Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1897





Chương 1897

Trong lòng Tư Mã Ngọc Như tức tới muốn mất mạng: “Chân tướng đã bày ra trước mắt, các người cũng không tin, đúng là bị Hy Nguyệt đánh thuốc mê mà.”

Trên mặt Lục Vinh Hàn hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Tất cả mọi người đều cho rằng cô trăm phương nghìn kế, muốn ngấp nghé sản nghiệp nhà họ Lục, còn lén làm rất nhiều chuyện xấu, không phải tôi vẫn không có tin đó sao?”

Trên mặt Tư Mã Ngọc Như lúc xanh lúc trắng.

“Đó là do bọn họ hãm hại em, em bị oan uổng mà.”

“Nếu cô đã biết mùi vị bị hãm hại thì không cần ăn nói lung tung, đi hãm hại người khác làm gì.” Trong giọng nói của Lục Vinh Hàn mang theo vài phần ý vị trách cứ: “Tôi hy vọng cô có thể thay đổi quan hệ với Hy Nguyệt, không cần vừa thấy mặt đã nhắm vào con bé.”

Tư Mã Ngọc Như giận sôi lên, ngay cả cọng tóc cũng như bị thiêu đốt.

“Anh muốn trơ mắt nhìn em bị Hy Nguyệt hạ độc chết mà không thèm quan tâm hay sao?”

Lục Vinh Hàn vươn tay ra, vỗ vỗ vai của cô ta: “Một cô gái thông minh như Hy Nguyệt, làm việc sẽ là giọt nước không lọt, nếu như con bé thật sự muốn cho cô chết, sẽ không dùng thủ đoạn hạ độc thấp kém này đâu, còn khiến cho người ta bắt được đằng chuôi.”

Ông ấy tạm dừng một chú, rồi vẻ mặt càng trở bên âm trầm: “Tôi đã xem hình ảnh từ camera giám sát rồi, Kiến Dao và Kiến Diệp là cháu ruột của tôi, trong lòng tôi, mấy đứa chúng nó quan trọng hơn bất kỳ ai, nếu như cô lại không lý trí như vậy nữa, cho dù Lãnh Phong muốn làm sao với cô thì tôi cũng sẽ không hỏi tới nữa đâu.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cả người Tư Mã Ngọc Như lạnh từ lòng bàn chân lạnh dần lên.

Cô ta bỗng nhiên phát hiện ra, Lục Vinh Hàn đã không còn tin tưởng cô ta như trước kia nữa.

Sự kiện thịt vịt có ba đậu kia chẳng phải là chuyện là do cô ta tự kê đá đập chân mình sao? Không chỉ không thể ly gián thành công Tư Mã Ngọc Thanh và Hy Nguyệt, ngược lại còn khiến Lục Vinh Hàn nổi lên lòng nghi ngờ với cô ta nữa chứ.

“Nếu như không phải Hy Nguyệt, còn ai có thể hận em như vậy, muốn hạ độc chết em đây?”

Ánh mắt Lục Vinh Hàn dừng lại trên cửa sổ, ánh mắt từ từ sâu hơn.

“Cô cứ suy nghĩ thật kỹ đi, hai ngày nay cô có phát sinh tranh chấp với người trong làng du lịch hay không?”

“Không có, ngoại trừ Hy Nguyệt, em không có phát sinh tranh chấp với bất kỳ ai.”

Cô ta không hề do dự mà chắc chắn nói, nhưng trên thực tế, trong lòng của cô ta cũng không được bình tĩnh như vậy.

Cô ta đang vô cùng nghi ngờ Hy Nguyệt biết cô ta làm âm ưu quỷ kế nên đã ngấm ngầm cho người trả thù cô ta.

Lục Vinh Hàn rót một ly nước, uống từ từ nhỏ, như có điều suy nghĩ: “Buổi tối hôm nay, cô cứ ở lại trong bệnh viện, tôi sẽ sắp xếp người tới chăm sóc cô.”

Trong làng du lịch.

Hy Nguyệt thong thả dạo tới dạo lui vài bước trong phòng, ánh mắt đầy hoang mang, cô vốn dĩ cho là con của Kiều An trúng độc là do Tư Mã Ngọc Như làm, không nghĩ tới cô ta cũng trúng độc.

“Ma vương Tu La, anh nói thử xem hai chuyện này tới cùng là ai làm?”

Lục Lãnh Phong nhún vai, suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Hai chuyện này không nhất định là cùng một người làm.”

Hy Nguyệt nao nao: “Không phải cùng một người sao? Sao lại thành như vậy rồi?”