Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 211: Sống Chết Gì Ta Cũng Phải Gả Cho Chàng!



Tần Triệt đột nhiên muốn đứng lên, nhưng hắn lại quên hai chân mình không thể đi được, vì thế mà té lăn trên mặt đất, nhưng hắn không để ý mình có đau hay không, mà ra sức muốn chống đỡ bản thân trở về xe lăn, trong đôi mắt lạnh lùng kia tràn đầy kinh hoảng.

Hàn Phỉ hôn mê được đưa vào trong phòng, Tần Triệt an vị ở một bên giường, vẻ mặt tối đen.

Vận Đào cũng không nhịn được nữa, vành mắt đỏ lên quỳ xuống hướng Tần Triệt nói: "Vương gia, ngài đừng dằn vặt Hàn cô nương nữa, Hàn cô nương đối với ngài là một mảnh chân tình, chúng ta đều nhìn ra được, chỉ cần nhìn vào việc Hàn cô nương một lần lại một lần liều lĩnh đến đây cũng có thể thấy được, Vận Đào ngu dốt, không biết Vương gia nghĩ như thế nào, nhưng cho dù một phần tình ý này của Hàn cô nương có bị phụ lòng, cũng xin Vương gia cho Hàn cô nương một lời công đạo a!"

Tật Phong cau mày, khiển trách: "Vận Đào! Còn chưa nhận sai! Ngươi không nên nói những lời này!"

Vận Đào cắn răng, nói: "Vương gia muốn trừng phạt ta, Vận Đào nhận, nhưng Hàn cô nương là vô tội, hiện tại Hàn cô nương cũng bởi vì thương tâm quá độ mà hôn mê, không biết có vấn đề gì không đây! Vương gia, ngài liền cho Hàn cô nương một cơ hội đi, cũng đừng để Hàn cô nương hết hy vọng."

Nói xong câu đó, Vận Đào liền dập đầu, một dáng vẻ chờ đợi bị trừng phạt.

Nhưng trừng phạt cũng không đến, Vương gia chỉ nhàn nhạt nói một tiếng: "Ra ngoài."

"Vương gia.."

"Tất cả đi ra ngoài đi."

Cho đến khi trong phòng chỉ còn dư lại hai người Tần Triệt cùng Hàn Phỉ, Tần Triệt hơi thở dài một hơi.

Hàn Phỉ nghe hắn thở dài, trong lòng vô cùng đau đớn, nhưng nàng không nhúc nhích. Lúc đầu là nàng thật sự ngất đi, nhưng tỉnh lại cũng rất nhanh, chỉ là không thể hiện ra ngoài, không thể không nói, lần tình cảnh Tiểu Trợ Thủ này vô cùng ra sức, nàng làm sao cũng không nghĩ ra một chiêu giả bệnh này đấy! Hàn Phỉ có chút hối hận lại có chút hài lòng, nhìn đi, Vương gia vẫn là lo lắng cho nàng!

Tần Triệt cúi đầu nhìn chăm chú dung nhan của Hàn Phỉ, tựa như quá lâu không nhìn thấy, ánh mắt hắn cũng hoảng hốt.

Hàn Phỉ vẫn còn đang xoắn xuýt có tỉnh lại hay không, lại đột nhiên sợ hãi phát hiện mình thế mà lại chảy nước mắt.. Hai hàng thanh lệ từ khóe mắt rơi xuống, thấm ước gối, Tần Triệt nhìn thấy người nằm ở trên giường đúng là đang khóc không ra tiếng.

Hàn Phỉ yên lặng mà rơi lệ, cuối cùng cũng coi như hiểu rõ, tình cảnh Tiểu Trợ Thủ này còn chưa hết tác dụng. Sau đó Hàn Phỉ không khống chế được hé miệng, thanh âm ôn nhu đến cực điểm, còn mang theo oan ức, lẩm bẩm: "Vương gia.. Không muốn.. Không muốn Hàn Phỉ sao.."

"Vương gia.. Tần Triệt.. đừng vứt bỏ ta.."

"A Triệt.. A Triệt.."

Một tiếng, một tiếng, tựa như Hàn Phỉ trong mộng thốt ra, hai hàng lông mày của nàng cau lại thật chặt, giống như đang gặp phải ác mộng.

Mà bản thân Hàn Phỉ: . Đậu phộng! Cái Tiểu Trợ Thủ này quả thực chính là Thần Trợ công a! Nàng cũng bị chính mình làm cho cảm động đấy! Được lắm, diễn vai nữ tử không chiếm được ái tình mà thương tâm gần chết thật hoàn mỹ đi! Cùng hệ thống so sánh, trình độ của nàng quả nhiên quá nông cạn!

Lời nói nỉ non của Hàn Phỉ đã thức tỉnh Tần Triệt, đôi mắt lạnh lùng của hắn chậm rãi đổi thành phức tạp, dung nhan thanh lệ còn mang theo nước mắt kia, giống như con mèo nhỏ yếu đuối vậy. Ma xui Quỷ khiến, Tần Triệt chậm rãi đưa tay ra, giống như muốn đụng vào gò má nàng, chỉ lúc sắp chạm vào, tay hắn dừng lại.

"Ngươi tỉnh."

Cuối cùng mí mắt có chút rung động vẫn bán đứng Hàn Phỉ, ngay khi Tần Triệt đang chuẩn bị thu tay về, một bàn tay êm dịu khác cầm lấy cổ tay hắn, sau đó cố chấp đặt trên mặt mình, nước mắt kia cứ như vậy thấm ướt tay hắn.

Tần Triệt nhìn thấy đôi mắt sáng ngời kia mở ra.

"Vương gia, chàng lo lắng cho ta."

Đây là một câu khẳng định, dù cho trong giọng nói còn làm bộ khóc thút thít.

Tần Triệt nhàn nhạt nói: "Nếu đã tỉnh, vậy liền trở về đi thôi."

Nói xong, liền rút tay lại, chỉ là không có ai nhìn thấy đầu ngón tay hắn đang run rẩy, nhiệt độ nóng bỏng kia còn lưu lại ở đầu ngón tay, giống như muốn làm phỏng cả linh hồn hắn.

Hàn Phỉ cố chấp nói: "Ta không đi, ta không quay về!"

Tần Triệt chậm rãi thu lại tâm tình trong đáy mắt, một lần nữa dùng băng lãnh tách ra khoảng cách giữa bọn họ, nói: "Ta sai Tật Phong đưa nàng trở về."

Hàn Phỉ tức giận, cắn răng nói: "Tần Triệt!"

Oan ức cùng nộ khí đồng thời bạo phát khiến Hàn Phỉ không còn để ý tới tôn xưng, trực tiếp gọi tên hắn.

"Tại sao? Tần Triệt, tại sao?"

Càng nói thanh âm của Hàn Phỉ càng mềm xuống, thanh âm nức nở còn mang theo một cỗ oan ức.

Nàng làm sao có thể không oan ức? Nàng khổ cực như thế, liều mạng như thế, chỉ là vì hắn mà thôi.

"Hàn Phỉ."

Trở về lâu như vậy, đây là lần đầu hắn gọi tên nàng.

Hàn Phỉ hút hút mũi, nói: "Ta thích như chàng gọi ta như vậy."

"Hàn Phỉ, nàng nên trở về đi, sau này.. đừng tới nữa."

Hàn Phỉ choáng váng, nước mắt không thể khống chế, lần thứ hai rơi xuống. Nàng vừa khóc vừa lau nước mắt, chật vật cực kì, lúc chưa nhìn thấy hắn, nàng có bao nhiêu kiên cường, nộ khí, cùng với không phục, lúc nhìn thấy hắn, hết thảy đã không còn, rõ ràng nói tới mức ác liệt như vậy, phải cho hắn một bài học, muốn cho hắn hiểu rõ không thể tùy tiện vứt bỏ nàng, nhưng cho tới bây giờ, Hàn Phỉ mới biết, khi thật sự thích một người, đối phương tùy tiện nói một câu, là có thể đánh đổ mọi sự kiên cường của nàng. Giống như một lưỡi đao sắc bén, đâm nàng từ trong ra ngoài.

Hàn Phỉ khóc đến lợi hại, rồi lại đánh nấc, làm sao cũng không ngừng được, cái thói hư tật xấu này lập tức phá tan bầu không khí thương cảm.

"Vương gia, hức, chàng, hức, cho ta một lý do, hức!"

Hàn Phỉ bị chính mình trêu tức, che miệng lại, không cho tiếng nấc truyền ra, chỉ là ánh mắt mông lung nước mắt vẫn ai oán nhìn Tần Triệt.

Tần Triệt đột nhiên nói: "Ta cho nàng một cơ hội nữa, rời đi, đây là cơ hội cuối cùng ta cho nàng."

Hàn Phỉ nhất thời không rõ, thái độ của Vương gia trước sau chuyển biến quá lớn, nhưng nàng vô thức phản ứng lại: "Vậy ta thà rằng không thèm thời cơ như vậy, hức~"

Ánh mắt Tần Triệt lập tức trở nên thâm trầm, hắn nhìn chằm chằm Hàn Phỉ, tấm mặt nạ lạnh lẽo cứng rắn trên mặt mang theo cảm giác tử vong vắng lặng.

Thời khắc này, Hàn Phỉ đột nhiên cảm thấy Tần Triệt trước mặt rất đáng sợ, giống như thay đổi thành một người khác.

"Nàng biết đây là cơ hội cuối cùng của nàng không?"

"Cơ, cơ hội gì?"

Hắn nói khẽ: "Cơ hội bảo toàn tính mạng."

Hàn Phỉ tức giận, cũng mặc kệ cơn nấc, nàng một tay cầm lấy tay Tần Triệt, đưa lên, há mồm đột nhiên cắn xuống, nàng dùng lực đạo rất lớn, giống như muốn phát tiết nộ khí của mình vậy, sau thi thả ra, nhìn phía trên tay hắn có một vòng dấu răng cùng nước miếng rất sâu, thỏa mãn, nhìn thẳng mắt hắn, khiêu khích lại khoa trương mở miệng: "Ta cho chàng biết Tần Triệt, nếu như chàng còn dám nói ra lời như vậy, ta hiện tại liền đi tìm Hoàng Hậu nương nương cầu hôn! Ta sẽ xin bà ấy gả ta cho chàng! Sống chết gì ta cũng phải gả cho chàng! Chàng có thể làm gì ta?"