Truyền Nhân Thiên Y

Chương 172



Chương 172

“Hiện tại, có thể nói ra chuyện giữa cô và Bạch Hạo kia chưa?”

Vẻ mặt Liễu Băng Khanh lại lạnh xuống, chẳng qua lần này chỉ trầm ngâm hai phút rồi gật gật đầu.

“Tôi quen biết Bạch Hạo trong lúc ra nước ngoài học, lúc ấy anh ta rất ưu tú, chúng tôi quen biết một thời gian thì anh ta đã theo đuổi tôi rất mãnh liệt.”

“Cuối cùng, tôi đồng ý.”

“Từ lúc đó, chúng ta tiến vào kỳ yêu đương, trong lúc đó anh ta luôn muốn mướn phòng với tôi, nhưng vì xưa nay tính tôi bảo thủ nên luôn không chịu.”

“Không ngờ cả một tháng mà anh ta cũng không nhịn được, có một lần đã bỏ thuốc vào rượu của tôi, làm tôi ngất đi rồi mang đến khách sạn muốn cưỡng ép.”

Nói đến đây, Liễu Băng Khanh bắt đầu nghẹn ngào.

Lương Siêu cũng thầm than một tiếng, lại là một bủ cải trắng tốt đẹp bị heo ủi mất…

Nhưng ngay sau đó, Liễu Băng Khanh lại nói tiếp.

“Lúc anh ta sắp thành công thì một người phụ nữ xông vào phòng, tóm lấy anh ta đánh cho một trận, sau đó tôi mới biết được, người phụ nữ đó chính là vị hôn thê của anh ta.”

“Mà tôi cũng bị cô ta xem như người thứ ba, nhốt tôi vào phòng tối sỉ nhục ba ngày ba đêm.”

“Sau khi thả tôi ra ngoài, cô ta lại bắt đầu trắng trợn tạo ra tin đồn nhảm đăng lên trang web của trường học chúng tôi.”

“Cứ như vậy, thanh danh của tôi tan nát, danh dự bị hủy, bị mắng nhiếc bôi nhọ trong trường, dẫn đến cuối cùng bị trường đuổi học, đành phải chật vật về nước.”

Nghe xong, Lương Siêu lộ ra vẻ mặt thương hại, trải nghiệm này cũng không tốt hơn mấy lời nói bừa vừa rồi của mình bao nhiêu.

Đang muốn an ủi cô thì điện thoại của Liễu Băng Khanh đột nhiên vang lên. Cái tên hiện ra trên màn hình chính Bạch Hạo.

Liễu Băng Khanh cười lạnh, cô đang định ấn nút tắt máy thì Lương Siêu lại giành máy trước và ấn nút nghe, sau đó tiện thể mở loa ngoài.

“Anh!”

“Đừng nóng vội.”

Lương Siêu hạ tay xuống và thấp giọng nói: “Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, thậm chí chính cô phải là người cởi nút thắt này. Hơn nữa, cô đã chịu hành hạ lâu như vậy, cũng đã đến lúc buông tay rồi.”

Nghe xong, Liễu Băng Khanh nghiến răng đầy vẻ oán hận. Sau đó, cô nghe thấy một giọng nam lạnh lùng truyền đến.

“Con đĩ, cô nghĩ sao về chuyện tôi đã nói trước đó?”

“Năm ngày nữa là hôn lễ của tôi với Hồng Hồng. Cô nhất định phải tới buổi hôn lễ với thân phận phù dâu, hiểu chưa?”

Chết tiệt!

Không ngờ tên cặn bã này lại dám ngang ngược như thế?

Trong lòng Lương Siêu cười lạnh, ngay sau đó bọn họ còn nghe được 1 giọng nữ truyền tới.

“Liễu Băng Khanh, A Hạo đã nói rõ như vậy rồi. Cô đừng có mà mặt dày không biết xấu hổ như thế nữa!”

Người đang nói chuyện chính là Giang Hồng, vị hôn thê cũ của Bạch Hạo.

“Hơn nữa, trong buổi hôn lễ này, người làm cô dâu như tôi còn chuẩn bị cho cô một món quà đảm bảo cô sẽ trở thành phù dâu xinh đẹp nhất trong lịch sử.”