Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 478: Tần Triệt Tỉnh Lại



Hàn Phỉ liếc mắt nhìn các binh lính, cất giọng nói: "Hủy bỏ mọi hoạt động đêm nay."

Trong lúc nhất thời, mọi người phát sinh một tiếng thét kinh hãi, nhưng vẫn không người nào dám đưa ra nghi vấn.

Thanh âm Hàn Phỉ cũng không lớn, nhưng lại truyền tới tai mỗi người rất rõ ràng.

"Những người này, không phải thuộc Tần gia quân, mà là binh sĩ lệ thuộc vào ta, bọn họ ngàn dặm xa xôi tới đây trợ giúp chúng ta, giúp chúng ta thu được thắng lợi, giúp chúng ta chiến thắng trận chiến vốn không có khả năng, làm cho chúng ta vào giờ phút này còn có thể hoàn hảo sống sót, thậm chí còn cứu chữa cho các huynh đệ bị thương sắp chết của ta, vậy thì các ngươi nên nói gì nhất với họ đây? Sao?"

Các binh sĩ phía dưới cũng lộ ra vẻ cảm kích, bọn họ thực sự vô cùng cảm tạ những người này tới hỗ trợ, đối với lời Hàn cô nương nói, bọn họ cũng không có bất kỳ dị nghị gì, sau đó liền lớn tiếng nói: "Cảm tạ!"

Hàn Phỉ câu lên một nụ cười lạnh lùng, nói: "Cảm tạ? Đúng, các ngươi đúng là nên cảm tạ, nhưng các ngươi cảm tạ như vậy sao!"

Giọng nói Hàn Phỉ đột nhiên cất cao, lời nói có khí phách từng chữ từng chữ truyền vào tai Tần gia quân.

"Các ngươi cảm tạ chính là để bọn họ chuẩn bị cơm canh cho các ngươi, khiến các đại phu không ngừng không nghỉ trị liệu các bệnh nhân mà không được nghỉ ngơi, thậm chí, các ngươi sợ những người đã từng trợ giúp các ngươi thắng trận, mặc kệ bọn họ cứ như vậy canh giữ ở ngoại vi nơi đóng quân sao? Đây chính là sự cảm tạ của các ngươi đáy à? Phải không?"

Hàn Phỉ vừa nói xong, bên dưới hoàn toàn lâm vào yên tĩnh, yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, nhóm Tần gia quân cũng không dám nhìn thẳng Hàn cô nương, những lời nói kia chẳng khác nào mũi kim đâm vào lòng bọn họ, giờ khắc này, bọn họ không còn mặt mũi đối diện với ai. Đúng vậy, Hàn cô nương nói đúng, bọn họ đối đãi với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?

Hàn Phỉ cười gằn càng sâu, cuối cùng hạ xuống một câu: "Ta lấy làm hổ thẹn vì các ngươi!"

Từng chữ từng chữ nện trong lòng mọi người, nện đến mức khiến họ suýt chút nữa quỳ xuống. Bị người họ vẫn luôn kính ngưỡng nói ra như thế, quả thực chính là sỉ nhục! Quân sĩ Tần gia lập tức liền mắt đỏ, muốn phản bác nhưng lại không biết phản bác thế nào.

Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, ngữ khí chậm lại, nói: "Các ngươi một lần nữa nhìn lại cho rõ ràng, bọn họ trừ không lộ vẻ gì, trừ không chảy máu, trừ việc không thể cùng các ngươi cười to, bọn họ có chỗ nào khủng bố? Nếu như nói khủng bố, vậy các ngươi nhìn đi, là ai đang bảo vệ các ngươi?"

Hàn Phỉ chỉ tay một cái, chỉ vào những người đang đứng bên ngoài, chính là nhóm khô lâu cả người bẩn thỉu, nói: "Mở mắt nhìn cho kĩ! Nói cho ta biết, còn sợ không?"

Các binh sĩ Tần gia quân bị hét cả người run lên, lớn tiếng nói: "Không sợ!"

"Lớn tiếng một chút! Ta không nghe thấy."



"Không sợ!"

"Rất tốt, không sợ đúng không, vậy nói cho ta biết, hiện tại phải làm gì?"

Các binh sĩ không nói gì, chỉ là bắt đầu hành động, bọn họ liền vội vàng thu thập toàn bộ nơi đóng quân, để ra một mảnh đất trống, phía trên dựng lều vải, đặt vào các vật phẩm cần thiết, sau đó hoặc gào hoặc khuyên để nhóm khô lâu tụ tập lại đây. Hàn Phỉ đứng ở trên đài cao nhìn tình cảnh này, trái tim vốn treo lên cao cũng dần được buông xuống.

Mà Khôi Nam vẫn đứng ở một bên nhìn, ánh mắt càng trở nên thêm sâu thẳm. Thời khắc này, Khôi Nam cảm thấy, người trên đài cao, là bệ hạ của hắn, là bệ hạ thật sự của hắn.

Lúc mọi người cùng chỉnh tề đứng chung một chỗ, Hàn Phỉ mới giới thiệu tam quân, nhất nhất đều được binh sĩ Tần gia quân nhiệt tình chiêu đãi, ngược lại khiến các thôn dân thiện lương giản dị Thủy Vân quân cảm thấy chột dạ, bọn họ tính tình thuần phác thật sự là không chịu được được lễ lớn như vậy, người nhà họ Dư thích ứng nhanh nhất, bọn họ vốn đã từng chứng kiến cảnh huy hoàng, thân phận đại phu cũng khiến cho họ được đãi ngộ tốt hơn rất nhiều. Duy nhất không cảm giác được biến hóa gì, đại khái chính là những bộ xương khô kia, vô luận là canh giữ ở ngoại vi, hay là ở lại trong trận doanh, đối với bọn hắn mà nói không có bất kỳ cái gì khác biệt.

Đến cuối cùng, Hàn Phỉ lòng dạ mềm yếu một lần nữa đồng ý tiến hành lửa trại đêm nay, xem như cho những người này một cơ hội triệt để phóng thích. Lúc Hàn Phỉ từ trên đài cao đi xuống, đã nhìn thấy Khôi Nam đứng ở một bên tựa như đang đợi nàng, Hàn Phỉ lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, không cảm thấy nửa phần kỳ quái.

Ngàn năm trước, quân đội của nàng nhiều người như vậy, nhưng Khôi Nam là người duy nhất vẫn còn tồn tại từ ngàn năm trước, là tuỳ tùng ban đầu của nàng, bây giờ vẫn thế, chưa bao giờ thay đổi, trước sau như một, thời gian lãng quên tất cả mọi người, nhưng không hề mang đi bất kì kí ức nào của Khôi Nam, bộ xương đầu lĩnh này giống như hộ vệ trung thành nhất vậy, vẫn luôn đứng ở phía sau nàng.

"Bệ hạ."

Khôi Nam bất chợt gọi.

Hàn Phỉ cười cười, nói: "Đã lâu không gặp, Khôi Nam."

Khôi Nam đột nhiên cảm thấy mắt mình có chút chua xót, nhưng rõ ràng hắn chỉ là một bộ khô lâu, ngay cả dung mạo hiện tại đều chẳng qua là ảo hóa mà ra thôi, hắn căn bản không thể có tình cảm để gào khóc như vậy, nhưng giờ khắc này, Khôi Nam đại để cảm thấy, mình thật sự đã đợi được, đợi bệ hạ ngàn năm trước trở về.

Hàn Phỉ chỉ chỉ một hướng khác, nói: "Chúng ta đi bên kia nói chuyện đi."

Khôi Nam đi theo phía sau Hàn Phỉ, bước chân kiên định. Mà nhóm bính ĩ Tần gia quân cũng dồn dập sản sinh một tia ưu sầu, nam nhân che phủ chặt chẽ, chỉ lộ ra khuôn mặt còn vô cùng anh tuấn cao to kia đến cùng là người nào? Có vẻ quen biết Hàn cô nương đã lâu? Tùy tùng có mối quan hệ thân mật như vậy thật sự là khiến bọn họ vô cùng bất an! Nhất là bây giờ Vương gia còn chưa tỉnh lại nữa! Làm sao lại có loại tâm tình lo lắng thay Vương gia của mình đây? Vương gia, ngài nhanh tỉnh lại đi! Nếu không Hàn cô nương sẽ bị người khác mang đi a!

Giờ khắc này, trong lều chủ tướng, Tần Triệt vẫn nằm rất nhiều ngày, chậm rãi động động ngón tay, hai mắt vẫn nhắm chặt run run một hồi, lập tức lông mi lay động, hắn chậm rãi mở mắt ra. Tâm tình mông lung trong mắt chậm rãi ngưng tụ. Cuối cùng, thành một vệt sắc bén trong trẻo nhưng lạnh lùng. Tần Triệt đột nhiên xốc chăn trên người, cả người đứng lên, nhưng bởi vì đã nằm nhiều ngày, dẫn đến thân thể hắn còn có chút suy yếu, đứng thẳng quá mức khẩn cấp còn có chút bất ổn, sau đó hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên, cúi đầu nhìn hai chân mình đang đứng thẳng. Hắn, bây giờ có thể đứng lên?