Trường Tương Tư

Chương 9



(TênHán Việt là: Mi gian tâm thượng, vô kế tương hồi tị, một câu thơ trong bài Ngựnhai hành của Phạm Trọng Yêm. Phạm Trọng Yêm, (989 - 1052),tự Hy Văn, thụy Văn Chánh, là một nhà chính trị, nhà văn, nhà quânsự, nhà giáo dục thời Bắc Tống. Ông là người huyện Ngô, TôChâu (nay thuộc Tô Châu, Giang Tô.)

Khi nắng chiều ngả vềtây, có cung nhân đến mời Tiểu Lục, nói Tuấn Đế muốn gặp hắn.

Nhìn thấy chân Tiểu Lụcbị thương, cung nhân lệnh người hầu nâng kiệu đến, Thập Thất đặt Tiểu Lục lênkiệu.

Người hầu nâng Tiểu Lục,Thập Thất đi theo bên cạnh, rảo bước trong khoảng một nén nhang, đến Triều HuyĐiện nơi Tuấn Đế xử lý chuyện triều chính hằng ngày. Mấy người hầu hạ kiệungoài cửa điện, cung nhân tiến lên bẩm tấu.

Đến khi nghe được bêntrong lệnh cho họ vào, Thập Thất ôm lấy Tiểu Lục, người hầu bên cạnh cửa điệnngăn cản Thập Thất, giọng nói của Chuyên Húc truyền đến, “Cho hắn đi vào.”

Thập Thất ôm Tiểu Lục đithẳng vào, trong điện sâu thẩm yên tĩnh, phía trước đặt một chiếc giường trầmhương nhỏ, một bạch y nam tử ngồi trên đó, dung mạo không tính là già, khoảngchừng ba mươi tuổi, nhưng trên đầu đã điểm không ít tóc bạc, tang thương khônkể. (Vì là Thần tộc nên có thể giữ dung mạotrẻ.)

Thập Thất nhẹ nhàng đặtTiểu Lục xuống, khom người hành lễ, “Thảo dân Diệp Thập Thất tham kiến bệ hạ.Mân Tiểu Lục bị thương ở chân, không tiện hành lễ, xin bệ hạ thứ tội.”

Tuấn Đế làm như chưa nghethấy gì, chỉ chăm chú nhìn Tiểu Lục.

Trước khi tiến vào điện,Tiểu Lục luôn khẩn trương, trầm mặc khác thương. Nhưng lúc này, hắn lại bìnhthản ung dung, cười nhìn Tuấn Đế, để mặc Tuấn Đế đánh giá. Sau một lúc lâu,Tuấn Đế nâng tay với Thập Thất, ý bảo hắn đứng lên.

Tuấn Đế hỏi Tiểu Lục: “Ailàm ngươi bị thương?”

Tiểu Lục cười liếc nhìnChuyên Húc, không nói gì. Chuyên Húc khom người trả lời: “Là con, hắn năm lầnbảy lượt kháng lệnh bỏ trốn, con hạ lệnh trừng phạt cái chân của hắn.”

Tuấn Đế nhìn Chuyên Húcthật sâu một lúc, hỏi Tiểu Lục: “Ngươi còn chưa dùng bữa tối?”

“Chưa ạ.”

Tuấn Đế phân phó ngườihầu bên cạnh: “Cùng ăn.”

“Dạ.” Người hầu lui rangoài, truyền gọi bữa tối.

Dùng bữa ở Trắc Điện ngaycạnh Triều Huy Điện, phòng không lớn, mấy người ngồi trên bàn ăn rất gần nhau.Tuấn Đế ngồi ở vị trí chủ, Chuyên Húc ngồi phía dưới bên trái ông, Tiểu Lụcngồi phía dưới bên phải ông, đối diện với Chuyên Húc, Thập Thất ngồi gần TiểuLục, tiện săn sóc

Theo tưởng tượng củangười bình thường, bữa tối của vua một nước cần phải rất phức tạp, nhưng bữatối của Tuấn Đế lại cực kỳ đơn giản, đơn giản như một nhà phú quý bình thườngnhất ở Đại Hoang.

Tuấn Đế ăn không nhiều,cũng không uống rượu, dáng vẻ đoan chính, cử chỉ hoàn mỹ. Chuyên Húc và ThậpThất cũng là một miếng ăn một miếng uống, từng cử chỉ hành động đều tao nhã đếnmức cảnh đẹp ý vui, nhấm nuốt, uống rượu, nâng chén, đặt bát, đều không có mộtchút tiếng động, phong thái không chê vào đâu được.

Cả Trắc Điện, chỉ có TiểuLục thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh chói tai, Tiểu Lục ăn to nói lớn, dáng vẻthô tục, ăn bắt đầu có hứng, hắn cũng không cần dùng đũa, trực tiếp lấy tay cầmthịt, miệng đầy nước canh.

Ăn xong, hai tay Tiểu Lụcbôi vào quần áo, người hầu quỳ gối bên cạnh Tiểu Lục, hai tay nâng bát ngọchình hoa sen, bên trong có cánh hoa trôi nổi. Tiểu Lục dùng tay áo lau miệng,nghi hoặc nhìn bát ngọc trong tay người hầu, bất chợt hắn như hiểu ra, nhanhtay cầm lấy bát ngọc hoa sen, uống ừng ực, lấy nước rửa tay làm nước uống,người hầu kinh hãi mở to hai mắt mà nhìn, Tiểu Lục cười với hắn, trả lại bátngọc cho hắn, “Cảm ơn nhé!”

May mắn những người đóđều là cung nhân hầu hạ Tuấn Đế, sớm dưỡng thành tính tình trầm mặc cẩn thận,chỉ kinh hãi trong chớp mắt, lập tức khôi phục bình thường, cho rằng chưa nhìnthấy cái gì, vẫn hầu hạ Tiểu Lục cung kính như trước. Chẳng qua lần sau trướckhi bưng lên cái gì, nhất định sẽ nhỏ giọng báo cách dùng.

Không biết Chuyên Húc bịâm thanh của Tiểu Lục làm phiền, hay đã ăn no, hắn đặt đũa xuống, vừa uống rượuvừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Tiểu Lục, còn Tuấn Đế từ đầu đến cuối lại khôngcó phản ứng gì với hành vi của Tiểu Lục.

Tiểu Lục ăn thịt xong,không chịu bỏ qua tủy xương, làm như thường ngày, dùng sức mút tủy xương vàomiệng, phát ra tiếng mút chụt chụt tư tư, dù ngày thường, mọi người vừa ăn vừanói chuyện đều phát ra âm thành, không có gì kỳ lạ cả, nhưng lúc này đang ởtrong điện của quân vương, nhóm người hầu còn không dám thở mạnh, thế nên tiếngmút tủy xương của Tiểu Lục quả thực vang vọng như tiếng sấm

Nhóm người hầu cứng ngườitại chỗ, không dám nhúc nhích, lòng kinh hoàng theo tiếng mút của Tiểu Lục,Thập Thất vẫn trấn tĩnh, mặt không biểu cảm, chậm rãi dùng cơm, Chuyên Húc lạiphiền chán nhíu mày.

Rốt cuộc Tuấn Đế nhìn vềphía Tiểu Lục, rốt cuộc Tiểu Lục cũng nhận thấy không khí trong điện thật quáidị. Hắn ngậm xương, tròng mắt đảo qua đảo lại một vòng, ngại ngùng phun xươngra ngoài, một người hầu nhanh tay lẹ mắt bắt được.

Tiểu Lục cười, chắp tayvới Tuấn Đế, “Ta là người thôn quê, lần đầu ăn những món ngon như vậy, khônghiểu quy củ, mong bệ hạ không trách phạt.”

Tuấn Đế nhìn Tiểu Lụcchăm chú, một lúc lâu sau hỏi: “Ngày thường ngươi thích ăn gì?”

“Ta ấy à, cái gì cũngthích ăn, nhưng thích nhất là thịt dê nướng.”

“Còn đồ ăn vặt?”

“Cổ vịt, chân gà…” TiểuLục nuốt nước miếng một cái, “Còn cả chân ngỗng.”

“Thích vị gì? Ta bảo ngựtrù (nhà bếp) làmcho ngươi, còn kịp ăn một ít trước khi ngủ nghe chuyện xưa.”

Tiểu Lục trầm mặc, nhìnTuấn Đế.

Nghi ngờ bắt đầu nổi lêntrong mắt Chuyên Húc, tay hơi run rẩy, rượu vẩy lên người hắn mà hắn không pháthiện, chỉ chăm chú nhìn Tiểu Lục.

Tiểu Lục bỗng cười, “Vịgì cũng được, người nhà quê không kén chọn.”

Tuấn Đế phân phó ngườihầu ở phía sau: “Mỗi vị đều làm một phần.”

Tiểu Lục quay đầu nói vớiThập Thất: “Ta ăn no rồi, mun trở về nghỉ ngơi.”

Thập Thất hành lễ vớiTuấn Đế, Tuấn Đế nói: “Ngươi đưa Tiểu Lục trở về.”

Thập Thất ôm lấy TiểuLục, đi ra cửa điện. Chuyên Húc không nhịn được đứng lên, nhìn Tiểu Lục chằmchằm, biết thân ảnh Tiểu Lục biến mất, hắn xoay mạnh người, vội vàng hỏi TuấnĐế: “Sư phụ, hắn là ai?”

Tuấn Đế hỏi hắn: “Con chorằng hắn là ai?”

“Lúc sư phụ muốn con đưahắn về, từng nói có lẽ hắn là cố nhân của con, con vốn cho rằng hắn là con củatội vương năm đó tạo phản, nghe nói trong đó có một phi tử giỏi sử dụng độc,còn từng có ý đồ hại sư phụ, Tiểu Lục cũng giỏi sử dụng độc. Con cho rằng…Nhưng, nhưng sư phụ, vừa rồi người nói hắn có thể vừa ăn vặt vừa nghe chuyệnxưa trước khi ngủ, Tiểu Yêu, Tiểu Yêu…” Chuyên Húc vừa khẩn trương vừa hưngphấn, còn cả sợ hãi nữa, giọng hắn run run, gần như không nói ra được, “Muộimuội hồi nhỏ thích vừa nghe cô cô kể chuyện vừa ăn vặt. Vì buổi tối có thể ănvặt, nên cơm tối không chịu ăn tử tế, cô cô răn dạy nàng, nàng còn mạnh miệngnói cha cho phép ăn vặt.”

So với sự thất thố củaChuyên Húc, Tuấn Đế bình tĩnh không có một chút gợn sóng, “Ta không nhìn rahuyễn hình thuật của hắn, cũng không biết hắn rốt cuộc là ai.”

Chuyên Húc ngồi quỳ trướcmặt Tuấn Đế, ngơ ngác sững người, sau một lúc lâu, mới nói: “Sư phụ khẳng địnhcũng rất nghi ngờ?”

Tuấn Đế không nói gì,Chuyên Húc nhảy dựng lên, phóng ra ngoài, “Con đến hỏi nàng, con hỏi xem nàngrốt cuộc là ai, vì sao không chịu nhận con.”

“Đứng lại!”

Giọng điệu lạnh lùng củaTuấn Đế làm Chuyên Húc dừng bước chân, Chuyên Húc không hiểu quay đầu, “Chẳnglẽ sư phụ không muốn biết sao? Tiểu Yêu là con gái của ngài mà!”

Tay phải của Tuấn Đế vuốtchiếc nhẫn bạch cốt trên ngón út tay trái, thong thả xoay xoay vòng vòng, “Hắnlà ai, không phải do chúng ta quyết định, mà là do chính hắn quyết định

Chuyên Húc không hiểu,nhưng biết sư phụ không nói lời vô nghĩa, hắn chỉ có thể ngồi quỳ xuống, imlặng nghe.

“Thế gian này tổn thươngkhông chỉ vì điều mang tên cái ác, rất nhiều tổn thương đều vì điều mang tênyêu thương. Con muốn biết hắn là ai, ta cũng muốn biết. Nhưng không cần cấpbách hỏi hắn, cho hắn thời gian, để cho chính hắn nói cho chúng ta biết.”

Chuyên Húc lắc đầu, “Conkhông hiểu rõ vì sao…”

Tuấn Đế đứng lên, đi racung điện, “Con sẽ hiểu rõ.”

Chuyên Húc ngồi ngơ ngácthật lâu mới đứng lên, chạy bước thấp bước cao, giống như kẻ say rượu, trở vềHoa Âm Điện.

Tiểu Lục và Thập Thất dựalưng vào cây cột ở hành lang, hóng mát ngoài điện. Trên đùi Thập Thất đặt mộtcái khay thủy tinh, có măng cụt, vải, sơn trà, long nhãn… Hoa quả đủ loại màusắc hình dạng. Thập Thất bóc vỏ một quả long nhãn, đưa cho Tiểu Lục, Tiểu Lụcnói: “Không thích.”

Thập Thất bỏ vào miệngmình, lại bóc vỏ quả măng cụt, đưa một nửa cho Tiểu Lục, Tiểu Lục ăn một múi.

Nhìn thấy Chuyên Húc,Thập Thất lễ phép đứng dậy, chắp tay làm lễ, Tiểu Lục vẫn nằm không nhúc nhích,chỉ tùy tiện cười vẫy vẫy tay.

Chuyên Húc đi qua, ngồixuống đối diện họ.

Những hình ảnh từ khiquen Tiểu Lục tới nay lướt qua đầu hắn như cưỡi ngựa xem hoa.

Hắn hạ lệnh dùng cực hìnhvới nàng, làm cho hai tay nàng cốt nhục chia lìa, coi như đã kết thù lớn, nhưngnàng lấy thân bảo vệ hắn, liều chết cứu giúp hắn. Hắn lại nghi ngờ cứu giúp làđể được ban ơn, chẳng qua chỉ là bắt đầu một âm mưu.

Lúc bị Cửu Mệnh TươngLiễu đuổi giết, chiếc túi thơm để đuôi hồ ly trắng bị văng ra nhưng không mất,mà lại thấy trong ngực hắn.

Hắn bị mũi tên của PhòngPhong thị xuyên thủng ngực, hắn lợi dụng lòng nàng gọi nàng tới, thậm chí quyếtđịnh khi tất yếu, sẽ dùng tên xuyên thủng ngực nàng, lấy vết thương của hắnnhiễm lên vết thương của nàng, làm cho nàng cũng bị máu chảy không ngừng, dẫndụ và bức bách Đồ Sơn Cảnh đi tìm Phòng Phong Ý Ánh lấy thuốc cầm máu, hắn sẽphái người nhân cơ hội cướp lấy. Nhưng nàng không chút do dự đến tìm Đồ SơnCảnh, trộm bông tuyết vì hắn.

Nàng hạ cổ hắn, tuy nàngnói chỉ là đau đớn, không có nguy hại gì khác, nhưng hắn chưa bao giờ tin. Nàngviện đủ mọi cớ, chậm chạp không chịu giải cổ cho hắn, hắn cho rằng nàng có mưuđồ, muốn dùng cổ áp chế hắn. Nàng nhắn cho Ổ Trình cổ đã được giải, vậy mà sauđó, trong thời gian dài không có cảm giác đau đớn, hắn vẫn không tin nàng thậtsự đã giải cổ.

Vì sư phụ muốn gặp nàng,hắn cho rằng nàng là con của tội vương, tiếp cận hắn là muốn lợi dụng thân phậncủa hắn, lấy ân tác loạn, hắn ra tay ác độc, nàng lại chỉ nhìn hắn cười, trongnụ cười rõ ràng không có oán trách, ngược lại là vui mừng, vui mừng vì hắn lạnhlùng tàn khốc.

Còn rất nhiều lần uốngrượu khi ngắm tuyết rơi…

Nghĩ lại từng sự việc,từng chi tiết, tất cả đã sớm đặt trước mắt hắn, nhưng vì lòng hắn đa nghi, lạnhlùng hà khắc mà làm như không thấy.

Chuyên Húc nhìn hai chânTiểu Lục, bọc gỗ nối xương, lại cuốn một vòng vải trắng, nhìn qua thật là ngốc.

Bàn tay Chuyên Húc hướngvề phía chân Tiểu Lục, Thập Thất cho rằng hắn muốn thương hại Tiểu Lục, ra taynhư gió, lấy tay làm kiếm, đâm về phía hắn. Thập Thất vốn tưởng Chuyên Húc sẽlui lại, không ngờ Chuyên Húc không hề né tránh, ngón tay đâm trúng vào cánhtay hắn, máu tươi chảy xuống.

Tay Chuyên Húc phủ lênchân Tiểu Lục, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”

Tiểu Lục xoay đầu, nhắmmắt lại, “Không đau.”

Chuyên Húc có nghìn câuvạn chữ cuồn cuộn trong ngực trong bụng, giày xéo hắn như sắp phá nát, nhưnghắn không dám mở miệng. Hơn ba trăm năm, hắn đã không còn là cậu bé đẩy xích đudưới gốc phượng hoàng. Cha mẹ đều mất, lưu lạc tha hương, ăn nhờ ở đậu, hắnmang mặt nạ quá lâu, đã không biết nên vui sướng thật tình như thế nào, bithương thật tình như thế nào. Hắn đã học được cách dùng quyền mưu để thao túnglòng người, mà lại quên làm thế nào để tiếp cận lòng người; hắn đã học được cácloại thủ đoạn để đạt được mục đích, mà lại quên bày tỏ tâm ý như thế nào.

Chuyên Húc đứng lên, nóivới Thập Thất: “Chăm sóc nàng cho tốt.”

Chuyên Húc đi ra cửađiện, đi không mục đích trong bóng đêm. Trong Thừa Ân Cung cây hoa tươi tốt,hoa hiếm cây lạ chỗ nào cũng có, buổi tối gió to làm những cánh hoa rơi nhưtuyết, thơm ngát từng trận, nhưng ở nơi góc biển đất khách quê người này khôngcó hoa phượng hoàng đỏ lửa, lúc hoa nở rực rỡ như ánh bình minh, lúc hoa rơinhư ánh lửa bay múa.

Thập Thất thấy Tiểu Lụcluôn nhắm mắt. Nghe được tiếng bước chân của Chuyên Húc đi xa, khóe mắt TiểuLục lăn xuống từng giọt nước mắt.

Thập Thất ôm Tiểu Lục vàolòng.

Tiểu Lục chôn mặt trênđầu vai hắn, nước mắt rơi như mưa.

Hơn ba trăm năm, nàng đãkhông còn là cô bé ngồi trên xích đu dưới gốc phượng hoàng.

Nàng từng lưu lạc nơi núisâu, ăn tươi nuốt sống như dã thú; nàng từng bị nhốt trong lồng, bị chăn nuôi nhưchó như mèo; nàng từng bị người ta đuổi giết, nàng cũng từng giết vô số người.Cuộc đời nàng chính là lời nói dối, máu tươi, chết chóc, tất cả mọi người đềulừa gạt, nàng không biết nên tin tưởng ai, không biết nên lấy thân phận nàođứng trước mặt mọi người.

Mãi cho đến đêm khuya,Tiểu Lục và Thập Thất đã nghỉ ngơi, Chuyên Húc vẫn không trở về.

Sáng hôm sau, khi TiểuLục ngủ dậy, Chuyên Húc đã rời đi.

Chạng vạng, Chuyên Húctrở lại Hoa Âm Điện.

Tiểu Lục vẫn mang dáng vẻngày trước, cợt nhả, vẫy tay chào hỏi Chuyên Húc.

Chuyên Húc ngoài vẻ mặtlạnh, không có vẻ mặt tươi cười và rất lãnh đạm với Tiểu Lục ra, mọi việc khácđều bình thường.

Chuyên Húc nói với ThậpThất: “Nếu ban ngày ở trong điện buồn thì bảo tì nữ dẫn ngươi đến Y Thanh Viên,trong vườn rộng rãi có thể chèo thuyền trên sông, cũng có dòng suối nhỏ, hoathơm cỏ lạ, chim bay cá nhảy đều có, là một nơi thích hợp để giải buồn.”

Thập Thất nói: “Được.”

Chuyên Húc nói: “Khôngnên ngồi trên đất.”

Thập Thất liếc nhìn TiểuLục, trả lời: “Đã biết.”

Chuyên Húc không cầnnhiều lời nữa, trở về phòng mình, cơm tối cũng ăn một mình trong phòng.

Y sư nói chân của TiểuLục cần ít nhất một tháng mới đỡ, nhưng thực tế sau mười ngày, Tiểu Lục đã cóthể chống nạng đi chậm được rồi.

Y sư vô cùng kinh ngạctrước tốc độ hồi phục của Tiểu Lục, dặn dò Tiểu Lục, “Trước khi chân liền, phảitĩnh dưỡng nhiều, bây giờ liền rồi thì hãy cố gắng vận động, dần dần, sẽ đi lạibình thường được.”

Tiểu Lục rất nghe lời ysư, thường xuyên chống nạng đi tới đi lui.

Tuấn Đế không thườngxuyên triệu kiến Tiểu Lục, ba bốn ngày mới gặp một lần, mỗi lần gặp mặt cũngnói rất ít, “Lúc vui thích uống rượu gì?” “Thích màu gì?” “Thích hoa cỏ gì?”“Thích…”

Nhưng ở trong Hoa ÂmĐiện, thứ hắn thích không đâu không có, chỉ cần Tiểu Lục từng nói thích, nhấtđịnh sẽ xuất hiện. Có một lần Tuấn Đế hỏi Tiểu Lục “Thích cái gì”, Tiểu Lục vôsỉ trả lời “Thích nhất là tiền, tốt nhất ngày ngày có thể nằm lăn lộn trên núitiền”. Ngày hôm sau, khi Tiểu Lục thức dậy, liền nhìn thấy trong đình viện cómột núi tiền, không phải châu báu, cũng không phải ngọc thạch, mà là từng chồngtừng cục tiền, chất cao như núi.

Nhìn núi tiền lóe sángchói mắt đó, Tiểu Lục đen mặt. Chuyên Húc đã mười ngày không lộ chút ý cườicũng bật cười to, ngay cả Thập Thất từ trước đến nay luôn ít nói cũng khôngnhịn được nở nụ cười, chân thành nói với Tiểu Lục: “Ta chưa từng thấy nhiềutiền như vậy.”

Nghe được tiếng cười củaChuyên Húc, Tiểu Lục ném gậy xuống, nhào vào núi tiền, lăn lộn mấy vòng.

Thập Thất cười hỏi: “Vuivẻ không?”

“Lăn đau nhức cả người.”Tiểu Lục nằm trên núi tiền, mạnh miệng nói, “Nhưng ít nhất ta cũng biết lăn lộntrên núi tiền có cảm giác gì.”

Chuyên Húc và Thập Thấtđều cười.

Nhóm tì nữ ra ra vào vào,luôn đi vòng quanh núi tiền. Tiểu Lục và Thập Thất ở trong sân hóng mát, dù ởgóc độ nào, cũng nhìn thấy vô số tiền đang lấp lóe lấp lóe.

Một đêm trăng sáng, TiểuLục hiếm khi có chút nhã hứng, muốn ngắm trăng một chút, đẩy cửa sổ ra, chỉthấy một núi tiền đứng lặng nguy nga lóe sáng.

Ngồi ở đây trước mặt làtiền, bất kể là cảnh đẹp hay là mỹ nhân, đều ảm đạm nhạt nhòa.

Tiểu Lục thật sự khôngchịu nổi, nói với người hầu: “Chuyển núi tiền đi.”

Người hầu cung kính trảlời: “Đây là ý chỉ của bệ hạ, công tử muốn chuyển núi tiền, phải đi cầu bệ hạchấp thuận.”

Lần sau, khi Tuấn Đếtriệu kiến Tiểu Lục, lần đầu tiên Tiểu Lục chủ động nói với Tuấn Đế: “Ta khôngthích núi tiền.”

Mặt Tuấn Đế không biểucảm, hơi hơi gật đầu, chỉ có Chuyên Húc rất quen thuộc thân cận với ông mới cóthể nhìn ra trong mắt Tuấn Đế lóe lên ý cười.

Kể từ đó, mỗi lần Tuấn Đếhỏi Tiểu Lục thích cái gì, Tiểu Lục đều không dám nói hươu nói vượn, tận lựctrả lời chi tiết. Bằng không làm thứ mình không thích ngày ngày đặt trước mắttrong tay, thật sự là chịu tội.

Chân của Tiểu Lục dần dầnhồi phục hơn, không cần chống nạng nữa, chỉ cần chống một chiếc gậy, mượn lựcmột chút là đi được, thậm chí có thể ném gậy chậm rãi đi được một đoạn.

Tiểu Lục là người khôngthể gò bó, chân vừa linh hoạt một chút đã lập tức không thỏa mãn chỉ đi lạitrong Hoa Âm Điện.

Vào lúc mặt trời sắpxuống núi, nàng thích chống gậy đi đưới ánh mặt trời, thẳng đến khi mồ hôi chảyđầy người, nàng mới chịu dừng lại.

Thập Thất sẽ bước chậmbên cạnh nàng.

Tiểu Lục tiếp tục lảinhải: “Đám đàn ông đều thích mỹ nhân không đổ mồ hôi, nhưng thực tế mỹ nhânkhông đổ mồ hôi tốt nhất không cần cưới. Cuộc sống luôn tràn đầy những chuyệnlung tung rối loạn, không tránh được bực mình phiền lòng, tất cả những gì khôngvui đều bưng bít trong thân thể. Nếu ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, đi nhanh mộtvòng, thoải mái đổ mồ hôi một trận, thì những gì không vui đều thoát ra theo mồhôi. Thân thể thông suốt thì phụ nữ mới có thể rộng lòng, không tính toán chili. Giống như ta vậy, gần đây ta rất phiền lòng, nhưng vừa đi vừa thông suốt,tâm tình đã tốt hơn rất nhiều.

Thập Thất đưa mắt nhìnTiểu Lục, mỉm cười không nói lời nào.

Bỗng nhiên, có tiếng chimhót từ không trung truyền đến, một con huyền điểu (chimđen) đáp xuống, dừng bên cạnh Tiểu Lục, thân mìnhnghiêng về trước, đầu cúi thấp giống như đang hành lễ với Tiểu Lục, lại giốngnhư đang mời Tiểu Lục sờ đầu nó.

Tiểu Lục lui về sau từngbước, gậy bị rơi xuống, người xiêu xiêu vẹo v

Thập Thất muốn đỡ nàng,Tuấn Đế và Chuyên Húc đi tới, Tuấn Đế giơ tay lên, một lực lượng mạnh mẽ ngăntrở Thập Thất, Thập Thất nhìn ra huyền điểu không có ý tổn thương Tiểu Lục, hắnkhông phản kháng mà lẳng lặng nhìn.”

Huyền điểu thấy Tiểu Lụckhông để ý đến nó, hoang mang vẹo đầu, đi từng bước lên trước, đuổi tới chỗTiểu Lục.

Tiểu Lục càng lùi càngnhanh, nó cũng càng chạy càng nhanh. Tiểu Lục ngã trên mặt đất, huyền điểu lạicho rằng Tiểu Lục đang chơi đùa với nó, khoan khoái kêu một tiếng, thu hẹpcánh, nằm trên đất lăn qua lộn lại. Sau khi lăn mấy vòng, nó lại rướn cổ lên,ló đầu ra, tiến đến bên người Tiểu Lục.

Tiểu Lục nhìn nó chằmchằm, không chịu chạm vào nó. Huyền điểu tựa như đang đau lòng, bi thương kêu ôô, rúc đầu vào tay Tiểu Lục, đập đập lên tay nàng, điệu bộ bất an muốn nàng xoađầu nó. Tiểu Lục rốt cuộc không thể làm gì khác đành vươn tay, sờ sờ đầu nó.

Huyền điểu chớp cánh,nghển cổ hát vang, sung sướng dạt dào làm những người đứng xem cũng phải xúcđộng.

Tiểu Lục vịn vào ngườihuyền điểu, đứng lên: “Ngươi ấy, ăn gì mà béo thế hả?” Nói xong, ngẩng đầu lênmới nhìn thấy Tuấn Đế và Chuyên Húc.

Tiểu Lục cười gượng, chỉvào huyền điểu nói: “Con chim béo này rất có duyên với ta, chắc là chim cáirồi.”

Tuấn Đế nói: “Con huyềnđiểu này là ta chọn cho con gái lớn Tiểu Yêu làm tọa kỵ, khi đó nó vẫn còn làquả trứng, Tiểu Yêu ngày ngày ôm nó ngủ, sau khi nó ấp nở, người đầu tiên nhìnthấy chính là Tiểu Yêu, Tiểu Yêu đặt tên cho nó là Viên Viên (Tròntrịa, tròn tròn), ngày nào cũng hỏi bao lâu nữa mới có thể cưỡi ViênViên bay lên bầu trời. Ta luôn trả lời rằng ‘Chờ các con lớn lên’ Viên Viên đãsớm cao lớn, nhưng đến nay Tiểu Yêu vẫn chưa về.”

Tiểu Lục chắp tay bồitội, “Thảo dân không biết đây là tọa kỵ của vương cơ, vừa rồi mạo phạm,kínhnhìn Tiểu Lục trong chớp mắt, một lời chưa nói mà rời đi cùng Chuyên Húc.

Tiểu Lục thấy họ đi xa,đỡ cánh tay Thập Thất ngồi xuống tảng đá. Huyền điểu cũng bu lại, Tiểu Lục hấtnó, “Đừng làm phiền ta, tự đi chơi đi.”

Huyền điểu Viên Viên tủithân cọ cọ trong tay Tiểu Lục, giương cánh bay đi.

Tiểu Lục nghỉ ngơi mộtlát, nói cười với Thập Thất: “Về thôi.”

Thập Thất đưa gậy chonàng, cùng Tiểu Lục trở lại Hoa Âm Điện.

Tiểu Lục có thể ném gậyxuống mà đi chầm chậm.

Nàng thích đi từ Hoa ÂmĐiện đến Y Thanh Viên, nhưng không tiến vào vườn, chỉ nghỉ ngơi một lát dướibóng cây bên ngoài, rồi chậm rãi đi từ vườn trở về Hoa Âm Điện.

Một ngày nọ, thời tiếtcực kỳ nóng bức, Thập Thất và Tiểu Lục đi đến Y Thanh Viên, đầu Tiểu Lục chảyđầy mồ hôi, gò má cũng bị phơi nắng đỏ rực.

Lúc ngồi dưới bóng câynghỉ mát, Tiểu Lục uống một ngụm nước, thở dài: “Nếu lúc này có dưa hấu ướplạnh ăn thì thật tốt.”

Thập Thất đứng lên, “Tathấy tì nữ ngâm dưa và trái cây trong đá, ta đi lấy một quả dưa hấu.”

Tiểu Lục cười nói: “Chỉthuận miệng thôi mà, lúc nào trở về ăn sau.”

“Ta đi một lát thôi, rấtnhanh.” Thập Thất chạy đi thật nhanh.

Tiểu Lục đặt bình nướcsang một bên, chờ ăn dưa hấu.

Tiểu Lục nhớ hồi nhỏ, rấtthích nghịch nước, trời nóng thường xuyên ngâm mình trong nước không chịu ra.Để dỗ nàng ra ngoài, mẹ luôn bưng một đĩa dưa hấu tới, đi đi lại lại trên bờ,vừa đi vừa ăn, cho thấy nếu con không ra, mẹ sẽ ăn hết luôn. Khi đó, nàng sẽvội vàng bò lên b tới bên mẹ, há to miệng ra chờ mẹ bón.

Một nhóm người đi về phíavườn, Tiểu Lục đang suy tư không để tâm, chỉ tùy ý nhìn lướt qua đó, thấy khôngphải là người mình quen biết nên vẫn ngồi như trước.

Một thiếu nữ xinh đẹp đigiữa hướng về phía nàng, nổi giận đùng đùng trừng mắt với Tiểu Lục, “Ngươi,ngươi, sao ngươi lại ở đây?”

Lúc này Tiểu Lục mới cẩnthận nhìn thiếu nữ, ngũ quan không quen, nhưng lại giống như từng quen biết,nhìn cách ăn vận trang điểm của nàng, Tiểu Lục đã biết nàng là ai.

Thì ra, dung mạo thật củaA Niệm lại xinh đẹp như thế, là một mỹ nhân không hơn không kém, Tiểu Lục mỉmcười nói: “Ta, ta, tại sao ta lại không thể ở đây?”

A Niệm tức đến to đầu,“Nơi này là nhà của ta! Dân đen nhà ngươi, đương nhiên không thể ở đây! Ngườiđâu, bắt hắn lại!”

Hải Đường và một thị nữkhác túm hai cánh tay Tiểu Lục, xách Tiểu Lục lên.

A Niệm không đi dạo trongvườn mà vội vã trở về.

Tiểu Lục bị hai thị nữtúm, nàng lười phản kháng phí sức, để mặc họ kéo đi.

Vào Hàm Chương Điện của ANiệm, A Niệm bày ra bộ dáng quan viên thẩm vấn phạm nhân, quát hỏi Tiểu Lục:“Nói, ngươi có biết sai không?”

Tiểu Lục không sợ hãi, cườitít mắt đánh giá bốn phía.

Hải Đường cũng có rấtnhiều căm tức với Tiểu Lục, thấy bây giờ Tiểu Lục vẫn mang dáng vẻ bình chânnhư vại, nàng đá một phát vào đầu gối Tiểu Lục, Tiểu Lục ngã xuống trước, quỳgối trước mặt A Niệm.

A Niệm nhìn Tiểu Lục từtrên cao, “Hừ, rốt cuộc ngươi cũng rơi vào tay ta! Chuyên Húc ca ca nói ngươiđã cứu huynh ấy một mạng, vậy ta sẽ không cần cái mạng của ngươi, nhưng tộichết có thể miễn, còn tai vạ thì khó thoát khỏi! Ngàó… Ngày đó… ngươi… Ta… Tanhất định phải báo thù rửa hận!” A Niệm nhớ tới ngày đó Tiểu Lục sờ loạn trênlưng mình, nước mắt lại vọt ra hốc mắt, Chuyên Húc hỏi nàng mấy lần, nàng xấuhổ không nói cho Chuyên Húc biết, khi trở về Ngũ Thần sơn, A Niệm mới ấm ứckhóc lóc kể lể với mẹ một lần, nhưng mẹ… Chỉ biết ôm nàng, vỗ nàng lưng.

A Niệm kêu to: “Giơ tayhắn lên.”

Hai thị nữ nắm tay TiểuLục giơ lên, A Niệm nhìn tay Tiểu Lục, cân nhắc xem nên sử dụng hình phạt gì,nhưng từ nhỏ A Niệm đã được che chở rất chu đáo, căn bản chưa từng thấy nhữngcực hình ác độc, hình phạt nghiêm trọng nhất mà nàng biết chính là đánh chết.Vì Chuyên Húc, không thể đánh chết Tiểu Lục, A Niệm chỉ có thể tâm không camtình không nguyện nói: “Đánh tay hắn!”

Hải Đường cầm cây gậy làmtừ cây mun vạn năm tới, hung hãn đánh xuống.

Trên môi Tiểu Lục treo ýcười, cố ý khiêu khích: “Lưng ngươi vừa mềm mại vừa thơm tho, cho dù đánh gãytay ta, sờ một cái cũng đáng giá. Từ sau lần được sờ đó, ta vẫn luôn mong nhớngày đêm…”

A Niệm tức đến run rẩy,sắc mặt trắng xanh, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Phong tục Cao Tân bảothủ, nặng nhất lễ nghi, sau khi Tuấn Đế đăng cơ, phong tục phần nào phóng túnghơn, lễ nghi không nghiêm cẩn như trước, nhưng thân thể của vương cơ… Thị nữkinh hãi ngây người, Hải Đường không dám để Tiểu Lục nói hươu nói vượn, lệnhcho một tì nữ làm việc nặng cởi giày thêu xuống, nhét vào miệng Tiểu Lục, “Chocái miệng thối của ngươi nói bậy nữa này!”

Hải Đường nói với A Niệm:“Vương cơ, tên vô liêm sỉ này có cừu oán với ngài, tự nhiên nói hươu nói vượnchọc giận ngài, hủy danh dự của ngài, ngài đừng trúng quỷ kế của hắn.”

Mấy thị nữ đều nghe ralời cảnh báo của Hải Đường, cũng không tin Tiểu Lục linh lực thấp kém mà có thểcó cơ hội tới gần vương cơ linh lực không kém, vội rối rít khuyên A Niệm, mộttì nữ mau mồm mau miệng nói: “Chuyên Húc vương tử là Hiên Viên vương tử, nhưngkhông phải Cao Tân vương tử của chúng ta, chỉ là sống nhờ ở đây, dựa vào bệ hạmà sống, vương cơ cần gì phải coi trọng ý của hắn? Muốn giết thì giết, rồi saunói với bệ hạ, bệ hạ nhất định sẽ không trách.”

A Niệm đã tức giận tớicực điểm, hạ lệnh: “Đánh! Đánh tay trước, sau đó tát, đánh chết, ta chịu tráchnhiệm!”

Hai thị nữ cầm gậy gộcđánh bùm bùm liên tục.

Tiểu Lục cười không nổi,tâm thần đặt toàn bộ vào lời nói vừa rồi của tì nữ. Nghe như chỉ là một câu tùyý, nhưng thực tế lộ ra rất nhiều tin tức. Từ khi Chuyên Húc còn ít tuổi đã bịHoàng Đế đưa đến Cao Tân, nói hắn là cháu trai, Hoàng Đế dùng điều đó để hứahẹn với Tuấn Đế, sẽ không tiến công đánh Cao Tân. Hơn hai trăm năm qua, hắn chưabao giờ trở về Hiên Viên, trong mắt mọi người, nhìn qua hắn có danh vọng củaHiên Viên vương tử, nhưng thực tế chỉ là đứa con bị vứt bỏ, sống nhờ sống gửi.

Thập Thất cầm dưa hấu ướplạnh vội vàng trở lại, nhưng không nhìn thấy Tiểu Lục. Hắn theo dấu vết tìm tớiđây, bị thị vệ ngoài điện ngăn lại.

Thập Thất nghe thấy trongđiện truyền đến tiếng đánh đập, không để ý bị ngăn cản, mạnh mẽ muốn đi vào bêntrong, lại rước lấy càng nhiều thị vệ bao quanh hắn.

Vì A Niệm là con gái duynhất của Tuấn Đế, nên bọn thị vệ không dám coi nhẹ, lập tức phái người đi bẩmbáo Tuấn Đế. Cung điện của mẫu thân A Niệm là Tĩnh A vương phi cách Hàm ChươngĐiện không xa, thị nữ thân cận lo sợ ra hiệu cho bà, nói có người tập kích cungđiện của vương cơ, Tĩnh An vương phi gấp gáp chạy qua đó. (Bàvương phi này vừa câm vừa điếc nên phải dùng tay ra hiệu.)

Bà vội vàng đi vào cửađiện, thấy sắc mặt A Niệm tuy khó coi, nhưng quần áo sạch sẽ, hiển nhiên khôngbị thương.

A Niệm nhìn thấy mẹ, lậptức nặn ra vẻ mặt tươi cười, vừa ra hiệu vừa hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Tiểu Lục luôn cúi đầu,mặc cho thị nữ đánh, lúc này nghe được tiếng kêu của A Niệm, thân mình nàng hơirun, muốn ngẩng đầu lên, lại không dám nhìn. Người phụ nữ này mặc dù không phảivương hậu, nhưng cũng là người phụ nữ duy nhất của Tuấn Đế, cả thiên hạ dườngnhư không ai từng gặp bà, chỉ nghe đồn Tuấn Đế tàng kiều, chỉ cần mình bà là đủ(Tàng kiều ý là giấungười đẹp.)

Không nghe thấy tiếng nóichuyện của vương phi, chỉ nghe thấy A Niệm hạ lệnh: “Dừng tay!”

Tiểu Lục chậm rãi ngẩngđầu lên, khoảnh khắc nhìn rõ dung mạo của vương phi, tim gan tan nát, đau đớngào thét: “Mẹ, mẹ…” Miệng nàng bị nhét giày thêu, phát ra tiếng nói hàm hồ, haitay liều mạng vươn về phía trước, giãy giụa điên cuồng, muốn tránh thoát taycủa thị nữ, nắm lấy thiếu phụ mặc váy áo xanh, yêu kiều duyên dáng kia.

Hai tay Tiểu Lục máu thịtlẫn lộn, thiếu phụ hoảng sợ, lui về phía sau. A Niệm vội ôm lấy mẹ, hét lớn:“Mau ngăn tiện dân đó lại!”

Bọn thị nữ sợ Tiểu Lụclàm vương phi bị thương, căm hận đè ép Tiểu Lục, dùng cả tay và chân, chặt chẽkhống chế nàng. Tiểu Lục tựa như phát điên, sức lực mạnh lạ thường, không quantâm mà giãy giụa, muốn nắm lấy vương phi.

“Mẹ, mẹ…” Tiểu Lục nức nởnghẹn ngào trong cổ họng nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

Vương phi kinh sợ nhìnnàng như nhìn chó điên, lệ rơi như mưa trên mắt Tiểu Lục, vươn tay về phíavương phi, nàng chỉ muốn nắm lấy mẹ mình, không cho mẹ rời đi nữa, “Mẹ, mẹ…đừng vứt bỏ con.”

Nàng muốn hỏi rõ ràng, vìsao năm đó mẹ vứt bỏ con? Rõ ràng mẹ đã đồng ý sẽ tới đón con, vậy mà một đikhông trở về, chẳng lẽ con làm sai cái gì? Cho dù con làm sai cái gì, mẹ cứ nóivới con, con sẽ sửa! Chỉ cần mẹ đừng rời xa con! Chẳng lẽ con thật sự là nghiệtchủng như người ta nói, căn bản không nên sống làm gì? Mẹ, mẹ nói với con, vìsao mẹ không cần con?

Khi Tuấn Đế và Chuyên Húcchạy tới, liền nhìn thấy người Tiểu Lục đầy máu, bị mấy tì nữ ấn ngã xuống đất,nàng vừa dùng sức giãy giụa, vừa ngửa đầu lên, nhìn chằm chằm vào vương phi, lệchan chứa trên mặt, duỗi hai tay, cần xin bà đừng rời đi, “Mẹ, mẹ…”

Thân mình Tuấn Đế run rẩydữ dội, thậm chí đứng cũng không vững.

Đầu Chuyên Húc nổ tung,hắn vọt lên như điên, đẩy mọiôm lấy Tiểu Lục, “Tiểu Yêu, Tiểu Yêu, bà ấy khôngphải, bà ấy không phải là… Cô cô!”

Chuyên Húc rút giày trongmiệng nàng ra, bóp nát. Thân thể Tiểu Lục run rẩy, run rẩy như một mảnh lá khô,“Mẹ, đó là mẹ, ca ca, muội muốn hỏi mẹ, vì sao không cần muội, có phải vì muộikhông ngoan không? Muội nhất định sẽ nghe lời, muội sẽ thật ngoan ngoãn…”

Chuyên Húc vùi đầu trêncổ Tiểu Lục, lệ rơi xuống từng giọt, “Bà ấy không phải cô cô, cô cô đã chếttrận. Bà ấy là Tĩnh An vương phi, chỉ có dung mạo giống cô cô thôi.”

Tiểu Lục run cầm cập,phát ra tiếng kêu khóc thất thanh như tiếng sói, “Mẹ nói sẽ tới đón muội, mẹnói sẽ tới đón muội, muội chờ mẹ hơn bảy mươi năm! Mẹ vẫn không tới, mẹ khôngcần muội! Muội không trách mẹ, muội chỉ muốn hỏi rõ ràng vì sao…”

Chuyên Húc ôm chặt nàng,giống như hồi nhỏ, sau khi phụ thân hắn chết trận, mẫu thân hắn tự sát, nàng ômchặt hắn bao đêm.

Tiếng khóc của Tiểu Lụcdần dần nhỏ lại, thân thể vẫn run, nàng có thể cảm nhận được nước mắt của ca calặng lẽ rơi vào cổ áo mình, hắn vẫn giống hồi nhỏ, dù đau lòng đến đâu, cũngkhông để bất kỳ kẻ nào trông thấy. Hai tay Tiểu Lục run run, chậm rãi vòng trênlưng Chuyên Húc, cố sức kéo Chuyên Húc.

Hai người không nói, chỉôm nhau, gắn bó kề cận bên nhau, cùng nhau chống đỡ.

A Niệm khiếp sợ nhìn,nàng thấp giọng kêu: “Chuyên Húc ca ca.”

Chuyên Húc như đã hóathành tượng đá, không nhúc nhích, vùi đầu ở cổ Tiểu Lục, nét mặt gì cũng khôngnhìn thấy.

A Niệm kêu: “Phụ vương,hắn, bọn họ…”

Phụ vương tựa như bỗngchốc già đi trăm tuổi, mệt mỏi phân phó thị nữ bên cạnh mẫu thân: “Đưa vương cơtới điện của vương phi nghỉ ngơi trước.”

Thị nữ khom mình hành lễ,vừa nâng vừa đỡ, hộ tống vương phi và A Niệm

A Niệm ngỡ ngàng và sợhãi, trong mơ hồ dự cảm được thế giới của nàng có biến đổi, nhưng không rõ vìsao, chỉ có thể liên tục quay đầu nhìn về phía Chuyên Húc.

Người trong điện rấtnhanh đều rời đi, chỉ còn lại Tuấn Đế và Thập Thất đứng lặng một bên.

Thật lâu sau, Chuyên Húcchậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tiểu Lục, đôi mắt hắn trong trẻo, khôngnhìn ra nước mắt.

Chuyện vừa rồi lại trởthành bí mật của hai người. Lòng Tiểu Lục nhảy dựng lên, khẩn trương quay đầuđi, muốn lảng tránh ánh mắt của Chuyên Húc.

Chuyên Húc nói: “Vừa rồimuội gọi ta là ca ca, bây giờ chống chế đã vô dụng.”

Tiểu Lục muốn cười, nhưngcười không nổi, môi hơi run, Chuyên Húc thấp giọng gọi: “Tiểu Yêu.”

Lâu lắm không nghe đếntên này, Tiểu Lục có chút mờ mịt, cũng có chút sợ hãi.

Chuyên Húc lại gọi: “TiểuYêu, ta là Chuyên Húc, biểu ca của muội, muội phải gọi ta là ca ca.”

Tiểu Lục nhớ hồi bé họgặp nhau lần đầu, khi đó mẹ và cữu nương (mợ,mẹ Chuyên Húc) đều còn sống, mẹ mỉm cười nói: “Tiểu Yêu, conphải nghe lời ca ca nhé”, cữu nương cười trong trẻo nói: “Chuyên Húc, con phảinhường muội muội đấy”, hai người họ lại như kẻ thù, oán hận trừng mắt với đốiphương. Rồi, cữu nương tự sát, mẹ chết trận… Chỉ còn lại họ.

Tiểu Lục nhỏ giọng nói:“Ca ca, muội đã trở về.”

Chuyên Húc muốn cười,nhưng cười không ra, môi hơi run run.

Lúc này Thập Thất mới đilên phía trước, thấp giọng nói: “Tay Tiểu Lục bị thương.”

Chuyên Húc vội kêu:“Thuốc, thuốcị thương.”

Người hầu bên cạnh TuấnĐế đã sớm lệnh cho y sư chuẩn bị thuốc trị thương, vẫn đứng ngoài đợi lệnh,nghe thấy tiếng của Chuyên Húc, lập tức chạy vào, bưng chậu, bình nước, lấykhăn, lấy thuốc, nhiều mà không loạn, chỉ chốc lát sau đã bôi xong thuốc trịthương tốt nhất lên tay Tiểu Lục.

Y sư bẩm với Tuấn Đế:“Chỉ là ngoại thương, không ảnh hưởng đến gân cốt, qua mấy ngày là khỏi.”

Tuấn Đế vung nhẹ tay,nhóm người hầu yên lặng lui ra không một tiếng động.

Chuyên Húc đỡ Tiểu Lụcđứng lên, Tiểu Lục cúi đầu, không chịu bước đi. Chuyên Húc đẩy nàng một chút,đưa nàng đến trước mặt Tuấn Đế, bản thân lui về sau mấy bước, đứng dưới máihiên cùng Thập Thất.

Tiểu Lục gục đầu, nhìntay mình, không nói chuyện.

Tuấn Đế mở miệng trước:“Con cố ý kích A Niệm mạnh tay, không phải muốn cho ta xuất hiện à? Ta đã đến,sao con lại không nói gì?”

Tiểu Lục cố ý chọc giận ANiệm, làm cho A Niệm đánh nàng, quả thật muốn cho Tuấn Đế đến nhìn tất cả. TiểuLục ôm lòng rối bời phức tạp, muốn nhìn phản ứng của Tuấn Đế, nhìn xem rốt cuộcông sẽ giúp ai, thậm chí nàng đã chuẩn bị chịu cười nhạo. Thế nhưng, Tĩnh Anvương phi xuất hiện đã làm xáo trộn kế hoạch của nàng.

Người phụ nữ đó làm TiểuLục vừa nghĩ tới đã bắt đầu đau buồn, ăn không ngon, Tiểu Lục tưởng tượng vô sốlần rốt cuộc bà ta có gì tốt hơn mẹ mình, nhưng thật không ngờ dáng vẻ của bàta giống mẹ như vậy, lại còn mặc váy áo màu xanh nữa, bất ngờ nhìn thấy, chỉnghĩ đó là mẹ. Tức giận, bất bình, thương tâm giấu kín trong lòng đều biến mấtkhông thấy, thậm chí nàng cảm thấy áy náy bất an.

Tiểu Lục quỳ xuống, câuchữ lên đến miệng, lại khó khăn không thể bật ra. Nàng nặng nề đập vào đầu, đậpmột cái, rồi lại một cái…

Tuấn Đế ngồi xổm xuống,đỡ nàng, Tiểu Lục cắn môi, vẫn không thể bật ra lời nào.

Tuấn Đế nói: “Hơn haitrăm năm nay, nhất định có rất nhiều người nói với con đủ loại chuyện, ta cũngvốn có rất nhiều lời muốn nói với con. Sau khi con mất tích, ta luôn nghĩ, tìmđược con rồi sẽ nói với con. Ban đầu, là nghĩ sẽ kể chuyện xưa dỗ con vui vẻ;tiếp đó, là an ủi khuyên bảo con; rồi, muốn nghe con nói chuyện, muốn biết conlớn trông như thế nào; sau nữa, nhớ mãi tới hồi con còn nhỏ, gọi một tiếng cha;cuối cùng, ta nghĩ, chỉ cần con còn sống, những thứ khác đều không quan trọng,Tiểu Yêu…” Tuấn Đế nâng tay, không trung xuất hiện thủy tinh ngưng kết thànhchim ưng, chim ưng bay vụt về phía Tiểu Lục, đột nhiên lại biến thành con hổgià to lớn, khoan khoái nhảy chồm lên. (TuấnĐế nói hơn hai trăm năm không phải hơn ba trăm năm vì Tiểu Yêu có mấy chục nămchờ đợi mẹ ở Ngũ sơn, nàng bỏ đi hơn hai trăm năm.)

Đây là trò Tiểu Lục thíchnhất hồi nhỏ, mỗi ngày sắp tan triều, nàng đều ngồi trên bậc thầm ở cửa điện,rướn cao cổ, tha thiết mong chờ cha về, đến khi nhìn thấy thân ảnh màu trắngmệt mỏi cô độc ấy, nàng sẽ nhảy lên, lao xuống bậc thềm, gọi cha thật to, nhàovào lòng cha. Cha sẽ cười rộ lên, một tay ôm nàng, một tay biến ảo ra các loạiđộng vật.

Tiểu Lục nhào vào lòngTuấn Đế, nước mắt rơi lã chã.

Tuấn Đế ôm con gái, cáchba trăm năm rồi, tiếng cười của nàng biến thành nước mắt, nhưng con gái của ôngcuối cùng đã trở lại, Tiểu Lục nghẹn ngào nói: “Các nàng nói, nói… cha khôngcần con, vì sao cha không đến Ngọc sơn đón con?”

Tuấn Đế vỗ nhẹ lưng nàng,“Năm đó, ta chậm chạp không đi Ngọc sơn đón con, là vì ngũ thúc thúc của conkhởi binh tạo phản, làm ầm ĩ rất lợi hại. Phía tây đánh giặc, trong cung liêntiếp ám sát hạ độc, ta sợ một mình ta không chiếu cố cho con được, sẽ xảy rađiều sơ xuất, nên ta muốn để Vương Mẫu trông nom con, đến khi ta bình ổn ngũvương phản loạn, sẽ tới đón con. Không ngờ con lén trốn khỏi Ngọc sơn, sớm biếtnhư thế, thà rằng nguy hiểm ta cũng sẽ mang con về bên cạnh mình.”

Tiểu Lục nghẹn lời hỏi:“Cha là cha con sao?”

Tuấn Đế nâng đầu TiểuLục, nhìn thẳng vào hai mắt nàng, nói chắc chắc như chém đinh chặt sắt: “Ta làcha con! Cho dù con không chịu gọi ta là cha, ta cũng vĩnh viễn là cha con!

Tiểu Lục rốt cuộc thoảimái, vừa cười vừa khóc, vội gọi: “Cha… cha.”

Tuấn Đế nở nụ cười, đỡTiểu Lục đứng lên, đưa chiếc khăn tay trắng muốt cho Tiểu Lục. Tiểu Lục nhanhchóng dùng khăn lau sạch nước mắt, nhưng hốc mắt vẫn cay, lệ vẫn muốn rơi,dường như muốn chảy sạch nước mắt đã nén nhịn cả trăm năm, nàng chỉ có thể nỗlực chịu đựng.

Chuyên Húc cười tủm tỉmđi tới, Thập Thất đi theo sau hắn.

Tiểu Lục có lỗi nhìn ThậpThất, “Ta, ta…” Muốn giải thích, lại không biết mở miệng thế nào.

Tuấn Đế lắc đầu, nói:“Hắn là người của Đồ Sơn hồ ly gia, có mắt có lòng tinh tường hơn con, cho dùban đầu không ngờ tới, sau này cũng sớm đoán được thân phận của con.”

Tiểu Lục cười khổ, cũngđúng, Tuấn Đế và Chuyên Húc là người không dễ thân cận, người có thể làm họnhường nhịn trên cả Đại Hoang này cũng chỉ ít ỏi mấy người.

Thập Thất chắp tay hànhlễ với Tuấn Đế, Tuấn Đế hỏi: “Đồ Sơn Cảnh?”

Thập Thất cung kính trảlời: “Đúng là vãn bối.”

Tuấn Đế chậm rãi nói: “Tanhớ ngươi và con gái của Phòng Phong Tiểu Quái có hôn ước, là ta nhớ lầm sao?”

Trán Thập Thất ứa mồ hôi,cứng ngắc trả lời: “Không phải, có.”

“Là ngươi không có hônước, hay là ta không nhớ lầm?”

“Đúng, là bệ hạ không,không nhớ lầm.”

Tiểu Lục không nhịn được,thấp giọng kêu lên: “Cha!”

Tuấn Đế liếc nhìn ThậpThất với ánh mắt thật sâu xa,“Cung điện trước kia mẹ con ở, ta làm tẩm cung,nếu con muốn chuyển qua đó thì bảo cung nhân thu dọn một chút là được, ta trởvề cung điện trước kia. Nếu thích cung điện khác cũng được, dù sao ở đây cònnhiều cung điện bỏ trống.”

“Không được, con ở Hoa ÂmĐiện, vừa hay có thể trò chuyện cùng ca ca.”

Chuyên Húc vừa cao hứngvừa lo lắng, đưa mắt nhìn Tuấn Đế, nói: “Ta đương nhiên cũng muốn ở cùng muội,nhưng nếu muội khôi phục thân nữ nhi, ở cùng điện với ta thì không hợp lễ.”

“Muội…” Tiểu Lục muốn nóicái gì, nhưng khi đến bên miệng, nhìn Tuấn Đế và Chuyên Húc, lại nuốt xuống,lâu sau vẫn không nói.

Tuấn Đế nói: “Trước mắtcứ ở đó, đến khi chiêu cáo thiên hạ thì chuyển cũng được.”

Chuyên Húc vui sướng hànhlễ với Tuấn Đế: “Cảm ơn sư phụ.”

Tuy Tuấn Đế rất muốn ởbên Tiểu Lục nhiều, nhưng biết Tiểu Lục cần thời gian, dù sao còn nhiều thờigian, ông cũng không sốt ruột, lấy cớ có chuyện quan trọng cần xử lý, rời đitrước.

Chờ Tuấn Đế đi rồi, thânthể đang căng thẳng của Tiểu Lục mới thả lỏng, nàng biết ông ấy là người thânnhất của mình, cũng nhớ rõ hồi nhỏ cha yêu thương nàng bao nhiêu, nhưng xa cáchcả trăm năm, nàng khát vọng thân cận ông ấy, lại ngượng ngùng khẩn trương, cònmơ hồ thấy sợ hãi.

Chuyên Húc đưa Tiểu Lụcvà Thập Thất trở về Hoa Âm Điện. Cả đường đi Thập Thất đều trầm mặc.

Chuyên Húc bảo tì nữ hầuhạ Tiểu Lục rửa mặt thay quần áo, chờ Tiểu Lục thu thập xong, cơm tối đã chuẩnbị tốt.

Tay Tiểu Lục bị thương,không tiện cầm đũa. Thập Thất muốn bón cho nàng, vừa vươn tay, lại bị ChuyênHúc đoạt trước, Chuyên Húc nói: “Đây là muội muội của ta, còn chưa tới phiênngươi ân cần.”

Thập Thất trầm mặc ngồixuống, không tức giận, chỉ mang dáng vẻ tâm sự chồng

Chuyên Húc bưng bát bóncho Tiểu Lục, rất thuần thục, không giống như làm lần đầu tiên, Tiểu Lục kinhngạc nghi hoặc hỏi: “Huynh chăm sóc bệnh nhân tay bị thương từ lúc nào?”

Chuyên Húc trả lời: “Tatừng nặc danh vào quân đội làm binh lính mười năm, trong quân đội, không cóngười hầu hạ, bị thương, đều là đồng đội chăm sóc lẫn nhau. Ta từng bón cơm chongười khác, người khác cũng từng bón cơm cho ta.”

Tiểu Lục nói: “Chả tráchhuynh… huynh đã làm không ít chuyện, chả trách có phong cách phường chợ nhưvậy.”

Chuyên Húc nói: “Ông nộivà sư phụ đều nói phải trải nghiệm nhiều một chút, dù sao ta cũng không cóchính sự gì, liền nếm trải nhiều chuyện!”

Cơm nước xong, súc miệngxong, tì nữ bưng nước rửa tay tới. Chuyên Húc bật cười, cầm nước rửa tay qua,đưa tới bên miệng Tiểu Lục, làm bộ muốn trút cho nàng uống, “Có muốn uốngkhông? Nếu không đủ, ta tặng phần của ta cho muội.”

Tiểu Lục vừa trốn tránhvừa cười ha ha, Thập Thất cũng nở nụ cười, Chuyên Húc ấn ngón tay vào Tiểu Lục,“Muội thật là! May mắn sư phụ có thể nhịn!”

Ba trăm năm xa cách làkhoảng thời gian khá dài, nhưng có lẽ vì quan hệ huyết thống kỳ diệu, có lẽ vìđều coi đối phương là người quý trọng trong lòng, nên giữa hai người không cóchút ngăn cách nào, vẫn vui đùa không kiêng kị như trước.

Sắc trời dần tối, tì nữchâm đèn cung đình ở hành lang.

Ba người dựa vào gốingọc, ngồi trên chiếu vừa uống rượu vừa nói chuyện.

Gốingọc

Thập Thất luôn thườngliếc mắt nhìn Thập Thất.

Chuyên Húc đặt bình rượuxuống, nói muốn thay quần áo, sau đó chậm chạp không ra, hiển nhiên là cho TiểuLục và Thập Thất thời gian nói chuyện riêng.

Tiểu Lục biết dù ThậpThất đã đoán được thân phận của nàng, nhưng đoán được và tận mắt chứng thực làhoàn toàn khác nhau, Tiểu Lục hiểu Thập Thất không hy vọng nàng là con gái củaTuấn Đế, cháu ngoại của Hoàng Đế, cũng như nàng không hy vọng hắn là công tửcủa Đồ Sơn thị, một trong tứ thế gia. Nhưng, điều duy nhất con người không thểlựa chọn chính là xuất sinh của mình.

Tiểu Lục nói với ThậpThất: “Chàng có gì muốn hỏi thì cứ hỏi, có gì muốn nói thì cứ nói.”

Thập Thất thấp giọng nói:“Thực ra, ta biết không quản nàng là ai, nàng vẫn là nàng, nhưng có một số việcdù sao cũng càng ngày càng phức tạp.”

Tiểu Lục nhíu mày, liếcThập Thất, “Thế nào? Chàng sợ?”

Thập Thất khẽ mỉm cười,“Ta vẫn luôn sợ, có mong muốn nhớ nhung hiển nhiên sẽ sinh sầu lo, có yêu thíchhiển nhiên sẽ sinh sợ hãi, nếu không có thì thật là không bình thường.”

Dưới ánh đèn vàng, trôngThập Thất thật ấm áp, thanh tao, thấu đáo, bình thản, lòng Tiểu Lục cũng ấm áptheo. Tiểu Lục cười trách: “Nghe không hiểu chàng nói cái gì.”

Thập Thất thưởng thứcbình rượu, cười, “Về sau, ta nên gọi nàng bằng tên gì? Không biết đến bao giờmới có thể nhìn thấy hình dáng thật của nàng?”

“Cha ta là Tuấn Đế, mẹ talà con gái của Hoàng Đế, Hiên Viên vương cơ, đại danh của ta là Cao Tân CửuDao, vì trên trán có một cái bớt hình đóa hoa đào nên cha và mẹ đều gọi ta làTiểu Yêu, đào chi yêu yêu, lấy ý là sức sống phồn thịnh. Bây giờ, chàng hãy cứgọi ta là Tiểu Lục!” (Đào chi yêu yêu: Cành đào mơn mởn, thắmsắc hoa đào.)

Tiểu Lục chỉ trả lời vấnđề thứ nhất của Thập Thất, Thập Thất đợi một lúc, nàng vẫn không trả lời vấn đềthứ hai.

Chuyên Húc đi ra, đứngdưới hành lang nói: “Tiểu Yêu, hiện giờ trong điện chỉ có ba người chúng ta, tamuốn nhìn hình dáng của muội.”

Tiểu Lục nằm ngửa ra sau,đầu khoát lên gối, ngóng nhìn bầu trời. Một lúc sau, nàng mới nói: “Nhữngchuyện đã qua này ta chỉ nói một lần, nếu ngày sau phụ vương và ông ngoại hỏiđến, ca ca hãy nói với họ!”

Chuyên Húc ngồi xuốngcạnh nàng, “Được!”

Giọng nói của Tiểu Lục xathẳm cất lên, “Trong trận đại quyết chiến giữa Hiên Viên Hoàng Đế và Thần NôngXi Vưu, mẹ chết trận. Trước khi mẹ dẫn binh xuất trinh, gửi muội ở Ngọc sơn bêncạnh Vương Mẫu, muội muốn về nhà, nhưng đợi hết năm này qua năm khác, phụ vươngvẫn chưa tới đón muội về nhà. Khi đó muội rất không hiểu chuyện, vì Vương Mẫukhông thích nói chuyện, cũng không cười, mỗi ngày đều nghiêm khắc đốc thúc muộiluyện công, muội cực kỳ căm hận bà ấy. Có một lần phụ vương phái thị nữ tặngquà cho muội, muội liền nấp dưới xe của thị nữ, lặng lẽ theo xe xuống Ngọc sơn.Muội vốn định sẽ theo thị nữ trở về Ngũ Thần sơn, hù dọa phụ vương giật mình,muội muốn chính miệng hỏi phụ vương vì sao không đón muội về nhà, muội còn muốnchính miệng ông ấy nói với muội mẹ không chết. Trên đường, hai thị nữ khe khẽthầm thì, bàn tán về muội. Họ nói rất nhiều điều xấu về mẹ và muội, họ nói muộilà nghiệt chủng, cười nhạo muội không biết điều, lại còn nháo loạn muốn về NgũThần sơn, nói phụ vương vĩnh viễn không nhận muội trở về, không giết chết muộiđã là quá nhân từ rồi. Lúc đó muội mới biết mẹ đã bỏ phụ vương, mẹ đã không cònlà vợ của phụ vương!”

Tiếng thở của Tiểu Lụctrở nên trầm trọng, Chuyên Húc và Thập Thất đều có thể tưởng tượng được, vìtránh nhắc đến những người bề trên, nên những lời Tiểu Lục nói ra chỉ là mộtphần nhỏ trong số những lời mà thị nữ đã nói, họ đều có thể tưởng tượng năm đókhi Tiểu Yêu còn bé trốn dưới xe nghe thấy tất cả đã kinh hãi và tuyệt vọng đếnmức nào!

Tiểu Lục nói: “Muội, muộikhông nhớ được lúc đó mình nghĩ gì, đau lòng, thất vọng, phẫn nộ, không tin,muội hận mẹ, hận phụ vương… Dù sao đầu muội cũng nặng trĩu. Thừa dịp thị nữnghỉ ngơi, muội lặng lẽ bỏ đi. Muội không biết phải làm gì, chỉ cảm thấy muộikhông thể trở về Ngũ Thần sơn. Nhưng đó là mái nhà duy nhất của muội, muộikhông biết nên đi đâu. Muội đi về phía Ký Châu, bởi vì nghe nói mẹ chết trận ởý Châu, muội không biết mình muốn làm gì, chỉ choáng váng nặng nề bước đi. Hồibé muội cũng coi như dễ thương, đáng yêu, vì thế dọc đường ai nhìn thấy muộicũng cho muội ăn, bọn họ cho muội cái gì muội liền ăn cái đó. Có một bábá (bác trai) mờimuội ngồi lên xe, ông ta nói sẽ mang muội đến Ký Châu, muội liền ngồi. Ông tamang muội đến sơn trang của ông ta, luôn đối tốt với muội, kể chuyện cho muộinghe, rất kiên nhẫn chọc cho muội cười, khi đó muội cảm thấy, dù sao phụ vươngkhông cần muội, muội tìm ông ta làm cha mình cũng tốt. Có một ngày, ông ta độngtay động chân với muội, còn cởi quần áo của muội, tuy muội không hiểu rõ, nhưngVương Mẫu từng nói quần áo của con gái không thể tùy tiện cởi ra được, muộikhông vui, muốn đẩy ông ta ra, ông ta đánh muội, muội lỡ tay giết ông ta. Khiđó, muội mới…” Tiểu Lục nâng tay lên miêu tả chiều cao của một bé gái Nhân tộctám tuổi, “Đại khái cao như vậy. Thì ra một người có thể có nhiều máu đến thế,quần áo của muội đều bị máu của ông ta thấm ướt.”

Chuyên Húc lúc này mớihiểu vì sao năm đó sư phụ không tìm thấy Tiểu Yêu, hóa ra Tiểu Yêu bị một Nhântộc giấu trong thôn trang trên núi của gã.

Người Tiểu Lục ớn lạnh,nàng vòng tay ôm lấy mình, không muốn nhúc nhích, chỉ cuộn tròn người lại, vẫntiếp tục kể chuyện quá khứ. Thập Thất mở tấm thảm ra, nhẹ nhàng đắp lên ngườinàng. Hắn muốn ngồi trở lại nhưng Tiểu Lục bắt lấy tay áo của hắn, Thập Thấtngồi xuống bên cạnh nàng.

“Phụ vương và ông ngoạichiêu cáo thiên hạ tìm kiếm muội, rất nhiều người bắt đầu tìm muội khắp nơi, cóngười bắt muội vì muốn hai vị bệ hạ ban thưởng; có người lại muốn giết muội,muội tận mắt trông thấy một cô bé có chiều cao như muội bị giết chết; còn có cảyêu quái tìm muội, muối ăn thịt muội, có lời đồn rằng muội sinh ra đã dùng nướcở thánh địa Thang Cốc để tắm, lại ở Ngọc sơn hơn bảy mươi năm, đó là thánh địatràn đầy linh khí nhất ở Đại Hoang, Vương Mẫu tuy nghiêm khắc, nhưng rất khẳngkhái, nhiều bảo bối như bàn đào ngọc tủy để tùy muội ăn, đám yêu quái nói ănthịt muội linh lực có thể tăng tiến rất nhanh. Muội không dám đi Ký Châu nữa,ngày nào cũng phải lẩn trốn, thế nhưng người muốn bắt muội ngày càng nhiều. Cómột lần muội trốn trong đám ăn mày, người bắt muội vây nhốt tất cả lại, muội sợhãi muốn chết, nghĩ nếu mình có thể biến đổi hình dáng, nếu mặt mình bị rỗ, mắtxếch lên một chút, mũi tẹt xuống một chút, trên trán không có bớt, thì họ sẽkhông thể nhận ra muội. Cả đám bọn họ kiểm tra trẻ con, lúc tra ra muội, muộicho rằng nhất định mình sẽ chết, nhưng bọn họ nâng đầu muội lên, cẩn thận nhìnkỹ mắt muội, rồi để muội lại mà rời đi. Muội không hiểu rõ, nhưng vui mừng phátđiên đến bờ sông rửa tay, mới phát hiện dung mạo của mình đã biến hóa, trởthành bộ dáng giống tưởng tượng vừa rồi như đúc. Trải qua nhiều lần thử nghiệm,muội phát hiện mình không chỉ có thể biến hóa dung mạo, mà còn có thể biến hóagiới tính nữa, sau khi có bản lĩnh này, muội cũng rất ít gặp phải nguy hiểm.”

Lòng Chuyên Húc tràn đầynghi hoặc, nhưng không đặt câu hỏi, chỉ lắng nghe.

Tiểu Lục ngóng nhìn bầutrời, tiếp tục bình tĩnh kể: “Ban đầu muội rất hưng phấn, qua vài ngày lại đổimột dung mạo khác, cứ như vậy đã hơn một năm, người tìm muội dần ít đi, muội antoàn. Muội dùng các loại mặt, lưu lạc trên Đại Hoang. Một ngày nọ, khi muội soigương, đột nhiên phát hiện mình đã quên dung mạo thật của mình, muội liền liềumình hồi tưởng, liều mình muốn biến trở về như cũ, nhưng thấy làm thế nào cũngkhông đúng. Lúc đầu muội còn không khẩn trương lắm, bởi vì muội biết huyễn hìnhthuật dù biến nhiều đến đâu cũng không thể hư hao dung mạo chân thật, muội nghĩcách học tập huyễn hình thuật ở khắp nơi, bấy giờ mới phát hiện trên thế giankhông có một loại huyễn hình thuật nào như của mình cả. Cho dù muội thử nghiệmra sao, muội đều không thể trở về dung mạo của mình.”

Tiểu Lục nhắm hai mắtlại, “Những ngày đó thật sự là một cơn ác mộng, mặt muội dường như tùy lúc đềusẽ biến đổi, chẳng hạn như muội đi trên đường, chạm mặt một nữ tử, ánh mắttrông rất đẹp, trong lòng muội vừa động ý nghĩ, ánh mắt của muội đã biến thànhánh mắt giống của nàng ta. Muội sợ hãi muốn biến trở lại, nhưng trên đôi mắt đócũng là đôi mắt đã từng biến đổi, muội vốn không thể hoàn toàn biến trở lại.Mỗi ngày muội đều vô cùng khẩn trương, nhưng càng khẩn trương lại càng hồitưởng, buổi tối thường mơ thấy các loại mặt, thế nên ở trong mơ muội cũng biếnhóa. Mỗi sáng thức dậy, muội lại mang một gương mặt mới tinh, buổi tối trướckhi đi ngủ lại là một gương mặt mới khác, ngày hôm sau lại là một gương mặt,buổi tối lại là một gương mặt… Muội không có lúc nào là không biến hóa, mỗi mộtgương mặt đều là giả, muội không dám soi gương, không dám gặp người. Có một lầnmuội tránh trong góc của quán cơm ăn cơm, nghe thấy một cô bé khóc gọi bàngoài, muội đột nhiên nhớ tới dung mạo của bà ngoài trước khi mất, mặt muội bắtđầu biến hóa. Có người thấy một màn đó, họ thét chói tai, muội chạy ra khỏiquán cơm, không dám nhìn bất cứ kẻ nào nữa. Muội chạy, chạy mãi, chạy khôngngừng không nghỉ, chạy vào tận trong núi sâu, muội trốn trong núi, không thấybất cứ kẻ nào, không có gương, cho dù đến bờ sông rửa mặt muội cũng nhắm mắtlại, không nhìn bản thân nữa, như vậy dù mặt biến hóa thành cái dạng gì, đềukhông liên quan đến muội, muội có thể làm như không xảy ra chuyện gì, muội vẫncứ là

Chuyên Húc và Thập Thấtđều mang sắc mặt trầm trọng, họ từng nghĩ Tiểu Lục phải trải qua những điềukhông thoải mái, nhưng nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, Tiểu Lục lại không cómặt. Nghĩ về chuyện đó, hai người đều đã trải qua đủ chuyện tàn khốc trên đờiđều cảm thấy không rét mà run, người đời đều hâm mộ Thần tộc có linh lực, cóthể tùy ý biển ảo, nhưng thì ra khi đã mất đi “Con người thực” sẽ chỉ là cơn ácmộng khủng khiếp nhất.

“Cuộc sống của muội nhưdã thú, nhờ ơn Vương Mẫu nghiêm khắc, cẩn thận đốc thúc mà tu vi của muội cũngkhông tệ, chim muông mãnh thú không phải đối thủ của muội, cuộc sống trong núicủa muội coi như tự tại, nhưng không có ai nói chuyện với muội, muội thật sựrất tịch mịch, song không dám đi ra ngoài, muội chỉ có thể tự nói với chínhmình. Sau này, muội nói chuyện với một con xà yêu còn chưa tu hành thành hìnhngười, nhưng nó không quan tâm tới muội, vì giữ nó lại mà muội trộm trứng củanó, làm nó đuổi giết muội cả ngày, muội liền vừa chạy vừa nói chuyện với nó. Xàyêu tuy nghe hiểu muội nói gì, nhưng nó không biết nói, muội liền nói thay nó,bản thân hỏi một đáp một, bệnh nói nhiều của muội chính là bắt đầu từ khi đó.Cứ như vậy hết ngày này sang ngày khác, hết năm này sang năm khác, muội cũngkhông biết đã qua bao lâu, trong núi ngày đêm không có dài ngắn, sau này muộimới biết được đã hai mươi mấy năm.”

(Từ tịch mịch là từ gốcHán Việt, có thể nhiều bạn ít nghe đến nhưng nó vẫn được dùng trong tiếng Việt,tịch mịch có thể chuyển ra nhiều từ, nhưng trong truyện này mình hay giữ nguyênvì từ ấy bao hàm nhiều nghĩa, nó có “nghĩa mạnh” hơn từ cô đơn. Tịch mịch: côđơn lạnh lẽo, cô quạnh, trống vắng, hiu quạnh, vắng lặng…)

Chuyên Húc nắm chặt lấytay Tiểu Lục, dường như muốn làm bạn bên cô bé cô độc sợ hãi đó, giọng của hắnkhàn khàn hỏi: “Dung mạo của muội làm thế nào cố định được?”

“Rồi tới một ngày, muộigặp một người đàn ông, hắn thẳng thắn nói với muội hắn là yêu quái, bị trọngthương, đang tìm một ít thảo dược chữa thương, hắn nói chuyện với muội, muộiliền nói chuyện với hắn. Ban đầu muội cảnh giác rất cao, đều ngồi từ xa mà nóichuyện với hắn, nói vài câu đã bỏ chạy. Nhưng lâu dần, muội cố ý thử hắn mấylần, hắn đều không lộ ra bất cứ ý đồ gì, muội liền nói chuyện với hắn nhiềuhơn. Hắn không sợ mặt muội đổi tới đổi lui, thậm chí hắn cũng biến đổi được,muội biến hắn cũng biến, hai người đấu xem ai biến hóa rahơn, đấu đấu so so,cuối cùng nhìn nhau cười ha ha. Ở trước mặt hắn, muội cảm thấy bản thân khôngphải quái vật, cũng không đáng sợ. Dần dần, muội tin hắn. Một buổi tối, hắn bắtđược muội, muốn mang muội đi, xà yêu luôn muốn giết muội tức giận, đi ra ngăncản hắn, bị hắn giết chết. Hắn mang muội đi về phía nam, nơi đó núi rừng sâuthẳm hiểm trở hơn, trong một cái hang kín đáo, có sào huyệt của hắn, hắn tạomột cái lồng, nhốt muội vào. Hắn nói hắn là cửu vĩ hồ yêu, trăm năm trước bị…bằng hữu của mẹ muội chặt đứt một cái đuôi, nguyên khí tổn thương nặng, tu vihao mất nhiều. Thể chất của muội đặt biệt, dị thường, nuôi dưỡng tốt vài thậpniên, chính là thứ linh dược tốt nhất.”

(Mình nói trước cho cácbạn hiểu hơn nhé: “bằng hữu của mẹ” ở đây chính là thúc thúc áo đỏ – Xi Vưu, XiVưu chặt một đuôi của con cáo chín đuôi đó cho Tiểu Yêu chơi, Tiểu Yêu từngchơi cái đuôi đó với Chuyên Húc khi còn bé. Còn tại sao Tiểu Lục lại nói “…bằng hữu của mẹ muội”, phải … vì con cáo này nói Tiểu Yêu là nghiệt chủng concủa Xi Vưu và A Hành, không phải con Thiếu Hạo (Cao Tân Tuấn Đế), nhưng TiểuLục không tin, vẫn nghĩ mình là con Tuấn Đế.)

Sắc mặt Chuyên Húc thayđổi, lấy chiếc túi thơm đeo bên người ra, ném mạnh cái đuôi hồ ly trắng mềmmượt xuống đất, “Là hắn sao?”

Tiểu Lục gật gật đầu,Chuyên Húc muốn phá hủy cái đuôi hồ ly trắng ấy, Tiểu Lục chặn lại, vừa vòng ởcổ tay chơi vừa nói: “Con hồ ly đã chết này cực kỳ hận mẹ muội, không chỉ vì…bằng hữu của mẹ muội làm hắn bị thương, mà còn vì mẹ muội đã giết cửu cữu cữu(cậu chín). Hắn và cửu cữu cữu là bạn tri kỉ, mỗi lần hắn nhớ đến cửu cữu cữuthì lại dùng ngôn từ ác độc nhất mắng mẹ, nhưng mẹ đã chết, hắn chỉ có thể tratấn muội. Muội bị hắn chăn nuôi ba mươi năm, tra tấn ba mươi năm, Một buổi tối,hắn nói qua hai ngày nữa là đêm trăng tròn hắn có thể ăn muội, hắn hát ca daobi thương và uống say, cái lồng khóa không kỹ, muội lại nghiên cứu cách chạytrốn suốt ba mươi năm nên đã mở được khóa, muội chạy khỏi lồng, lén lút hạ độcvào rượu của hắn, sau đó lại chạy vào trong lồng, khóa kỹ lại. Hắn không pháthiện điều gì khác thường, ngày hôm sau muội sợ hắn không uống rượu, cố ý nhắctới cửu cữu cữu trước mặt hắn, hắn đánh muội một trận, lại bắt đầu uống rượu,đó là thứ muội thu thập được từ đủ những thứ cổ quái mà hắn từng bắt muội ăn,mất người mấy năm mới phối chế thành thuốc độc. Hắn ngã trên mặt đất, biến vềnguyên hình hồ ly. Muội chui ra khỏi lồng, hắn trợn tròn mắt, nhìn muội cầm daobắt đầu chặt đuôi của hắn, chặt xong mỗi một cái đuôi còn đưa cho hắn nhìn. Bêncái miệng hồ ly của hắn đều là máu, trong mắt lại mang thoải mái rốt cuộc đãđược giải thoát, hắn nhắm hai mắt lại. Muội châm đuốc, đốt trụi động của hắn.”

Tiểu Lục cầm cái đuôi,lắc lư trước mắt, “Ba mươi năm, hắn nhốt muội trong lồng, nhục mạ tra tấn muội,còn tán đi toàn bộ linh lực muội vất vả tu luyện ở Ngọc sơn, làm cho muội chẳngkhác người tàn phế là mấy, nhưng hắn cũng dạy muội rất nhiều điều. Trong ngọnnúi đó, chỉ có hai người muội và hắn, lúc hắn không nổi điên, hắn giảng vềhuyễn hình thuật cho muội, hắn hiểu nỗi sợ hãi của muội, tặng muội bảo vật thếgian hiếm có, một mặt gương đúc ra từ tinh hồn của tinh tinh, có thể nhớ nhữngchuyện đã trải qua. Hắn để muội dùng gương ghi lại dung mạo của mình, như vậycho dù ngày hôm sau có biến đổi lệch lạc, cũng có thể nhìn gương mà biến lại,dần dần, muội học được cách cố định dung mạo của mình. Thỉnh thoảng hắn mangmuội ra ngoài, sẽ dạy muội cách phân biệt thực vật, kể chuyện hắn từng giết cácloại yêu quái nào, nói với muội nhược điểm của yêu quái. Cuối cùng, muội giếthắn, tám cái đuôi của hắn đều bị muội chặt đứt, ân oán với hắn đã xóa bỏ. Muộiđã sớm không còn hận hắn, cái đuôi này cứ giữ lại đi!”

Tiểu Lục đưa đuôi hồ lycho Chuyên Húc, “Cửu vĩ hồ là thần thú quý hiếm giống như phượng hoàng, muội cóthể biến ảo tùy ý, chiếc đuôi cửu vĩ hồ này vô dụng với muội, huynh giữ lấy nó,ngày sau luyện chế một chút, có thể giúp huynh biến ảo, tránh được chướngthuật.” (Tức là sẽ không bị ai phát hiện ra đó làdung mạo giả.)

Chuyên Húc căm hận ném nóxuống đất, “Ta không cần.”

Tiểu Lục nghĩ Chuyên Húcđang nổi nóng, chờ sau này hắn hết giận rồi nói sau! Nàng chỉ tay trên đất vớiThập Thất, Thập Thất nhặt chiếc đuôi lên, giữ lấy.

Tiểu Lục nói với ThậpThất: “Đêm đó ở quán trọ, chàng nói cho chàng nhìn hình dáng thật của ta mộtchút, ta từ chối, chẳng phải vì ta tính rời bỏ chàng, tiện biến mất triệt để,mà là ta căn bản không thể cho chàng nhìn. Con búp bê hồ ly đó cười nhạo cũngđúng, bản thân ta còn không biết mình trông như thế nào, nó hiển nhiên khôngthể biến ảo ra được.”

Chuyên Húc đang trong cơntức giận, ngay cả Thập Thất có huyết mạch của cửu vĩ thần hồ cũng ghét, bực bộinói: “Người ta nói cửu vĩ hồ giỏi biến ảo nhất, ngươi nói xem rốt cuộc Tiểu Yêubị bệnh gì, sao lại có huyễn hình thuật không thể khôi phục hình dạng thật?”

Trong lòng Thập Thấtnghĩ, chỉ sợ dung mạo hồi nhỏ của Tiểu Yêu cũng là giả, nếu từ khi sinh ra nàngđã mang dung mạo giả, thì Tuấn Đế hoặc Hiên Viên vương cơ nhất định đã dùng đạithần thông, hoặc dùng một thứ thần khí, mới có thể làm cho đứa trẻ hoàn toànkhông có linh khí mang dung mạo giả, còn không bị bất luận kẻ nào đoán được,nhưng mà vì sao chứ? Sau lưng hành động khác thường nhất định có bí mật, họ hẳnlà muốn bảo vệ Tiểu Yêu. Thập Thất chậm rãi nói: “Ta cũng không biết, cần phảiđi hỏi Tuấn Đế bệ hạ, có lẽ ông ấy biết.”

Chuyên Húc buồn bực nóivới Tiểu Lục: “Ta không nhìn thấy được muội lớn lên như thế nào, luôn cảm thấymuội vẫn giấu mình bên trong một cái vỏ, làm cho ta sợ sau khi mở cái vỏ ra,muội lại chạy mất.”

Tiểu Lục trêu chọc hắn,“Huynh muốn muội trông như thế nào? Muội biến cho huynh xem nhé, huynh muốn cómuội muội trông như thế nào thì liền có muội muội trông như thế.”

Chuyên Húc quả thực tứcđến nghẹn thở, giơ nắm tay lên, “Có phải muội lại muốn đánh nhau không hả?”

Tiểu Lục xua tay, “Bâygiờ muội không đánh lại huynh.” Tiểu Lục cười đắc ý, nói với Thập Thất: “Hồinhỏ huynh ấy không đánh lại ta đâu.”

Chuyên Húc nhớ tới mộtthân tu vi của nàng bị cưỡng ép phế bỏ, không chỉ chịu xương khớp đau nhức rờirạc, mà về sau cũng không thể tu luyện được linh lực cao thâm nữa, hắn chỉ cảmthấy đau thương, phẫn nộ đè nén vừa rồi khi nghe Tiểu Yêu kể đều bừng lên,không thể giả bộ được nữa, hắn đứng bật dậy, vội vàng đi về phòng của mình, “Tađi nghỉ ngơi.”

Tiểu Lục nhìn bóng lưnghắn, thì thào nói: “Đều đã qua, đều đã qua rồi.”

Tiểu Lục đứng lên, nóivới Thập Thất: “Ta cũng đi nghỉ ngơi.”

Thập Thất nói với TiểuLục: “Đừng lo lắng, sẽ tìm lại được dung mạo thật của nàng.”

TiểuLục cười cười, họ đều muốn biết nàng trông như thế nào, nhưng thực ra trên đờinày, người mu bộ dáng của nàng nhất chính là nàng.