Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 254: Ta Còn Cần Chút Tài Liệu



Tuy rằng Bắc Tam Tam chỉ là một hài tử choai choai, nhưng nói chuyện lại khiến mọi người phải hổ thẹn nhục nhã không chịu nổi.

Nguyên lai, Chân Tiểu Tiểu còn là trưởng lão của Phi Long Quan!

Hôm nay đích xác đường đột, dĩ vãng cho dù cung cấp nguyên liệu mời đan sư của hữu tông hỗ trợ luyện dược, cũng cần tiêu tốn một khoản tài vật đáng kể.

“Chân đan sư, ngài xem ngài thích pháp tệ? Hay là pháp bảo?” Thần sắc của các trưởng lão Phục Hổ Đường càng thêm cung kính, không ngừng xoa tay.

“Đều không cần, trừ phi cho ta chút tài liệu.” Chân Tiểu Tiểu chậm rãi mở miệng.

Chỉ là dược thảo thì không thể thỏa mãn điều kiện để luyện chế đan phương thứ ba của Thú Linh Thạch.

Ví như Tử Hồng Thánh Thủy kia, chính là nguyên liệu luyện khí.

Tài liệu?

Có ý tứ gì?

Sắc mặt mọi người có chút nghi hoặc.

“Thời trẻ, ta có chút tạo hóa…” Thần thái Chân Tiểu Tiểu nghiêm túc, tựa như đang hồi ức……

Mẹ nó!

Làm sao lại là tạo hóa? Vì quái gì tạo hóa trên đời này đều tìm đến trên đầu ngươi thế?

Có người đố kỵ tới muốn nhảy dựng lên đánh người.



“Chính là trưởng giả cho ta Khu Thú Phấn kia, bởi vì ta trùng hợp cứu mạng hắn, cho nên ngoại trừ Khu Thú Phấn, lão nhân gia hắn còn truyền thụ cho ta một loại thuật pháp hiến tế.” Chớp chớp mắt, Chân Tiểu Tiểu nhanh chóng bổ sung.

“Lấy chín chín tám mươi mốt loại tài liệu kết trận, thông qua việc kích phát lực lượng ngũ hành kích thích hồn thú chủ chiến của mình, có thể nâng cao chiến lực của khế thú lên một cảnh giới trong khoảng thời gian ngắn.”

Bởi vì trong đầu tràn ngập bí pháp của hắc đao truyền thừa, hơn nữa rất nhiều đều đề cập tới bàng môn tà đạo không đứng đắn, vậy nên Chân Tiểu Tiểu hạ bút thành văn, nói rõ ràng có đạo lý.

Thú pháp Đông Linh xác thực có mấy đường tắt, có liên quan đến trận pháp và hiến tế. Dù sao cũng là bí mật của mình, Chân Tiểu Tiểu không cần phải nói quá nhiều, chỉ ra một nội dung chính hợp logic là có thể khiến mọi người bình thản tiếp nhận.

Ánh mắt các trưởng lão Cự Thần Tông lấp lánh, lâm vào trầm tư.

Xem ra vị kỳ nhân Chân Tiểu Tiểu gặp được thời trẻ đó chính là một trong những cường giả nổi danh trên Đông Linh, có điều không biết là vị cao nhân nào của Linh Môn hoặc Đông Điện?

“Chẳng qua, lúc trước ta chưa từng thử nghiệm biện pháp này, không nắm chắc thành công, không dám tùy tiện thử trên người hồn thú chủ chiến trân quý của các vị. Nhưng có thể dự kiến, khi bình minh thú triều lại tới, nhất định sẽ có trận chiến một mất một còn tàn khốc, cho nên muốn mượn tài vật của Phục Hổ Đường, cho cá sấu ẩn huyết của ta thử một lần!”

Ánh mắt Chân Tiểu Tiểu trong veo, lời nói khẩn thiết.

Một nữ tử thật lỗi lạc!

Vốn dĩ thừa dịp mọi người cần gấp Thanh Linh Đan để khôi phục linh khí, đột nhiên đòi hỏi lợi ích sẽ không tránh được bị mọi người hiềm nghi. Tuy nhiên điều mọi người ở đây trăm triệu không nghĩ đến chính là, nàng yêu cầu nhiều hơn, vẫn là vì nâng cao chiến lực, cứu vớt mọi người trong nước sôi lửa bỏng!

Nghĩa khí!

Tâm tính nàng này, đáng quý hơn vô số nam nhi nhiệt huyết.

“Đường chủ đại nhân! Mở kho tài liệu nha nha nha!”



Dưới sự ca ngợi và thúc giục của mọi người, Võ Đường chủ lại mơ mơ màng màng mà, mở ra cánh cửa phòng kho chất đống tài liệu luyện khí trong Ô Mộc Điện!

Bước chân Cữu Tử Mặc phù phiếm, giây lát hoảng hốt, ký ức một lần nữa bay về Phi Long Quan.

Ngày ấy, Chân Tiểu Tiểu triệu hoán đàn cá sấu, hùng hổ nhảy vào trong quan, Hắc Tháp phá, Bạch Tháp cũng phá……

So với cảnh ngộ của Phục Hổ Đường hôm nay, xét bản chất không có gì khác biệt.

“Đi thôi, mang yêu thú cá sấu của ta đi tắm rửa xông hương, trong hai canh giờ, ta tất sẽ luyện ra Thanh Linh Đan! Chẳng qua thời điểm ta luyện dược không được có khí tức của bất kỳ ai ở đây quấy nhiễu dược khí!”

Vung tay lên, “Oanh” một tiếng, đại yêu giáp đen khổng lồ xuất hiện bên ngoài Ô Mộc Điện.

Còn chưa làm rõ đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Thấu Minh lập tức bị hai thiếu nữ thiên kiều bá mị vây quanh kéo đi xoa lưng.

Tuy rằng nam đệ tử của Phục Hổ Đường đều là đầu trọc, nhưng dung mạo của nữ đệ tử cũng không kém cỏi.

_NL_

Haizzz … Ngày hôm qua thiếu chút nữa rơi mất bé Tiểu Mao.

Ta đưa hắn đến lớp tiểu học học tiếng Anh, sau đó ra phố tản bộ. Vốn dĩ đặt đồng hồ báo thức rồi, lại không ấn bắt đầu, kết quả tới thời điểm phát hiện ra thì đã qua giờ tan lớp……

Chạy như điên tới trường học, ta thấy một đứa bé đứng ở bục lớn của trường học, đang túm lấy một muội muội trước đài điên cuồng gọi điện thoại cho ta. Sau khi nhìn thấy ta, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Ma ma, ngươi là kẻ nừa đảo, ngươi nói sẽ không đi xa, ta còn đi ra ngoài tìm tìm, mãi không tìm được!”

Tiếp đó, trong một mảnh thanh âm tán dương, ưỡn ngực ngẩng đầu, dẫn ta đi rồi.

Cảm giác … Ta mới là đứa bé……