâm.” Thủy Tâm Nhu ngồi trên ghế sofa cười nhìn chằm chằm hai người, cô cũng hùa theo.


“Trí Huân, bộ này nhìn có được không? Em cứ cảm thấy cổ áo này hơi thấp, không thích hợp với bà già như em.” Yến Thục Phân cúi đầu nhìn, cảm thấy mặc vào có chút không tự nhiên.

“Em làm gì mà già, trong mắt anh, em năm nào cũng chỉ 25 tuổi, thanh xuân đáng yêu. Mấy đứa nhỏ nói đẹp nhất định là đẹp, chọn bộ này đi, anh cũng thấy rất đẹp.”

Nghe vậy, khuôn mặt Yến Thục Phân ửng hồng, đã lâu không ai khen bà như vậy, hơn nữa còn trước mặt con cái, bà có chút thẹn thùng.

“Được rồi, chọn bộ này vậy, em đi đổi lại.” Bị ánh mắt nóng bỏng của Ỷ Trí Huân nhìn chăm chú có chút không tự nhiên, Yến Thục Phân nhanh chóng đi tới phòng thay đồ.

Đường Khả Tâm và Thủy Tâm Nhu che mặt mỉm cười, không nghĩ tới mẹ cũng nũng nịu như thiếu nữ.

Đã gọi cho Đường Diệc Tấn tới thử lễ phục, đến bây giờ không thấy bóng người, bọn họ tuy vui vẻ nhưng cũng có chút thất vọng.

Nhìn lễ phục chuẩn bị cho Đường Diệc Tấn, Yến Thục Phân khó tránh khỏi mất mát.

“Mẹ, cho dù anh không đến thử lễ phục khẳng định cũng mặc vừa, hôn lễ ngày đó anh ấy nhất định sẽ tới, chị Ảnh Vũ đã hứa với con rồi.”

“Chú em hẳn là bận thu âm cho nên mới không có thời gian tới.”

“Không sao cả, mẹ chỉ có chút lo lắng nó mặc không thoải mái mà thôi.” Yến Thục Phân nở nụ cười yếu ớt che giấu thất thố của mình.

“Thục Phân, yên tâm đi, Diệc Tấn sẽ nghĩ thông, nó không còn nhỏ nữa.”

Ỷ Trí Huân ôm bà vào lòng, dịu dàng an ủi.

Đường Khả Tâm đang muốn vào phòng thử đồ thay lễ phục trên người ra, nghe được giọng nói quen thuộc sau lưng, theo bản năng cô xoay người lại.

Cô nhìn thấy Vũ Văn Thác ôm Trịnh Sơ Tuyết chọn lựa áo cưới.

Nhất thời toàn thân cô cứng đờ, hai chân cũng giống như bị nhựa cao su kết dính, cô giật mình đứng ở cửa ra vào phòng thử đồ không nhúc nhích, hai mắt bình tĩnh nhìn bọn họ.

“Thác, thật vậy chăng, em có thể tùy ý chọn áo cưới ư?”

“Đúng vậy, chỉ cần em thích anh liền mua cho em, hôn này anh muốn kết cùng em, vợ của Vũ Văn Thác anh chỉ có em thôi!”

Anh… có thể đi được, hiện tại xem ra cũng có tinh thần hơn rất nhiều.

Hai ngày trước cô ở trên TV xem họp báo trực tiếp, hiện giờ nhìn anh sống sờ sờ đứng trước mặt cô, lòng cô thật chua chát đau đớn.

Vũ Văn Thác đương nhiên cũng thấy Đường Khả Tâm, một cỗ lửa giận không hiểu tuôn lên trong lòng, mặt anh giống như nổi lên một tầng sương.

Đúng vậy, anh hận không thể bóp chết cô!