Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 253: Đường Chủ Đại Nhân, Mở Kho Dược Nha!



“Chân tiểu hữu, Chân đan sư, nào nào nào, mau lại luyện cho chúng ta một đỉnh Thanh Linh Đan!”

“Nếu trời chưa sáng mà lửa dưới chân núi đã cháy hết, chúng ta liền xong đời!”

“Còn có Ngưng Khí Đan, các đệ tử cũng sắp kiệt sức rồi, khi hỗn chiến có thêm một người giúp đỡ, thì nhiều thêm một phần lực!”

Các trưởng lão Phục Hổ Đường túm tụm vây quanh Chân Tiểu Tiểu, cười tươi như đoá hoa nhỏ.

“Có thể luyện.” Chân Tiểu Tiểu nhìn bốn phía: “Nhưng mà trong tay ta không có tài liệu nha!” Tay nhỏ xoè ra, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“Chúng ta có tài liệu!”

“Chúng ta đây chính là Phục Hổ Đường!”

“Muốn cái gì? Ngươi muốn cái gì có cái đó!”

Khi mọi người trước mặt nhao nhao nhiệt tình kêu la bốn chữ “đều tặng cho ngươi”, quầng thâm dưới mắt Cữu Tử Mặc lại càng thâm.

Còn nhớ vài canh giờ trước, Chân Tiểu Tiểu cầm pháp tệ đến mua tài liệu thì bị người vô tình chế nhạo, thiếu chút nữa bị đuổi đánh ra khỏi sơn môn.

Hiện tại mới qua bao lâu?



Nàng mở miệng một tiếng, vô số người hận không thể lột quần lót, chất đống toàn bộ thiên linh địa bảo trước mặt nàng!

“Sầm Nguyên Liệt ta chính là thiếu chủ tương lai của Thần Ưng Giản, hôm nay tuyệt không thể chết ở chỗ này! Mau mời Chân tiên tử luyện đan!” Sầm Nguyên Liệt nóng bỏng nhìn chằm chằm Chân Tiểu Tiểu, so với con cọp cái tính tình táo bạo kia, thiếu nữ trước mắt hơn xa nàng gấp trăm lần được không, vô luận dung mạo, tính cách hay là năng lực ?

“Đường chủ đại nhân, mở kho dược nha!” Mọi người vui sướng hân hoan đẩy đẩy Vũ Võ.

“Được được được.”

Ngoài miệng Võ Đường chủ nói được, trong lòng còn hơi chần chờ. Thất Diệp Đỉnh nhận chủ chính là một việc lớn, vô cùng quan trọng, cho dù Phục Hổ Đường và Thất Diệp Cốc cách nhau có chút xa xôi, nhưng cũng không đến mức cho tới giờ vẫn chưa từng nghe thấy tin tức gì đi?

Có điều, sự chần chờ của hắn rất nhanh đã tan biến thành hư vô trong tiếng ca ngợi và chờ mong cuồng nhiệt của mọi người.

Đường chủ mở ra phòng kho dược liệu bên trong Ô Mộc Điện, vô số cỏ cây hiện ra trước mắt Chân Tiểu Tiểu.

Oa!

Gỗ Ô Mộc vốn có hiệu quả thần kỳ là bảo tồn tinh hoa của thảo dược, cho nên không cần đóng băng, linh dược đặt trên giá gỗ đều không bị tiêu tán dược tính trong năm mươi năm.

Tuy rằng thú tông không có dược sư, nhưng vẫn thu thập linh thảo như cũ, đợi khi tích trữ được số lượng nhất định, sẽ đưa tới hữu tông mời dược sư ra tay hỗ trợ luyện đan.

Vì tính chất của linh mạch dưới chân núi khác biệt, chủng loại dược liệu sinh trưởng trong núi cũng có sự khác biệt cực lớn, ngay cả người vừa đánh cướp rừng thuốc Hắc Điền, thông hiểu bách thảo như Chân Tiểu Tiểu, thì giờ phút này còn gặp phải mấy chục loại hoa cỏ mình chưa từng nghe thấy.

Thứ tốt oa!



Trong đôi mắt to của Chân Tiểu Tiểu tràn đầy hạnh phúc.

“Chân đan sư, ngươi nhìn xem cần cái gì? Tự mình lấy! Tự mình lấy!” Mọi người không ngừng xúi giục Chân Tiểu Tiểu, hận nàng không thể lập tức biến ra đan dược trên tay.

Nhưng trong những âm thanh thúc giục dồn dập, Chân Tiểu Tiểu lại cự tuyệt hành động.

Thu liễm ánh sao dưới đáy mắt, đôi tay khép trong tay áo, không nhúc nhích gì.

“Tiểu Tiểu của ta, luôn bị các ngươi hét tới hét lui, các ngươi quá không lễ phép!”

Đứng bên cạnh Chân Tiểu Tiểu, lòng Tiểu Chúc Chúc có sở cảm, nhanh chóng bày ra biểu tình bất mãn với mọi người.

Thời khắc mấu chốt, vẫn là Tiểu Chúc Chúc tri kỷ nha!

Chân Tiểu Tiểu vô cùng cảm kích, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay tên ngốc.

“Đúng thế!” Bắc Tam Tam bừng tỉnh đại ngộ, tức khắc ưỡn cái bụng bước lên phía trước, vẻ mặt không thể nhẫn nhịn được nữa.

“Hôm nay, người chịu ủy khuất chính là Chân trưởng lão, người tắm máu chém giết tiến đến cứu viện chính là Chân trưởng lão, người không tiếc trả giá tánh mạng châm lửa doạ lui Hổ Tranh chính là Chân trưởng lão, người dâng tặng Thanh Linh Đan mà không đòi hỏi báo đáp chính là Chân trưởng lão, người khai lò luyện dược cho mọi người … cũng là Chân trưởng lão!”

“Đầu của các ngươi rốt cuộc mọc trên người các ngươi hay là trên người chúng ta? Tại sao mọi chuyện đều phải do Phi Long Quan ta làm? Không nói việc khác, chẳng lẽ luyện đan không tiêu hao linh khí? Không tiêu tốn tâm lực?”