Trùng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù

Chương 33



Ngày hôm sau Trương Hàng đi đến công ty chứng khoán, sau khi báo tên xong, nhân viên công tác vừa tra một chút đã đưa Trương Hàng đến phòng dành cho khách VIP, mà Đại Hắc trên cổ đang đeo chứng chỉ chó dẫn đường cũng được vào theo. Từ năm 2006, chính sách được ban bố, tại thành phố này cơ bản không có chỗ nào Đại Hắc không đi được, thời thời khắc khắc đều ở cùng Trương Hàng.

Trương Hàng nói hiện tại bọn họ không còn bao nhiêu tiền là thật, cho dù ai vào năm 2008 nhìn thấy năm trăm vạn quăng vào thị trường chứng khoán, sau đó ngay cả bọt nước cũng chưa thấy vang lên, cũng sẽ có bóng ma như vậy với việc tiến vào công ty chứng khoán lần nữa.

Năm 2008, ở trong kỳ nghỉ đông, Trương Hàng không hiểu làm sao bị Đại Hắc dẫn đến công ty chứng khoán. Vốn hai người đã nói là tản bộ, kết quả là càng đi càng xa, đợi đến khi Trương Hàng phản ứng lại đã có người đi đến trước mặt cậu hỏi: “Chào ngài, không biết ngài có cần trợ giúp gì không?” Tiếp đó, khi Trương Hàng dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác mở tài khoản chuẩn bị chuyển tiền, cậu suy nghĩ một chút nói: “Một vạn đi?”

Đại Hắc cắn ống quần của Trương Hàng, cố sức cắn, răng nhọn chạm vào da có chút đau đớn.

Trương Hàng cắn răng một cái, hạ quyết tâm nói “Mười vạn.”

Ống quần bị cố sức kéo lấy, Đại Hắc dùng chân trước dẫm lên chân cậu, Trương Hàng lại lần nữa hạ xuống: “Một trăm vạn!”

Đại Hắc còn chưa thả lỏng răng, móng vuốt đập xuống năm cái lên chân cậu. Người khiếm thị đặc biệt mẫn cảm đối với va chạm, không cần nhắc nhở cậu cũng tự động đếm hết, sau năm cái đập đó, mặt của Trương Hàng cũng tái hết cả rồi, cậu còn cho mình đã đếm sai rồi, ai biết trong lúc còn do dự, móng vuốt của Đại Hắc lại một lần nữa đập năm cái lên chân còn lại của cậu.

Không có biện pháp, Trương Hàng chỉ có thể thoáng cái đầu tư năm trăm vạn vào, lúc này liền lập tức được đưa vào phòng VIP. Năm 2008, người thoáng cái đã đầu tư năm trăm vạn vào chứng khoán vẫn là rất ít, Trương Hàng như vậy đã có thể hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc khách quý, có người chuyên nghiệp hỗ trợ thao tác.

Trương Hàng nhìn không thấy tỷ giá lên xuống của chứng khoán, chỉ có thể để nhân viên công tác đọc cho cậu nghe. Nhân viên công tác không ngừng rì rầm đọc, mãi đến một cái tên, Đại Hắc liền cắn lấy ống quần Trương Hàng, đồng thời lại đạp lên chân trước của cậu năm cái.

Trương Hàng chỉ có thể cười khổ, đành hỏi nhân viên công tác xem loại cổ phiếu này tình hình ra sao?

Nhân viên công tác nói thẳng, rớt thảm, một đường xanh biếc1, thảm đạm không gì sánh được, bao nhiêu người đặt tiền vào đây đều là không lấy lại được vốn gốc. Trương Hàng nghe vậy mặt cũng tái nhợt, thế nhưng Đại Hắc vẫn đang gặm chân của cậu, đây cũng không phải là dùng bốn đồng mua vé số lấy về tám trăm vạn, đây là năm trăm vạn…

Trương Hàng hồi tưởng bộ dạng Đại Hắc mỗi ngày đều ngồi trước truyền hình tập trung nghe kênh tài chính kinh tế, cười khổ cũng biến thành cười nhạt, giơ tay lên sờ sờ đầu Đại Hắc, trấn an đối phương vẫn đang táo bạo cào giày của mình, nhẹ nhàng đặt năm trăm vạn lên cái loại cổ phiếu này.

Lúc đó, mỗi ngày Trương Hàng đều sẽ đến công ty chứng khoán hỏi tình hình của cổ phiếu này, kết quả càng ngày càng thấp, mắt thấy năm trăm vạn thoáng chốc biến thành năm mươi vạn, lông của Đại Hắc vẫn cứ mềm mại bóng mượt như trước, không có bộ dạng xù lông chút nào.

Ngay từ đầu Trương Hàng vẫn không nhịn được thường xuyên đến xem, thế nhưng sau lại thấy loại cổ phiếu này hoàn toàn không có xu thế tăng lên, bộ dạng của Đại Hắc khi đến công ty chứng khoán rõ ràng cũng không mấy hăng hái liền buông tha năm trăm vạn này. Dù sao cậu cũng còn lại hơn mười vạn, kiên trì một chút đợi đến khi bản thân có thể đi tìm việc hẳn là không có vấn đề gì.

Sau đó là đến khai giảng, Trương Hàng cũng không đi công ty chứng khoán nữa, cậu cũng dần dần quên đi việc đổ năm trăm vạn vào cổ phiếu, thỉnh thoảng nhớ tới bất quá chỉ thổn thức một trận, cũng không cảm thấy có gì quá đáng tiếc. Tiền đó vốn là từ trên trời rơi xuống, có thể giữ lại hay không cũng không quan trọng.

Lục Thừa Nghiệp thấy Trương Hàng không quan tâm hơn thua, cũng không bởi vì trúng xổ số mà vui vẻ như điên, càng không bởi vì một đêm mất năm trăm vạn mà nổi trận lôi đình, bất quá chỉ là lúc vừa mở tài khoản mua cổ phiếu thì khá thấp thỏm, còn lại tất cả đều là tín nhiệm mình, trong lòng phi thường vui vẻ.

Hàng Hàng của hắn quả nhiên là ưu tú hơn bất cứ ai, tất cả những gian khổ đã từng trải qua hiện tại đã hóa thành sự giàu có của cậu, khiến cậu có thể đối mặt với cuồng phong mưa rào, không hề lùi bước. Thắng không kiêu bại không nản, phần tâm tính này nói thì dễ mà khó thể làm được, đừng nói là một thanh niên mười tám tuổi, có vài người cho dù là tám mươi tuổi cũng không làm được.

Sau này bọn họ vẫn một mực học tập, cho tới bây giờ cũng chưa đến thị trường chứng khoán hỏi thăm lần nào, mãi đến sau khi lễ tốt nghiệp của Trương Hàng kết thúc, tối hôm đó khi Đại Hắc đang xem kênh tài chính kinh tế, nghe thấy tin tức chứng khoán thì lập tức sủa vang.

Ngày đêm ở chung suốt năm năm khiến Trương Hàng lý giải rõ ràng mọi cử động của Đại Hắc, cũng giống như Trương Hàng vừa nhấc tay lên, Lục Thừa Nghiệp liền có thể vững vàng đặt đầu vào trong lòng bàn tay cậu vậy. Đại Hắc chỉ cần nhẹ giọng ư ử vài tiếng, Trương Hàng đã biết hắn muốn biểu đạt cái gì. Phần ăn ý này, cho dù là giữa người và người cũng khó thể làm được.

Mặc dù có thể bình tĩnh đối diện với việc mất đi năm trăm vạn, thế nhưng chuyện này cũng không đại biểu Trương Hàng không có bóng ma nào với công ty chứng khoán. Mấy trăm vạn nói mất liền mất rồi, thật quá đáng sợ mà.

Nhưng mà Đại Hắc muốn đi… Trương Hàng lặng lẽ lấy ra cái thẻ còn lại hơn mười vạn của mình đặt vào trong túi áo sơ mi, dự định ngày mai mang đi.

Đây là một loại tín nhiệm không lời, ngươi muốn đi, như vậy ta sẽ đi, cho dù táng gia bại sản vẫn cùng nhau bầu bạn.

“Gâu!” Lục Thừa Nghiệp hài lòng kêu một tiếng, liếm liếm ngón tay của Trương Hàng.

Một đêm này, vẫn yên bình như trước, chẳng khác gì những buổi tối của trước đây.

Ngày thứ hai, Lục Thừa Nghiệp dẫn Trương Hàng chính xác đi đến công ty chứng khoán một năm rưỡi trước. Sau khi Trương Hàng báo tên ra, nhân viên công tác vừa tra cứu một chút nhất thời hai mắt đều sáng, giọng nói cũng thay đổi, trực tiếp mời người vào phòng VIP. Gần hai năm Trương Hàng không tới công ty chứng khoán, cũng không nghe ngóng xu hướng cổ phiếu, căn bản không biết hiện giờ khoản đầu tư của mình đã là bộ dáng gì, bất quá nhìn thái độ của nhân viên ở đây, hẳn là… có tăng đi.

Vì vậy, trước tiên cậu hỏi thăm trị giá cổ phiếu hiện giờ của mình, nhất thời bị dọa đến nỗi giật mình.

“… Dựa theo giá tiền này, nếu như hiện tại tôi bán ra toàn bộ, như vậy sẽ thu được bao nhiêu?” Trương Hàng ngồi trên ghế, ôm lấy cổ của Đại Hắc, có chút cảm giác đứng ngồi không yên.

“Đại khái…” Nhân viên công tác tính toán một chút, “Trên dưới năm nghìn vạn đi.”

“Gâu!” Lục Thừa Nghiệp ngẩng đầu lên, đắc ý sủa một tiếng.

Trên thực tế, cái kết quả này đã là hắn hơi thu tay rồi. Người chơi chứng khoán đều biết sự đáng sợ của loại cổ phiếu này vào năm 2008. Lục Thừa Nghiệp không chơi chứng khoán, thế nhưng lúc trước trên bàn làm ăn cũng nghe người ta nói qua, nếu như tháng 11 năm 2008 mua vào một trăm vạn, như vậy đến năm 2010 sẽ biến thành 1,1 triệu, lợi nhuận rất đáng sợ! Thế nhưng tăng giá gấp trăm lần như vậy quá mức rồi, Lục Thừa Nghiệp cũng không cần nhiều tiền đến thế, vậy nên hắn liền tính toán một chút, khống chế lợi nhuận ở gấp mười.

Sau khi bán toàn bộ cổ phiếu đi, Trương Hàng cảm thấy chân của mình giống như đang dẫm lên đám mây vậy, mềm nhũn vô lực ra khỏi công ty chứng khoán. Cũng may cậu đã được đưa vào phòng VIP, ngoài nhân viên công tác ra không ai biết được cậu có nhiều tiền như vậy, nếu không hẳn là cậu cũng không dám ra ngoài, sợ bị đánh cướp.

Thấy bộ dạng này của Trương Hàng, Lục Thừa Nghiệp liền bước đến ven đường chặn một chiếc taxi, bọn họ có tiền rồi, lần này đón xe quay về!

Về đến nhà, Trương Hàng vẫn còn cảm giác rằng mình đang nằm mộng, nhéo mặt mình một cái, thật đau, lại nhéo thêm cái nữa, vẫn đau. Lục Thừa Nghiệp thấy bộ dạng ngây ngốc này của cậu thì há mồm cắn ngón tay đối phương một chút, có hơi đau nhưng cũng không khiến bị thương.

Lại qua vài giờ, Trương Hàng cảm thấy đói bụng rồi mới từ từ tỉnh táo lại, cậu cất kỹ thẻ của mình, một chút khúc mắc cũng không có ôm lấy Lục Thừa Nghiệp, nhẹ giọng nói: “Khi còn bé, tao đặc biệt ước ao những bạn nhỏ khác có thể nghe mẹ kể chuyện trước khi ngủ, tao liền xin ba ba kể cho tao nghe. Kỳ thực rất nhiều câu chuyện tao đều đã đọc được trong sách, chỉ là hy vọng có người kể bên giường mà thôi. Những câu chuyện ba ba biết cũng không nhiều lắm, chỉ kể xong được chuyện Nàng tiên ốc… Đại Hắc, có phải sẽ đột nhiên có một ngày nào đó, mày thừa dịp tao ngủ liền cởi ra bộ lông trên người, biến thành một cô gái đi?”

“Ẳng ẳng ẳng!” Lục Thừa Nghiệp không vui cắn một cái lên vành tai Trương Hàng, lại luyến tiếc dùng sức, chỉ ngậm vào trong miệng, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ.

“Ồ, tao sai rồi. Đại Hắc là con trai, có biến cũng phải biến thành thiếu niên.” Trương Hàng sờ sờ bụng Lục Thừa Nghiệp một chút, cười khẽ nói, “Thế nhưng Đại Hắc cũng không chịu tìm vợ, trước đó có người của trường dạy chó dẫn người mù đến tìm mày lai giống, mày liền cắn đám chó mẹ của bọn họ bị thương, chúng ta còn phải bồi thường một khoản tiền đó.”

“Ô… Gâu!” Nghĩ tới sự kiện kia, Lục Thừa Nghiệp liền tức giận. Hàng Hàng cư nhiên đưa hắn đi lai giống, mấy con chó mẹ kia còn nhào đến ngửi mông của hắn, mà người phụ trách chăm sóc chó mẹ còn ngồi bên cạnh chờ xem bọn hắn giao phối, hoàn toàn không thể nhẫn nhịn mà. Lúc đó Lục Thừa Nghiệp không khống chế được bản thân, mắt đỏ lên hết vì giận, đụng phải chó mẹ liền cắn, lúc phục hồi tinh thần lại đã cắn đối phương đến mức bị thương thê thảm. Đương nhiên bản thân hắn cũng không hoàn hảo chỗ nào, chó mẹ bị đau phản kích cũng không nhẹ, nếu không phải Hàng Hàng ra sức bảo vệ hắn, thiếu chút nữa hắn cũng bị coi như nhiễm bệnh chó dại mà đem đi xử lý rồi.

“Đại Hắc đừng giận,” cảm nhận được sự phẫn nộ của Lục Thừa Nghiệp, Trương Hàng vội vã xoa xoa lưng hắn, trấn an, “Là tao sai rồi, tao không nên tự ý cho rằng vì tốt cho mày, chưa nhận được sự đồng ý đã đưa mày tới đó. Là tao… tao nghĩ nhiều rồi.”

Tiếp thu được sự trấn an của Trương Hàng, Lục Thừa Nghiệp cũng dần dần bình tĩnh trở lại, hắn biết Trương Hàng cũng chỉ là vì tốt cho hắn. Đã nhiều năm như vậy, mỗi lần đến mùa xuân hắn đều nôn nóng khó nhịn, cho dù lý trí có vững vàng đến thế nào, thân thể vẫn xao động không yên. Bình thường hắn ngồi chờ trước cổng trường đều là yên lặng ngoan ngoãn, đến mùa xuân sẽ là không ngừng đi tới đi lui, bảo vệ nhìn ra hắn đã đến kỳ phát dục, liền khuyên Trương Hàng đem hắn đi triệt sản, Trương Hàng cũng không có đồng ý. Đại khái là nghe xong lời của vị bảo vệ kia nói, Trương Hàng mới có thể để hắn đi phối giống, bất quá căn bản hắn cũng không cần những thứ này.

Thứ hắn cần, vĩnh viễn cũng không thể chiếm được, ngay cả chạm cũng không dám chạm dù chỉ một chút.

“Đại Hắc, ta không hỏi mày vì sao biết được dãy số kia sẽ trúng thưởng, cũng không hỏi mày làm sao biết loại cổ phiếu này sẽ tăng mạnh. Tao liền coi như mày là một con chó thông minh hiểu tài chính kinh tế đi.” Trương Hàng nằm trên ghế salon, đầu gối lên thân thể thật dài của Đại Hắc, tâm tình đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, “Từ lúc ban đầu, mỗi việc Đại Hắc làm đều là vì tao, hiện tại cũng vậy, phải không?”

Lục Thừa Nghiệp an tĩnh làm gối đầu của Trương Hàng, nghe cậu thủ thỉ.

“Từ khi quyết định học bartender, tao liền biết hoàn cảnh trong bar rất loạn. Nhiều bạn học đi thực tập cũng có nói, có thật nhiều người uống say liền bắt đầu nói một đám lời lẽ ô uế với bọn họ, cái lời khó nghe gì cũng có thể thốt ra được. Đại Hắc rất biết kiếm tiền, cũng biết tao không muốn ở không nhàn rỗi, càng biết trước khi trở thành bartender nổi tiếng nhất định sẽ rất vất vả. Vì vậy, Đại Hắc cố gắng kiếm tiền như vậy, là muốn để tao tự mở một quán bar sao?” Trương Hàng hỏi.

Đại Hắc không sủa mà chỉ cong nửa người trên lại, gác cằm lên vai Trương Hàng, một người một chó dựa sát vào nhau.

Bốn năm trước, khi cực kỳ bất đắc dĩ dẫn cậu đến đồn công an, tôi liền tự hứa với mình, từ đây về sau, chỉ cần còn có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho cậu chịu bất kỳ ủy khuất gì. Lục Thừa Nghiệp tôi nói được thì làm được.