Trường Tương Tư

Chương 3



Đồ tể Cao chỉ có mộtngười con là Xuân Đào, Ma Tử không có cha mẹ, sau khi hai người thành hôn, MaTử gần như trở thành con trai của đồ tể Cao, thường xuyên đi giúp đồ tể Cao làmviệc.

Dần dần, thời gian hắn ởnhà đồ tể Cao ngày càng nhiều, mà thời gian ở Hồi Xuân Đường thì ngày càng ít.Xuyến Tử cười nho đồ tể Cao giỏi tính toán, vừa gả được con gái vừa giành đượccon trai.

Tiểu Lục và lão Mộc lạikhông để ý, đối với Tiểu Lục, một Thập Thất đã bằng mười Ma Tử rồi, đối với lãoMộc, chỉ cần Ma Tử sống bình an hạnh phúc, lão liền cao hứng.

Một ngày nọ, khi Ma Tửđược đồ tể Cao và Xuân Đào dìu đỡ về nhà, lão Mộc không thể tin được, Tiểu Lụcnhíu mày.

Nếu như Xuyến Tử bị ngườita đánh, Tiểu Lục sẽ không thấy kỳ lạ, Xuyến Tử đôi khi bị coi thường, là đốitượng dễ bị đánh đòn.

Ma Tử thì không giốngvậy, tuy Ma Tử cao lớn vạm vỡ, nhưng cũng hiểu đạo lý, luôn biết nhượng bộ baphần. “Sao lại thế này?” Lão Mộc hỏi.

Xuân Đào mồm miệng lanhlợi, vừa lau nước mắt vừa nói: “Buổi sáng sau khi giết dê, ta đưa máu dê chongười ta, không cẩn thận đụng phải một tiểu thư. Ta xin lỗi tiểu thư đó, nóirằng đồ hỏng chúng ta sẽ bồi thường, nhưng tì nữ của tiểu thư đó mắng ta làkhông bồi thường nổi đâu. Cha ta sốt ruột, tranh cãi vài câu, liền đánh nhau,Ma Tử ca vì bảo vệ cha ta mà bị đánh.”

Ở trấn Thanh Thủy khôngcó quan phủ, quy tắc duy nhất chính là cường giả thì sinh tồn.

Xuyến Tử nghe đến đó, vácngay cái cuốc xới thuốc lên, chạy biến đi nhanh như chớp. Xuyến Tử rất gầy yếu,Ma Tử luôn luôn chăm sóc hắn, hai người tuy cả ngày cãi nhau nhao nhao, nhưngthật ra tình cảm còn thân hơn huynh đệ ruột thịt.

Tiểu Lục gọi: “Lão Mộc.”Lão Mộc lập tức đuổi theo.

Vết thương của Ma Tửkhông nặng, Tiểu Lục xử lý miệng vết thương, bôi thuốc tốt nhất, lão Mộc vàXuyến Tử còn chưa trở về. Tiểu Lục dặn Xuân Đào: “Ngươi chăm sóc Ma Tử, ta đixem một chút.”

Đồ tể Cao nhấc đao mổ lênmuốn đi theo, Tiểu Lục cười, “Chuyện làm ăn của ngươi không thể trì hoãn, đilàm việc đi, có ta và lão Mộc rồi.”

Thập Thất luôn luôn đitheo sau Tiểu Lục, lúc Tiểu Lục đuổi tới quán trọ, lão Mộc đang đánh nhau vớimột nữ tử áo vàng.

Xuyến Tử nằm trên mặtđất, nhìn thấy Tiểu Lục, oan ức nói: “Lục ca, ta không gây chuyện, ta còn chưatới gần các nàng, đã bị đánh cho không động đậy nổi rồi.”

Tiểu Lục trừng mắt liếchắn một cái, nhìn về phía lão Mộc. Lão Mộc rõ ràng không phải đối thủ của nữ tửáo vàng, nữ tử trêu đùa lão Mộc như đang trêu đùa một con khỉ, thềm đá bên cạnhcó một thiếu nữ đeo mạng che mặt.

Thiếu nữ vừa nhìn vừacười, thỉnh thoảng bình luận mấy câu: “Hải Đường, ta muốn nhìn lão ngã lộn nhàomấy vòng.”

Hải Đường quả nhiên quăngngã lão Mộc, làm lão lộn nhào mấy vòng trên đất, thiếu nữ cười duyên, vỗ taynói: “Nhảy lên nhảy lên, ta muốn thấy lão bật nhảy lên như con cóc!

Lão Mộc không thể khốngchế hai cái chân của mình, cứ như có người đè ép thân thể lão, làm cho lão bắtchước bộ dáng bật nhảy của con cóc.

Thiếu nữ cười đến khôngđứng thẳng người được, người xem náo nhiệt xung quanh cũng cao giọng cười ầmlên.

Tiểu Lục chen lấn lêntrước, đầu tiên chắp tay thi lễ với thiếu nữ, sau đó nói với Hải Đường: “Lãonhận thua, xin cô nương dừng tay.”

Hải Đường nhìn về phíathiếu nữ, thiếu nữ làm như chưa nghe thấy gì, nói: “Ta muốn xem lừa lăn lộn.”

Lão Mộc lại lăn lộn trênmặt đất giống như con lừa, thiếu nữ cười duyên khanh khách, nhưng người xem náonhiệt xung quanh thì không cười.

Tiểu Lục trịnh trọng nói:“Quy củ của trấn Thanh Thủy, không có thù hận sống chết, nhận thua liền dừngtay.”

Thiếu nữ nhìn về phíaTiểu Lục, “Quy củ của ta là người mạo phạm ta sẽ chết! Hiên ca ca không cho tađả thương người, ta không đả thương người, ta chỉ nhìn lão đùa giỡn xiếc ảothuật.”

Không ngờ trong mắt lãoMộc lại chứa lệ, cầu xin Tiểu Lục: “Giết ta!” Lão là lính đào ngũ của HiênViên, nhưng lão chỉ trốn tránh chiến tranh, không phải tôn nghiêm của đàn ông.Tiểu Lục toát ra sát ý, tiến lên vài bước.

Lão Mộc đột nhiên khônglộn xộn nữa, Xuyến Tử vội vàng chạy tới nâng lão dậy, thiếu nữ bất mãn, “HảiĐường, ta cho ngươi dừng tay sao?”

“Không phải nô tì.” HảiĐường đề phòng nhìn chằm chằm Thập Thất trong đám người, chậm rãi lui về phíasau, chắn phía trước thiếu nữ.

“Không phải ngươi, là ai?Là tên dân đen lớn mật nào?” Thiếu nữ muốn đẩy Hải Đường, thấy rõ ràng.

Hải Đường nắm chặt thiếunữ, đè thấp thanh âm nói: “Linh lực của đối phương cao hơn ta, tất cả hãy chờHiên công tử trở về hãy nói.” Hải Đường dắt thiếu nữ vội vàng lui vào quán trọ.Tiểu Lục nhìn bóng lưng của họ, mỉm cười nói: “Ta ở Hồi Xuân Đường chờ cácngươi.”

Lão Mộc cũng coi như lànhân vật có mặt mũi trên đường phố phía tây, hôm nay lại phải chịu nhục nhưvậy, sắc mặt lão tối đen, không nói một lời chui vào phòng. Tiểu Lục biết việcnày không có cách nào khác để an ủi, chỉ có thể dặn Xuyến Tử để ý một chút, đềphòng lão Mộc nhất thời nghĩ không thông mà tự sát.

Tiểu Lục đàng hoàng hiênngang ngồi ở phòng khách, Thập Thất đứng ở bóng tối trong góc phòng, Tiểu Lụcthưởng thức chén rượu, lải nhải như ngày thường: “Lão Mộc, Ma Tử, Xuyến Tử đềucảm thấy ta là người tốt, nhưng thực tế từ lúc nhỏ ta đã giết không ít người…Rất lâu rồi ta không giết người, nhưng hôm nay ta muốn giết họ.”

“Họ là Thần tộc.” ThậpThất đột nhiên lên tiếng.

“Vậy thì sao?” Mặt màyTiểu Lục bay lên vẻ tàn bạo.

Thập Thất trầm mặc.

Tiểu Lục liếc hắn, “Ngươisẽ giúp ta?”

Thập Thất gật đầu.

Tiểu Lục mỉm cười, bỗngnhiên, cảm thấy dường như không phải mình muốn giết người đến vậy.

Tiểu Lục uống hết một bầurượu nhỏ, hắn chờ người đến.

Thiếu nữ đã bỏ mạng chemặt xuống, ngũ quan bình thường, nhưng đôi mắt lại rất đẹp, giống như sóng nướcmùa thu. Nhìn tổng thể đôi mắt ấy làm dung mạo năm phần bỗng chốc biến thànhtám phần.

Nam tử bêncạnh nàng ta lại vô cùng xuất chúng, mặt mày ôn hòa, khí độ nho nhã, nhìn xanhư nước, nhìn gần như núi, có phong thái ẩn sĩ.

N chắp tay hành lễ vớiTiểu Lục, “Tại hạ là Hiên, vị này là biểu muội A Niệm, tì nữ Hải Đường trúngđộc của công tử, cho nên đặc biệt tới đây, kính xin công tử đưa thuốc giải chochúng ta.”

Tiểu Lục tung chơi lọthuốc trên tay, cười híp mắt nói: “Được thôi, chỉ cần dập đầu nhận lỗi vớihuynh trưởng của ta.”

A Niệm khinh thường trừngmắt nhìn Tiểu Lục, “Để cho tì nữ của ta dập đầu nhận lỗi với huynh trưởng củangươi, các ngươi mới chịu?”

Tiểu Lục lạnh lùng nhìn,Hải Đường dường như rất thống khổ, đỡ vách tường, chậm rãi ngồi xuống đất.

A Niệm hờn dỗi, “Hiên caca, huynh xem, là bọn hắn tới làm phiền muội trước, muội vốn không làm gì bọnhắn, chỉ trêu đùa một chút xíu thôi, bọn hắn lại nhất quyết không tha, vừa ratay đã muốn mạng của muội. Nếu trên người muội mà không mang theo trân… trânchâu cha cho để tránh độc, muội khẳng định cũng bị trúng độc.” Hải Đường đauđến rên rỉ một tiếng, Hiên nhìn chằm chằm Tiểu Lục, “Xin cho thuốc giải!”

Tiểu Lục cười lạnh, “Thếnào? Ngươi còn muốn ra tay đoạt lấy? Vậy đến đây đi!”

“Thứ lỗi!”

Hiên ra tay đoạt lấythuốc, Tiểu Lục lui về phía sau.

Tiểu Lục biết Thập Thất ởphía sau mình, chỉ cần Thập Thất giúp hắn một chút, hắn có thể nhìn ra thuộctính linh lực của Hiên, hạ độc hắn. Nhưng, Thập Thất không ra tay.

Tiểu Lục quay đầu, thấygóc phòng trống không, Thập Thất không ở trong phòng. Tiểu Lục bị Hiên đánhtrúng, thân mình mềm yếu ngã xuống.

Hiên không ngờ Tiểu Lụctrông tự tin như vậy mà linh lực lại vô cùng thấp kém, vội vàng cố gắng thu hồilinh lực, “Xin lỗi, ta không biết ngươi…”

Hắn ôm lấy Tiểu Lục, kiểmtra thương thế của hắn, may mắn hắn vốn không tính đả thương người, Tiểu Lụcchỉ tắc thở trong chốc lát. Tiểu Lục tựa vào cánh tay Hiên, khóe môi chậm rãicong lên, nở nụ cười, trong mắt đều là chế nhạo, như đang cười châm biếm chúngsinh.

Hiên ngây ngẩn cả người.

A Niệm nhặt lọ thuốc trênđất lên, bón cho Hải Đường. Hải Đường nhắm mắt vận khí trong phút chốc, nói:“Là thuốc giải.”

A Niệm chế giễu Tiểu Lục,“Trông bộ dáng vô dụng của ngươi mà còn muốn đối nghịch với chúng ta?”

Tiểu Lục đẩy Hiên ra,giãy giụa đứng lên, “Cút!”

A Niệm muốn ra tay, Hiênngăn nàng lại: “Độc đã giải, chúng ta trở về.” Hắn đưa mắt nhìn Tiểu Lục mộtcái, kéo A Niệm đi ra ngoài. A Niệm quay đầu, dùng khẩu hình nói với Tiểu Lục:“Tiện dân!”

Tiểu Lục đi vào sân sau,ngồi trên thềm đá.

Thập Thất đứng phía sauhắn.

Tiểu Lục mỉm cười nhìnsắc trời dần dần u tối, thở dài thật sâu. Hắn sai lầm rồi, không nên trông cậyvào người khác.

Thập Thất ngồi xổm bêncạnh Tiểu Lục, đưa giỏ trúc nhỏ đựng đồ ăn vặt cho Tiểu Lục.

Tiểu Lục hỏi: “Ngươi biếtbọn họ?”

Thập Thất gật đầu.

“Bọn họ là công tử tiểuthư của thế gia đại tộc trong Thần tộc?”

Thập Thất do dự trongthoáng chốc, thong thả gật đầu.

“Ngươi sợ bọn họ nhận rangươi nên mới tránh né? Hay là cảm thấy ta không nên trêu chọc bọn họ, nênngươi ẩn nấp, làm cho bọn họ thuận lợi cướp lấy thuốc giải?” Thập Thất

Tiểu Lục nâng tay lật đổgiỏ trúc, cổ vịt, chân gà văng đầy đất.

Tiểu Lục đi về hướng bờsông, Thập Thất vừa muốn đứng lên, “Không cần đi theo ta!” Tiểu Lục đã ra lệnh,làm hắn chỉ có thể đứng lại.

Tiểu Lục đi đến bờ sông,nhìn nước sông ào ào chảy xuôi. Không phải tức giận Thập Thất làm cho Hiên cướpthuốc giải, mà là —— lúc hắn muốn dựa vào một người, quay đầu lại, người nọkhông có ở đó.

Hắn chẳng qua chỉ giậnchính mình, thế mà lại để bản thân có loại dục vọng buồn cười này. Tiểu Lụcnhảy vào trong nước, bơi ngược dòng chảy, mặt sông càng ngày càng rộng, nướcsông càng ngày càng chảy xiết.

Nước sông lạnh như bănggột rửa tất cả, chẳng phân biệt được ngày đêm, dòng nước vẫn chảy mãi khôngngừng.

Tiểu Lục vật lộn với sóngnước, cảm thụ được sức lực đang dần mất đi. Tiếng cười từ không trung truyềnđến, Tiểu Lục ngẩng đầu, thấy Tương Liễu thanh thản ngồi trên con đại bàngtrắng, cúi đầu nhìn Tiểu Lục, “Đêm khuya đi bắt cá?”

Tương Liễu đưa tay ra,Tiểu Lục bắt được tay hắn, mượn lực nhảy lên lưng đại bàng. Đại bàng gào thétbay lên, gió mây quay cuồng, quần áo của Tiểu Lục ẩm ướt dính vào người, hắnlạnh đến run cầm cập.

Tương Liễu ném rượu hồ lôcho Tiểu Lục, Tiểu Lục vội uống mấy ngụm to, rượu mạnh vào bụng, cái lạnh vơiđi một chút.

Tương Liễu hơi nghiêngngười, đánh giá hắn. Tiểu Lục có rượu vào thì hùng hồn gan dạ hơn, tức giậnnói: “Nhìn cái gì hả? Ta không phải là nữ nhân!”

“Chỉ có số ít Thần tộcmới có tọa kỵ của riêng mình, cho dù linh lực không thấp thì lần đầu tiên ngồitrên lưng tọa kỵ cũng kinh hoảng bất an, mà ngươi… Rất thả lỏng tự nhiên!”

“Thế thì sao nào?”

“Ta chỉ càng ngày cànghiếu kỳ về quá khứ của ngươi.”

Tiểu Lục ngửa đầu uốngrượu.

“Ngươi đang tức giận vớiai?”

“Ai cần ngươi lo!”

“Ngươi lại đáng đánhđòn!”

Tiểu Lục không hé răng.

Đại bàng bay đến một cáihồ có hình dạng như hồ lô, trăng sáng nhô cao, nước hồ màu lam đậm tỏa ánh sángbạc trong vắt, xung quanh không có tiếng động, yên tĩnh tựa như thời gian đangdừng lại.

Tiểu Lục ném rượu hồ lôcho Tương Liễu, đứng lên, hắn mở hai cánh tay ra, đón gió thét dài, tóc đen baymúa theo gió.

Tiếng huýt gió vang xa,hắn đột nhiên xoay người nhảy xuống, giống như sao băng rớt xuống mặt hồ. TươngLiễu dò xét thân dưới, đại bàng theo ý hắn mà bay, cũng rơi xuống.

Tiểu Lục như con bươmbướm xinh đẹp, rơi vào giữa dòng sóng bạc, biến mất không thấy.

Ánh sáng bạc lăn tăn biếnthành vô vàn những vòng gợn sóng, ngay lúc quang ảnh biến ảo sáng láng đẹp đẽnhất, Tiểu Lục giống như con rồng nước, vọt lên mặt nước, giơ tay ôm lấy cổ đạibàng, “Biết bơi không? Chúng ta so tài.” Tương Liễu khinh thường cười.

Tiểu Lục nói: “Có bảnlĩnh thì ngươi đừng dùng linh lực.”

Tương Liễu giơ bầu rượuhồ lô lên uống.

Tiểu Lục tiếp tục: “Thếnào? Không dám đấu với ta?”

Tương Liễu ngẩng đầu ngắmtrăng.

Tiểu Lục không ngừng cốgắng: “Sợ thua chứ gì? Không phải chứ? Không ngờ ma đầu Cửu Mệnh lại có lá gannhỏ như vậy!”

Rốt cuộc Tương Liễu cũngđưa mắt nhìn Tiểu Lục, “Vì ngươi cầu ta, ta đồng ý.”

“Ta cầu ngươi?”

“Không phải sao?”

Đầu Tiểu Lục tựa lên cổđại bàng, “Được rồi, ta cầu ngươi.”

Tương Liễu chậm chạp cởiáo khoác ngoài, nhảy vào trong nước.

Tiểu Lục ra sức bơi vềphía bờ, Tương Liễu theo sau hắn.

Hồ nước lạnh thấu xương,Tiểu Lục dùng sức bơi rồi lại bơi, thân thể dần dần nóng lên, có thể quên đitất cả, giống như trở về lúc nhỏ, tự do, thoải mái, vui vẻ, mục tiêu duy nhấtchính là bơi về bên bờ, thật là đơn giản biết bao.

Hơn một canh giờ sau,Tiểu Lục bơi tới bên bờ, Tương Liễu đã ngồi bên đống lửa, hong khô quần áo.

Tiểu Lục bò lên bờ.“Ngươi thắng, nhưng mà…” Hắn lấy ra con cá từ trong quần áo, “Ta bắt được cá,nướng đi, đúng lúc đói bụng.” Tiểu Lục bắt đầu chăm chú nướng cá, Tương Liễunói: “Ngươi lớn lên ở nơi có nhiều nước.”

“Biết bơi thì có thể nóilên điều đó sao?”

“Biết bơi không thể nóirõ, nhưng bơi lội làm ngươi vui vẻ thả lỏng. Nhiều người các ngươi không ngừngtruy tìm những thứ phù phiếm, nhưng thực tế điều khiến các ngươi thả lỏngthường sẽ là những gì đơn giản mà khi thơ ấu có được.”

Tiểu Lục huýt gió mộttiếng lớn, “Người ta nói ngươi là yêu quái chín đầu, chín cái đầu cùng suy tưquả nhiên có uy lực không giống người thường, ngay cả lời nói cũng có chiều sâunhư vậy.”

”Ngươi không biếtđây là đề tài cấm kỵ sao?”

Tiểu Lục không sợ chếttiếp tục: “Ta thật sự rất tò mò, ngươi bảo chín đầu thì dài thế nào? Xếp dàimột hàng, dựng thẳng một hàng? Hay là xếp hàng sang trái sang phải, trái bacái, phải ba cái? Lúc ngươi ăn cơm, cái đầu nào ăn trước? Cái đầu nào ăn sau…”Tiểu Lục liên mồm ba hoa.

“Ô ô… Ô ô…”

Tương Liễu cầm con cá đãnướng chín lại, ăn từ từ, Tiểu Lục chỉ có thể nhìn.

Tương Liễu ăn cá xong,đánh giá Tiểu Lục, “Thực ra ta tương đối thích ăn thịt người, trông ngươi bénhỏ thế này vừa đủ để mỗi cái đầu của ta cắn một miếng.”

Tay hắn xoamặt Tiểu Lục, cúi thấp người, cắn cổ Tiểu Lục.

Tiểu Lục run rẩy mất hồn,nhắm mạnh hai mắt lại. Đầu lưỡi Tương Liễu nhấm nháp đến máu, sau khi kinh ngạcđi qua có vài phần hiểu rõ, hắn chậm rãi mút vào mấy ngụm, ngẩng đầu, “Còn dámnói hươu nói vượn sao?” Tiểu Lục dùng sức lắc đầu.

Tương Liễu buông hắn ra,Tiểu Lục lập tức lăn một vòng cách xa Tương Liễu.

Tương Liễu dựa vào đạibàng, ngoắc ngoắc ngón trỏ với hắn, Tiểu Lục chẳng những không đi tới, mà cònlui lại mấy bước. Tương Liễu liếc hắn, mỉm cười hỏi: “Ngươi muốn để ta đi quasao?” Tiểu Lục vội vàng lắc đầu, ngoan ngoãn chạy tới, trèo lên lưng đại bàng.

Lúc gần đến trấn ThanhThủy, Tương Liễu đá Tiểu Lục một phát rơi xuống lưng đại bàng, Tiểu Lục khônghề chuẩn bị rơi xuống sông, bị ngã đến quay cuồng. Hắn nằm ngửa trên mặt nước,nhìn đại bàng gào thét bay xa, ẩn vào tận cùng bóng đêm, ngay cả sức lực đểmắng cũng chẳng có. Tiểu Lục nhắm mắt lại, nước sông mang theo hắn xuôi theodòng. Đoán là đã đến Hồi Xuân Đường, hắn lật người đi lên bờ, người hắn ướtsũng, vừa nhấc đầu đã thấy Thập Thất đứng phía trước. Tiểu Lục cười cười vớihắn, “Còn chưa ngủ à? Cẩn thận thân thể, nghỉ ngơi s một chút.” Đi qua bênngười Thập Thất, Thập Thất đi theo hắn, Tiểu Lục làm như không biết. Hắn đithẳng đến trước phòng, Thập Thất vẫn đi theo hắn, Tiểu Lục vào cửa, không quayđầu lại mà trở tay đóng cửa.

Hắn nhanh chóng cởi quầnáo ướt ra, tùy tiện lau người, trần trụi trốn vào chăn.

Chăn vốn phải lạnh buốtmà không hề lạnh chút nào, được đặt huân cầu (huâncầu dùng để ủ ấm), làm cho ổ chăn vừa ấm vừa thơm tho mềm mại, Xuyến Tửvà lão Mộc hiển nhiên không phải người cẩn thận chu đáo như thế này.

Tiểu Lục cười cười, xoayngười, nhanh chóng ngủ say, thân thể mệt mỏi, ngay cả một giấc mơ cũng khôngcó.

Ngày thứ hai, Tiểu Lụclàm như chưa xảy ra chuyện gì, việc gì nên làm thì làm.

Vì Ma Tử dưỡng thương ởnhà đồ tể Cao, lão Mộc nhìn qua thì thấy đã khôi phục bình thường, nhưng chỉquanh quẩn ở trong sân, không chịu ra ngoài phòng khách gặp người, cho nên rấtnhiều chuyện phải đến tay Tiểu Lục làm.

May mắn Thập Thất có thểgiúp đỡ không ít việc, xem bệnh, nghiền thuốc, làm thuốc viên… Bận rộn vội vàngcả một ngày. Buổi tối ăn cơm xong, Xuyến Tử thấy lão Mộc vào phòng bếp, thấpgiọng hỏi: “Việc này cứ cho qua như vậy?”

Tiểu Lục gặm cổ vịt,“Không cho qua thì ngươi muốn thế nào?”

Xuyến Tử đá chân vào cốiđá, “Ta không cam lòng!”

Tiểu Lục ném cổ vịt vàomặt Xuyến Tử, đánh cho Xuyến Tử phải ôm nửa bên mặt, “Ta thấy mấy năm nay tarất nhân nhượng ngươi, làm ngươi không biết trời cao đất rộng! Trên đời này,chỉ cần còn sống, dù có bất công cũng phải nén nhịn, dù không cam lòng cũngphải lui một bước, ta nói cho ngươi, cho dù là vương tử, vương cơ cũng phảisống như vậy!” (Vương tử và vương cơ là hoàng tử và côngchúa.)

Xuyến Tử nhớ tới nhữngngày khổ cực, không thể không thừa nhận lời Lục ca là đúng, bọn họ là ngườithường, cúi đầu khom lưng là tất nhiên, nhưng miệng vẫn than thở như trước: “óicứ như biết rồi ấy, huynh đâu phải là vương tử, vương cơ!”

“Cái con rùa nhà ngươi,ba ngày không đánh thì ngươi leo tường dỡ ngói!” Tiểu Lục nhảy dựng lên, nhấcchổi vung qua chỗ hắn, Xuyến Tử ôm đầu, cong mông, chạy vọt vào phòng, vội vãđóng chặt cửa lại. (Ý là ba ngày không đánh thì sinh hư…)

Tiểu Lục dùng cái chổiđập cửa, nổi giận đùng đùng hỏi: “Lời của ta ngươi có nghe lọt không?”

Lão Mộc đứng ở cửa bếp,nói: “Tiểu Lục, lời của ngươi ta đều nghe lọt, yên tâm đi, ta không sao.” Lãođóng cửa phòng bếp, cúi đầu, còng lưng trở về phòng mình. Tiểu Lục lập tức xếpcờ im trống, ném cái chổi vào góc tường.

Xuyến Tử kéo một khe hở ởcửa sổ ra, lo lắng nhìn về phía phòng của lão Mộc.

Tiểu Lục vỗ vỗ đầu hắn,thấp giọng nói: “Những người đó chỉ là khách qua đường ở trấn Thanh Thủy, chờbọn họ đi rồi, thời gian sẽ phai nhạt tất cả, lão Mộc sẽ giống như trước đây.”Xuyến Tử gật gật đầu, đóng cửa sổ.

Thập Thất đưa giỏ trúcđựng đồ ăn vặt tới trước mặt Tiểu Lục, Tiểu Lục cầm chân gà lên, ánh mắt ThậpThất sáng rực, Tiểu Lục khách khí tươi cười với Thập Thất, “Cảm ơn.” Ánh mắtThập Thất ảm đạm.

Tiểu Lục vừa gặm chân gà,vừa đi vào phòng, tùy tiện đá một cước, đóng cửa phòng.

Thập Thất cầm giỏ trúc,cúi đầu, lẳng lặng đứng đó.

Sáu tháng sau, Hiên và ANiệm không như Tiểu Lục mong muốn, rời khỏi trấn Thanh Thủy, làm cho tất cả đềutrở thành hồi tưởng.

Xuyến Tử vừa cuốc thuốc,vừa tức giận bất bình nói: “Lục ca, con mụ đàn bà thối kia và tiểu bạch kiểm mởquán rượu ở đầu phố rồi, ta gọi mấy tên ăn mày đi phá hỏng chuyện làm ăn củabọn chúng nhé?” (Tiểu bạch kiểm ở đây chỉ Hiên, nghĩa đenlà mặt trắng nhỏ, chỉ đàn ông đẹp…)Tiểu Lục đạp hắn một cước,“Nếu ngươi có bản lĩnh phá hỏng chuyện làm ăn của người ta, ngươi sẽ không làXuyến Tử.”

Xuyến Tử hung hãn némmạnh cái cuốc, Tiểu Lục quát lớn, “Ngươi cẩn thận một chút cho ta, làm thảodược của ta thương tâm, ta cuốc ngươi!”

Xuyến Tử buồn bực nói:“Bây giờ ngay cả cánh cửa lão Mộc cũng không bước qua. Bọn họ ở lại trong trấn,huynh bảo lão Mộc phải làm sao?”

Tiểu Lục nằm trên cáithùng gỗ, ăn hoa cỏ suy nghĩ, trong nhà không chỉ mình lão Mộc không ra khỏicửa, mà Thập Thất bây giờ cũng rất ít ra ngoài, thỉnh thoảng ra ngoài cũng sẽđội cái nón lá che cả nửa khuôn mặt.

Tiểu Lục nghĩ không ra,Thập Thất phỏng chừng là bất đắc dĩ, không thể trở về, nhưng tên tiểu bạch kiểmHiên và mụ đàn bà thối A Niệm đó có vẻ sống rất hiên ngang, sao họ cũng nươngnhờ trấn Thanh Thủy?

Chẳng lẽ họ mến nhau màkhông thể gần nhau, bỏ trốn ra ngoài? Tiểu bạch kiểm gia cảnh bình thường dụ dỗtiểu thư của thế gia đại tộc, tiểu thư mang theo tỳ nữ trốn khỏi nhà, một đôiuyên ương trắc trở…

Xuyến Tử ngồi xổm trước mặtTiểu Lục, “Lục ca, huynh nghĩ gì vậy?”

Tiểu Lục nói: “Cứ nhìnxem, chuyện làm ăn ở trấn Thanh Thủy không dễ làm đâu, bọn họ không kiên trìđược, hiển nhiên sẽ đóng cửa.”

Xuyến Tử ngẫm nghĩ, cũngđúng. Người buôn bán rượu tự nhiên sẽ nghĩ cách loại trừ chuyện làm ăn của đámngoại lai, tiểu bạch kiểm kia trông thế nào cũng không giống người làm ăn,Xuyến Tử nghĩ vậy lại cao hứng.

Ba tháng sau, Xuyến Tử vàTiểu Lục đều thất vọng.

Quán rượu của tiểu bạchkiểm chẳng những đứng vững gót chân ở trấn Thanh Thủy, mà chuyện làm ăn của hắncòn không tệ.

Xuyến Tử tức giận bấtbình nói: “Những cô xướng kỹ đều thích nam tử tuấn tú, rất là chú ý chuyện làmăn của tiểu bạch kiểm, luôn vận trang điểm đẹp để đi mua rượu, tên tiểu bạchkiểm đó thật không biết xấu hổ, lần nào cũng mày đi mắt lại với xướng kỹ…” TiểuLục thấy lão Mộc vẫn không ra khỏi cửa phòng, quyết định đi dạo tới quán rượuđầu phố. (Xướng kỹ: là con hát, kỹ nữ.)

Tiểu Lục đi về phía cửa,Thập Thất đi theo hắn, Tiểu Lục nói: “Ta muốn đến quán rượu của tiểu bạch kiểm,chỉ muốn nhìn một chút, không đánh nhau.”

Thập Thất dừng chân, TiểuLục mỉm cười, dạo bước thong thả, nhưng chỉ chốc lát sau, Thập Thất đã đội nónlá đuổi theo. Tiểu Lục nhìn hắn một cái, không nói gì.

Tiểu Lục đi vào quán ănđối diện quán rượu, gọi hai đĩa điểm tâm, ung dung ngồi xuống, theo dõi rấtquang minh chính đại. Thập Thất ngồi phía sau Tiểu Lục, yên tĩnh giống nhưkhông tồn tại.

Không thấy A Niệm và HảiĐường, phỏng chừng dựa vào thân phận của họ, còn chưa phải xuất đầu lộ diệnnghênh đón khách, mà chỉ cần ở sân sau.

Tiểu bạch kiểm đang bậnrộn trong quán, mặc quần áo vải bố bình thường, nhận tiền bán rượu, tiếp đónkhách, thế nhưng không có một chút cảm giác nào của con phố này.

Xướng kỹ xinh đẹp tới muarượu, hắn tươi cười ôn hòa, ánh mắt thanh minh, tiếp đón không khác gì nhữngngười phụ nữ bình thường. Hai cô xướng kỹ dè dặt cười nói, thật tôn trọng hắn,càng trân trọng bản thân.

Tiểu Lục hung hăng cắnmiếng điểm tâm, xướng kỹ cam tâm tình nguyện chú ý chuyện làm ăn của hắn, chẳngphải vì trông cái mặt hắn tuấn tú, mà là vì hắn không để mắt người bên ngoài.

Chờ việc buôn bán hếtbận, tiểu bạch kiểm cầm theo một vò rượu nhỏ đi tới, “Tại hạ mới đến, dựa vàotay nghề chưng cất rượu gia truyền mà xin bát cơm ăn, về sau còn phải nhờ Lụcca quan tâm hơn.”

Tiểu Lục ở trấn ThanhThủy hai mươi mấy năm, lại là y sư, những người làm ăn trên con phố này đều gọihắn một tiếng Lục ca, không ngờ tiểu bạch kiểm cũng biết nhập gia tùy tục.

Tiểu Lục cười khà khà,“Được thôi, chờ lúc vợ ngươi không sinh được con trai tới tìm ta, ta cam đoanlàm cho nàng sinh được.” Ta nhất định sẽ cho vợ ngươi sinh ra trứng.

Tiểu bạch kiểm tốt tínhcười chắp tay thi lễ, mở vò rượu ra, cung kính rót cho Tiểu Lục một chén, cạntrước thể hiện sự kính trọng, “Trước kia có chỗ thất lễ, kính xin Lục ca đạinhân đại lượng.”

Nếu chuyện chỉ có vậy,đương nhiên là cường long lợi hại, dù sao đánh xong vỗ vỗ mông chạy lấy người.(Cườnglong chỉ bọn Hiên.)

Nhưng nếu quả thực muốnnăm dài tháng rộng bình yên trôi qua, cường long lại phải cúi đầu, tuân thủ quycủ của bọn địa đầu xà (ý chỉ bọn Tiểu Lục), nếukhông lúc nào Tiểu Lục cũng bỏ thuốc độc vào rượu của hắn, đồ tể lúc bán thịtsẽ thêm chút gì đó vào, điểm tâm không chừng còn có nước miếng…

Tiểu Lục thấy tiểu bạchkiểm này rất hiểu chuyện, dứt khoát không giả bộ hồ đồ nữa, “Ta đại nhân đạilượng với các ngươi, nàng dâu của ngươi chưa chắc đã đại nhân đại lượng vớita.”

Tiểu bạch kiểm nói: “ANiệm là biểu muội của ta, mong Lục ca chớ nói lung tung.”

Tiểu Lục cười nhẹ, khôngđộng vào rượu trước mặt, tiểu bạch kiểm lại rót cho mình chén nữa, dứt khoátuống hết.

Tiểu Lục vẫn không để ýđến hắn như trước, cầm lấy một miếng điểm tâm, chậm rãi ăn.

Tiểu bạch kiểm uống liêntục sáu chén rượu, nhìn Tiểu Lục ăn điểm tâm, hắn cứ tự rót rượu cho mình đếnkhi vò rượu trống không, hắn lại lập tức trở về ôm thêm một vò lớn, lúc nàyTiểu Lục mới đưa mắt nhìn hắn, “Để biểu muội của ngươi xin lỗi lão Mộc.” Tiểubạch kiểm nói: “Tính của biểu muội ta thà chết chứ không chịu khuất phục, tamang rượu tới bồi tội với lão Mộc.”

“Ngươi còn bao che khuyếtđiểm, thà rằng bản thân khom lưng, chứ không để muội muội phải ấm ứ

“Ta là huynh trưởng, làmviệc vì nàng hiển nhiên là trách nhiệm của ta.”

Tiểu Lục cúi đầu, khôngbiết đang nghĩ gì, bỗng nhiên cười cười, rốt cuộc cũng bưng chén rượu trước mặtlên, ừng ực uống hết, thiệt tình khen: “Rượu ngon!” Tiểu bạch kiểm cười nói:“Mong sau này Lục ca ghé thăm nhiều hơn.”

Tiểu Lục nói: “Ngươikhông cần mang rượu tới bồi tội, cứ lấy hai vò rượu ngon đưa cho lão Mộc.”

“Được, ta nghe Lục ca.”Tiểu bạch kiểm chắp tay, trở về tiếp tục buôn bán.

Chạng vạng, tiểu bạchkiểm dẫn Hải Đường tới Hồi Xuân Đường, còn mướn hai phu khuân vác, chọn haimươi tư vò rượu, vác từ quán rượu ở đầu phố tới y quán ở cuối phố, để cho hàngxóm ngó nghiêng rõ ràng, xem chừng cũng là để mặt mũi cho lão Mộc.

Hải Đường hành lễ nói xinlỗi lão Mộc, nhìn ra được trong lòng không tình nguyện, nhưng quy củ không loạnchút nào, không hổ là người của thế gia đại tộc.

Lão Mộc ngồi một bên, sắcmặt xanh mét, tự giễu nói: “Tài nghệ không bằng người, không dám nhận lễ của cônương.”

Tiểu bạch kiểm để HảiĐường đi về trước, bản thân ở lại, không hề nói nhảm, chỉ hất một vò rượu ra,rót cho lão Mộc và mình mỗi người một chén, cạn trước để tỏ lòng thành kính.

Lão Mộc dù sao cũng thậtthà phúc hậu, huống chi người đắc tội với lão không phải là tiểu bạch kiểm,không ngăn cản tiểu bạch kiểm kính rượu lần nữa, bắt đầu uống rượu cùng tiểubạch kiểm.

Từng chén rượu rót ra cứnhư nước, dần dà lão Mộc cũng nhiều lời hơn, còn nổi lên tửu lệnh với tiểu bạchkiểm.

(Tửu lệnh: Một hình thứcdùng rượu để vui, trò chơi khi uống rượu…)

Lải là người văn nhã,không biết chữ, tửu lệnh học được từ trong quân đội, thô tục đến hạ lưu, vậy màtiểu bạch kiểm cũng vậy.

Ngươi thét to một cặp đùitrắng lóa, ta thét to một câu cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm, ngươi lại đối một câucái vú trắng nõn đầy đặn… Hai người so đo sự hạ lưu, uống rượu hăng say.

Tiểu Lục và Xuyến Tử ngâyngười nhìn, Thập Thất cúi đầu, lẳng lặng ngồi.

Lão Mộc cười trêu chọcThập Thất: “Da mặt thật mỏng! Mới có mấy câu như vậy mà tai đã đỏ rồi?”

Tiểu Lục để ý thấy ThậpThất không lảng tránh tiểu bạch kiểm, xem ra người hắn quen là cô nàng A Niệmkia.

Xuyến Tử huých cùi chỏvào Tiểu Lục, cao hứng nói: “Lão Mộc nở nụ cười.”

Tiểu Lục liếc nhìn tiểubạch kiểm một cái, cùng một người, từ nữ tử đến nam tử, từ văn nhã đến phàmtục, đều lấy lòng được, khó trách có thể dụ được tiểu thư của đại gia tộc.

Hai vò rượu uống hết, lãoMộc đã xưng huynh gọi đệ với tiểu bạch kiểm, còn kém kết nghĩa huynh đệ.

Lúc đưa tiểu bạch kiểm racửa, lão dặn đi dặn lại, nhớ tới ăn thịt dê nướng lão làm, chúng ta sẽ uống mộtbữa ngon hơn.

Lão Mộc và Xuyến Tử đềuuống say, Tiểu Lục vội vàng thu dọn bát đũa, Thập Thất nói: “Để ta làm, ngươinghỉ ngơi.”

Tiểu Lục cười ha ha, “Saocó thể để ngươi làm hết?”

Thập Thất rửa bát, TiểuLục lau rửa bếp, một lúc lâu sau cũng không nói một câu. Thập Thất nhìn TiểuLục mấy lần, Tiểu Lục chỉ cười tủm tỉm làm việc của mình, ngẫu nhiên đụng phảiánh mắt của Thập Thất, cũng không tránh đi, ngược lại còn làm cái mặt quỷ, nherăng trợn mắt cười một cái. Thập Thất rửa bát xong đi lấy khăn lau trong tayTiểu Lục, Tiểu Lục không đưa cho hắn, “Ta cũng sắp xong rồi, ngươi nghỉ ngơi

Thập Thất đứng yên lặng.

Một lúc lâu sau, ThậpThất nói: “Tiểu Lục, ngươi còn đang tức giận.”

“Hả?” Tiểu Lục cười giảbộ hồ đồ, “Không phải. Lão Mộc đã xưng huynh gọi đệ với người ta, vỗ ngực hứahẹn coi A Niệm là tiểu muội, mọi việc đều nhân nhượng nàng ta, ta còn tức giậncái gì?”

Thập Thất biết hắn đanggiả bộ hồ đồ, nhìn chằm chằm Tiểu Lục nói: “Ngươi không nói chuyện với ta.”

“Sao lại không? Ngày nàota cũng nói chuyện với ngươi, bây giờ không phải đang nói chuyện với ngươi à?”

“Ta… Muốn… Ngươi giốngnhư trước đây, ta muốn nghe ngươi nói chuyện.”

“Trước đây?” Tiểu Lục giảngu, “Ta trước đây và hiện tại có cái gì khác nhau? Ta đối với ngươi không phảigiống bọn Ma Tử sao?”

Thập Thất cúi đầu, hắnkhông nhanh miệng biện bạch, chỉ có thể dùng sự trầm mặc để đè nén xuống tấtcả, thanh âm yếu ớt lộ ra sự cô đơn.

Tiểu Lục treo khăn lau,xoa xoa tay vào quần áo, “Được rồi, làm xong rồi, nghỉ ngơi thôi.”

Tiểu Lục bước nhanh trởvề phòng, đóng kín cửa, vì mềm lòng và thương tiếc đã làm cho hắn hồ đồ, hiệntại hắn đã tỉnh táo.

Người trên thế gian nàyđều đến một mình, đi một mình, không ai có thể trông cậy vào ai, nếu hôm nay hyvọng bao nhiêu, thì từ ngày mai sẽ phải chịu thương tổn bấy nhiêu, đã là nhưvậy, không bằng chưa bao giờ có.

Nếu Thập Thất chỉ tạmthời chưa trở về, vậy thì liền tạm thời giữ hắn lại. Tạm thời làm bạn, một đoạnngắn ngủi trong sinh mệnh dài lâu, sớm hay muộn cũng sẽ bị lãng quên.

Cuộc sống lại khôi phục như bìnhthường, lão Mộc khôi phục phong thái lo lắng của lão nam nhân, mua thức ăn nấucơm, uống rượu làm mối —— cho việc hôn nhân của Xuyến Tử.

Tiểu Lục thuộc loại ngườigóp sức không góp tâm, Thập Thất kiệm lời như vàng, lão Mộc đầy ngập lòng nhiệttình không có ai để dốc bầu tâm sự, thế mà lại tình đầu ý hợp với tiểu bạchkiểm Hiên.

Lão thường xuyên mua đồăn ngồi trong quán rượu của tiểu bạch kiểm, vừa uống rượu vừa lải nhải với tiểubạch kiểm, cô nương Đông gia chướng mắt Xuyến Tử, Xuyến Tử chướng mắt cô nươngTây gia… Mấy con sâu rượu tụ tập ở quán bày mưu tính kế cho lão.

Việc hôn sự của Xuyến Tửlắc lư không hẹn, nàng dâu Xuân Đào của Ma Tử đã sinh cho Ma Tử một khuê nữ mậpmạp, lão Mộc vừa lệ nóng doanh tròng, vừa tiếp tục nắm chặt việc tìm kiếm hônsự cho Xuyến Tử.

Những ngày bình thản vụnvặt cứ lướt qua như nước, quán rượu của tiểu bạch kiểm vậy mà đã an cư ở trấnThanh Thủy, người trên phố Tây Hà thật sự chấp nhận Hiên.

Ban đầu Tiểu Lục còn suynghĩ mãi vì sao Hiên lại ở trấn Thanh Thủy, nhưng ngày dài, hắn cũng quên nghĩ,ngược lại bỏ tất cả tinh thần và thể lực vào nghiên cứu y dược.

Tương Liễu cứ thúc giụcép buộc một loại thuốc độc lạ và cổ quái, Tiểu Lục không thể không lên tinhthần ứng phó với hắn. Đêm khuya, Tiểu Lục đứng trước cửa sổ, thành kính cầunguyện với ánh trăng, hy vọng Tương Liễu ăn cơm nghẹn chết, uống nước sặc chết,đi đường ngã chết.

Cầu nguyện xong, hắn đóngcửa sổ, chuẩn bị ôm ấp nguyện vọng hạnh phúc xa vời, ngủ một giấc thật ngon,thế mà quay người lại đã thấy Tương Liễu, một thân bạch y, nằm nghiêng trên cáigiường của hắn, nhìn hắn lạnh băng.

Tiểu Lục lập tức nói:“Không phải ta vừa nguyền rủa ngươi.”

“Vừa rồi ngươi nguyền rủata?” Tương Liễu mỉm cười, ngoắc ngoắc

Tiểu Lục lề mề lê từngbước tới trước mặt hắn, “Đừng đánh vào mặt.”

Tương Liễu quả nhiênkhông ra tay, chỉ nói chuyện. Hắn cắn mạnh xuống cổ Tiểu Lục, mút máu tươi vào,Tiểu Lục nhắm hai mắt lại, không uy hiếp giống lần trước, lần này Tương Liễuthật sự uống máu của hắn.

Sau một lúc lâu, hắn mớibuông Tiểu Lục ra, môi dán trên miệng vết thương của Tiểu Lục, “Sợ không?”

“Sợ!”

“Nói dối!”

Tiểu Lục thành thật nói:“Đêm đó ta đã biết ngươi nhất định sẽ phát hiện ra bí mật của ta, vốn tưởngrằng ngươi sẽ cân nhắc xem nên ăn ta như thế nào, tối nay ngươi đến thật, pháthiện ngươi chỉ muốn máu của ta, ta lại không sợ.”

Tương Liễu cười mà nhưkhông nói: “Có lẽ trước mắt ta chỉ muốn máu của ngươi, không chừng vào ngàyđông nào đó, ta sẽ hầm ngươi, để tẩm bổ một chút.”

Tiểu Lục cợt nhả tươicười xua tay, “Dù sao ta đã là người của đại nhân, đại nhân thích xử trí thếnào đều được.”

“Lại nói dối!”

Tiểu Lục nhìn Tương Liễu,đêm nay hắn không giống trước đây, tuy rằng mái tóc trắng vẫn thả tung khôngrối, bạch y vẫn không nhiễm một hạt bụi, nhưng có vẻ không sạch sẽ như trướcđây, “Ngươi bị thương.”

Tương Liễu vuốt ve cổTiểu Lục, giống như đang chọn chỗ để hạ miệng, “Rốt cuộc ngươi ăn cái gì mà lớnlên? Nếu để đám yêu quái biết máu của ngươi còn tốt hơn linh dược dược hiệu,chỉ sợ ngươi thật sự sẽ bị ăn sạch không còn một mảnh.”

Tiểu Lục cười, không trảlời câu nói của Tương Liễu, hỏi ngược lại: “Đại nhân đêm khuya tới, có gì chỉbảo?”

Tương Liễu cởi áo khoác,thoải mái nằm xuống, “Cho ngươi mượn giường ngủ.”

“Ta đây ngủ thế nào?”

Tương Liễu nhìn hắn mộtcái, Tiểu Lục lập tức ngồi xổm xuống, đã hiểu, tùy tiện nằm sấp ở chỗ nào đóngủ.

Tiểu Lục oán hận nhìn, đólà chăn của ta, hôm nay Thập Thất vừa ôm ra ngoài phơi nắng cả ngày. Tiểu Lụcôm tấm thảm, cuộc tròn ở tháp, ấm ấm ức ức ngủ.

Nửa đêm, Tiểu Lục sờsoạng đến bên giường, cưỡi lên người Tương Liễu, Tương Liễu từ từ mở mắt.

Tiểu Lục bóp cổ hắn, cườidữ tợn điên cuồng: “Đang vận công chữa thương hả? Động đậy một chút, nhẹ thìthương càng thêm nặng, nặng thì bị hủy cả một thân linh lực, thần chí rốiloạn.” Tương Liễu nhắm hai mắt lại.

Tiểu Lục vỗ vỗ gò má tráicủa hắn, “Ta đánh ngươi bốn mươi roi được chứ?”

Tiểu Lục vỗ vỗ gò má phảicủa hắn, “Tên yêu quái thối nhà ngươi không sợ đau, chỉ sợ chém cánh tay tráicủa ngươi, ngươi còn có thể dùng cánh tay phải nướng cánh tay trái lên ăn.”

“Hắc hắc…” Tiểu Lục xoayngười xuống, chạy tới phòng bếp, nhặt mấy cục than củi đã cháy đen, chạy vềphòng nhanh như chớp, nhảy lên giường, ngầm bi thương nói: “Tiểu tử ngươi cũngcó ngày hôm nay! Đừng nóng giận nhé, cứ chuyên tâm chữa thương đi, ngàn vạn lầnđừng bị ta quấy rầy!” Tiểu Lục cầm cục than đen, bắt đầu tỉ mỉ “trang điểm” choTương Liễu, lông mày dĩ nhiên là phải tô đậm một chút, bên này… ừm… Bên kia…Cũng muốn… trên trán lại vẽ một cái… Than củi rất thô, không dễ vẽ? Không sợ,trực tiếp cầm quần áo trắng như tuyết của Tương Liễu để lau, để mài đến dễ dùngthì thôi!

Tiểu Lục vẽ xong, vừalòng nhìn ngắm, lấy ra cái gương bảo bối của mình, chọc chọc vào má Tương Liễu,“Nhìn đi, nhưng mà đừng nóng giận ha, nóng giận cũng không tốt đâu.” Tương Liễumở mắt, ánh mắt sắc bén hơn cả mũi đao, Tiểu Lục bĩu môi với hắn, cầm gương,“Nhìn xem!

Trong gương, dưới mắttrái của Tương Liễu là ba con mắt, dưới mắt phải là ba con mắt, trên trán còncó một con mắt. Tiểu Lục chỉ vào từng con mắt một, “Một con, hai con, ba con…Tổng cộng chín con.”

Tiểu Lục dùng ngón tayđen sì tiếp tục bôi vẽ, vẽ ra đầu, chín con mắt biến thành chín cái đầu, mỗicái đều lạnh lùng băng giá nhìn hắn, Tiểu Lục nhíu mày, “Ta còn không tưởngtượng ra chín cái đầu dài như thế nào, lúc nào ngươi cho ta xem bản thể củangươi nhé!” Môi Tương Liễu giật giật, không tiếng động nói: “Ta muốn ăn ngươi.”

Tiểu Lục dùng ngón taybẩn thỉu lau đi lau lại, cọ đi cọ lại trên môi hắn, “Ngươi không chê bẩn thì ănđi nào!”

Môi Tương Liễu đã có thểđộng, tay cũng sắp cử động được rồi, hắn sắp chữa thương xong.

Tiểu Lục nhảy xuốnggiường, nghiêng đầu nhìn Tương Liễu, “Ta đi đây, ngươi không cần tìm ta, tamuốn biến mất vài ngày, chờ ngươi hết giận, bắt đầu nhớ thương ta, ta sẽ trởvề.” Tiểu Lục vào phòng bếp cầm chút đồ ăn, cẩn thận khép chặt cửa, vừa nhấc đầuđã thấy Thập Thất.

Tiểu Lục vừa bắt nạtTương Liễu, tâm tình vô cùng thoải mái, vẫy tay với Thập Thất, ngẩng mặt cườirộ lên.

Thập Thất bước nhanh tới,trong mắt hiện lên ý cười, vừa muốn bật ra, đã thấy dấu răng trên cổ Tiểu Lục,người không biết nội tình sẽ nghĩ đó là một dấu hôn.

Thập Thất đưa mắt thậtnhanh tới phòng Tiểu Lục, trong mắt có tia sáng lạnh nhạt. Tiểu Lục dặn dò ThậpThất: “Tương Liễu ở trong phòng ta, đừng đến quấy rầy, để cho hắn nghỉ ngơithật tốt, hắn tỉnh sẽ đi. Ta có chút việc muốn ra ngoài, ngươi nói với lão Mộc,đừng tìm ta.” Nói xong, không chờ Thập Thất trả lời, chạy nhanh như chớp. TiểuLục vừa chạy vừa nghĩ, chạy trốn tới đâu đây? Trốn chỗ nào để tên ma đầu đókhông tìm ra đây? Bình thường ta không muốn tới chỗ nào nhất nhỉ?

Vừa nghĩ, vừa chạy, saumấy vòng luẩn quẩn, chạy vào quán rượu của tiểu bạch kiểm Hiên

Trời còn chưa sáng, TiểuLục thừa dịp trời tối âm thầm mò tới hầm rượu, ẩn nấp ở đó, cảm thấy trời biếtđất biết người không biết, an toàn vô lo, quả thực hắn cũng phải bội phục chếtbản thân. Hắn dựa vào vò rượu ngủ say, nghe thấy Hiên đi vào lấy rượu, tiếngnói chuyện truyền đến.

“Bọn họ thế nào?”

“Đã chết ba, chạy thoátmột. Chủ thượng, không phải chúng ta vô dụng, mà là lần này kinh động đến mađầu Cửu Mệnh, nhưng ba huynh đệ đều liều chết đả thương Tương Liễu.”

“Tương Liễu bị thương?”

“Người của chúng ta nằmvùng trong núi cũng biết là cơ hội tốt để trừ bỏ Cửu Mệnh, nhưng không tìm thấyhắn.”

“Ừ.”

“Tiểu nhân cáo lui.”

Cửa hầm rượu đóng lại,trong hầm rượu lại yên tĩnh.

Lúc này Tiểu Lục mới nhẹnhàng thở ra, tiếp tục ngủ, không có cảm giác gì đặc biệt.

Cộng Công và Hiên Viên đãđối kháng mấy trăm năm, lúc mới bắt đầu, Hoàng Đế còn cử quân đội tiêu diệt,nhưng Trung Nguyên chưa ổn, Cao Tân ở bên, chỗ đó còn có địa thế hiểm ác, HoàngĐế tổn binh hao tướng, không chiếm được thế tốt, chỉ có thể vây khốn Cộng Công,muốn bức bách Cộng Công đầu hàng.

Chiến tranh dần dần từminh đao minh thương biến thành âm thầm tranh đấu, âm mưu quỷ kế ám sát… Phỏngchừng chỉ có Tiểu Lục không nghĩ ra, không ai là không nghĩ ra.

Thậm chí Hiên Viên còncông bố bảng tiền thưởng, Cửu Mệnh Tương Liễu được treo thưởng cao hơn CộngCông, đứng nhất bảng.

Nguyên nhân rất kỳ quái,Cộng Công là vương tộc cao quý của Thần Nông, bất cứ ai giết hắn vì tiền, đều sphải gánh tiếng xấu của thiên hạ.

Nhưng Tương Liễu thìkhông liên quan, hắn là yêu quái, còn là yêu quái chín đầu đáng ghê tởm, thếnên, giết hắn, dù vì tiền tài cũng không có gánh nặng tâm lý. Về phần Hiên làvì tiền, hay vì chuyện khác, Tiểu Lục lười nghĩ, dù sao chuyện trên thế giannày không vượt ngoài danh lợi dục vọng.

Tiểu Lục trốn trong hầmrượu ba ngày, nửa đêm ngày thứ tư đi vào phòng bếp trộm chút gì đó để ăn, nhétthịt gà đầy miệng, giọng của Hiên truyền đến từ phía sau, “Có muốn uống chútrượu không?”

Tiểu Lục ngẩn ngơ, ưỡnngực tự nhiên quay đầu, Hiên dựa vào cửa phòng bếp, ôn nhã nhìn Tiểu Lục.

Tiểu Lục cười hắc hắc,“Ta… Đồ ăn nhà ngươi làm ngon hơn lão Mộc.”

“Ăn nóng càng ngon hơn.”

“Ờ… Vậy làm nóng lên?”

“Được!”

Hiên bỏ chút củi vào bếp,thật sự đốt lửa hâm nóng đồ ăn.

Tiểu Lục ngồi một bên,Hiên rót một chén rượu cho hắn, Tiểu Lục chậm rãi uống.

“Nếu thích, thì uốngnhiều một chút, đừng khách khí.”

“Ừ… Cảm ơn.”

Hiên xới cơm nóng và đồăn nóng cho hắn, tự rót cho mình một chén rượu, uống cùng Tiểu Lục.

Tiểu Lục nghĩ, nếu khôngphải nửa đêm, nếu không phải không được mời, thì lần gặp mặt này cũng thật ấmáp.

Tiểu Lục nói: “Đồ ăn là ANiệm làm? Taynghề rất tốt.”

“A Niệm chỉ biết ăn.”Trong giọng nói của Hiên có sự dịu dàng cưng chiều.

“Thật không ngờ ngươikhông chỉ biết chưng cất rượu mà còn biết nấu ăn, A Niệm thật là có phúc.”

“Nàng gọi ta là ca ca, tachăm sóc nàng là điều nên làm.”

“Gần đây rất ít nhìn thấyA Niệm.” Không phải rất ít, mà là gần như không thấy.

Hiên mỉm cười, “Lục camuốn gặp A Niệm?”

“Không, không, thuậnmiệng hỏi thôi.” Tốt nhất là vĩnh viễn không thấy.

“Ta để nàng giúp thêu mộtbức bình phong, nên nàng luôn bận việc trong phòng.”

Tiểu Lục bỗng hiểu ra,chả trách nữ ma đầu an phận như vậy, thì ra bị tiểu bạch kiểm bày kế vướngchân.

Hiên dường như biết hắnđang nghĩ gì, “Ngày sau nếu A Niệm có gì vô lễ, xin Lục ca nể nàng là nữ hàitử, thông cảm vài phần.” Ngày sau? Có ngày sau… Tối nay sẽ không giết ngườidiệt khẩu. Tiểu Lục cười đến cong mắt cong mày, “Không thành vấn đề, khôngthành vấn đề. Ta nhất định sẽ nhường nàng.”

Hiên đứng lên chắp tay,trịnh trọng xin lỗi, làm cho Tiểu Lục không thể không lặp lại một lần tronglòng, nhường A Niệm, đem một câu nói có lệ biến thành hứa hẹn. Tiểu Lục thởdài, mang theo vài phần phiền muộn nói: “Làm muội muội của ngươi thực hạnhphúc.”

Đại khái câu nói thậtlòng đêm nay của Tiểu Lục Hiên cũng cảm nhận được, mặt nạ mỉm cười kiểu cáchbiến mất, “Không, ta không phải ca ca tốt.” Trong giọng nói có mấy phần thươngcảm. Tiểu Lục uống một hơi cạn sạch chén rượu, “Ta về đây.”

Hiên nói: “Ta tiễnngươi.”

Tiểu Lục vội vàng đứnglên, Hiên đưa hắn đến cửa, “Lúc nào rảnh rỗi hãy đến đây nhiều hơn.”

“Được, được, ngươi trở vềđi, không cần tiễn.”

Tiểu Lục chạy vụt về nhưlàn khó, rón ra rón rén nhảy tường vào, lặng lẽ mở cửa phòng rồi đóng lại.

Một bóng người đứng lêntừ tháp, Tiểu Lục sợ tới mức dán chặt lưng vào ván cửa, một cử động nhỏ cũngkhông dám.

Dù sao đều là chết, khôngbằng chết sớm một chút. Tiểu Lục nhắm mắt lại, run rẩy, mềm nhũn: “Ta… Ta… Sairồi!”

Giống như con mèo con,dùng dáng vẻ yếu đuối để cầu xin chủ nhân thương tiếc, chỉ cầu Tương Liễu nểtình hắn có năng lực chế thuốc, máu của hắn có thể chữa thương, đừng đánh hắntàn phế. Nhưng mà, một lúc lâu sau cũng không thấy động tĩnh.

Tim Tiểu Lục đập bìnhbịch, dày vò từng đợt, chậm rãi mở mắt, vậy mà, vậy mà, là, Thập Thất!

Tiểu Lục giận dữ! Ngườidọa người! Hù chết người đó! Hắn chỉ vào Thập Thất, tay cũng run run, thần sắcnghiêm nghị hỏi: “Ngươi, ngươi… Sao lại là ngươi?” Sắc mặt Thập Thất trắngbệch, giọng nói trầm khàn, “Xin lỗi, làm ngươi thất vọng rồi.”

“Ngươi ở trong phòng talàm gì?”

Thập Thất mím chặt môi,cúi đầu, vội vàng muốn đi.

Tiểu Lục vội hối hận nói,“Xin lỗi, ta, ta vừa rồi nghĩ ngươi là người khác. Ừm, ừm… Khẩu khí có chút sốtruột, ngươi đừng để trong lòng, không phải ta không cho ngươi tiến vào phòngta.”

“Là ta sai.” Thập Thấtvòng qua bên cạnh hắn, sau khi ra ngoài, còn cẩn thận đóng kín cửa.

Mấy ngày nay Tiểu Lụckhông được ngủ thoải mái, vội vội vàng vàng cởi quần áo, tiến vào ổ chăn, thíchý nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, sạch sẽ, ấm áp, có mùi bồ kết nhànnhạt và mùi của nắng

Chăn mới được giặt, banngày vừa mới phơi, Tiểu Lục cười cười, dặn dò mình, ngàn vạn lần đừng có quen!

Người ta sớm hay muộncũng phải rời khỏi, bản thân lười biếng, thì phải chịu số ngủ chăn lạnh, chănbẩn! Tiểu Lục thầm nhủ xong, lật người, chìm vào giấc ngủ.