Vợ À Nghe Nói Em Yêu Thầm Tôi

Chương 16: Anh Ấy Không Phải Người Mà Cô Có Thể Mơ Tưởng



Tuy rằng Sở Giang Trì đã biết Mộ Vân Hi trở về Vân Thành, nhưng liên lạc giữa hai người không bởi vậy mà tăng lên nhiều hơn. Sau khi Mộ Vân Hi gặp qua Sở Giang Trì vào hôm thứ sáu đó xong, hai ngày tiếp theo cũng không thấy liên lạc thêm lần nào nữa.

Công việc của Sở Giang Trì rất bận, sáng sớm hôm thứ bảy đã bay đến thành phố khác công tác rồi.

Mộ Vân Hi cũng quen với cuộc sống thế này.

Cô rất thỏa mãn, ít nhất bây giờ bọn họ đang chung sống ở cùng một thành phố, hít thở cùng một bầu không khí.

Buổi chiều, Lâm Nhược Vi vẫn chưa trở về, Mộ Vân Hi cũng không đợi cô ấy nữa, tự mình thu dọn đồ đạc rồi trở lại trường học. Trong suốt hai ngày nay, cô xem đi xem lại tư liệu mà Sở Giang Trì đưa cho mình, nghiên cứu một cách triệt để, trong lòng đại khái cũng đã vạch ra được một số kế hoạch.

Trở về ký túc xá, thế nhưng không ngờ lại nhìn thấy một người ở trong phòng ký túc —— Khương Như Lâm.

Dường như tâm tình Khương Như Lâm có vẻ không tốt, sắc mặt có chút khó coi, nhìn thấy Mộ Vân Hi thì hừ lạnh một tiếng, hừ đến mức Mộ Vân Hi có phần không thể hiểu nổi.

Mộ Vân Hi không thèm để ý đến cô ta, bận sắp xếp lại đồ đạc của mình.

Cố Diệc Dao và Cao Thiến Tuyết đều không ở đây, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.

Mộ Vân Hi có thể cảm giác được ánh mắt Khương Như Lâm vẫn luôn dừng ở trên người mình, nhưng lại làm ra vẻ không hề phát giác. Cô cũng muốn xem thử xem vị đại tiểu thư này lại nghĩ ra chuyện xấu gì đây.

Khương Như Lâm khoanh tay, nhìn chằm chằm bóng lưng Mộ Vân Hi, ánh mắt âm tình bất định. Mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng Mộ Vân Hi này cũng là một mỹ nhân, khó trách lại dám mơ tưởng đến Sở Giang Trì.

“Này.” Khương Như Lâm mở miệng.

Mộ Vân Hi biết cô ta đang gọi mình, nhưng lại không thèm để ý.

“Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy, có nghe thấy không hả.”

Động tác trên tay Mộ Vân Hi dừng lại một nhịp, xoay người nhìn về phía cô ta, “Tôi có tên, không phải này.” Khóe miệng cô mỉm cười, nhưng đáy mắt lại cực kỳ lạnh lùng.

Khương Như Lâm nhíu mày, cô ta ghét cái tên Mộ Vân Hi này.

“Mộ Vân Hi, sau này tránh xa Sở Giang Trì ra một chút.”

Mộ Vân Hi cười thầm, đây là cô đang bị cảnh cáo sao?

“Cô có tư cách gì mà nói những lời này?” Mộ Vân Hi hỏi lại, giọng điệu không nhanh không chậm.

“Bảo cô tránh xa anh ấy là vì muốn tốt cho cô, cô biết thân phận của Sở Giang Trì là gì không? Cô cho rằng anh ấy thật sự chỉ là một vị giáo sư được mời đến để dạy học thôi hay sao? Thân phận của anh ấy dù cô muốn trèo cao cũng không nổi đâu, tôi biết mấy cô nữ sinh như các cô đều thích trai đẹp, điều này tôi có thể hiểu, nhưng người này không thể là Sở Giang Trì.”

Mộ Vân Hi nghe xong cảm thấy thực buồn cười: “Chẳng lẽ cô thích Sở Giang Trì? Bạn trai cô biết chuyện này không? Không ngờ Khương tiểu thư còn thích bắt cá hai tay đấy.” Vì không có những người khác ở đây, ngôn từ của Mộ Vân Hi cũng thêm vài phần bén nhọn.

Sắc mặt Khương Như Lâm khẽ thay đổi: “Cô nói hươu nói vượn cái gì đấy, tôi không hề thích anh ấy.”

“Tôi đây thật sự không hiểu nổi, nếu cô không thích Sở Giang Trì, vậy cô cố ý chạy tới đây cảnh cáo tôi làm cái gì? Tôi thích ai thì đấy phải là quyền tự do của tôi chứ? Mà quan hệ của hai chúng ta, đến cả bạn bè cũng không được tính, cô chạy đến đây nói mấy lời này với tôi, không cảm thấy bản thân quản nhiều quá rồi sao?”

Lời cô nói không chút khách khí, khiến Khương Như Lâm không thể phản bác, tính xấu đại tiểu thư lập tức trỗi dậy.

“Chính cô đã làm những chuyện vô liêm sỉ gì mà còn không biết hả?”

Khương Như Lâm lấy điện thoại ra, mở màn hình điện thoại đặt trước mặt Mộ Vân Hi.

Trên màn hình là một tấm ảnh, chính là hôm cô thất thần đến mức không cẩn thận đâm vào lồng ngực Sở Giang Trì. Mà cảnh tượng Sở Giang Trì duỗi tay đỡ lấy cô kia, từ góc độ của người chụp, lại giống như là cô chủ động nhào vào lòng anh vậy.

“Tôi đúng là không thể ngờ được thế mà cô lại là loại người này, đây mới chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, đã nhào lên người người ta rồi, cô cũng đủ tâm cơ thật đấy.”

Ánh mắt Khương Như Lâm thập phần trào phúng, lời thốt ra khỏi miệng đều mang ý châm biếm.

“Nói đi, sao không nói gì vậy, vừa rồi không phải đúng lý hợp tình lắm sao, bây giờ lại không biết nói gì nữa rồi? Chột dạ đúng không?”

Khương Như Lâm đắc ý, tấm ảnh này là bạn cô ta chụp được, đáng tiếc sau khi hai người vào trong văn phòng ngay lập tức đóng cửa lại, ai cũng không biết hai người bọn họ ở bên trong làm cái gì.

Khi Khương Như Lâm nhìn thấy bức ảnh, cô ta tức đến mức sắc mặt chuyển thành xanh lét, nếu không phải không biết Mộ Vân Hi ở đâu, chắc chắn ngay hôm đó cô ta sẽ đi tìm cô tính sổ.

“Mộ Vân Hi, tôi thực sự chưa từng thấy đứa con gái nào vô liêm sỉ như cô, cô thiếu đàn ông lắm sao? Vừa mới gặp mặt đã câu dẫn người ta rồi.”

Thấy cô ta càng nói càng quá đáng, Mộ Vân Hi ngước mắt, nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Khương Như Lâm bị ánh mắt kia của cô làm cho hoảng sợ, theo bản năng lùi về phía sau một bước, ngay sau đó lại phản ứng lại, thẹn quá hóa giận: “Cô muốn làm gì, sao? Còn muốn đánh tôi cơ à?”

Mộ Vân Hi nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên cười, nhẹ giọng nói: “Tôi đánh cô thì sao?”

Những ngón tay buông thõng bên hông vặn vặn vài cái, ừm, có chút ngứa nha.

“Phi, cô dám sao? Nếu hôm nay cô dám đụng đến một sợi lông của tôi, tôi sẽ khiến cô phải cuốn gói ra khỏi Vân Thành.” Đôi mắt đầy lửa giận của Khương Như Lâm trợn trừng, hết sức kiêu ngạo.

Mi mắt Mộ Vân Hi cong cong, ánh mắt âm trầm: “Khương tiểu thư uy phong cũng lớn thật đấy, cô thật sự cho rằng Vân Thành là do cô định đoạt sao? Cô đừng mà có quá tự cao tự đại. Hay là nói, đây chính là truyền thống tốt đẹp nhà cô đó sao?”

“Cô!”

Khương Như Lâm không phải một người biết nhẫn nhịn, đã quen hống hách không nói lý lẽ, càng không cho phép người khác chất vấn mình nhiều lần. Nghe xong những gì cô nói, ngay lập tức lửa giận bùng lên trong lòng, không chút nghĩ ngợi liền giơ tay lên hướng về phía cô.

Mộ Vân Hi đương nhiên không thể đứng yên để mình bị đánh, di chuyển chân một bước, né bàn tay của cô ta ra, ngay sau đó trở tay hung hăng tát thẳng một cái rất mạnh lên mặt Khương Như Lâm.

“A! Mày dám đánh tao!” Khương Như Lâm thét chói tai, đề-xi-ben cao đến mức muốn đâm thủng cả màng nhĩ.

Cô ta lớn đến mức này, từ trước đến nay chỉ có cô ta đi bắt nạt người khác, chứ chưa bao giờ bị ai bắt nạt, trong lúc nhất thời hai mắt nhìn Mộ Vân Hi đều đỏ rực.

“Mộ Vân Hi, cái con tiện nhân này, tao phải liều mạng với mày!”

Khương Như Lâm nhào tới, chỉ là không kịp đợi đến lúc cô ta chạm vào Mộ Vân Hi, Mộ Vân Hi đã tự mình lùi lại một bước, ngã lăn trên mặt đất.

Đúng vào lúc này, cửa phòng ký túc đột nhiên mở ra, Cố Diệc Dao và Cao Thiến Tuyết đã quay lại.

Hai người đồng thời nhìn cảnh tượng này trong phòng ký túc.

“Hai người đang làm gì vậy?” Cố Diệc Dao hỏi, tầm mắt dừng ở trên người Khương Như Lâm. Lúc này một bàn tay Khương Như Lâm đang giơ cao, còn Mộ Vân Hi thì lại té trên mặt đất, giống như là Khương Như Lâm vừa đẩy người ta ngã xuống.

Mộ Vân Hi nhanh chóng đứng lên, sắc mặt rất khó coi, trong nháy mắt xoay người một cái, giống như vô tình đụng phải Khương Như Lâm. Khương Như Lâm hai chân đứng không vững, ngã đập mông xuống đất, đau đến mức cô ta phải hét lên một tiếng.

“Khương tiểu thư cũng ghê gớm thật đấy, một lời không hợp ngay lập tức động thủ, xem ra hôm nay tôi cũng được mở mang tầm mắt rồi, giáo dưỡng nhà Khương gia các người quả nhiên vô cùng tốt.” Mộ Vân Hi tức giận đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch, đánh đòn phủ đầu.

Cố Diệc Dao và Cao Thiến Tuyết nghe Mộ Vân Hi nói vậy, sắc mặt đều thay đổi.

Cố Diệc Dao đẩy Mộ Vân Hi ra sau lưng mình: “Khương Như Lâm, có phải cô điên rồi không hả, thế mà lại dám ở trong ký túc xá ngang nhiên đánh bạn học, cô thật sự cho rằng cái trường này là của nhà cô sao?”

Khương Như Lâm chưa từng chịu qua oan ức nào lớn như vậy, tức đến mức cả người run rẩy, ngón tay chỉ vào ba người bọn họ: “Rõ ràng là con tiện nhân Mộ Vân Hi kia ra tay trước, các người kết phường khi dễ tôi!”