Trường Tương Tư

Chương 7



Mùa đông lạnh lẽo qua đi,mùa xuân ấm áp lại tới.

Con gái thứ h của Ma Tửmở tiệc đầy tuổi, Tiểu Lục đến quầy hàng điểm tâm mua chút điểm tâm, tính toánngày mai mang cho Xuân Đào và bé gái lớn.

Cầm điểm tâm lên, lúc trảtiền lại phát hiện mình quên mang tiền, Tiểu Lục đang muốn đến hỏi Hiên mượn íttiền thì Cảnh đi tới bên cạnh hắn, giúp hắn trả tiền.

Tiểu Lục nhét điểm tânvào lòng hắn, “Ngươi mua, vậy ngươi ăn đi!” Nói xong muốn đi, Hiên lại thấy họ,lớn tiếng tiếp đón: “Tiểu Lục, Thập Thất.”

Tiểu Lục bất đắc dĩ, đànhphải đi vào quán rượu, trong quán không có khách khứa, một mình Hiên ngồi buồnuống rượu, đùa nghịch quân cờ. Tiểu Lục ngồi xuống, Cảnh đi vào sau hn, cũngngồi xuống.

Hiên nói: “Chơi một vánchứ?”

Gần đây Tiểu Lục vừa họcchơi cờ cùng Hiên, ngứa tay, “Được, chơi một ván nào.”

“Không phải nói vớingươi, ta nói với hắn.” Hiên chỉ chỉ vào Cảnh, Tiểu Lục chơi cờ cực kỳ kém,nghĩ thì lâu, còn thích đi lại, Hiên chơi với hắn vài ván, liền hạ quyết tâmkhông tự tìm khổ nữa.

Tiểu Lục bất mãn, “Ngươixem thường ta!”

“Ta đúng là xem thườngngươi!” Hiên không chút che giấu sự khinh bỉ với Tiểu Lục, nhưng lại rất khiêmtốn hỏi Cảnh: “Thế nào, chơi chứ? Luôn nghe nói ngươi cầm kỳ thư họa đều xuấtchúng, nhưng vẫn chưa có cơ hội lãnh giáo.”

Cảnh quay đầu, nghiêm túchỏi Tiểu Lục: “Chơi với hắn không?”

“Chơi với hắn hay khônglà chuyện của ngươi, liên quan gì đến ta?”

“Ta nghe ngươi, ngươi nóichơi thì ta chơi.”

Tiểu Lục muốn lườm hắn,nhưng khóe môi lại không nhịn được khẽ cong lên, sau một lúc vẫn không hé răng,Cảnh

Hiên gõ gõ bàn, “Này,này… Ta biết các ngươi quan hệ tốt, nhưng…”

Tiểu Lục tức giận phảnbác, “Ai quan hệ tốt với hắn?”

Cảnh ôn hòa nói: “Chúngta tốt, không liên quan tới ngươi.”

Hai người đều nhìn Hiên,chẳng qua Tiểu Lục quắc mắt nhìn trừng trừng, còn Cảnh thì thản thản nhiênnhiên.

Hiên cười rộ lên, nói vớiTiểu Lục: “Mặc kệ có được hay không, dù sao hắn nghe lời ngươi, để hắn chơi vớita một ván. Ta đã nghe danh hắn từ lâu mà chưa có cơ hội lãnh giáo.”

Tròng mắt Tiểu Lục đảođảo chuyển chuyển, “Ta cũng muốn chơi.”

Hiên bất đắc dĩ, “Được,ngươi hạ cờ hắn chỉ điểm.”

Tiểu Lục cầm lấy một quâncờ, nhìn Cảnh, Cảnh thấp giọng nói một câu, Tiểu Lục đặt quân cờ xuống.

Hiên vừa cười nói, vừa hạxuống một quân cờ.

Sau mấy nước, Hiên liềnhiểu Cảnh không phải hư danh. Có người đến mua rượu, Hiên không kiên nhẫn tiếpđón, phái một người hầu ngồi ở cửa, không cho bất cứ kẻ nào vào quấy rầy.

Một quân lại một quân,Hiên dần dần không nói cười nữa, mà là chuyên chú nhìn vào bàn cờ. Người ta nóirượu gặp tri kỷ ngàn chén ít, kỳ phùng địch thủ làm cho cuộc đời thêm thú vị.Kỳ nghệ của Hiên là Hoàng Đế truyền thụ, lúc mới học, đánh cờ với hắn đều làdanh tướng hạ thần tài giỏi trong Đại Hoang, thế nên bây giờ hiếm gặp đối thủ,nhiều khi hắn chơi cờ mà chỉ lộ ba phần tài, hôm nay lại bắt đầu tập trung toàntâm toàn lực.

Hiên hạ xuống một quân,chỉ cảm thấy mình đi được một nước cờ tốt, đang chờ mong Cảnh ứng đối, lại thấyCảnh nói một câu. Tiểu Lục lắc đầu với Cảnh, chỉ chỉ chỗ nào đó, “Ta cảm thấycần phải đánh vào đây.

Cảnh mỉm cười, thế màkhông chút phản bác, “Tốt, vậy đánh vào đó đi.”

Tiểu Lục cao hứng hạ cờxuống, Hiên kêu to: “Ta cho phép ngươi đi lại, ngươi đặt lại một lần nữa.”

Tiểu Lục nói: “Ta nghĩ kỹrồi, đặt ở đây.”

Hiên giương mắt nhìnCảnh, khuyên nhủ: “Ngươi nên ngẫm lại.”

Tiểu Lục không kiên nhẫnnói: “Ngươi có phiền không? Lúc ta muốn đi lại, ngươi không cho ta đi, lúc takhông muốn đi lại, ngươi cứ muốn ta đi.”

Hiên chỉ cảm thấy trongngực bị đè nén khôn kể, cứ như cõi lòng đang dào dạt chờ mong, hào hứng mở bộquần áo gấm vóc hoa mỹ ra, lại phát hiện nó bị con chuột cắn một lỗ mất rồi.Hiên hạ quân cờ xuống, lòng nghĩ mấy nước nữa là có thể phân định thắng thua.

Cảnh thấp giọng nói mộtcâu bên tai Tiểu Lục, Tiểu Lục buông quân cờ.

Hiên nhẹ nhàng ơ mộttiếng, thấy thất vọng cho tấm áo gấm bị con chuột cắn một lỗ, rồi lại phát hiệncái lỗ của con chuột đó ở bên góc áo không ảnh hưởng đến đường may của áo. Hiênnghĩ nghĩ, hạ xuống quân cờ.

Cảnh thấp giọng thì thầmvới Tiểu Lục, Tiểu Lục lắc đầu, “Không được. Ta muốn đặt ở đó.”

“Được, ở đó rất tốt.”Cảnh vẫn chỉ mỉm cười, một tiếng tán thành, giống như Tiểu Lục thật sự là kỳtài cao siêu, đi được một nước cờ diệu kỳ, mà không phải nước cờ dở thối đếnmức không thể thối hơn.

Tiểu Lục đắc ý, dươngdương tự đắc hạ xuống quân cờ.

Bây giờ Hiên lại khôngcảm thấy may mắn vì lỗ chuột ở góc áo, hắn nói với Tiểu Lục: “Ta chân thành đềnghị ngươi đi lại.”

Tiểu Lục trừng mắt vớihắn: “Không hối hận!”

Hiên chỉ có thể hạ cờ.

Cảnh nói nhỏ, Tiểu Lục hạcờ, Hiên nhanh chóng hạ cờ. Cảnh lại nói nhỏ, Tiểu Lục lại hạ cờ, Hiên hạ cờ…Sau ba nước, Hiên lại nhìn thấy con chuột kia chen lấn sang bên cạnh, lòng hắnvừa mừng vừa sợ.

Cảnh nói nhỏ, Tiểu Lụclại lắc đầu, phát biểu hiểu biết của mình, “Nơi đó.”

“Tốt.”

Tiểu Lục hạ quân cờxuống. Hiên đã lười nói, tiếp tục hạ cờ, chỉ hiếu kỳ Cảnh biến thành mục nátnhư thế nào.

Hơn một canh giờ sau, mộtván cờ đã kết thúc, Cảnh thua.

Hiên thắng cờ mà cực kỳbuồn bực, Cảnh thua cờ mà khóe miệng lại mang ý cười.

Tiểu Lục hỏi Cảnh: “Cóphải vì mấy nước đó của ta nên ngươi mới thua?”

“Không phải, mấy nướcngươi đi đều tốt, là bản thân ta không tốt.”

Tiểu Lục cười vui rạorực, Hiên vô lực lấy tay chống đầu.

Tiểu Lục nhìn nhìn sắctrời, đã gần đến hoàng hôn, hắn cười tít mắt nói: “Người thắng mời khách, nghenói trên phố bắc mới mở một hàng thịt nướng, chúng ta đi ăn nhé.”

“Được.” Cảnh đồng ý rấtnhanh, Hiên hoài nghi lúc Cảnh đối mặt với Tiểu Lục, trong đầu căn bản không cóchữ không.

Hiên chỉ vào bản thân,“Ta còn chưa có đồng ý đâu.”

Cảnh nhìn hắn, thành khẩnnói: “Người thua mời khách, cảm ơn ngươi.”

Hiên nhẫn nại cười, mắtxem xét Tiểu Lục, “Được rồi!”

Ba người ra khỏi quán,dọc theo khu phố vừa đi vừa nói, thực ra chỉ có Tiểu Lục và Hiên khẩu chiến,Cảnh yên tĩnh nghe. Tiểu Lục nói chuyện vui vẻ, trên mặt Cảnh cũng tràn đầy ýcười.

Đột nhiên, có người lớntiếng hét to nhường đường, ba người họ đứng vào ven đường theo đám đông.

Một chiếc xe ngựa đẹp đẽquý giá chậm rãi chạy đến, rèm che vô cùng đặc biệt, không thêu hoa cỏ, cũngkhông có chim bay cá nhảy, mà là thêu cung tên. Theo sau xe ngựa là tám nam tửkhôi ngô, cưỡi ngựa, lưng đeo cung tên, hết sức oai phong.

Mấy đám ngày thường togan liều mạng đều trầm mặc nhìn, người hai bên đường cũng kiềm hãm tiếng nói,chỉ thấp giọng nghị luận.

Trong khoảnh khắc khinhìn thấy xe ngựa, vẻ mặt Cảnh mất đi ý cười, rũ mắt, cứng người đứng đó.

Tiểu Lục nói: “Thế nào?Nhìn qua thật là quá lợi hại!”

Hiên thoáng nhìn Cảnh,không nói gì.

Tiểu Lục lại hỏi: “Vì saorèm lại thêu cung tên?”

Hiên nói: “Đó là kí hiệucủa Phòng Phong thị, Phòng Phong thị lấy tài bắn cung làm gia truyền, nghe đồntổ tiên họ có thể bắn rơi tinh thần. Không phải con cháu nào cũng có tư cáchthêu cung tên lên đồ dùng, cung tên này tỏ rõ người trong xe có tài bắn tên vôcùng cao siêu.”

Tiểu Lục tán thưởng, “Chảtrách mấy đám to gan trong trấn đều kính sợ mà nhìn.” Tiểu Lục cảm thấy cái tênPhòng Phong thị này rất quen, theo bản năng quay đầu nhìn Cảnh.

Bộ dáng của Cảnh làm choTiểu Lục ầm ầm nhớ tới nguyên nhân, hắn lập tức xoay đầu, thấp giọng hỏi Hiên:“Đó là nhị phu nhân của Đồ Sơn thị chưa qua cửa sao?”

Hiên nói: “Hẳn là vậy.”Trên rèm xe có kí hiệu cung tên của Phòng Phong thị, bên cạnh khung xe cũng cóiệucửu vĩ hồ của Đồ Sơn thị, ngoài vị hôn thê của Đồ Sơn nhị công tử là PhòngPhong tiểu thư ra, thì không còn ai khác.

Xe ngựa chạy qua, đámđông lại bắt đầu lưu động, ba người họ vẫn đứng như cũ.

Tiểu Lục cười hì hì nóivới Cảnh: “Vị hôn thê của ngươi đã đến, chúng ta không quấy rầy các ngươi đoàntụ. Cáo từ!”

Tiểu Lục kéo tay Hiên bỏđi. Cảnh đứng tại chỗ, nhìn họ biến mất ở góc phố.

Tĩnh Dạ vội vàng chạytới, “Cuối cùng cũng tìm được ngài. Công tử, trở về thôi. Các ngài mười nămkhông gặp, Phòng Phong tiểu thư nhất định có rất nhiều điều muốn nói với ngài.”

Ánh mắt Cảnh ảm đạm, yênlặng bước đi.

Tĩnh Dạ nói: “Mấy nămnay, không có tin tức của công tử, người biết chuyện đều khuyên Phòng Phongtiểu thư từ hôn, nhưng nàng kiên quyết không chịu, luôn ở lại Thanh Khâu chờcông tử. Hầu hạ thái phu nhân như cháu dâu thật sự, san sẻ giải sầu vì thái phunhân. Công tử cố ý ở lại trấn Thanh Thủy, không chịu trở về, thái phu nhân vôcùng tức giận, Phòng Phong tiểu thư ở nhà luôn nói đỡ ngài, còn tới đây để gặpngài.” (Thái phu nhân là bà của Cảnh, mẹ Cảnh đãmất rồi.)

Cảnh vẫn không nóichuyện, lòng Tĩnh Dạ buồn rầu vô hạn. Trước kia công tử là người ăn nói thú vị,nhưng mất tích chín năm, sau khi trở về, liền trở nên trầm mặc ít lời. Tĩnh Dạtừng phái người tìm hiểu, công tử ở Hồi Xuân Đường sáu năm, còn ba năm khôngbiết làm gì ở đâu. Nhưng công tử chưa hề đề cập tới, thái phu nhân cố ý viếtthư hỏi, hắn cũng chỉ trả lời là không nhớ, nói khi hắn khôi phục trí nhớ đãthành người học việc ở Hồi Xuân Đường. Tĩnh Dạ cũng giống mọi người, đều nhậnđịnh là đại công tử động chân động tay, nhưng công tử không mở miệng, họ khôngdám hành động.

Đôi khi Tĩnh Dạ thật sựhoài niệm công tử trước kia, lúc xử lý chuyện làm ăn thì khéo léo chu đáo, lúcở chung thì dịu dàng săn sóc, không giống bây giờ, hờ hững như không để ý tớiđiều gì. Nhưng dù thế nào, công tử đã bình an trở lại.

Đến cửa, Cảnh dừng bướcchân. có thể thấu hiểu, dù họ đã sớm có hôn ước, nhưng chưa bao giờ gặp mặt,nói là người hoàn toàn xa lạ cũng không quá.

Tĩnh Dạ thấp giọng nói:“Phòng Phong tiểu thư thích bắn tên, trước đây công tử từng thiết kế binh khí;Phòng Phong tiểu thư thích ngao du sơn thủy, công tử rất am hiểu vẽ sơn thủy;Phòng Phong tiểu thư thích ca khúc phương bắc, công tử có thể dùng sáo thổi cakhúc phương bắc cho nàng nghe. À, đúng rồi, Phòng Phong tiểu thư đánh cờ giỏi,ngay cả huynh trưởng của nàng cũng không thắng được nàng, công tử có thể đánhcờ cùng nàng…”

Cảnh đi vào phủ đệ, đámngười hầu lần lượt tấu báo. Được thị nữ đỡ, một nữ tử mặc váy đỏ tươi, dángngười cao gầy khỏe đẹp, mày không vẽ mà xanh, môi không tô mà đỏ, nàng khoanthai hành lễ, dáng vẻ và dung mạo đều đẹp. Cảnh lại cúi mắt, chỉ khách khí đáplễ từ xa.

Trong quán cơm, Hiên vàTiểu Lục ăn thịt uống rượu, Hiên hỏi Tiểu Lục: “Sao ngươi lại thu lưu ngườikia?”

Tiểu Lục liếc hắn, “Takhông tin ngươi chưa từng thăm dò.”

“Đích thực đã phái ngườitra xét, nhưng ngươi dạy Ma Tử và Xuyến Tử rất tốt, họ không tiết lộ điều gì,sau khi Xuyến Tử bị chuốc quá chén, cũng chỉ nói hắn bị thương rất nặng, làngươi nhặt hắn về, ngay cả cụ thể bị thương ra sao cũng không nói rõ ràng.”

Tiểu Lục cười nói: “Khôngphải Xuyến Tử không chịu nói, mà là lúc đó từ đầu tới cuối chỉ có mình ta ômlấy mọi việc, Xuyến Tử thật sự không rõ ràng.”

“Ta thấy giọng nói củahắn trầm khàn, là vì lần đó bị thương?”

“Ngươi cứ không ngừng bàntán về hắn làm cái gì?”

“Vì chuyện làm ăn của ĐồSơn thị trải rộng khắp Đại Hoang, mà hắn quan hệ tới lập trường tương lai saunày của Đồ Sơn thị, quyết định Đồ Sơn thị và ta là địch hay bạn.”

“Vậy ngươi đi mà làm quenvới hắn! Ngươi lải nhải với ta làm gì?”

“Hắn nghe ngươi.”

Tiểu Lục cười nhạo,“Ngươi đánh đồng chuyện chơi cờ với đại sự gia tộc? Hắn nghe ta, cũng chỉ vìthiếu ta một ân huệ, cho nên cái gì nghe được thì nghe.”

Hiên thở dài, buông thatính toán trong lòng. Đúng như lời Tiểu Lục nói, sáu năm ân tình có thể đổi lấyvài phần kính trọng Tiểu Lục, nhưng Tiểu Lục tuyệt đối không thể làm Cảnh thayđổi lập trường của Đồ Sơn thị.

Tiểu Lục nói: “Ngươi phảirời đi nhanh lên, Tương Liễu tùy thời sẽ xuất hiện.”

Hiên giơ chén rượu, trongmắt có ngạo nghễ, “Ngươi thấy Tương Liễu lợi hại là không sai, nhưng ngươikhông nên xem ta quá yếu kém.”

Tiểu Lục chắp tay xinlỗi, “Được, được, được! Ngươi lợi hại!”

Hiên cười rộ lên, “Đơn đảđộc đấu (đánh một mình, đánh lẻ), tathực sự không phải là đối thủ của hắn, phải nói là kém xa.” Hiên chỉ chỉ vàođầu mình, “Ta dựa vào cái này.”

Miếng thịt trong miệngTiểu Lục kém chút là phun ra, “Không phải là ỷ thế hiếp người, ỷ đa số thắngthiểu số sao!”

“Đó cũng là ta có thếlực, có người thân tín để dựa vào. Ngươi cho là thế lực không cần thiết phảikinh doanh, thân tín không cần thiết phải bồi dưỡng?”

Tiểu Lục không nói, lâusau mới hỏi: “Mấy năm nay, rất vất vả đúng không?”

Hiên có vài phần bất ngờnhìn Tiểu Lục, hắn chỉ cúi đầu xé thịt, không thấy rõ vẻ mặt, Hiên thản nhiênnói: “Tàm tạm.”

Hai người ăn xong, cùngnhau về nhà, Hiên trở về quán rượu, Tiểu Lục lại không trở về y quán, mà làxuyên qua vườn thuốc, đi tới bờ sông.

Hắn một lát ở bờ sông,chậm rãi đi vào sông, ngâm mình vào trong nước.

Đêm mùa xuân nước sôngvẫn lạnh, Tiểu Lục không vận sức lực, để mặc dòng nước đưa hắn lao xuống. Sóngnước cao thấp phập phồng, dòng sông quanh co uốn lượn, ngâm lâu trong nước, cáilạnh theo làn da rót vào lòng.

Tiểu Lục vẫn không muốnđộng, cho đến khi thân thể đập vào một tảng đá, hắn mới bấu vào mà leo lên theobản năng, gió lạnh thổi tới, thân thể hắn lạnh như băng, khẽ run rẩy, hắn nóivới chính mình: “Thấy không? Đây là kết cục của hài lòng, đông lạnh chết ngươi,cũng chỉ là chuyện của ngươi.”

Tiểu Lục nhảy vào trongsông, ra sức bơi ngược dòng chảy, thân mình dần dần ấm áp, bơi một mạch tới yquán, người ướt đẫm bò lên bờ.

Vào phòng, Tiểu Lục nhanhnhẹn cởi quần áo, lau khô thân thể, tiến vào ổ chăn.

Chăn lạnh, còn có mùi ẩm,Tiểu Lục cuộn mình, cảm thấy ngủ thật không thoải mái, lăn qua lăn lại một lúcvẫn không thể đi vào giấc ngủ. Hắn không khỏi mắng mình: “Mân Tiểu Lục! Ngươiđừng yếu ớt quá! Ta nói cho ngươi, dù ai rời xa ai, cuộc sống vẫn tiếp diễn!”

Mắng đã mắng rồi mà vẫnkhông ngủ được.

Tiểu Lục an ủi bản thân,cuối cùng cũng ngủ được!

Mấy ngày nay, đi tới đâucũng nghe người ta bàn luận về công tử Đồ Sơn thị và tiểu thư Phòng Phong thị.Tiểu Lục dứt khoát không ra khỏi cửa, nhưng tránh ở trong nhà cũng không yên.

Lúc ăn cơm chiều, TangĐiềm Nhi và Xuyến Tử nổi hứng tán gẫu Đồ Sơn nhị công tử và vị hôn thê của hắnlà Phòng Phong tiểu thư.

Tang Điềm Nhi hưng phấnmà nói: “Ta thấy Phòng Phong tiểu thư rồi, trông đẹp lắm, ta nhìn mãi mà khôngthấy đủ. Dáng vẻ rất yểu điệu, đi đường còn cần tì nữ nâng, nhưng nghe nói nàngcó tài bắn cung cao siêu, có thể lấy mạng người cách cả trăm dặm, vị nhị côngtử ấy đúng là tốt phúc!”

Xuyến Tử buồn bực, “TrấnThanh Thủy của chúng ta đâu phải là nơi nào tốt đẹp, mấy vị thế gia công tử vàtiểu thư ấy ở đây làm gì chứ?”

Tang Điềm Nhi cười nói:“Quản chuyện của họ làm gì? Khó trách người ta nói Đồ Sơn thị vội vã muốn tổchức hôn lễ, dù ai có vị hôn thê xinh đẹp như vậy cũng nhanh muốn cưới vàocửa.”

Tiểu Lục buông bát, “Taăn no rồi, các ngươi ăn từ từ, ta ra ngoài đi dạo.”

Dọc theo đường đá đi tớibờ sông, Tiểu Lục ngồi trên tảng đá ngẩn người. Hắn ngắt một bông hoa dại, xétừng cánh hoa ra, ném vào nước.

Đột nhiên, đại bàng trắnggào thét xà xuống, Tiểu Lục chưa kịp kêu kên một tiếng kinh hãi, đã bị TươngLiễu bắt lên lưng đại bàng.

Tiểu Lục vẫy vẫy tay, cợtnhả nói: “Đã lâu không gặp, gần đây khỏe chứ?”

“Nếu Hiên đã chết, ta sẽrất khỏe.”

Tiểu Lục không dám nóilời nào, nhanh tay bắt lấy tay Tương Liễu, sợ hắn nói trở mặt liền trở mặt, némmình xuống dưới.

Đại bàng trắng mang họtới cái hồ có hình hồ lô mà lần trước đã tới, không chờ đại bàng bay xuống, khicòn đang ở tầng trời, Tương Liễu đã túm Tiểu Lục nhảy xuống.

Tiểu Lục hoảng sợ, bấulấy người Tương Liễu như con bạch tuộc.

Tiếng gió gào thét bêntai, Tương Liễu nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: “Lấy ngươi làm đệm, thế nào?”

Tiểu Lục liều mạng lắcđầu, mắt hàm chứa cầu xin, Tương Liễu không động.

Mau chóng rơi xuống,dường như ngay sau đó sẽ tan xương nát thịt, muôn đời không trở lại.

Trong khoảnh khắc sắp laoxuống nước, Tương Liễu xoay người, đổi Tiểu Lục ở phía trên.

Một tiếng vang lớn, haingười nhập vào trong nước, sóng nước cuồn cuộn tung lên.

Cho dù Tương Liễu đỡ lấyphần lớn lực va chạm, Tiểu Lục vẫn bị bọt nước đánh đến choáng váng, toàn thânđau nhức.

Vì tay chân rất đau, nênkhông có sức lực, hắn lại không túm được Tương Liễu, thân mình chìm xuống dưới.

Tương Liễu nổi trongnước, mắt lạnh nhìn hắn chìm vào đáy hồ.

Tiểu Lục nỗ lực vươn tay,nhưng lại không túm được cái gì, trước mắt dần dần tăm tối, ngay khi hắn phunra một hơi cuối cùng, nước tràn vào miệng mũi, cảm giác được Tương Liễu ôm lấyhắn, bờ môi lạnh như băng dán vào môi hắn, tiếp cho hắn một hơi.

Tương Liễu mang theo hắnvụt về phía trước giống như mũi tên, nhanh chóng ra khỏi mặt nước.

Tiểu Lục dựa vào vaiTương Liễu ho khan kịch liệt, thở hổn hển từng hơi, trong mũi, trong mắt đều lànước.

Sau một lúc lâu, Tiểu Lụcmới vừa thở vừa nói, thanh âm khàn khàn vang lên: “Nếu ngươi muốn giết ta, thìđể ta thoải mái một chút.”

“Ngươi chỉ có một cáiđầu, chỉ có thể chết một lần, chỉ chết một lần thì rất hời cho ngươi.”

Thân mình Tương Liễu ngãvề phía sau, nằm thẳng trên mặt nước, Tiểu Lục vẫn đau khắp mình, không thểđộng đậy, chỉ có thể dựa vào người hắn.

Tương Liễu kéo kéo cánhtay Tiểu Lục, “Đau không?”

“Hắn sẽ rất đau.”

Tương Liễu cười, “Cổ nàythật không tệ, có điều còn chưa đủ tốt.”

Tiểu Lục hỏi: “Nếu cổ nàylấy được tính mạng, thì ngươi sẽ không chút do dự mà giết ta?”

“Ừ, đáng tiếc chỉ là đauđớn.” Trong giọng nói của Tương Liễu tràn đầy tiếc nuối.

Tiểu Lục nhắm hai mắtlại, cảm thụ được họ đang dập dờn trên mặt nước, nước chống đỡ tất cả, toànthân không chỗ nào cần dùng sức, vô cùng thoải mái.

Tương Liễu hỏi: “Đã khôngnỡ với hắn như vậy thì sao không giải cổ?”

Tiểu Lục không trả lời,cân nhắc một hồi lâu, nghĩ hắn là yêu quái, côn trùng thú vật đều xem như mộtnhà, có lẽ biết chút gì, vì thế nói: “Không phải không muốn giải, mà là khônggiải được, lần trước ta bị thương, ngươi cho ta dùng một đống thuốc lẫn lộn, cổphát sinh biến hóa, hắn nói ta giải cổ, ta còn dỗ hắn chờ đến lúc hắn rời đi sẽgiải cho hắn, gần đây ta vẫn luôn thử triệu hồi cổ từ trong cơ thể hắn, nhưnghoàn toàn không được.”

Tương Liễu trầm tư mộtlúc rồi nói: “Không muốn chết, thì đừng cần cố gắng triệu hồi, phương pháp duynhất có thể thử chính là dẫn cổ tới thân thể một người khác, gieo họa cho ngườikhác.”

Tiểu Lục nghiêm túc nói:“Người duy nhất ta muốn gieo họa chính là ngươi.”

Tương Liễu nhẹ giọngcười, “Vậy dẫn cổ tới thân thể ta đi.”

Tiểu Lục châm biếm:“Ngươi có lòng tốt như vậy?”

“Ta sẽ giết hắn trước khihắn rời khỏi trấn Thanh Thủy, ngươi sẽ không cần phiền não xem phải giải cổ nhưthế nào.”

Tiểu Lục cảm giác chânkhông run rẩy nữa, trượt khỏi người hắn, chậm rãi bơi, “Giết hắn có thể khôiphục Thần Nông?”

“Không thể.”

“Hắn từng ra chiếntrường, giết hại binh lính Thần Nông?”

“Không.”

“Hắn và ngươi có ân oáncá nhân?”

“Không có.”

“Vậy vì sao còn muốn giếthắn?”

“Lập trường. Hắn ở trướcmắt ta, không giết hắn, giống như lương tâm sẽ bất an.”

“Ngươi có lương tâm?”

“Đối với Thần Nông vẫn cómột chút.”

“Buồn cười!”

“Quả thật là buồn cười,thế cho nên ta cũng cảm thấy bản thân thật đáng buồn, nếu không có chút lươngtâm đó ta sẽ phải đi tìm Hoàng Đế nói chuyện một chút, giúp hắn diệt CaoTân.” (Hoàng Đế: Đứng đầu Hiên Viên tộc, là tộccủa mẹ Tiểu Lục và Chuyên Húc.)

Tiểu Lục trầm mặc, nhìnánh trăng trên đỉnh đầu, giống như chiếc bánh ngô bị cắn một miếng. Thật lâusau, hắn hỏi: “Cộng Công tướng quân rốt cuộc là người như thế nào? Có thể làmcho tên yêu quái nhà ngươi mọc ra chút lương tâm?”

“Hắn là đồ ngu!” TươngLiễu trầm mặc một chút, còn nói, “Là đồ ngu đáng thương, dẫn một đám ngu ngốc,làm chuyện thật đáng buồn.”

Tiểu Lục nói: “Thật rađáng buồn nhất chính là ngươi! Bọn họ là cam tâm tình nguyện, không thấy bảnthân ngốc, chỉ cảm thấy bản thân làm chuyện trên có hiếu với tổ tông, dưới cóđức cho con cháu, khi chết cũng hùng dũng ngẩng cao đầu! Còn ngươi vừa khinhthường vừa làm.”

“Ai bảo ta có chín cáiđầu? Dù sao cũng tương đối mâu thuẫn phức tạp một chút.”

Tiểu Lục không nhịn đượccười to, sặc cả nước miếng, vội bắt lấy cánh tay Tương Liễu, “Ngươi…… Khôngphải ngươi rất căm hận người ta nói ngươi là yêu quái chín đầu à? Chín đầu làcấm kỵ của ngươi, có người dám nhắc đến, ngươi sẽ giết hắn.”

“Ngươi còn sống.”

Tiểu Lục lẩm bẩm: “Tạmthời còn sống.”

“Ta oán hận không phải vìhọ bàn luận ta là yêu quái chín đầu, mà là sự khinh miệt hèn mọn trong lòng họ.Ta cho phép ngươi nhắc đến, là vì…” Tương Liễu lật người, một tay chống đầu,nghiêng người nằm trên mặt nước, nhìn Tiểu Lục, “Miệng ngươi chế nhạo giễu cợt,nhưng trong lòng chưa bao giờ coi yêu quái chín đầu là quái dị.”

Tiểu Lục mỉm cười nói:“Bởi vì ta từng quái dị hơn cả ngươi.”

“Cho nên ngươi trốn vàonúi sâu, không dám gặp người?

“Đúng.”

Tương Liễu nâng tay, nhẹnhàng mơn trớn đầu Tiểu Lục. Tiểu Lục giật mình nhìn Tương Liễu, “Chúng ta thếnày coi như đang tâm sự dưới ánh trăng, hòa thuận ở chung?”

Tương Liễu nói: “Trướckhi ngươi chọc giận ta, coi như vậy.”

Tiểu Lục than thở, “Thờigian hòa thuận luôn ngắn ngủi, cũng như vui sướng trong cuộc sống luôn làkhoảnh khắc. Hoa nở rồi sẽ tàn, trăng tròn rồi sẽ khuyết, phàm là những thứ tốtđẹp trên thế gian đều là như thế.”

Tương Liễu chê cười, “Làai từng nói dù cảnh có đẹp đẽ đến mức nào thì xem nhiều cũng chán nản?”

Tiểu Lục chỉ cười khôngnói.

Trời sắp sáng, Tiểu Lụcmới mang toàn thân ướt đẫm về nhà.

Hắn vừa lau tóc vừa nghĩhôm nay có bệnh nhân tới chẩn bệnh không, trong y quán đã có Tang Điềm Nhi ứngphó, hắn có thể ngủ một giấc, vì thế hắn cài cửa cẩn thận, tính toán ngủ đến atrưa.

Mơ mơ màng màng ngủ, mơhồ nghe được Xuyến Tử gõ cửa, gọi hắn om sòm, hắn mắng một tiếng “Cút”, giọngcủa Xuyến Tử dần biến mất.

Không lâu sau, lại nghethấy có người gọi hắn, Tiểu Lục mắng to “Cút”, kéo chăn kín đầu, tiếp tục ngủ.

Cửa bị đá văng, Tiểu Lụctức giận chui đầu ra từ trong chăn, nắm lấy cái gì đó trên giường, muốn némqua, lại thấy là A Niệm. Mặt nàng ta giàn giụa nước mắt, nổi giận đùng đùngtrừng mắt với Tiểu Lục.

Tiểu Lục lập tức tỉnhtáo, xoay người ngồi dậy, “Ngươi tới làm gì?”

A Niệm nén nước mắt, gàothét nói: “Ngươi cho rằng ta muốn đến sao? Ta ước gì vĩnh viễn không trông thấymặt ngươi!”

Tiểu Lục giật mình, nhảytừ giường xuống đất, “Hiên thế nào?”

A Niệm vội quay người,“Ca ca bị thương, y sư không cầm máu được, ca ca bảo ta tới tìm ngươi.”

Tiểu Lục nắm lấy quần áo,vừa mặc vừa chạy ra ngoài, hắn hiểu tối qua vì sao Tương Liễu tới gặp hắn,không phải vì tâm sự dưới ánh trăng, lúc hắn đau đớn toàn thân mất đi sức lực,không cách nào nhúc nhích, khẳng định là Hiên cũng đau đớn không thể động đậy.Nhưng Hiên đã có chuẩn bị, Tương Liễu lại ở cùng Tiểu Lục, người nào có thể độtphá người hầu của Hiên, xúc phạm tới Hiên?

Chạy đến quán rượu, TiểuLục không đi vào cửa chính, mà trực tiếp nhảy từ tường vào sân sau.

Vài người hầu vây tới,Hải Đường kêu to: “Dừng tay!”

Tiểu Lục hỏi: “Hiên ởđâu?”

Hải Đường nhấc tay làm tưthế mời, “Đi theo ta.”

Ngoài phòng thiết kế trậnpháp bảo vệ cỡ nhỏ, theo Hải Đường, đi vào phòng. Hiên nằm trên giường, mê mannhắm mắt, sắc mặt trắng xanh.

Hải Đường nhẹ nhàng laytỉnh Hiên, “Hồi Xuân Đường Mân Tiểu Lục đến.”

Hiên mở to mắt, A Niệmkhóc hỏi: “Ca ca, huynh đỡ hơn chút nào chưa?”

Hiên mỉm cười với nàng,dịu dàng nói: “Ta không sao, muội đêm qua không ngủ, bây giờ hãy đi ngủ mộtgiấc, ” nói xong, hắn liếc nhìn Hải Đường, Hải Đường lập tức đi qua, vừa dụ vừakhuyên A Niệm ra ngoài.

Đứng bên cạnh giường làmột ông già, Hiên giới thiệu với Tiểu Lục: “Vị này là y sư Ổ Trình.”

Tiểu Lục đè nén lòng sốtruột, chắp tay hành lễ, “Nghe danh đã lâu.” Ổ Trình cũng là y sư của trấn ThanhThủy, khác biệt chính là ông ta vô cùng có tiếng, giỏi nhất là trị ngoạithương, xem ra ông ta là người của Hiên.

Ổ Trình không đáp lễ, chỉkiêu căng hạ lệnh: “Ngươi tới xem vết thương một chút.”

Tiểu Lục ngồi xuống cạnhgiường, kéo chăn ra, trên ngực phải của Hiên có một lỗ máu, miệng vết thươngkhông lớn, nhưng máu vẫn chảy ra ngoài. Ổ Trình giải thích: “Đêm qua, có ngườiđột kích đánh tới, nhóm người hầu bảo vệ chủ thượng, nhưng từ trên trời bỗng cómột mũi tên bay tới, đột nhiên chủ thượng lại đau nhức toàn thân, không thể nétránh. May mắn có một người hầu liều chết đẩy chủ thượng một chút, tên mớikhông bắn trúng ngực trái, mà là bắn vào ngực phải. Sau khi trúng tên, ngườihầu lập tức tới tìm ta, ta xem xét, cảm thấy không có thương tổn nghiêm trọng,hẳn là không có trở ngại gì, nhưng từ đêm qua tới giờ máu vẫn không ngừng chảy,nguy hiểm tới tính mạng của chủ thượng.”

Tiểu Lục cúi đầu xem xétmiệng vết thương, Ổ Trình nói: “Ta đã dùng trên trăm loại biên pháp thử độc,không phát hiện ra độc.”

Tiểu Lục hỏi: “Tên đâu?Ta muốn nhìn một chút.”

Ổ Trình đưa một cái khaycho Tiểu Lục: “Ở đây.” Bên trên có hai đoạn

Ổ Trình nói: “Là tên làmbằng gỗ bình thường, tùy tiện đến một tiệm binh khí ở Đại Hoang đều có thể muađược.”

Tiểu Lục nói: “Không thểlà bình thường, bắn từ nơi xa như vậy, lực đạo nhất định là vô cùng đáng sợ.Nếu chỉ là tên bằng gỗ bình thường, đã sớm không chịu nổi, vỡ thành bột phấn,vốn không thể bắn trúng Hiên.”

Ổ Trình nói: “Chủ thượngcũng nói như vậy, nhưng đã để người chế tạo vũ khí kiểm tra, đúng là mũi têncực kỳ bình thường.”

Tiểu Lục vuốt ve mũi tên,hỏi Hiên: “Ngươi cẩn thận ngẫm lại, khoảnh khắc tên bắn vào thân thể, ngươi cócảm giác gì?”

Hiên nhắm hai mắt, nỗ lựcnhớ lại, “Trong nháy mắt, thân thể đau nhức, ngực hít thở không thông, khôngthể động đậy… rét lạnh! Ta cảm giác được một luồng khí lạnh xuyên qua thânthể.”

Tiểu Lục suy nghĩ mộtlát, nói với Hiên: “Ngươi đã từng đến cực bắc chưa?”

Hiên cười nói: “Chưa,ngươi từng đến chưa?”

“Ta từng đến. Nơi đóquanh năm tuyết đọng, muôn đời không thay đổi. Tuyết đè xuống từng tầng, biếnthành băng, băng đè xuống từng tầng, hình thành núi băng, núi băng cứng hơn cảđá của Đại Hoang, đao kiếm sắc bén khảm vào, chỉ có bột phấn nhàn nhạt bắn ratung tóe, trải qua ngàn vạn năm, ở một vài núi băng to lớn, sẽ ngưng kết rabông tuyết, giống như đá quý óng ánh trong suốt, cứng rắn hơn cả sắt đá, sẽ tỏara khí lạnh vô cùng.”

Ổ Trình hết sức lo lắngcho thương thế của Hiên, vậy mà Tiểu Lục lại nói chuyện phong cảnh ở Đại Hoang,Ổ Trình không nén nổi nói: “Chủ thượng nói ngươi biết y thuật…”

Hiên liếc hắn một cái, ỔTrình không dám lắm miệng nữa, nhưng vẫn không cam lòng, cúi đầu nói: “Chủthượng, chữa thương quan trọng hơn.”

Hiên hỏi Tiểu Lục: “Bôngtuyết đó có thể hòa tan

Tiểu Lục nói: “Bìnhthường sẽ không, nhưng nếu là băng ngưng tụ, hiển nhiên có thể hòa tan.”

Hiên chậm rãi nói: “Ý củangươi là có người dùng biện pháp đặc thù bọc một lớp bông tuyết bên ngoài mũitên bằng gỗ bình thường, sau khi tên bắn vào thân thể ta, bông tuyết lập tứchòa tan, cho nên nhìn qua chỉ là mũi tên bình thường.”

“Tuy ta không biết rènbông tuyết như thế nào để nó gặp máu sẽ hòa tan, nhưng khả năng lớn chính lànhư vậy.”

“Bông tuyết ở cực bắc,hơn nữa tài bắn cung cao siêu, là Phòng Phong thị! Nhất định là Phòng Phongthị!” Ổ Trình kích động, “Lão nô phải đi tìm bọn họ ngay! Bọn họ làm tên, nhấtđịnh có biện pháp cầm máu.”

“Đứng lại!” Bên môi Hiênmang theo vài phần chế giễu, nói: “Ngươi chứng minh là Phòng Phong thị như thếnào? Người biết bắn tên ở Đại Hoang không ít, chẳng lẽ ngươi dựa vào mũi tên cóthể mua được ở bất kỳ tiệm binh khí nào?”

Ổ Trình không cam lòngsuy nghĩ một lát, chán nản cúi đầu. Nếu thật sự là Phòng Phong thị bắn ra tênnày, có khả năng nhất chính là vị Phòng Phong tiểu thư có tài bắn tên cao siêukia, một Phòng Phong thị thì còn không tính là khó đối phó, nhưng phía sau nàngcòn có Đồ Sơn thị, tứ thế gia trong Đại Hoang, ngay cả Hoàng Đế cũng không thể khôngkiêng dè.

Hiên hỏi Tiểu Lục: “Ngươicũng biết vì sao ta chảy máu không ngừng?”

Tiểu Lục dùng ngón taychấm máu ở miệng vết thương của Hiên, đưa vào miệng nếm. Hiên nhìn thấy độngtác của hắn, tim nhảy lên một nhịp, vội ổn định tâm thần.

Tiểu Lục nói: “Phỏngchừng bên trong bông tuyết có gì đó, sau khi bông tuyết hòa tan, thứ đó liềntán khắp bốn phía miệng vết thương, ngăn cản miệng vết thương đông lại.”

Ổ Trình giương mắt nhìnTiểu Lục, “Sẽ là cái gì? Ta dùng các loại linh dược, đều không thể cầm máu.nói: “Ta cũng không biết.”

Ổ Trình suy sụp, gần nhưmuốn chửi ầm lên, lại nghe Tiểu Lục nói tiếp: “Nhưng ta biết làm thế nào bỏnhững thứ đó đi.”

“Làm thế nào?” Ổ Trìnhmang vẻ vội vàng.

“Hết thảy âm u đều sẽbiến mất trước mặt trời, nước thang cốc ẩn chứa thần lực của mặt trời, tinhkhiết sạch sẽ, vạn vật không sinh sống, dù là cái gì, dùng nước thang cốc rửamiệng vết thương đều khẳng định có thể rửa sạch.”

“Nước thang cốc rất khólấy, trước đây mang một ít đã dùng hết rồi. Thang cốc cách xa ngàn vạn dặm, mộtđường tới đó, máu chảy sẽ nhanh hơn, cho dù với tốc độ chảy máu hiện tại, chủthượng cũng không thể kiên trì đến thang cốc.”

Tiểu Lục nói với Hiên:“Ta có cách có thể làm máu chảy chậm lại, chỉ là ngươi phải nếm chút khổ.”

Hiên mỉm cười, “Đừng nóithắt nút.”

“Để bông tuyết vào trongmiệng vết thương của ngươi, dùng khí lạnh của bông tuyết làm máu đọng lại, máuchảy chậm hơn, nhưng bông tuyết có được từ ngàn vạn năm băng lạnh, ngươi sẽ vôcùng lạnh.”

“Chỉ cần có thể sống,lạnh thì có sao? Nhưng làm thế nào có được bông tuyết? Nó giấu trong núi băng,khẳng định rất khó có được, người có được nó khẳng định rất ít.”

Ổ Trình nghĩ đến người ởtrấn Thanh Thủy nhất định sẽ có, nhưng không dám chắc, thấp giọng nói: “Đi tìmPhòng Phong thị hỏi?”

Không ngờ Tiểu Lục lạiđồng ý: “Đúng vậy, chính là đi tìm bọn họ. Nhưng mà không phải hỏi, mà làtrộm.”

“Trộm?”

Tiểu Lục đứng lên, nóivới Hiên: “Ngươi nằm im đừng nhúc nhích, ta đi một lát sẽ trở lại

Hiên vội nói: “Ta pháihai người đi cùng ngươi.”

Tiểu Lục cười nói: “Ta đitrộm, không phải đi giành.”

Hiên chậm rãi nói: “Mặcdù ngươi có giao tình không tầm thường với Đồ Sơn Cảnh, nhưng đó chỉ là quan hệcá nhân. Trước lợi ích của đại gia tộc, quan hệ cá nhân không đáng nhắc tới.Thật ra, đây là chuyện của ta, không liên quan tới ngươi, ngươi không cần…”

“Nếu không phải cổ trongcơ thể ngươi, mũi tên này không nhất thiết có thể bắn trúng ngươi, việc này vìta mà dựng lên, sao có thể nói không liên quan tới ta? Được rồi, đừng nhiềulời! Ta đi đây!” Tiểu Lục lao ra khỏi phòng, cấp tốc trèo lên tường, nhảyxuống.

Tiểu Lục phi nước đạithẳng một đường tới chỗ ở của Cảnh.

Hắn tiến lên gõ cửa, cónô bộc tới mở cửa, Tiểu Lục nói: “Ta là y sư của Hồi Xuân Đường Mân Tiểu Lục,cầu kiến nhị công tử của các ngươi.”

Nô bộc lấy khóe mắt quéthắn hai cái, không vui vẻ đi thông báo.

Chốc lát sau, hai tì nữđi tới, vô cùng khách khí cung kính hành lễ, “Tiểu thư nghe nói là ngài, bảo nôtì tới đón tiếp ngài trước, công tử và tiểu thư sẽ đến sau.”

“Không dám!” Tiểu Lục vàocửa theo hai tì nữ.

Đi dọc hành lang một lúc,một nữ tử mặc váy dài đỏ tươi bước nhanh mà đến, tới trước mặt Tiểu Lục, chỉnhlại trang phục làm lễ. Trước mặt nô bộc, nàng không nói rõ, chỉ nói: “Cảm ơnngươi.” Ngữ khí chân thành, hơi nghẹn ngào, làm cho Tiểu Lục cảm nhận đầy đủlòng biết ơn của nàng.

Tiểu Lục chắp tay hànhlễ, “Tiểu thư xin đứng lên.” Lúc đứng dậy, mượn cơ hội cẩn thận lướt nhìn PhòngPhong tiểu thư. Cho dù nhìn bằng ánh mắt khắc nghiệt để đánh giá nàng, thì cũngkhông thể không thừa nhận đây là một nữ tử có cả dáng vẻ và dung mạo dịu dàng,làm cho người ta không nhịn được sinh lòng trìu mế

Tiểu Lục thầm hỏi bảnthân, mũi tên trên ngực Hiên thực sự là nàng bắn sao? Nếu là nàng, thì tại saonàng muốn giết Hiên? Tương Liễu và nàng có quan hệ gì?

Lòng Tiểu Lục suy nghĩngàn điều, trên mặt lại không hề biểu hiện gì, cười hỏi: “Xin hỏi Cảnh công tửđâu?”

Phòng Phong tiểu thư nói:“Đã phái người đi thông báo. Ta vừa lúc ở phòng khách xử lý sự vụ, biết tintrước nên lập tức ra đón, muốn chính miệng nói với ngươi một tiếng cảm ơn.”

Tiểu Lục vội hỏi: “Ta vàCảnh là chỗ thân quen, không cần đa lễ, ta trực tiếp đi vào chỗ hắn là được.”

Tì nữ ở bên cạnh khinh bỉliếc nhìn Tiểu lục, Phòng Phong tiểu thư không hề lộ ý không vui, ngược lạicười nói: “Có thể.”

Phòng Phong tiểu thư dẫnđường ở phía trước, đưa Tiểu Lục đến tiểu viện của Cảnh, cũng là nơi Tiểu Lụctừng dưỡng thương.

Cảnh đã đi ra từ phíađông viện, bước nhanh mà đi, nhìn thấy Tiểu Lục và Phòng Phong Ý Ánh sóng vaimà đến, Phòng Phong Ý Ánh chân thành nói cười, Tiểu Lục liên tiếp gật đầu, hìnhảnh hài hòa làm cho Cảnh cảm thấy chói mắt.

Ý Ánh nhìn thấy hắn,ngừng bước chân, nhẹ nhàng giải thích: “Lục công tử nói là muốn trực tiếp tớigặp chàng, cho nên ta liền dẫn hắn đến.”

Tiểu Lục nhìn Cảnh cười,“Ta có chút việc tư muốn phiền ngươi, chúng ta đi vào lại tán gẫu.”

Cảnh nói: “Được.”

Hắn xoay người dẫn đường,Ý Ánh đi đến bên cạnh hắn, Tiểu Lục đi phía sau họ. Cảnh dừng bước chân, Ý Ánhcũng lập tức bước chậm lại, Tiểu Lục giả bộ là người thô lỗ, trực tiếp đi quagiữa hai người họ, hết nhìn đông tới nhìn tây, cười ha ha, “Góc tường này khắchoa thật là đẹp, đó là cái gì vậy…”

Phòng Phong dịu dàng giảithích, Tiểu Lục vừa nghe vừa chậc chậc ngợi khen.

Đến lúc vào tới sân, TiểuLục vẫn tiếp tục duy trì bộ dáng dân quê cái gì cũng không hiểu biết, hết nhìnđông lại nhìn tây, trong sân không ngờ vẫn là cảnh sắc lần trước, đủ loại hoatươi nở rộ, hoa nhài, tố hinh, lay ơn, xạ hương đằng, chu cẩn, ngọc quế, hồngtiêu, đồ bà, đảm bặc… Lại không thấy dưới mái hiên treo chuông gió làm từ bôngtuyết, Tiểu Lục thất vọng mười phần, bấy giờ mới nghĩ ra, thầm mắng mình ngungốc, hiện tại là mùa xuân, dù có bị tiền hun nóng đến điên người cũng khôngtreo bông tuyết ra làm gì.

Tiểu Lục đang do dự, suytư xem làm thế nào có thể lấy bông tuyết mà không kinh động đến cái cô PhòngPhong tiểu thư này, thì đã nghe thấy Cảnh nói với Phòng Phong tiểu thư: “Ý Ánh,nàng trở về đi, ta và Tiểu Lục có chuyện muốn nói.”

Tiểu Lục nghĩ trong lòng,Ý Ánh, thực là một cái tên rất hay. Nụ cười trên mặt Phòng Phong tiểu thư dườngnhư hơi cứng lại, ngay sau đó đã cười lên được, dịu dàng nói: “Ta đến phòngbếp, bảo họ chuẩn bị rượu và thức ăn, khoản đãi Lục công tử.”

Phòng Phong tiểu thư khomngười với Tiểu Lục, rời khỏi sân.

Cảnh nhìn Tiểu Lục, TiểuLục cúi đầu, hắn như vậy, có thể giấu giếm được Phòng Phong tiểu thư, nhưng lạikhông thể gạt được Cảnh.

Cảnh ôn hòa hỏi: “Ngươiđang tìm cái gì?”

Tiểu Lục thử hỏi: “Tamuốn hỏi ngươi một thứ.”

Cảnh không chút do dựnói: “Được.”

Tiểu Lục hỏi: “Dù là cáigì cũng có thể chứ?”

“Hễ là ta có, ngươi đềucó thể lấy. Nếu là ta không có, ta sẽ giúp ngươi tìm.”

Tiểu Lục ngẩng đầu nhìnhắn, “Ta muốn hai chuỗi bông tuyết làm chuông gió.”

Cảnh lập tứcTĩnh Dạ tới,thấp giọng phân phó hai câu, Tĩnh Dạ vội vàng rời đi.

Cảnh không hỏi Tiểu Lụcmuốn bông tuyết làm gì, chỉ trầm mặc nhìn Tiểu Lục, hai tròng mắt đen nhánh nhưhai viên ngọc ấm, tràn đầy ấm áp sung sướng, tựa như Tiểu Lục chịu tới tìm hắnmuốn gì đó là chuyện vô cùng vui vẻ.

Hiên nhắc nhở Tiểu Lụctuyệt đối không thể tin tưởng Cảnh, nhưng Tiểu Lục tin, Tiểu Lục bỗng lấy hếtdũng khí, nói: “Ta, ta… muốn…”

Cảnh hơi nghiêng người vềphía trước, muốn nghe rõ Tiểu Lục nói gì. Mùi hương thảo dược trên người hắnvây quanh Tiểu Lục, Tiểu Lục muốn lui về phía sau, Cảnh bắt được tay hắn,“Ngươi muốn gì?”

Tiểu Lục cúi đầu nhìn mũichân mình, thấp giọng nói: “Ta muốn xin ngươi, dù ở bất cứ tình huống gì, cũngkhông được làm tổn thương tới Hiên.”

Cảnh nhẹ nhàng thở dài,dường như thất vọng, lại dường như vui vẻ, “Được.”

Tiểu Lục kinh ngạc ngẩngđầu, không dám tin hỏi: “Ngươi đáp ứng rồi?”

Cảnh gật đầu, “Ta đã hứa,sẽ nghe lời ngươi.”

Tiểu Lục nghĩ, xem ra ámsát Hiên chính là ý của Phòng Phong Ý Ánh, Cảnh hoàn toàn không biết về hànhđộng của Phòng Phong Ý Ánh, quyết định lớn như vậy mà Phòng Phong Ý Ánh khôngnói với Cảnh?

Trong lòng Tiểu Lục bậtlên một câu, muốn nhắc nhở Cảnh, nhưng nghĩ đến Phòng Phong Ý Ánh là vị hôn thêcủa Cảnh, hắn nói chuyện không tốt về người ta trước mặt Cảnh có vẻ ti tiện,Tiểu Lục rất khinh thường chuyện này, vì thế hắn nuốt tất vào bụng.

Tiểu Lục rút tay, Cảnhlại nắm chặt không buông.

Tĩnh Dạ đi vào, nhìn thấyCảnh nắm tay Tiểu Lục, dưới chân lảo đảo một chút, thiếu chút nữa là để rơi hộpngọc trong tay.

Nàng ổn định tâm trạng,giao hộp ngọc cho Tiểu Lục, “Trong hộp có hai chuỗi bông tuyết làm chuông gió,chúng đều trải qua gia công đặc thù, khí lạnh đã được giảm bớt nhiều, sợ côngtử muốn dùng vào việc khác, nên nô tì còn đặt hai khối bông tuyết vào. Nếu linhlực không đủ, ngàn vạn lần không được trực tiếp dùng tay cầm lấy, sẽ làm ngóntay đông cứng.”

Tiểu Lục giãy khỏi tayCảnh, nhận lấy hộp ngọc, nói với Tĩnh Dạ: “Cảm ơn ngươi.”

Tĩnh Dạ bĩu môi, vẻ mặtmất hứng, trừng mắt với Tiểu Lục, giống như đang nói: “Lấy cái đó rồi thì đinhanh lên! Đừng có ở đây quấy rầy công tử nhà ta!”

Tiểu Lục cười véo lên mặtTĩnh Dạ, “Mỹ nhân, đừng nóng giận, ta đi nhé.”

Tĩnh Dạ bụm mặt, hoảng sợnhìn Tiểu Lục, Cảnh lại chỉ mỉm cười nhìn Tiểu Lục.

Tĩnh Dạ ấm ức kêu: “Côngtử, hắn, hắn… Sờ ta!”

Tiểu Lục cầm tay Tĩnh Dạ,“Đưa ta đi đường tắt, đi ra ngoài từ cửa sau.”

Tĩnh Dạ vừa đi vừa quayđầu, cầu cứu nhìn về phía Cảnh, Cảnh phân phó: “Lời phân phó của hắn, chính làlời phân phó của ta, nghe theo!”

Hốc mắt Tĩnh Dạ đã đỏngầu, nhưng không dám cãi lại, chỉ có thể dẫn Tiểu Lục, đến gần đường, rời khỏichỗ đó.

Khi Tiểu Lục trở lại quánrượu của hiên, Ổ Trình và bọn họ đã thu xếp xong, tùy thời có thể xuất phát.

Tiểu Lục mở hộp ngọc ra,để cho Ổ Trình lấy một mảnh bông tuyết, cẩn thận để vào miệng vết thương củaHiên, quanh miệng vết thương bắt đầu trở nên trắng. Chỉ trong chốc lát đã hìnhthành một lớp băng mỏng che đi, đóng băng mạch máu, máu chảy chậm lại.

Ổ Trình vui mừng ra mặt,“Quả nhiên hữu hiệu.”

Tiểu Lục đưa cả hộp ngọccòn một bông tuyết cho Ổ Trình. Ổ Trình không nói lời vô nghĩa, lập tức ngườiđưa Hiên lên vân liễn, A Niệm và Hải Đường ngồi trên một chiếc vân liễnkhác. (Vân liễn: vân là mây, liễn là chiếc xekéo, họ dùng chiếc xe này để bay trên mây.)

A Niệm hạ lệnh: “Xuấtphát!”

Hiên kêu lên: “Chậm đã!Tiểu Lục, ngươi qua đây, ta có lời muốn nói với ngươi!”

Tiểu Lục đi tới, Hiên nóivới hắn: “Lần này rời đi, ta chỉ sợ sẽ không trở về nữa.”

Tiểu Lục nói: “Nơi đâyngười muốn giết ngươi nhiều lắm, ngươi không nên trở về.”

Hiên nói: “Ngươi từngđồng ý với ta, khi ta rời khỏi trấn Thanh Thủy sẽ giúp ta giải trừ… Ngươi đicùng ta, dựa vào sự thông minh và tài hoa của ngươi, nhất định có thể trở nênnổi bật hơn người.” Tuy Hiên chưa từng nói thân phận của mình cho Tiểu Lục,nhưng khi Tiểu Lục đưa ra đề nghị đến thánh địa lấy nước thang cốc rửa miệngvết thương, bọn Ổ Trình không chút khó xử, Tiểu Lục nên biết thân phận của họkhông phải bình thường, không chỉ đơn giản là con cháu thế gia đại tộc, hắnmời, cũng không hoàn toàn vì giải trừ cổ, mà hắn có thể cho Tiểu Lục tất cảnhững gì một nam tử mong muốn.

“Ta muốn ở lại trấn ThanhThủy, ta thích làm tiểu y sư.” Tiểu Lục lui ra phía sau vài bước, cẩn thận nói,“Bây giờ ngươi có thương tích, chuyện đồng ý với ngươi ta không dám hành độngthiếu suy nghĩ. Nhưng ngươi không cần lo lắng, chờ vết thương của ngươi chữakhỏi, ta sẽ viết cách giải trừ cổ cho ngươi, thủ hạ của ngươi nhân tài đôngđúc, khẳng định có thể có cao thủ giúp ngươi giải quyết vấn đề.”

Hiên cũng không phảingười dễ nói chuyện, nhưng ân huệ hai lần cứu giúp, làm cho Hiên quyết định tùyý Tiểu Lục một lần. Hiên thở dài, “Mỗi người có chí hướng riêng, ta đây sẽkhông miễn cưỡng ngươi. Ngươi bảo trọng!”

Tiểu Lục ôm quyền vớihắn, “Núi cao sông rộng, tự mình trân trọng!”

Ổ Trình đóng cửa xe lại,người hầu khống chế tọa kỵ kéo vân liễn, chậm rãi bay lên không trung rồi baynhanh về phía

Tiểu Lục ngửa đầu, nhìnvân liễn càng lên càng cao, dần dần biến thành mấy chấm đen nhỏ, dung nhập vàomây trắng trên trời. Hắn lặng lẽ chúc phúc trong lòng: Ca ca, cầu cho huynh cóđược tất cả những gì mình muốn!

Quán rượu đóng cửa mấyngày, người trên phố Tây Hà mới biết Hiên rời đi. Người ở trấn Thanh Thủy đềukhông phải người gốc ở đây, mọi người đã sớm quen người bên cạnh tới rồi lạiđi, nên họ đều lạnh nhạt với chuyện Hiên rời khỏi, nhiều nhất chỉ là khi đámđàn ông uống rượu, hoài niệm tay nghề chưng cất rượu của Hiên, thở dài vài câukhông được gặp lại cô nương Hải Đường xinh đẹp nữa.

Nhưng đối với Tiểu Lục,Hiên rời đi làm cho cuộc sống của hắn tốt hơn rất nhiều. Ít nhất Tương Liễukhông theo dõi hắn không tha nữa, sóng ngầm xuất hiện ở trấn Thanh Thủy cũngdần khôi phục thái bình ngày xưa.

Một tháng sau, quán rượulại mở cửa, bắt đầu làm ăn buôn bán, vẫn là bán rượu, nhưng chuyện làm ăn kémxa lúc Hiên làm. Mỗi lần Tiểu Lục đi qua đầu phố, đều ghé qua quán mua một chútrượu, nhưng không nhìn thấy nụ cười nhiệt tình giả dối của Hiên nữa.

Buổi tối, khi Tương Liễunhảy xuống từ lưng đại bàng, nhìn thấy Tiểu Lục ngồi xếp bằng ở trên cỏ, haitay chống đầu gối, khom người về phía trước, mặt ủ mày chau nhìn nước sông.

Tương Liễu hỏi: “Đangnghĩ cái gì?”

“Rốt cuộc làm thế nào mớicó thể giải trừ loại cổ đó? Hiên đã phái thủ hạ tới một lần, đòi lấy phươngpháp giải cổ.” Với thân phận của Hiên, cổ không chắc có thể hại chết Hiên,nhưng sớm hay muộn cũng sẽ hại chết Tiểu Lục. Tiểu Lục không muốn bản thân lạibị người kia lợi dụng, chỉ có thể vắt hết óc mà suy nghĩ xem giải trừ cổ nhưthế nào.

“Đã nói với ngươi rồi,tìm một người, dẫn cổ tới người hắn.”

“Ai sẽ bằng lòng chứ? Cólẽ một thủ hạ nào đó của Hiên sẽ vui lòng.”

Tương Liễu nhàn nhạt nói:“Không phải tùy tiện một người có thể.”

“Vì sao?”

“Chính ngươi nuôi cổ,ngươi không biết?”

“Ta… Ta không biết.” TiểuLục chột dạ nói.

“Ngươi lấy cổ trùng từđâu?”

“Rất nhiều rất nhiều nămtrước, ta gặp một bà lão người Cửu Lê. Ngươi cần phải biết, ác ma hung tàn khátmáu nhất trong truyền thuyết, Xi Vưu, chính là người Cửu Lê, sau khi hắn bịHoàng Đế tự tay chém giết, Cửu Lê trở nên hèn hạ, nam tử sinh ra làm nô, nữ tửsinh ra làm tì. Bà lão đó là nô lệ không ai muốn, người vừa bẩn vừa thối, hấphối nằm trong nước bùn, ta thấy bà ấy thật đáng thương, liền hỏi bà ấy trướckhi chết còn có tâm nguyện gì, bà ấy nói hy vọng có thể tắm rửa một lần, sạchsẽ đi gặp tình lang đã mất sớm của mình. Vì thế ta mang bà ấy đến bờ sông, đểbà ấy tắm rửa, còn giúp bà ấy chải đầu búi tóc theo kiểu của nữ tử Cửu Lê. Bàấy cho ta một hạt hạnh đào (còn gọi là óc chó) đensì, nói rằng trên người mình không có thứ gì, chỉ có một đôi cổ này, tặng chota để báo đáp. Bà ấy để ta đi, rồi bà ấy chết, thi thể dẫn tới rất nhiều kiến,rất nhanh đã bị ăn nuốt sạch sẽ. Sau này, ta thật sự không có cách nào vớingươi, nhớ tới hạt hạnh đào mang theo người nhiều năm mà chưa dùng. Ta dựa theocách bồi dưỡng cổ trùng, dùng máu của chính mình để nuôi chúng, lại làm cho mộttrong số chúng coi ta làm chủ. Một con khác, vốn là chuẩn bị cho ngươi, nhưnglại dẫn vào người Hiên.” (Cổ trùng thực ra là mộtcon sâu độc theo nghĩa đen.)

“Ngươi làm sao mà biếtcách bồi dưỡng cổ trùng?”

Tròng mắt Tiểu Lục xoaychuyển vòng vòng, “Bà lão đó nói với ta!” Tương Liễu cười lạnh, “Nói hươu nóivượn, nếu bà ta nói cho ngươi cách nuôi cổ trùng, thì sao có thể không nói chongươi cổ ấy tên gì?”

Tiểu Lục biết mình nóilời trước lời sau mâu thuẫn, dứt khoát bày ra điệu bộ vô lại, “Ngươi muốn quảnta làm sao biết nuôi cổ? Dù sao ta chỉ biết một chút.”

Tương Liễu nói: “Cổ củangươi tương đối hiếm gặp, nếu ngươi muốn giải trừ cổ cho Hiên, thì cách duynhất chính là tìm một người khác, dẫn tới người hắn.”

“Vậy cần người như thếnào mới phù hợp điều kiện?”

Tương Liễu không hé răng,chốc lát sau, mới cứng rắn nói: “Không biết!”

Tiểu Lục không tin, khônghiểu vì sao Tương Liễu không chịu nói cho hắn, chỉ có thể thử hỏi: “Ngươi thíchhợp không?”

Tương Liễu không nói lờinào, Tiểu Lục tiếp tục thử nói: “Ngươi là yêu quái chín đầu, dẫn một con cổtrùng thì không thành vấn đề chứ?”

Tương Liễu không phủnhận, Tiểu Lục coi như hắn đã thừa nhận.

Tiểu Lục hưng phấn,“Ngươi đã nói ngươi có chín cái đầu, cho dù trên người ta đau đớn cũng khôngtính là gì với ngươi, vậy ngươi có thể giúp ta nhận cổ vào người ngươi không?”

Tương Liễu đứng chắp tay,ngắm nhìn ánh trăng, trầm mặc không nói, sau một lúc lâu, hắn nói: “Ta có thểgiúp ngươi dẫn cổ tới người ta, nhưng ngươi phải thề, ngày sau giúp ta làm mộtviệc. Chỉ cần ta mở miệng, ngươi nhất định phải làm.”

Tiểu Lục nghĩ tới nghĩlui, một hồi lâu sau nói: “Trừ muốn lấy mạng Hiên.”

“Được.”

“Cũng không thể hại ĐồSơn Cảnh.”

“Được.”

“Sẽ không bắt ta đi giếtHoàng Đế hoặc Tuấn Đế chứ?”

Tương Liễu tức giận nói:“Chín cái đầu của ta đều bị nhúng nước mới cho rằng ngươi có thể giết Hoàng Đếvà Tuấn Đế.”

Tiểu Lục không tức giậnchút nào, kiên trì hỏi: “Đáp án l

“Sẽ không!”

Tiểu Lục nói: “Vậy thànhgiao!”

Tương Liễu vươn tay ra,Tiểu Lục đập tay với hắn một chút, “Ta thề, chỉ cần Tương Liễu giúp ta giải trừcổ cho Hiên, ta liền giúp hắn làm một việc.”

Tương Liễu lạnh lùng hỏi:“Nếu vi phạm lời thề thì sao?”

Tiểu Lục nghĩ nghĩ, nói:“Trời giáng sấm sét? Tan xương nát thịt? Với tính tình keo kiệt của ngươi,khẳng định cũng không vừa lòng, ngươi nói đi, muốn cho ta kết cục gì?”

“Nếu làm trái, phàm làngươi mừng, đều biến thành đau; phàm là ngươi vui, đều biến thành khổ.”

Sống lưng Tiểu Lục bắtđầu thấy ớn lạnh, “Xem như ngươi lợi hại!” Tiểu Lục giơ tay lên, thề có trờichứng giám, “Nếu trái lời thề này, phàm là ta mừng, đều biến thành đau; phàm làta vui, đều biến thành khổ.” Hắn buông tay xuống, vỗ vỗ ngực, “Ngươi yên tâmđi, ta nhất định sẽ giữ lời.”

Bên môi Tương Liễu lộ ramột nụ cười, “Ta có gì lo lắng chứ? Làm không được là ngươi chịu tội, khôngphải ta chịu tội.”

Tiểu Lục hỏi: “Bây giờnói với ta đi, giải cổ như thế nào?”

“Ta không biết! Chẳng lẽngươi không biết dẫn cổ tới người khác như thế nào sao?”

Tiểu Lục nhắm mắt lại,môi cấp tốc mấp máy, dường như đang khẽ ngâm nga cái gì đó. Một lúc lâu sau,hắn nói: “Có một biện pháp. Ngươi và Hiên cần phải ở trong khoảng cách nhấtđịnh ta mới có thể dẫn cổ, bây giờ quá xa.” Dựa theo cách này, họ phải đến CaoTân Ngũ Thần sơn một chuyến. Nhưng, thân phận của Tương Liễu thật sự khôngthích hợp chạy đến Cao Tân Ngũ Thần sơn.

Tiểu Lục sầu muộn, mangtheo vài phần cầu xin nói với Tương Liễu: “Nhưng mà ngươi đã đồng ý

Tương Liễu triệu đại bàngMao Cầu tới, bay vọt lên lưng nó, “Đi lên!”

Tiểu Lục mở cờ trongbụng, vội vàng trèo lên lưng đại bàng.

Mao Cầu mang họ bay vềphía nam, một đêm nửa ngày sau, gần đến Cao Tân Ngũ Thần sơn.

Tương Liễu biết Ngũ Thầnsơn phòng thủ hết sức nghiêm mật, cho dù với linh lực tu vi của hắn, cũng khôngthể không bị phát hiện, hắn không cưỡi Mao Cầu nữa, mang Tiểu Lục nhảy vàobiển.

Tương Liễu ở trong biểntựa như ở nhà, thật giống cá mập, đạp gió rẽ sóng mà đi, ban đầu Tiểu Lục còncó thể tận lực nối gót hắn, nhưng một lát sau, hắn phát hiện mình hoàn toànkhông thể theo kịp.

Tương Liễu bơi trở về bêncạnh Tiểu Lục, “Theo tốc độ này của ngươi, bơi ba ngày ba đêm cũng không đếnđược.”

Tiểu Lục bất mãn nói: “Tacó giỏi bơi lội đến mấy thì cũng là người trên đất liền, ngươi là yêu quái chínđầu sinh ở dưới biển, ngươi còn đánh đồng ta với ngươi?”

Tương Liễu nói: “Đây lànơi Tuấn Đế ở, chúng ta chỉ có thể đi từ biển mới không bị phát hiện.”

“Ta biết.”

Tương Liễu chịu đựng nói:“Ngươi nằm sấp trên lưng ta, ta mang ngươi.”

Tiểu Lục mím môi, cố gắngnín cười, thế này thật sự là đem Tương Liễu trở thành tọa kỵ.

Tương Liễu giống như biếthắn nghĩ gì, liếc hắn, lạnh lùng nói: “Trở về trấn Thanh Thủy.” Vậy mà hắn đãquay người lại, bơi về hướng bắc.

Tiểu Lục vội vàng ôm lấyhắn, ôm đúng vào thắt lưng hắn, “Ta cam đoan không suy nghĩ lung tung.

Thân mình hai người đềucó phần cứng ngắc, Tương Liễu chậm rãi chuyển qua thân mình, Tiểu Lục vội buônglỏng tay ra.

Tương Liễu đưa mắt nhìnTiểu Lục một cái, “Có đi hay là không?”

“Đi, đi!” Tiểu Lục lậptức bò lên lưng Tương Liễu, vươn tay ôm lấy vai hắn.

Tương Liễu nói “Tốc độrất nhanh, nắm chặt!”

Tiểu Lục đan chéo hai tayvào nhau, cố định thân thể, Tương Liễu dường như còn sợ Tiểu Lục không túmđược, hai tay nắm lấy cổ tay Tiểu Lục, vụt một cái, giống như mũi tên, bắn ra.

Tương Liễu tựa như concủa biển cả, cưỡi gió vượt sóng trong biển, thân thể linh hoạt hơn cá heo,nhanh mạnh hơn cá mập, ưu nhã hơn người.

Tiểu Lục chưa từng cảmthấy bản thân tự do nhẹ nhàng như vậy. Cảm giác rong ruổi trong biển có chỗtương tự như rong ruổi trên bầu trời, đều vô cùng tự do thoải mái, nhưng lạihoàn toàn khác biệt. Ở trên bầu trời, là theo gió mà bay, tự do bay lượn tronggió; ở trong nước, là ngược dòng mà đi, mỗi một bước đi tới không thể khôngchiến đấu cùng sóng nước, mỗi một lần nhảy lên, đều là đón làn sóng, vượt quađỉnh sóng, lại vọt vào trong một làn sóng khác, làm cho người ta tràn ngậpkhoái cảm chinh phục.

Tiểu Lục không thể mở tomắt, chỉ cảm thấy tiếng nước đập bên tai vang lên như tiếng sấm, mấy lần, hắnsuýt bị làn sóng cuốn đi, may mắn tay Tương Liễu giữ chặt lấy cổ tay hắn, làmcho hắn luôn ôm được vào người Tương Liễu.

Càng về sau, Tiểu Lụckhông suy nghĩ gì nữa, chỉ biết là tay chân cùng sử dụng, tận lực quấn quanhTương Liễu, làm cho bản thân không bị tốc độ của hắn hất ra.

Cũng không biết qua baolâu, Tương Liễu chậm lại. Tiểu Lục mở to mắt, phát hiện quanh người họ là bầycá chi chít chằng chịt, Tương Liễu và hắn ẩn mình trong bầy cá. Bầy cá đủ màusắc, phân phân hợp hợp, giống như ráng màu biến ảo trên bầu trời. Tiểu Lục vươntay, chúng cũng không sợ, giống như hắn là đồng loại, khoan khoái bơi qua đầu

Giọng của Tương Liễu vanglên bên tai Tiểu Lục. “Chúng ta đã ở Ngũ Thần sơn, cách Chuyên Húc một khoảngkhông xa, ngươi có thể thử dẫn cổ vào trong cơ thể ta.”

Tiểu Lục phát hiện dướingười mình có bầy cá nâng, hành động rất dễ dàng. Tiểu Lục lấy ra một hạt hạnhđào đen thui, cắn rách ngón giữa của mình, nặn máu ra, chùi loạn máu lên nửahạt hạnh đào, sau đó đưa hạt hạnh đào nửa màu đỏ nửa màu đen cho Tương Liễu, ýbảo Tương Liễu làm giống hắn.

Móng tay cái của TươngLiễu biến thành sắc nhọn, nhẹ nhàng ấn vào ngón giữa làm máu chảy ra. Hắn bôimáu lên một nửa hạt hạnh đào còn lại.

Tương Liễu trả hạt hạnhđào màu đỏ cho Tiểu Lục, Tiểu Lục ý bảo Tương Liễu giơ cao ngón tay có miệngmáu kia lên, hướng tới một phía của Ngũ Thần sơn. Tiểu Lục nói: “Ngươi thảlỏng, nếu có thể, trong lòng hãy tỏ ra vui vẻ hoan nghênh cổ trùng đến.”

Tiểu Lục kẹp chặt hạthạnh đào vào lòng bàn tay, miệng lẩm bẩm, thúc giục cổ trong cơ thể mình.

Chẳng bao lâu sau, TiểuLục cảm nhận được trái tim mình đang dồn dập nhảy lên, nhưng vô cùng quỷ dị làhắn còn có thể cảm nhận được một trái tim khác đang nhảy lên, hai trái timgiống như bằng hữu xa cách lâu ngày gặp lại, kẻ xướng người họa nhảy lên. TiểuLục ngập ngừng đưa tay ra, dán lên ngực Tương Liễu, đúng là trái tim hắn.

Tiểu Lục không tin hỏi:“Cổ đã dẫn vào trong cơ thể ngươi? Nhanh như vậy?”

Tương Liễu khinh bỉ nhìnhắn, “Người như ngươi mà cũng dám thao túng cổ. Người khống chế cổ lợi hại nhấtcó thể cách xa vạn dặm, lấy đi tính mạng của người khác, chẳng lẽ ngươi chorằng cổ này phải trèo đèo lội suối chậm rì rì như ngươi?”

“Ơ?” Tiểu Lục cảm giácđược trong tay khác thường, giang hai tay, nhìn thấy hạt hạnh đào sáng rọi chớpđộng, đang dần dần hòa tan, biến thành vô số điểm sáng như đom đóm bay vòngquanh Tiểu Lục và Tương Liễu. Chậm rãi, một nửa rơi vào bàn tay Tiểu Lục, mộtnửa rơi vào bàn tay Tương Liễu rồi biến mất không thấy, giống như chui vàotrong thân thể họ

Tiểu Lục không thể tin đượcvung vẩy tay, thật sự không có cái gì cả.

Sắc mặt Tiểu Lục rất khóxem, nói với Tương Liễu: “Ta có cảm giác không tốt, cổ này rất quỷ dị, khôngđơn giản như ta tưởng.” Hắn ổn định nhịp tim, ngưng thần cảm thụ thân thể mình,nhưng không có gì khác thường, hắn hỏi Tương Liễu, “Ngươi cảm giác thế nào?”

Tương Liễu vô cùng bìnhtĩnh, nhìn thoáng qua không trung, “Ta cảm giác chúng ta nên chạy thoát.” Vừarồi làm phép dẫn cổ, không thể hoàn toàn che giấu hơi thở của Tiểu Lục, đã kinhđộng đến thị vệ của Ngũ Thần sơn.

Tương Liễu ôm lấy TiểuLục, cấp tốc chìm vào đáy biển, nhanh như điện chớp chạy về hướng rời xa NgũThần sơn.

Tất cả bầy cá dưới biểnđều tự giác hộ tống họ, từng đàn từng đàn tự dựng thành trận, quấy nhiễu lựcchú ý của nhóm thần binh Cao Tân, dẫn họ phân tán truy kích.

Tương Liễu lại lôi kéoTiểu Lục, lặn sâu xuống đáy biển thăm thẳm yên tĩnh. Mỗi lần Tiểu Lục sắp đứthơi thở, Tương Liễu sẽ lại tiếp cho hắn một hơi. (TiểuDương: Tương Liễu chạm môi với Tiểu Lục nên mới tiếp hơi được đó .Nhưng đây chỉ là thân thể giả của Tiểu Lục thôi.)

Thế giới dưới đáy biểnsặc sỡ đủ sắc thái hơn so với trên đất liền, cá đủ màu, vô số loài động vật cổquái. Tiểu Lục tò mò nhìn đông ngó tây, Tương Liễu cũng không thúc giục hắn.

Thần tộc thích dùng sứavà minh châu làm đèn, Tiểu Lục từng thấy rất nhiều sứa làm đèn trong cung đình,nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy sứa sống. Thân thể nó trong suốt, có độcong uyển chuyển, đúng là chụp đèn thiên nhiên, không bắt nó làm thành đèn thìthật là có lỗi với diện mạo của nó.

Ốc biển khổng lồ, ba màuđỏ tím xanh giao tạp, như một tòa bảo tháp hoa mỹ. Tiểu Lục không nhịn được gõgõ vỏ ốc, ngẫm nghĩ thịt ốc có mùi vị gì. Giọng của Tương Liễu vang lên bêntai, “Không thể ăn.

Không ngờ đáy biển cũngcó thảo nguyên, tảo biển trải dài, từ xanh biếc biến thành màu đen, lắc lư theosóng biển, không nhìn tới tận cùng. Khi Tương Liễu dẫn Tiểu Lục đi qua thảonguyên tảo biển, vậy mà cũng có cảm giác rậm rạp. Tiểu Lục còn nhìn thấy mộtđôi cá ngựa, thản nhiên rong chơi trên thảo nguyên dưới đáy biển, chọc Tiểu Lụctrợn tròn mắt nhìn một lúc lâu.

Đáy biển cũng có đủ loạihoa, sắc thái rực rỡ, hình dáng xinh đẹp. Tiểu Lục nhìn thấy một đóa hoa giốngnhư bạch hợp, cánh hoa màu lam, nhụy hoa màu đỏ, hắn vươn tay chạm vào, hoa độtnhiên toát ra hàm răng bén nhọn rồi khép chặt lại, kém chút nữa đã cắt đứt ngóntay Tiểu Lục. Lúc này Tiểu Lục mới phản ứng lại, tất cả hoa này đều là độngvật, chờ con cá bơi qua chui đầu vào lưới. Tiểu Lục trừng mắt với Tương Liễu,ngươi không buồn nhắc nhở ta! Tương Liễu khẽ cười, nắm tay Tiểu Lục chạm tớichỗ “Đóa hoa” xinh đẹp diêm dúa đó, đóa hoa rùng mình run rẩy, nhưng không dámcắn Tiểu Lục nữa. Tiểu Lục cười híp mắt giày vò “Đóa hoa” một phen.

Tiểu Lục biết họ bị thầnbinh Cao Tân truy kích, nhưng không cảm thụ được nguy hiểm, bởi vì Tương Liễuthong dong trấn tĩnh, làm cho hắn cảm thấy đây không phải chạy trốn, mà làTương Liễu dẫn hắn đi dạo chơi thăm thú dưới đáy biển.

Họ chơi dưới đáy biển rấtlâu, Tiểu Lục hoài nghi ít nhất phải tới mười canh giờ, nhưng Tiểu Lục chơi vuivẻ, không cảm thấy thời gian dài lâu. Thẳng đến khi hoàn toàn chạy khỏi phạm vicảnh giới của Ngũ Thần sơn, Tương Liễu mới mang theo Tiểu Lục trồi lên mặt nước.

Đại bàng Mao Cầu bay tới,Tương Liễu nắm lấy Tiểu Lục nhảy lên lưng đại bàng, khống chế nó trở lại trấnThanh Thủy.

Tiểu Lục cảm thấy vừabuồn ngủ vừa đói, ôm chặt lấy cổ Mao Cầu, nói với Tương Liễu: “Ta ngủ một lúctrước đã.”

Tiểu Lục phì phò ngủ say.

Tương Liễu ngồi trên lưngđại bàng trắng, ngóng nhìn biển mây quay cuồng, mặt trầm như nước, không lokhông mừng.

Thật lâu sau, hắn nhìn vềphía Tiểu Lục đang làm mộng đẹp ngủ say sưa, tay từ từ đặt lên ngực, khóe môihơi gợi lên nụ cười, thoáng qua rồi biến mất.