Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con

Chương 22: Thế giới I: Minh tinh nhỏ độc ác ở giới giải trí trầm mê nuôi con



Giản Ninh: "..."

Giản Ninh buông Giản Dữu ra, để bé chạy đi, được Cố Diệc Đình bế lên.

Cậu nhóc kề vào tai Cố Diệc Đình.

"Chú Cố, người xấu bắt nạt ba!"

"Không sợ, có chú Cố!"

Giọng Cố Diệc Đình không cao, Giản Ninh lại nghe rất rõ ràng.

Mặt anh không đổi sắc hơi dịch sang bên cạnh, né tránh ánh mắt Cố Diệc Đình.

Cố Diệc Đình lạnh lùng nhìn anh ta, "Tôi đã nói rồi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

"Xin lỗi Cố tổng, xin lỗi, tôi đi ngay." Chung Hạo rời đi như chó nhà có tang, anh ta hiểu, chọc giận Cố Diệc Đình, cuộc đời anh ta sẽ hoàn toàn xong.

Giờ phút này, Chung Hạo vẫn còn ảo tưởng, không nhận ra, mình đã hoàn toàn chọc giận Cố Diệc Đình.

Người xấu đi rồi, Giản Dữu từ trong ngực Cố Diệc Đình nhảy xuống, chạy tới ôm lấy chân Giản Ninh, "Ba, người xấu đi rồi, bị chú Cố dọa chạy mất rồi."

Giản Ninh: "..."

"Vậy thì thật sự cảm ơn chú Cố."

"Không khách sáo!" Cố Diệc Đình nói.

Giản Ninh: "..."

Cố Diệc Đình đi đến, rất tự nhiên cầm lấy túi nilon trong tay Giản Ninh.

Ba người cùng nhau về nhà, lại thay dép lê.

Gần đây gần như mỗi tối Cố Diệc Đình sẽ đến đây, trong căn phòng nho nhỏ, đã để lại một ít dấu vết của hắn, phòng bếp có thêm một bộ bát đũa, trên giá giày có thêm một đôi dép lê cỡ lớn, trên ban công còn treo hai bộ quần áo ở nhà của hắn.

Cố Diệc Đình kiên nhẫn từng chút từng chút công thành đoạt đất.

Ba người cùng nhau ăn cơm, Cố Diệc Đình lại chơi với cậu nhóc một lúc, cho đến khi cậu nhóc ngủ trong lòng, mới rời đi.

Giản Ninh cũng không phải không nghĩ đến việc để hắn ngủ lại.

Thế nhưng phòng ở quá nhỏ, phòng ngủ thứ hai của nhóc con lúc trước, vừa nhỏ vừa âm u, còn chất đầy đồ lung tung, phòng ngủ chính anh với nhóc con đã chiếm hết, cũng không thể để Cố Diệc Đình ngủ ở sô pha.

Chờ anh có tiền đã.

Dù sao anh cũng không thể giao cậu nhóc cho Cố Diệc Đình.

Giản Ninh tắm rửa xong, bò lên giường, ngủ cạnh cậu nhóc.

Tư thế ngủ của trẻ con ngàn lạ trăm quái, Giản Dữu co mình lại thành một quả cầu tôm.

Giản Ninh đắp cái bụng nhỏ cho cậu nhóc, dùng điện thoại chụp mấy tấm ảnh cậu nhóc có tư thế kỳ quái, chụp đến khi cảm thấy mỹ mãn, mới nằm xuống ngủ.

Chiều hôm sau, cậu nhóc mới vừa ngủ trưa, đột nhiên nhớ ra hôm qua nói muốn đi công viên chơi xào xạc.

Miệng bé ngậm một bịch sữa, chạy vào bếp tìm Giản Ninh.

Giản Ninh ở trong bếp làm bánh bích quy cho nhóc con.

Cậu nhóc chạy vào, cánh mũi khẽ nhúc nhích, giống như động vật nhỏ, "Ba, thơm quá."

"Vậy Dữu Dữu thử đoán xem, ba đang làm gì?"

"Làm bánh quy nhỏ!"

Giản Dữu nhìn thấy khuôn bánh quy gấu nhỏ để trên bàn.

Bé vui vẻ chạy đến, ôm lấy ba, 'Cảm ơn ba!"

Bé nhỏ giọng hỏi, "Ba, con có thể mang cho anh trai một ít bánh bích quy không?"

"Anh trai cho con xem Kim Cô Bổng!"

"Có thể!"

"Hay quá, cảm ơn ba!"

Giản Dữu mềm mại hỏi, "Ba, khi nào bọn mình đi công viên chơi cát?"

Giản Ninh nhìn bé: "Dữu Dữu rất muốn đi chơi?"

Giản Dữu gật đầu.

"Ngoan, chúng ta làm xong bánh bích quy, buổi chiều đi." Giản Ninh nhìn vẻ mặt chờ mong của cậu nhóc, giải thích, "Bây giờ mặt trời bên ngoài quá lớn, hơn 4 giờ chiều chúng ta đi, được không?"

"Đượcl!"

Nghe ba nói hôm nay còn có thể đi, Giản Dữu đã rất vui vẻ.

Bé chạy đến phòng ngủ phụ, đem đồ chơi nhỏ của mình chuẩn bị xong, nghiêm túc đặt ở trong túi nhỏ, sau đó lại chạy đến phòng bếp: "Ba, 4 giờ là khi nào?"

Giản Ninh: "..."

"Là giờ hôm qua ra ngoài."

Cậu nhóc trở lại phòng khách, ngồi dưới đất chơi xếp hình một lúc, sau đó lại chạy tới, "Ba, 4 giờ chưa, Dữu Dữu cảm thấy đã đến 4 giờ rồi!"

Giản Ninh: "..."

Giản Ninh dẫn cậu nhóc đi vào phòng khách, chỉ chỉ đồng hồ báo thức đặt trên bệ ti vi, nói, "Dữu Dữu xem này, cây kim to nhất này, chạy đến đây là 4 giờ."

Nhóc con ngồi xổm xuống, cùng hai con mắt to của ếch xanh trên đồng hồ báo thức bốn mắt nhìn nhau, nghiêm túc gật gật đầu.

"Nhưng mà," Giản Ninh nghĩ đến chuyện ngu ngốc mình đã làm khi còn bé, "Nhưng mà, nhóc con không thể tự mình lén lút điều chỉnh kim đồng hồ, chỉ có thể để nó tự mình chạy qua mới được, biết không?"

Giản Dữu gật đầu.

Bé dịch cái ghế nhỏ, ngồi bên cạnh đồng hồ báo thức, trông mong nhìn đồng hồ báo thức, "Bạn ếch nhỏ, cậu nhanh lên một xíu nhé!"

"Bạn ếch nhỏ, Dữu Dữu muốn đi tìm anh trai, anh trai sẽ cho Dữu Dữu xem Kim Cô Bổng, siêu giỏi, Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không."

"Tôn Ngộ Không là đại anh hùng rất rất giỏi, biến ra 72 phép, còn có thể biến thành tảng đá lớn."

"..."

Nhóc con nhỏ giọng thì thầm với ếch nhỏ, Giản Ninh đi ra nhiều lần, đều cảm thấy rất vui.

Trẻ con phải như vậy mới đáng yêu.

Khi cậu nhóc đứng dậy đã hơn ba giờ, thời gian rất nhanh đã đến 4 giờ.

Giản Dữu nhìn thấy cây kim ngắn béo nhất cuối cùng cũng bò đến vị trí số 4, vội vàng đứng lên đi tìm Giản Ninh.

Đi tới phòng bếp, cậu nhóc thò đầu ra, nhỏ giọng nói, "Ba, đã 4 giờ rồi!"

Giản Ninh: "..."

Cũng không biết là lực hấp dẫn của xào xạc, hay là lực hấp dẫn của anh trai.

"Được, ba biết rồi."

Giản Ninh đưa cho Giản Dữu một cái bánh bích quy nhỏ: "Nào, nếm thử bánh bích quy ba làm có ngon không?"

"Siêu ngon."

"Ba siêu giỏi!"

Cái miệng nhỏ đúng ngọt.

Hôm nay làm ba loại bánh quy gấu nhỏ, màu hồng dâu tây, màu nâu chocolate, và màu vàng cam.

Giản Ninh đem ba loại bánh bích quy nhỏ bỏ vào trong hộp nhỏ hết, tìm một cái túi nhỏ xinh đẹp, cất kỹ, đưa cho Giản Dữu.

Một tay Giản Dữu cầm đồ chơi, một tay cầm bánh bích quy, hai bàn tay nhỏ đều bị chiếm hết.

Bé ngẩng đầu, đáng thương nhìn Giản Ninh: "Ba có thể giúp con xách bánh bích quy không?"

"Dữu Dữu không còn tay để nắm tay ba!"

Giản Ninh cúi đầu nhìn con của mình.

Hai tay nhóc con giơ lên, vẻ mặt hơi sốt ruột, lông mày cũng nhíu lại.

Giản Ninh cười cười: "Được!"

Anh cầm lấy bánh quy nhỏ, sau đó vươn tay.

Giản Dữu lập tức vui vẻ chạy tới, giữ chặt tay ba.

"Cảm ơn ba!"

Lúc hai ba con đến công viên, anh trai Giản Dữu tâm tâm niệm niệm vẫn chưa đến.

Giản Dữu cầm xẻng nhỏ nhìn có vài phần mất mát, một mình ngoan ngoãn ngồi xổm trong hố cát yên lặng đào đất, chuyển đất, đào đất, sau đó nhìn đống đất nhỏ mình chất lên, dần dần trở nên vui vẻ.

Tự mình dỗ mình cho tốt.

Một mình cậu nhóc chơi hơn nửa giờ, anh trai tâm tâm niệm niệm cuối cùng cũng đến.

Hôm nay cậu bé đó mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu đen, giày ván màu đỏ, trông rất ngầu.

Cậu bé lạnh lùng vừa nhìn thấy bé, nhanh chóng chạy đến, "Dữu Dữu, anh đến rồi!"

"Anh trai!"

Giản Dữu còn chưa biết tên đối phương, chỉ biết gọi anh trai.

Đối phương giống như mặt trời nhỏ, ôm lấy Dữu Dữu, vui vẻ xoay vòng.

Bàn tay nhỏ của Giản Dữu luống cuống đặt giữa không trung, sau đó học đối phương, bảo vệ đối phương.

Hai đứa nhỏ dính nhau một lúc, mới buông đối phương ra.