Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 145



Buổi chiều Thương Trung Tín đến công ty một chuyến. Mới vừa vào phòng làm việc, ông đã nhìn thấy lão Khúc ngồi ở một bên.

Mà bên cạnh lão Khúc là một người đàn ông cung kính đứng ở một bên.

Má trái của hắn có một vết sẹo, bộ dạng cao ngạo đứng ở một bên, hơi thở trên người có thể đè người khác xuống.

Thương Trung Tín hơi nhíu mày, đi tới. Mà hai người đang chờ ở phòng tiếp khách cũng nhìn thấy ông, lão Khúc đứng lên cười nói: "Lão Thương, đã lâu rồi không gặp."

Thương Trung Tín không mặn không nhạt đáp lời, thu lại ánh mắt nhìn hai người trước mặt.

"Tiểu Lý, giúp tôi pha 3 ly cà phê." Dứt lời, ông ta quay lại nói: "Chúng ta vào trong rồi nói."

Mấy năm đầu, Thương thị còn chưa hoàn toàn tẩy trắng. Trong việc buôn bán, thỉnh thoảng cũng có giao dịch với chợ đen. Mà đối với Khúc Lão- người chuyên buôn lậu ma túy heroin, đương nhiên ông Thương cũng không xa lạ gì.

"Lão Thương! Đã làm anh em nhiều năm, tôi cũng không muốn nói những lời khách sáo với anh nữa." Lão Khúc ngồi xuống trước bàn làm việc, đi thẳng vào vấn đề chính: "Hôm nay tôi tới chính là muốn giới thiệu một tiểu bối của mình."

"Tiểu bối ư?" Thương Trung Tín lấy điếu xì gà từ trong ngăn kéo ra, đưa một điếu cho lão Khúc.

"Bác Thương! Lần đầu tiên gặp mặt, tôi là Trầm Thành." Giọng điệu trầm thấp của người đàn ông vang lên. Nhìn qua có vẻ không lớn tuổi, cùng lắm chỉ gần ba mươi tuổi. . . .

Trầm Thành –

Thương Trung Tín nheo mắt lại, cẩn thận suy nghĩ.

Đây không phải là người bắn chết liên tiếp năm cảnh sát Mĩ khoảng thời gian trước, sau đó lẻn trốn trở về nước- Trầm Thành ư.

Thương Trung Tín không nhịn được nhíu mày. Về chuyện của hắn, ông cũng có nghe qua. Người trẻ tuổi này, chưa nói đến chuyện làm việc không suy nghĩ, đó còn là một người tự cao, môt khi kích động thì không biết sống chết!

"Lão Khúc! Có thời gian thì chúng ta có thể hẹn để ngồi ăn một bữa cơm, đánh mấy séc golf." Ông nhả ra một vòng khói, chậm rãi nói: "Những chuyện khác tôi nghĩ tôi không giúp anh được rồi."

Con người Trầm Thành này, Thương Trung Tín không coi trọng. Con đường buôn bán ma túy này nguy hiểm khá cao, nếu không làm được thì chính là lấy mạng đi trao đổi.

Nguồn hàng mà Trầm Thành yêu cầu nằm ở khu vực tam giác vàng, độ tinh khiết rất cao, đương nhiên giá cả của nó cũng không hề rẻ. Nhưng số lượng hàng hóa rất lớn, cộng thêm việc không có con đường vận chuyển nào an toàn.

Khoảng thời gian trước, Thương Trung Tín có nghe chuyện hắn hợp tác mấy lần với Hà thị, mang một lượng lớn ma túy vận chuyển về nước qua đường biển. Lúc mới bắt đầu coi như thuận lợi được mấy lần. Sau đó liên bang Nga tăng cường phòng thủ trên biển, hàng của Trầm Thành liên tiếp gặp chuyện không may, cuối cùng hắn chỉ có thể mang hàng quay đầu lại.

"Tôi biết rõ gần đầy Thương thị muốn nhập một số lượng hàng lớn, hơn nữa quan hệ của bác Thương và hải quan không tệ. Cái này là lễ ra mắt, tôi hi vọng bác có thể suy nghĩ một chút."

Ánh nhìn của Thương Trung Tín lướt qua tấm chi phiếu đặt trên mặt bàn. Phần lễ ra mắt này, giá trị là 50 triệu nhân dân tệ.

Cuộc sống trôi qua từng ngày, bụng của Thương Lam cũng ngày một lớn hơn.

Tới cuối thai kỳ, chân tay có chút phù, đi vệ sinh thường xuyên hơn, người mệt mỏi và một số biểu hiện khác của bà bầu cũng xuất hiện trên người của Thương Lam, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn bình thường.

Mỗi đêm, Triển Mộ luôn bị tiếng khóc của Thương Lam đánh thức. Cô gái nhỏ này rất ngốc, nâng cái bụng bự lên la hét khó chịu, nhưng lại không nói được khó chịu chỗ nào, khiến cho anh cũng trở nên ngốc nghếch theo. Hơn nửa đêm nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện, sau đó thì bị bác sĩ mắng cho một trận.

Đi lại bệnh viện nhiều lần cũng giúp anh tích góp được một chút kinh nghiệm. Ban đêm, mỗi khi Thương Lam kêu gào anh liền tỉnh dậy xoa bóp toàn thân cho cô, từ tay đến chân, đến tận khi cô thoải mái mới có thể nằm xuống, còn anh vẫn tiếp tục không ngừng.

Triển Mộ chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ vì một người phụ nữ mà làm đến mức độ này. Đặc biệt là sau khi Thương Lam mang thai, anh cũng không đến công ty, cả ngày đi theo bên người cô. Mỗi ngày ôm bụng của cô đếm máy thai, làm dưỡng thai, xoa bóp, tắm, giặt quần áo nấu cơm, cực khổ làm việc mặc cho người ngoài oán hận trách móc.

"Chú, dì Lưu đâu?"

Triển Mộ mở nắp nồi, quấy đều nồi canh đang sôi. Hai tháng cuối là thời kì phát triển của thai nhi. Nhưng gần đây khẩu vị của Thương Lam không được tốt, rất nhiều thứ đều không muốn ăn. Vì muốn cho một lớn một nhỏ khỏe mạnh, anh chỉ có thể tìm sách dạy nấu ăn, dung toàn bộ sự chu đáo và sức lực của ngần aasys năm để học tập. Vừa có thời gian anh liền chui vào bếp nghiên tài nấu nướng, nghĩ cách để cô ăn ngon.

Tắt bếp, anh xoay người, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Không phải anh đã nói với em rồi sao, dì Lưu về quê, sau này cũng không quay lại nữa."

Thương Lam dựa vào cửa, vịn tường đáp lời: "À." Rồi sau đó chầm chạp đi về phía ghế sa lon.

Triển Mộ nhìn theo bóng lưng cô, đột nhiên rơi vào trầm tư.

Gần đây trí nhớ của Thương Lam dần dần kém hơn, rất nhiều sự việc đã hỏi rồi nhưng cách mấy ngày lại quên sạch sẽ.

Vì chuyện này, anh đã từng dẫn cô đến bệnh viện làm kiểm tra, nhưng cũng không thấy gì bất thường.

Theo bản năng anh đưa tay bật bếp, Triển Mộ vừa quấy nước canh trong nồi, vừa thầm nghĩ: Có phải anh không nên để cô mang thai sớm không? Có lẽ đợi qua một thời gian ngắn, khi bệnh tình của cô ổn định hơn, hai người lại có con cũng không muộn. Dù sao bọn họ còn trẻ, tất cả mọi chuyện cũng không cần nóng vội . . . .

Nhưng mà sắc mặt Triển Mộ chợt âm trầm. Dù nằm mơ anh cũng muốn có một đứa bé thuộc về hai người bọn họ. Thái độ của Thương Lam giành cho anh rất mơ hồ. Cho dù là một tiểu Lam ngốc nghếch cũng chưa từng nói tiếng "Yêu" với anh.

Anh không biết tình cảm cô giành cho anh là gì, chẳng lẽ chỉ vì anh tốt hơn so với những người khác, cho nên cô sinh ra cảm giác lệ thuộc vào anh sao?

Triển Mộ càng nghĩ càng thấy khả năng này rất đúng. Nhìn về phía Thương Lam đang ngồi trên ghế salon, ánh mắt anh trở nên tối tăm. Xin hãy cho phép anh được ích kỉ một lần, anh muốn một đứa con thuộc về hai người bọn họ. Một khi có đứa bé, như vậy cho dù đời này Thương Lam tỉnh táo lại vẫn mãi ngốc nghếch như bây giờ thì cô cũng không thể tiếp tục phủi sạch quan hệ giữa hai người họ.

Anh nôn nóng muốn tạo nên sợi dây, một sợi dây bền chắc không thể cắt đứt, buộc cô lại bên cạnh anh.

Mang thai đến tháng thứ tám, khẩu vị của Thương Lam vẫn không cải thiện hơn, bác sĩ chỉ nói là do thai nhi đè lên dạ dày của mẹ, những tình trạng này rất bình thường, khiến cho người sắp làm ba như anh không thể yên tâm.

Nhìn Thương Lam càng ngày càng gầy gò, Triển Mộ có thể nào không lo lắng, khẩu vị của cô không tốt, tinh thần cũng không ổn định, việc đi tản bộ yêu thích của cô cũng không muốn, Triển Mộ không để cho cô ngủ ở trên giường trong thời gian dài, cô liền nằm trên sô pha. Có lúc không gọi cô dậy, cô liền ngủ nguyên một ngày.

"Uống chút canh." Anh múc canh nóng trong nồi ra, cố ý đợi đến khi còn ấm mới dám đút cho cô.

Thương Lam bĩu môi, miễn cưỡng lật người không để ý đến anh.

"Ngoan, ăn một chút." Anh không bỏ qua mà tiến tới, ăn nói khép nép dụ dỗ cô: "Tiểu Lam ngoan, ăn một chút nào."

Thương Lam sờ bụng một cái lắc đầu: "Không đói bụng."

"Không đói bụng cũng ăn một chút."

Thấy thái độ cố chấp của anh, Thương Lam chỉ có thể miễn cưỡng há miệng, uống hai ngụm thì không chịu ăn nữa.

Triển Mộ đặt chén xuống, ngược lại không ép buộc cô uống hết, chỉ là âm thầm tính thời gian, sau một giờ liền đút cho cô một lần.

Mới vừa quay lại liền thấy dáng vẻ ngủ say của Thương Lam ở trên ghế sofa, mái tóc cô gái đã dài quá bả vai, nằm ngang ở trên nệm. Cô ngủ rất ngon, mái tóc màu đen rũ xuống dọc theo sofa, thỉnh thoảng bay theo làn gió mát, vài sợi tóc trêu trọc ở trên má, càng làm nổi bật lên gương mặt trắng nõn, yên tĩnh của cô.

Triển Mộ vươn tay vuốt ve cái bụng tròn vo của cô, sau đó mặt liền kề sát lên, cảm thụ cử động của thai nhi trong bụng.

Anh cũng không phải là người sơ làm cha. Nhưng hiện tại người mang thai là Thương Lam, là người phụ nữ mà anh thầm nghĩ muốn yêu thương cả đời. Người đó mang thai con của anh, muốn thay anh sinh con, cùng anh nuôi dạy con cái cả đời, loại cảm giác đó rất khác biệt.

Trong lòng anh kích động, chỉ còn mấy tuần nữa là đến ngày dự sinh của Thương Lam sắp đến, đến lúc đó nhất định anh sẽ tự mình cắt đứt cuống rốn, nghênh đón một sinh mệnh mới đến thế giới này.

Nằm trên ghế sa lon, Thương Lam cũng không biết tâm tư của anh. Trong mấy tháng này, cô không có một ngày ngủ ngon, cả người mệt mỏi, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Bây giờ khó có lúc ngủ được một giấc ngon, tự nhiên sẽ không quan tâm tới nhiều như vậy.

Dù sao suy nghĩ của cô rất đơn giản, Chú đi đâu cô sẽ đi theo đó, chú muốn cô làm cái gì thì cô làm cái đó, bởi vì cô biết rất rõ chú sẽ không bao giờ tổn thương cô.

Có lẽ đúng với đạo lý: Càng đơn thuần, càng hạnh phúc.

Nhưng mà sự ấm áp giữa trưa này lại bị cuộc gọi của Thương Trung Tín làm gián đoạn.

Trong điện thoại, Thương Trung Tín không nói rõ, chỉ gọi anh đến công ty một chuyến, có một số việc cần chính anh đến xử lý.

Sau ghi cúp điện thoại, Triển Mộ nhìn Thương Lam đang ngủ say trên ghế sa lon. Anh không yên lòng để một người như cô ở nhà, chỉ có thể gọi cô dậy. Sau đó Thương Lam chỉ có thể miễng cưỡng thay quần áo, theo anh lên xe.

Hôm này Trương Tiệp không tới làm, Triển Mộ nhìn về phía vik trí trống không kia rồi đỡ Thương Lam vào phòng làm việc.

Thương Lam dựa vào cánh tay của anh, dáng vẻ ngủ không được đủ. Đợi đến khi Triển Mộ đặt cô lên ghế salon trong phòng làm việc, đầu vừa chạm gồi cô liền nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Triển Mộ cười gọi cô tỉnh lại, thấy vẻ mặt mất hứng của người nào đó, anh thân mật cắn nhẹ lên môi của cô, nói: "Em ngoan ngoãn ở đây, không cho phép chạy lung tung, biết không?"

"Ưmh." Thương Lam không nhịn được đẩy mặt của anh ra.

"Chờ anh trở lại nhé?"

Tay vung ra liền bị anh nắm chặt, Thương Lam gật đầu, rầm rì nói: "Phiền . . . . Đáng ghét, cháu muốn ngủ. . . . Ngủ. . . . Chú tránh ra. . . ." Bụng càng ngày càng lớn, tính khí cô gái này cũng càng thêm hư.

Triển Mộ cưng chiều véo nhẹ mặt của cô, sau đó lại sờ soạng trên người cô một lúc, đến khi chọc cho cô khóc mới đứng dậy rời đi.

"Ngoan ngoãn chờ anh, không được chạy loạn." Trước khi đi, anh không yên lòng nhắc lại.

Thương Lam nghiêng đầu sang chỗ khác, làm bộ như không nghe thấy, mắng: "Chú. . . . Thật phiền. . . ."

Triển Mộ cười khẽ, tâm tình rất tốt, sau khi thay cô đóng cửa thì gương mặt liền nặng nề xoay người bước đi.

Ở trong phòng làm việc, Thương Trung Tín đợi đã lâu, rốt cuộc cũng chờ được Triển Mộ tới.

Vừa nhìn thấy anh, ông rút ra bản hợp đồng từ trong ngăn kéo.

"Cháu kí tên lên đây."

Triển Mộ nhận lấy, vừa nhìn thì sắc mặt lập tức trầm xuống: "Bác Thương, đây là cái gì?"

Thương Trung Tín nhíu mày, nói: "Cháu không biết chữ à?"

Triển Mộ ngước mắt nhìn thẳng ông nói: "Bác Thương, Trầm Thành không phải là dạng người hiền lành gì. Hợp tác với anh ta không phải là lựa chọn sáng suốt, huống chi mấy ngày trước, Hà thị . . . ."

"Trầm Thành là ai tôi rất rõ ràng." Ngắt lời Triển Mộ, Thương Trung Tín nói liên tục: "Huống chi lần này hợp tác với cậu ta là cháu, tất cả đều không liên quan đến Thương thị."

Triển Mộ nhanh chóng lướt qua một lần ở bản hợp đồng.

Sau khi xem xong anh không nhịn được ở trong lòng cười lạnh.

Lão hồ ly Thương Trung Tín này, dạ dày càng ngày càng lớn, vừa muốn nuốt luôn 20% lợi nhuận mà Trầm Thành chia, vừa không muốn gánh chịu bất kỳ nguy hiểm gì.

Mấy tháng trước, Hà thị có mấy lần hợp tác với Trầm Thành. Mới đầu còn thuận lợi, nhưng sau khi xảy ra chuyện thì Trầm Thành chạy trốn, khiến tất cả tội lỗi để tổng giảm đốc Hà thị gánh chịu.

Chuyện này có chứng cứ xác thực, cho dù tốn nhiều tiền hơn nữa cũng không thoát.

"Bác Thương! Bác làm vậy là muốn bắt cháu làm người chết thay sao?" Triển Mộ cũng không quanh co lòng vòng với ông, nói thẳng: "Nếu như cháu không ký, thì thế nào?"

Thương Trung Tín khẽ hừ một tiếng, hào phóng thừa nhận: "Cháu giúp tôi kí bản hợp đồng này, xong việc tôi sẽ để cháu đi. Đến lúc đó cháu muốn đưa Thương Lam đi đâu, tôi không can dự vào."

Triển Mộ nhớ tới một năm trước, vì muốn lấy được Thương Lam mà ký Khế Ước Bán Thân hai mươi năm. Sau khi im lặng một lúc, anh thả bản hợp đồng lại trên bàn, đột nhiên nói: "Trừ Thương thị, cháu có thể đi đâu?"

Thương Trung Tín sợ là hiểu lầm ý tứ của anh.

Triển Mộ cười nói: "Hợp đồng – cháu không ký. Bác Thương, nếu như bacs khó chịu về cháu có thể xa thải. Mặc dù Triển Mộ cháu không phải là người tốt lành gì, nhưng cũng có ranh giới cuối cùng. Bác có ân với cháu, vì vậy cả đời này cháu cũng sẽ không phản bội Thương thị. Nhưng thứ như ma túy, cháu không thể đụng vào. Bác không hy vọng cháu ngoại tương lại của bác xảy ra chuyện gì không may chứ?"

Thương Trung Tín sững sờ, đột nhiên nhớ tới vợ mình. Cũng bởi vì ông mà bà ấy mới bị chết ở trên bàn mổ.

Khi Triển Mộ chạm đến tay nắm cửa thì phía sau lưng, Thương Trung Tín liền lên tiếng: "Mộ nhi! Cháu thay đổi rồi."

Nếu như là Triển Mộ mấy năm trước, Thương Trung Tín nghĩ anh sẽ không chút do dự đồng ý, hơn nữa sẽ chia trác nhiều hơn, ác hơn!

Bước chân Triển Mộ dừng lại một chút, nhưng không có đáp lời.

Thương Trung Tín im lặng một lúc lâu rồi thu lại bản hợp đồng trên bàn, đột nhiên mở miệng nói: "Mới vừa rồi Trầm Thành nói muốn tìm cháu ôn chuyện, tôi liền bảo thư ký dẫn anh ta qua."

Triển Mộ nhíu mày, nói: "Anh ta đi được bao lâu rồi?"

Thương Trung Tín giơ đồng hồ ra nhìn, nói: "5 phút trước khi cháu tiến vào."