Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 146



Âm thanh giày da đi trên nền đá cẩm thạch phát ra từng tiếng "Cộc cộc".

Triển Mộ đi rất nhanh. Trầm Thành là người như thế nào chứ? Anh nghĩ là không ai có thể hiểu rõ hắn hơn anh.

Năm đó anh và hai người Trầm Thành, Trình Nam quen biết nhau trong một bang hội. Do tuổi ba người tương đương nhau nên rất nhanh sau đó, bọn họ trở nên thân thiết. Trong một khoảng thời gian dài, bọn họ luôn coi nhau như an hem mà đồng cam cộng khổ.

Trong ba người, anh là người nhỏ tuổi nhất, cho nên luôn nhận được sự quan tâm, chăm sóc của họ.

Ở trong giới hắc đạo, cá lớn nuốt cá bé là chuyện thường tình, Dù sao người cao nhất bị kéo xuống thì sẽ có người khác muốn ngoi lên.

Khi đó anh và Trầm Thành còn không biết Trình Nam nằm vùng nên không hiểu vì sao bang hội bị gây rồi, càng không rõ vì sao bang hội bị đổi hết chủ này. . . . Đến chủ khác.

Mãi đến khi thành phố B qua tay nhiều người, ba thiếu niên suy nghĩ:

Thay vì tiếp tục làm tay chân của một "Lão đại" không biết sẽ trụ được bao lâu, chi bằng tự mình mở sòng bạc, kiếm chác một món tiền lớn.

Chuyện mở sòng bạc không dễ dàng. Bọn họ cần một chỗ dựa vững chắc, sau đó tạo mối quan hệ giữa hai nhà hắc bạch. Mà muốn làm được những điều này, bọn họ cần phải có tiền, rất nhiều tiền.

Tiền– trong mắt của ba thiếu niên lúc bấy giờ, cách kiếm được nhanh nhất là trấn lột dọc đường.

Tính tình Trầm Thành và Triển Mộ thuộc về một nóng một lạnh, cho nên thường ngày khi gặp chuyện khó khăn, Triển Mộ luôn chướng mắt Trầm Thành nông nổi, không để ý hậu quả, mà Trầm Thành xem thường Triển Mộ mềm yếu, không cứng rắn quyết đoán.

Nhưng may mắn là có Trình Nam kẹp ở giữa hai người, luôn là người điều hòa mối quan hệ giữa bọn họ, vì vậy mấy năm trôi qua, ba người sống chung, cũng yên ổn.

Nhưng mà sóng gió luôn khiến người ta trở tay không kịp.

Đợi đến khi bọn họ tìm đủ được tiền vốn.

Triển Mộ tìm được một vị trí không nhỏ ở thành phố B, còn Trầm Thành không biết từ đâu kiếm được mười mấy bàn máy poker. Sau khi đã chuẩn bị kĩ lưỡng, ba người lần lượt thăm hỏi thủ lĩnh khu này, sau đó lại tìm người giật dây đưa một phần lễ ra mắt cho Phó Thị Trưởng. Từ đó trở đi, sòng bạc mở ra liền có chỗ đứng, làm ăn cũng rất khá.

Đôi khi vận may của tên Trình Nam tốt đến mức khiến cho người ta phải ghen tỵ. Triển Mộ suy nghĩ để cho anh ta ra ngoài chơi, cũng tốn không ít tiền tìm mấy vị con cháu nhà giàu đến chơi thử. Bên trong nhà cái đã có sắp xếp, lúc đầu đóng giả thành những cây rụng tiền để nhả tiền ra.

Nhưng con người Trầm Thành lại không chịu ngồi yên, không gây chuyện thì cả người liền ngứa ngáy. Hắn dẫn theo một đám lưu manh đánh đấm ở trên đường phố, dần dần lập ra một bang phái nhỏ.

Trong một lần đánh đấm thừa sống thiếu chết, Trầm Thành chém bị thương con trai của Hắc Xà. Mặc dù sau đó, Triển Mộ đã tốn tiền mời lão Lưu ra mặt mới miễn cưỡng giải quyết, nhưng cuối cùng ba người vẫn bị truy đuổi.

Triển Mộ không khỏi bước nhanh, từ tận đáy lòng dâng lên một linh cảm bất an.

*****

Thư ký đưa Trầm Thành tới lầu tám, nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt, nói: "Ngài Thẩm! Xin ngài chờ một chút, tôi sẽ cho người liên lạc với trợ lý Triển . . . ."

Trầm Thành nhíu mày, ánh mắt nhìn khuôn mặt thư kí nhỏ xinh đẹp liền nói: " À hèm. . . . So với Triển Mộ." Hắn cân nhắc, nháy mắt mấy cái về phía đối phương, chú ý tới biển tên trước ngực cô ta rồi nói: "Thì số điện thoại của người đẹp khiến tôi cảm thấy có hứng thú hơn . . . Lý Linh . . . .Cái tên này nghe thật hay."

Dáng người Trầm Thành rất cao, chỉ cần đứng một chỗ cũng che khuất hơn phân nửa ánh mặt trời.

Ánh mắt hiện ý cười của hắn liếc nhìn từ trên xuống dưới người phụ nữ trước mặt. Tuy trong miệng nói những lời đường mật nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một tia khinh thường. Mặc dù mặc tây trang nhưng vẫn không thể che được sự kiêu căng, ngạo mạn xung quanh người.

Thư kí bị khí thế của hắn chèn ép thì vội vã lui về phía sau mấy bước.

"Ngài. . . . Ngài Thẩm. . . . Nếu như không có việc gì, tôi . . . ." Cô ta hốt hoảng nhìn xung quanh. Hôm nay là chủ nhật, nhân viên trong công ty vốn ít người, huống chi là lầu tám- nơi có người vừa bị hạ quyền lực . . . .

Trầm Thành nhíu mày. Ở góc độ này của hắn nhìn xuống có thể thấy rõ ràng phong cảnh bên trong cổ áo đang rộng mở của Lý Linh, khe ngực quyến rũ . . . .

Chỉ tiếc không đủ trắng, cũng không đủ non mịn . . . .

Thật tầm thường –

Nghĩ tới đây, đột nhiên Trầm Thành không còn hứng thú. Hắn lui về phía sau mấy bước nói: "Cô đi làm việc đi, không cần để ý đến tôi." Lộ ra hai hàm răng trắng, anh cười ôn hòa lễ độ, giống như biến thành người khác.

Lý Linh chớp mắt mấy cái, trái tim không nhịn được đập bịch bịch, láp bắp nói: "Vậy . . . . Vậy tôi đi pha một ly cafe cho ngài . . . ."

Không nhịn được kéo lỏng cà vạt, ánh mắt hắn nhìn theo bóng lưng rời đi của thư ký, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.

Chậm rãi đẩy cửa phòng làm việc.

Bên trong phòng làm việc của Triển Mộ được trang trí màu sắc hài hòa đơn giản, giống nhau con người anh, bình tĩnh nhưng cẩn thận tỉ mỉ.

Nhớ lại ông cụ non mười mấy năm trước, trong lòng Trầm Thành giếu cợt.

Thật sự là một người đàn ông không thú vị.

Ánh mắt nhìn kỹ bên trong phòng.

Đột nhiên, sự chú ý của hắn bị hấp dẫn bởi một khối nhỏ trên ghế sa lon.

Phía trên chiếc ghế sa lon bằng da thật có một cô gái đang nằm ngủ say. Không, phải nói là phụ nữ . . . .

Mặt cô nghiêng một bên, mái tóc đen được kéo ra sau tai, cũng khiến cho Trầm Thành có thể thấy rõ khuôn mặt cô.

Nếu như không phải phần bụng nhô lên kia, nhìn từ bên ngoài, có lẽ khuôn mặt Thương Lam chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi.

Trái tim hắn đập mạnh và loạn nhịp. Một lát sau, hắn bước chân thật nhẹ, chậm rãi tiến đến gần cô.

Trầm Thành đi học không được mấy năm, nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Thương Lam, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một lời kịch trong phim truyền hình.

Da thịt trắng nõn như Bạch Tuyết, khuôn mặt tưa như hoa sơn trà. . . .

Mặc dù thiếu nữ trước mắt không phải là dạng mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành nhưng dáng vẻ lẫn khuôn mặt lại khiến cho người ta không dằn lòng được mà ngoái lại nhìn. Hơn nữa ở trên người cô, luôn có một sự yên tĩnh không nói nên lời.

Trầm Thành hít sâu một hơi. Loại cảm giác này khiến hắn không thể nói rõ, chỉ biết rằng khi nhìn thấy cô gái trước mặt này, trong người hắn luôn thấy thoải mái.

Cúi đầu xuống, ánh mắt hắn sáng rực nhìn về phía cô.

Hình như cô ngủ rất say, không biết nằm mơ thấy cái gì mà khóe miệng khẽ nhếch lên, thỉnh thoảng lại nói mơ hai tiếng.

‘Về phần cô đang nói cái gì. . . . . .

Trầm Thành lại gần cô hơn nữa.

"Chú. . . . . ."

Hắn nhíu mày, con mắt sắc bén bỗng trở nên thâm trầm.

Không cầm lòng được, hắn vươn tay, lòng bàn tay chai sần dán lên hai gò má của cô gái. Cảm nhận được da thịt nhẵn mịn khiến hắn liền than nhẹ một tiếng, tiếp tục vuốt ve.

Đầu ngón tay dừng lại trên hai cánh môi đỏ mọng, lưu luyến không dứt.

Sau một hồi lâu, khi hắn cảm thấy đủ rồi, liền đưa cánh tay kéo thẳng xuống, đầu tiên là cần cổ trắng noãn, tiếp đến tới xương quai xanh, rồi sau đó . . . .

Ánh mắt của hắn càng trở nên nóng bỏng. Lần đầu tiên trong đời, nhìn thấy dáng vẻ gầy yếu mảnh mai lại khiến cho lòng hắn sinh ra dục vọng muốn phá hủy, chiếm làm của riêng.

Một lát sau, Trầm Thành luồn tay vào bên trong áo của cô, ma sát nơi xương quai xanh nhô ra.

Trong giấc mơ, Thương Lam cảm nhận thấy mùi thuốc lá ở xung quanh người. Biết mùi này không thuộc về Triển Mộ, cô nhíu mày, theo bản năng muốn gạt cái tay ở trên người mình ra.

Nhưng tay vừa giơ tới giữa không trung liền bị người khác giữ chặt, sau đó trên môi liền cảm nhận sự va chạm ướt át, đầu lưỡi mang theo mùi rượu và thuốc lá trộn lẫn đang cố gắng cạy môi cô. . . . . .

"Ưmh. . . ."

Thương Lam khó chịu, khi cô khẽ mở mắt, đập vào mắt chính là ánh nhìn rét lạnh và hàm răng trắng của Trầm Thành.

Thấy không cạy được môi của cô, hắn liền đổi vị trí, bắt đầu tham lam hôn lên mặt cô, đầu lưỡi không buông tha chỗ nào mà liếm từ từ trên xuống!

Thương Lam vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, nên không có sức lực. Cô tìm xung quanh, không thấy một bóng người nào khác trong phòng làm việc, đôi mắt liền hồng lên: "Chú. . . . Chú. . . ."

Tiếng của cô gái như tiếng mèo kêu, âm thanh yêu kiều vang lên bên tai khiến cả người Trầm Thành cảm thấy khoan khoái.

Hắn vuốt bụng của cô, trong mắt lộ ra sự ác độc.

Bụng lớn như vậy, nếu không phải tám tháng thì cũng được bảy tháng rồi.

Có thể suy ra, nếu như hắn thực sự làm cô, hắn không biết có bảo vệ được người mẹ hay không, nhưng đứa nhỏ. . . .Chắc chắn là không giữ được.

Roẹt –

Thương Lam chỉ nghe được tiếng vải bị xé rách.

Một giây kế tiếp, quần trên người cô đã bị người nào đó dung tay xé thành hai nửa.

Nhìn cơ thể trắng noãn như ngọc ở phía dưới, bây giờ hắn chỉ muốn thoải mái, dùng cơ thể nhỏ bé của cô gái mà phát tiết một chút!

Nâng bắp chân chiếc cao, quần lót chất liệu cotton bị người nào đó thô lỗ kéo ra, vứt bên cạnh.

. . . . . .

"Chú! Chú!" Thương Lam bị đau liền khóc lớn, trong miệng gọi tìm Triển Mộ.

Cô nghe được tiếng kéo khóa bên dưới, kèm theo tiếng thở gấp của người đàn ông, một loại cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có dâng lên trong lòng cô.

Theo bản năng Thương Lam biết, nếu như lần này để hắn đạt được ý đồ, nếu để cho hắn . . . .

Vậy thì đứa bé của cô sẽ chết . . . . Sẽ chết. . . .

"Không . . . . Không. . . . Đứa nhỏ . . . . Chú . . . ." Đây là lần đầu tiên trong suốt tám tháng mang thai, Thương Lam nhận thức được mình đã là mẹ .

Cô che chở bụng của mình, đá một phát về phía người đàn ông. Lúc này Trầm Thành đang dồn sự ập trung vào chiếc khóa quần bị kẹt nên không hề đề phòng bị mà ăn một cú đạp của cô.

Hắn che má trái vừa bị đá, bỗng nhiên dừng lại động tác trong tay.

Một chân khác của Thương Lam bị đè xuống, cô cố gắng giãy dụa cũng không thể tránh thoát. Bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cô suýt bị ánh mặt hung ác của Trầm Thành dọa sợ mà ngất đi.

"Chú. . . ." Cô gọi thật to như muốn cầu cứu, lại như muốn tìm Triển Mộ, nhưng vừa dứt lời thì một cái tát giáng tới khiến cả người ngã xuống ghế sa lon.

Chát – Âm thanh cái tát vang vọng khăp phòng.

Trầm Thành không phải Triển Mộ, hắn không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc.

Huống chi người phụ nữ trước mặt, ở trong mắt của hắn chỉ như một món đồ dùng để giải tỏa dục vọng, loại đồ vật tiêu khiển rẻ tiền này lại còn dám động tay dộng chân với anh sao?

Thật là không biết sống chết.

Thương Lam che khuôn mặt bị đánh sưng, bò trên mặt đất. Một giây tiếp theo, mái tóc đen bị người ở phía sau túm lấy.

"Tôi không cần biết là vợ của ai, tóm lại hôm nay ông đây quyết định chơi cô. "

Trầm Thành cười khoa trương, the tính cách của hắn, chỉ cần hắn thoải mái, còn lại người khác có như thế nào hắn hoàn toàn không quan tâm.

"Đi. . . . Ra. . . . Khốn nạn . . . . Ưmh. . . . Chú . . . . Chú. . . ." Thương Lam vừa kêu vừa khóc, bàn tay hắn cứng như thép giữ ở trên đầu cô, cho dù cô đẩy hay đánh thế nào vẫn không nhúc nhích.

Khi hai chân bị người đàn ông tách ra lớn nhất, sự tức giận và dục vọng mạnh mẽ của hắn chuẩn bị phát tiết thì Thương Lam cảm thấy bụng dưới truyền đến một cơn đau đớn.

Từng cơn đau truyền đến có quy luật, một dòng chất lỏng từ từ chảy ra, theo bắp đùi cô rơi xuống. . . .

Cô co quắp mà ngã trên mặt đất, trên mặt đều là nước mắt.

"Chú. . . . Chú. . . ."

Ngay cả Trầm Thành cũng nhìn ra sự khác thường của cô, trái tim hắn đập mạnh và loạn nhịp, đột nhiên hắn buông tay ra, ngập ngừng: " . . . . Là muốn sinh sao?"

Lúc này dĩ nhiên Thương Lam không biết phải trả lời vấn đề của hắn thế nào, cô ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, khóc đến khàn cả giọng: "Chú. . . . Đau. . . . Chú, thật là đau . . . ."

Cửa lớn khép hờ loáng thoáng truyền tới âm thanh khe khẽ của cô gái.

Ra khỏi thang máy, trái tim Triển Mộ đập mạnh, anh chạy tới mấy bước. Chỉ trong nháy mắt khi anh đẩy cánh cửa ra liền thấy một màn này.

Thương Lam ngã xuống đất, Thương Lam không mảnh vải che thân, Thương Lam co giật cả người, còn khóc lóc gọi anh . . . .

Sắc mặt của anh trở nên xanh mét, cả người tỏa ra khí thế ác độc khiến người khác phải sợ hãi.

"Trầm Thành –"