Truyền Nhân Thiên Y

Chương 173



Chương 173

Món quà?

“A…”

Liễu Băng Khanh cười lạnh, đương nhiên là cô không tin Giang Hồng là người tốt bụng như vậy.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt khích lệ của Lương Siêu, Liễu Băng Khanh hít một hơi thật sâu rồi nói: “Giang Hồng, tôi cảm thấy thương thay cho cô. Không ngờ một tên cặn bã như anh ta lại được cô coi như một bảo vật.”

“Trước khi cô ra nước ngoài đi tìm tên cặn bã Bạch Hạo này, tôi còn tưởng cô sẽ chia tay dứt khoát với anh ta, không ngờ cuối cùng cô lại lựa chọn lấy anh ta.”

“Đúng rồi, khi anh ta gọi điện thoại cho tôi vào 2 hôm trước, lúc đó nhất định cô không ở bên anh ta đúng không? Cô không biết lúc đó giọng điệu của anh ta dịu dàng đến mức nào đâu.”

“Không chỉ cầu xin tôi phối hợp với cô, tham dự buổi hôn lễ và trở thành phù dâu của cô.”

“Mà còn cầu xin tôi tha thứ cho anh ta, nói rằng anh ta cưới cô chỉ là vì bất đắc dĩ. Sau này anh ta sẽ tận lực bù đắp cho tôi.”

“Thậm chí anh ta vẫn còn muốn tiếp tục bí mật hẹn hò với tôi và còn hứa hẹn với tôi rất nhiều lợi ích, muốn biến tôi trở thành tình nhân trong bóng tối của anh ta. Và còn…”

Liễu Băng Khanh còn chưa nói xong, cô đã nghe thấy tiếng la hét và mắng mỏ ầm ĩ truyền tới.

“Hồng Hồng, em đừng hiểu lầm! Không giống như cô ta nói đâu, anh…A!”

“Giải thích cái đầu anh!”

“Tên họ Bạch kia, bà đây đã tin tưởng anh hết lần này đến lần khác, vậy mà anh cho rằng bà đây là đồ ngốc thật sao? Anh có tin ngay bây giờ bà đây phế anh không?”

“Vợ ơi bình tĩnh, rõ ràng con đĩ đó đang khiêu khích…”

“Câm miệng! Tối hôm nay, anh chờ đấy! Chúng ta chưa xong chuyện này đâu!”

“…”

Nhất thời Liễu Băng Khanh cảm thấy có chút hả giận, thầm mắng đáng đời.

Ngay sau khi tiếng ồn lắng xuống, Giang Hồng nói tiếp: “Liễu Băng Khanh, 8 giờ sáng mai, tôi muốn gặp cô tại quán cà phê Lam Sơn ở phía dưới của tập đoàn Thiên Đạt, cô có dám gặp không?”

“Không hứng thú.”

“Phi!”

Tiếng chửi rủa của Giang Hồng truyền qua điện thoại.

“Đồ đĩ vô liêm sỉ! Ngay cả trên địa bàn nhà mình mà cô cũng không dám gặp tôi sao? Cô sợ tôi tới mức nào đây?”

“Muốn bắt chước mấy con trà xanh nháy mắt với chồng người khác mà gan bé thế! Cẩn thận có ngày chết lúc nào cũng không biết!”

Nghe vậy, Lương Siêu cau mày.

Trước đây, hắn còn tưởng Giang Hồng cũng là người bị hại nên trong lòng cũng có chút đồng cảm với cô gái này. Thế nhưng hiện tại xem ra, cô gái này cũng chẳng phải là người tốt lành gì, cùng một loại người với Bạch Hạo.

Thấy Liễu Băng Khanh lạnh lùng định ngắt điện thoại, Lương Siêu ngăn cô lại và nói: “Được, theo như cô nói, 8 giờ sáng mai gặp nhau tại quán cà phê Lam Sơn.”

“Anh là ai? Là gì của Liễu Băng Khanh?”

Lương Siêu cười lạnh nói: “Ngay cả người hỏng não như cô cũng có chồng chưa cưới vậy thì tiên nữ như Liễu Băng Khanh đương nhiên cũng có chồng chưa cưới là tôi đây rồi.”

“Anh, anh nói tôi làm sao cơ!”

“Nói cô hỏng não đấy, cô biết rõ tên họ Bạch kia là đồ khốn rồi mà vẫn ép anh ta cưới cô. Như vậy không phải là hỏng não thì là gì?”