Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 111: Lăng Vân Vang (2)



Một tiếng sấm vang kia, đem đánh thức hoàng thành đang ngủ say, mọi người đang ngủ tỉnh lại nhìn ra ngoài cửa sổ thấy phía chân trời đỏ bừng, tâm tư phức tạp.

Các bá tánh không rõ nguyên do, chỉ biết được hồng quang kia thật sự đẹp, một nhà già trẻ ghé vào bên cửa sổ thưởng thức.

Thân là quan giả lại không có chút tâm tình nào thưởng thức một mạt hồng kia.

Bởi vì bọn họ đối với hồng quang kia quá quen thuộc, đối với tiếng sấm kia cũng quá quen thuộc.

Mỗi một lần thanh âm sấm sét kia nổ vang, mạt hồng quang kia hiện thế, đều mang ý nghĩa một hồi huyết vũ tinh phong.

Lăng Vân Vang xuất thế, Thụy Lân Quân đến!

Này đã dần dần bị mọi người quên đi, lúc này lại điên cuồng dũng mãnh tràn vào trong óc!

Hôm nay sợ là muốn thay đổi!

-------

Bên trong hoàng cung, trong tẩm cung, hoàng đế bị thanh âm kia kinh động đến một thân mồ hôi lạnh, hắn lao ra ngoài, nhìn hồng quang quen thuộc, trong lòng giống như hỏa thiêu.

Là ai! Kéo ra Lăng Vân Vang?!

Bên trong đêm tối, trong đại địa ẩn ẩn run rẩy, tuấn mã hí vang mang theo thiết kỵ tranh tranh chạy ra khỏi hoàng thành!

Trên hoàng thành, quan binh thủ thành nhìn ở bên trong đêm tối kia ánh lửa lập loè, nhìn từng đôi kỳ lân giáp bại lộ ở bên ngoài, đôi mắt như dã thú hung ác, dọa mềm chân, chỉ có thể ngã ngồi ở trên tường thành, nhìn đại quân kia gào thét nhảy vào hoàng thành, không có nửa điểm phản ứng!

Thụy Lân Quân!

Là Thụy Lân Quân!

Thụy Lân Quân cưỡi đại mã dũng mãnh tràn vào hoàng thành, hướng phía Lân Vương phủ chạy đến.

Một đêm này, trong hoàng thành mọi người chú định vô miên! (ý là mất ngủ cả đêm)

Bên ngoài Lân Vương phủ, Quân Vô Tà đón gió mà đứng, cuồng phong tàn sát bừa bãi, thổi bay góc áo của nàng, khuôn mặt lay động trong ánh lửa chiếu sáng làm nàng lạnh như băng sương.

Thụy Lân Quân dừng bước trước Lân Vương phủ, mặc áo giáp kỳ lân màu bạc, bọn họ cùng một lúc từ trên tuấn mã màu đen nhảy xuống, động tác nhất trí ở trước mặt Quân Vô Tà quỳ một gối xuống đất.

Long Kỳ đứng trước nhất trong đội ngũ, trang nghiêm quỳ gối trước mặt Quân Vô Tà, "Đại tiểu thư."

Quân Vô Tà híp mắt nhìn đội quân tinh nhuệ nhất Thích Quốc này, đáy mắt hàn đàm (như hồ băng) bị ngọn lửa đốt cháy không còn một mảnh.

"Vô Tà! Ngươi muốn làm gì?" Quân Khanh ngồi ở trong đại sảnh, nhìn Quân Vô Tà đang đứng ở cửa, ánh mắt lập loè.

Quân Vô Tà quay đầu, nhìn về phía Quân Khanh.

"Bức vua thoái vị." Cẩu hoàng đế, đủ gan!

Quân Khanh trong lòng chấn động, bức vua thoái vị? Quân Vô Tà điên rồi phải không?

Lý Nhiễm sớm đã bị Thụy Lân Quân dọa mềm chân run run dựa vào vách tường, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.

Đại tiểu thư Lân Vương phủ, thế nhưng muốn bức vua thoái vị!

Mồ hôi lạnh không ngừng từ trên người hắn toát ra, cả người xiêm y sũng nước.

"Tiểu hắc." Quân Vô Tà lạnh giọng kêu, một mạt hắc ảnh thật lớn, bước chân đầy bạo lực, từ hậu viện Lân Vương phủ đi tới bên trong đại sảnh, răng nanh lạnh lẽo còn nhè nhẹ lây dính vết máu.

"Diệt khẩu." Quân Vô Tà nheo nheo mắt.

Trong lòng Lý Nhiễm bỗng nhiên dâng lên một cổ dự cảm xấu, còn chưa chờ hắn có phản ứng gì, mãnh thú thật lớn màu đen kia đã hướng phía hắn nhào tới.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng lên tận tầng mây, chỉ nửa khắc thời gian ngắn ngủn, Hắc thú liền cắn đứt cổ Lý Nhiễm, Lý Nhiễm nóng bỏng hiến máu, nhiễm hồng đại sảnh sàn nhà Lân Vương phủ.

Quân Khanh ánh mắt ngây ra nhìn thi thể Lý nhiễm, Hắc thú há mồm bỏ Lý nhiễm xuống, bước bước chân hướng tới Quân Vô Tà ngoài cửa đi đến.

Ngoài cửa lớn, Thụy Lân Quân đều chính mắt nhìn thấy hết thảy này, bọn họ nhận ra được Uy Vũ tướng quân, lại không biết Lý Nhiễm rốt cuộc đắc tội Quân Vô Tà như thế nào, thế nhưng bị mãnh thú kia một ngụm cắn chết.

Bọn họ chỉ là mắt lạnh nhìn Lý Nhiễm tắt thở, không hỏi một câu.

Thụy Lân Quân, đối với Quân gia, vĩnh viễn đều là phục tùng vô điều kiện.