Trùng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù

Chương 34



Lục Thừa Nghiệp cũng không dự định mở một quán bar quy mô quá lớn, vừa phải là được. Quán bar quá lớn chưa chắc Trương Hàng đã quản lý được, hơn nữa thành phố này cũng không phải không có địa đầu xà, nếu quán bar của Hàng Hàng thực sự mở quá lớn chỉ sợ sẽ chọc đến vài người không cần thiết. Nhỏ một chút, tinh xảo một chút, chỉ cần đủ nuôi sống Hàng Hàng và tôi luyện kỹ xảo của cậu là được. Hơn nữa Lục Thừa Nghiệp vốn cũng không dự định để Trương Hàng dựa vào quán bar kiếm tiền, bằng không cũng không cần năm mươi triệu nhiều như vậy, một quán bar nhỏ thì cho dù có mua luôn cả cửa hàng cũng bất quá chỉ cần hơn mười triệu là đủ rồi. Số tiền còn lại, Lục Thừa Nghiệp dự định đem ra đầu tư.

Tương lai sắp tới, smartphone sẽ đi vào cuộc sống của mọi người, phần mềm điện thoại cũng sẽ từ từ chiếm lĩnh thị trường. Lục Thừa Nghiệp đã sớm chấm trúng một công ty phần mềm điện thoại, hiện chỉ vừa bắt đầu khởi bước, phỏng chừng cũng chưa có sản phẩm nào, chính là đang lúc cần tiền. Đương nhiên, số tiền này của Trương Hàng cũng không đầu tư được bao nhiêu, bất quá Lục Thừa Nghiệp cũng là dự định ra tay sớm, thừa dịp sản phẩm còn đang trong giai đoạn khai phá thì tiến hành đầu tư sơ khai, chiếm một bộ phận cổ phần nguyên bản. Đương nhiên, qua giai đoạn A, giai đoạn B, số cổ phần nguyên bản trong tay cũng sẽ bị pha loãng. Nhưng thật ra Lục Thừa Nghiệp cũng không cần quá nhiều tiền, Trương Hàng chỉ cần có 5%-10% cổ phần công ty, hằng năm thu lời từ vài triệu cho đến chục triệu tiền hoa hồng là được, như vậy cũng đủ để cậu kinh doanh quán bar rồi đi.

Tiền tài, sự nghiệp, phương diện nào hắn cũng sẽ không ủy khuất Trương Hàng. Tiếp tục như vậy vài năm sau, khi hắn không còn nữa, Hàng Hàng cũng có thể chiếu cố tốt chính mình, tiền đã không còn là vấn đề.

Ngay trước khi trù bị quán bar, hắn quyết định giải quyết cho xong chuyện đầu tư trước. Vì vậy, vào một ngày nào đó Trương Hàng đang thảnh thơi tản bộ liền bị Đại Hắc trực tiếp dẫn đến sân bay.

“Đại… Đại Hắc?” Trương Hàng kỳ quái, chỉ còn vài ngày nữa là quán bar của bọn họ khai trương, Đại Hắc đang làm gì đây?

“Gâu!” Đi Bắc Kinh thôi, Lục Thừa Nghiệp hồi đáp.

Mấy năm nay, Lục Thừa Nghiệp và Trương Hàng đã ở chung rất lâu, tự mình có một bộ phương pháp trao đổi. Cho dù một người không nhìn thấy, một lại không thể diễn đạt thành lời, chỉ dựa vào thần giao cách cảm cũng có thể thoải mái giao lưu. Từ biểu hiện của Lục Thừa Nghiệp, Trương Hàng nhanh chóng nhận ra chó cưng nhà mình đang muốn dẫn mình đi Bắc Kinh. Vì vậy cậu cũng không do dự quá nhiều, dù sao lúc ra cửa, Đại Hắc cũng đã đưa giấy chứng minh và thẻ ngân hàng cho cậu, muốn đi đâu cũng cực kỳ tiện lợi.

Mua vé máy bay đến Bắc Kinh, lúc đăng ký thủ tục, bọn họ mới biết chó dẫn đường có thể đăng ký cùng chủ nhân, thế nhưng phải cung cấp đủ giấy tờ kiểm dịch, tiêm phòng động vật, lại phải làm kiểm định khử trùng công cụ vận chuyển, giấy chứng minh động vật đã qua huấn luyện và chứng chỉ chó dẫn đường mới có thể hoàn thành. Lục Thừa Nghiệp mơ hồ biết chó dẫn đường có thể theo chủ nhân lên phi cơ, vốn cho rằng chỉ cần giấy chứng nhận chó dẫn đường là được, nào ngờ lại cần nhiều thủ tục như vậy, vừa nghe đã trợn tròn mắt. Lúc đó hắn liền dùng đầu cọ cọ Trương Hàng, ý tứ chính là, cậu tự lo cho mình thật tốt, tôi đi theo kiểu vận chuyển động vật là được.

Trương Hàng nhíu mày, cậu có chút không nỡ ôm lấy Đại Hắc, thấp giọng nói: “Đại Hắc, nếu không chúng ta về trước, đi lo những giấy chứng nhận này, vé máy bay thì dời ngày lại.”

Cậu không bỏ được Đại Hắc, càng luyến tiếc để Đại Hắc bị nhốt trong lồng thú vận chuyển. Đại Hắc là người nhà của cậu, cũng không phải đơn giản là thú cưng.

Lục Thừa Nghiệp hơi nhe răng ra suy nghĩ một chút, phát hiện mình cũng luyến tiếc để Trương Hàng lên máy bay một mình, để tiếp viên hàng không chăm sóc vẫn cảm thấy lo lắng. Vì vậy hắn liền liếm liếm ngón tay Trương Hàng tỏ vẻ đáp ứng, Trương Hàng liền dời vé máy bay lại mấy ngày, sau khi về nhà liền lập tức lo giấy chứng nhận, đến đúng ngày liền lên máy bay đi Bắc Kinh.

Kỳ thực lộ trình bất quá chỉ có một giờ, nhưng chỉ một chút như vậy bọn họ cũng luyến tiếc tách ra. Lục Thừa Nghiệp bị dây xích buộc lại, sau khi được tiếp viên hàng không giải thích với những hành khách còn lại liền khéo léo cuộn người ngồi bên chân Trương Hàng, gác cằm lên đùi cậu. Nhìn thấy bộ dạng một người một chó ngồi sát vào nhau như thế, một vài hành khách có chút bài xích chó lên máy bay cũng bắt đầu cảm thấy ước ao.

Hai người sắp đến Bắc Kinh, mà Bắc Kinh cũng có thể coi như đại bản doanh của Lục Thừa Nghiệp, so với thành phố chỉ mới sống vài năm đời này thì quen thuộc hơn nhiều. Trương Hàng một đường đi theo Lục Thừa Nghiệp tới phòng làm việc nhỏ của công ty phần mềm điện thoại kia, trực tiếp gõ cửa.

Vị đổng sự trưởng giá trị con người lên tới trăm triệu của năm năm sau, hiện tại cũng chỉ là một tên kỹ thuật trạch suốt ngày làm ổ ở phòng làm việc phát triển phần mềm, còn không ngừng đau đầu vì tiền. Đại khái bộ dạng của Trương Hàng cũng còn quá trẻ, lúc cậu nói muốn đầu tư, đối phương hoàn toàn không tin tưởng. Mãi đến khi bọn họ cấp tốc ký hợp đồng cùng với tiền cũng cấp tốc chuyển tới, vị đổng sự trưởng tài năng trong tương lai mới cảm thấy choáng váng. Hắn đây là chụp được bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống sao? Đầu tư ba mươi triệu, số cổ phần muốn nắm giữ cũng ít, tương lai vào giai đoạn A, giai đoạn B cũng đồng ý pha loãng cổ phần, sẽ không khoa tay múa chân với công ty của hắn, tương lai chỉ muốn ngồi chia hoa hồng… Trời ạ, quả nhiên là bị cái bánh nhân thịt bằng vàng đập trúng rồi mà!

Ký hợp đồng dĩ nhiên không phải chuyện một hai ngày. Đầu tiên là Lục Thừa Nghiệp mang theo Trương Hàng đi tìm khách sạn, đương nhiên là cái loại có sao có phòng tổng thống mà ngày trước hắn thường ghé, cũng tuyệt đối không bài xích động vật như chó dẫn đường. Bất quá phòng tốt nhất trong khách sạn có hồ bơi đã sớm bị bản thân Lục Thừa Nghiệp quanh năm bao trọn, Đại Hắc không có biện pháp đối nghịch với bản thân hiện giờ, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất mình ở phòng vip loại 2. Nơi này không có hồ bơi, bất quá bồn tắm cũng phi thường lớn, hắn có thể cùng Hàng Hàng vui vẻ chơi đùa bên trong.

“Đại Hắc…” Tuy rằng Trương Hàng không nhìn thấy hoàn cảnh trong khách sạn, thế nhưng chỉ bằng trực giác đã cảm nhận được không gian nơi này không tầm thường, hơn nữa lúc quẹt thẻ tính tiền cũng hết sức kinh người. Lúc đặt phòng, Đại Hắc đạp chân của cậu bảy cái, nói cách khác chính là trước tiên đặt một tuần, mà chi phí một tuần lễ này cũng đã sắp bằng tiền lương một năm của những người khác. Trước giờ Trương Hàng vẫn chưa từng đến nơi nào xa xỉ như vậy, lúc quẹt thẻ cũng phi thường thấp thỏm.

“Hình như ở đây rất đắt…” Sau khi vào phòng, Trương Hàng liền thấp giọng nói bên tai Đại Hắc, cứ như chỉ cần lớn tiếng một chút có thể làm vỡ trang trí của khách sạn đắt tiền này, khiến cậu phải bồi thường.

“Gâu!” Bình thường thôi mà, hơn nữa căn phòng tốt nhất còn là bị ta chiếm mất. Lục Thừa Nghiệp có chút không cam lòng với bản thân trước kia. Nếu không phải hiện tại vừa lúc hắn tạm chỉnh đốn công ty xong, trong tay có chút tiền liền bắt đầu hưởng thụ, sao hắn có thể không biết phấn đấu như vậy. Chi phí một ngày đêm của phòng tổng thống kia là bao nhiêu chứ? Kết quả hắn còn bao trọn quanh năm. Rõ ràng nhà của hắn cũng ở Bắc Kinh, vậy mà còn bao phòng ở khách sạn bản địa, quả thực quá xa hoa rồi… Sai, dường như khách sạn này cũng là hắn dùng tiền dư dả để đầu tư, được ở miễn phí…

Như vậy, hiện tại là hắn về nhà mình lại còn phải tốn tiền? Lục Thừa Nghiệp có chút không cam lòng, chậm rãi dẫn Trương Hàng nhảy nhảy lên cái giường lớn siêu cấp sang trọng. Trương Hàng bị Đại Hắc túm ngã xuống giường, chợt phát giác cái nệm này thực sự cực kỳ thoải mái, chất liệu ra giường cũng rất tốt. Xúc giác của cậu vốn rất nhạy cảm, nhịn không được nhẹ nhàng cọ cọ lên giường.

Cọ qua cọ lại, một lát liền nằm soài trên giường mà cọ rồi. Rõ ràng là giường lạ, thế nhưng lúc nằm lại có cảm giác phi thường thư thích, vừa nằm xuống liền không muốn đứng lên. Đại Hắc nhảy tới nhảy lui ở trên giường, Trương Hàng cũng nhắm mắt lại cảm thụ sự mềm mại của giường nệm.

“Đại Hắc, thật thoải mái mà.” Trương Hàng giơ tay lên, Lục Thừa Nghiệp đang nhảy nhót lập tức ủi lại gần liếm lòng bàn tay của cậu một chút.

“Gâu!” Đó là đương nhiên rồi.

“Đại Hắc, rốt cuộc căn phòng này bao lớn…” Trương Hàng cảm thấy không tưởng tượng nổi, cho dù cậu không nhìn thấy cũng có dựa vào cường độ âm thanh vọng lại mà nhận biết khuôn viên nơi này, căn phòng rộng đến mức có thể tạo ra cả tiếng vang rồi.

“Gâu!” Dẫn cậu đi nhìn!

Lục Thừa Nghiệp nhảy xuống giường, dẫn Trương Hàng đi khắp phòng vệ sinh, nhà tắm, phòng bếp, phòng khách cùng với sân thượng. Đi bộ hết một vòng, Trương Hàng cư nhiên chấn kinh rồi, căn phòng của khách sạn vậy mà còn lớn hơn nhà cậu, hơn nữa trên sân thượng còn có bể tắm massage tự động nữa!

Đại Hắc đứng ở bên cạnh hưng phấn sủa một tiếng với Trương Hàng.

“Được rồi…” Thấy Đại Hắc vui vẻ như vậy, Trương Hàng cũng không cảm thấy số tiền kia là tiêu phí nữa, xoa xoa lỗ tai của đối phương một chút rồi nói, “Chúng ta đi ăn cơm chiều trước, sau đó mới ngâm mình được không?”

“Gâu!” Đi ngâm mình! Đại Hắc cực kỳ vui vẻ lắc đuôi.

Thức ăn trong khách sạn đương nhiên là ưu tiên cung cấp cho khách hàng, Trương Hàng vừa gọi vài món ăn thanh đạm thì không bao lâu sau phục vụ đã dọn bàn hoàn toàn dựa theo yêu cầu của cậu. Một người một chó ăn đến vui vẻ, Trương Hàng còn bình phẩm một chút rượu cocktail khách sạn tặng kèm, đúng là tốt hơn tay nghề của cậu.

Ăn cơm xong lại uống một ly rượu, mặt của Trương Hàng ửng đỏ nằm ở trên giường, Đại Hắc nằm úp sấp bên cạnh cậu. Mặc dù Trương Hàng không có uống say, thế nhưng hình thức làm nũng cũng được mở ra, cậu vươn tay chơi đùa với lỗ tai của Đại Hắc, nhẹ giọng nói: “Rượu nơi này pha thật ngon, nếu như có một ngày tao cũng pha ngon như vậy là tốt rồi.”

“Gâu.” Rượu cậu pha là uống ngon nhất.

“Trong mắt Đại Hắc, tao cái gì cũng tốt, kỳ thực tao chính là rất bình thường, cuộc sống sau này còn rất dài, Đại Hắc phải luôn đi cùng tao đó.” Trương Hàng trở mình một chút, nhích người đến gần chó cưng của mình, đôi môi kề sát bên lỗ tai Lục Thừa Nghiệp, lúc nói chuyện hơi nóng phả ra khiến hắn cảm thấy cực kỳ nhột nhạt.

Tôi cũng không biết có thể cùng cậu được bao nhiêu năm… Lục Thừa Nghiệp không có “Gâu” lên trả lời mà chỉ dùng đầu cọ cọ mặt Trương Hàng, biết cậu thích đùa lỗ tai của mình liền đặt lỗ tai vào tay cậu, mặc người đùa giỡn.

“Đại Hắc biết kiếm tiền như vậy, lại quen thuộc Bắc Kinh…” Trương Hàng chậm rãi nói, “Đại Hắc… có phải mày…”

Có phải là cái gì chứ? Trương Hàng nói đến đây thì cạn lời rồi, cho dù cậu đoán đúng đi nữa, Đại Hắc lại có thể trả lời sao? Đại Hắc có thể từng là người, loại chuyện như vậy còn có thể là thật sao? Nếu để người khác biết được suy đoán này, hẳn là sẽ cho rằng cậu đã phát điên rồi, thế nhưng lúc này Trương Hàng bị cồn kích thích, trong đầu mới hiện ra giả thuyết to gan như vậy. Đại Hắc là một con người, hơn nữa còn có thể là một tinh anh trong ngành thương nghiệp. Chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao Đại Hắc biết được loại cổ phiếu kia sẽ tăng nhanh như điên vậy, cũng có thể giải thích lý do vì sao Đại Hắc rất quen thuộc với Bắc Kinh, còn có thể tìm ra sản phẩm tốt như vậy để đầu tư.

Thế nhưng… làm sao Đại Hắc biết được số trúng thưởng chứ?

Trước khi phần mềm đọc màn hình di động ra đời, Trương Hàng muốn đọc tiểu thuyết trên mạng cũng rất khó khăn. Cậu chưa từng tiếp xúc qua loại tiểu thuyết chủ đề xuyên không hay trọng sinh gì cả, có nghĩ phá trời cũng không tưởng tượng được chuyện xuyên không về mười năm trước này. Hiện tại cậu đang nghĩ có phải kiếp trước Đại Hắc là một kỳ tài thương nghiệp, hiện tại còn có ký ức của nhân loại, vì vậy mới thích xem kênh kinh tế tài chính, cho nên mới hiểu rõ Bắc Kinh. Về phần vé số trúng thưởng… Trương Hàng đã vô pháp giải thích.

Bất quá chuyện cậu chú ý nhiều nhất cũng không phải là Đại Hắc có phải là người hay không, mà là Đại Hắc có thể nhờ những lực lượng thần bí kia mà làm bạn với cậu thêm một đoạn thời gian nữa hay không?

Trương Hàng cũng biết tuổi thọ của loài Labrador chỉ có từ 8-12 năm, thế nhưng nếu Đại Hắc thần kỳ như vậy, nhất định có thể sống rất nhiều năm, sống đến khi cậu cũng đã già rồi, cả đầu bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, Đại Hắc vẫn sống tốt như trước.

Cậu không cần có căn nhà tốt như vậy, cũng không cần có được bao nhiêu tiền, chỉ cần một nhà bọn họ vẫn một mực ở cùng nhau. Cậu mở quán bar kiếm ít tiền qua ngày, mỗi ngày Đại Hắc đều ở bên cạnh cậu, cứ như vậy một khắc cũng không phân ly, trải qua mỗi ngày trong tương lai là tốt rồi.

Trương Hàng cứ khờ dại mà mong đợi như vậy, ôm Đại Hắc vào lòng, lẳng lặng mặc sức tưởng tượng mỗi một ngày sắp tới trong tương lai của bọn họ.