Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 468: Trị Liệu Khẩn Cấp



Đó là một thứ toàn thân đen nhánh, có chút giống mũi tên, vô cùng sắc bén, không trách được có thể đi vào sâu trong cơ thể người như vậy. Sau một lúc nghỉ ngơi Hàn Phỉ liền bỏ dao giải phẫu vào trong chậu nước rửa thật sạch, sau đó cẩn thận cất từng cái vào trong bao đựng chuyên dụng, sau đó nhét một ít dược liệu đã sớm điều phối tốt vào miệng Tần Triệt, ép buộc hắn nuốt xuống, lúc này Hàn Phỉ mới hơi yên lòng một chút.

"Nữ oa tử, ngươi nhanh tới xem một chút! Vật này là thứ gì?"

Lão đại phu sờ cằm, trong mắt đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu. Hàn Phỉ nghe vậy, liền rời khỏi bên cạnh Tần Triệt, nhìn về phía vật kia, cho dù là nàng lấy ra, nhưng nàng cũng không nói được đây là cái gì, nhưng thứ này suýt chút nữa đã gϊếŧ chết Tần Triệt, chỉ bằng điểm này, liền không thể tha thứ.

Thấy Hàn Phỉ có vẻ cũng không rõ, lão đại phu liền đổi sang đề tài khác, nói: "Tần Vương hiện tại không sao ròi chứ?"

Giọng nói của lão đại phu mang theo vẻ cẩn thận tưng li từng tí, ngay cả chính lão cũng không biết rằng, giờ khắc này dáng vẻ của lão giống như một học sinh đang đợi thầy cô chỉ dạy vậy, cũng bởi thủ pháp xuất thần nhập hóa vừa rồi của Hàn Phỉ đã chinh phục lão triệt để, trên thực tế, lão đại phu tự xưng là là kì tài y thuật, nhưng vào thời khắc này cũng cảm thấy thua cam tâm tình nguyện, hành động kinh nhân kia ngoài Hàn Phỉ ra thì không ai làm được! Lão đai phu cảm giác mình vừa được chứng kiến kỳ tích, mơ hồ có chút hưng phấn.

Hàn Phỉ cất vật kia cẩn thận, quay về phía lão đại phu nói: "Nhớ kỹ, những gì ngươi vừa nhìn thấy, tốt nhất đừng nói ra."

Lão đại phu sững sờ, có chút không rõ, phương pháp Hàn Phỉ sử dụng là vô tiền khoáng hậu, loại y thuật kinh thế hãi tục này phải nên được chiếu cáo thiên hạ, khiến mọi đại phu cũng học tập cho giỏi một phen, như vậy mới có thể cứu người, đem y thuật truyền bá càng rộng hơn mới đúng, làm sao lại không cho phép nói ra? Chẳng lẽ hắn nhìn sai vị Hàn cô nương này, nàng thế mà lại là một người thích giấu diếm, tư lợi sao?

Hàn Phỉ tự nhiên là chú ý tới sắc mặt lão đại phu biến hóa, ngay cả một tia khinh bỉ không nổi bật khinh trong mắt kia cũng nhìn thấy, nhưng nàng không để ý chút nào, nói: "Vừa rồi ta làm là một loại y thuật có tên phẫu thuật, loại y thuật này không chỉ đòi hỏi phải huấn luyện cao siêu, yêu cầu đối với thầy thuốc cực cao, càng quan trọng là, công cụ. Thảng như nếu không có công cụ phù hợp, vậy tất cả đều sẽ vô nghĩa, thậm chí sẽ tăng tốc tử vong."

Lão đai phu vẫn có chút không tin, hắn có chút cố chấp cho rằng Hàn Phỉ chính là không muốn truyền thụ cho người khác, là một người ích kỷ. Hàn Phỉ không nhiều lời, chuyện như vậy nàng không có tinh lực đi ứng phó, nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, bên ngoài còn có người đang đợi được cứu chữa.

Lão đại phu thấy Hàn Phỉ thực sự không có ý tứ tiếp tục giải thích, cũng có chút không cam lòng, nhưng cũng không chịu được mất mặt mà đi cầu hỏi, liền rên một tiếng, vén mành rời đi. Hàn Phỉ liếc hắn một cái, thở dài, đứng dậy kiểm tra tình hình của Tần Triệt lần cuối, lúc này, Đào Bảo vẫn luôn im lặng lại mở miệng.



"Kí chủ, ngươi làm rất tốt, hệ số sinh mệnh của nam thần đã ổn định lại."

Sau khi Hàn Phỉ nghe thấy âm thanh của Đào Bảo, ngón tay hơi dừng lại một chút, trong ánh mắt né qua một tia quang mang phức tạp. Dung hợp ký ức, hiện tại nàng càng thêm hiểu rõ mọi chuyện, nhưng, càng rõ ràng, lại càng không biết nên dùng trạng thái gì để đối mặt với Đào Bảo. Âm mưu của Tổng hệ thống nàng đã rõ ràng, nhưng nàng không biết Đào Bảo là thù hay bạn bên người nàng, đang cất giấu âm mưu, hay là hoàn toàn không biết.

Dưới đủ loại suy đoán, Hàn Phỉ không biết phải ứng đối ra sao với Đào Bảo, cho nên nàng không trả lời.

Đào Bảo nghi hoặc nói: "Kí chủ, ngươi làm sao thế?"

"Không sao."

"Vậy được rồi, ta luôn cảm thấy từ khi sau khi kí chủ tỉnh lại liền có chút lạ."

Thì ra, mấy ngày xuyên không về thế kỉ 21 kia đối với Hàn Phỉ, ở đây chẳng qua chỉ là trong nháy mắt, nàng ở thế giới kia trôi qua nhiều ngày như vậy, phát sinh rất nhiều chuyện, nhưng ở trong mắt Đào Bảo tựa hồ nàng chỉ hôn mê ngắn ngủi mà thôi. Vì thế, hệ thống đến nay cũng không biết, kí chủ của nó, đã thay đổi từ lâu.

Mà Hàn Phỉ, lại càng không lộ ra quá nhiều sơ sót: "Cảm giác của ngươi sai rồi."

"Cũng đúng, đại khái là ta ngủ say quá lâu, hiện tại cơ năng cũng không dễ dùng lắm, kí chủ định làm như thế nào? Nơi này thiếu hụt quân y nghiêm trọng, e là chống đỡ không được bao lâu nữa."

Hàn Phỉ trầm mặc một hồi.



Đào Bảo lại nói: "Kí chủ còn có rất nhiều tinh tệ, có muốn đổi lấy dược phẩm không?"

Trong lòng Hàn Phỉ nặng nề, nói: "Tạm thời không cần, ta có biện pháp ứng đối."

"Thật sao? Kí chủ xác định không cần sao?"

"Không cần." Đào Bảo không nói gì.

Trong lòng Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng, giống hệt những gì nàng đã từng trải qua, hệ thống sẽ từng bước một khiến kí chủ càng thêm ỷ lại vào nó, hình thành quan hệ không thể phân cách.

Hàn Phỉ đi ra khỏi lều vải, nhìn cục diện bên ngoài rối loạn, những binh sĩ kia đang khẩn cấp vận chuyển thương binh, nhưng bởi vì chiến tranh quá khốc liệt, thương binh thật sự quá nhiều, lều vải vốn dùng để chữa bệnh và chăm sóc thương bệnh binh cũng đã không còn đủ chỗ, chỉ có thể để họ nằm bên ngoài, nhưng quân y không đủ, quả thực là lực bất tòng tâm. Nhóm quân y ít ỏi cũng đang loay hoay bận bịu liên tục, hận không thể phân thân, nhưng cho dù là như vậy cũng chẳng thể giảm bớt nhu cầu cực lớn, dẫn đến rất nhiều binh lính thương thế nhẹ hơn chỉ có thể tự giúp lẫn nhau xử lý qua loa vết thương, dưới tình huống như vậy căn bản không thể đòi hỏi, ngay cả dược phẩm cũng đều là xa xỉ, vì thế các binh sĩ đã được cầm máu cũng rời đi, nhường lại vị trí cho người khác cần hơn.

Nhưng như vậy thường sẽ dẫn đến vết thương bị nhiễm trùng, sau đó hoại tử, đây mới là kẻ cầm đầu tạo thành thương tổn thảm trọng, nhất là bây giờ, mùa hè nóng nực còn chưa trôi qua, xu thế hoại tử càng ngày càng cao.

Trong lòng Hàn Phỉ nặng nề, cất cao thanh âm, nói: "Đều dừng lại cho ta!"

Trong lúc nhất thời, các binh sĩ đang bận rộn đi lại lập tức dừng mọi động tác, tôn mính của bọn họ dành cho Hàn cô nương có thể thấy được chút ít. Mà Sở Du lúc này vẫn nằm úp sấp ngủ trên một bãi đất trông, chu vi mấy dặm không có một người dám tới gần nó, sau khi nghe thấy tiếng của Hàn Phỉ lập tức mở mắt, lỗ tai động động, đứng dậy, nhanh nhẹn vọt mấy bước đến gần Hàn Phỉ, dùng cái đầu cực lớn cọ cọ bàn tay Hàn Phỉ.

Nhưng giờ khắc này nàng không có tinh lực bồi nó chơi đùa, tùy ý xoa xoa đầu nó mấy cái, mắt nhìn thẳng các binh sĩ, nói: "Dừng lại mọi việc! Mở ra tất cả lều vải dự bị, dùng tốc độ nhanh nhất dựng lên! Không cần vây kín bốn phía, lưu lại một bên! Sau đó đem thương binh vào trong lều vải! Thời gian dài phơi dưới ánh mặt trời chỉ khiến vết thương càng thêm khó có thể khép miệng!"