Xin Chào, Kiểm Sát Viên!

Chương 9



Dịch + Edit: Hai chị em Mit

Một người phụ nữ khỏang ba mươi tuổi, nét mặt thanh tú, mái tócngắn hoạt bát phối với một bộ âu phục màu đen, hòan tòan hợpdáng.

Trước tiên cô nhìn thấy Tô Dịch Văn, đôi mày tinh tế cau lại,quay sang Đào Nhạc hỏi, “Tại sao em lại ở đây?”

“Đi ăn cơm ạ.” Đào Nhạc chỉ vào cái lẩu đang sôi trả lời, khôngphải đến ăn cơm chẳng lẽ đến để chơi à.

Người phụ nữ dường như không vừa lòng với thái độ của Đào Nhạc,“Không ngoan ngõan ở trường, chạy đến chỗ này ăn cơm, nếu để ba mẹ em biết được,em xem họ sẽ nói gì đây!”

“Chị không đi mật báo là được rồi.” Đào Nhạc nuốt nhanh miếngbào ngư, vội vàng đứng dậy giới thiệu, “Thầy Tô, đây là chị họ của em, Hứa Lăng,là nhân viên chính phủ ạ.” Những từ cuối cùng, giọng Đào Nhạc như muốn thay đổiluôn.

Tô Dịch Văn mỉm cười bắt tay, “Cô Hứa, xinchào.”

Hứa Lăng chỉ gật đầu một cái, thái độ lãnh đạm. Đào Nhạc thấyvậy liền tức giận, làm quan thì có gì hơn người chứ, dùng cặp mắt chó để nhìndân thường à?

“Tiểu Nhạc, em qua đây, chị có chuyện muốn hỏi em.” Hứa Lăngbuông một câu rồi đi ra phía cửa.

Đào Nhạc không biết làm sao, đành phải đi qua, dù sao cũng đãquá mất mặt với Tô Dịch Văn rồi, mất mặt thêm một lần cũng khôngsao.

Ra khỏi quán ăn, hơi lạnh liền phả vào mặt, chênh lệch rõ rệchvới nhiệt độ bên trong.

Đào Nhạc nhìn song cửa sổ, mưa lất phất đã tạo ra một lớp hơinước, bữa ăn ngon lành đã bị người phụ nữ này quấy rầy rồi.

Hứa Lăng cũng không vòng vo, “Người đàn ông đó là ai vậy, em vàanh ta có quan hệ gì!”

Đào Nhạc vừa nghe mấy lời này liền giận dữ, “Chị có ý gì vậy,anh ta là thầy giáo của em!”

“Thầy giáo sẽ đưa em đến những chỗ thế này ăn cơm sao, mà chỉcó hai người thôi sao? Tiểu Nhạc, em đừng có xem chị là con nít, chuyện tìm đốitượng em nên nói với mọi người trong nhà, đừng có tùy tiện ở cùng một chỗ vớibất cứ người nào.

“Em nói chị họ nghe này, chị đang nghĩ đi đâu vậy, cái gì mà ‘ởcùng một chỗ’? thứ nhất bữa cơm này do em mời, thứ hai em có việc nhờ anhta.”

“Em mời? Em lấy đâu ra tiền, đến chỗ này ăn cơm tốn không ítđâu”, Hứa Lăng cười nhạt, “Em đừng có gạt chị, người đàn ông đó nhìn cũng khoảngba mươi tuổi rồi, nói không chừng cũng đã kết hôn rồi, em bớt gây phiền phức chogia đình đi.”

Đào Nhạc không chịu thua kém đáp lại, “Em thấy là do tự chị họmuốn gả nhưng không ai chịu, không muốn nhìn thấy em hẹn hò với đàn ông. Dù saocũng đã ba mươi mốt tuổi rồi, đối với chuyện tình cảm của chị mà nói, loại cựcphẩm như thầy của em là trăm năm khó thấy, có phải là chị đố kị rồi không? Ngườicàng chín chắn thì càng có sức quyến rũ, em quan tâm anh ta ba mươi hay bốn mươilàm gì, sự thật có bảy tám mươi tuổi em cũng muốn!”

Hứa Lăng giận run người, “Được, những lời này cứ đem về mà nóivới ba mẹ của em, là người đã sắp tốt nghiệp, làm việc nên dùng đầu óc một chút.Lúc trước, dượng em còn nói sẽ cho em đi làm ở viện kiểm sát, chị thấy thái độnày của em, đi đến chỗ nào cũng làm không được đâu.”

“Sao lại kéo cả chuyện công việc vào đây rồi. Chị họ à, chị nêngiảm bớt giọng điệu hách dịch nhà quan đi, đối với em không có tác dụng đâu.”Đào Nhạc thả lỏng người, thở dài, “Dù sao con người em cũng ngay thẳng, chị muốnnói gì với nhà em thì cứ nói. Có nhiều thời gian rảnh rỗi như thế này chi bằnghẹn hò với vài người đàn ông , trước bốn mươi tuổi có thể lấy chồng ra riêng,cũng là để ba mẹ an tâm phần nào.

“Em!”

Đào Nhạc nhún vai, vẻ mặt vô tội, vừa khéo thoáng thấy có vàingười đàn ông đứng không xa chỗ này lắm đang hướng mắt trông chờ, nhìn bộ dạngnày chắc là đến cùng với Hứa Lăng. Tròng mắt Đào Nhạc liếc qua liếc lại, cười hìhì, “Chị họ, em nói chị nghe này, hiệu suất xử lý công việc của chị cũng cao quáha, người ta hẹn hò là từng người một, còn chị thì tổ chức thành cả một đòancùng đến, chị định chọn lọc trong giây lát hả, khi ăn có tiêu hóa nổi khôngđây.”

Từ trước tới giờ Hứa Lăng chưa bao giờ bị một con nhóc nào chọccho tức giận như vậy, nói ra thì chính là em gái mình, vốn là chỉ muốn dạy bảovài câu, không ngờ còn bị em gái cưỡi cả lên đầu, ngược lại bản thân ngay cả mộtcâu cũng không nói lại, bình thường trong cơ quan cũng chưa từng gặp qua tìnhhuống thế này.

“Được rồi chị họ, chị nhanh đi hẹn hò, tụ họp gì với bạn chịđi, em sẽ không quấy rối đâu.” Đào Nhạc cũng không chờ Hứa Lăng nói lời nào, vẫyvẫy tay rồi trở vào quán.

Đừng cho rằng Đào Nhạc đang thắng lợi trở về, lòng cô hiện rấthỗn loạn, bản thân đã làm mích lòng chị họ, chắc chắn những ngày sắp tới sẽ khósống, cô suy nghĩ, bà chị này chuẩn bị nói với người nhà chuyện ngày hôm nay,lại sẽ khai mạc hội nghị “phê phán và đấu tranh”, không biết cô sẽ bị nói thànhbộ dạng gì nữa đây.

Thở hổn hển trở lại chỗ ngồi, thấy Tô Dịch Văn múc từng muỗngtừng muỗng canh húp, thật là quá thảnh thơi, Đào Nhạc liền cảm thấy tức giận, vôduyên vô cớ bị chị họ la còn không phải vì người đàn ông này à, nếu sau này côgặp chuyện gì ngoài ý muốn, anh cũng đừng hòng sống yên ổn!

Tô Dịch Văn nhướng mắt, thấy Đào Nhạc đang trố mắt nhìn mình,cười cười, “Chị họ em sao rồi?”

“Đi rồi! Thầy nhớ chị ấy hả?” Đào Nhạc không biết tại sao độtnhiên lại thốt ra câu này, ý tứ hàm chứa một chút ‘dấmchua’.

Tô Dịch Văn chớp chớp mắt, “Em sao vậy?”

“Không có gì ạ.” Đào Nhạc ý thức được bản thân đang thất lễ,miệt mài tiếp tục vớt rau cải, hải sản trong nồi lẩu.

Tô Dịch Văn chỉ là đang nhìn, trong mắt có chút suynghĩ.

Trong lúc bọn họ không ai nói tiếp câu nào, bữa cơm này có gìđó hơi kì quái, đương nhiên Đào Nhạc biết là nguyên nhân do cô, nhưng lại khôngthể nói ra vấn đề nằm ở chỗ nào.

Vậy là, mãi đến khi tính tiền mới xảy ra chút chuyện ngoài dựđịnh.

“Ăn no chưa?”

Đào Nhạc gật đầu, buông đũa xuống, nhìn thấy thời gian khôngcòn sớm nữa, liền quay đầu gọi nhân viên phục vụ.

“Tính tiền, tổng cộng hết bao nhiêu ạ?”Đào Nhạc rút túi tiềnra, dù gì tòan bộ tài sản của cô cũng ở đây rồi, đợi khi ra khỏi đây cô sẽ thànhkẻ nghèo rớt mồng tơi rồi.

Nhân viên phục vụ lục tìm hóa đơn, cúi người xuống thấp nói,“Thật ngại quá, bàn của hai vị đã được tính tiền rồi ạ.”

“Tính tiền rồi?” Đào Nhạc thò tay giựt lấy cuốn sổ lưu hóa đơn,vừa nhìn mấy con số kia cô vừa nuốt nước miếng một cái, lập tức bình tĩnh lạihỏi, “Ai tính tiền vậy?”

“Còn không phải là vị tiên sinh này sao?” Nhân viên phục vụ trảlời thành thật.

Đào Nhạc hướng ánh mắt khó tin nhìn Tô Dịch Văn, nói không ranổi một câu, ai có thể nói cho cô biết đây là tình huống gìđây.

Tô Dịch Văn đứng dậy, vuốt vuốt quần áo, đối diện với cặp mắtđang mê muội của Đào Nhạc, tâm trạng thật tốt, “Còn muốn ở đây nữaà?”

“À.”Đào Nhạc vội vàng mặc áo khoác vào, theo sau Tô Dịch Văn rakhỏi quán.

Đợi khi bọn họ bước ra, màn đêm đã kéo xuống, thời gian ăn bữacơm này thật quá lâu mà.

Hai người một trước một sau bước đi, đèn đường hắt ánh sáng ,kéo bóng hai người họ thật dài, gần như chồng lên nhau. Đào Nhạc vẫn cúi đầu,nhìn bóng hai người mà ngẩn ngơ.

Chương 9.2

Dịch & Edit: Hai chị em Mit

“Sao không nói chuyện vậy?”

Tô Dịch Văn đột nhiên xoay người, làm hại đầu của Đào Nhạc đập trúngngực anh, đau chết đi được.

“Thầy không nói gì liền quay lại rồi.” Đào Nhạc xoa xoa trán, chắcngười anh ta được làm bằng thép, đụng trúng một cái thật sự rấtđau.

Tô Dịch Văn nhìn thấy sắc mặt giận dỗi của cô. Cười thành tiếng, “Xinlỗi, tôi không cố ý.”

Đào Nhạc nghĩ ngợi, vẫn còn phân vân mà nói ra, “Thầy Tô à, thầy tốtbụng thanh toán tiền bữa cơm vừa rồi làm cái gì, em đã nói là em mờimà.”

Tô Dịch Văn có chút thở dài, “Em thật sự cho rằng tôi sẽ để sinh viênbỏ tiền ra mời cơm à, lúc đầu cũng chỉ là đùa với em một chút màthôi.”

“Nhưng mà——”

“Bất quá lần sau đừng đến những nơi như thế này nữa, tiền lương củatôi cũng ít ỏi như vậy, mới thanh toán một chút vậy mà hết phân nữarồi.”

Giọng nói của anh giống như tiếc rẻ, khiến Đào Nhạc muốn bật cười,anh ta đúng là một con ma keo kiệt mà, nhưng mà anh ta nói ‘lần sau’, chẳng lẽbọn họ còn có thể ăn cùng nhau nữa sao, hoặc là có ý gì khác chứ?

Đợi đã, hiện tại Đào Nhạc ý thức được một chuyện——Tại sao anh ta lạiđi cùng một hướng với cô?

“Khụ khụ, thầy Tô à, em tự ngồi xe buýt về trường là được, thầy cũngvề nhà nghỉ ngơi sớm đi.” Giống như lời chị họ nói, anh ta chắc là đã kết hônrồi, Đào Nhạc cô cũng không muốn đêm khuya đi với một người đã có vợ trên đườngthế này.

“Tôi đang về đây, chẳng qua cũng là về kí túc xá giống em thôi.” TôDịch Văn đáp.

“Hả?”

“Kí túc xá của giáo sư.”

Đào Nhạc không nói gì, chẳng trách anh ta không mua chiếc bốn bánhhay hai bánh, ở tại trường thì không cần dùng phương tiện giao thông nào cả.Theo như cô hiểu, phòng trong kí túc của công nhân viên chức đều không lớn lắm,cả vợ và con nữa thì quá chật chội, cuộc sống của anh ta cũng không dễ dànggì.

“Thầy Tô à, trường của chúng ta không phải có cấp phòng riêng cho cácgiáo sư sao, thầy và người nhà có cần thiết phải chen chúc mà sống trong kí túcxá không?”

Tô Dịch Văn không hiểu. “Người nhà?”

“Là vợ và con thầy đó.”

“Ai nói là tôi đã có vợ con rồi?”

Đây là lần thứ hai Đào Nhạc không biết nói gì, nhìn anh như ngườingoài hành tinh, thật là chuyện lạ mỗi năm đều có mà, Tô Dịch Văn thế này lại làmột người độc thân.

Không biết vì sao, lòng cô lại yên tâm kì lạ, thậm chí còn có chútvui vẻ.

Tô Dịch Văn cười khó hiểu, “Có vấn đề sao?”

“Không có, đương nhiên là không có!” Đào Nhạc liên tục phủ nhận,nhưng lại không để tâm hỏi, “Thầy cũng hơi lớn tuổi rồi, sao còn chưa kếthôn?”

“Công việc của tôi quá bận rộn, không có thời gian mà lo mấy chuyệnnày. Hơn nữa tôi mới ba mươi hai tuổi, bộ rất già sao?” Câu nói cuối cùng là TôDịch Văn muốn hỏi thẳng Đào Nhạc.

“Không già, không già, đàn ông bốn mươi tuổi là một cành hoa, thầyđây là một nụ hoa đang đợi nở rộ mà.” Đào Nhạc ca tụng mà nói, lòng nghĩ anhkhông phải là một thầy giáo sao, công việc có thể bận đến mức nào chứ, chắc chắnlà do yêu cầu của anh quá cao, không tìm được người thích hợp.

Tô Dịch Văn đã quen với mấy kiểu tâng bốc của Đào Nhạc, anh nghe vẫnrất thoải mái. Sự thật chứng minh, đàn ông cũng thích hư vinh đến mức đángsợ.

Thành phó B không được xem là một thành phố lớn, đến tám giờ tối trênđường ngoài những quán ăn, hầu như các cửa tiệm khác đều đã sớm đóng cửa. chonên trên đường lúc này có hơi vắng vẻ, chỉ có hai ba chiếc xe chạyqua.

Bởi vì trạm xe có tuyến đến Đại học B ở hướng ngược lại, cũng là mộtkhu vực náo nhiệt, cho nên đi đến đó hơi xa một chút, hơn nữa thời gian quả thựcđã trễ rồi, theo lý mà nói lúc này chỉ có thể đón chuyến xe cuối cùng. Quá trùnghợp là đoạn đường này đang tu sửa, bề mặt gồ ghề còn chưa nói, mà mấy ngọn đènđường phía trước thì lúc chớp lúc tắt, mấy bụi cây hai bên đường lại âm u đángsợ.

Tự nhiên Đào Nhạc lại nghĩ đến mấy tình huống trong phim kinh dị, gấprút lấy di động ra soi đường, bước chân nhanh hơn giục người bên cạnh, “Thầy Tôà, chúng ta nhanh lên một chút, sắp đón không được chuyến xe cuối cùngrồi.”

Tô Dịch Văn thấy cô cúi đầu cũng không thèm chú ý con đường trướcmặt, liền một tay túm lấy cô, “Đi theo tôi, cẩn thận kẻo vấp ngã.”

Đào Nhạc muốn phớt lờ cánh tay vừa giữ mình lại, nhưng độ ấm kia đãnhắc nhở bản thân cô, người đàn ông bên cạnh chu đáo như vậy.

Đang suy nghĩ, bỗng một bóng đen từ trong lùm cây nhảy ra, Đào Nhạcsợ đến nỗi phải la lên, nhìn kĩ thì thấy rõ người đó là một thanh niên khoảnghai mươi tuổi, ăn mặc rách rưới, cầm dao tiến gần đến bọn họ.

“Thành thật một chút, đem tiền giao hết ra đây!” Người đó hung hănguy hiếp.

Rõ ràng là ăn cướp, ngay lúc này mà trong đầu Đào Nhạc còn nảy rahình phạt cho tội cướp ăn cướp, trước đây còn than phiền chưa được thấy một tênăn cướp đúng nghĩa, bây giờ thì được rồi, cô được tự mình trải nghiệmrồi.

Tô Dịch Văn gắt gao mà che chở cho Đào Nhạc ở phía sau, anh thay đổisự dịu dàng thường ngày của mình, trong đôi mắt anh ngập tràn sự dữ tợn, “Cậumuốn làm gì, bỏ dao xuống!”

“Bớt nói nhảm đi, đem tiền giao ra đây!”

Người đó quơ quơ con dao, ánh sáng lóa lên trong mắt Đào Nhạc, cô tựnhủ với mình cần phải bình tĩnh, lúc này không thể tự ý làm loạnđược.

“Tôi bảo cậu bỏ dao xuống!”(ăn cướp sao bỏ daođược?!) Giọng nói Tô Dịch Văn đầy mệnh lệnh, đầy uy nghiêm mà cũngthâm trầm, Đào Nhạc không kịp suy nghĩ sâu xa, cảm nhận được Tô Dịch Văn bấm taycô một cái, ý bảo cô nhìn xem có đường nào để rúi lui không.

Đào Nhạc chậm rãi lui về phía sau tìm được một chỗ sáng, len lén lụctìm di động, cô thật hối hận bình thường không luyện tập gọi 110 cho tốt,ba consố cô bấm thế nào cũng không chính xác, tay vẫn cứ run rẩy.

Người đó nhìn thấy hành động của Đào Nhạc, quát lớn, “Đang làm cái gìđó? Muốn báo cảnh sát hả, là mày tự tìm cái chết!” nói xong hắn rút dao hướngbọn họ đâm tới.

Đào Nhạc kinh ngạc đến mức không thể thốt ra tiếng, nghĩ rằng giâytiếp theo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không nghĩ lại thấy Tô Dịch Văn nhàolên, trực tiếp đá vào ngực tên cướp một cú.

Tên cướp đau đớn gào thét, ôm lấy chỗ bị thương nhưng vẫn chưa hoàntoàn từ bỏ ý đồ, lấy dao đâm về phía Đào Nhạc. Tô Dịch Văn đã sớm phát hiện, anhche chắn trước mặt cô, anh xoay người trên không đá bay con dao trong tay têncướp một cách đẹp mắt.

Tên cướp không còn vũ khí, Tô Dịch Văn nhanh chóng bắt được hắn,khống chế tay của hắn, “Ngoan ngoãn một chút, cùng đến sở cảnh sát vớitôi!”

Đào Nhạc thấy màn đánh nhau vừa rồi giống y như đùa, ngơ ngác nhìnngười đàn ông trước mắt, wow, thì ra anh ta là chân nhân bất lộ tướng, mấy chiêuvừa rồi không phải là trình độ học trong hai năm là có được, anh ta rõ ràng làmột cao thủ taekwondo!

“Đào Nhạc, trước tiên em gọi 110 nói sơ qua tình hình, để bọn họ cửnhân viên đến!” Tô Dịch Văn quay đầu ra lệnh.

Đào Nhạc có chút không nhận ra người đàn ông trước mặt, bộ dạng anhta bây giờ và ấn tượng về một thầy giáo nhã nhặn, lịch sự, quả thực so với têncướp kia còn đáng sợ hơn.

“Còn lo lắng cái gì nữa, gọi nhanh đi!”

“Dạ, lập tức gọi đây ạ!” Thấy Tô Dịch Văn thúc giục, Đào Nhạc lúngtúng bấm số điện thoại gọi công an.

Đúng lúc này, tên cướp thừa dịp Tô Dịch Văn phân tâm, hắn dùng hếtsức giãy giụa thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nhanh tay móc một con dao nhỏ từtrong túi quần hướng Tô Dịch Văn đâm tới.

Đào Nhạc nhờ chút ánh sáng yếu ớt liếc thấy cảnh tên cướp rút dao, côcũng không bấm điện thọai nữa, lớn tiếng la lớn.

“Tô Dịch Văn!”