Truyền Thuyết Không Sánh Bằng

Chương 333: Bị nhốt trong lồng kính



Toàn thân đầy độc vật đang bò của Mịch La thật quá ghê tởm.

Dương Tử Mi dời ánh mắt khỏi người ông ta, lại phát hiện, mình đang bị nhốt trong một chiếc lồng kính, tay chân bị những sợi tơ buộc chặt, chỉ cần hơi động một chút, sợi tơ này sẽ ghì vào da thịt, thắt chặt đến nỗi cổ tay trắng muốt của cô nổi lên những vòng đỏ hồng.

Cô kinh hãi. 

Tại sao mình lại nằm trong chiếc lồng kính này?

Chẳng lẽ là do tên Mịch La biến thái này?

Cách mặt kính trong suốt, cô nhìn thấy khuôn mặt đang cười một cách quỷ dị của Mịch La. 

Cô xoay đầu nhìn những nơi khác, dạ dày lập tức chao đảo, chỉ muốn nôn mửa ngay.

Trong căn phòng hôi hám thấp bé không ngờ toàn là nhện, rết, cóc, bọ cạp, càng ghê tởm hơn là ở một góc khác còn có ba cái đầu trẻ con, các loại độc vật chui ra từ ngũ quan ghê tởm vô cùng.

Mà cô không nhìn thấy vong hồn oán khí của ba đứa bé trên đầu chúng. 

Điều này rất không bình thường!

Toàn thân cô lông tóc dựng ngược, dạ dày như đảo lộn, sắp không thở nổi.

Cô thử dùng tay kết ấn bắn ra âm sát khí, nhưng nguyên khí vừa chuyển, những sợi tơ nhỏ đang thắt trên người dường như cảm ứng được, lập tức thít chặt da thịt, khiến cô đau đến mức nhe răng nhếch miệng, vội vàng buông tay đang ngưng tụ nguyên khí. 

- Hehe.

Mịch La cười quỷ dị, lanh lảnh:

- Cô bé, mày đừng vọng tưởng sử dụng chân khí, sợi tơ nhỏ này do tao đặc chế, nếu mày vẫn cần đôi tay đôi chân non mịn xinh đẹp của mình thì tao khuyên mày nên ngoan ngoãn một chút. 

Sợi tơ đặc chế?

Dương Tử Mi nhìn máu rỉ ra từ cổ tay, thật sự không dám động nữa.

Nếu tay chân mình đều bị cắt đứt, thì cuộc sống sau này sẽ thế nào? 

Việc cô có thể làm lúc này, chính là chờ đợi.

Chờ xem lão Mịch La chết tiệt này rốt cuộc định làm gì với mình.

- Tôi có thù với ông ư? 

Dương Tử Mi cưỡng chế mình bình tĩnh lại, bắt mình dũng cảm một chút, nhìn thẳng vào Mịch La.

Ai ngờ, lúc này đột nhiên có một con rết chui ra từ lỗ mũi hắn, kéo theo nước mũi đục ngầu, khiến cô ghê tởm vội quay đầu đi, nhịn không được nôn khan một tiếng.

Trên đời này sao lại có kẻ ghê tởm như vậy chứ? 

- Hắc hắc! Không thù!

Mịch La cười bén nhọn:

- Chẳng qua mày vừa hay lại phù hợp làm quỷ của tao. 

Quỷ?

Dương Tử Mi rùng mình.

Chẳng lẽ tên Mịch La này là đạo sĩ Thái Lan? 

- Ông định làm gì với tôi?

Biết rõ sự ác độc của lão đạo sĩ này, thanh âm của Dương Tử Mi hơi run run.

- Vừa mới nói đó, tao sẽ biến mày thành quỷ của tao, đợi đến giờ, tao sẽ từ từ độc chết mày, rót vào thuốc chống phân hủy, khiến cơ thể xinh đẹp của mày vĩnh viễn không bị hư thối, trở thành con quỷ trung thành nhất, cũng là con quỷ lợi hại nhất của tao. Tao chưa từng thấy ai trời sinh đã có khí âm tà bao phủ như mày, đây chính là nguyên liệu làm quỷ tốt nhất đó. Đến lúc đó, nhờ phúc của mày, tao sẽ trở thành đạo sĩ đệ nhất Thái Lan. Ha ha, mang theo một con quỷ xinh đẹp như vậy đi ứng chiến là một việc khiến người ta vui vẻ biết bao. 

Mịch La cười to khiến thân hình gầy trơ xương của hắn run run.

Mà đám độc vật trên người hắn cũng giương nanh múa vuốt, bò đến bò đi trên người hắn... Rắn hổ bướm cũng thè lưỡi liên tục...

Dương Tử Mi sởn tóc gáy, cả người lạnh run, sợ muốn chết, chỉ mong có thể nhìn thấy bóng dáng Long Trục Thiên xuất hiện. 

Chỉ có anh mới có thể cứu mình ra!

Nhưng mà anh đã đi rồi!

Trục Thiên! Trục Thiên! Trục Thiên! 

Cô liều mạng kêu gào trong lòng.