Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 477: Thắng Lợi



Thường Lịch Sử hoàn toàn không hiểu một nhóm người hình thù kỳ quái này đến cùng là từ đâu chạy tới, hơn nữa từng kẻ đều có lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ! Nhưng nếu chỉ có thế còn không đến mức khiến Thường Lịch Sử chật vật như vậy, kinh khủng hơn là những người này còn biết vận dụng chiến thuật! Thậm chí hơn mức độ chiến thuật của họ cũng tương đối cao. Khả năng phối hợp triển khai chiến thuật cũng vô cùng hoàn mỹ, hiệu quả lại càng mạnh đến đáng sợ, hầu như vừa đối mặt, liền hạ rất nhiều thủ hạ của hắn, điều này làm sao không khiến lòng người sợ hãi chứ!

Trong đầu Thường Lịch Sử chỉ có một suy nghĩ, đó chính là trở lại! Trở lại Minh Quốc! Hắn muốn nói chuyện này cho Hoàng Thượng biết, nơi này có một nhánh quân đội kỳ quái mà cường hãn đột nhiên xuất hiện! Mà nhánh quân đội này lại có quan hệ mật thiết với Tần gia quân! Thường Lịch Sử không thể tưởng tượng, vốn Tần gia quân đã đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, lại có thêm nhánh quân đội này, dưới sự kết hợp của song phương bọn họ, sẽ mang đến hậu quả thế nào! E là, muốn thừa dịp bất ngờ đánh hạ nửa quốc gia, cũng có khả năng chứ?

Nghĩ tới đây, Thường Lịch Sử liền hận không thể chắp thêm một đôi cánh, lập tức bay trở về nước.

Lúc này, phó quan của Thường Lịch Sử không nhịn được nói: "Tướng quân, chúng ta cứ đào tẩu như vậy, không mang theo binh lính của mình, có vẻ không hay lắm."

Thường Lịch Sử trực tiếp cả giận nói: "Câm miệng! Vừa rồi những người kia cường hãn thế nào ngươi cũng đã nhìn thấy, trận này còn có thể đánh sao? Nếu như không phải là không có cách nào, ta đồng ý làm kẻ đào ngũ à!"

Phó quan vẫn không nhịn được nói: "Nhưng mà tướng quân, chúng ta nếu cứ như vậy trở lại, e là sẽ bị bệ hạ trị tội a!"

Một tướng quân bỏ rơi binh lính của mình chạy trở về, không chỉ bị người khắp thiên hạ chế nhạo, còn sẽ y theo quân pháp phải chịu Cực Hình! Thường Lịch Sử làm sao lại không biết điểm này? Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác! Hắn không muốn chết!

"Có ma, chỉ cần chúng ta đem tin tức nơi này về, Hoàng Thượng sẽ không trách tội chúng ta!"

"Nhưng, tướng quân.."

Thấy phó quan vẫn léo nha léo nhéo, Thường Lịch Sử không nhịn được liền muốn giáo huấn hắn một hồi, chỉ thấy cổ của phó quan trước mặt đột nhiên xuất hiện một vết máu, sau một khắc, cả người ầm ầm ngã xuống. Thường Lịch Sử lập tức sợ bể mật, xoay người liền muốn đào tẩu, nhưng không được bao lâu, phía sau lưng đau xót, cả người hắn nhào về phía trước, ngã trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi, lúc cái chết cận kề, Thường Lịch Sử không nhịn được quay đầu lại, đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, hắn không nhịn được trợn mắt lên, trong miệng chỉ kịp nói ra một chữ 'Ngươi' liền tắt thở. Cho đến chết, đôi mắt Thường Lịch Sử vẫn trừng lớn, giống như không thể tiếp nhận được người gϊếŧ hắn, là người hắn đã từng quen biết.

Lúc Thường Lịch Sử chết rồi, những người ăn mặc kỳ quái, đeo một cái Đấu Bồng xuất hiện, trên mặt những người này đều có hoa văn màu đen cực kỳ xấu xí, mặc trên người áo choàng kín mít.

"Không nghĩ tới Thường Lịch Sử lại là một kẻ nhu nhược, rác rưởi! Làm kẻ đào ngũ, còn hi vọng mình có thể bình an trở về hay sao?"

"Được rồi, chẳng qua chỉ là một quân cờ, còn có thể hi vọng hắn có năng lực gì hay sao?"



"Có điều hắn ngược lại là cho chúng ta thí nghiệm một hồi thực lực của người ứng cử kia, không nghĩ tới nàng ta đã thống soái tam quân nhanh như vậy."

"Chúng ta phải tăng nhanh tốc độ, phế bỏ trước khi nàng ta trưởng thành."

"Ma Tộc chúng ta đã thất bại một lần, làm sao còn cho phép có lần thứ hai? Có điều, kế hoạch của vương ngược lại là có thể sớm tiến hành, người phụ nữ chúng ta bắt trói được kia cũng nên phát huy được tác dụng rồi!"

"Đi!"

Những người kỳ quái này lập tức liền biến mất tại chỗ, chỉ để lại thi thể khắp nơi.

Tại quân doanh Tần gia quân, quân đội mất đi chủ soái căn bản chỉ là một đóng cát vụn, nhất là chủ soái lại đào tẩu, chuyện này càng khiến các binh đau đầu nghĩ cách xử trí. Những người này xem ra chỉ là giả vờ đầu hàng, vì vậy hạ lệnh bắt trói toàn bộ binh lính về doanh trại, nhốt lại trông giữ, đám người này tương đối nhiều, căn bản cũng không dễ an bài.

Nhưng Hàn Phỉ vẫn hết sức cao hứng, nhất là lúc nhìn thấy động bạn đã lâu chưa gặp, ngay đêm đó, tại doanh trại Tần gia quân liền cử hành đốt lửa trại, tâm tình vẫn bị đè nén cũng được giải phóng, các binh sĩ đều vô cùng vui mừng. Bọn họ không có lý do gì không vui mừng. Bọn họ thắng được trận này dù không chiếm được công trạng gì, nhưng không bị chiến bại đã chính là kiêu ngạo của Tần gia quân. Thậm chí, bọn họ còn nghênh đón rất nhiều đại phu!

Người nhà họ Dư vừa đến nơi đóng quân liền bắt đầu bận túi bụi, bởi nhân số Tần gia quân bị thương quá nhiều, may là người nhà họ Dư trong năm năm này đã sớm được khôi phục tốt nguyên khí, những người trẻ tuổi cũng đã trưởng thành, thậm chí còn thu không ít các đệ tử đồng ý quy thuận Dư gia, vì thế số lượng người rất lớn, đủ để ứng phó với thương bệnh binh Tần gia quân, thậm chí còn trị liệu vô cùng đúng chỗ.

Hàn Phỉ thấy cảnh này, cũng coi như an tâm, nàng bận tâm nhất chính là chuyện này, hiện tại các thương binh đều được trị liệu rất tốt, nàng coi như là thở ra một hơi, chỉ cần đại phu đủ, dược tài sung túc, như vậy tất có thể cứu được người.

Thôn dân thôn Thủy Biên lại càng vô cùng tự giác bắt đầu thu xếp nấu nướng thức ăn, ở trên chiến trường, bọn họ là binh sĩ khiến địch nhân nghe tiếng đã sợ mất mật, nhưng ở trong cuộc sống thường ngày, bọn họ là những thôn dân thôn Thủy Biên giản dị thiện lương, chuyện làm những món ăn dân dã này vốn cũng quen tay, liền chủ động chịu trách nhiệm nấu thức ăn, thậm chí còn vô cùng phấn khởi chuẩn bị, giống như đây là thiên chức của họ.

Mà nhóm khô lâu quân quái dị xem như có lực chiến đấu mạnh nhất, nhưng cũng kinh khủng nhất thì rất tự giác không tới gần đoàn người, cho dù bọn họ trợ giúp Tần gia quân đánh đuổi Thường Lịch Sử Minh Quốc, nhưng mọi người cũng nhìn thấy họ không sợ chết, cũng không chảy máu chiến đấu ra sao, chỉ cần nhớ lại, liền làm người ta kinh hồn bạt vía. Khôi Nam lại càng biết rõ điểm này, liền khiến thủ hạ của mình không tới gần điểm cắm trại, mà trú đóng ở ngoại vi, bọn họ cũng không phải người, không cần ăn uống, nghỉ ngơi, đứng ở nơi nào cũng được. Nếu như có thể, bọn họ càng muốn đào cho mình cái hố để chui vào, nhưng như thế lại càng đáng sợ, bọn họ hết sức thất vọng từ bỏ ý niệm này.

Sau khi vội vàng nghênh tiếp sư phụ, cũng sắp xếp cẩn thận cho sư phụ xong xuôi, Hàn Phỉ biết được nhóm khô lâu đóng quân ở vùng ngoại vi, tiện thể làm nhiệm vụ canh gác, sắc mặt lập tức liền âm trầm xuống, nàng trực tiếp hạ lệnh, khiến Khôi Nam mang thủ hạ về trong doanh trại, cũng triệu tập tất cả mọi người tới.

Các binh sĩ vốn đang bận rộn thu dọn đồ đạc cũng hai mặt nhìn nhau, không biết Hàn cô nương làm sao đột nhiên triệu tập mọi người như thế, nhưng giờ khắc này hình tượng của Hàn Phỉ đã sớm trở thành thần tiên, cho nên đối với mệnh lệnh của nàng đều nhất nhất tuân theo. Mọi người dùng tốc độ nhanh nhất tập hợp cùng một nơi.