Trường Tương Tư

Chương 2



Trấn Thanh Thủy khônglớn, nhưng cũng là một nơi vô cùng đặc biệt ở Đại Hoang.

Trấn Thanh Thủy từ bắcđến nam, dãy núi trải dài, địa thế hiểm ác, thiên nhiên che chở, sau khi ThầnNông quốc bị diệt, tướng quân của Thần Nông quốc làCộng Công không chịu đầu hàng, dẫn mấy vạn binh lính chiếm giữ phía đông trấnThanh Thủy, đối kháng với Hoàng Đế.

Phía tây trấn Thanh Thủytiếp giáp Hiên Viên, phía nam gần Cao Tân, phía đông dựa vào nghĩa quân củaCộng Công, vừa không thuộc sự cai quản của Hiên Viên Hoàng Đế, vừa không thuộcsự cai quản của Cao Tân Tuấn Đế, vậy nên, trấn Thanh Thủy dần dần xen lẫn thếlực của ba phương, thế lực của ba phương đều không quản được.

Ở Trấn Thanh Thủy, khôngcó vương quyền, không có thế gia, không có người địa vị cao, càng không có Thầnvà Yêu (Thần tộc và Yêu quái).

Chỉ cần có một chút tàinăng, dù ngươi là Thần hay Yêu, dù trước đây ngươi là quan hay là cướp, đều cóthể nghênh ngang mưu cầu sinh tồn ở đây, không có ai tra hỏi quá khứ của ngươi.Lâu dần, đủ loại người đều tụ tập ở nơi này.

Bởi vì mấy trăm năm chiếntranh, máu tươi, thi thể, sinh mệnh, mang thai, đúc sư (ngườichế tạo, rèn đúc mọi thứ), y sư, nên binh khí và y thuật củatrấn Thanh Thủy đều có chút danh tiếng ở Đại Hoang.

Có đúc sư, có y sư, hiểnnhiên có người tới rèn binh khí, có người tới tìm y sư; có đàn ông, hiển nhiêncó kỹ nữ; có phụ nữ, hiển nhiên có cửa hàng may, cửa hàng son phấn; có đàn ôngvà phụ nữ, hiển nhiên có quán rượu quán trà…

Không biết rốt cuộc là gàsinh ra trứng, hay trứng sinh ra gà, dù sao bây giờ trấn Thanh Thủy rất nhiềungười, vô cùng náo nhiệt, hoàn toàn không cảm nhận được nơi này đang bị haiquân giằng co.

Hồi Xuân Đường nằm ở phíatây trấn Thanh Thủy, là một y quán nho nhỏ, trấn Thanh Thủy là một địa phươngmang sức sinh tồn mạnh mẽ, vì cạnh tranh kịch liệt, y quán đặc biệt không dễmở. Ma Tử và Xuyến Tử nói với Diệp Thập Thất, từng có người muốn đá quán, nhưnglão Mộc là lính đào ngũ của Hiên Viên, tuy là đẳng cấp thấp nhất của Thần tộc,nhưng cũng có vài phần linh lực, đối phó với người thường chỉ cần vậy là đủ. Ythuật của Tiểu Lục ở mức thông thường, những y quán lớn khác tranh giành, khinhthường Hồi Xuân Đường, thế nên chuyện làm ăn của Hồi Xuân Đường không được tốtlắm, chỉ miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai cho năm người.

Trải qua hơn hai năm,Thập Thất trông vẫn gầy yếu như trước, nhưng sức lực của hắn không ngờ lại lớnđến vậy, nấu nước, chẻ củi, phân loại thuốc, xát thuốc đều có thể làm, nhất làtrí nhớ cực kỳ tốt.

Ma Tử và Xuyến Tử đi theoTiểu Lục chừng mười năm rồi, vậy mà rất nhiều thảo dược vẫn không nhớ nổi, ThậpThất thì không giống vậy, bất kể là thảo dược gì, chỉ cần Tiểu Lục giảng giảicho hắn một lần là hắn có thể nhớ kỹ.

Dần dần, dù Tiểu Lục điđâu, đều mang theo hắn, hắn có sức khỏe, có trí nhớ tốt, trầm mặc ít lời, phânphó cái gì thì làm cái ấy, quả thực là đồng bọn nhất để làm mấy chuyện xấu giếtngười phóng hỏa.

Buổi tối, ăn cơm xong,năm người tụ tập cùng nhau, trước yêu cầu mãnh liệt của Ma Tử và Xuyến Tử, TiểuLục cẩn thận tính lại tất cả tiền của họ, thở dài, “Trong trấn Thanh Thủy đànông thì thừa đàn bà thì thiếu, tìm một cô thỉnh thoảng ngủ mấy lần thì dễ, tốnchút tiền là có thể đến quán kỹ nữ được, nhưng để cưới một nàng dâu về ngàyngày ngủ cùng thì thật là khó. Xem ra, trong thời gian ngắn, đi tìm kỹ nữ ngủlà tương đối có lời, nhưng xét về lâu về dài, cưới một nàng dâu về nhà để ngủvẫn là tiết kiệm nhất.”

Ma Tử và Xuyến Tử đều dạira nhìn Tiểu Lục, nét mặt già nua của lão Mộc nhăn lại như đóa hoa cúc, ThậpThất cúi mặt, khóe môi hơi cong lên. Tiểu Lục hỏi Ma Tử và Xuyến Tử: “Bây giờcác ngươi muốn thỉnh thoảng ngủ, hay là nhịn vài năm nữa, chờ đủ tiền thì ngàyngày ngủ?”

Ma Tử nghiêm túc nói:“Lục ca, vợ không phải dùng để ngày ngày ngủ.”

“Ngươi tốn một đống tiềncưới vợ về, không muốn ngủ cùng nàng ta sao?” Tiểu Lục quả thực muốn vỗ án nhảydựng lên.

“Đương nhiên không phải,ý ta là không phải chỉ có ngủ, mà còn có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nóichuyện, có một người làm bạn.”

Tiểu Lục khinh thường,“Ta và ngươi cùng ăn cơm, cùng nói chuyện, luôn luôn làm bạn, tại sao ngươi cònmuốn cưới vợ?”

“Bởi vì vợ có thể ngủcùng ta, huynh không thể.”

“Thế cưới vợ không phảivì ngủ?”

Ma Tử vô lực nằm sấpxuống, “Được rồi, cứ coi như là vì ngủ đi.” Hắn bắt lấy tay Xuyến Tử, khuyênnhủ: “Ngươi đừng nghe Lục ca nói nhăng nói quậy, hãy nhẫn nại dành tiền, vợ tốthơn kỹ nữ nhiều, không riêng gì vì ngủ.” Lão Mộc vừa cười vừa chụp lên vai MaTử, “Đừng lo âu, ta và Lục Nhi sẽ dành đủ tiền cho các ngươi.”

Ma Tử và Xuyến Tử trở vềphòng ngủ, Thập Thất cũng bị đuổi về phòng.

Lão Mộc và Tiểu Lụcthương lượng, “Xuyến Tử còn có thể chờ đợi, nhưng chuyện cưới xin của Ma Tửkhông thể kéo dài. Ngươi cũng biết Ma Tử và Cao cô nương nhà đồ tể (đồtể: nghề giết mổ súc vật)nhìn trúng nhau rồi, nếu chúng takhông nhanh chân, vợ tốt của Ma Tử sẽ bay mất, ta cân nhắc đến một chuyến lênnúi, đào thảo dược tốt hơn, nếu như may mắn có thể đào một hai chu linh thảo…”

Tiểu Lục vén tay áoxuống, “Trong núi là địa bàn của binh lính Thần Nông, lính đào ngũ Hiên Viênnhà ông không phải muốn chết sao? Huống hồ ông cũng không hiểu biết về hoa cỏ,để ta đi thôi.”

Lão Mộc suy xét nói: “Kỷluật của quân Cộng Công nghiêm minh, không lạm sát kẻ vô tội; bình thường ngườibình dân đụng phải binh lính Thần Nông cũng không sợ, nhưng có quân sư TươngLiễu thì không dễ chung đụng. Nghe đồn hắn là yêu quái chín đầu, trời sinh cóchín cái mạng, tên hiệu Cửu Mệnh, thủ đoạn hết sức tàn nhẫn.”

Tiểu Lục cười, “Có phảita đi dò hỏi quân tình đâu, chỉ đào chút linh thảo thôi, hắn có tàn nhẫn đếnđâu cũng phải tuân thủ kỷ luật quân đội. Huống chi, ta vốn không có khả năngđụng tới nhân vật lớn mặt như quân sư Tương Liễu.”

Lão Mộc nghĩ nghĩ thấycũng đúng, lão đánh trận nửa đời người, đừng nói Cửu Mệnh Tương Liễu, mà ngaycả quan quân thấp hơn vài cấp so với Cửu Mệnh cũng chưa gặp qua.

Lão yên lòng, dặn dò TiểuLục hết thảy phải cẩn thận, chỗ nào đến được thì đến, chỗ nào không đến đượcthì ngàn vạn lần đừng đến. Nếu không đào được linh thảo, sau khi trở về lạinghĩ biện pháp.

Tiểu Lục sợ Ma Tử vàXuyến Tử ngăn trở nên không nói cho bọn họ, sau khi chuẩn bị tốt, trời còn chưasáng liền xuất phát.

Tiểu Lục khẽ ngâm nga,gặm chân gà, đi về phía trước, đột nhiên cảm thấy không bình thường, nhìn lại,Thập Thất im hơi lặng tiếng đi theo sau hắn.

Tiểu Lục vẫy vẫy tay,“Sao ngươi lại đi theo? Ta muốn vào trong núi đào thảo dược, ngươi chạy nhanh

Nói xong đi tiếp vàibước, không ngờ Thập Thất vẫn chưa rời đi, mà cứ đi theo hắn như trước. TiểuLục xoa thắt lưng, đề cao giọng: “Này, ta bảo ngươi trở về, ngươi không nghethấy hả?”

Thập Thất yên tĩnh đứnglại, cúi mắt, dùng trầm mặc biểu đạt sự kiên trì.

Có lẽ bởi vì ngay từ đầunguyên nhân chính là thương tiếc, nên Tiểu Lục rất dễ mềm lòng với hắn, hỏi:“Ngươi là lính đào ngũ của Thần Nông?”

Thập Thất lắc đầu.

“Ngươi là binh lính củaHiên Viên?”

Thập Thất lắc đầu.

“Ngươi là mật thám củaCao Tân?”

Thập Thất lắc đầu.

Tiểu Lục cười nói: “Vậyngươi có thể vào núi, đi theo ta.”

Thập Thất lấy sọt trênlưng Tiểu Lục vác trên lưng mình, trong tay xách giỏ trúc nhỏ đựng đồ ăn vặtcủa Tiểu Lục.

Tiểu Lục gặm xong một cáichân gà, Thập Thất trầm mặc đưa giỏ trúc lại, Tiểu Lục lại cầm cái cổ vịt, gặmcổ vịt xong, vừa định cọ tay vào áo thì đã thấy một chiếc khăn sạch sẽ đưa tớitrước mặt, Tiểu Lục cười hắc hắc, lau tay sạch sẽ. Thập Thất đưa cho hắn mộtbầu hồ lô, Tiểu Lục uống một ngụm rượu mơ, ợ lên no nê, cảm thấy cuộc sống nàythật là con mẹ nó thích ý! Hai người bước nhanh đi cả một ngày, lúc chạng vạngthì vào được núi.

Tiểu Lục tìm chỗ gầnnguồn nước để tránh gió nghỉ ngơi, dùng thuốc bột vẩy thành một vòng, nói vớiThập Thất: “Trong núi nhiều quái thú, buổi tối không được ra khỏi cái vòng này.Ta đi múc nước, ngươi đi nhặt ít củi đốt, trước khi trời tối thì phải trở về.”

Tiểu Lục múc nước xong,hái một ít nấm và hành, thấy Thập Thất còn chưa về, đang muốn đi tìm hắn thì đãthấy Thập Thất đã vác một đống củi đi tới, trong tay cầm theo một con chim trĩ.

Tiểu Lục mừng rỡ mặt màyhớn hở: “Ngươi nhóm lửa, ta làm thứ ngon cho ngươi.”

Tiểu Lục xử lý sạch sẽcon chim trĩ, nhồi nấm và hành vào trong bụng nó, rắc thêm muối, rượu mơ, dùnglá cây gói kín, bao trong bùn, vùi vào lửa.

Tiểu Lục lại nhanh taynhanh chân làm cái bếp bằng đá đơn giản, dùng nồi gốm mang đi để nấu canh nấmvà nội tạng chim trĩ.

Thập Thất trầm mặc nhìnhắn bận rộn, Tiểu Lục vừa dùng muỗng quấy canh, vừa cười nói: “Ta ở trong núilăn lộn nhiều năm, thứ có thể ăn và không thể ăn đều ăn cả rồi, đi theo ta vàotrong núi, đảm bảo cho ngươi ăn ngon!”

Tính đã đến giờ, Tiểu Lụcđẩy khối bùn cứng cháy sạch ra, dùng sức đập, bùn đất vỡ ra, mùi thơm nức mũilan tràn trong không khí, Tiểu Lục chia con chim trĩ thành ba phần, một phầngói lại, bỏ vào trong sọt, chọn phần lớn hơn đưa cho Thập Thất, “Phải ăn hết,ngươi rất gầy.” Tiểu Lục gặm phần của mình, vừa ăn vừa nhìn Thập Thất, ThậpThất vẫn như trước, nhất cử nhất động đều tao nhã thanh quý, cứ như ngồi ở thựcquán hạng nhất, nhấm nháp yến hội tinh xảo tuyệt mỹ. Tiểu Lục buồn bã thở dài,“Thập Thất, ngươi sớm hay muộn sẽ rời đi thôi.”

Thập Thất ngước mắt nhìnhắn, “Không, đi.”

Tiểu Lục cười cười, uốngcanh nấm xong, chạy tới suối rửa tay súc miệng.

Sáng sớm, khi Tiểu Lụctỉnh lại, Thập Thất đã nhóm lửa, đun nước nóng. Tiểu Lục băm phần chim trĩ đêmqua để lại, bỏ vào nước nóng nấu thành canh, cầm miếng bánh nướng trong sọt ra,chia cho mình và Thập Thất mỗi người một nửa, ăn xong canh nóng, dập lửa trại,tiếp tục leo núi.

Tiểu Lục mang theo ThậpThất, một đường vừa đi vừa tìm kiếm thảo dược, rất nhiều loại thoải dược khônghái, chỉ những thảo dược không thường gặp, hắn mới cẩn thận hái xuống, bỏ vàosọt.

Đi cùng nhau suốt bangày, họ đã tiến sâu vào trong núi.

Tiểu Lục ngồi xổm trênđất, nhìn chằm chằm một đống phân động vật, mày hơi hơi nhíu lại, như là cóchuyện gì đó khó quyết định. Thập Thất vác tất cả đồ đạc của họ, trầm mặc nhìnhắn.

Tiểu Lục suy nghĩ mộtlát, đứng lên nói: “Ngươi ở đây chờ ta, ta muốn đi tìm cái này một mình.”

Thập Thất không gật đầu.

Tiểu Lục đi, hắn cũng đi.

Tiểu Lục trừng hắn,“Ngươi đã nói sẽ nghe lời ta, nếu ngươi không nghe lời, ta không cần ngươinữa.”

Thập Thất yên lặng nhìnhắn chăm chú, từ ngọn cây chảy xuống một luồng ánh mặt trời, chiếu rõ lên vếtthương ở thái dương hắn, trong mắt hắn có ưu thương nhàn nhạt.

Tiểu Lục mềm lòng, đếngần hai bước, muốn kéo cánh tay Thập Thất, lại nhớ hắn có chút bài xích đụngchạm thân thể nên chỉ túm ở ống tay áo, “Thập Thất ngoan nhất, vừa nghe lời vừacó năng lực, ta sẽ không không cần ngươi đâu. Không cho ngươi đi, không phảibởi vì có nguy hiểm mà vì cái con đó rất thông minh, một chút mùi lạ sợ sẽ làmnó chạy mất, chạy xa cả ngàn dặm. Chỉ có thể dùng phân của nó bôi lên người,mới có thể tiếp cận được. Phân không đủ, chỉ có thể một mình ta đi thôi. Ngươiở chỗ này chờ ta, nếu ta không bắt được sẽ lập tức trở về.” Tiểu Lục nghiêngđầu, cười tủm tỉm nhìn Thập Thất, Thập Thất rốt cuộc gật đầu.

Tiểu Lục nắm phân trênđất, cố ý bước xa vài bước, cẩn thận bôi loạn lên phần da thịt trần, vừa bôivừa nói với Thập Thất: “Có phải ghê tởm lắm không? Ở hoàn cảnh từ khi ngươi lớnlên đến giờ chắc chưa thấy bao giờ nhỉ! Kỳ thực không ô uế như vậy đâu, khôngít dược liệu đều làm từ phân động vật, vọng nguyện sa làm từ phân thỏ hoang,bạch đinh hương làm từ phân chim sẻ, ngũ linh chi cũng là làm từ phân dơi…”

Tiểu Lục vừa nhấc đầu,Thập Thất đã đứng bên cạnh hắn, Tiểu Lục ngẩn người, quên mất mình muốn nóitiếp cái gì. Thập Thất chỉnh lại tay áo Tiểu Lục, thấp giọng nói: “Cẩn thận!

Tiểu Lục tùy tiện cườinói: “Ta ở trong núi rất nhiều năm, lúc đói bụng, ngay cả trứng của xà yêu ngànnăm cũng bị ta trộm. Chim muông mãnh thú đối với ta mà nói, thật sự không tínhlà nguy hiểm, nói thật, chim muông mãnh thú cũng chẳng đáng sợ bằng con người…”Tiểu Lục thúc thúc đai lưng, phóng khoáng vẫy vẫy tay, “Ta đi nhé.”

“Ta, chờ ngươi.” Dướitàng cây, Thập Thất đứng thẳng tắp.

Trên đời này không ai cókhả năng chờ ai cả đời, Tiểu Lục không quan tâm cười cười, nhảy lên một cái,người đã biến mất trong đám cây cối.

Thứ Tiểu Lục muốn bắt tênlà Phỉ Phỉ, hình dạng giống con báo, có một cái đuôi rậm màu trắng, bắt nó nuôibên người có thể làm cho người ta quên ưu thương, rất được quý tộc của Nhân tộchoan nghênh, là dị thú có thể bán với giá rất cao. Vật nhỏ không có lực côngkích gì, nhưng vô cùng nhạy bén, linh hoạt, lại trời sinh tính giảo hoạt nhátgan, chỉ cần phát hiện một chút nguy hiểm sẽ chạy trốn thật xa, rất khó bắtgiữ. Thế nhưng, Tiểu Lục hiển nhiên có cách đối phó với nó. Phỉ Phỉ thích nghetiếng ca của thiếu nữ, nếu có thiếu nữ ưu thương ca hát, Phỉ Phỉ sẽ bị tiếng cahấp dẫn, thân mình không nhịn được muốn tiếp cận nàng, muốn cho thiếu nữ quênưu thương. Tiểu Lục chọn một chỗ thích hợp, bố trí tốt cạm bẫy.

Hắn nhảy vào trong nướcsuối, rửa sạch phân trên người, đi đến bên trên tảng đá, ôm đầu gối ngồi xuống.Hòn đá bị ánh mặt trời phơi ấm, Tiểu Lục vừa phơi nắng vừa chải vuốt tóc, nhẹgiọng hát:

Nếu quân như gió bên dòngnước

Thiếp sẽ tựa sen tronggió

Gặp nhau tương tư

Nếu quân như mây trêntrời

Thiếp sẽ tựa mây bêntrăng

Cùng mến thương cùngluyến tiếc

Cùng mếnhương cùng luyếntiếc

Nếu quân như cây trongnúi

Thiếp sẽ tựa dây leo

Nương tựa làm bạn

Nương tựa làm bạn

Nếu quân như chim trêntrời

Thiếp sẽ như cá dưới nước

Cùng nhớ cùng tưởng

Cùng nhớ cùng tưởng



Tiếng ca dễ nghe, ưuthương quanh quẩn, Phỉ Phỉ bị tiếng ca hấp dẫn mà đến, mới đầu còn rất nhátgan, cẩn thận nấp ở chỗ tối, chờ đến khi không cảm thụ được nguy hiểm, nó khôngcách nào kháng cự thiên tính muốn làm người ta quên ưu thương, không nhịn đượclộ mình ra, kêu to chi chi.

Tiểu Lục vừa búi tóc, vừanhìn nó chằm chằm. Đôi mắt to tròn của nó nhìn chăm chú, dáng điệu thơ ngây,rất là đáng yêu, vừa kêu to vừa vung vẩy cái đuôi trắng, thỉnh thoảng còn lộnnhào, đá đá cẳng chân, dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ ngực mình, làm ra đủ kiểu dángđùa giỡn, khiến hắn cười vui.

Tiểu Lục thở dài, vẫy taygiải trừ cạm bẫy, “Nhóc ngốc kia, ngươi đi đi, ta không bắt ngươi đổi tiềnnữa.”

Phỉ Phỉ nghi hoặc nhìnTiểu Lục, đột nhiên, tiếng gió rít bén nhọn vụt tới, một con đại bàng trắngchụp vào Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ không có chỗ trốn, nhưng vẫn dùng sức nhảy dựng lên,kích động tiến vào lòng Tiểu Lục.

Đại bàng trắng đứng kiêucăng, nhìn chằm chằm Tiểu Lục, dáng vẻ đó như muốn nói với hắn: Đại gia muốn ănnó! Không muốn chết thì mau cút sang một bên! Tiểu Lục có thể cảm giác được conđại bàng trắng này tuy chưa tu luyện thành hình người, nhưng khẳng định đã cóthể t tiếng người.

Hắn thở dài, hành lễ,“Điêu đại gia, không phải tiểu nhân muốn mạo phạm ngài, ngài cần phải biết rằngPhỉ Phỉ không dễ bắt, nếu không phải tiểu nhân dụ bắt nó trước, thì chỉ sợ làĐiêu đại gia muốn ăn cũng không được.” (Điêulà con đại bàng)

Đại bàng trắng vỗ cánhmột cái, một tảng đá bị chụp nát, sát khí đập vào mặt mà đến.

Tiểu Lục không dám lui vềphía sau, chạy trốn thường sẽ khơi ra bản năng công kích trí mạng của dã thú,con đại bàng này tuy biết suy xét, nhưng dã tính khẳng định chưa sửa.

Móng vuốt của Phỉ Phỉ bấuchặt vào quần áo Tiểu Lục, nó gắng rụt người, giảm bớt cảm giác tồn tại của bảnthân. Một tay Tiểu Lục ôm nó, một tay nhẹ nhàng rải phấn đạn dược ra ngoài, haimắt nhìn con đại bàng, rất chân thành khiêm tốn mà lại vô hại, “Điêu đại giatướng mạo oai hùng, dáng người bất phàm, đôi cánh có sức lực kinh người, vừathấy đã biết là vua chúa trong loài đại bàng, là bá chủ của bầu trời, tiểu nhânthật sự bội phục… Nhưng thực sự xin lỗi, hôm nay tiểu nhân không thể để ngài ănnó.”

Đại bàng muốn giết tiểutử thối trước mặt, nhưng nó chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, móng vuốt mềm yếu,cảm giác rất giống lần nó trộm rượu mạnh để uống, nhưng rõ ràng nó không uốngrượu… Nó lảo đảo qua trái qua phải, mềm lả ngã xuống mặt đất.

Tiểu Lục đang muốn trốn,lại nghe thấy tiếng nói truyền đến từ trên cây, “Mao Cầu, ta đã nói nhiều lầnvới ngươi rồi, lòng người xảo trá, lần này thì nhớ đời rồi chứ?”

Một bạch y nam tử tóctrắng ngồi tao nhã trên cành cây thăm dò, vui sướng khi thấy đại bàng trắng gặphọa.

Tiểu Lục thầm thở dài,phiền toái chân chính đã đến rồi đây! Hắn gắng sức ném Phỉ Phỉ vào khóm cây,dựa vào sự nhanh nhạy của Phỉ Phỉ, nó có thể chạy thoát.

Chẳng ngờ Phỉ Phỉ lạichạy về hướng nam tử, bốn chân khép lại nằm sấp xuống, thân mình không ngừngrun rẩy, ngay cả dũng khí bỏ trốn cũng không có. Ngươi không trốn chứ gì, vậythì lão tử trốn

Tiểu Lục ném một baothuốc bột vào bạch y nam tử, nhanh chân bỏ chạy, bạch y nam tử chắn phía trướchắn.

Tiểu Lục lại lấy thêm mộtbao thuốc, bạch y nam tử nhíu mày, vuỗi vuỗi quần áo, ra vẻ bi thương nói:“Ngươi còn ném mấy thứ rác rưởi này nữa, làm bẩn quần áo ta, ta sẽ băm nát tayngươi.”

Tiểu Lục lập tức dừngtay, đối phương có tu vi cao thâm, thuốc độc, thuốc mê không hề có tác dụng, rõràng hắn không đánh lại người ta, đã không có cách nào khác, chỉ có thể —— quỳxuống cầu xin tha thứ.

Tiểu Lục bụp một tiếngquỳ xuống, một bên chảy nước mũi một bên chảy nước mắt, “Đại gia, tiểu nhân làtiểu y sư ở trấn Thanh Thủy, vào núi chỉ muốn tìm chút linh thảo, bán được chúttiền, hai huynh đệ đang chờ cưới vợ…” Nam tử vuốtve đại bàng trắng, “Thuốc giải độc.”

Tiểu Lục vội quỳ tới đó,hai tay dâng thuốc giải độc.

Nam tử bón thuốc cho đạibàng, lúc này mới cúi đầu nhìn Tiểu Lục, “Tọa kỵ (vậtđể cưỡi) này của ta không ăn đến mấy chục vạn con rắnđộc, thì cũng ăn đến hơn mười vạn con, ngay cả y sư ở cung đình Hiên Viên cũngkhông làm gì được nó, thật sự không ngờ tiểu y sư ở trấn Thanh Thủy lại lợi hạinhư vậy.”

Trên người Tiểu Lục ứa rakhí lạnh, thề với trời: “Mèo mù bắt phải chuột chết. Tiểu nhân thật sự khônggạt người, thật sự chỉ là một tiểu y sư, chuyên trị bệnh vô sinh của phụ nữ, ởHồi Xuân Đường phía tây bờ sông trấn Thanh Thủy, nếu đại nhân có thê thiếpkhông chửa không đẻ…” Một tiểu đội binh lính chạy tới, cung kính hành lễ vớinam tử, “Đại nhân.”

Nam tử đáTiểu Lục đến trước mặt họ, “Trói!”

“Vâng!” Hai tên lính lậptức dùng gân bò to bằng ngón tay trói thật chắc Tiểu Lục lại.

Tiểu Lục lại nhẹ nhàngthở ra, đây là nghĩa quân của Thần Nông, tướng quân Cộng Công tuy bị Hoàng Đếgọi là loạn tặc, nhưng hắn có kỷ luật nghiêm minh, cả trăm năm qua không quấynhiễu dân.

Tiểu Lục biết tất cảnhững lời mình nói đều là sự thật, bọn họ điều tra rõ hiển nhiên sẽ thả người,nhưng người này rất nguy hiểm… Tiểu Lục trộm ngắm bạch y nam tử, nam tử thânthiết nhìn con đại bàng.

Thuốc giải là thật, rấtnhanh sau đó con đại bàng đã có thể cử động, nhưng cái đồ ngốc Phỉ Phỉ kia thìvẫn run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, Tiểu Lục cười giễu, “Cầu xin đại nhân thả PhỉPhỉ đi.”

Nam tử coinhư không nghe thấy, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng con đại bàng. Con đại bàng rũ rũlông chim, đứng lên, nhảy chồm lên người Phỉ Phỉ, móng vuốt nhọn xé rách PhỉPhỉ.

“Chi ——” tiếng kêu thảmthiết vừa mới bắt đầu, liền dồn dập biến mất.

Tiểu Lục buông mắt xuống,vết máu và lông trắng bay theo gió rơi xuống giày của hắn.

Nam tử chờcon đại bàng ăn xong, mang người trở về doanh trại.

Tiểu Lục nhắm vội mắt,kiên quyết không nhìn, chỉ có thể căn cứ vào tiếng người nói, đánh giá doanhtrại này không lớn, có lẽ chỉ hạ trại tạm thời.

Tiểu Lục bị ném xuốngđất, giọng nói lạnh lẽo của nam tử ập vào lỗ tai hắn, “Mật thám giỏi lỗ taithường lợi hại hơn con mắt.”

Tiểu Lục mở mắt, nhìn từgóc độ của hắn, chỉ có thể nhìn đến phần eo của nam tử, “Ta đã ở trấn ThanhThủy hai mươi mấy năm, tra qua là biết thật giả ngay thôi.”

Nam tử không để ý hắn,thay đổi áo khoác, ngồi trước án xử lý công văn, lúc này, Tiểu Lục mới có thểthấy rõ bộ dạng của hắn

Tóc trắng như mây, khôngcột thành búi, một cái đai buộc gắn ngọc bích làm mái tóc buông loạn ở sau đầu,tự nhiên rũ xuống, ngũ quan tuấn mỹ mà yêu dị, cả người cũng sạch sẽ chỉnh tềmà yêu dị.

Lúc này, tay hắn cầm côngvăn, đuôi lông mày và khóe mắt hàm chứa sự khinh miệt, toát ra âm khí tàn nhẫn.Nhận thấy ánh mắt đánh giá của Tiểu Lục, hắn mỉm cười nhìn về phía Tiểu Lục,Tiểu Lục rùng mình một cái, lập tức nhắm mắt. Ánh mắt như vậy hắn đã từng gặpqua ở ác ma nổi tiếng của Đại Hoang, ánh mắt đó chỉ có thể tôi luyện ra từngười muốn đạp qua vô số thi thể.

Tiểu Lục đoán được thânphận của hắn, yêu ma giết người chín đầu tuấn mỹ trong truyền thuyết —— có chíncái mạng – Tương Liễu.

Tay chân Tiểu Lục bịtrói, không thể động đậy trong thời gian dài làm hắn đau nhức khắp người, chịuđựng đến tối, có binh lính bưng đồ ăn đi vào, Tương Liễu chậm rãi dùng cơm.

Tiểu Lục vừa khát vừađói, nhìn bộ dáng của Tương Liễu, hiển nhiên sẽ không cho hắn ăn cơm, Tiểu Lụcchỉ có thể cố gắng dời sự chú ý.

Hắn ngẫm nghĩ, bây giờThập Thất khẳng định là đang tìm hắn, nhưng không thể tìm thấy chỗ này, chắcrằng sẽ trở về trấn. Tương Liễu ăn uống xong, rửa mặt, lười nhác nằm trêngiường, lơ đãng lật từng trang sách lụa.

Có binh lính ở ngoài tấutrình, thị vệ thân cận dâng thẻ ngọc cho Tương Liễu, lại cấp tốc lui ra ngoài.

Tương Liễu xem xong, nhìnchằm chằm Tiểu Lục, yên lặng trầm tư.

Tiểu Lục đoán được thẻngọc đó khẳng định là tin tức về mình, hắn nỗ lực làm nụ cười của mình thànhthực và chất phác một chút, “Đại nhân, tất cả những gì tiểu nhân nói đều là sựthật, trong nhà còn có người thân đang ngóng trông tiểu nhân trở lại.”

Tương Liễu lạnh lùng nói:“Ta chỉ tin tưởng phán đoán của bản thân, rốt cuộc ngươi là ai?”

Tiểu Lục quả thực muốntrợn trắng mắt lên, “Ta là Mân Tiểu Lục, y sư của Hồi Xuân Đường.”

Tương Liễu theo dõi hắn,ngón tay gõ nhẹ mép giường, Tiểu Lục không nhịn được run run, đó là bản năng sợhãi cái chết mà sinh vật cảm nhận được.

Tiểu Lục rất rõ ràng,Tương Liễu không nhẫn nại tìm kiếm điều hắn khả nghi, Tương Liễu thầm nghĩ dùngphương thức giải quyết vấn đề đơn giản mà hữu hiệu nhất, như Phỉ Phỉ kia chínhlà phán quyết cuối cùng của hắn.

Sát khí đánh tới trongchớp mắt, Tiểu Lục lăn một vòng, vừa tránh né vừa nhanh chóng nói: “Đại nhân,ta thật sự là Mân Tiểu Lục. Có lẽ ta xác thực không chỉ là Mân Tiểu Lục, nhưngta chưa từng có ác ý với nghĩa quân của tướng quân Cộng Công, ta không thuộc vềHiên Viên, không hướng theo Cao Tân, cũng không thuộc về Thần Nông, ta chẳngqua chỉ là…”

Tiểu Lục trầm mặc, hắncũng muốn hỏi bản thân, ta rốt cuộc là ai?

Hắn nỗ lực ngẩng đầu, làmcho tất cả nét mặt của mình đều nằm trong tầm mắt Tương Liễu, “Ta chẳng qua chỉlà người bị vứt bỏ, ta không có sức lực tự bảo vệ, không người gắn bó, không cóchỗ nào có thể đi, thế nên ta chọn làm Mân Tiểu Lục ở trấn Thanh Thủy. Nếu đạinhân cho phép, ta hy vọng cả đời mình đều có thể làm Mân Tiểu Lục.” Tương Liễuhờ hững nhìn hắn, Tiểu Lục không dám động, từng hạt mồ hôi lạnh lăn xuống tránhắn, trong mắt có hơi nước, vài thập niên không bị xé mở bị cưỡng bức mà xé mở.

Sau một lúc lâu, TươngLiễu nhàn nhạt nói: “Muốn sống, thì cho ta sử dụng!”

Tiểu Lục không hé răng.

Tương Liễu tắt đèn, “Chongươi một đêm suy nghĩ.”

Tiểu Lục trợn tròn mắt,ngẩn người.

Sáng sớm, Tương Liễu vừamặc quần áo vừa hỏi: “Ngh xong chưa?”

Tiểu Lục mệt mỏi nói:“Còn đang suy nghĩ, ta khát quá, muốn uống một chút nước trước.” Tương Liễulạnh lùng cười, ra khỏi phòng, “Mang hắn ra ngoài.”

Hai binh lính kéo TiểuLục ra.

Tương Liễu nhàn nhạt nói:“Quất roi, hai mươi!”

Quân đội quất roi thì cóthể làm cho yêu binh gian xảo nhất phải sợ hãi, có thể tưởng tượng được độ đauđớn của nó, mà thủ hạ của Cửu Mệnh Tương Liễu đã hành hình thì lực cánh tay rấtkinh người, từng đánh chết yêu binh bằng một trăm hai mươi roi. Roi thô nhưđuôi trâu, bùm bùm đánh xuống, Tiểu Lục dắt họng điên cuồng la: “Nghĩ xong rồi,nghĩ xong rồi…”

Hai mươi roi quất xong,Tương Liễu nhìn Tiểu Lục, hỏi: “Nghĩ xong rồi chứ?”

Tiểu Lục thở phì phò nói:“Nghĩ xong rồi, tiểu nhân bằng lòng, chỉ là có ba điều kiện.”

“Quất roi, hai mươi!”

Roi lại đồm độp quăngxuống, Tiểu Lục rên la: “Hai điều kiện, hai điều kiện, một điều kiện…”

Hai mươi roi quất xong,trên lưng Tiểu Lục đều là máu, toàn thân đều đau đến co rút.

Tương Liễu hờ hững nhìnTiểu Lục, hỏi: “Còn có điều kiện sao?”

Tiểu Lục mồ hôi đầy mặt,miệng đầy máu, nói không ra câu hoàn chỉnh, “Ngươi… Đánh chết ta, ta cũng…cũng… có một điều kiện.” Một bên khóe môi của Tương Liễu hếch lên, lạnh lùngmỉm cười, “Nói!”

“Ta, ta… Không rời khỏitrấn Thanh Thủy.” Tiểu Lục hiểu rất rõ, Tương Liễu nhìn trúng bản lãnh sử dụngđộc của hắn, chỉ cần không rời khỏi trấn Thanh Thủy, Tương Liễu sẽ không thểphái hắn đi độc hại các tướng lĩnh của Hiên Viên, cũng không thể đi áp chế nhómquý nhân của Cao Tân. Tương Liễu hiển nhiên cũng hiểu rõ dụng ý của Tiểu Lục,mặt không biểu cảm chằm chằm.

Tiểu Lục luôn luôn biểuhiện sự nhát gan và sợ chết lúc này đây lại không hề lùi bước, nhìn lại TươngLiễu, cho thấy nếu như ngươi không đáp ứng điều kiện này, thì cứ đánh chết tađi! Sau một lúc lâu, Tương Liễu nói: “Tốt!”

Tiểu Lục nhẹ nhàng thởra, người lập tức mềm nhũn.

Tiểu Lục bị hai binh línhnâng vào phòng, y sư trong quân doanh thuần thục xé mở quần áo, rịt thuốc lênlưng hắn, Tương Liễu lạnh mắt đứng ở cửa doanh trướng nhìn. Tiểu Lục ghé lêntrên tấm ván gỗ, dịu ngoan tùy ý để y sư định đoạt. Bôi thuốc xong, mọi ngườilui ra ngoài, Tương Liễu nói với Tiểu Lục: “Giúp ta phối trí loại thuốc mà tamuốn, bình thường có thể ở lại trấn Thanh Thủy làm tiểu y sư của ngươi, nhưnglúc ta truyền lệnh, phải nghe lệnh.”

“Được, nhưng khôngphải đại nhân muốn cái gì, ta cũng có thể làm được.”

“Không làm ra, mượn thânthể của ngươi để đổi.”

“Hả?” Tiểu Lục không ngờTương Liễu có nam phong hoàn hảo như vậy mà lại… Hắn cẩn thận nói: “Đại nhânthiên tư quốc sắc, tiểu nhân cũng không phải không nguyện hầu hạ đại nhân, chỉlà…”

Khóe môi của Tương Liễunhếch lên, cười mà như không, vươn mũi chân, hướng về phía miệng vết thươngnặng nhất trên lưng Tiểu Lục, thong thả dùng sức đạp xuống, máu tươi ồ ồ tràora, Tiểu Lục đau đến run rẩy cả người.

“Một lần không làm ra, sẽdùng một phần thân thể của ngươi để đổi. Lần đầu tiên, bỏ cái tai vô dụng đi,lần thứ hai, là cái mũi vậy, cái mũi mà bị gọt mất, chỉ là sẽ xấu một chút…”

Dưới chân Tương Liễu dùngsức giẫm giẫm, “Yên tâm. Ta sẽ không băm tay ngươi, chúng nó còn cần phải phốithuốc.” Tiểu Lục đau đến mức răng môi run rẩy, “Tiểu nhân, tiểu nhân… Hiểu rõ.”

Tương Liễu thu chân lại,cẩn thận lau vết máu vào quần áo Tiểu Lục, lạnh nhạt nói: “Ngươi là con cáchạch, trơn không để trong tay được, không ngờ rằng có thể gặp một tay chứanước bùn, điều tính ta không tốt lắm, ngươi cần phải cẩn thận hỏi thăm rõràng.”

Tiểu Lục chế nhạo: “Khôngcần hỏi thăm cũng rõ ràng.”

Tiếng binh khí va chạmtruyền tới, “Đại nhân, có người xông vào quân doanh.”

Tương Liễu bước nhanh rangoài, tiềng ồn ào biến mất trong khoảnh khắc. Tiểu Lục nghe thấy có quân sĩhỏi: “Ngươi là ai? Vào quân doanh của Thần Nông muốn cái gì?” Tiếng nói thôkhàn: “Diệp Thập Thất, Tiểu Lục.”

Là Thập Thất! Hắn đã tìmtới? ! Tiểu Lục nghiêng ngả chao đảo đi ra ngoài, vội kêu lên: “Tương Liễu đạinhân, đừng làm hắn bị thương, hắn là nô bộc của ta, tới tìm ta.”

Thập Thất chạy về phíaTiểu Lục, linh lực không ngờ, vậy mà có thể thoát khỏi binh lính đang ngăn trở.

Nhưng đây là những binhlính được huấn luyện nghiêm chỉnh, đánh ngã hai tên, có thể dựng dậy bốn tên,Tiểu Lục kêu to: “Thập Thất, không nên ra tay, nghe lời!”

Thập Thất dừng lại, bọnlính bao quanh, tức giận theo dõi hắn. Thập Thất không nhìn họ, chỉ nhìn chằmchằm Tương Liễu: “Ta, muốn dẫn Tiểu Lục đi.”

Tiểu Lục một mặt nịnhnọt, cầu xin kêu: “Đại nhân! Tiểu nhân đã là người của ngài!” Lời này nói ra…Khiến cho đám lính ở đó đều rùng mình một cái.

Tương Liễu nhíu mày, cuốicùng hạ tay xuống. Binh lính tránh ra, Thập Thất nhảy tới trước mặt Tiểu Lục,nửa ôm nửa đỡ hắn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn.

Có lẽ là tác dụng tâm lý,Tiểu Lục thật sự cảm thấy đau đớn bớt đi mấy phần. Thập Thất ngồi xổm xuống,“Về nhà.”

Tiểu Lục ghé vào trênlưng hắn, cười nịnh với Tương Liễu: “Đại nhân, ta trở về đây.”

Tương Liễu nhìn chằm chằmThập Thất đánh giá, Tiểu Lục lo lắng sốt ruột, tính trẻ con lấy tang kín mặtThập Thất: “Ngươi đừng có chủ định ma quỷ với hắn, hắn là của ta.”

Tương Liễu ngẩn người,khóe môi cong lên, lại lập tức cứng lại, hắn hơi ho khan một tiếng: “Qua thẩmtra, ngươi là bình dân ở trấn Thanh Thủy, không có ác ý với nghĩa quân ThầnNông của ta, bây giờ thả ngươi trở về.”

Tiểu Lục cũng chỉ có thểlàm bộ làm tịch nói: “Thảo dân cảm ơn đại nhân, sau khi thảo dân trở về, nhấtđịnh sẽ tuyên truyền rộng rãi lòng nhân ái của đại nhân.”

Binh lính tản ra, ThậpThất cõng Tiểu Lục, bước nhanh rời đi.

Khi không nghe thấy âmthanh sau lưng nữa, Tiểu Lục mới yếu ớt nói: “Thập Thất, ta khát.”

Thập Thất nhẹ nhàng buônghắn, đem bầu hồ lô chứa nước cho hắn, Tiểu Lục uống mấy ngụm to, thở dài ra mộthơi, “Chúng ta đi nhanh một chút, cái tên Tương Liễu kia tâm tư quỷ dị, chẳngmay hắn đổi ý thì thảm.”

Thập Thất ngồi xổm xuống,Tiểu Lục nhớ hắn bài xích và ghét đụng chạm thân thể, nhưng hôm nay không còncách nào khác, Tiểu Lục cẩn thận nằm sấp trên lưng hắn, “Xin lỗi, ta biết ngươikhông muốn cõng người. Ngươi cứ nghĩ ta là tảng đá, nhưng tảng đá sẽ không phátra âm thanh… Vậy thì tưởng tượng ta là đầu heo, một đầu heo biết nói tiếngngười, ngươi có ghét heo không? Hay là ngươi tưởng tượng ta là một…”

Tiếng nói trầm thấp củaThập Thất truyền đến, “Ta đã nghĩ giống ngươi, ta nguyện ý… Cõng ngươi.”

Tiểu Lục sửng sốt mộtchút, thì thào nói: “Vậy cũng được, ngươi cứ nghĩ ta là ta.” Nói xong mới ngẫmlại mình đã nói gì, ha ha cười gượng, cười một nửa thì dừng lại, rầm rì, “ThậpThất, lưng ta thật sự đau quá, ngươi nói chuyện với ta một lát.”

“Ừ.”

“Thập Thất, ngươi tìm đếnnhư thế nào?”

“Có dấu vết, tra ra.

“Ồ, ngươi thật giỏi truytìm tung tích, trước đây đã học à?” Tiểu Lục lại nghĩ tới hắn khẳng định khôngmuốn nhớ lại quá khứ, “Xin lỗi, ngươi không muốn trả lời thì đừng trả lời.”“Thập Thất, cái tên Tương Liễu đó thật âm hiểm, về sau thấy hắn cẩn thận mộtchút. Nếu làm hắn phát hiện ra ngươi có chỗ để lợi dụng, hắn khẳng định sẽ nhắmtới ngươi.”

“Ừ.”

“Ô ô ô, lần này thiệtlớn, không kiếm được tiền, lại đưa mình vào rọ, sao ta lại bị tên ma đầu TươngLiễu đáng chết kia theo dõi chứ? Sau này ta sống thế nào đây…” Thập Thất dừngbước chân, quay đầu muốn nhìn Tiểu Lục, môi chạm vào trán của Tiểu Lục, hơi thởấm áp phất lên mặt Tiểu Lục, Thập Thất lập tức cứng ngắc dời đi, “Đừng… Sợ.”

Có lẽ bởi vì vừa bị TươngLiễu tra tấn, có lẽ bởi vì lớp vỏ cứng rắn bị xé mở còn chưa khép lại, Tiểu Lụcrất tham luyến chỗ dựa trong tầm tay này, nhắm mắt lại dựa vào bả vai ThậpThất, gò má dán lên cổ hắn, cọ cọ như con mèo nhỏ, “Ta chẳng sợ hắn đâu, tacũng không tin thiên hạ không có thuốc độc có thể hạ độc hắn, chờ tới ngày taphối được loại thuốc độc đó, ta liền…”

Tiểu Lục lấy tay làm bộhung tợn. “Thập Thất, sau khi trở về, ngươi đừng nói gì cả, không muốn lão Mộcvới bọn họ biết chuyện, lão Mộc đánh trận nửa đời với quân Thần Nông, rất sợ mađầu Tương Liễu. Thật ra ta dặn thừa đúng không? Bọn Ma Tử và Xuyến Tử lúc nàocũng quên lời ngươi nói, mà ta thấy đã hơn một năm nay, ngay cả trên người họcó mấy cái nốt ruồi họ cũng quên sạch sẽ rồi, lại càng không nhớ gì về ngươi…”

Bước chân Thập Thất chậmlại, Tiểu Lục trấn an vỗ vỗ ngực hắn, “Ta biết, ngươi là Thập Thất, ta hy vọngngươi có thể là Thập Thất cả đời, nhưng ta biết không thể như vậy. Có điều mộtngày ngươi còn chưa rời đi, thì ngày đó ngươi vẫn là Thập Thất, phải nghe lờita nói…”

“Ừ.”

“Nhất định chỉ nghe tathôi!”

Tiểu Lục mừng rỡ giốngnhư chuột trộm được mỡ, cảm thấy đau đớn trên lưng phai nhạt, ghé vào lưng ThậpThất, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Vì bị thương ở lưng, nênTiểu Lục không muốn lập tức trở về, bảo Thập Thất tìm một hang núi, nghỉ ngơitĩnh dưỡng.

Thập Thất cố gắng hết sứclàm cho Tiểu Lục một cái giường cỏ thoải mái, tạm thời coi hang núi là nhà,cuộc sống của hai người cứ như thợ săn trên núi.

Mỗi ngày, Thập Thất sẽ rangoài bắt một ít con mồi trở về. Chờ Thập Thất trở về, Tiểu Lục nói chuyện, hắnđộng tay, cùng nhau nấu cơm. Thập Thất hiển nhiên là chưa từng trải qua cuộcsống như vậy, chân tay vụng về, không ngừng làm lỗi, Tiểu Lục cười ha ha. NhưngThập Thất rất thông minh, không đến vài lần hắn đã làm có khuôn có dạng, làmcho Tiểu Lục mất đi rất nhiều lạc thú.

Năm tháng trong núi rấttịch mịch, người không thể cử động còn tịch mịch hơn. Tiểu Lục giữ lấy ThậpThất nói chuyện với hắn, trời nam đất bắc, trên núi dưới biển, cái gì cũng nói,một món ăn ngon, từng ngắm mặt trời lặn trong một thung lũng… Thập Thất yêntĩnh nghe.

Thỉnh thoảng Tiểu Lụccũng không an lòng, “Có phải ta nói nhiều quá không? Ta sống hai mươi mấy năm,lần đó ta mắc phải một quái bệnh, không dám gặp người, lưu lạc tứ xứ. Ban đầukhông muốn nói chuyện, nhưng ngày dài trôi qua, có một lần ta ở trong núi, pháthiện quên mất tên trái cây, đột nhiên vô cùng sợ hãi, thực ra cũng không biếtbản thân mình sợ cái gì. Nhưng kể từ đó, ta bắt đầu bức mình phải nói chuyện,lần ta lợi hại nhất là bắt khỉ, ta nói cả một ngày với nó, con khỉ đó khôngchịu nổi, đành phải đập đầu vào mỏm đá muốn tự sát…”

Tiểu Lục cười ha ha, ThậpThất nhìn hắn chăm chú.

Cứ cách một ngày là phảiđổi thuốc một lần, Tiểu Lục thoải mái cởi áo, đưa tấm lưng trần trụi về phíaThập Thất.

Tiểu Lục không nhìn thấynét mặt của Thập Thất, trêu đùa: “Ta đã nhìn hết cả người ngươi, ngươi chỉ cóthể nhìn được cái lưng của ta, không thấy thua thiệt chứ?” Thập Thất không hérăng, Tiểu Lục cười hắc hắc.

Tiểu Lục bị thương khôngnhẹ, Thập Thất vốn tưởng rằng hai người phải trì hoãn trong núi một hai tháng,không ngờ chưa đến mười ngày, Tiểu Lục đã có thể chống gậy đi lại. Tiếp tụcdưỡng thương hai ngày, Tiểu Lục quyết định về nhà.

Lúc Tiểu Lục thu dọn thảodược, không ngờ phát hiện có hai cây thực chử, “Đây là ngươi hái?”

Thập Thất gật đầu, “Lúcsăn thú nhìn thấy, ngươi đã từng nói đến.” Mấy ngày này, sớm tối ở chung vớiTiểu Lục, dưới sự chà đạp của Tiểu Lục, hắn nói chuyện có thứ tự hơn trước rấtnhiều. Tiểu Lục mừng như điên, quả thực muốn ôm Thập Thất hôn hắn một cái,“Thật tốt quá, Ma Tử và Xuyến Tử có vợ rồi.”

Thập Thất ngồi xổm xuống,muốn cõng Tiểu Lục.

Tiểu Lục lùi lại, “Khôngcần, ta tự đi.” Trước đây là hết cách, bây giờ hắn có thể đi rồi, sao lại cóthể coi một câu khách khí nguyện ý của người ta mà cho là thật? Thập Thất imlặng không nói gì đứng lên, đi theo sau Tiểu Lục.

Hai người trở lại trấnThanh Thủy, lão Mộc vung muỗng gỗ chất vấn: “Vì sao đi lâu như vậy hả? Chẳngphải ta đã nói với ngươi chỗ nào không thể đi thì không được đi sao?”

Tiểu Lục cười hì hì đưathảo dược hái được cho lão xem, “Đương nhiên không đi! Thập Thất không quen địahình trên núi, không cẩn thận đi vào mê chướng, cho nên trì hoãn vài ngày,không phải ta đã an toàn trở về sao?”

Nhìn thấy thực chử, lãoMộc vui mừng quá đỗi, vội vàng cầm lấy thảo dược, dè dặt cẩn trọng cất đi.

Tiểu Lục nháy nháy mắtvới Thập Thất, ngâm nga hát, trở về phòng của mình.

Một tháng sau, dưới sựthu xếp của lão Mộc, Ma Tử và khuê nữ của đồ tể Cao gia là Xuân Đào đã định rahôn sự.

Hết thảy, đều khôi phụcbình thường. Cuộc sống mỗi ngày, đều giống như trước đây, bình tĩnh đến chánnản, chán nản đến không thú vị, không thú vị đến bình an, bình an đến hạnhphúc.

Trừ bỏ, thỉnh thoảng cóthể có một con đại bàng trắng bay tới tìm Tiểu Lục, mang đến một vài thứ, mang đimột vài thứ.

Tiểu Lục làm thuốc choTương Liễu luôn lưu lại một chút đường lui, chẳng hạn như thuốc độc là rất độc,tuyệt đối thỏa mãn được yêu cầu xảo quyệt của hắn, nhưng hoặc là có màu sắc đặcbiệt, hoặc là có mùi vị đặc biệt, nói ngắn lại, không thể cầm đi hại chết nhânvật tai to mặt lớn trong chốc lát.

Tiểu Lục vốn tưởng rằngthời gian dài trôi qua, Tương Liễu sẽ tìm hắn phiền toái, nhưng Tương Liễu lạikhông có yêu cầu gì với “Màu, mùi, vị”, chỉ cần độc tính đạt tới yêu cầu củahắn, hắn tiếp thu hết.

Tiểu Lục bằng vào y thuậtkhông mấy vững chắc và độc thuật của mình mà phỏng đoán, vì Tương Liễu có thểchất đặc thù, cho nên công pháp đặc thù, độc này để tu luyện, Tiểu Lục chế ramỗi một phần thuốc độc đều vào bụng hắn.

Nghĩ thấu điểm ấy, TiểuLục tạm thời nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu biến đổi cách chế thuốc độc theo hướngkhó ăn.

Một năm sau, lão Mộc cửhành hôn lễ tuy đơn giản nhưng náo nhiệt cho Ma Tử và Xuân Đào.

Ma Tử là hậu quả củachiến tranh —— cô nhi, lúc hắn xin ăn, tin chắc rằng vận mệnh của hắn sẽ kếtthúc vào một mùa đông, ánh mặt trời chiếu tới ven đường, thi thể của hắn bị chóhoang cắn nát, chó hoang vừa ăn vừa khoan khoái tru lên, đây là vận mệnh củaphần lớn cô nhi.

Thế nhưng, Tiểu Lục vàlão Mộc đã thay đổi vận mệnh của hắn.

Tiểu Lục, lão Mộc khôngphải là Nhân tộc. Lúc Ma Tử bảy, tám tuổi, được Tiểu Lục nhặt về, mười mấy nămtrôi qua, Ma Tử trưởng thành trở thành đại hán cao tám thước (khoảnghơn 1,8m), vậy mà bây giờ Tiểu Lục trông còn non hơn Ma Tử,nhưng Ma Tử cảm thấy Tiểu Lục và lão Mộc chính là trưởng bối của hắn.

Trước mặt tất cả tânkhách, hắn dẫn Xuân Đào quỳ xuống, thành kính dập đầu ba cái với Tiểu Lục vàlão Mộc. Lão Mộc kích động vụng trộm lau nước mắt, Tiểu Lục cũng nghiêm túchiếm thấy, dặn Ma Tử: “Hãy ngủ nhiều với Xuân Đào, sớm sinh con nhé.”

Ma Tử vốn muốn nói mấycâu từ đáy lòng, nhưng vừa nghe thấy câu từ đáy lòng đó của Tiểu Lục, hắn khôngdám nói nữa, nếu để Xuân Đào biết cưới nàng vì có thể ngủ mỗi ngày, tiết kiệmtiền hơn so với kỹ nữ, thì nàng dâu này khẳng định sẽ chạy mất.

Hắn lôi kéo Xuân Đào,chạy nhanh thoát thân.

Tiểu Lục tặc lưỡi cườihắc hắc, Thập Thất buồn cười nhìn Tiểu Lục. Lão Mộc nghênh đón khách, Tiểu Lụckhông có chuyện gì, ngồi một góc trong sân, hết sức chuyên chú cắn chân gà.

Xuyến Tử đột nhiên vọttới, lắp bắp nói: “Có… Có khách quý.” Kéo hắn đi ra ngoài.

Tương Liễu mặc bạch y,đứng ở cửa Hồi Xuân Đường, cao lớn vững chãi, không nhiễm bụi trần, thật giốngmột đóa sen trắng, còn được nước mưa rửa sạch ba ngày ba đêm, sạch sẽ làm chotất cả mọi người muốn về nhà tắm rửa.

Lão Mộc ngượng ngùng địnhnhận quà mừng của hắn, hai tay dùng sức cọ cọ trên quần áo, sợ một chút mồ hôicủa mình sẽ làm bẩn người ta.

Tiểu Lục cười hì hì điqua, tùy tay ném chân gà đã gặm xong xuống đất, hai cái tay ngậy mỡ đưa ra tiếpnhận quà mừng trong tay Tương Liễu, còn không sợ chết chà chà lên tay hắn.

Ý cười của Tương Liễukhông thay đổi, chỉ quét nhanh về phía Xuyến Tử ở sau Tiểu Lục, Tiểu Lục lậptức kiềm hãm. Tiểu Lục đưa quà mừng cho Xuyến Tử, khom lưng với Tương Liễu,nịnh nọt nói: “Mời vào trong phòng ngồi.”

Tương Liễu ngồi xuống,không biết là kính hay là sợ, ba trượng quanh người hắn không ai dám tiếp cận.

Thập Thất yên lặng ngồibên cạnh Tiểu Lục, Tiểu Lục nhìn hắn một cái, khóe môi không khỏi cong lên,thành một mảnh trăng lưỡi liềm, ánh mắt cũng biến thành hai vầng trăng non.Tiểu Lục hỏi Tương Liễu: “Ngươi muốn thuốc, ta đều làm tốt cho ngươi, không caisót gì chứ?”

Tương Liễu mỉm cười,“Ngươi làm rất tốt, cho nên ta đến đưa quà.”

Tiểu Lục không nói gì,ngươi tới là nhắc nhở hiện giờ ta không chỉ có ba con tin, mà còn nhiều hơnmột.

Trong sân, một đám ngườitrẻ tuổi đang trêu đùa Ma Tử và Xuân Đào, thường bộc phát ra những tiếng cườilớn.

Đám con nít ăn trái cây,chạy ra chạy vào, Lão Mộc cùng đồ tể Cao và mấy ông già vừa ăn vừa nói cười.

Tương Liễu xem náo nhiệtở thế đời, khinh thường và không hiểu hỏi: “Chờ đến khi họ đều chết, chỉ sợ làngươi vẫn mang bộ dáng như trước, có ý nghĩa không?”

Tiểu Lục nói: “Ta sợ tịchmịch, không tìm được người gắn bó lâu dài, làm bạn trong một thời gian ngắncũng là tốt.”

Tương Liễu nhìn Tiểu Lục,Tiểu Lục ân cần rót rượu cho hắn, “Đã đến, thì uống một chén rượu mừng đi, làta tự cất đó.”

Sau khi Tương Liễu uốngmột chén, nhàn nhạt nói: “Trừ bỏ trong rượu có độc ra, không có chỗ nào đángkhen.”

Tiểu Lục thân thiết hỏi:“Ngươi trúng độc sao?”

Tương Liễu khinh miệtnhìn Tiểu Lục, Tiểu Lục suy sụp.

Tương Liễu hỏi: “Ngươirất muốn độc chết ta sao?”

Tiểu Lục thành thật nói:“Ta không phải là binh lính Hiên Viên, ngươi và ta bây giờ còn chưa mang thùhận sống chết, ta chỉ muốn đánh ngươi một trăm tám mươi roi.”

“Đời này ngươi chớ có nằmmơ.” Tương Liễu lại uống một chén rượu, nhẹ nhàng lướt đi.

Tiểu Lục bực mình nói vớiThập Thất: “Sớm hộn ta cũng sẽ tìm ra tử huyệt của hắn, độc không ngã hắn, tasẽ ngã.”

Trong mắt Thập Thất hơicó ý cười, Tiểu Lục nhìn đến dáng dấp siêu thoát vạn vật của hắn, hận không thểdùng hai tay hung hăng vuốt ve hắn một phen, không nhịn được rót một chén rượuđộc cho hắn, “Uống đi!” Thập Thất tiếp nhận, ngửa cổ, uống xong.

Tiểu Lục sửng sốt, “Cóđộc.”

Ý cười trong mắt ThậpThất chưa tiêu tán, thân mình lại mềm yếu ngã xuống dưới.

Tiểu Lục luống cuống taychân giải độc cho hắn, miệng mắng: “Cái đồ ngốc nhà ngươi!” Trong lòng lại nổilên một chút gợn sóng không rõ.

Sau tiệc cưới của Ma Tử,Cửu Mệnh Tương Liễu thi thoảng lại tới sân sau của Hồi Xuân Đường ngồi một lát,uống vài chén rượu Tiểu Lục rót cho hắn, ăn vài miếng điểm tâm Tiểu Lục làm.

Lúc đi, hắn luôn mặtkhông đổi sắc tim không đập mạnh. Thái độ không để Tiểu Lục vào mắt của TươngLiễu đã chọc giận Tiểu Lục.

Lần này Tiểu Lục đến vớiy thuật, ngay từ đầu chính là đường cong, mục đích là vì muốn mạng người, màkhông phải vì cứu mạng người.

Tương Liễu coi độc củahắn như đường như đậu mà ăn, làm cho hắn phải nghĩ lại, quyết định phải nghiêncứu thật tốt cách hại người như thế nào, tiếp tục đi trên đường cong, mục đíchchính là sớm hay muộn cũng hạ độc tên ma đầu kia!

Chú thích của tác giả:

Tuấn Đế: Chữ Tuấn âm đọcshùn, ý là chim trong mặt trời. Trong “Sơn Hải Kinh” có ba thần hệ lớn, hệ ĐếTuấn ở phương Đông là tộc chiến bại, sự tích chôn vùi biến mất, “Sơn Hải Kinh”không ghi lại, chỉ trong “Sơn Hải Kinh chú” loáng thoáng có thể thấy được sựhiển hách của thần hệ này năm đó.

Phỉ Phỉ (fěi fěi): “Loàithú có hình dáng giống cáo, mà đuôi trắng có bờm, tên viết Phỉ Phỉ, nuôi nó cóthể bớt ưu lo.”

——《 SơnHải Kinh · Trung Sơn Kinh 》

Thực chử (chǔ): “Loài cỏ, giống như lá quỳ màu đỏ, giáp thực, thực nhưtông giáp, tên viết thực chử, có thể đã thử, thực chi không mị.” (Mình khôngdịch được sát ý phần chú thích nên để Hán Việt vài chỗ.)