Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con

Chương 23: Thế giới I: Minh tinh nhỏ độc ác ở giới giải trí trầm mê nuôi con



Bé trai chơi với Giản Dữu tên là Thẩm Hoài Cẩn, trong tay cầm một cây Kim Cô Bổng, hai tay quơ quơ, cuốn lên một mảnh cát đá.

Giản Dữu nhìn đến ngây người, giống như một tên ngốc kích động, ra sức vỗ tay cho đối phương.

Bé chạy đến bên cạnh Giản Ninh, giữ chặt tay Giản Ninh, kích động nói, "Ba, Kim Cô Bổng!"

"Ba thấy được, hay lắm."

Đem niềm vui chia sẻ cho ba, nhóc con càng vui vẻ, nhìn chằm chằm "Tôn Ngộ Không" không chớp mắt.

Một lúc lâu, Thẩm Hoài Cẩn mới dừng lại, thở hồng hộc, bộ ngực nhỏ di động, trên trán chảy mồ hôi.

Cậu nhóc chân chó chạy đến ngay, trông mong nhìn đối phương.

Có được một bé fanboy, đôi lông mày đắc ý của Thẩm Hoài Cẩn muốn bay lên hết.

Nhóc hào phóng đem Kim Cô Bổng đưa cho fanboy của mình.

Con ngươi Giản Dữu vui vẻ phóng đại, hai tay cẩn thận nắm lấy Kim Cô Bổng, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ nhàn nhạt, "Cảm ơn anh!"

Bé học theo dáng vẻ anh trai, cánh tay nhỏ ra sức vung mạnh Kim Cô Bổng, kết quả trọng tâm không ổn, bẹp một tiếng, ngã xuống, cái mông chạm đất.

Đứa nhỏ té ngã trên mặt đất, ngốc nghếch chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng, gây ra tiếng vang lớn, pp nện trên mặt đất.

Thẩm Hoài Cẩn vô tình cười ha ha ha ha, vừa cười, vừa vươn tay kéo cậu nhóc.

Giản Dữu trợn to mắt, chậm rãi đứng lên.

Giản Ninh dở khóc dở cười, đi tới, vỗ vỗ lớp đất trên quần bé, hỏi: "Đau không, thế nào?"

Giản Dữu quật cường lắc đầu, sau đó đột nhiên nhớ ra đồ trong tay mình, "Ba, xem, Kim Cô Bổng!"

"Oa, Kim Cô Bổng ngầu quá!" Giản Ninh cổ vũ: "Dữu Dữu giỏi, anh trai càng giỏi!"

Anh trai được khen xấu hổ hai tay chắp sau lưng, mũi chân chọc lún cát.

Thấy cậu nhóc không sao, Giản Ninh lại ngồi xuống.

Hai nhóc con lại chơi một lúc, khuôn mặt nhỏ của Giản Dữu đỏ bừng chạy về uống nước.

Giản Dữu rất ít khi vui vẻ như vậy, mắt sáng lấp lánh, vừa uống nước vừa líu ríu.

Uống nước xong, Giản Dữu nhìn thấy bánh bích quy nhỏ trong hộp, muốn tặng bánh bích quy nhỏ cho anh trai.

Bé nhìn cái hộp nhỏ, lại quay đầu nhìn anh trai, đem khuôn mặt nhỏ chôn ở trong ngực ba, nhỏ giọng nói, "Ba, con đem bánh bích quy đưa cho anh trai được không ạ?"

"Được!"

Giản Ninh nhìn dáng vẻ trông mong của Giản Dữu, nói: "Vậy Dữu Dữu tự đi tặng cho anh trai!"

"Ba!"

Cậu nhóc túm lấy ống tay áo Giản Ninh, "Anh, anh không thích thì làm sao ạ?"

"Không đâu," Giản Ninh nói, "Anh trai và Dữu Dữu là bạn tốt, bạn tốt chia sẻ quà cho nhau, anh trai sẽ rất vui."

"Nếu anh không thích ăn bánh quy nhỏ, lần sau chúng ta mang kem cho anh."

Cậu nhóc nhìn ba loại bánh quy nhỏ mang màu sắc khác nhau, Dữu Dữu rất thích bánh quy nhỏ ba làm.

Bé đứng dậy, còn hơi do dự, "Ba và Dữu Dữu cùng tặng cho anh trai."

Giản Ninh lắc đầu: "Dữu Dữu tự tặng cho anh trai, ba ở đây chờ con."

"Được rồi!"

Cậu nhóc cúi đầu, nắm chặt ngón tay của ba mình một lúc, cầm bánh bích quy lên, hít sâu một hơi, giống như một quả bóng cao su bị ném ra ngoài, chạy đến trước mặt Thẩm Hoài Cẩn, thở hổn hển.

"Anh ơi, anh ơi!"

Giọng nhóc con mềm mại mang theo âm rung, lại hơi vội vàng, "Anh, tặng cho anh!"

Bé cầm bánh quy nhỏ lên, đưa đến trước mặt anh trai, đầu nhỏ cúi xuống, không dám nhìn anh trai.

Bánh bích quy trong hộp mang màu sắc đẹp mắt, hình dạng tinh xảo, đôi mắt Thẩm Hoài Cẩn mở to, có hơi động tâm.

Hai tay nhóc nhận lấy bánh quy nhỏ, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói, "Cảm ơn Dữu Dữu!"

"Không cần khách sáo đâu!" Giản Dữu nhỏ giọng nói xong, xoay người bỏ chạy, chạy đến trong ngực ba.

Giản Ninh thấy pháo nhỏ xông đến, tranh thủ thời gian giang cánh tay ra, để cậu nhóc nhào lên người mình, cúi đầu nhỏ chôn vào trong ngực.

Giản Dữu nhỏ giọng vui vẻ nói, "Ba, tặng cho anh trai rồi!"

"Dữu Dữu giỏi lắm" Giản Ninh mỉm cười.

Cậu nhóc ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời, ánh mắt vui mừng, xấu hổ chui vào trong ngực Giản Ninh, không muốn đi ra.

Thẩm Hoài Cẩn cầm bánh bích quy của Giản Dữu, bước nhỏ chạy đến, đứng trước mặt Giản Ninh, nghiêm túc nói: "Cảm ơn chú!"

"Không cần khách sáo, là Dữu Dữu tặng cho con, chỉ cần con thích, chú sẽ rất vui vẻ."

Giản Ninh ôm Giản Dữu trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Dữu kề vào ngực ba, mềm mại nói nhỏ: "Anh, ba em làm bánh bích quy rất ngon, ngon nhất thế giới."

"Cảm ơn Dữu Dữu, nhất định anh sẽ nghiêm túc thưởng thức."

Vẻ mặt Thẩm Hoài Cẩn rất chăm chú, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn ngay ngắn lại nghiêm túc.

Nhóc lưu luyến không rời đưa Kim Cô Bổng đến trước mặt Giản Dữu: "Dữu Dữu, tặng Kim Cô Bổng cho em."

Cậu nhóc ngây thơ nhìn anh trai, lại nhìn ba.

Thẩm Hoài Cẩn nói: "Xin lỗi Dữu Dữu, anh không thể đến chơi với em mỗi ngày, ngày mai anh phải đến nhà trẻ, anh chỉ có thể đến tìm em chơi vào thứ bảy và chủ nhật."

Trông tuổi tác của đứa nhỏ không lớn, logic lại rất rõ ràng.

"Không lâu mẹ bị bệnh, ba mới đưa anh đến nhà bà, bây giờ mẹ đã khỏi bệnh, cho nên anh phải về nhà, chỉ có thể đến nhà bà vào thứ bảy chủ nhật, chơi với Dữu Dữu."

Thẩm Hoài Cẩn nói một đống lớn, Giản Dữu lại chỉ nghe hiểu "Sau này không thể đến tìm Dữu Dữu chơi", phút chốc khóe mắt đỏ lên, giọng nói mềm mại mang theo nức nở, "Không phải anh đã nói, ngày nào cũng chơi với nhau ư?"

"Xin lỗi nhiều!" Vẻ mặt Thẩm Hoài Cẩn nhìn qua rất áy náy, rất khó chịu, đầu nhỏ cúi xuống, giống như làm sai.

Cậu nhóc đem khuôn mặt nhỏ của mình giấu vào trong ngực Giản Ninh, nhỏ giọng nói thầm: "Kẻ lừa đảo!"

"Xin lỗi Dữu Dữu, xin lỗi chú, cuối tuần cháu nhất định sẽ đến tìm Dữu Dữu chơi." Giống như Thẩm Hoài Cẩn làm sai, cúi đầu, nhìn thân thể nhỏ nhắn của Giản Dữu, vẻ mặt đầy xin lỗi.

Giản Ninh sờ mái tóc mềm mại của Giản Dữu, kiên nhẫn giải thích, "Dữu Dữu, anh phải về nhà tìm ba mẹ, cho nên mới không thể chơi mỗi ngày với Dữu Dữu, nếu anh không về nhà, sẽ không gặp được ba mẹ, anh sẽ rất đau lòng."

"Giống như Dữu Dữu không gặp được ba, cũng sẽ rất buồn, đúng không?"

Giọng nói mềm mại đáng yêu của Giản Dữu truyền đến: "Không muốn tách khỏi ba, không muốn không được gặp ba."

"Vậy anh trai cũng không thể không ở cùng với ba mẹ, đúng chứ?"

Giản Dữu giấu cái đầu nhỏ, không tình nguyện gật đầu.

"Vậy Dữu Dữu nói với anh trai tha thứ cho anh, được không?"

Giọng sữa của Giản Dữu rầu rĩ truyền đến, trong giọng nói còn có tiếng khóc nức nở, "Tha thứ cho anh."

"Cảm ơn!" Thẩm Hoài Cẩn kéo tay áo, lộ ra đồng hồ thông minh, nghiêm túc nhìn Giản Ninh, hỏi, "Chú, cháu có thể thêm wechat của chú không?"

"Bằng cách này, cháu có thể nói chuyện với Dữu Dữu mỗi ngày."

Giản Ninh mỉm cười, nhìn cậu nhóc trong ngực mình, hỏi, "Dữu Dữu, anh nói muốn thêm wechat, Dữu Dữu có muốn không, nếu Dữu Dữu không muốn, anh sẽ đi?!"

Cậu nhóc hơi trầm mặc, len lén lộ ra một tí khe hở nhìn Thẩm Hoài Cẩn, thấy Thẩm Hoài Cẩn hình như rất đau lòng, bàn tay nhỏ nắm lấy tay Giản Ninh, nhỏ giọng nói: "Muốn thêm."

Thêm vào thì có thể nhìn thấy anh trai trong điện thoại, bé và chú Cố cũng nói chuyện với nhau như vậy.

"Được, vậy Dữu Dữu đọc số điện thoại của ba cho anh nhé?" Giản Ninh tiếp tục nói: "Số điện thoại của ba là wechat."

"Dạ." Giản Dữu vẫn không muốn Thẩm Hoài Cẩn nhìn thấy mặt bé, vùi mặt buồn bực báo số.

Bạn tốt xin thông qua.

"Được rồi, đã thêm, cảm ơn chú!" Tim Thẩm Hoài Cẩn cuối cùng cũng buông xuống, "Cảm ơn Dữu Dữu."

"Chú, cháu phải đi rồi, bà nội cháu đang thúc giục cháu, bà nội cháu nhảy quảng trường ở bên kia, cháu muốn qua tìm bà."

"Được, một mình con chú ý an toàn, có muốn chú đưa con qua không?"

"Không cần đâu, ở đối diện thôi, cảm ơn chú."

"Được," Giản Ninh vỗ vỗ lưng Giản Dữu, nhỏ giọng hỏi, "Dữu Dữu, anh phải đi rồi, tuần sau mới gặp, không chào tạm biệt anh à?"

Thẩm Hoài Cẩn chờ mong nhìn Giản Dữu.

"Anh phải đi thật ạ!"

"Đi thật!"

Đầu nhỏ phút chốc quay lại, nhìn thấy anh trai vẫn đứng đó.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu kia, Giản Ninh mỉm cười: "Dữu Dữu nói tạm biệt anh trai nhé?"

Giản Dữu nhìn Thẩm Hoài Cẩn, vẻ mặt rất không tình nguyện: "Tạm biệt anh!"

"Tạm biệt Dữu Dữu, tuần sau anh chắc chắn sẽ đến tìm em chơi."

"Được!"

Được nhóc con tha thứ, cuối cùng Thẩm Hoài Cẩn cũng yên tâm, đưa Kim Cô Bổng cho Giản Dữu, xoay người chạy.

Bàn tay nhỏ của Giản Dữu nắm chặt cây Kim Cô Bổng, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy anh trai, mới nhỏ giọng hỏi, "Ba ơi, cuối tuần là khi nào vậy?"

Giản Ninh: "..."

Giản Ninh bật cười, "Hôm nay là thứ tư, cuối tuần là thứ bảy và chủ nhật, cho nên, Dữu Dữu đợi thêm hai ngày nữa là có thể gặp anh trai."

Giản Ninh hiểu được, Thẩm Hoài Cẩn là bạn nhỏ lần đầu tiên Giản Dữu tiếp xúc, lần đầu tiên có bạn ngoài ba, tình cảm của các bạn nhỏ chân thành tha thiết lại đáng yêu, đương nhiên nhóc con không nỡ tách ra.

Giản Ninh ôm lấy cậu nhóc: "Đi thôi, bọn mình về nhà."

Giản Dữu ngoan ngoãn được bế lên, ôm lấy cổ ba.

Hai người về đến nhà, trước cửa đặt một hộp chuyển phát nhanh.

Nhanh như vậy, buổi trưa mới đặt hàng, buổi chiều chuyển phát nhanh đã đưa đến?

Giản Ninh tiện tay đá về phòng, sau đó đóng cửa lại, cầm kéo mở chuyển phát nhanh.

Giản Dữu ngồi xổm bên cạnh, nhìn chằm chằm hộp chuyển phát nhanh không chớp mắt.

Ba nói, là đồ ăn vặt của Dữu Dữu.

Giản Ninh nhẹ nhàng vạch một cái, thuần thục vạch băng dính, bên trong có một cái hộp màu đen.

Trong lòng Giản Ninh khó hiểu, mở hộp ra, một thứ màu đen trực tiếp lộ ra.

Giản Ninh vô thức ném xuống đất.

Vật kia nhảy vài cái, mềm nhũn tê liệt trên mặt đất không động đây.

Giản Dữu tò mò mở to mắt, "Ba, đây là cái gì vậy?"

Bên cạnh còn rớt ra một tấm thẻ.

Giản Ninh nhặt lên: Biến thái chết tiệt, rời khỏi Chung Hạo!

Giản Ninh: "..."

Là...... fan trung thành của tên cặn bã Chung Hạo kia?

Giản Ninh dùng chân đá đá, là một con chuột đồ chơi, đen thui.

Ngây thơ.

Giản Dữu tò mò ngồi xổm xuống nhìn con chuột nhỏ, nhẹ nhàng chọc một cái, sau đó xách đuôi chuột nhỏ, vẻ mặt tò mò nhấc nó lên, lấy tay ấn một cái.

Miệng chuột đột nhiên chảy máu.

Giản Dữu sợ hãi trợn mắt, vội vàng gọi: "Ba ơi, ba, con chuột nhỏ hộc máu rồi!"

Bé sợ hãi nắm lấy đuôi chuột nhỏ không biết làm sao.

Mặt Giản Ninh trong nháy mắt trầm xuống.

Anh nhận lấy chuột nhỏ trong tay Giản Dữu, nhét vào trong hộp, ôm lấy Giản Dữu đang sợ hãi ngơ ngác, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp báo cảnh sát.