Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 212: Hôn



Lời này Hàn Phỉ nói một cách rất vô liêm sỉ, thậm chí có thể nói là không biết xấu hổ.

Chưa kể Hoàng Hậu nương nương có đồng ý yêu cầu đột nhiên xuất hiện này hay không, chỉ dựa vào hành vi không biết xấu hổ này truyền đi e là nàng sẽ bị tất cả người trong thiên hạ chế nhạo đi!

Một tiểu thư khuê các cứng rắn phải gả cưới cho người ta thì ai mà thèm chứ!

Nhưng Hàn Phỉ vẫn tiếp tục mạnh miệng nói: "Chàng xem đi, chúng ta bây giờ một người béo, một người què, đều trở thành trò cười cho người khác, chẳng phải là tuyệt phối sao!"

Hàn Phỉ thở phì phò, khuôn mặt cũng phát đỏ, bởi vì được nàng tận tâm điều dưỡng, lại thỉnh thoảng đắp thêm mặt nạ thuốc dưỡng da, hiện tại nàng đã không còn là cái bánh bao làm bằng lương thực phụ trước kia, mà làn da đã trắng trẻo mịn màng, nhìn rất khả quan, thực khiến người ta muốn cắn một cái.

Tần Triệt trầm mặc nửa ngày, hắn cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình, trên đó vẫn còn một hàng dấu răng mang theo nước miếng, đôi mắt hắn lóe lên một tia Ám Quang, xúc giác ấm áp trong miệng nàng, phảng phất như vẫn còn đang lưu lại trên da.

Hàn Phỉ bị hắn trầm mặc thật lâu làm cho tâm lý loạn tùng phèo, dũng khí vừa có cũng đều biến mất, nàng có chút sợ, chẳng lẽ là do bị cắn đau sao? Cũng đúng, thân thể Vương gia yếu ớt như vậy, nàng vừa rồi thật là có chút lỗ mãng. Nghĩ tới đây, Hàn Phỉ đang muốn mở miệng nói xin lỗi, nhưng ngay lập tức, cả người nàng đã bị ngăn chặn.

Hàn Phỉ kinh ngạc nhìn Tần Triệt đang ép trên người nàng, nhìn tấm mặt nạ băng lãnh kia, nàng không biết hiện giờ vẻ mặt của hắn như thế nào, nhưng tâm tình trong đôi mắt kia lại làm cho nàng sợ hãi, trong đó là một mảnh hắc ám cuồn cuộn như sắp nuốt chửng cả nàng.

Ngay lúc Hàn Phỉ mở miệng muốn nói chuyện, môi nàng chợt lạnh lẽo, hắn cứ như vậy đè xuống. Hàn Phỉ kinh ngạc vô thức hé miệng, trong nháy mắt đã bị hắn xông vào, tàn phá bừa bãi, quét sạch mọi sự ấm áp của nàng.

Lúc Hàn Phỉ ý thức được Tần Triệt đang hôn môi mình, thần trí nàng đã mê ly, trong miệng bị xâm chiếm không còn mảy may, hơi thở nóng rực giao triền, mỗi một hơi thở đều mang theo khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn, nhưng lần này, còn có cả cảm giác nóng rực, giống như sắp thiêu đốt cả linh hồn Hàn Phỉ.

Tần Triệt đang hôn nàng. Sự thực này đã khiến Hàn Phỉ ngây người rất lâu, cho đến khi nàng phản ứng lại, thì khí tức cuồng loạn trong miệng càng thêm kịch liệt, Hàn Phỉ cảm giác mình sắp nghẹt thở đến nơi, nhưng cho dù là như vậy, hai tay nàng vẫn không đẩy hắn ra.

Đang kịch liệt như nước vỡ bờ, Tần Triệt đột nhiên rút ra, mặt nạ băng lãnh chống đỡ lên trán Hàn Phỉ, bọn họ ở rất gần, giần đến nỗi cảm nhận được hơi thở của nhau, Hàn Phỉ hô hấp kịch liệt, bên tai là một mảnh ong ong, sau đó nàng nghe thấy Tần Triệt ép tới rất thấp, thanh âm khàn khàn ở bên tai nói: "Nàng bây giờ còn có thể đẩy ta ra."

Lòng Hàn Phỉ chấn động, nàng nhìn đôi mắt Tần Triệt, sau đó liếm liếm môi, khoa trương nở một nụ cười càn rỡ, nụ cười này, vô cùng chói mắt rực rỡ.

"Chàng nằm mơ!"

Sau đó, nàng đưa tay ôm lấy đầu Tần Triệt, đem môi hắn một lần nữa lại gần, lần này, nàng lớn mật chủ động hôn hắn, nhưng kinh nghiệm của nàng còn non nớt, chỉ là dừng lại ở chỗ chạm vào nhau, cũng không có thâm nhập giao lưu.

Không thể tìm lại cảm giác kịch liệt dây dưa vừa rồi, Hàn Phỉ có chút gấp, lại không biết phải làm sao.

"..."

Tần Triệt nhẹ nhàng nở nụ cười, giống như thở dài, lại giống như thỏa mãn, hắn lập tức đổi từ bị động thành chủ động, một lần nữa tiến đi, công thành đoạt đất, chỉ là lần này, hắn không còn cuồng bạo, mà ôn nhu như đổi thành người khác vậy.

Hàn Phỉ đáng thẹn thừa nhận nàng động tình, mê muội, lực ôm hắn càng mạnh hơn, cả người chìm đắm trong nụ hôn của hắn. Từ từ, lúc Tần Triệt rời khỏi môi nàng, hắn nhìn phía dưới, thấy môi nàng đỏ bừng còn mang theo vẻ tươi đẹp kiều diễm, giống như nụ hoa chớm nở.

Hai tay Tần Triệt chống ở hai bên đầu nàng, hai người trong lúc nhất thời chỉ nhìn ngắm lẫn nhau không nói gì.

Hàn Phỉ đột nhiên cười rộ lên, càng cười càng lớn tiếng, bộ dáng này của nàng lại khiến Tần Triệt hiếm thấy lộ ra một chút kinh ngạc. Một lúc sau, Hàn Phỉ cười đủ, thật vất vả mới dừng lại, nàng nhìn hắn, chăm chú nói: "Vương gia, ta là ai?"

"Hàn Phỉ."

"Vương gia, chàng nhớ kỹ, ta là Hàn Phỉ, người chàng vừa hôn là Hàn Phỉ." Tần Triệt không nói.

Hàn Phỉ không cho phép hắn lảng tránh, nói: "Chàng phải chịu trách nhiệm với ta."

Đúng vậy! Hắn phải chịu trách nhiệm với nàng!

Hai tay Tần Triệt chống phát mệt, chậm rãi hạ xuống, mặt tựa bên cạnh nàng, lúc này Hàn Phỉ không nhìn thấy, ánh mắt hắn lập loè hồng quang, tựa như ma quỷ trong Địa Ngục Thâm Uyên, đang từng chút một thức tỉnh.

Hàn Phỉ, nàng căn bản không hiểu rõ về ta. Tần Triệt ở đáy lòng vô thanh vô tức nói.

Hàn Phỉ nằm sấp trên người Tần Triệt, nói: "Vương gia, tư thế này của chàng quá ám muội, chàng nhất định phải có trách nhiệm với ta, chàng biết không? Không cho phép cưới Lý Tương Quân! Ai cũng không được! Nếu như, nếu như chàng cần gia thế của nàng ấy, ta có thể! Ta cũng có thể cho chàng! Hiện tại không được, nhưng chàng hãy chờ ta, ta sẽ cố gắng làm được! Ta chỉ cần chàng chờ ta thôi.."

Câu nói sau cùng Hàn Phỉ nói rất nhẹ, giống như đang khẩn cầu. Đúng vậy, nàng hiện tại còn chưa thể làm được gì, nhưng nàng sẽ không mãi như vậy, nàng có thể làm được, chỉ cần cho nàng thời gian!

"Hàn Phỉ, nàng sẽ phản bội ta sao?" Hắn đột nhiên hỏi.

Hàn Phỉ sững sờ, nàng đột nhiên muốn giải thích mọi chuyện với nam thần, nàng vội vã đẩy Tần Triệt ra, đỡ hắn lên, hai người ngồi ở trên giường, Hàn Phỉ chăm chú nói: "Vương gia, ta nói cho chàng biết, chữ viết đó là ta mô phỏng theo chàng, ta.. ta vẫn luôn sùng kính Vương gia, liền, liền không nhịn được bắt đầu mô phỏng theo chữ viết của Vương gia, vì thế, vì thế Vương gia đừng hiểu nhầm!"

Vì muốn giải quyết hiểu nhầm này, Hàn Phỉ cũng đánh bạc, không biết xấu hổ thừa nhận nàng chính là yêu thích nam thần, hơn nữa đây cũng là sự thật mà!

Tần Triệt thăm thẳm nhìn nàng. Nàng vẫn là không thể hiểu những hắc ám mà hắn ẩn tàng, cũng được.

"Vương gia, thật! Chàng tin tưởng ta! Ta không có bất kỳ tâm tư không nên có nào!" Hàn Phỉ sợ Tần Triệt không tin nàng, ngữ khí cũng dồn dập lên.

"Vương gia.."

"Tần Triệt." Hắn đột nhiên nói.

"Hả?"

"Nếu không có người, hãy gọi ta là Tần Triệt."

Khuôn mặt Hàn Phỉ lập tức phát hồng, nhưng làm sao cũng không ngăn được đuôi lông mày vui sướng mà nhướng lên.

"Tần Triệt.."

Nàng gọi tên hắn mang theo từng tia cảm xúc ngọt ngào, trong lòng cho rằng chuyện này liền cứ thế trôi qua, nàng cuối cùng cũng coi như từ bên ngoài ngàn dặm, một lần nữa trở lại bên người nam thần. Chỉ là Hàn Phỉ vĩnh viễn cũng không biết, người mà nàng yêu thích, đến cùng giấu kĩ sâu bao nhiêu, dưới gương mặt lạnh lùng kia, có bao nhiêu điên cuồng, bướng bỉnh.

Chờ khí tức triền miên kia giữa hai người tiêu tan, Hàn Phỉ vội vàng bắt mạch cho Tần, chỉ là càng xem càng tức giận đến đau gan. Quả nhiên, lại trở về mức độ ban đầu! Khí tức yếu đuối như vậy thật sự quá đáng lo! Chỉ là.. Hàn Phỉ lúc Hàn Phỉ chăm chú kiểm tra một lần nữa, lại cảm thấy trong mạch đập hỗn loạn còn có một tia hiện tượng quái dị. Nhưng cẩn thận đi điều tra lại biến mất.

"Làm sao?"

Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, nghiêm mặt, nói: "Kém vô cùng, Vương gia, thuốc ta để lại cho chàng, một thang chàng cũng không uống đúng không?"