Trường Tương Tư

Chương 8



(Tênthơ của Khổng Tử trong Thi Kinh. Nguyên văn: Thức vi thức vi, hồ bất quy.)

Giải xong cổ cho Hiên,tâm sự của Tiểu Lục không còn, ba ngày ngủ thật ngon giấc.

Lúc nhàn rỗi, Tiểu Lụcmới nhớ quên hỏi Tương Liễu lần trước người bắn giết Hiên có phải là vị hôn thêcủa Cảnh không, nếu là Phòng Phong Ý Ánh, vậy tại sao nàng ta lại giúp TươngLiễu bắn giết Hiên? Chẳng lẽ Phòng Phong thị và nghĩa quân Thần Nông có quanhệ? Hay thực ra là Tương Liễu giúp Phòng Phong Ý Ánh? Không phải Tương Liễutừng nói khi hắn nhàn hạ có thể làm sát thủ sao?

Tiểu Lục lăn qua lộn lạingẫm nghĩ, ăn ngủ không yên.

Vài ngày sau, hắn bỗngnghĩ thông suốt, Hiên đã đi, mặc kệ có phải Phòng Phong Ý Ánh giết hắn haykhông, đều không có ý nghĩa gì. Huống chi ân oán rắc rối trong đại gia tộc khótháo gỡ, căn bản Tiểu Lục không có khả năng thấu hiểu, chỉ cần khẳng định khôngphải Cảnh muốn giết Hiên là được.

Tiểu Lục ném tất cả mọichuyện ra khỏi đầu, tiếp tục cuộc sống nhàn tản của mình.

Giữa hè, nóng bức khónhịn, Tiểu Lục cầm quạt hương bồ, phẩy lên phẩy xuống, vậy mà người vẫn chảy mồhôi đầm đìa.

Khi Cảnh đi vào từ cửasân sau, Tiểu Lục đang nằm trên sạp dưới mái hiên, vừa vung quạt hương bồ, vừakhông ngừng kêu la: “Ôi nóng quá, ôi nóng quá!”

Cảnh đi đến trước sạp,treo một chiếc chuông gió có gắn bông tuyết màu lam dưới mái hiên, chỉ mộtthoáng, cảm giác mát mẻ nhè nhẹ bao phủ xuống dưới, nóng bức tiêu tán.

Tiểu Lục nhìn chuông gió,đấu tranh trong lòng, muốn hay là không đây? Đã lấy haihuỗi rồi, không cầnchuỗi thứ ba, nhưng hai chuỗi trước là vì cứu tính mạng Hiên, Tiểu Lục luôn cảmthấy sự tình liên quan đến đại nghĩa, không quan hệ tới bản thân, nếu bản thândùng, lại có cảm giác giống như cho nhận riêng tư.

Cảnh ngồi bên sạp, nhìnvẻ mặt biến đổi của Tiểu Lục.

Tiểu Lục đột nhiên ngồidậy, tức giận hỏi: “Nơi này là trấn Thanh Thủy, không phải Thanh Khâu, vì saongươi còn không rời đi?”

Cảnh nhìn Tiểu Lục chămchú nói: “Ngươi ở đây, ta không rời đi.”

Tiểu Lục bực bội đập cáiquạt hương bồ trong tay vào người hắn, “Không phải ngươi đã nói sẽ nghe lời tasao? Vậy rời đi, đi xa vào, đừng có đến quấy rầy cuộc sống của ta. Ngươi là ĐồSơn Cảnh, không phải Thập Thất!”

Cảnh rũ ánh mắt, môi mímthật chặt. Tiểu Lục vô cùng quen với dáng vẻ đó của hắn, nhưng lại không hạquyết tâm mắng hắn được nữa, quay đầu, không nhìn hắn.

Sau một lúc lâu, tiếngnói của Cảnh truyền đến, “Ngươi nhẹ nhàng giúp ta xử lý miệng vết thương, cẩnthận giúp ta gội đầu, nhẫn nại bón thuốc bón cơm cho ta, săc sóc lau thân thểcho ta. Ngươi sợ ta đau đớn, nói chuyện cùng ta; sợ ta khó xử, kể chuyện cườicho ta; sợ ta buông tha cuộc sống, miêu tả phong cảnh đẹp đẽ cho ta; sợ ta côđơn, kể những chuyện thú vị trong mắt ngươi cho ta. Ngươi không chỉ trị liệucho thân thể ta, mà còn cứu sống trái tim ta. Ngươi vĩnh viễn không thể tưởngtượng, ta hy vọng bản thân mình là Diệp Thập Thất đến mức nào, nhưng ta khôngthể không là Đồ Sơn Cảnh, vì thế, ta càng hận bản thân mình hơn ngươi. Ta biếtngươi ghét Đồ Sơn Cảnh, ta nỗ lực khắc chế mình không đến gặp ngươi. Thế nhưng,ta không dám rời đi, ngươi làm cho Ma Tử có gia đình, tìm Tang Điềm Nhi choXuyến Tử, sắp đặt tất cả cho lão Mộc, ngươi đã chuẩn bị bỏ xuống hết thảy, tiếptục lưu lạc. Ta sợ mình chỉ xoay người đi một chút, lúc quay đầu lại, sẽ khôngtìm thấy ngươi.”

Lần đầu tiên Cảnh nóinhiều như vậy, hơi thở có chút nặng nề, hắn trầm mặc nhìn Tiểu Lục, Tiểu Lụcluôn không quay đầu.

Hắn đứng lên, lặng lẽTiểuLục suy sụp ngã xuống sạp trúc, nhìn chuông gió trên đỉnh đầu, Thập Thất đãnhìn ra, hắn tính toán rời đi.

Có người đi vào sân, TiểuLục lấy tay che ánh mắt, tức giận nói: “Ta đang nghỉ ngơi, đừng có làm phiềnta!”

Người tới quả nhiên khôngmở miệng nói chuyện, chỉ ngồi bên cạnh sạp, yên tĩnh giống như không tồn tại,nếu không phải trên người hắn không có mùi thảo dược, thì Tiểu Lục gần như đãcho rằng Cảnh quay trở lại.

Tiểu Lục bỏ tay, híp mắt,rồi lập tức trừng lớn mắt, kinh hãi lăn lông lốc ngồi dậy, không ngờ là Hiên.

Tiểu Lục lắp bắp nói:“Ngươi, ngươi, sao ngươi ở đây? Ta, ta đã giải cổ cho ngươi, ngươi phải cảmgiác được chứ, Không tin, ta đâm mình một cái, ngươi cảm nhận xem.” Tiểu Lục nóixong vội tìm cái gì đó để đâm mình.

Hiên ngăn hắn lại, cườinói: “Ta biết cổ đã giải. Ta tới là có nguyên nhân khác.”

“Nguyên nhân khác?”

“Sư phụ ta muốn gặpngươi.”

Lòng Tiểu Lục nổi sóng togió lớn, mềm cả người, cố gắng cười nói: “Vì sao sư phụ ngươi muốn gặp ta? Vớilại, hắn muốn gặp ta, thì ta phải đi gặp hắn sao?”

Hiên đứng lên, nói vớiTiểu Lục: “Tên của ta là Chuyên Húc, Hiên Viên Chuyên Húc, trưởng tôn của HiênViên Hoàng Đế, sư phụ ta là Cao Tân Tuấn Đế.”

Tiểu Lục thật sự khôngbiết bản thân nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể sợ hãi nói: “Ngưỡng mộ đãlâu! Ngưỡng mộ đã lâu! Nhưng ta là người của trấn Thanh Thủy, vừa không phảicon dân của Hiên Viên, vừa không phải con dân của Cao Tân.”

Hiên nói: “Lúc ta ở ThangCốc dưỡng thương, sư phụ đến gặp ta, ta kể một chút chuyện của ngươi cho sư phụnghe, ta cũng không biết vì sao sư phụ đột nhiên sinh hứng thú với ngươi, bảota kể chi tiết chuyện ta với ngươi kết giao thế nào cho ngài nghe. Nghe xong,sư phụ còn muốn gặp ngươi, hơn nữa cố ý cho ta đặc biệt đến mời ngươi, mangngươi đến Cao Tân gặp ngài.”

Tiểu Lục thẳng thắn nhanhnhẹn nói: “Ta không đi!”

Hiên thở dài, “Đây là lờicủa đế vương, chỉ sợ ngươi không từ chối nổi. Tiểu Lục, đừng làm ta khó xử, takhông muốn đánh ngươi.”

Tiểu Lục lập tức ăn mềm,cười nói: “Vậy được rồi, ta cùng ngươi đi Cao Tân. Nhưng mà, ngươi phải cho tanửa ngày để thu thập bọc hành lý, cáo biệt người thân bằng hữu.”

Hiên do dự, hắn biết TiểuLục nói dối, hơn nữa người biết thân phận của hắn ở trấn Thanh Thủy không ít,hắn không tiện ở lâu trên trấn Thanh Thủy.

Tiểu Lục cầu xin nói: “Tadù sao cũng đã cứu ngươi hai lần, chẳng lẽ đường đường là Hiên Viên vương tửlại đối đãi với ân nhân như vậy?”

Khôn khéo như Hiên khôngchịu để Tiểu Lục nắm bắt mình như vậy, hắn mỉm cười nói: “Lần đầu tiên ngươicứu ta, là vì ngươi giúp Tương Liễu trù tính giết ta, ta không truy cứu ngươi,đã là tha cho ngươi. Nếu ngươi không hạ cổ ta, ta căn bản không cần ngươi cứuta lần thứ hai. A Niệm là Cao Tân vương cơ, ngươi ba lần bốn lượt đắc tội vớinàng, cần phải biết rằng nàng vô cùng muốn giết ngươi, là ta luôn bảo vệ ngươi.Lần này đi Cao Tân, ngươi chính là lọt vào lòng bàn tay A Niệm, tùy nàng xửtrí, chẳng lẽ ngươi không hy vọng ta có thể bảo vệ ngươi? Hai ta rốt cuộc là aithiếu ân tình của ai, thật đúng là rất khó nói.”

Tiểu Lục cười gượng, “Nếuta không đi Cao Tân, căn bản không cần thiết ngươi phải bảo vệ.”

Hiên nói: “Từ giờ đến lúctrời tối còn hai canh giờ rưỡi nữa, cho người hai canh giờ thu thập mọi thứ,cáo biệt người thân bằng hữu, trước khi trời tối chúng ta xuất phát. Nhưng nếungươi đùa bỡn qua mắt ta…” Hiên vẩy ống tay áo, sạp trúc vỡ vụn thành bột phấn,Tiểu Lục ngã ngồi dưới đất.

Lần trước, khi Hiên ởtrấn Thanh Thủy, dù người khác có rõ ràng thân phận của hắn hay không, hắn đềutận lực dùng phương thức của Hiên để xử lý vấn đề, mà lúc này đây hắn đến, đãlà Chuyên Húc, thân phận của hắn là

Tiểu Lục kinh ngạc nhìnChuyên Húc, Chuyên Húc đứng chắp tay, ánh mắt quan sát muôn dân, uy nghi khôngthể xem thường. Tiểu Lục lại cảm thấy vui mừng vô hạn, hắn như vậy rất tốt, cóthể bình dị gần gũi, ôn hòa nói cười, cũng có thể trở mặt vô tình, kiên cường,lạnh lùng, nghiêm khắc, chỉ có như vậy, hắn mới có thể sống tốt ở vị trí đó.

Tiểu Lục đứng lên, trở vềphòng thu thập quần áo, trong lòng mau chóng cân nhắc, dù thế nào cũng khôngthể đi gặp Tuấn Đế, hắn có thể giấu giếm được Chuyên Húc, nhưng không tin mìnhcó thể giấu giếm được Tuấn Đế.

Nhưng làm thế nào mới cóthể thoát được? Chuyên Húc tỏ rõ thân phận tới đón người, chỉ sợ dẫn theo khôngít thị vệ, hơn nữa hắn có mệnh lệnh của Tuấn Đế, có thể tùy lúc điều động quânđội Cao Tân đóng tại phía nam trấn Thanh Thủy. Khi tất yếu, hắn cũng có thể lấythân phận Hiên Viên vương tử, làm cho quân đội đóng tại tây bắc trấn Thanh Thủyphối hợp với mình.

Tuy Tiểu Lục có thể biếnđổi dung mạo, nhưng bắt đầu từ một khắc trước, đã có cao thủ Thần tộc theo dõihắn, nếu không có ai giúp hắn che giấu, dời sự chú ý, thì cho dù hắn có thểbiến đổi dung mạo cũng không thể trốn thoát.

Tiểu Lục phân tích xong,phát hiện dựa vào sức lực của mình, hoàn toàn không có cơ hội đào thoát. Giờphút này Tiểu Lục vô cùng tưởng niệm Tương Liễu, chỉ có hắn mới không quan tâmHiên Viên và Cao Tân, cũng chỉ có tạm thời trốn vào địa bàn của nghĩa quân ThầnNông mới có khả năng tránh được Chuyên Húc. Nhưng từ chuyến đi tới Cao Tân,Tiểu Lục vẫn chưa gặp lại Tương Liễu, bây giờ đang vội, vốn không thể xin hắngiúp đỡ.

Người duy nhất còn lại cóthể giúp hắn chính là Đồ Sơn Cảnh, chuyện làm ăn của Đồ Sơn thị trải khắp ĐạiHoang, còn thường xuyên buôn bán vật dụng với nghĩa quân Thần Nông, Tiểu Lụckhông tin họ không có con đường bí mật ra vào trấn Thanh Thủy.

Nhưng bây giờ Cao TânTuấn Đế và Hiên Viên vương tử muốn hắn, Đồ Sơn Cảnh giúp hắn, chính là cản trởCao Tân và Hiên Viên, gần như có thể nói là địch của cả thiên hạ, Đồ Sơn Cảnhsẵn lòng vì một Mân Tiểu Lục mà đối địch với Hoàng Đế và Tuấn Đế sao?

Ý nghĩ một khi đã nhảylên, Tiểu Lục hoàn toàn không cách nào ức chế, thậm chí so với việc trốn khỏitrấn Thanh Thủy thì càng bức thiết muốn biết rốt cuộc giữa thiên hạ và hắn,Cảnh sẽ lựa chọn như thế nào. Tiểu Lục nhìn về phía chuông gió bông tuyết dướimái hiên, bờ môi chậm rãi hiện lên một nụ cười lạnh, lựa chọn cái gì, thử xemchẳng phải sẽ biết?

Tiểu Lục đi vào phòngkhách, không có bệnh nhân, Tang Điềm Nhi đang cầm dược liệu nhẩm đọc dược tínhcủa chúng.

Tiểu Lục nói với TangĐiềm Nhi: “Hồi Xuân Đường liền phó thác cho ngươi. Nếu như lão Mộc khó sống,ngươi hãy nói với lão, duyên đến tắc tụ, duyên đi tắc tán, đồng hành một đoạnthời gian đã là đủ.”

Trong mắt Tang Điềm Nhinổi lên nước mắt, yên lặng quỳ xuống, dập đầu với Tiểu Lục, Tiểu Lục sờ sờ đầunàng, “Hãy hiếu kính với lão Mộc. Ngươi là người thông tuệ, lòng dạ Xuân Đàohơi hẹp hòi, ngươi nhượng bộ một chút. Đời người lắm đổi thay, nếu có chuyệngì, Ma Tử và Xuân Đào chỉ có thể dựa vào Xuyến Tử và ngươi, Xuyến Tử và ngươicũng chỉ có thể dựa vào Ma Tử và Xuân Đào.”

Tiểu Lục xoay người, bướcchân vội vàng, vượt qua ngưỡng cửa, rời khỏi Hồi Xuân Đường. Dù có đào thoátthuận lợi hay không, hắn cũng không thể trở lại Hồi Xuân Đường nữa, gần ba mươinăm làm bạn đã kết thúc, nếu có gặp lại, có lẽ chỉ còn là mộ phần của Ma Tử,Xuyến Tử.

Tiểu Lục bước dọc theocon phố, vừa đi vừa chào hỏi tất cả hàng xóm láng giềng. Hai mươi mấy năm qua,nhân duyên của hắn không tệ, mọi người đều cho hắn một khuôn mặt tươi cười, cóngười kêu lên: “Lục ca, mới ra một lò bánh ngô thịt, lấy một cái nhé.” Có ngườigọi: “Lục ca, cảm ơn túi thuốc trị đau đầu lần trước của huynh.”

Tiểu Lục mỉm cười đáp lạitừng người, cho dù vài thập niên sau trở lại con đường này, cho dù cảnh vật vẫnnhư trước, thì cũng không có người chào hỏi hắn nữa.

Tiểu Lục đi tới chỗ ở củaCảnh, hắn không đi vào từ cửa chính, mà đi cửa sau lần trước Tĩnh Dạ dẫn hắnqua. Có thị vệ lập tức tiến lên ngăn cản, Tiểu Lục vội nói: “Ta là Mân TiểuLục, lần trước Tĩnh Dạ cô nương dẫn ta đi qua con đường này. Ta muốn gặp Đồ SơnCảnh.”

Bọn thị vệ thoáng nhìnnhau, không động tay nữa, nhưng vẫn nhìn Tiểu Lục chằm chằm, có thị vệ nhanhchóng rời đi.

Chỉ chốc lát sau, Tĩnh Dạđã chạy vội đến, tức giận trừng mắt với Tiểu Lục, cứ như đang nói sao lại làngươi!

Tiểu Lục cười hì hì nói:“Ngại quá, lại tới quấy rầy ngươi. Ta muốn gặp công tử nhà ngươi.”

Tĩnh Dạ trợn trừng mắt,phất tay để cho thị vệ lui ra, quay người bước đi. Tiểu Lục vội đuổi theo.

Giống như năm trước,trong đình viện hé ra đủ loại hoa tươi, có hoa nhài, tố hinh, lay ơn, xạ hươngđằng, chu cẩn, ngọc quế, hồng tiêu, đồ bà, đảm bặc… Hành lang treo những chiếcchuông gió bông tuyết đủ màu sắc, gió nhẹ thổi qua, hương thơm tràn ngập đìnhviện, mát lạnh ngấm vào lòng.

Tĩnh Dạ dẫn Tiểu Lục,lẳng lặng xuyên qua đình viện, đi đến thư phòng phía trước.

Đồ Sơn Cảnh ngồi trướcbàn, có hai người quỳ gối bên dưới, đang tấu báo sự việc, mơ hồ nghe được cáigì đó như không thể dung túng Hầu công tử nữa. (Hầucông tử là Đồ Sơn Hầu, anh của Đồ Sơn Cảnh.)

Tĩnh Dạ đứng lại, TiểuLục lui về sau mấy bước, đứng trước khóm ngọc quế, cúi đầu ngắm hoa.

Chờ trong phòng nóichuyện được một lúc, Tĩnh Dạ đi vào bẩm tấu, hai người bên trong vội vã rời đi.

Cảnh đi tới bên cạnh TiểuLục, “Xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Lục cười khổ, thì raCảnh cũng biết hắn không có chuyện sẽ không đến, Tiểu Lục xoay người lại, nói:“Hiên Viên Chuyên Húc vương tử ở sân sau Hồi Xuân Đường, nói rằng Cao Tân TuấnĐế muốn triệu kiến ta.”

Cảnh chậm rãi nói: “Tacùng ngươi đi Cao Tân, Tuấn Đế là quân vương tài đức sáng suốt, sẽ không làmkhó dễ ngươi.”

Tiểu Lục nói: “Ông ta tàiđức sáng suốt hay không đâu có liên quan tới ta? Ta không muốn gặp ông ta!”

Cảnh hỏi: “Ngươi muốnchạy trốn?”

Tiểu Lục cười cười nhìnCảnh, “Đúng vậy, ta muốn chạy trốn.”

Cảnh nói: “Rất phiềntoái.”

Tiểu Lục gật đầu, vẻ mặtlại mang ý cười, “Quả thực rất phiền toái, không phiền toái ta sẽ không tới tìmngươi. Đồ Sơn thị khẳng định có con đường bí mật ra vào trấn Thanh Thủy, ngươigiúp ta chạy trốn.”

“Được!”

Nụ cười của Tiểu Lục đôngcứng trên mặt, nhìn chằm chằm vào Cảnh, “Một khi bắt đầu trốn, chính là chốnglại ý chỉ của Tuấn Đế, uy nghiêm của đế vương không thể mạo phạm, Chuyên Húckhẳng định sẽ dẫn người đuổi theo. Nếu chúng ta cố ý phản kháng, hắn nhất địnhsẽ hạ sát thủ, trên đường đi tất sẽ gặp nguy hiểm chồng chất, cho dù may mắn đàothoát, ngươi cũng sẽ đồng thời đắc tội với Hiên Viên quốc và Cao Tân quốc.”

Cảnh nắm tay Tiểu Lục,kéo Tiểu Lục đi vào thư phòng, phân phó Tĩnh Dạ: “Chuẩn bị quần áo, ta muốn đưaTiểu Lục rời khỏi trấn Thanh Thủy.”

Tĩnh Dạ hẳn là nghe đượcTiểu Lục và Cảnh nói chuyện, thống hận nhìn Tiểu Lục chòng chọc, hít sâu mấyhơi mới áp chế được lửa giận trong lòng, nói với Cảnh: “Công tử không cần đíchthân mạo hiểm, nô tì mang theo hai người đắc lực hộ tống Lục công tử rời đi, nôtì lấy tính mạng ra thề, sẽ dốc hết toàn lực, cam đoan Lục công tử an toàn.”

Cảnh ôn hòa nói: “Chuẩnbị quần áo cho ta và Tiểu Lục.”

Tĩnh Dạ biết Cảnh đãquyết định, không dám khuyên nữa, chỉ có thể đi chuẩn bị quần áo.

Tĩnh Dạ cầm tới hai bộquần áo, Tiểu Lục ra sau tấm bình phong mặc vào, Tĩnh Dạ giúp hắn chải tóc, càitúi tiền và đoản kiếm lên người, thoạt nhìn như người áp tải hàng tứ phương,Cảnh cũng ăn vận đồng dạng

Tĩnh Dạ bưng một chiếchộp ngọc, bên trong có hai con búp bê, không phải điêu khắc từ gỗ, mà làm từ bộlông mềm mượt, giống như lông của động vật. Tiểu Lục tò mò muốn sờ, Tĩnh Dạ gạttay hắn ra, tức giận nói: “Đây là búp bê làm từ đuôi cửu vĩ hồ yêu mấy vạn nămcủa chúng ta, vô cùng quý hiếm. Cửu vĩ hồ là sinh vật giỏi biến đổi nhất thếgian, đuôi là nơi hội tụ linh khí của nó, hai chiếc đuôi này mỗi chiếc đều cóhơn vạn năm linh lực, dùng nó làm con rối, chỉ sợ Phục Hy đại đế tái sinh, cũngkhông nhìn ra thiệt giả.”(Búp bê nguyên văn là nhân ngẫu.)

Cảnh đâm rách ngón giữa,nhỏ một giọt máu vào ngực búp bê, búp bê nhanh chóng lớn lên, biến thành mộtngười giống Cảnh như đúc. Búp bê biến đổi Cảnh đưa một búp bê khác cho TiểuLục, ôn hòa nói: “Cần một giọt máu của ngươi.”

Nếu không phải tận mắtnhìn thấy hắn biến đổi, thì Tiểu Lục hầu như cảm thấy người đứng là Cảnh thật,người ngồi mới là Cảnh giả.

Tiểu Lục nhỏ một máu ởđầu ngón tay vào búp bê, búp bê nhanh chóng lớn lên, biến thành một người cóchiều cao như Tiểu Lục, béo gầy như Tiểu Lục, nhưng ngũ quan lại trống rỗng.

Tĩnh Dạ khiếp sợ thở nhẹ:“Tại sao… Tại sao có thể như vậy? Búp bê này là bảo vật của tổ tiên Đồ Sơntruyền lại, chưa từng nghe nói có chuyện như vậy.”

Tiểu Lục khẩn trương cườigượng: “Đại khái là bộ dạng của ta quá thông thường, búp bê này không phân rõđược.”

Cảnh đứng lên, hắn đặt taylên mặt búp bê, sờ từ trên trán xuống, theo tay hắn vuốt ve, búp bê dần dần cóngũ quan, trở nên giống Tiểu Lục như đúc.

Tiểu Lục như trút đượcgánh nặng. Cười nói: “Tốt lắm, tốt lắm, biến rất tốt.”

Búp bê cũng cười, dùnggiọng cũng giống Tiểu Lục như đúc nói: “Chính ngươi còn không biết mặt mìnhtrông như thế nào, còn trách ta năng lực thấp kém.” (ChínhTiểu Lục cũng không biết mình có khuôn mặt thật như thế nào. Vì từ nhỏ Tiểu Lụcđã có khả năng biến đổi hình dạng. Lúc lưu lạc, cần biến ra hình dáng khác lâu,Tiểu Lục không nhớ rõ mình như thế nào nữa, cũng không đủ linh lực để biến lạihình dáng thật của mình. Rồi sau Tiểu Lục sẽ khôi phục hình dáng thật.)

Sắc mặt Tiểu Lục trắngbệch, hung tợn uy hiếp: “Ngươi là hồ ly đã chết mấy vạn năm, đừng tác quái!Chọc giận ta, ta lấy đuốc thiêu trụi ngươi!”

Búp bê hừ một tiếng, đitới đứng bên cạnh một búp bê khác, Cảnh giả kia còn dịu dàng vỗ vỗ tay TiểuLục, an ủi hắn.

Tiểu Lục nhìn mà trợn mắthá hốc mồm.

Tĩnh Dạ đắc ý nói: “Nếukhông có chút sinh khí này, thì cũng không thể là trân bảo hiếm có, có thể lấygiả đánh tráo.”

Tiểu Lục tán thưởng tronglòng, hỏi Cảnh: “Kế hoạch của ngươi là gì?”

Cảnh nói: “Để hai ngườihọ giả làm gia bộc của Đồ Sơn thị, đi qua con đường bí mật vận chuyển hàng hóa.Hôm nay vừa hay có một đôi áp tải hàng phải rời khỏi, chúng ta biến đổi dungmạo, giả trang làm họ, hào phóng rời khỏi trấn Thanh Thủy.”

Tĩnh Dạ lập tức nói:“Cách này rất nguy hiểm. Chuyên Húc vương tử phát hiện không thấy các ngài,nhất định sẽ tra xét ngoài trấn, chắc chắn sẽ có thần tộc linh lực cao cườngkiểm tra dung mạo thật. Linh lực của công tử đã hoàn toàn khôi phục, không cóvấn đề, nhưng Lục công tử chỉ sợ không có cách nào.”

Cảnh phân phó Tĩnh Dạ:“Ngươi dẫn hai người họ đi giả dạng.”

Tĩnh Dạ không dám nhiềulời nữa, đáp “Vâng.” Mang theo hai con rối rời đi.

Cảnh đi đến trước mặtTiểu Lục, hỏi: “Ngươi biến đổi dung mạo, có thể tránh thoát bất cứ kiểm tra gìkhông?”

Tiểu Lục chần chừ mộtchút, yên lặng gật đầu.

Cảnh mỉm cười, “Vậy chúngta dựa theo kế hoạch này mà là

Trái tim Tiểu Lục nhảylên thình thịch, lắp bắp hỏi: “Ngươi… Ngươi luôn biết ta có thể biến đổi dungmạo?” Huyễn hình thuật mặc dù không phải là pháp thuật cao thâm gì, nhưng chỉcó người linh lực cao thâm mới thi triển được, mới có thể coi là huyễn hình, cóthể giấu giếm người khác. Với linh lực của Tiểu Lục, không ai tin hắn có thểthi triển huyễn hình thuật, càng không thể tin hắn có thể giấu giếm kiểm trathần khí.

Cảnh nói: “Đồ Sơn thịkhông phải huyết mạch Thần tộc thuần túy, tổ tiên từ thượng cổ của chúng tatừng có đại thần thông cửu vĩ hồ yêu, cho nên huyết mạch của Đồ Sơn thị thườngtrời sinh đã có thể biến đổi. Ta có linh nhãn, gần như có thể nhìn thấu tất cảmê chướng của thuật biến đổi, cho nên ta có thể nhìn ra dung mạo thật của ANiệm, nhưng ta không nhìn ra ngươi, đây giống như hình dáng thật của ngươi, chỉlà trực giác nói với ta tướng mạo ngươi đều là giả, thế nên… Ta không thể rờikhỏi ngươi, một khi đã rời khỏi, ngươi sẽ biến mất vĩnh viễn, một chút dấu vếtcũng không để lại.”

Tiểu Lục ngây người,không ngờ Cảnh luôn biết hắn là giả.

Tĩnh Dạ trở về bẩm báo,“Tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng. Vừa điều tra qua, các cửa ngoài phủ đều có ngườinhìn chằm chằm, trên không trung cũng có bốn người đang tuần tra qua lại, hẳnlà nhóm người hầu của Chuyên Húc vương tử.”

Cảnh hạ lệnh, “Ngươi đibảo Hồ Ách đánh xe ngựa vào.”

Tĩnh Dạ lĩnh mệnh mà đi,một nam tử nhìn qua vô cùng chất phác đánh một chiếc xe ngựa đi vào, Cảnh vàTiểu Lục ăn vận thành gia bộc của Đồ Sơn thị ngồi vào xe ngựa. Tĩnh Dạ chờ họngồi ổn, khom người mở cơ quan ở dưới, thì ra dưới xe ngựa còn có một lớp tườngkép, chui vào, vừa đủ để hai người nằm nghiêng.

Tiểu Lục chui vào trước,Cảnh theo hắn vào sau.

Tĩnh Dạ ghé đầu vào cửa,nghẹn ngào nói: “Công tử, hắn chỉ thu lưu ngài sáu năm, Đồ Sơn thị có thể dùngcách khác báo đáp hắn, vì sao phải lấy thân mạo hiểm?”

Cảnh bình tĩnh nói: “Bangày sau, ngươi trở về Thanh Khâu. Nếu thuận lợi đào thoát, ta sẽ Thanh Khâutìm ngươi. Nếu không, ngươi và Lan Hương tìm người gả đi.” Hắn ấn chốt, đóngcửa lại.

Tĩnh Dạ che miệng, đè néntiếng khóc thút thít.

Tối đen như mực, khôngnhìn thấy cái gì, chỉ có thể cảm nhận xe ngựa đang thong thả chạy.

Vì là tường kép nên bêntrong nhỏ hẹp chật chội, Tiểu Lục và Cảnh chỉ có thể nằm sát vào nhau.

Tiểu Lục đi tìm Cảnh cầucứu, vốn chỉ là khí phách nhất thời nổi lên, hắn muốn thấy Cảnh khó xử, muốnnghe Cảnh dùng các loại phương thức thuyết phục hắn, gặp Tuấn Đế cũng khôngđáng sợ, không có hại, Cảnh thậm chí còn nhận lời đi gặp Tuấn Đế cùng hắn. TiểuLục muốn chính tai nghe được, tận mắt nhìn thấy, dùng lựa chọn gần như tàn khốcnày để chặt đứt một tia bận tâm trong lòng mình, làm cho mình không còn gánhnặng, làm cho Mân Tiểu Lục biến mất cam tâm tình nguyện, không chút nào lưuluyến.

Thế nhưng, khi Tiểu Lụcnói không muốn gặp Tuấn Đế, cười đùa muốn Cảnh giúp hắn, Cảnh không hỏi hắn vìsao thà rằng liều chết chạy trốn mà không chịu gặp Tuấn Đế, cũng không suy tưtới nguy hiểm, hắn chỉ đơn giản đồng ý, “Được”, kín đáo bố trí từng chi tiết đểchạy trốn.

Nỗi bận tâm trong lòngTiểu Lục không những không bị chặt đứt, ngược lại còn đang lan tràn.

Dường như xe ngựa va chạmvào cái gì đó, vang lên tiếng thét chói tai của những người phụ nữ, tiếng hôquát bất mãn của đàn ông.

Cảnh ấn cơ quan, tườngkép văng ra, hắn và Tiểu Lục rơi xuống. Cảnh ôm Tiểu Lục nhanh chóng lăn khỏixe ngựa, đỡ Tiểu Lục đứng lên, Tiểu Lục nhìn bốn phía, có không ít người đangbò dậy từ trên đất, họ không bị ai để ý.

Bên cạnh họ là một đôi áptải hàng hóa, một người nhìn thấy họ, không vui trách mắng: “Đi gì mà lâu nhưvậy? Còn không nhanh chân hỗ trợ!”

Cảnh và Tiểu Lục lập tứctiến vào đội ngũ, đứng bên cạnh ngựa, chen lẫn vào với mọi người, khẩn trươngtrông coi hàng h

Hồ Ách và xe ngựa đụngphải tranh cãi một phen, Cảnh ở trong xe ngựa bồi thường tiền, Tiểu Lục nhìnthấy mấy người theo sau xe ngựa.

(Xe ngựa này có haitầng, tầng dưới nhỏ để họ nằm vào, khi họ lăn khỏi xe ngựa thì trên xe ngựa vẫncó người, đó chính là Cảnh và Tiểu Lục giả, hai người giả rời khỏi trấn ThanhThủy để dẫn người của Chuyên Húc truy tìm.)

Lúc này, trời đã tối.

Đoàn xe tìm nhà trọ quennghỉ tạm, đoàn người ăn cơm, người áp tải đầu lĩnh đi giao hàng, lại nhận mộtít hàng hóa thương nhân muốn gửi.

Bận việc xong đã làm đêmkhuya, Cảnh và Tiểu Lục bị phân đi trông coi hàng hóa.

Đêm hè, cho dù ngủ ngoàitrời, cũng không cảm thấy lạnh.

Toàn bộ thôn trấn đềuđang ngủ say, sao trên trời đặc biệt sáng ngời, Tiểu Lục ngửa đầu ngắm sao, cảmthấy nếu có một cái cổ vịt để gặm, thì hắn căn bản không tin mình đang chạytrốn.

Cảnh nói: “Nếu buồn ngủthì ngủ một lúc đi.”

Tiểu Lục thấp giọng nói:“Bên ngoài thôn trấn phải rất náo nhiệt nhỉ.” Chuyên Húc cho rằng hắn đã chạythoát, vội vàng truy tìm hắn ở bên ngoài, nhưng hắn vẫn còn ở trong trấn ThanhThủy.

“Sáng sớm ngày mai, đoànxe sẽ xuất phát, đi Cao Tân.”

Tiểu Lục không nhịn đượccười, Chuyên Húc có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ hắn không chịu đi Cao Tânmà lại chạy trốn đến Cao Tân. Tiểu Lục nói với Cảnh: “Ta luôn nghĩ ngươi làngười thật thà, không ngờ cũng gian xảo như vậy.”

Cảnh nói: “Ngày mai sẽrất vất vả, ngươi tựa vào người ta ngủ một giấc.”

Tiểu Lục nhìn s trờikhông nói chuyện, âm thanh trầm khàn truyền đến: “Ta, là Thập Thất.”

Tiểu Lục vẫn nhìn sao màkhông nói gì, lâu sau, ánh mắt hắn nhắm lại, đầu chậm rãi nghiêng qua, nhẹnhàng tựa vào vai Thập Thất.

Thập Thất không dám làmmột cử động nhỏ nào, sợ kinh động tới hắn, đợi mãi đến khi hơi thở của Tiểu Lụctrầm thấp vững vàng, hắn mới hơi nghiêng đầu, dịu dàng nhìn Tiểu Lục.

Sáng sớm, Tiểu Lục vàThập Thất đi theo đoàn xe, ra khỏi trấn Thanh Thủy, hướng về phía nam.

Trên đường quả nhiênthiết lập trạm kiểm tra, kiểm tra cực kỳ cẩn thận, lữ khách xếp thành một hàngdài.

Tiểu Lục nghe được ngườibên cạnh bàn luận: “Xảy ra chuyện gì? Tại sao Hiên Viên và Cao Tân đều kiểm tratầng tầng lớp lớp thế?”

“Chắc là có liên quan tớinghĩa quân Thần Nông, nghe nói đêm qua, trong núi gần trấn Thanh Thủy có ánhlửa sáng rực, có rất nhiều người áo đen bắt giữ chặn đường người vào núi.”

“Aiz, không phải muốnđánh nhau đấy chứ?”

“Ai dà, không biết, hyvọng là không phải.”

Chờ một lúc lâu, rốt cuộcđến phiên bọn Tiểu Lục. Đầu tiên binh lính sẽ hỏi họ đến từ đâu, đi tới đâu,một nữ tử Thần tộc cầm một chiếc gương, mỗi người đi qua đều phải nhìn vàochiếc gương đó.

Có yêu quái bị chiếu ranguyên hình, còn có người bị chiếu ra ngoại hình biến hóa, đều bị đưa qua mộtbên cận thẩn tra hỏi.

Tiểu Lục đi theo dòngngười, trung thực đứng lại, nàng kia dùng gương chiếu Tiểu Lục, trong gươngTiểu Lục không có chút biến hóa nào, nữ tử phất phất tay, ý bảo Tiểu Lục có thểđi.

Thập Thất vẫn ngồi trênxe, lúc đến bên nữ tử mới nhảy xuống xe, quy củ ghé đầu đến trước chiếc gương,nữ tử thoáng nhìn qua gương, nói với người đằng sau hắn: “Kế tiếp, nhanh chút!”

Qua cửa kiểm tra, TiểuLục và Thập Thất nhìn nhau, không nói nhiều, vẫn đi theo đoàn xe như trước.

Vì phải kiểm tra nên chậmchuyện lên đường, thủ lĩnh đoàn xe thúc giục: “Nhanh một chút, sắp muộn rồi,trong núi có yêu thú, phải tiến vào thành trước khi trời tối, bằng không cứ chờmà vào miệng yêu thú!”

Đi không ngừng, đến lúcchạng vạng, đoàn xe đã đến biên giới Cao Tân.

Hai bên sườn núi cao vút,ở giữa là thành quan không lớn, nhưng rất có khí thế, một người giữ cửa ải, vạnngười không thể qua. Binh lính Cao Tân đứng ở cửa thành, kiểm tra xe và ngườiđi đường qua lại. (Thành quan là từ gốc, gần như cổngthành.)

Có lẽ vì Chuyên Húc khôngnghĩ tới Tiểu Lục sẽ tiến vào Cao Tân, cho nên nơi này vẫn kiểm tra như ngàythường, chỉ có vài binh lính Thần tộc đứng ở trên thành cao, thỉnh thoảng liếcmắt qua đám người.

Tiểu Lục và Thập Thấttheo đoàn xe, thuận lợi vào cửa quan.

Dọc đường dần dần phồnhoa náo nhiệt hơn, thủ lĩnh đoàn xe nhẹ nhàng thở ra, không ước thúc mọi ngườinữa, tất cả đều nói nói cười cười.

Trời gần tối, đoàn xe rốtcuộc đã vào thành, thủ lĩnh quen cửa quen nẻo đi tìm quán trọ ngủ.

Ăn tối xong, Tiểu Lục lấynước ấm, thong thả tắm thật thoải mái.

Khi Tiểu Lục mặc xongquần áo đi ra, Thập Thất đã sớm tắm rửa xong.

Thập Thất cầm khăn lautóc cho hắn, Tiểu Lục hỏi: “Chúng ta xem như đã đào thoát thuận lợi rồi?”

Thập Thất trả lời: “Vừarồi lúc tiến vào thành quan, lân cận có một Thần tộc linh lực cực kỳ cao cường.Ta sợ bị hắn phát hiện, lập tức kiềm hãm hoàn toàn hơi thở, cho nên không cócách nào biết hắn có để chúng ta không.”

Tiểu Lục nói: “Có lẽ làtướng lĩnh Thần tộc của quân đội Cao Tân đóng ở đây.” Trong lòng đã có chútkhông yên.

Thập Thất nói: “Mặc kệ làai, đều lấy bất biến ứng vạn biến, buổi tối ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt.”

Tiểu Lục cũng hiểu, chỉcó nghỉ ngơi tốt, mới có thể dùng trạng thái tốt nhất để ứng đối với các loạitình huống.

Giữa đêm khuya, Tiểu Lụcnghe được động tĩnh, lập tức mở to mắt, lăn một vòng ngồi dậy.

Hắn nhìn thấy Thập Thấtđang hắt nước trên mặt đất, lại đặt nửa chậu nước cạnh giường, còn dùng chéntrà múc nước đặt xung quanh. Làm xong tất cả, Thập Thất ngồi xuống trước mặtTiểu Lục, “Quân đội Thần tộc vây quanh quán trọ, có hai Thần tộc linh lực hếtsức cao cường, một mình ta không đánh lại.”

Tiểu Lục thấp giọng cười:“Nếu thực sự thuận lợi chạy thoát, ta sẽ thất vọng về Chuyên Húc, bây giờ xemra, hắn vẫn có mấy phần bản lĩnh.”

Thập Thất nói: “Ta để chongươi thất vọng rồi.”

“Nói bậy, ngươi không hề!Chuyên Húc dùng lực lượng của hai quốc gia mà truy ép chúng ta, ngươi dùng sứclực của bản thân mình giúp ta, chúng ta có thể chạy trốn tới nơi này, đã là kỳtích.”

Thập Thất hỏi: “Ngươikhông muốn gặp Tuấn Đế đến mức nào?”

Tiểu Lục nghĩ nghĩ nói:“Thà chết cũng không gặp!”

Thập Thất đặt chiếc túithơm ngọc hồ ly vào trong tay Tiểu Lục: “Tuy ta không đánh lại bọn họ, nhưng tacó thể dẫn bọn họ đi. Tọa kỵ của ta ở phía đông bắc, ngươi chạy tới hướng đôngbắc, giơ lên ngọc hồ ly này, bắt chước tiếng kêu của hồ ly, nó sẽ đến đónngươi.”

Tiểu Lục cầm tay ThậpThất, “Bọn họ sẽ giết ngươi

“Ta là Đồ Sơn Cảnh, chodù Tuấn Đế tới đây, giết ta cũng phải cẩn thận lo lắng, tướng lĩnh khác tuyệtkhông dám tự ý quyết định.”

Tiểu Lục cười nói: “Vậyta sẽ bỏ ngươi mà chạy.”

Thập Thất nắm vai hắn,lời nói hơi run run, “Để cho ta nhìn hình dáng của ngươi một chút.”

Tiểu Lục mỉm cười lắcđầu, “Không.”

Thập Thất nhìn Tiểu Lụcchăm chú, trong mắt là bi thương nặng trĩu khó nén. Chỉ cần ra khỏi nơi này,Tiểu Lục có thể hoàn toàn biến thành một người khác, chỉ cần Tiểu Lục không làmTiểu Lục nữa, Thập Thất sẽ không thể tìm được hắn.

Tiểu Lục nhìn Thập Thấtchằm chằm, “Ngươi vẫn nguyện lòng mạo hiểm đắc tội với Tuấn Đế, để cho ta chạythoát?”

Thập Thất gật đầu.

Giọng nói của Chuyên Húctruyền đến, “Mân Tiểu Lục, lăn ra đây! Ngươi mà trốn nữa, ta sẽ đánh gãy cáichân chó của ngươi!”

“Biến thành binh lính củahọ để chạy.” Thập Thất dặn dò bên tai Tiểu Lục.

Thập Thất điểm nước thànhkhói, hóa khí thành sương, hắn biến thành Mân Tiểu Lục, đi đến trước cửa sổ,đẩy ra. Chuyên Húc nói: “Bây giờ ngươi ngoan ngoãn ra ngoài, ta sẽ suy xét chongươi ăn ít đau khổ.”

Sương khói dần dần lướttừ trong phòng ra ngoài, càng ngày càng nồng đặc, hình thành mê chướng, bao phủcả quán trọ.

Chuyên Húc bực tức, lậptức sai người phá trận.

Tiểu Lục nhờ vào túi thơmngọc hồ ly của Thập Thất, có thể trông rõ đường trong sương mù.

Hắn biến ảo thành mộtngười hầu của Chuyên Húc, lặng yên không một tiếng động trốn ra quán trọ.

Tiểu Lục chạy về hướngđông bắc, hắn giơ cao túi thơm ngọc hồ ly, một con tiên hạc lớn hạ xuống, TiểuLục nhảy lên lưng nó, tiên hạc mang hắn, tiếp tục bay về hướng đông bắc. TiểuLục liên tục nhìn về phía sau, luôn cảm thấy trong lòng không nỡ.

Giọng của Chuyên Húc nhưsấm mùa xuân truyền đến, “Mân Tiểu Lục, người ở cùng ngươi là Diệp Thập Thất,ta giết một Diệp Thập Thất cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.”

Tiểu Lục thở dài, quảnhiên trở mặt vô tình, bụng dạ nham hiểm, khó trách Hoàng Đế thích Chuyên Húc.

Tiểu Lục khôi phục dungmạo Mân Tiểu Lục, điều khiển tọa kỵ quay lại.

Mới bay được một lát, đãnhìn thấy Chuyên Húc chạm mặt bay tới, cái lồng phía sau hắn giam Thập Thất.

Một thị vệ tiến lên, TiểuLục đưa tay chịu trói, Chuyên Húc nhìn chằm chằm vào Tiểu Lục, lạnh lùng hạlệnh: “Đánh gãy hai chân hắn.”

Thị vệ đá một phát vàohai chân Tiểu Lục, hai chân Tiểu Lục đau nhức, mềm yếu ngã xuống đất.

“Quăng hắn vào lồnggiam.”

Tiểu Lục bị nhét vào lồnggiam, hắn đi đến bên người Thập Thất. “Thập Thất, Thập Thất…”

Hai mắt Thập Thất nhắmnghiền, hôn mê bất tỉnh.

Tiểu Lục kiểm tra mộtchút, yên lòng, Thập Thất vì dùng linh lực của một người đối kháng với hai Thầntộc linh lực cao cường, nên linh lực bị hao hết, mặc dù có nội thương, nhưngtính mạng không đáng ngại.

Hai chân Tiểu Lục đau dữdội, hắn dựa vào người Thập Thất, thấp giọng lải nhải một mình: “Sớm biết rằngvất vả như vậy mà còn không trốn thoát, thì thà chẳng trốn còn hơn. Mà nếukhông trốn, ta làm sao có thể biết ngươi sẵn lòng làm theo tâuyện của ta? Nhưngmà bây giờ ta nên làm cái gì đây? Nếu ngươi không đồng ý giúp ta thì thật tốt,ta có thể thống khoái mà chặt đứt bận tâm. Nếu vừa rồi lúc bị vây khốn, ngươikhông để ta trốn một mình thì thật tốt. Tang Điềm Nhi khát vọng có một ngườiđàn ông cứu vớt mình, nhưng thực ra đàn ông căn bản không thể cứu vớt nàng, đànông cho Tang Điềm Nhi vài giọt mật, đem một loại thống khổ này biến thành mộtloại thống khổ khác. Cuộc sống đối với Tang Điềm Nhi mà nói, chính là cái lòlửa, ngày ngày quay nướng nàng vô cùng đau đớn, đàn ông nhìn như ôm lấy nàng,khiến nàng tránh đi đau đớn, nhưng thực tế đàn ông chỉ biến Tang Điềm Nhi chịuđau đớn vì bị quay nướng thành đau đớn vì sợ hãi đàn ông sẽ buông tay để nànglại bị quay nướng đau đớn, hai loại đau đớn kia loại nào đau đớn hơn? Có lẽ rấtnhiều cô gái sẽ lựa chọn bị ôm đau đớn, dầu gì thỉnh thoảng cũng có vài giọtmật, dầu gì cũng không bị quay nướng, dầu gì cũng có thể hy vọng đàn ông vĩnhviễn sẽ không buông tay, còn ta thì không! Ta tình nguyện bị quay nướng ngàyngày đau đớn. Hai tay của ta tự do, thống khổ sẽ làm ta suy tính đào thoát,nhưng lúc bị người ôm, ta vì sợ hãi hắn buông tay, sẽ dùng hai tay nắm chặthắn, sẽ quên suy tư vì hắn cấp cho vài giọt mật. Thực ra, cuối cùng người cứuvớt Tang Điềm Nhi chính là nàng, không phải đàn ông! Tang Điềm Nhi có ta đếnthành toàn, ai có thể đến thành toàn cho ta đây? Thần có thể thành toàn chongười, ai tới thành toàn cho Thần đây? Hiển nhiên không có! Ta vẫn cảm thấy núptrong cái vỏ cứng là tương đối an toàn, đời này ta ăn nhiều khổ lắm rồi, takhông muốn chịu khổ, không muốn bị thương nữa…”

Một ngày một đêm sau,Tiểu Lục và Thập Thất bị áp giải đến Ngũ Thần sơn.

Chuyên Húc hạ lệnh nhốthắn và Thập Thất vào địa lao long cốt kiến tạo dưới Ngũ Thần sơn, Tiểu Lục cườikhổ, xem ra lần này chạy trốn, thật sự làm cho Chuyên Húc vô cùng tức giận, tòađịa lao long cốt này không phải ai cũng có tư cách mà vào.

Nhóm ngục tốt vô cùngkhông khách khí với Tiểu Lục, biết rõ trên chân hắn có thương tích, còn cố ý đávào chân hắn, nhưng không dám làm nhục Thập Thất đang hôn mê bất tỉnh, lấy taynhẹ nhàng nâng vào phòng giam.

Xem ra tuy Chuyên Húc rấttức giận Thập Thất giúp Tiểu Lục chạy trốn, cho Thập Thất nếm chút mùi vị đaukhổ, làm cho Thập Thất hiểu rõ uy nghiêm của Hiên Viên vương tử là không thểmạo phạm, nhưng vẫn kiêng nể Đồ Sơn thị, chỉ dám nhốt, không dám làm nhục.

Ngục tốt nặng nề đóng cửađịa lao, Tiểu Lục dùng hai tay bò đến bên cạnh bất mãn đánh hắn mấy cái, dựavào người hắn.

Trong địa lao tối đen,không trông thấy bất cứ thứ gì.

Tiểu Lục nhắm hai mắtlại, từng cơn đau đớn đánh tới từ trên chân, nhưng dần dần, cũng mê mê man manthiếp ngủ.

Lúc Tiểu Lục tỉnh lại,không biết đã qua bao lâu, bóng đêm tử vong làm cho thời gian dường như ngưngtrệ. Cảm giác được tay mình đang bị nắm, hắn nhẹ nhàng động đậy, nghe đượctiếng gọi của Thập Thất: “Tiểu Lục, ngươi tỉnh?”

“Ừ, nằm lâu, có chút khóchịu.”

Thập Thất ngồi dậy, muốnđỡ Tiểu Lục ngồi lên, làm động tới chân bị thương của Tiểu Lục, Tiểu Lục đaurên rỉ một tiếng, Thập Thất ôm hắn, “Ngươi bị thương?”

“Ừ.”

“Ở chỗ nào?”

“Trên chân.”

Thập Thất sờ soạng tớichân Tiểu Lục, Tiểu Lục cảm thấy đau đớn giảm bớt rất nhiều, vội nói: “Trênngười ngươi có thương tích, đừng dùng linh lực.”

Thập Thất không để ý hắn,lại sờ một cái chân khác của Tiểu Lục, Tiểu Lục bất mãn, “Nghe lời!”

Thập Thất không hé răng,theo bàn tay hắn chậm rãi mơn trớn trên chân Tiểu Lục, đâu đớn trên chân TiểuLục dịu đi nhiều.

Thập Thất đỡ Tiểu Lụcngồi dậy, để hắn dựa vào người mình, ngồi thoải mái một chút.

Thập Thất hỏi Tiểu Lục:“Ngươi không chịu gặp Tuấn Đế, là vì Tuấn Đế nhìn thấy ngươi, sẽ giết ngươisao?”

Tiểu Lục hiểu, Thập Thấtchẳng phải muốn điều tra nguyên nhân hắn không muốn gặp Tuấn Đế, Thập Thất chỉmuốn xác nhận rốt cuộc Tuấn Đế sẽ làm gì với Tiểu Lục, như vậy hắn mới có thểsuy tính đối sách, đảm bảo Tiểu Lục không phải lo lắng đến tính mạng. Tiểu Lụctrầm mặc trong thoáng chốc, nói: “Tuấn Đế sẽ không giết ta.” Hắn liều mạng đàothoát như vậy, Chuyên Húc khẳng định cũng muốn giết hắn. Tuấn Đế từng chém giếtnăm đệ đệ của mình, cũng dây dưa với con gái ngũ vương, có lời đồn đãi rằng concháu ngũ vương lưu lạc dân gian, chỉ sợ Chuyên Húc cho rằng hắn là con của ngũvương.

Thập Thất vẫn lo lắng,nói với Tiểu Lục: “Thế gian này chuyện nhìn như càng nghiêm trọng thì thực ralại càng đơn giản, chạy trốn so với hai chữ lợi ích, nói trắng ra đều là chuyệnlàm ăn, cho dù là Hoàng Đế và Tuấn Đế, ta cũng có thể nói chuyện làm ăn với họ.

Tiểu Lục nói: “Ta khôngmuốn gặp Tuấn Đế là có nguyên nhân khác, Thập Thất, đừng lo lắng cho an nguycủa ta nữa, ta cam đoan Tuấn Đế sẽ không giết ta!”

Thập Thất nghe thấy giọngđiệu của Tiểu Lục trịnh trọng như vậy, rốt cuộc cũng yên lòng.

Tiểu Lục không nhịn đượcnở nụ cười trên môi, phỏng chừng tất cả mọi người đều vì người khác lo lắng chomình mà cảm thấy vui vẻ.

Vì tòa địa lao long cốtnày xây dưới chân núi, nên không có chút nguồn sáng nào, bóng đêm tích tụ mấyvạn năm, mang theo hơi thở chết chóc tuyệt vọng, mỗi phòng giam đều là khônggian phong bế, không có một chút tiếng động, gần như cả thế giới đều ngập trongchết chóc.

Thập Thất lẳng lặng ômTiểu Lục, Tiểu Lục yên tĩnh lắng nghe nhịp đập của trái tim hắn. Ở nơi chếtchóc này, ngăn cách tất cả dụ hoặc hồng trần, ràng buộc, lựa chọn lợi ích, làmcho quan hệ giữa nam và nữ vốn phức tạp trở nên cực kỳ đơn giản, chỉ còn lại cóhắn cùng với nàng. Tiểu Lục cảm thấy người mình có phần ỷ lại, trong lòng thậtan bình.

Tiểu Lục nói: “Chúng ta vĩnhviễn không cần đi ra ngoài, lưu lại ở trong này nhé.”

“Tốt.”

“Tốt cái gì?”

“L lại ở đây rất tốt.”

“Sao lại rất tốt?”

“Chỉ có ngươi, ta.”

Tiểu Lục nhẹ giọng cười,thì ra Thập Thất cũng rất hiểu. Trên đời này đôi khi điểm phức tạp là hoàn cảnh,ở trong núi sâu hoang vu có nhiều đôi vợ chồng bạch đầu giai lão, ở nơi phồnhoa sầm uất lại có nhiều đôi vợ chồng bất hòa, bằng mặt không bằng lòng.

Tiểu Lục hỏi: “Thập Thất,là vì ân tình nên ngươi mới tốt với ta như vậy?”

Thân mình Thập Thất cứngngắc, chậm chạp không trả lời. Tiểu Lục dựa vào hắn mà ngồi, tay đặt ở ngựchắn, có thể cảm nhận được tim hắn đập ngày càng gấp rút, dường như sẽ bật rakhỏi lồng ngực. Tiểu Lục vẫn nhàn nhạt nói: “Ta cứu ngươi, thu lưu ngươi sáunăm, nhưng lần này ngươi cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ ta, chờ đến khichúng ta rời khỏi đây, chúng ta coi như đã thanh toán xong. Ngươi yên tâm, vềsau ta sẽ không làm phiền ngươi nữa, cam đoan cách ngươi rất xa…”

Miệng Tiểu Lục bị ThậpThất bưng kín, Tiểu Lục ô ô mấy tiếng, Thập Thất vẫn không thả, Tiểu Lục bướngbỉnh dùng đầu lưỡi liếm lòng bàn tay hắn, Thập Thất giống như bị điện giật, lậptức bỏ ra. Tiểu Lục cũng bị bản thân dọa, giương miệng, mặt nóng bừng như lửađốt.

Hai người đều trầm mặccứng đờ.

Lâu sau, Thập Thất mớitrầm khàn nói: “Ta sẽ không rời xa ngươi.”

“Vì sao? Vì sao không rờixa? Là muốn báo ân sao? Nhưng ta nói ngươi ân đã báo.”

Thập Thất không trả lờiTiểu Lục vì sao, chỉ cố chấp nói: “Ta sẽ không rời xa ngươi.”

“Chẳng lẽ ngươi còn muốntheo ta cả đời?”

Thập Thất trầm mặc trongchớp mắt, trầm thấp mà kiên định nói: “Cả đời.”

Tiểu Lục thở dài, “Ta lànam, ngươi không cảm thấy mình kỳ quái sao?”

Lần này Thập Thất trả lờicực nhanh, “Nàng là nữ.”

Kỳ thực trong lòng TiểuLục cũng đã sớm cảm giác được Thập Thất biết nàng là nữ, tuy không rõ rốt cuộcThập Thất làm sao mà biết, “Ngươi tin chắc như vậy sao? Ngay cả người khôn khéonhư Tương Liễu cũng không dám xác nhận ta là nữ.”

Thập Thất nhẹ giọng cườirộ lên, “Bởi vì hắn chưa thấy nàng…” Hắn đột nhiên ngậm miệng.

“Chưa thấy ta thế nào?”

Thập Thất không chịu nói,Tiểu Lục càng tò mò, “Chưa thấy ta thế nào?” Tiểu Lục ngước đầu, lắc lắc cánhtay Thập Thất làm nũng, “Chưa thấy ta thế nào, nói với ta, nói với ta đi mà!”

Từ trước tới giờ Tiểu Lụcluôn mang dáng vẻ nam tử hán, lần đầu tiên toát ra tư thái yêu kiều của tiểu nữnhi. Tuy rằng phòng giam tối mịt, Thập Thất không nhìn rõ, nhưng cuối cùng vẫnchịu thua, hắn thấp giọng nói: “Khi vết thương của ta chuyển biến tốt lần đầutiên tắm trong thùng, nàng ngồi bên cạnh ta, ta nhìn thấy… Nàng nhìn cơ thể ta…Mặt đỏ rực, ta biết đối với ta, nàng…”

Tiểu Lục ai nha mộttiếng, lấy tay che mặt, “Ngươi nói bậy! Ta không có, ta làm gì có chứ!”

“Ta không nói bậy.”

“Ngươi chính là nói bậy,chính là nói bậy, từ trước tới nay ta không đỏ mặt!”

“Ta không có.”

Thập Thất trước nay luônnghe theo Tiểu Lục, đây là lần đầu tiên cố chấp kiên trì. Tiểu Lục mặc kệ, xoayngười, không chịu để ý đến Thập Thất, cũng không chịu dựa vào Thập Thất, dùnghành động cho thấy trừ phi Thập Thất thừa nhận bản thân nói bậy, nàng mới cóthể tha thứ cho

Thập Thất gọi Tiểu Lục,Tiểu Lục không để ý đến hắn. Thập Thất kéo Tiểu Lục, Tiểu Lục cũng không để ýđến hắn, hắn lại sợ chân nàng đau, không dám dùng sức.

Thập Thất trầm mặc, TiểuLục cũng cảm thấy ấm ức, nhỏ giọng oán giận: “Chút chuyện nhỏ như thế, ngươicũng không chịu nhường ta.”

Thập Thất nói: “Khôngphải chuyện nhỏ.”

Tiểu Lục quyệt miệng, hừmột tiếng, đây không tính là chuyện nhỏ, thì cái gì tính là chuyện nhỏ?

Thập Thất suy tư một lát,chậm rãi nói: “Từ nhỏ đến lớn, ta luôn luôn là thiên chi kiêu tử (ýlà con trời tài giỏi, được cha mẹ và mọi người yêu chiều). Có nữtử luyện múa mười năm, chỉ vì làm cho ta liếc nhìn nàng một cái. Có danh sĩkhông ngại vạn dặm xa xôi đi tới Thanh Khâu, ở liền bảy năm, chỉ vì có thể chơicùng ta hai ván cờ. Có người không tiếc hàng vạn vàng bạc xin ta một bức họa,cũng có người gọi ta một chữ chi sư (coi là thầy). Tatừng cảm thấy đó chính là ta. Sau khi người nọ giam cầm ta, tra tấn ta hai năm,ngày ngày nhục mạ ta, nói ta không là cái gì cả. Ta khinh thường không phảnbác, luôn trầm mặc chịu hắn tra tấn. Hắn tức giận, nói hắn có thể chứng minhcho ta xem. Hắn mang ta đi qua từng địa phương, mỗi ngày, hắn đem ta quần áo tảtơi, chân không thể đi, miệng không thể nói, cả người tanh tưởi đặt giữa phố xásầm uất, người đến người đi, cũng thật như lời hắn nói, không ai vừa lòng nhìnta. Rất nhiều lần, ta nhìn thấy người quen biết, muốn tiếp cận họ, họ hoặc làném tiền cho ta rồi lập tức căm hận né tránh, hoặc là kêu hạ nhân đánh đuổi ta.Hắn cười lớn hỏi: ‘Thấy không, đây là ngươi!’ vẻn vẹn một năm, hắn dẫn ta đirất nhiều địa phương, không ai sẵn lòng tiếp cận ta, ta chân chính hiểu rõ, bócbỏ lớp áo khoác hoa lệ, ta xác thực không là cái gì. Hắn biết ta đã bị phá hủytriệt để, ném ta vào trong lòng sông, hắn không giết ta, bởi vì hắn biết ta đãchết. Ta không biết mình trôi nổi bao lâu, lúc có ý thức, ta đã ở trong lùmcây. Ta biết bản thân sẽ chết rữa như vậy, ta chỉ muốn trước khi chết phơi nắngmột lần, ta giãy giụa bò về phía ánh mặt trời. Ta mê mê trầm trầm ngủ mất, biếtmình không thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa, cũng không muốn tỉnh lại nữa.Nhưng, ông trời cho nàng xuất hiện …”

Tiểu Lục sớm quên tứcgiận, chậm rãi xoay người, tựa vào đầu vai Thập Thất, lẳng lặng lắng nghe, tránThập Thất dán trên tóc Tiểu Lục. không mở mắt được, không nhìn thấy nàng, tachỉ có thể cảm thụ tất cả. Nàng sợ ta sợ hãi, nói tên nàng cho ta; nàng sợ taxấu hổ, kể chuyện cười cho ta. Nàng nhẹ nhàng lau mồ hôi cho ta, nàng ôm ta vàotrong ngực, gội mái tóc ba năm chưa gội cho ta. Ta biết thân thể của mình xấuxí kinh khủng thế nào, nàng lại đối đãi với ta như trân bảo, nhẹ nhàng che chở.Ba năm tra tấn và nhục nhã, bản thân ta cũng không có cách nào đối mặt với thânthể của chính mình, thậm chí còn không dám đi ra khỏi phòng. Nhưng ngày đó khita tắm, nàng nhìn đến cơ thể ta, mặt nóng bừng lên. Trong phút chốc đó ta mớicảm thấy mình thật sự sống lại, ở trong mắt nàng, ta vẫn là một… người đàn ông,có thể làm cho lòng nàng…”

Tiểu Lục kêu to: “Khôngđược nói!”

Khóe mắt Thập Thất có lệrớm ra, in trên tóc Tiểu Lục, cổ họng lại phát ra tiếng cười trầm thấp, “Lúcnàng ôm ta ra khỏi thùng tắm căn bản không dám nhìn ta. Đặt ta lên giường, chưanói xong đã chạy trối chết. Nàng bảo làm sao ta có thể nghĩ nàng là nam?”

Tiểu Lục đấm vào ngựchắn, thấp giọng lầm bầm: “Ngươi là đồ gian xảo! Ta luôn nghĩ ngươi là ngườithật thà! Ta bị lừa rồi!”

Thập Thất nói: “Ngày đó,ta mặc xong quần áo, đẩy cửa phòng, đi tới dưới mặt trời, nhìn trời xanh mâytrắng đã lâu không nhìn. Trong mắt người khác chỉ là hành động không đáng nhắctới, nhưng đối với ta, đó là phượng hoàng dục hỏa, niết bàn trọng sinh. TiểuLục, khi đó ta liền quyết định, ta vĩnh viễn sẽ không rời xa nàng.” (Phượnghoàng dục hỏa, niết bàn trọng sinh: ý nói sống lại một lần nữa. Khi phượnghoàng già đi sẽ tự bốc cháy, rồi từ đống tro tàn đó sẽ có một con phượng hoàngcon hồi sinh.)

Tiểu Lục thấp giọng nói:“Phượng hoàng niết bàn, là ngày xưa hết thảy đều hóa thành tro tàn, theo giótiêu tán, ngươi lại không thể thoát khỏi quá khứ của Đồ Sơn Cảnh.”

“Sau khi ta sinh ra khônglâu cha ta liền qua đời. Ta có đại ca song sinh tên là Đồ Sơn Hầu, hắn từ nhỏđã không giống ta, hắn thích nuôi chim dữ thú ác, hết sức tung bay nhanh nhẹn.Ta thích cầm kỳ thư họa, hơn nữa văn nhã ôn hòa, nhưng chúng ta đều rất giỏi vềlàm ăn buôn bán, tuy thủ đoạn và phương thức bất đồng, nhưng vẫn là mỗi ngườimỗi vẻ, chẳng phân biệt được thắng bại. Vì là song sinh, nên ta và đại ca cùngnhau học tập, cùng nhau làm việc, không tránh được bị người ta lấy ra so sánh,thật ra đại ca cũng không hề kém ta, có lẽ của ta mạnh hơn hắn, nhưng linh lựctu vi của hắn cao hơn ta, bất cứ chiêu thức nào chỉ vừa học đã biết, có điều mẹluôn lạnh nhạt với hắn, cho dù hắn làm gì đều là sai. Vì thái độ của mẹ, ngườixung quanh hiển nhiên cũng đều thích ca ngợi ta, hạ thấp hắn. Đại ca hết sức nỗlực, gần như liều mạng chăm chỉ phấn đấu, muốn được mẹ khen ngợi, nhưng đối vớihắn mẹ chỉ có khinh thường, thậm chí có thể nói từ nhỏ đến lớn, mẹ luôn dùngmọi cách đả kích nhục nhã hắn, ta không cần để ý làm gì, đều có thể được mẹkhen ngợi. Sau khi chúng ta lớn lên, dưới sự nâng đỡ của mẹ, hầu như toàn bộquyền thế trong gia tộc đều ở trong tay ta, mẹ lựa chọn tiểu thư Phòng Phongthị làm vợ cho ta, lại chỉ để một tì nữ làm vợ đại ca, ta bất bình thay cho đạica, đại ca lại vẫn giống trước kia, vì lấy lòng mẹ, không chút do dự cưới tì nữmà hắn vốn không thích, nhưng mẹ vẫn rất lạnh lùng với hắn. Khi bệnh tình củamẹ nguy kịch, đại ca hầu hạ mẹ uống thuốc, mẹ đập bát thuốc vào mặt đại ca, bảohắn cút đi, nói nhìn đến hắn liền ghê tởm. Đại ca rốt cuộc không nhịn được,khóc hỏi mẹ vì sao bất công như vậy, mẹ nhục mạ hắn, nói rằng vì ngươi khôngbằng đệ đệ của ngươi, tâm tư ngươi dơ bẩn, tính tình hèn hạ, ngay cả một ngónchân của đệ đệ ngươi ngươi cũng không bằng. Không lâu sau, mẹ qua đời. Ta vôcùng bi thương, mà ta cảm thấy đại ca càng bi thương hơn, hắn không chỉ vì mấtđi mà đau đớn, mà còn vì trọn đời trọn kiếp không thể được mẹ tán thành. Saukhi mẹ qua đời, đại ca bắt đầu nát rượu, mặc kệ là ai khuyên, hắn đều nói trênđời này có một Đồ Sơn Cảnh đã đủ vừa lòng, không cần Đồ Sơn Hầu hèn hạ vô dụngnữa, bà nội không muốn hắn hủy diệt, bất đắc dĩ mới nói cho chúng ta biết đạica chẳng phải con trai ruột của mẹ, hắn là con của cha và tì nữ thân cận bêncạnh mẹ, tì nữ kia sau khi sinh đại ca liền tự sát, vì đại ca và ta chỉ sinh rachênh nhau tám ngày, cho nên bà nội quyết định, tuyên bố với bên ngoài rằng mẹsinh đôi. Sau khi đại ca biết chuyện này, không nát rượu suy sút nữa, bắt đầutỉnh lại, ta vì lòng mang áy náy với hắn, nên rất khiêm nhượng với hắn, bà nộirất vui mừng, thường khen ta nhân hậu, dặn dò đại ca phải giúp ta nhiều hơn.Năm thứ tư sau khi mẹ qua đời, bà nội tính cử hành hôn lễ cho ta, nói chờ tathành hôn xong, sẽ tuyên bố với thiên hạ rằng ta là tộc trưởng của Đồ Sơn thị.Có một ngày, đại ca đột nhiên tới tìm ta, nói có chuyện quan trọng muốn bàn, takhông hề nghi ngờ, đi theo hắn. Đến khi ta tỉnh lại, đã ở trong một địa laophong bế, linh lực bị phong bế, chân tay bị xích trói chặt.”

Thập Thất kể một hơi đếnđây, tra tấn tàn khốc thống khổ, nhục nhã không ngừng không hết, dường như lạitrở về, bóng đêm đánh úp lại, thân mình hắn không tự giác thắt chặt. Tiểu Lụcvội vỗ về ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Nơi này không phải là địa lao đó, ta ở đây,Thập Thất, ta ở đây.

Thập Thất vùi đầu vàotrong tóc Tiểu Lục, sau một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, “Lúc bị tra tấn nhụcnhã, ta từng nghĩ nếu có thể chạy thoát sống sót, hắn tất phải đau đớn tộtcùng. Mà nếu quả thật là như vậy, ngay cả ta còn sống, ta cũng đã chết, khônglà một người hoàn chỉnh nữa, chỉ là một người bị khuất nhục và thù hận hành hạđến đáng thương. May mắn nàng đã cứu ta. Dù ta tàn phá xấu xí, nàng vẫn xem nhưtrân bảo, cẩn trọng chiếu cố, mặc cho trên người ta có bao nhiêu vết thươngkinh khủng, nàng vẫn vì ta mà… Ngượng ngùng đỏ mặt…” Lúc này đây Tiểu Lục khôngngăn cản Thập Thất, mà chỉ lẳng lặng lắng nghe.

“Tiểu Lục, ta nhìn thấynàng, trong lòng không có thù hận, chỉ có cảm kích. Cảm kích ông trời đã để tacòn sống, hơn nữa còn cho thân thể ta kiện toàn. Ánh mắt của ta vẫn có thểnhìn, có thể nhìn thấy nàng ăn vạ giả ngốc; tai của ta vẫn có thể nghe, có thểnghe được nàng lải nhải lẩm bẩm; hai tay của ta vẫn linh hoạt, có thể giúp nàngchà lau tóc; hai chân của ta vẫn có lực như trước, có thể cõng nàng đi lại.Tiểu Lục, ta không muốn báo thù, chỉ muốn làm Diệp Thập Thất.”

Tiểu Lục cúi đầu ừ mộttiếng.

Thập Thất nói: “Ta khôngmuốn trở về, đại ca thật sự có khả năng, làm việc quả quyết tàn nhẫn hơn ta, kỳthực thích hợp làm tộc trưởng Đồ Sơn thị hơn ta, chỉ cần có hắn, Đồ Sơn thị sẽrất tốt. Chỉ cần không có Đồ Sơn Cảnh, Đồ Sơn Hầu chính là tốt nhất. Nhưng,ngày đó ta và nàng đến tiệm châu báu, chuyện làm ăn của Đồ Sơn gia rất nhiều,ta vốn không biết tiệm đó là của Đồ Sơn gia, Tĩnh Dạ gọi phá vỡ thân phận củata, tất cả mọi người trong tiệm đều thấy được ta, đại ca rất nhanh sẽ biết ĐồSơn Cảnh còn sống. Ta không muốn báo thù, lại càng không muốn làm Đồ Sơn Cảnh,nhưng đại ca sẽ không biết, bất kể ta đi tới đâu, hắn đều đuổi theo ta, ta sợhắn làm nàng và mấy người lão Mộc bị thương, cho nên ta phải trở về làm Đồ SơnCảnh. Chỉ khi ta ở đó, hắn mới biết rõ mục tiêu ở đâu, mới không bắn tên loạnxạ.”

Tiểu Lục thở dài, “Chàngkhông tổn thương hắn, hắn lại muốn đả thương chàng. Vì an nguy của bản thân,cần phải giết hắn, nhưng giết hắn, lòng chàng sẽ bất an. Nhìn như hắn đã chết,nhưng thực tế hắn đau đớn trong chớp mắt là đã được giải thoát rồi, chàng lạiphải gánh vác gông xiềng cả đời, thực ra là chàng chịu thiệt. Cứ tính như vậy,vẫn là không thể giết hắn.”

vui mừng nói: “Ta cũngbiết nàng sẽ ủng hộ ta. Bọn Tĩnh Dạ không thể thấu hiểu vì sao ta không chịubáo thù.”

Tiểu Lục bất đắc dĩ nói:“Ta và chàng không giống nhau, chàng là người lương thiện, ta là người khônkhéo.”

Thập Thất thấp giọng nói:“Nàng là vì ta mà tính toán khôn khéo.”

Tiểu Lục hừ hừ hai tiếng,không nói gì.

Hơi thở của Thập Thất cóchút hỗn loạn, tim cũng bắt đầu đập dồn dập, Tiểu Lục biết hắn muốn nói cái gì,nhưng ngại không nói. Tiểu Lục không thúc giục, chỉ cuộn tròn ở đầu vai hắngiống như con mèo, yên tĩnh chờ.

“Tiểu Lục, ta, ta… Tabiết ta có hôn ước trong người, không có tư cách nói với nàng điều gì… Ta cũngkhông dám nghĩ… Nhưng, nhưng mà… Ta sẽ hủy bỏ hôn ước, ta nhất định sẽ hủy bỏhôn ước! Nàng chờ ta hai mươi năm… Không, không… Mười lăm năm, mười lăm năm,nàng cho Đồ Sơn Cảnh mười lăm năm, mười lăm năm sau, Đồ Sơn Cảnh sẽ trả lại chonàng một Diệp Thập Thất.”

Tiểu Lục thấp giọng hỏi:“Chờ như thế nào?”

“Nàng, nàng không được đểnam nhân khác… tiến vào lòng nàng.”

Tiểu Lục trầm mặc.

Trong bóng đêm, Thập Thấtkhông nhìn thấy nét mặt của Tiểu Lục, khẩn trương đến mức quên cả hô hấp.

Tiểu Lục xì một tiếng bậtcười, Thập Thất lại không biết tiếng cười của nàng là vì hắn thỉnh cầu vớ vẩn,hay là…

Tiểu Lục nói: “Chàng ấy,rất không hiểu ta. Lòng của ta lạnh, bên ngoài có cái vỏ cứng rắn, đừng nóimười lăm năm, chỉ sợ năm mươi năm cũng không làm cho nam nhân nào tiến vào.”

Thập Thất vội nói: “Vậylà nàng đồng ý rồi? Chúng ta đập tay thề.”

Tiểu Lục lười biếng nângtay lên, Thập Thất sờ soạng xem tay nàng ở đâu trước, sau đó mới đập vào taynàng, sau khi đập tay, hắn không thu tay lại, mà thuận tay cầm lấy tay TiểuLục, “Tiểu Lục, ta, rất vui vẻ.” Giọng nói của hắn hơi run rẩy, hiển nhiên nộitâm đang kích động.

Tiểu Lục không nhịn đượccũng cong khóe miệng, “Chàng nói mọi việc nói trắng ra đều là chuyện làm ăn,nhìn thấy bộ dạng này của chàng, sao ta cứ cảm thấy chuyện làm ăn này ta thuathiệt nhỉ?”

Thập Thất lắc lắc tayTiểu Lục, “Ta nói chuyện nhìn như càng quan trọng càng giống chuyện làm ăn,không vượt ngoài lợi ích, nhưng chỉ một chữ tình, vĩnh viễn không thể dùng lợiích để cân nhắc. Tình cảm cha mẹ con cái, tình cảm huynh đệ tỷ muội, tình cảmbằng hữu, tình yêu nam nữ, đều là nhìn như đơn giản, không ở đâu là không có,mà lại hiếm có khó tìm, không gì sánh được.”

Tiểu Lục cười hì hì nói:“Nghe mãi người ta nói Đồ Sơn Cảnh cực kỳ biết làm ăn buôn bán, lúc nói chuyệnvừa thú vị vừa sắc bén, ta cứ không tin. Bộ dáng của chàng luôn ngốc ngốc, nóichuyện không lưu loát, nhưng tối nay xem như ta đã thật sự lĩnh giáo.”

Thập Thất nhẹ giọng cười,tiếng cười của hắn cũng như con người hắn, dịu dàng, bình thản, thuần túy.

Tiểu Lục nói: “Thập Thất,ta và chàng không giống nhau, ta không phải người làm ăn, nhưng trước chuyệnquan trọng ta luôn tính rất rõ ràng, ta là người tàn nhẫn, tàn nhẫn với ngườikhác, càng tàn nhẫn với bản thân mình. Chàng hiểu không?”

“Ta hiểu.”

Tiểu Lục cười quở trách:“Ai biết chàng hiểu thật hay hiểu giả.”

Thập Thất nói: “Ta biếtnàng không cho mình hy vọng, sẽ không tín nhiệm trước, sẽ không nhập tâm trước,Tang Điềm Nhi nguyện lòng dùng hư tình giả ý để đánh cược cả đời, nàng thì chodù thật lòng, nếu đối phương không quý trọng, nàng cũng sẽ bỏ qua. Ta nguyệnlòng chờ, chờ đến khi nàng cũng nguyện lòng.”

“Nếu cả đời ta khôngnguyện lòng

“Vậy chờ cả đời. Chỉ cầnnàng đừng biến mất, cho dù như vậy cả đời, cũng là tốt.” Thập Thất mỉm cười,Tiểu Lục tàn nhẫn với bản thân, nhưng thực ra nàng luôn đối tốt với người khác,lão Mộc, Tang Điềm Nhi, Ma Tử, Xuyến Tử… Nàng chỉ là khách qua đường trong cuộcđời họ, nhưng nàng thành toàn cho từng người.

Đen tối đến chết lặng,yên tĩnh đến chết lặng, trong địa lao khủng khiếp nổi tiếng ở Đại Hoang này làmngười ta bị nhốt một ngày mà như một năm, thống khổ không muốn sống. Nhưng TiểuLục và Thập Thất gắn bó nói chuyện, không cảm thấy thời gian trôi qua lâu dài,Thập Thất thấy thật may vì Chuyên Húc nhốt hắn và Tiểu Lục tại nơi đây, làm chohắn có dũng khí nói ra hy vọng xa vời của mình, thậm chí cả tâm sự ở giấu sâutrong lòng mà hắn không muốn nói ra, hắn sẵn lòng cứ gắn bó như vậy cả đời.

Khi tiếng bước chân củangục tốt vang lên, Thập Thất chỉ cảm thấy thời gian quá ngắn ngủi.

Ngục tốt cung kính mời họđi ra ngoài, thái độ hoàn toàn bất đồng với lúc đưa họ vào, nâng chiếc giá trúctới, cúi đầu khom lưng muốn nâng Tiểu Lục lên giá trúc.

Thập Thất không chịu đểhọ chạm vào Tiểu Lục, ôm lấy Tiểu Lục, đi theo phía sau ngục tốt đang xách đèn.

Lúc ra khỏi địa lao, làban ngày, ánh mặt trời chiếu rọi, mắt Tiểu Lục đau nhói, vội vàng nhắm hai mắtlại, Tiểu Lục nghe thấy Chuyên Húc hỏi Thập Thất, “Ngươi muốn ta dùng lễ tiếtgì tiếp đãi ngươi? Diệp Thập Thất hay là…”

Thập Thất trả lời thật rõràng, “Diệp Thập Thất.”

Chuyên Húc nói: “Đi theota.”

Tiểu Lục mở mắt, họ đangở dưới chân núi, đưa mắt trông về phía xa, là biển khơi vô biên vô hạn, tầngtầng lớp lớp sóng triều mãnh liệt mà đến, vỗ vào đá ngầm đen, vỡ vụn thành muônngàn bọt sóng.

Tiểu Lục chợt thấy lòngnhảy lên, cảm thấy có người gọi nàng, nàng nói với Thập Thất: “Đi bờ biển.

Thập Thất ôm Tiểu Lục đixuống thềm đá, xuyên qua rừng cây, đi đến bờ biển, đứng trên đá ngầm, ChuyênHúc vẫn chưa ngăn cản họ, chỉ yên lặng theo sau họ.

Lại một cơn sóng dữ từ xaập tới, sóng biển màu xanh càng lên càng cao, thế tới mãnh liệt, ngay tại đỉnhsóng xanh trắng giao nhau, một bóng trắng giống như đang cưỡi bọt sóng, baynhanh mà đến.

Bóng trắng đứng trên bọtsóng, là một nam tử bạch y tóc trắng, đeo mặt nạ, hắn đứng trên bọt sóng, nhưđứng trên những đóa sen trắng, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, phong tư tráctuyệt.

Bọn thị vệ rào rào rầmrầm xông tới, Chuyên Húc kinh ngạc nhìn Tương Liễu, trêu ghẹo nói: “Tương Liễu,ngươi muốn giết ta đến vậy sao? Cũng dám đuổi tới Ngũ Thần sơn?”

Tương Liễu cười nói: “Lầnnày đến đây không phải vì vương tử điện hạ.” Hắn nhìn về phía Tiểu Lục, “Bị đậpgãy chân? Ngươi làm cái gì mà chọc quân đội Cao Tân gà bay chó sủa?”

Lúc này Tiểu Lục mới nhớtrên người Tương Liễu có cổ, khi chân nàng bị đạp gãy, Tương Liễu đã phát hiện.

Tiểu Lục cười híp mắt,“Dựa vào chút bản lĩnh đó có thể làm gì chứ? Chỉ là một chút hiểu lầm thôi.”

Tương Liễu nói: “Dướichân là biển rộng.”

Tiểu Lục hiểu rõ ý củaTương Liễu, chỉ cần nàng nhảy vào biển, Tương Liễu có thể mang nàng rời đi.Nhưng, nơi này là Ngũ Thần sơn, Cao Tân có rất nhiều tướng lĩnh Thần tộc giỏivề ngự thủy, một mình Tương Liễu có lẽ còn có thể qua lại, nhưng mang theo mộtngười nữa, sợ rằng chỉ còn đường chết. Huống hồ, nàng đi rồi, Thập Thất phảilàm sao? (Ngự thủy: khống chế nước, đánh dưới nướcgiỏi.)

Tiểu Lục cười nói: “Cảmtạ, nhân tình của ngươi vẫn là thiếu một chút thì tốt hơn.” Tiểu Lục nói vớiThập Thất: “Trở về.”

Thập Thất nhảy xuống đángầm, trở về trên bờ.

Trước lời từ chối củaTiểu Lục, Tương Liễu chỉ thản nhiên cười một tiếng, “Đừng quên, ngươi còn nợta, người chết không thể nào trả nợ.”

Tiểu Lục cười to nói:“Yên tâm, ta ham sống sợ chết, nhất định sẽ chờ ngươi đến đòi nợ.”

Tầm mắt Tương Liễu đảoqua trên mặt Thập Thất, dừng trên người Chuyên Húc, chào hắn: “Cáo từ!” Thânảnh liền biến mất trong bọt sóng.

Bọn thị vệ muốn đuổitheo, Chuyên Húc nói: “Không cần uổng phí công phu, hắn có thể đến từ biển,hiển nhiên có thể đi từ biển. Sau này tăng mạnh tuần tra ở chân núi.”

Tiểu Lục nhìn bọt sóng vỡtung dưới đá ngầm, có chút mờ mịt, Tương Liễu từ vạn dặm tới, chỉ để hỏi nànghai câu?

Chuyên Húc đi đến bêncạnh vân liễn, nâng tay mời Tiểu Lục, “Chúng ta ngồi xe lên núi.”

Thập Thất ôm Tiểu Lục lênvân liễn, không bao lâu sau, vân liễn đứng ở Thừa Ân Cung, tòa cung điện lớnnhất Ngũ Thần sơn, tòa cung điện này hoa mỹ tinh xảo, phong lưu kiều diễm cótiếng ở Đại Hoang. Nghe nói rất lâu trước kia, có Thần Nông vương tử vì nhìnthấy tòa cung điện này, còn từng phát động chiến tranh một lần với Cao Tân. Cóđiều, Tuấn Đế đời này từ khi lên ngôi, không thích xa hoa, không thích yến ẩm,cũng không ham nữ sắc, toàn bộ hậu cung chỉ có một vị phi tử, cho nên Thừa ÂnCung vô cùng quạnh quẽ.

Chuyên Húc cười nói vớiTiểu Lục và Thập Thất: “Đến Thừa Ân Cung.”

Tiểu Lục như đã ngủ, đầutựa vào lòng Thập Thất, khép chặt hai mắt. Thập Thất khẽ gật đầu với ChuyênHúc, nhảy xuống vân liễn, theo Chuyên Húc vào cung điện.

Chuyên Húc nói: “Đây làHoa Âm Điện, khi ta đến Thừa Ân Cung liền ở chỗ này, các ngươi cũng ở tạm đây.Hôm qua lúc đến Ngũ Thần sơn, sắc trời đã tối, ta còn chưa đi bái kiến sư phụ.Hôm nay sau khi tan triều, ta sẽ đi gặp sư phụ, bẩm tấu với ngài đã đưa ngườitới. Tiểu Lục, ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng, bệ hạ tùy thời có khả năng triệukiến ngươi

Tiểu Lục mở mắt: “Cho tathuốc!”

Chuyên Húc cười nói: “Chongươi thuốc trị chân thì có thể, nhưng cho dù chân ngươi khỏe, ngươi tốt nhấtcũng đừng chạy loạn, nếu gặp phải A Niệm, thì không chỉ là chặt đứt hai cáichân thôi đâu.”

Tiểu Lục nhìn Chuyên Húc,muốn nói lại thôi, chớp mắt sau, la ầm lên: “Ta đói.”

Chuyên Húc lệnh cho tì nữbưng đồ ăn lên, chờ Tiểu Lục và Thập Thất cơm nước xong, lệnh cho tì nữ đưaTiểu Lục và Thập Thất rửa mặt thay quần áo.

Thập Thất ôm Tiểu Lục đếncạnh bể, Tiểu Lục nói: “Tì nữ sẽ chăm sóc ta, chàng cũng đi rửa mặt đi, tẩysạch hết mùi thối xúi quẩy trong địa lao.”

Hai tì nữ hầu hạ Tiểu Lụctắm rửa, thay xong quần áo.

Thập Thất đã sớm rửa mặtxong, thay đổi quần áo sạch sẽ, chờ ở bên ngoài, nhìn thấy tì nữ nâng Tiểu Lụcra, vội bước nhanh tới.

Cao Tân quanh năm bốn mùađều ấm áp, quần áo rất nhẹ nhàng, phóng khoáng đẹp đẽ, chân đi guốc gỗ. Lúcnày, Thập Thất mặc quần áo của Cao Tân màu thiên thanh, áo bào tay rộng, đeothắt lưng, tóc búi cao, chân đạp guốc gỗ, lúc đi lại, bước chân như mây, tay áobay lượn, đúng là người như trăng sáng, dáng như nước chảy.

Hai tì nữ nhìn mà ngâyngười, Tiểu Lục cũng nhìn không chuyển mắt. Thập Thất có chút ngại ngùng, hơirũ mắt, lại giống như thật thích Tiểu Lục nhìn dáng vẻ của hắn, đón lấy ánh mắtcủa Tiểu Lục, đi tới trước mặt Tiểu Lục.

Tiểu Lục trêu đùa: “Khótrách có nữ tử vì cầu một cái liếc mắt của chàng mà luyện múa mười năm, lần nàychàng trở về, chỉ sợ cũng không ít nữ tử cầu một cái liếc mắt của chàng.”

Thập Thất mất tự nhiênbất an, dường như sợ Tiểu Lục hiểu lầm, vội vàng nói: “Ta sẽ không nhìn.

Tiểu Lục cảm thấy tronglòng có chút ngọt ngào, nhưng lại không muốn bị nhìn ra, làm bộ không kiên nhẫnxoay đầu, “Chàng nhìn hay không nhìn, liên quan gì tới ta?”

Có y sư đến chữa chân choTiểu Lục, Thập Thất ở một bên hỗ trợ.

Y sư bôi thuốc mỡ trước,lại dùng gỗ cố định xương rồi bó chân cho Tiểu Lục, Tiểu Lục cảm thấy hai cẳngchân như thấm vào trong nước lạnh, gần như không cảm giác được đau đớn.

Y sư nói với Tiểu Lục:“Cố gắng không dùng chân, tĩnh dưỡng nhiều, chậm thì ba tháng, nhanh thì mộttháng sẽ khỏi.”

Tiểu Lục cười chắp taynói lời cảm tạ y sư, phiền y sư xem cho Thập Thất một chút, y sư kiểm tra,khẳng khái đưa cho Thập Thất một bình nhỏ là linh dược thượng hạng trị nộithương.

Y sư đi rồi, Tiểu Lục nóivới Thập Thất: “Tuy rằng vết thương trên người chàng, dùng linh dược tốt cũngkhông loại bỏ hết.” Một vết thương, rất khó lưu lại sẹo trên người Thần tộc,nhưng lúc Đồ Sơn Hầu tra tấn Thập Thất, mỗi lần thi hành cực hình đều dùng linhdược đặc chế hắt lên người Thập Thất, có thể làm hắn duy trì tỉnh táo, thống khổgấp bội, có thể làm cho ấn ký sỉ nhục đó vĩnh viễn để lại trên người Thâp Thất.Năm đó Tiểu Lục đã cẩn thận suy tư xem làm thế nào để trừ bỏ những vết thươngđáng sợ ấy, nhưng suy tư một năm, nghĩ tới linh dược khắp thiên hạ, phát hiệnkhông có khả năng tiêu trừ.

Tiểu Lục nhìn chằm chằmvào chân Thập Thát, vừa nghĩ vừa nói: “Nhưng trong cung đình Cao Tân có nhiềuthứ tốt hơn, có lẽ có thể trị khỏi chân của chàng. Chỉ là phải chịu chút đauđớn.” Vết thương cũ trên chân phải Thập Thất, vì người có linh lực, lúc đinhanh sẽ không phát hiện có gì khác thường, nhưng lúc đi chậm, có thể nhìn rahơi khập khiễng.

Thập Thất lắc đầu, “Takhông thèm để ý.”

Tiểu Lục cười cười, khôngnhịn được che miệng ngáp một cái, Thập Thất nói: “Nàng ngủ đi.”

Tiểu Lục cầm lấy tay áocủa hắn, “Chàng cũng n nghỉ ngơi một chút, nhưng ta không muốn chàng rời đi.”

“Ta dựa vào cũng có thểngủ.” Thập Thất ngồi vào mép giường, tựa vào bình phong.

Tiểu Lục nhắm hai mắt,tay vẫn níu chặt ống tay áo của Thập Thất, Thập Thất bưng lên một chén nước, từchén nước tỏa ra khói trắng, quanh quẩn bên Tiểu Lục, tay Tiểu Lục dần dần bấtđộng.

Thập Thất cảm thấy, từkhi thoát ra khỏi địa lao, Tiểu Lục luôn nỗ lực che giấu nội tâm đang khẩntrương. Thập Thất phỏng đoán có liên quan tới Tuấn Đế, với tính tình của TiểuLục, không có khả năng vì quyền thế của Tuấn Đế, vậy chỉ có thể là vì con ngườiTuấn Đế.

Thập Thất nhẹ nhàng cầmtay Tiểu Lục, thấp giọng nói: “Cho dù thế nào, ta cũng sẽ cùng nàng.”